• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Um-um

Xe ngựa của Bình An an toàn ra khỏi kinh thành, Viên Nghĩa và Viên Uy ngồi trong xe, nhìn về bóng dáng kinh đô sau lưng họ ngày càng xa, biểu tình vừa như trút được gánh nặng lại vừa như mê man, bọn họ đã có thể sống sót nhưng họ nên đi đâu bây giờ?

An Cẩm Tú ôm Bình An vào lòng, cười nói với hai tử sĩ: “Từ nay ngày tháng của các ngươi sẽ trôi qua tốt đẹp, thân thể được tự do, còn không phải muốn làm gì thì làm đi?”

Viên Nghĩa nói: “Phu nhân chịu thả chúng tôi đi?”

“Ta cũng không giữ các ngươi lại được nữa.” An Cẩm Tú nói: “Về sau các ngươi có quyền tự quyết định cuộc sống của mình.”

“Hắn cười kìa.” Lúc này Viên Uy lại chỉ vào Bình An trong lòng ngực An Cẩm Tú đang cười vui vẻ. 

“Muốn ôm không?” An Cẩm Tú cười hỏi Viên Uy. 

Viên Uy vội lắc đầu d.i.e.n.d.a.n.l.q.d.u.m.u.m, hài nhi còn nhỏ như vậy hắn không dám chạm vào. 

An Cẩm Tú không hề do dự đặt Bình An vào trong lòng ngực Viên Uy, nói: “Các ngươi đều muốn học cách ôm hài tử nhưng lại lắc đầu nói không với ta. Tương lai khi có hài tử của mình chẳng lẽ các ngươi cũng không ôm?”

Thân mình Viên Uy cứng ngắc, đôi tay ôm Bình An không dám động đậy khiến Bình An nhễu nước miếng ướt cả người hắn. 

“Ôm hài tử là phải như thế này này” An Cẩm Tú bắt đầu cầm tay Viên Uy giảng dạy việc ôm hài tử. 

Thượng Quan Ninh bên cạnh nói theo lời An Cẩm Tú: “Này đại ca thật là ngốc, ngay cả ta còn biết ôm Bình An nữa là.”

Mặt Viên Uy đỏ bừng, hắn là một tên giết người không chớp mắt mà nay lại bị một hài nhi nhỏ xíu và hai nữ nhân một lớn một nhỏ làm cho tay chân luống cuống. 

Viên Nghĩa ngồi một bên lẳng lặng nhìn bộ dáng Viên Uy ôm hài tử, bỗng nhiên cảm thấy mũi mình chua xót, muốn khóc liền nhịn xuống. Tử sĩ vốn dĩ không có cuộc sống riêng của mình, hiện tại hắn thấy bộ dáng vụng về của Viên Uy thật xa lạ khiến hắn có cảm giác trước nay chưa từng quen biết người này. 

An Cẩm Tú chú ý biểu tình trên mặt Viên Nghĩa nhưng không vạch trần, chỉ kiên nhẫn hướng dẫn Viên Uy ôm Bình An thế nào. An Cẩm Tú cũng là một tay lão luyện trong việc thu phục lòng người. Nàng có tâm tư thu mua Viên Nghĩa và Viên Uy nhưng cũng hi vọng hai người có thể nghĩ tới tương lai của chính họ, giống như nàng sống một đời của bản thân mình, sao Viên Nghĩa, Viên Uy không thể sống cuộc đời của họ?

Ba ngày sau, toàn bộ năm trăm nhân khẩu dòng họ Vương bị chém đầu thị chúng. Vương thị hiển hách một thời từ nay đã diệt tộc, chỉ còn là một lời bình lequyd0ndi3nd4n trong sách sử về tội khi quân diệt tộc như vậy mà thôi. 

Từ ngày Vương thị diệt tộc, tình hình của Thái tử cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại ngày càng trở nên gian nan hơn. 

Tứ hoàng tử Bạch Thừa Duẫn phụng chỉ tra án và thống lĩnh đại nội thị vệ Tô Dưỡng Trực bí mật chạy ra ngoài truy bắt Vương thị cùng nhau thượng tấu với Thế Tông, hai tử sĩ thuộc Vương thị kia nhất định là được người khác bảo hộ hoặc đã bị người nào đó diệt khẩu. 

