Mục lục
Tu Tẫn Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm đen kịt tối tắm, một chiếc đèn lồng được treo trên mái, trắng tinh thấp thoáng đung đưa, trước mặt một người dáng người đạm bạc đang cầm y phục thường ngày của Thái Tử, vừa đi vừa chiêu.

Tiếng nói lanh lảnh vang lên trong đêm tối: "Thái Tử Lã Thị mau trở về!"

Một tiếng, lại một tiếng kêu lên, mang theo hy vọng cuối cùng mà gọi, tha thiết hồn phách Thái Tử có thể trở về.

Tuyên Thành vừa rồi chạy quá nhanh qua cửa, bởi vì xung quanh đều tối, không quan sát được vật cản, nàng vấp ngã nhoài trên mặt đất.

Lại nghe thấy tiếng kêu này, cả người lạnh toát giống như đang đứng trên bề mặt băng, phản ứng chưa kịp dưới chân băng đã nứt ra, rơi xuống bên dưới cả người chìm trong hồ nước lạnh lẽo, nước tràn vào mũi miệng, làm cho nàng cảm thấy ngạt thở.

"Tuyên Thành!" Thư Điện Hợp theo sát Tuyên Thành ở phía sau, thấy nàng ấy ngã nhào, hoảng loạn mà nâng nàng ấy dậy, tay chạm vào thân thể Tuyên Thành một mảnh lạnh lẽo dị thưởng truyền đến, lại kiểm tra một chút chỉ thấy hai tay Tuyên Thành cùng đầu gối vì ngã mà đổ máu me đầm đìa, trong lòng nàng thắt lại.

Tuyên Thành cả người run rẩy, cuộn mình lại trong ngực của Thư Điện Hợp, kêu gào mà khóc lớn.

Nàng từ đây đã mất đi vị ca ca duy nhất.

Lã Mông ở Thái Vũ Điện nghe được tiếng nhạc tang, thả xuống tấu chương trên tay, nghiêm mặt mà hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tả Hoài từ bên ngoài liên tục lăn lộn mà chạy vào, quỳ xuống mà khóc nói: "Hoàng thượng, Thái Tử hoăng!"

Lã Mông nghe được chén trà trên tay đột nhiên rơi xuống.

"Thái y đâu? Thái y đâu?! Những thái y kia không phải đã nói thân thể Thái tử đã dần hồi phục?"

"Đều là phế vật sao?"

Từng Thái y chăm sóc Thái Tử được gọi đến, quỳ dưới đất, bị Lã Mông túm lấy cổ áo chất vấn, cả đám câm như hến, cả người run rẩy.

Bọn họ biết, Hoàng thượng đối với Thái Tử không giống như vẻ bề ngoài lạnh nhạt, căm ghét, ngược lại thời gian qua Thái Tử bệnh nặng, Thái Vũ Điện đều mỗi ngày sai người tới hỏi thăm tình trạng thân thể của Thái Tử, bởi vậy cũng không có thái y nào dám lơ là, lười biếng.

Thế nhưng Thái Tử đột nhiên chết, ai cũng bất ngờ.

Thái Tử đã qua đời, bây giờ có nói cái gì cũng đều không có tác dụng, Hoàng thượng đang cơn nóng giận như sóng thần, không cóc chỗ phát tiết, liền muốn giáng tội những người xung quanh Thái Tử.

Bọn họ rõ ràng đã rõ trong lòng, vận mệnh của mình cùng Thái Tử là chung một chỗ, đêm nay liền đi theo Thái Tử, không giám phản bác, chỉ có thể cúi đầu mà đợi Hoàng thượng giáng tội, trong lòng lo lắng liên luỵ người nhà.

Lã M ông thấy bọn họ đều không trả lời mình, càng nổi giận, đỏ mắt lên nói: "Đem bọn họ kéo đi chôn cùng Thái Tử!"

Thái y kêu rên bị thị vệ lôi xuống.

Sau khi xử lý những thái y kia, Lã Mông vẫn không cảm giác đủ, nghiến răng, hơi thở phát ra hàn khí mà hỏi: "Thái Tử phi tại sao không có phát hiện ra tình trạng bệnh của Thái Tử? vi thê thất trách, phải bị tội gì?"

Tả Hoài run rẩy trả lời: "Hồi Hoàng thượng, sau khi Thái Tử hoăng, Thái tử phi dùng mảnh vải trắng đem chính mình treo trên xà ngang, đã đi cùng với Thái Tử rồi."

Lã Mông râu tóc dựng ngược, lớn tiếng hỏi: "Đây là sợ tội tự sát?"

Tả Hoài biết rõ là Thái Tử phi là tuẫn phu, lại vì để phối hợp với tâm trạng của Hoàng thượng mà nói trái lòng mình: "Là... vâng... là."

Ngay đêm đó, hoàng đế tại thái vũ điện bởi vì cái chết của Thái tử mà nổi trận lôi đình, gào thét chấn động tâm, đập nát mọi chến đĩa sứ, giết hơn mười thái y.

Ngày hôm sau, các đại thần khi biết được tin Thái Tử qua đời, đều kinh hãi biến sắc. không ai từng nghĩ tới sự tình lại phát sinh đột biến như vậy, tất cả đều cho là Thái Tử chỉ là cảm mạo thông thường, điều dưỡng ít hôm là khỏi.

Theo Thái Tử qua đời, Lã Mông cũng hạ chiếu khôi phục thân phận cho Thái Tử thuỵ xưng là Y đức. Thái tử phi bởi vì thất trách giáng làm thứ dân, không được đồng táng cùng Thái Tử ở hoàng lăng. Cả nước vì Thái Tử để tang ba tháng, cấm mua vui lễ nhạc, tang lễ của Thái tử theo nghi thức của hoàng tộc.

Kinh thành sau một đêm phong vân biến hoá trong nháy mắt. rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì, liền bị ép đổi đồ trắng.

Lã Diễn ngồi ở phủ của Cửu vương nghe được thuỵ hào của Thái Tử, cười lạnh. Xem ra tình cảm của phụ Hoàng đối với Thái Tử thật sự là tốt a.

Những hoàng tử bên ngoài kia, sớm sẽ biết tin mà chạy về kinh thành, lấy phúng viếng Thái Tử làm cớ, nhìn chằm chằm vị trí kia, từng người mà mưu tính, hắn làm sao có khả năng để người khác cướp mất thành quả mình gây dựng.

Hắn cười khẩy, trò hay mới bắt đầu.

Ra lệnh chuẩn bị kiệu, Cửu vương thay đổi một thân đạo bào sạch sẽ, hắn hiện giờ muốn đi gặp phụ hoàng một chút, dẹp an nỗi đau mất con của phụ hoàng.

Đứng trước Thái vũ điện, Tả Hoài nhìn thấy hắn, có ý khuyên bảo: "Thái tử vừa mới qua đời, hoàng thượng vẫn còn đang chìm đắm trong đau buồn, không muốn gặp bất cứ người nào, Cửu Vương vẫn là trở về đi thôi."

Cửu Vương trên mặt hiện ra ung dung,đối với Tả Hoài mười phần khách khí mà nói: "Bản Vương chính là vì việc này mà tới, sợ hãi Phụ hoàng thương tâm quá độ, tổn hại thánh thể, nếu như là có người khác ở bên uyển chuyển mà khuyên bảo động viên, có lẽ sẽ khá hơn một chút."

Tả Hoài ngĩ một chút cảm thấy có lý, thở dài nói: "Cửu Vương hữu tâm." Còn cùng cửu vương nói Hoàng Thượng đã một ngày khôg dùng bữa, hi vọng hắn có thể khuyên Hoàng thượng lấy long thể làm trọng, dặn dò xong liền để cửu vương đi vào.

Cửu vương đi vào bên trong Thái vũ điện, liền thấy khắp nơi mảnh sứ vỡ, văng toán loạn dưới chân, tấu chương văng khắp nơi, chữ viết bị mực văng xuống mà nhuốm đen.

Trong điện không mở cửa sổ, bên trong tối tăm, mặc dù bên ngoài mặt trời rất chói chang, nhưng cũng không chiếu sáng vào bên trong cung điện rộng lớn này.

Hắn vượt qua đám tấu chương ngổn ngang dưới đất, ánh mắt dò xét, cũng không tìm được bóng người của phụ hoàng hắn.

Lã Mông ngồi ở mặt sau tấm bình phong, nghe được tiếng bước chân, lúc này mới hỏi: "AI?" Thanh âm trầm thấp, lạnh lẽo như từ địa ngục tới.

Cửu vương không tiến lên thêm nữa, thấp giọng nói: "Là nhi thần, Diễn." giọng nói giống như là vừa trải qua trận khóc thật lâu.

Lã Mông uy nghiêm đáng sợ mà hỏi: "Ngươi tới làm cái gì? Trẫm không phải là không cho bất luận người nào đi vào sao?"

"Nhi thần thất kinh khi nghe được tin Hoàng huynh qua đời, khó có thể tin được, nên tới hoàng cung xác nhận."

Hắn giả vờ nghẹn một lúc rồi nói thấp giọng xuống: "Ai lại ngờ, Hoàng huynh lại thật sự cứ như vậy mà rời đi. Rõ ràng là nhi thần cách đây mấy ngày trước mới qua thăm hoàng huynh, lúc đó hoàng huynh vẫn còn nổi nóng cùng nhi thần,làm sao liền..."

"Hoàng huynh xưa nay là người khiêm tốn lễ nghĩa, phẩm hạnh đôn hậu thiện lương, huynh đệ đối tốt, là một nhân tài. Nhìn khắp tương lai, nếu hắn có thể sống tốt, nhất định có thể có tư cách mà vì dân vì nước, để thực hiện được chờ mong của phụ hoàng. Đáng tiếc làm sao mà hắn đang tráng niên lại bị bệnh rời khỏi nhân gian. Nhi thần than tiếc thay, hận không thể lấy thân mà thay thế!"

Hắn khóc rất chân tình, Lã Mông thấy vậy sắc mặt rung động, an ủi: "Được rồi, đừng khóc. Hoàng huynh của ngươi nếu như ở dưới suối vàng biết ngươi có ý đó, thấy ngươi vì hắn mà thương tiếc như vậy, chắc chắn hắn sẽ không đành lòng."

Cửu vương thoáng tỉnh lại, nói: "Nhi thần đau lòng, cũng không đau lòng bằng phụ hoàng. Nhi thần nghe Tả Hoài nói, phụ hoàng mấy hôm nay chưa dùng qua thiện. người đã mất, cũng không thể sống lại, xin phụ hoàng nén đau thương. Trân trọng long thể."

Lã Mông sau tấm bình phong, cự tuyệt nói: "Trẫm không đói." Ngữ khí trở nên đau thương. "Trẫm miễn là nhắm mắt lại. dáng dấp của Thái Tử sẽ hiện lên ở trước mắt trẫm..."

Cửu Vương nghe thấy vậy lần nữa lặng lẽ rơi lệ, như bị phụ hoàng hắn làm nổi lên hồi ức mà nói: "Nhi thần cũng nhớ tới Thái Tử dáng vẻ ngày xưa, năm xưa cùng nhi thần săn bắn trong núi, vẫn là Thái Tử cầm tay thần dạy kéo tên."

"Thái tử có đức." Lã Mông vẻ mặt thăm thẳm thở dài một tiếng mà nói. Trong lòng không dối, có chút tự trách chính mình, ngày xưa hắn không nên đối xử hung dữ với Thái Tử như vậy.

Cửu vương mượn cơ hội nói: "Thần mời phụ Hoàng lập đàn, làm đạo trường, chiêu hồn cầu phúc, không cho Hoàng huynh đi lẻ loi."

"Có hữu dụng không?" Lã Mông nửa tin nửa ngờ.

"Miễn là người cầu phúc đầy đủ thành tâm trai giới, tụng kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày, thành tâm mà tụng, tiếng kêu than sẽ tiến vào minh giới, khiến vong linh nghe được, thậm chí cảm động vong linh, để cho trở lại nhân gian, cùng người thân gặp mộng." cửu vương thành khẩn nói: "Nhi thần nguyện thay phụ hoàng làm việc này."

"Ngươi tới gần đây, cùng trẫm nói cẩn thận một chút." Lã Mông bị hắn bốc lên hứng thú.

ở một đầu khác tại Đông cung, Thư Điện Hợp rốt cục tìm được chỗ dị thường trên người của Thái Tử.

nàng cẩn thận mà xem nốt ruồi son sau tai của Thái Tử, viên nốt ruồi son kia sắc mà ửng đỏ, to bằng móng tay, chạm vào cảm thấy không khác những nốt ruồi khác là bao, lau không đi, cách tai một chút, vị trí vừa vặn giấu sau dái tai, nếu không là người thân mật nhất hữu tâm mà quan sát, chỉ nhìn ở ngoài thì sẽ không phát hiện được, mà có phát hiện người ngoài cũng chỉ nói là Thái Tử có một nốt ruồi son ở sau tai.

Đây là trung quan tắm rửa thay y phục cho Thái Tử phát hiện, Thư Điện Hợp lúc trước từng cố ý dặn bọn họ để ý, nếu thấy bất thường gì trên người của Thái Tử, nhất định phải báo cho nàng.

Có những bí mật chỉ khi người đó chết đi rồi, mới triệt để mà hiện lên.

Mà theo nhũ mẫu của Thái Tử nói, từ nhỏ tới lớn, bên tai Thái Tử đều không có nốt ruồi son này. Thư Điện Hợp càng có tự tin, khẳng định đáp án suy đoán từ lâu trong lòng là chính xác.

Thái Tử xác thực là bị người ta hạ độc, thế nhưng loại độc này nàng chưa từng gặp, trog sách cũng không thấy ghi chép. Đại khái là thuốc độc tự chế, dấu hiệu chính là nốt ruồi son này.

Thái Tử bị trúng độc ẩn, độc tính giảo hoạt, coi như là lúc Thái Tử còn sống nàng có phát hiện, trong thời gian ngắn cũng không cách nào trị độc, kết quả vẫn sẽ như bây giờ, điều này đủ thấy đối phương hạ độc lòng dạ độc ác, làm người sợ hãi.

Nếu là sư phụ nàng còn sống.... Thư Điện Hợp lắc đầu một cái, áy náy vô cùng, tự trách mình khó khăn luôn nhắc tới sư phụ, trước mắt việc nàng cần làm là tìm được người hạ độc.

Dựa theo độc lý, viên nốt ruồi son này là khi Thái Tử chết rồi mới xuất hiện, cũng có thể là độc tố lan tràn, từ từ mở rộng, người không hiểu y thuật, chắc chắn sẽ xem là bình thường mà không lưu tâm.

Nốt ruồi son này chính là một manh mối rõ ràng, có thể tìm tòi nghiên cứu là Thái Tử lúc nào trúng độc, sau khi thấy người nào thì trúng độc, ăn qua đồ ăn gì, đại loại sẽ thu nhỏ được phạm vị tìm được người hạ độc.

Không may là Thái Tử phi bây giờ cũng đã chết. nốt ruồi này xuất hiện bao giờ trên người của Thái Tử không ai nói rõ được. manh mối bất đắc dĩ chỉ có thể gián đoạn ở đây.

Thư Điện Hợp nhớ tới lúc trước Thái Tử viết trong lòng bàn tay mình chữ 'chín". Thái Tử là muốn nhắc nhở nàng cẩn thận với người này.

Trong hoàng cung này, người có thể sử dụng con số này để đại diện trên người, ngoại trừ hoàng tử công chúa thì còn ai vào đây. Thư Điện Hợp không cần thiết làm sáng tỏ chữ chín này cũng liền biết là Thái Tử nhắm thẳng vào Cửu Vương Lã Diễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK