Lời này của hắn ý đồ rõ ràng.
Thư Điện Hợp không có trả lời, bỗng nhiên bốn phía yên lặng, cầm sư cũng dừng lại tấu nhạc.
Thư Điện Hợp cười nhạt, gây xích mích với ngũ vương cũng không có tốt đẹp gì, trấn định tự nhiên mà đáp: "Lập trưởng, xưa nay là chuyện tự nhiên, vả lại người kế nhiệm cả một quốc gia, tự nhiên là do ý của hoàng thượng, chúng thần làm sao dám bàn luận?"
Nàng cũng không có nghênh hợp, cũng không có phản bác, mà trực tiếp đem Lã Mông ra đàn áp lời của đối phương.
Ngũ vương bị nàng nói cho nghẹn một lúc, ngồi đó lúng túng, sau đó trong mắt chợt loé lên, khôi phục như thường, cười to che giấu dã tâm của chính mình, nói: "Trong bữa tiệc nói chuyện phiếm việc nhà, muội phu chớ để trong lòng."
Thư Điện Hợp chỉ nhẹ nhàng gật đầu, phối hợp với hắn.
Miệng hắn luôn gọi nàng là muội phu, nhưng trong bữa tiệc, một câu cũng không nhắc tới Tuyên Thành, rõ ràng là hắn có dụng ý khác.Thư Điện Hợp tâm như gương sáng, cũng không chủ động đề cập tới, không muốn Tuyên Thành bị cuốn vào những tranh đấu này.
Nến cháy quá nửa, Thư Điện Hợp lo lắng Tuyên Thành buổi tối ở một mình ở phòng lại sinh bất an, cân nhắc mượn cớ mau thoát thân.
Ngũ vương lúc này cũng không dễ dàng muốn buông tha cho nàng.
Hắn nhấc người lên cầm lấy bình rượu, dáng vẻ có chút say, tuỳ tiện đi tới chỗ của Thư Điện Hợp, vì nàng mà rót rượu, nói: "Bản vương mặc dù rất thô thiển, nhưng vẫn có một trái tim yêu thương dân, nghe nói ở Điền châu, muội phu cứu vớt dân chúng lúc hoạn nạn, trừ một đám quan tham ô, cảm thấy rất khâm phục, chỉ là chút rượu nhạt, hy vọng có thể kính muội phu."
Thư Điện Hợp sau khi tiếp nhận rượu, vừa đặt tới miệng, liền ngửi được trong đó có mùi vị không bình thường, trong rượu được bỏ thêm thuốc.
Ngũ vương híp mắt ngà say mong chờ nàng uống, cánh tay của nàng thoáng dừng lại, vẫn đem chén rượu kia uống vào, yết hầu nóng bỏng, mùi vị thấm vào có chút ngọt ngào, thấm vào trong ruột.
Nàng thoả mái như vậy, làm ngũ vương cảm thấy thoả mãn, lại rót thêm một chén, rồi trở về trên ghế.
Lại một hồi, hai người thăm dò phản kích lẫn nhau, ngũ vương thấy Thư Điện Hợp mãi cũng không bị rượu phát tác, vẫn trò truyện vui vẻ, tiến thối có đủ, không khỏi liếc mắt nhìn mưu sĩ bên cạnh, trong lòng nghi ngờ cái xuân dược kia thật sự có tác dụng?
Thư Điện Hợp làm bộ nhưng không nhìn thấy ánh mắt hai người kia đang giao lưu, đứng lên nói: "Đêm đã muộn, Ngũ vương cũng nên nghỉ ngơi, vi thần bất tiện quấy rầy, muốn trước hết cáo biệt..."
Ngũ vương thấy nàng thần sắc thanh mình, không hề bị xuân dược phát tác, muốn giữ nàng lại thêm. Thư Điện Hợp muốn đi hắn cũng không có cách nào giữ, chỉ đành trơ mắt nhìn cho nàng toàn thân trở ra.
Chờ sau khi Thư Điện Hợp đi rồi, Ngũ vương nắm nát chén rượu trong tay, giận giữ mà quăng trên thảm, lớn tiếng trất vấn mưu sĩ: "Xảy ra chuyện gì?"
Mưu sĩ run lên, nuốt nước miếng nửa ngày không trả lời được. chính hắn cũng không trả lời được. chính hắn cũng không hiểu rõ, rõ ràng chính mình dùng liều thuốc mạnh nhất, người bình thường miễn là dính một chút cũng sẽ ý loạn tình mê. Tại sao Phò Mã dùng nhiều như vậy, lại không có phản ứng gì?
Vốn định chờ Thư Thận bị nhuốm thuốc, đúng lúc đưa tới một tiện thiếp, liền có thể nắm chặt nhược điểm của người này, ly gián quan hệ của hắn với Tuyên Thành, không nghĩ tới kế hoạch lại thất bại thế này.
Ngũ vương tức giận đấm nện lên chỗ ngồi, nghiến răng, nghiến lợi.
Mưu sĩ sợ hãi tiến lên, hiến kế nói: "Không bằng lại như lần trước, làm như vậy, trực tiếp phái người..." hắn đưa ra động tác hướng chính cổ mình cắt, ý là nhổ cỏ tận gốc.
Ngũ vương biết trước đây Thư Điện Hợp là Thần y được Tuyên Thành mời tới để cứu chữa cho Phụ hoàng, hắn định chuyện ám sát lần đó thành công, đổ lỗi cho Thái Tử, ai ngờ trộm gà không xong còn mất nắm gạo, nếu không phải là hắn xử lý sạch sẽ thuộc hạ, để chuyện này cuối cùng sống chết mặc bay, thì sẽ dẫn lửa thiêu thân rồi.
Ngũ vương bị đề cập tới chuyện đã qua mà hắn không muốn nhớ lại, sắc mặt bỗng phát lạnh, nắm đấm vang vọng trong phòng, tiếng nói phát ra từ kẽ răng: "Ám sát? Ngươi cho là đây là địa phương nào?"
"Tại kinh thành ám sát hoàng thân quốc thích, ngươi nghĩ phụ hoàng ta chết rồi sao?" hắn âm điệu nâng cao, cầm lên bình rượu, hướng về phía mưu sĩ mà ném tới.
Mưu sĩ thuận thế quỳ xuống, lấy bình rượu vừa bị ném kia, trên trán toát mồ hoi lạnh, thỉnh tội: "Ty chức sai rồi, là ty chức vô năng."
Ánh mắt ngũ vương hung tàn, liền đem phế vật trước mắt muốn ngũ mã phanh thây.
Bên trong kinh thành này, người nào mà không biết Tuyên Thành công chúa cùng Phò Mã tình cảm rất tốt. Miễn là Tuyên Thành có lão già kia làm chỗ dựa, thì hắn liền không có cách nào đem Thư Điện Hợp vào chỗ chết, thậm chí không thể động một sợi lông của hắn.
Thái Bình công chúa là một ví dụ xưa. Hắn không thể không kiêng dè, trước mắt hắn có một thân thể cường tráng vậy mà không thể làm gì cả, hắn nắm chặt chén rượu trong tay, nghĩ rượu mời không muốn, lại muốn rượu phạt. Điền châu thái thú là thuộc hạ dưới trướng của hắn. Thư Thận lại ở Điền châu bẻ đi một trợ thủ của hắn, món nợ này hắn nhất định sẽ trả lại.
Thư Điện Hợp ngồi trên xe ngựa, liền đem chỗ rượu vừa uống từ trong tay áo móc ra, ném qua một bên, nhắm mắt vận công. Đem mùi rượu quanh thân bức hết ra ngoài.
Đối với nàng ngày ngày quanh năm tiếp xúc với thảo dược, nàng làm sao không biết ngũ vương hạ xuân dược trong rượu. nàng e ngại vẫn còn đang ở trong phủ của hắn, không muốn đâm thủng việc này, không thể làm gì khác là giả ý mà uống vào.
Không nghĩ tới ngũ vương lôi kéo nàng không được, lai sử dụng biện pháp thấp kém này. Làm nàng khinh thường. nếu đối phương không phải là người nàng đề phòng, mà là người nàng tin tưởng, tối nay không biết sẽ xảy ra việc gì.
Phò Mã sau lưng công chúa cùng nữ tử khác thâu hoan, Phò Mã mượn cớ say rượu bắt nạt nữ quyến của vương phủ... muốn lấy lý do gì để trị tội nàng, chỉ bằng cái miệng của ngũ vương nói.
Kiệu đứng trước phủ công chúa, Thư Điện Hợp hạ mắt, xuống kiệu đi vào.
Nàng vốn muốn trước tiên đi nhìn Tuyên Thành, nhưng lại gặp được sở ma ma, bà nói Tuyên Thành đã đi ngủ, Thư Điện Hợp liền chuyển hướng, trước tiên đi tắm rồi thay y phục khác.
Sau khi tắm sạch sẽ, thay đổi một thân y phụ sạch sẽ rộng rãi, tóc dùng dây buộc đơn giản. bước vào phòng, nghiêm túc cẩn thận hướng về trên người mình ngửi một hồi, hẳn là không có mùi rượu, chỉ sợ như lần trước, lại chọc Tuyên Thành tức giận.
Nàng đẩy cửa ra, mùi rượu bất ngờ ập vào mặt. Thư Điện Hợp sững sờ, trong phòng cũng không có đốt đèn, ngoài cửa sổ trăng sáng vằng vặc, lẳng lặng chiếu sáng trên đất, rọi vào phòng lờ mờ.
Nàng bước vào bên trong phòng, một bình rượu bạch sắc lăn từ trên giường xuống, tới bên cạnh chân nàng.
Thư Điện Hợp từ bình rượu nhìn thấy, chỉ thấy góc giường một thân ảnh gầy gò bạch y màu trắng đang co thành một đoàn ôm lấy đầu gối của chính mình, giống như cực kỳ lạnh lẽo, muốn sưởi ấm chính mình.
Ngoại trừ Tuyên Thành, còn ai vào đây?
"Làm sao vậy?" Thư Điện Hợp vội vàng bước tới bên giường, muốn nâng Tuyên Thành dậy.
Tuyên Thành nghe được âm thanh quen thuộc, mê man ngẩng đầu lên mở mắt ra, dưới ánh trăng, khuôn mặt người kia đẹp đẽ giống như nữ tử, ý thức hỗn độn nứt ra một cái khe nhỏ, thoáng tỉnh lại một chút, nghiêng người nới lỏng chính mình, xà vào trong ngực của Thư Điện Hợp, tìm nơi thích hợp làm nàng an lòng.
"Phò mã, ta thật khó chịu." Tuyên thành mơ hồ thì thầm không rõ.
Thư Điện Hợp bị nàng ép ngồi ở trên mép giường, vừa ngửi được khí tức trên người nàng, liền biết nàng uống không ít rượu, cho rằng nàng say dẫn tới đau đầu nên khó chịu, nói: "Công chúa ở đây chờ thần, thần đi hoán sở ma ma nấu canh giải rượu cho Công chúa." Nói rồi muốn đứng lên đi.
Tuyên Thành lôi kéo vạt áo của nàng, không cho nàng đi, dựng ngón tay đặt trên môi nàng, nói: "Xuỵt! không nên để cho sở ma ma biết, bà sẽ lo lắng." chóp mũi của nàng kề sát trên y phục của Thư Điện Hợp, người kia tắm rửa hương vị thơm ngát, thật dễ ngửi, không hay rồi, nàng không muốn nới lỏng người kia ra.
Thư Điện Hợp thở dài một hơi, cũng không biết Tuyên Thành vì sao lại lừa dối được sở ma ma, có thể uống không ít rượu như vậy, không để cho nàng ấy không thoả mái, liền trịnh trọng nói: "Cái kia, thần tự mình nấu cho công chúa, không cho sở ma ma biết."
Người này vì sao lại ngốc như thế! Tuyên Thành ý thức tuy không được rõ ràng, thế nhưng nàng biết mình đang nói cái gì, ôm chặt lấy eo nhỏ của Thư Điện Hợp, nói: "Ta khó chịu không phải là bởi vì rượu, mà là...." Tư duy đột nhiên bị kẹp lại, đình trệ nửa khắc mới lần nữa nói ra " ..... Hôm nay ta đi gặp phụ hoàng..."
Thư Điện Hợp hồi hộp, sự tình nàng lo lắng trước nay cuối vẫn phát sinh. Đam Mỹ Hài
"Hắn thật giống như là biến thành người khác, cũng không còn là phụ hoàng của Bản cung và Thái Tử nữa rồi....." Tuyên Thành trong lòng buồn bực không rõ: "Vì sao hắn lại biến thành bộ dạng như thế này?"
Tâm tình chuyển biến đột ngột, nàng nói năng lộn xộn, nói: "Ta nguyên bản muốn tới hỏi hắn một chút, khi hoàng huynh còn sống, tại sao hắn lại muốn phế hoàng huynh, tại sao lại đối xử với hắn như thế, có phải là hoàng huynh đã làm sai việc gì?"
"Nhưng khi ta chân chính đứng trước mặt phụ hoàng, lời nói đã chuẩn bị không thể nào thốt ra được, hắn trong một đêm tựa hồ đã già đi rất nhiều, ta nhớ hắn rõ ràng vẫn còn trẻ...."
Thư Điện Hợp không biết nên trả lời Tuyên Thành thế nào, Tuyên Thành cũng không cho nàng cơ hội động viên, một mạch phát tiết mà nói ra: "Ta còn phát hiện, ta không có cách nào tha thứ cho hắn, cũng không cách nào trách cứ hắn. hắn dù sao cũng là cha của ta..."
Thư Điện Hợp rất nhanh cảm giác được nước mắt của người nọ sớm thấm ướt y phục của mình, có chút lạnh lẽo, Tuyên Thành túm lấy nàng hỏi: "Có phải người già rồi, đều sẽ phạm phải hồ đồ?" tựa hồ vì hành vi của Lã Mông mà tìm một lý do thích hợp.
Lời còn chưa dứt, nàng tự mình lừa dối nói: "Nhất định là như vậy rồi, vì lẽ đó hắn mới hiểu lầm hoàng huynh. Hoàng huynh chết đi, cũng không phải là lỗi của một mình phụ hoàng...ta không thể đem hết mọi tội lỗi đổ cho một mình hắn."
Thư Điện Hợp trong lòng nặng nề, hận không thể lập tức lấy thân tương thay thống khổ của Tuyên Thành.
Tuyên Thành trong lòng trống rỗng, lại nói: "Phụ hoàng già rồi, sau này ta không thể giống như trước, không hiểu chuyện như vậy, cùng phụ hoàng ồn ào, cùng phụ hoàng náo loạn..."
Nàng mạnh mẽ muốn chính mình phải thay đổi tính tình, thích ứng đột biến, nhưng lại cảm thấy oan ức, không còn người dung túng nàng tuỳ hứng nữa.
Thư Điện Hợp ôm sát nàng chặt chẽ, động viên nói: "Công chúa đừng sợ, người còn có thần." nàng nguyện ý dung túng Tuyên Thành gây sự, nguyện ý che chở Tuyên Thành, làm cho nàng ấy cả đời này không buồn, không lo. Mặc dù cần phải trả giá cả tính mạng của mình, nàng cũng nguyện ý, không tiếc.
Ý niệm cả đời này, tuyệt không sửa chí.
Editor:
Tuyên Thành said: "Ta cảm thấy khó chịu..."
Thư đầu gỗ: "Công chúa uống thêm vào bình nữa đi...."
Tuyên Thành: "Ta khó chịu..."
Thư đầu gỗ: "Công chúa khó chịu chỗ nào?"
Tuyên Thành: "Chỗ đó... ta muốn ăn gì đó..."
Thư đầu gỗ: "Ăn gì?"
Tuyên Thành: "ĂN NGƯƠI..."
Thư đầu gỗ: " Công chúa thỉnh tự trọng..."
Tuyên Thành:..........
Danh Sách Chương: