Khi Thế Tông tỉnh lại, y nhìn vào mành trướng màu đỏ nhạt trên đỉnh đầu và lắng nghe tiếng mưa ở bên ngoài, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Tay y chạm phải một chất lỏng nhầy nhụa vương vãi trên khăn trải giường, bèn đưa lên trước mắt, dùng hai ngón tay cọ xát nó, rồi y đột nhiên ngồi bật dậy. Vật ấy của y, trắng toát, đang được y vuốt ve, hai chân y giang rộng ra, chứa đầy dục vọng, “Cẩm Tú?”, Thế Tông ngồi trên giường kêu một tiếng.
Ánh nến trong phòng lập lòe, không có ai đáp trả tiếng gọi của y.
Thế Tông khoác áo bước xuống giường, không kịp nhớ lại xem là đã xảy ra chuyện gì, sau khi mở cửa phòng, y liền thấy một người ướt đẫm ngồi khóc cạnh mái hiên trong sân viện. Y nhìn xung quanh, không có ai cả, mà người ngồi khóc kia là một nữ tử, khi nghe thấy tiếng mở cửa, nàng vẫn bất động. Thế Tông mặc kệ trời đang mưa, từng bước tiến tới trước mặt nàng, “Cẩm Tú?”
Thân trên của nàng mặc y phục rất kín đáo, nhưng dưới chân không có hài và vớ, làm lộ ra cả hai bàn chân và phần bắp chân. Trong ánh sáng mờ ảo bàng bạc của tinh tú trong một đêm mưa, phần bắp chân cong cớn nõn nà này trắng đến chói mắt, tựa như châu ngọc.
Thế Tông vén mái tóc rối của nàng lênDieenndkdan/leeequhydonnn, khuôn mặt dưới mái tóc này đích thị là dung nhan của nữ tử mà y luôn nghĩ tới, “Cẩm Tú”, Thế Tông gọi nàng bằng một giọng rất mực nhẹ nhàng, dè dặt, như là sợ nàng sẽ bị hoảng sợ.
An Cẩm Tú chỉ ngước lên nhìn Thế Tông một cái, rồi lại bất động.
“Chúng ta hãy vào trong nói chuyện!” Thế Tông bế An Cẩm Tú lên, bước vào trong điện. Ôm nàng trong lòng, y liền cảm nhận được nàng quá ốm yếu mỏng manh, tựa hồ như không có chút trọng lượng.
Sau khi An Cẩm Tú được Thế Tông đặt lên giường, vẻ mặt vẫn ngây dại, cũng không nhìn Thế Tông, giống như một tượng gỗ, tùy ý cho Thế Tông dùng chăn bọc nàng lại.
“Cẩm Tú!” Thế Tông ngồi xuống bên cạnh nàng, ân cần: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
An Cẩm Tú vẫn không có phản ứng.
“An Cẩm Tú!” Thế Tông cao giọng, đem cả tên lẫn họ An Cẩm Tú mà gọi.
Cơ thể An Cẩm Tú run rẩy, sau đó quay đầu nhìn về phía Thế Tông.
Ánh mắt nàng tràn ngập sự đau đớn, khóe mắt ửng hồng ngầng ngậng nước, nhưng tròng mắt vẫn là hai màu trắng đen rõ rệt, bình thường mắt nàng có màu nâu đen, nhưng giờ đây chỉ còn lại một màu đen đặc quánh, đen như mực. Thế Tông bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, tâm địa không khỏi dao động, nhẹ giọng nói: “Sao nơi này chỉ có trẫm và nàng vậy?”
An Cẩm Tú lắc đầu, sau đó liền rơi lệ, không nói không rằng, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.
“Trẫm đã khiến nàng chịu oan ức sao?” Thế Tông nhìn bộ dạng này của An Cẩm Tú, biết rằng bản thân y cùng nàng đã trải qua một hồi điên loan đảo phượng, chính nữ tử này đã khiến y thỏa mãn cái dục vọng của mình.
“Thần phụ…” An Cẩm Tú vừa thốt ra lời này liền che mặt khóc nức nở.
Đời này của Thế Tông chưa từng thương hại bất cứ nữ tử nào, nhưng lúc ở hương viên của An phủ, nữ tử này đã làm cho y mủi lòng, nay nghe tiếng nức nở của nàng sát bên tai, thanh âm ai uyển buồn rầu, khiến y có cảm giác không nỡ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” y nhẹ nhàng hỏi Cẩm Tú: “Nàng đừng khóc, có trẫm ở đây, chuyện gì cũng không cần sợ.”
An Cẩm Tú nghẹn ngào: “Thần thiếp không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi thánh thượng bước vào, thần thiếp, thần thiếp…”. Nói tới đây, An Cẩm Tú tựa hồ không dám nói tiếp, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Vì đã có gần gũi nên Thế Tông không màng đến khác biệt nam nữ, liền đưa tay kéo An Cẩm Tú ôm vào lòng. Thế Tông vốn muốn dỗ dành nàng, nữ nhân trong trong cung nếu có thể được y ôm trong lòng như thế, nhất định là chuyện vui hiếm có, cao hứng vạn phần. Nhưng không ngờ, khi Thế Tông vừa chạm An Cẩm Tú, giống như chim sợ cành cong, nàng liền bật dậy, hai chân vô lực đứng thẳng lên, rồi lập tức mềm oặt ngã nhoài xuống đất.
“Cẩm Tú!” Thế Tông vội vàng xoay người lại đỡ lấy nàng.
“Thánh thượng, thần thiếp đáng chết!” An Cẩm Tú cự tuyệt vòng tay của Thế Tông, nức nở: “Người không cần lo cho thần thiếp!”.
“Nàng có tội gì?” Thế Tông cứ kéo An Cẩm Tú lên khỏi mặt đất, hai tay ôm chặt lấy nàng, giữ chặt trong lồng ngực, “Trẫm khiến nàng oan ức, phải không?”
“Thánh thượng là minh quân,dfienddn lieqiudoon đều là lỗi của thần thiếp!”
Nước mắt của An Cẩm Tú rơi xuống trên mu bàn tay của Thế Tông, từng giọt từng giọt như tích tụ lại trong trái tim của y.
“Thần thiếp đã hủy hoại thanh danh của thánh thượng, cũng không còn mặt mũi mà đi gặp người nhà của mình!” An Cẩm Tú bi ai nói: “Sau khi thần thiếp chết đi thì sự việc đêm nay sẽ không có người nào biết. Vẫn cầu mong thánh thượng không vì lỗi lầm của thần thiếp mà liên lụy toàn gia!”.
Đây rõ ràng là bản thân y ý loạn tình mê, muốn hoan ái cùng nàng, nhưng nay nàng lại nói là chính nàng quyến rũ y, muốn đem tất cả tội lỗi ôm vào mình, trên mặt Thế Tông hiện lên nét cười. Y xiết chặt nàng vào lòng, thì thầm bên tai An Cẩm Tú: “Nhưng nàng có nguyện ý cùng trẫm không?”.
Trên mặt An Cẩm Tú vốn không có chút huyết sắc, sau khi nghe lời này của Thế Tông thì đôi môi cũng trở nên tái nhợt, hoảng sợ nói: “Thần thiếp là một thần thê* rồi, sao có thể làm ảnh hưởng tới thanh danh của hoàn thượng?”
(*Thần thê: vợ của quần thần).
“Thanh danh của trẫm?” Thế Tông nói: “Vậy thanh danh của chính nàng thì sao?”.
An Cẩm Tú lắc đầu, “Thần thiếp vốn hèn mọn!”.
“Cho nên nàng chỉ màng tới thanh danh của trẫm ư?”
“Thánh thượng, thần thiếp vốn là tội nhân, người vẫn nên mau đi đi!” An Cẩm Tú rơi lệ giãy dụa trong lòng của Thế Tông, muốn rời khỏi đó.
“Trẫm chỉ muốn hỏi nàng một câu, nàng có nguyện ý hầu hạ trẫm không?” Thế Tông không quan tâm tới sự giãy dụa của An Cẩm Tú, vẫn cứ thì thầm bên tai nàng: “Nàng hãy trả lời thật cho trẫm biết, lừa dối thiên tử là tội khi quân!”
An Cẩm Tú im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn Thế Tông: “Thần thiếp khi còn ở nhà, thường bị mẹ cả đối xử như một hạ nhân, giáo dưỡng không tốt, trời sinh hèn hạ, nên không biết liêm sỉ, nhìn lên không quá mặt bàn. Thần thiếp biết mình vô sỉ, nên nguyện ý hầu hạ người!”
“Bởi vì trẫm là hoàng đế sao?”
“Nếu không có thánh thượng, thần thiếp không biết còn làm kẻ dư thừa ở nhà mẹ đẻ bao lâu nữa, cũng không có cách nào để xuất giá” An Cẩm Tú yếu ớt: “Thánh thượng là người tốt, đối với thần thiếp có ơn, tuy rằng không còn mặt mũi nào gặp lại người nhà, nhưng thần thiếp không hối hận!”
“Vậy là nàng thật lòng thích trẫm?” Thế Tông nghe An Cẩm Tú tự nguyện thì cởi mở trong lòng, die,n; da.nlze.qu;ydo/nnkhông hề che giấu nụ cười trên môi.
An Cẩm Tú mang vẻ mặt hổ thẹn, chỉ nói: “Thần thiếp đáng chết!”.
Nhìn bộ dạng đau khổ tột cùng của An Cẩm Tú, Thế Tông không màng nàng đang vùng vẫy, đưa tay nhẹ nhàng lau hết những giọt nước mắt đang đọng trên gương mặt nàng, gương mặt bị nước mắt làm cho lem luốc, nhưng vẫn tuyệt đẹp, điềm đạm đáng yêu, giống hệt diện mạo khi lần đầu tiên y nhìn thấy nàng trong hương viên của An phủ. Lần gặp gỡ đó, đối với y mà nói, là một ký ức đẹp, nên ánh mắt của y nhìn An Cẩm Tú càng trở nên ôn hòa, “Trẫm nói nàng không được chết, thì nàng sẽ không chết, trẫm là thiên tử, không lẽ không bảo vệ được một nữ tử hay sao?”
An Cẩm Tú kinh ngạc nhìn Thế Tông, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, nhưng trong lòng lại là một mảng lạnh lẽo, nàng chính là muốn nam nhân này thương hại nàng, như vậy nàng mới có thể tiếp tục sống sót. Mối duyên phu thê với Thượng Quan Dũng xem như đã đoạn tuyệt, hoàng đế sẽ không bao giờ chấp nhận nữ tử của mình tiếp tục ái ân cùng một nam nhân khác, dù họ có là phu thê. Vậy thì sao có thể tiếp tục nữa chứ?
Vốn là một tiện phụ ruồng bỏ phu tử, một tiện nhân dâm loạn cùng nam nhân khác, đời này đã không thể cùng Thượng Quan Dũng tiếp tục mối duyên phu thê, nàng hà tất còn lưu tâm tới thân mình trong sạch? Lưu lại bên cạnh Thế Tông, chắc chắn Thế Tông sau khi chiếm lấy nàng, và cũng vì bảo toàn thanh danh của hoàng đế, y sẽ giết Thượng Quan Dũng, còn nàng cũng còn cơ hội để trả thù. Lúc nãy ngồi dưới mưa, An Cẩm Tú cũng đã suy nghĩ thấu đáo, Bình An, Thượng Quan Ninh, những người đã bỏ mạng ở Thượng Quan gia không thể chết vô ích, nếu thù này bản thân nàng có thể trả được, nàng cũng không hi vọng Thượng Quan Dũng vì chuyện này mà bẩn tay.
“Nàng đừng khóc!” Thế Tông không thể nhìn ra tâm tư của An Cẩm Tú, y chỉ cảm thấy nàng cứ yên lặng mà rơi lệ trong lòng y như vậy, khiến y thương tâm, y vốn có thể cho nàng rất nhiều thứ tốt, khiến cho số mệnh của nàng thay đổi, nên y vừa thay nàng lau nước mắt, vừa nhẹ giọng nói với nàng: “Có trẫm ở đây, nàng chuyệndinendian.lơqid]on gì cũng không cần nghĩ tới!”
“Thần thiếp đáng chết!”
“Trẫm không cho phép nàng chết, thì nàng không được chết!”
“Thánh thượng!”
“Không lẽ nàng còn không tin trẫm?”
“Thần thiếp nên làm gì bây giờ?”
“Trẫm sẽ bảo vệ nàng, không có việc gì.”
An Cẩm Tú vùi đầu vào ngực của Thế Tông mà khóc nức nở, lúc này nàng đang nghĩ tới Bình An và Thượng Quan Ninh, nghĩ tới Thượng Quan Dũng, nỗi đau này không thể dùng nước mắt mà diễn tả hết, nhưng hiện tại ngoài khóc ra nàng không còn cách nào khác nữa.
“Thánh thượng!” lúc này giọng của Cát Lợi vang lên ngoài cửa.
An Cẩm Tú bỗng giật mình rồi run rẩy.
“Không có việc gì, nàng đừng sợ!” Thế Tông một bên vỗ về An Cẩm Tú, một bên truyền Cát Lợi tiến vào.
“Đừng, đừng để người khác thấy ta” An Cẩm Tú hoảng hốt đến mức luống cuống, vẻ mặt van nài nhìn Thế Tông mà lắc đầu liên tục.
Thế Tông biết An Cẩm Tú sợ bị người khác nhìn thấy, bèn buông màn xuống, nói với nàng: “Nàng ngồi bên trong, hắn sẽ không thể nhìn thấy diện mạo của nàng, không có việc gì, trẫm vẫn ở đây!”
An Cẩm Tú đưa hai tay che hết khuôn mặt, cúi xuống giấu mặt trên hai đầu gối.
Thế Tông vuốt ve mái tóc ướt đẫm của An Cẩm Tú, rồi hướng mặt ra cửa, truyền: “Bò vào đây!”.
Cát Lợi đã tính toán thời gian rồi mới đến, chính là muốn Thế Tông không bị ai quấy rầy, mà vui vẻ với An Cẩm Tú, như vậy khi bọn họ bãi giá hồi cung, cũng không phát sinh nhiều chuyện. Chỉ là sau khi Cát Lợi bò vào, liếc mắt liền thấy một nữ tử ngồi sau bức màn, tuy không thấy mặt nhưng y chắc chắn đó là An Cẩm Tú.
“Ngươi nhìn cái gì?” Thế Tông ngồi ở chiếc ghế tròn bên cạnh giường, hắng giọng hỏi.
Cát Lợi lập tức dập đầu, sợ hãi: “Nô tài đáng chết!”
Thế Tông lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là đáng chết.”
“Nô tài đáng chết!” Cát Lợi lặp lại bốn chữ này, quỳ rạp người dập dầu liên tục xuống nền đất, chỉ lát sau trên nền đất liền vương vài vết máu.
Thế Tông thấy Cát Lợi vẫn luôn theo hầu hạ bên cạnh mình, sẽ không hại y, điểm này Thế Tông tuyệt đối tin tưởng. Nghĩ đến sự tình hôm nay, tên nô tài này chắc là nghĩ rằng y không kiềm chế được ham muốn, lại biết y mấy hôm nay đều nghĩ tới An Cẩm Tú, nên tự mình sắp xếp đưa y vào phòng có An Cẩm Tú để mà nghỉ ngơi. Nơi này là am ni cô của An thị, không có người ngoài, một hoàng đế như y cho dù là chiếm đoạt thần phụ, chẳng qua cũng chỉ cần xử lý khéo léo một chút, thiên hạ tuyệt đối sẽ không ai biết việc này, chuyện này thì bọn nô tài sẽ thay y mà an bài ổn thỏa. “Thái tử và Thái tử phi đâu?” Thế Tông để Cát Lợi dập đầu mấy chục cái rồi mới mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm thánh thượng” Cát Lợi cho dù là trả lời Thế Tông cũng không dám ngừng dập đầu, vừa dập đầu vừa hồi bẩm với Thế Tông: “Nô tài đã khuyên Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi nương nương hồi Đông Cung trước rồi!”
Chỉ cần nghe những lời này của Cát Lợi, An Cẩm Tú ngồi trong màn liền hiểu, sự tình hôm nay, là do một tay tên đại thái giám này an bài.