“Ngũ thiếu gia!” Tú di nương vội hét lên, An Nguyên Chí không dám nói thêm gì nữa.
“Hôn sự này có gì không tốt đâu. Nữ nhi rất hài lòng,” An Cẩm Tú nói tiếp, “Nguyên Chí, đa tạ hảo ý của đệ.”
Tú di nương dĩ nhiên hiểu được con gái của mình. Bà nhìn nàng chăm chú, nhưng lại không phát hiện ra nửa điểm ủy khuất. “Ta cũng có nghe nói qua,” Tú di nương thở dài, “Tuổi của Thượng Quan tướng quân có hơi lớn một chút, trong nhà còn có kế mẫu và đệ, muội; một người tầm tuổi của Ngũ thiếu gia, muội muội thì mới lên sáu. Nhị Tiểu thư, con qua đó rồi, nhớ thay hắn chăm sóc hai đệ muội này.”
“Con nhớ rồi ạ.” An Cẩm Tú cười tươi. Trong trí nhớ của nàng, đệ muội của Thượng Quan Dũng rất tốt, chỉ là kiếp trước, nàng không màng để mắt đến họ, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy có hơi hối hận.
Tú di nương thở dài rầu rĩ. Thân là mẫu thân, bà không nghĩ được Thượng Quan Dũng tốt như thế nào, bà chỉ lo cho con gái. An Cẩm Tú mới có mười sáu thôi mà, sao lại phải đi hầu hạ một người đã hơn ba mươi chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, bà đều cảm thấy hôn sự mà An Thái sư định ra này chẳng có một điểm nào được cả.
“Mẫu thân yên tâm. Nữ nhi sẽ sống tốt mà.” An Cẩm Tú cười rồi nói, “Mẫu thân, nữ nhi sau này sẽ là Tướng quân phu nhân, là Tướng quân phu nhân đó!”
Mỗi một câu nàng thốt ra, đều làm Tú di nương và An Nguyên Chí cười khổ. Thượng Quan Dũng chỉ là một tướng quân ngũ phẩm, dòng dõi An thị hiển hách, lại có một con rể là ngũ phẩm sao?