Đám quan viên dưới tay Đại hoàng tử Bạch Thừa Thuyền lại tố cáo việc này nhất định không thoát khỏi quan hệ với Thái tử. 

Bạch Thừa Trạch thừa cơ hội chèn ép Thái tử, khiến cho Thái tử có liên can đến việc tử sĩ của Vương thị chạy ra ngoài, trên dưới triều đình trở lên ồn ào huyên náo. 

Đây là thời điểm Thế Tông nên nổi trận lôi đình thế nhưng Thế Tông lại trầm mặc một cách bất thường. 

Phụ hoàng khác thường, đám huynh đệ hùng hổ dọa người, triều thần thay đổi thất thường, tất cả đều làm Thái tử cực kỳ lo sợ như có một thanh kiếm vô hình không biết khi nào sẽ rơi xuống treo trên đầu hắn. Thái tử gần như không còn chịu đựng nổi một ngày nào nữa. 

Thái tử điện hạ lại một lần nữa bừng tỉnh giấc trong ác mộng giữa đêm khuya, cuối cùng tâm tình trước mặt An Cẩm Nhan đã sụp đổ, hắn tình nguyện Thế Tông xử tội hắn còn hơn cứ nơm nớp lo sợ không biết khi nào vận mệnh rơi xuống đầu mình. 

An Cẩm Nhan ôm trượng phu của mình vào lòng, An Cẩm Nhan biết trượng phu mình tuy là Thái Tử cao quý nhưng tính cách lại mềm yếu, hắn chống đỡ trước mặt nàng đến ngày hôm nay đã vượt qua khỏi dự tính của nàng. 

“Phụ hoàng không tin ta” Thái tử trong lòng ngực An Cẩm Nhan thì thào. 

“Phụ hoàng nếu không tin điện hạ đã sớm trừng phạt người rồi, ngài ấy sẽ không đợi đến hôm nay mà vẫn còn không có động tĩnh gì đâu.” An Cẩm Nhan an ủi Thái tử, “Điện hạ, mẫu hậu sẽ không mặc kệ điện hạ. Ngài là nhi tử duy nhất của bà.”

“Ta không được gặp mẫu hậu.” Thái tử thương tâm nói. Thế Tông không cho hắn gặp Hoàng hậu Hạng thị, đây là cọng rơm đè ép hắn đến suy sụp. 

“Chỉ là tạm thời không gặp được thôi, mẫu hậu nhất định có tính toán của mình.” An Cẩm Nhan dán mặt mình lên lưng Thái Tử, “Mẫu hậu biết nên giúp điện hạ như thế nào, điện hạ nên kiên nhẫn từ từ đi.”

“Ta phải chờ đến khi nào?”

“Thần thiếp ngày mai tiến cung thỉnh an mẫu hậu,” An Cẩm Nhan nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng sẽ không ngăn thần thiếp, không cho thần thiếp báo hiếu”

Thái tử nắm lấy cánh tay như bạch ngọc của An Cẩm Nhanh, nhẹ giọng gọi: “Cẩm Nhan”

“Điện hạ yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thần thiếp cũng sẽ bên cạnh người,” An Cẩm Nhan nói với Thái tử: “Thần thiếp cũng sẽ đi gặp phụ thân. Vì điện hạ chuyện gì thần thiếp cũng dám làm.”

Thái tử ngẩng đầu, nhìn Thái tử phi của mình, An Cẩm Nhan vẫn cười ôn nhu giống như một mặt hồ yên ả không một gợn sóng. “A!” Thái tử tiến lên hôn môi An Cẩm Nhan. 

An Cẩm Nhan ưm một tiếng, nhìn thấy đôi mắt Thái tử dường như đã trở nên mờ mịt.đ

Lúc này Thái tử cần một nữ nhân, hắn cần tạm thời quên hết phiền nhiễu của hoàng gia, phụ tử quân thần vẫn là giang sơn của Bạch thị. “Cẩm Nhan”, Thái tử kêu tên Cẩm Nhan, chôn sâu bản thân vào cơ thể An Cẩm Nhan.

Một hồi sự tình giữa đêm khuya cứ như vậy mà tiến hành trong phòng ngủ chính điện Đông Cung. 

An Cẩm Nhan thả lỏng cơ thể, so với việc được Thái tử sủng ái nàng cần một hài tử hơn. An Cẩm Nhan không tin rằng trên đời này giữa nam nữ có cái gọi là tình yêu, đó chẳng qua là lời nói lừa bịp nữ nhân khuê phòng vô tri. An Cẩm Nhan chỉ biết khi nào Thái tử ngồi lên long ỷ trong Kim Loan điện thì nàng mới có thể trở thành Hoàng hậu vương triều Kỳ Thuận. Lòng An Cẩm Nhan tự niệm đương lúc Thái tử phát tiết trong cơ thể nàng. 

Sáng sớm ngày thứ hai, An Cẩm Nhan gặp được Hoàng hậu Hạng thị trong cung. 

Hoàng hậu liếc con dâu của mình một cái, bà vừa lòng gật gật đầu khi thấy An Cẩm Nhan vẫn ổn trọng trước sau như một, bà hỏi: “Thái tử dạo này có khỏe không?”

An Cẩm Nhan cười nói: “Thái tử điện hạ vẫn khỏe, chỉ là điện hạ nhớ mong mẫu hậu ngài.”

“Bảo hắn không cần nhớ tới ai gia,” Hoàng hậu cúi đầu nhìn cung nhân đang chăm sóc ngón tay bà, “Hắn là Thái tử, phải nhớ đến việc vì thánh thượng phân ưu.”

An Cẩm Nhan vội đứng dậy, nói: “Con dâu đã biết, con nhất định sẽ chuyển lời cho Thái tử.”

Hoàng hậu nói: “Ngươi là một hài tử hiếu thuận. Nếu ngươi có thể sinh cho ai gia một đứa cháu đích tôn thì ai gia sẽ vui vẻ, thánh thượng cũng sẽ cao hứng.”

An Cẩm Nhan cúi đầu thẹn thùng.

“Ngươi và Thái tử là phu thê, có cái gì mà thẹn thùng?” Hoàng hậu nở nụ cười, “Được, được, ai gia cũng không trêu ghẹo người. Đông Cung cũng bộn bề sự vụ, ngươi trở về đi.”

An Cẩm Nhan và Hoàng hậu thoáng liếc mắt nhìn nhau, nghiêm túc quy củ hành lễ lui về trong hậu cung. Bên người Hoàng hậu có không ít cung nhân thái giám nên có vài lời nói bà sẽ không nói rõ. An Cẩm Nhan trên đường trở về Đông Cung ngẫm nghĩ lời của Hoàng hậu nói với nàng.

Bảo Thái tử không cần nhớ ai gia, có nghĩa là Hoàng hậu đã ra tay vì Thái tử giải quyết khó khăn. 

Bảo Thái tử nhớ rõ vì thánh thượng phân ưu, có nghĩa là muốn nhắc cho Thái tử, cho dù Thế tông có thái độ gì, bà vẫn muốn hắn ở trước mặt Thế tông biểu hiện dáng vẻ một nhi tử cung kính hiếu thuận. 

Sớm ngày sinh cháu đích tôn, An Cẩm Nhan cười lạnh, bất cứ dạng nữ nhân nào sinh hài tử cho Thái tử tin là Hoàng hậu cũng đều vui vẻ. Ý nghĩa thực sự trong lời nói này của bà hẳn là muốn Đông Cung bọn họ làm ra một chút việc cho Thế tông cảm thấy cao hứng. 

Chuyện gì làm cho Thế Tông cảm thấy cao hứng? 

An Cẩm Nhan đi giữa con đường trong hoàng cung, Vương Viên và Thái tử chắc chắn có liên quan, chỉ là Thái tử không nói, nàng cũng không thể hỏi. Tự nuôi quân riêng, An Cẩm Nhan đột nhiên quay đầu nhìn thoáng vào trong cung điện cao cao tại thượng. Cho dù Thái tử có suy tính vì ngôi hoàng đế mà tự nuôi binh riêng thì cũng không có khả năng một mình Thái tử làm được việc đó. Nếu Thái tử khó vượt qua cửa này, người đứng ra gánh chịu tội danh trên đầu Thái tử chỉ có thể là Hoàng hậu nương nương. 

“Thái tử phi nương nương.” Cát Lợi dẫn theo một nhóm cung nhân thái giám đi tới, xa xa nhìn thấy An Cẩm Nhan phía trước liền dừng lại hành lễ. 

“Cát Lợi công công.”  An Cẩm Nhan nâng tay Cát Lợi, mỉm cười nói: “Người tới gặp mẫu hậu ta chăng?”

Gương mặt Cát Lợi tràn đầy tươi cười, khẽ khuynh người với An Cẩm Nhan, không trả lời. 

An Cẩm Nhan chỉ là khách khí hỏi thăm, nhìn nhóm thái giám phía sau Cát Lợi ôm trên tay hộp gấm, An Cẩm Nhan biết họ mang đồ Thế Tông cấp cho Hoàng hậu tới. 

Cát Lợi dẫn theo đám người né qua một bên để An Cẩm Nhan đi lên trước. Thái tử phi An Cẩm Nhan xuất thân từ An thị, là một mỹ nhân. Tuy nhiên theo ý Cát Lợi, An Cẩm Nhan được phần tướng mạo khoan thai, An Cẩm Tú lại tinh xảo động lòng người, làm nam nhân thêm yêu mến. Chung một phụ thân nhưng vì mẫu thân bất đồng nên hai người có điểm khác biệt rõ ràng. 

An Cẩm Nhan đi ngang qua Cát Lợi, trong lòng thầm tính, Cát Lợi là thái giám theo bên người Thế Tông đã nhiều năm, trên đời người có thể hiểu rõ được tính ý của Thế Tông chính là vị hoạn quan này. Nếu Thái tử mượn sức hắn tuy nói là hạ mình nhưng đã lúc này thì việc đó có là gì đâu? 

Sau khi An Cẩm Nhan từ trong cung trở về Đông Cung liền sai người đi thỉnh An thái sư đến Đông cung gặp mặt. 

Thái giám truyền tin đi một canh giờ sau trở về không có An thái sư đi cùng, chỉ mang đến lời nhắn của An thái sư, hôm nay thân thể người không khỏe, hôm khác mới tiến vào Đông cung. 

An Cẩm Nhan cho các cung nhân lui về phía sau điện, mới sa sầm nét mặt, phụ thân nàng lúc này thấy địa vị Thái tử bất ổn liền kéo dài khoảng cách với nàng? An thị hiện tại không trông cậy vào nữ nhi là nàng thì còn có thể trông cậy vào ai? 

“Nương nương.” Trong lúc An Cẩm Nhan đang ngồi giận dỗi một mình, tiểu thái giám bên người Thái tử chạy vào nói với An Cẩm Nhan: “Thái tử điện hạ ở một mình trong thư phòng uống không ít rượu.”

Bây giờ trốn đi uống rượu giải sần có tác dụng sao? An Cẩm Nhan cười nhạo không ra tiếng, chỉnh lại trang sức trên đầu một chút, một lần nữa Thái tử phi An Cẩm Nhan bước ra ngoài với bộ dáng hiền lương thục tuệ. Đường phía trước khó đi, An Cẩm Nhan cho khởi kiệu trở về theo con đường cũ. 

Từ trong cung Hoàng hậu tặng xong đồ vật, Cát Lợi quay trở lại ngự thư phòng, dừng lại ngoài cửa liền nghe thấy âm thanh Thế Tông tức giận mắng: “Hắn cũng dám phản trẫm! Đúng là thứ hỗn xược! Hắn tưởng trẫm không dám giết hắn ư?”

Cát Lợi nghe tiếng Thế Tông mắng giận liên tiếp, biết lại là tin đất Phượng châu của Tín Vương Bạch Vĩnh Tín làm phản. 

“Trẫm nhất định phải giết hắn.” Thế tông vỗ bàn trong ngự thư phòng. 

Trong ngự thư phòng, đại thần truyền đọc tin cấp báo đến từ Phượng Châu tiết độ sứ Uông Thân Chi, một nhóm người đều nhíu chặt mày, Tín Vương là tiểu thúc phụ của Thế Tông, mang danh là hoàng thúc nhưng tuổi lại chỉ bằng Tứ hoàng tử Bạch Thừa Duẫn. Trước kia đất Phượng Châu đều vô thanh vô tức nhưng nay thế nào đột nhiên lại làm phản?

Thế Tông tức giận mắng mội hơi, liền hỏi chư vị đại thần: “Làm cách nào để dẹp tan phản loạn ở Phượng Châu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK