• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Cẩm Tú cười khổ, tiếp tục đi về phía trước. Chẳng lẽ nàng phải nói với Tử Uyên rằng mình là nữ nhi bất hiếu sao? Đời trước, nàng một lòng với Đại phu nhân, xem thường mẫu thân thân sinh của mình...

“Nhị Tiểu thư đến đấy à?” Bà tử hầu hạ Tú di nương thấy An Cẩm Tú đứng ngoài cửa viện, giật mình kêu lên.

Ngay lúc đó, ba di nương chạy ra khỏi phòng, trong đó có Tú di nương.

An Cẩm Tú lễ phép chào hỏi ba người.

“Sao hôm nay Nhị Tiểu thư lại đến đây?” Hai vị di nương, Tống thị và Phùng thị đồng thanh hỏi.

“Ta đến thăm mẫu thân.” An Cẩm Tú nói rất tự nhiên.

Tú di nương nghe nữ nhi nói vậy, suýt chút nữa đã bật khóc. Mười tháng mang thai, chịu mọi vất vả, đau đớn tột cùng, rốt cuộc nàng ta cũng gọi mình hai tiếng “mẫu thân”. Chua xót thay! Nếu không trải qua sự tình này, không ai có thể hiểu được.

“Mẫu thân.” An Cẩm Tú chạy tới trước mặt Tú di nương, gọi rất rõ ràng, rành mạch.

“Ừ...” Tú di nương sửng sốt, hồi lâu mới đáp lại nữ nhi.

“Nữ nhi đến thăm người.” An Cẩm Tú nói rất chân thành, nhưng còn hơi lúng túng. Rõ ràng là mẫu tử ruột thịt, nàng lại không biết phải nói gì với mẫu thân kế tiếp.

“Vào trong đi rồi hãy nói. Đệ đệ của ngươi cũng đến đó.”

Bước chân của An Cẩm Tú có hơi chậm lại. Đệ đệ sao?

An Nguyên Chi đứng dưới mái hiên. Thiếu niên này chỉ mới mười ba tuổi, tính tình ít nói, bộ dáng có hơi sớm trưởng thành.

“Nguyên Chí.” An Cẩm Tú cười một tiếng với hắn, “Trùng hợp quá, không ngờ đệ cũng đến thăm mẫu thân.”

“Nhị tỷ.” An Nguyên Chí cất tiếng, thanh âm lạnh nhạt.

“Mẫu thân, chúng ta vào trong nói chuyện đi.” An Cẩm Tú kéo tay Tú di nương.

“Được.” Động tác của An Cẩm Tú khiến Tú di nương giật hết cả mình, liền vội nói, “Nhị Tiểu thư, Ngũ Thiếu gia, vào trong thôi.”

An Cẩm Tú nghe mẫu thân gọi mình như vậy, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Nàng là nữ nhi ruột thịt của bà, vậy mà bà lại không thể đường hoàng gọi tên của nàng. Đợi cho đến khi vào phòng rồi, nàng mới nói, “Mẫu thân, từ nay về sau, những lúc không có người ngoài, người cứ gọi nữ nhi là Cẩm Tú.”

“Không thể làm sai quy củ.” Tú di nương nhẹ nhàng nói, “Ngươi có lòng đến thăm ta, ta đã mãn nguyện rồi.”

An Cẩm Tú đau đớn vô cùng. Nàng cúi đầu uống trà, không để ai thấy nỗi khổ tâm trong lòng.

“Nhị tỷ sắp xuất giá rồi. Chúc mừng tỷ.” An Nguyên Chí lúc này mới mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK