Mục lục
Tu Tẫn Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Điện Hợp nhìn vào con mắt ảm đạm của Thái Tử, không cần bàn bạc, cũng có thể nhìn ra ý tứ trong mắt của hắn.

Nàng vì không để cho Tuyên Thành lo lắng, Lời nói nàng chuẩn bị kĩ càng từ trong miệng định phát ra, lại nuốt trở lại, Thái Tử quyết tâm mong muốn làm vậy, giấu diếm đi bệnh tình của mình với Tuyên Thành.

Thư Điện Hợp chính mình tìm kiếm lời nói thích hợp, nghiêm túc chuyển hướng đối mặt cùng Thái Tử Phi và Tuyên Thành hai người đang dùng con mắt chờ mong mà nhìn mình, nói: "Thái Tử đây là mệt nhọc quá độ, tâm tình phiền muộn tích tụ lâu ngày, nóng nảy đột ngột không kìm nén được, nhất thời không có điều tức ngay được, nên mới đột nhiên ngã xuống. Cần phải cố gắn tu dưỡng một đoạn thời gian...." Nàng nói tới đây thôi, không tiếp tục nói nữa, sợ sau này Tuyên Thành biết được sẽ trách cứ nàng.

Thái Tử Phi muốn đưa ra nghi vấn, Thái Y cũng không phải chẩn đoán như vậy, lại bị Thái Tử dùng ánh mắt đúng lúc ngăn lại.

Tuyên Thành buông lỏng ngực, nín khóc, mỉm cười: "Vậy thì tốt."

"Tuyên Thành ngươi đã trưởng thành rồi." Thái Tử đưa tay ra xoa đầu Tuyên Thành, lại lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt nàng, hơi thở mong manh nói: "Ngươi xem một chút ngươi khóc thành con báo đốm rồi, khi còn bé không khác biệt gì?"

Hắn dặn Thái Tử Phi mang Tuyên Thành xuống trạc điện, Tuyên Thành đồng ý, nàng cũng muốn hỏi xem rốt cục đã phát sinh vấn đề gì.

Chờ sau khi hai người rời đi, lại để cho Thư Điện Hợp lui hết người ra ngoài.

Hắn có ý định đem hai người kia đẩy đi, chính là vì có thể chính mồn mình cùng muội phu giao phó ít chuyện.

"Muội phu." hắn không muốn dùng thân phận ràng buộc chính mình, hắn không còn có nhiều tình thân nữa, vì vậy dùng cách xưng hô bình thường gần gũi nhất, Thái Tử hỏi: "Cô còn bao nhiêu thời gian?"

Thư Điện Hợp không biết nên nói như thế nào mới phải.

"Không cần gạt cô, Cô đều đã biết hết rồi." Thái Tử suy yếu vô lực, nhưng nết mặt kiên định, hắn hi vọng có thể thẳng thắn nói chuyện cùng Thư Điện Hợp.

"Ngắn thì ba ngày, dài không tới một tuần..." Thư Điện Hợp do dự bất định nói.

"Thái y cũng nói như vậy." Thái Tử đối với việc này đã sớm có đáp án trong lòng. Hắn càng không nghĩ tới tính mạng của mình sẽ ngắn ngủi như vậy, trong đầu hiệ lên hình ảnh cùng thân nhân ở chung, lưu khói lửa nhân gian, hắn cũng không muốn cứ như vậy mà rời đi như thế, đáy mắt toát lên một vẻ muốn sống, chờ đợi mà nhìn Thư Điện Hợp hỏi: "Ngươi cũng không có cách nào sao?"

Thư Điện Hợp gian nan lắc đầu một cái, tự đáy lòng nàng cảm thấy vô lực. Nếu là nàng có biện pháp, nhất định sẽ không để cho Tuyên Thành mất đi một người thân.

Thế nhân đối với thầy thuốc có những chuyện hiểu lầm không biết, chính là nghĩ thầy thuốc có thể bệnh nào cũng trừ được, cải tử hồi sinh. Nhưng mà thầy thuốc cũng là người, bọn họ chỉ có thể dùng năng lực có hạn của mình mà hành y cứu người, bệnh tật vượt quá năng lực, họ cũng lực bất tòng tâm.

Nàng nắm chặt nắm đấm, Thái Tử đã là người giương cung hết đà, coi như là sư phụ nàng còn sống sót, e sợ cũng không thể cứu vãn.

"Quên đi, tuổi thọ là do trời định, khả năng này chính là Cô hết mệnh số đi." Thái Tử thở dài, tự giải nói.

Thư Điện Hợp muốn biết Thái Tử bệnh từ khi nào, vì sao bệnh tình lại phát triển quỷ dị như thế.

Nàng đem nghi hoặc mà hỏi ra, Thái Tử đáp lại nói: "Cô cũng không biết..."

Nói một chút, hắn lại khụ khụ hai tiếng, tay chân giật giật, miễn cưỡng muốn ngồi dậy.

Thư Điện Hợp thấy thế liền vội vã tiến lên hỗ trợ, cánh tay nàng không cẩn thận mà chạm phải cột sống của Thái Tử, động tác của nàng dừng lại, không thể tưởng tượng nổi người thiếu niên sức lực lớn trước kia, bây giờ lại trở thành bệnh tật quấn thân, gầy tới trơ xương. Nàng dù là người xem sinh tử như lẽ trời, trong lòng cũng nổi một tầng bi thương.

Nàng lót gối xuống lưng Thái Tử, đem thân thể hắn từ từ mà dựa vào trên đầu mà dựa vào đầu giường, Thư Điện Hợp lui về chỗ của chính mình.

"Ngươi cùng Tuyên Thành sau khi rời kinh đi,Cô bắt đầu sinh bệnh. Vừa bắt đầu Thái y cũng cho là Cô bị bệnh nhẹ, kết quả không nghĩ tới là càng lúc càng kịch liệt. Hôm qua trở về sau khi ngất xỉu, ngự y chẩn ra thân thể Cô hư không, Phát hiện quá trễ, thuốc không thuốc nào có thể cứu chữa nữa..."

Thư Điện Hợp muốn điều tra rõ ràng nguyên nhân Thái Tử sinh bệnh, cũng nghiệm chứng suy đoán của chính mình,bởi vậy dò hỏi: "Hoàng huynh sau khi nhiễm bệnh, có phát hiện tình huống gì dị thường không?"

Thái Tử nhớ lại khoảng thời gian này, chính mình cũng nghĩ mãi mà không ra vì sao nhiễm bệnh, chậm rãi lắc đầu nói: "Cũng không thấy gì dị thường." hắn không muốn phí thời gian nói về bệnh tật của mình, đon giản chính là sẽ chết thôi, hắn còn có chuyện quan trọng hơn, muốn cùng Thư Điện Hợp nói.

"Không cần nói cho Tuyên Thành việc liên quan tới Cô, Cô không muốn đểcho Tuyên Thành...không vui.". hắn trầm giọng nói. Chỉ đơn giản ba chữ không vui, nhưng vị ca ca này đối với muội muội có bao nhiêu yêu thương

"Vâng..." Thư Điện Hợp cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, đáp ứng Thái Tử.

"Phụ Hoàng bây giờ đã thay đổi rồi, cũng không nên cho Tuyên Thành lại đi chọc giận người, cùng phụ Hoàng đối lập..."

"Chờ Cô sau khi đi rồi, ngươi càng phải chăm sóc kỹ nàng."

"Vâng."

Tuyên Thành là người mà trức khi Thái Tử lâm chung không yên lòng nhất, bởi vậy hắn giao phó những câu về Tuyên Thành, Thư Điện Hợp từng cái ghi nhớ.

Thái Tử nhìn lên xà ngang, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nói: " Cô nhớ tới khi Tuyên Thành còn bé, cùng các nữ hài khác không sai biệt lắm. Cô đi tới chỗ nào, nàng liền muốn cùng tới chỗ đó, chỉ sợ Cô bỏ lại nàng."

Thái Tử thấy Thư Điện Hợp cười theo chính mình, nói: " Ngươi cũng chớ xem thường nang, nàng bình thường tuy rằng hơi nghịch ngợm, nhưng tâm tư lại đơn thuần, cái gì nàng cũng hiểu, chỉ là không muốn nói ra, cũng không muốn đi tra cứu để vài thứ làm bản thân buồn phiền, nàng chỉ có tự mình dùng cách trực tiếp hỏi để biết thôi."

"Tuyên Thành cũng không có ngu ngốc, ngược lại nàng rất thông minh, biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì, so với chúng ta sống đơn giản hơn nhiều, vì lẽ đó sống thoả mái và vui vẻ hơn chúng ta." Thái Tử trong giọng nói toát ra hâm mộ, nếu hắn không phải là Thái Tử, hắn cũng muốn sống đơn giản giống Tuyên Thành.

Thư Điện Hợp hiếu kỳ lời nói của Thái Tử muốn biết nguyên do, không chờ nàng mở miệng hỏi. Thái Tử đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng, nhân lúc Tuyên Thành còn chưa về, nhân lúc chính mình còn có thể nói chuyện, hồi ức cũ giống như sóng biển mà tràn về, nói: "Huynh muội chúng ta, thủa nhỏ mất mẫu thân, Phụ Hoàng đau lòng nên yêu thương chúng ta, nhưng cũng thường xuyên bởi vì sự vụ bận rộn, không để ý tới chúng ta thường xuyên được. Hậu cung cũng không thể so với tiền triều đơn giản, Phi tử trong lúc đó tranh sủng đoạt yêu, đấu đá nhau, hoàng tự tuy là huyết thống tương liên, nhưng như người dưng nước lã..."

Thư Điện Hợp thông qua lời Thái Tử nói cũng có thể tưởng tượng được, ngày đó Thái Tử cùng Tuyên Thành ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào, không có chỗ nương tựa, lẻ loi hiu quạnh.

Nhưng Thái Tử cũng không phải muốn nói bọn họ thời điểm đó ở trong hậu cung có bao nhiêu uỷ khuất, mà là...

"Khi còn bé Tuyên Thành lúc nào cũng rất hâm mộ Cửu Vương cùng Bảo vinh, cũng đồng dạng là huynh muội, hai người đó lại có mẫu phi sủng ái, mà chúng ta không có. Có một lần Tuyên Thành đột nhiên mất tích, thái dám và ma ma tìm kiếm khắp nơi tìm kiếm rất lâu mới thấy nàng đang giấu mình ở trên cành cây của một cây cổ thụ trong ngự hoa viên ngủ say, khắp khuôn mặt đều là nước mắt.."

Thư Điện Hợp nghe tới mê mẩn, cho rằng Tuyên Thành là bị người ta bắt nạt, hơi nhướng mày, cũng còn tốt khi Thái Tử nói câu tiếp, mở ra sự lo lắng của nàng.

"May là nàng cũng không có bị thương, cũng không có bị người khác bắt nạt mà có dấu vết. Cô sau đó hỏi nàng vì sao lại chạy đến đây, nàng như thế nào cũng không muốn nhắc lại chuyện này." Thái Tử thở dài một hơi.

Có lẽ hắn cùng với Thư Điện Hợp đều có thể đoán được thời điểm đó Tuyên Thành nghĩ tới điều gì.

Cô độc là tư vị gì, chỉ có mình lĩnh hội qua mới biết được, ba người bọn họ hầu như là thân thế đồng dạng.

"Sau khi trải qua lần đó, Cô mới phát hiện Tuyên Thành không buồn, không lo. Nàng ấy cất giấu trong lòng mọi việc không muốn chia sẻ cho người khác."

Thái Tử nói một hồi cảm thấy hơi mệt, hướng về Thư Điện Hợp ra hiệu, hắn cần nghỉ ngơi, Thư Điện Hợp bưng trà lên cho Thái Tử uống cho đỡ khát.

Sau khi để Thái Tử uống xong, nàng cũng bắt đầu sững sờ. nàng nhớ tới trước đây Sở ma ma cũng từng nhắc tới việc này.

Lúc đó là nàng mới hạ triều về, cùng Sở ma ma đứng nhìn Tuyên Thành chơi trốn tìm với bọn nha hoàn, cũng nói chuyện phiếm về việc Công chúa từng chịu qua tổn thương.

"Có một lần Công chúa không cẩn thận bị thương ở đầu gối, rõ ràng là có thể hoán Thái y tới xem một chút, nhưng nàng lại che giấu thương tích đi, giả vờ vô sự, không cho chúng ta phát hiện, nếu không phải là Lão nô, vì nàng lấy y phục đi giặt, phát hiện có vết máu, thì ngày đó nàng đã thực sự giấu đi..."

Tuyên Thành làm như vậy, là không muốn người quan tâm nàng lo lắng...

Thái Tử sau khi ngỉ ngơi, đối với Thư Điện Hợp khẩn thiết mà nói rằng: "Ngươi không cần bởi vì nghe những lời nói của Cô, liền cảm thấy Tuyên Thành có tâm cơ. Trong Hoàng cung này có đứa trẻ nào lại không có tâm cơ? Trong này nếu không có tâm cơ, đứa trẻ đó sống không nổi, huống chi là hài tử mất mẹ từ nhỏ như Tuyên Thành và Cô."

Thư Điện Hợp lấy lại tinh thần, cho rằng Thái Tử đang là hiểu lầm ý tứ của mình, bận bịu làm sáng tỏ: "Thần cũng không có ý như vậy." chỉ là đau lòng cho Tuyên Thành.

Thái Tử yên tâm, lời nói sâu xa: "Ngươi nếu đã làm phu quân của nàng, hi vọng Phò Mã sau này có thể vì Tuyên Thành cho nàng một khoảng trời."

"Tuyên Thành thời điểm mang ngươi hồi cung, cũng đã thích ngươi, ngươi vạn lần không thể phụ nàng.." Thái Tử dừng lại, ánh mắt đột nhiên sắc bén nói: "Bằng không Cô sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

Luận phúc khí Tuyên Thành là Công Chúa hạnh phúc nhất, có ca ca cùng phụ hoàng của mình bảo vệ, cũng được gả cho người mình thích. So với những vị công chúa hoàng thất khác không khỏi tốt hơn gấp vạn lần, trời cao an bài đối đãi nàng không biết được bao nhiêu lần, nhưng sợ là sau khi chính mình rời đi rồi, những thứ bao bọc kia cũng thay đổi.

Hắn bất luận làm gì cũng phải giúp nàng an bài món đồ bảo vệ cuối cùng, dù cho là đe doạ trên miệng, cũng hơn là không làm gì, càng làm hắn an lòng hơn.

Thư Điện Hợp ngẩn ra, thật lòng tiếp thu.

Bây giờ Tuyên thành thật giống dáng vẻ của mẫu hậu khi xưa, phụ hoàng nếu có nhìn thấy, nể tình đoạn tình cảm phu thê ngày xưa, hẳn là sẽ không đem tội lỗi của hắn liên luỵ nàng.

Tuy nghĩ là vậy, thế nhưng.... Thái Tử còn không yên lòng, cùng Thư Điện Hợp bàn giao nói: "Nếu có cơ hội liền mang Tuyên Thành rời khỏi tử cấm Thành này. Lấy tính cách của nàng, không thích hợp với những âm mưu giảo hoạt trong hoàng cung này." Hắn đưa tay áo che chắn, đặt lên tay Thư Điện Hợp vẽ vài nét thành một chữ "Chín".

Thư Điện Hợp phản ứng lại, đã đáp ứng rồi.

Tuyên Thành cùng Thái Tử Phi lúc trở về, Thái Tử đã ngủ thiếp đi. Thái Tử Phi thấy sắc trời đã không còn sớm, khuyên bọn họ về nghỉ ngơi, chính mình sẽ chăm sóc tốt cho Thái Tử.

Tuyên Thành vẫ chưa từ bỏ ý định đi Thái Vũ Điện một chuyến, Thư Điện Hợp lo lắng nàng, liền đi theo, kết quả vẫn là ăn thêm một lần nữa không gặp được Hoàng thượng.

Hai người trở lại Công chúa phủ, Tuyên Thành cơm tối cũng không ăn, trực tiếp vào phòng ngủ bên trong. Thư Điện Hợp thấy nàng không nghe lời quan tâm của Sở ma ma, cũng đi theo vào phòng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK