Trên án trước mặt hắn là vài bài văn chương mà trước đó mấy hôm Thư Điện Hợp trong thời gian ngắn ngủi viết ra. Thư Điện Hợp không những biết sửa những chỗ mà nàng thấy sai. Còn viết cho lời văn mượt mà, ngữ pháp vững chắc, có thể thống.
Dưới cái nhìn của Phùng Hoán Sâm, Thư Điện Hợp thông qua thi hương, khảo đỗ công danh, dễ như trở bàn tay, là giống như một chuyện rất đơn giản. Mấy tháng nay, trên triều trạng thái dần dần lục đục, trên dưới cuồn cuộn sóng ngầm, những lão già kia bị hắn áp chế, mơ hồ rục rịch cử động, khả năng sẽ mất đi cục diện mà hắn bày ra lâu nay.
Thư Điện Hợp vừa tới, vừa vặn cho hắn một lý do cứu vãn đại cục.
Lúc trước hắn bị Thư Điện Hợp van nài cầu xin, cưỡng ép hắn để cho nàng vào triều làm quan, để nàng điều tra rõ thân thế của mình, hắn tỏ vẻ không mấy thích thú, nhưng xem ra bây giờ cũng là trời cao có ý định trợ giúp việc lớn của hắn.
Vì lẽ đó, trong khoảng thời gan này, hắn vẫn bình tĩnh quan sát tính nết của Thư Điện Hợp. Trước mắt trong lòng cũng giám chắc một vài điều, hắn có thể an tâm thả lỏng cho Thư Điện Hợp vào triều làm quan, vì chính mình làm trợ thủ, mà không phải đem mọi thứ đều đổ sông đổ bể, ở bên cạnh mình, quay đầu lại có thể bất cứ lúc nào làm phản mình.
Hắn xưa nay luôn cẩn thận, nên sẽ tin tưởng vào phán đoán của mình, loại năng lực nhạy cảm này, hắn giờ mới biết là mình lựa chọn chính xác, thời khắc hắn tránh những đồng liêu muốn đâm sau lưng mình, để từng bước bò lên vị trí như ngày hôm nay, vì lẽ đó nên hắn tin tưởng vào phán đoán của mình về Thư Điện Hợp, chắc chắn không có sai.
"Sư phụ của ngươi có từng vì ngươi mà đặt Tự cho ngươi?" Phùng Hoán Sâm ở trước mặt của Thư Điện Hợp tỏ ra phong thái uy nghiêm, sau khi hắn xác nhận Thư Điện Hợp đối với hắn không có ý đồ cùng tính toán gì, nên trong lòng hắn nứt ra một khe hở nhỏ, tự nhiên lộ ra làm một trưởng bối vừa nghiêm khắc vừa hòa ái.
Thư Điện Hợp nhận ra được thái độ của Phùng Hoán Sâm đối với chính mình có sự thay đổi, trong lòng buồn bực, nhưng lại không rõ nguyên nhân gì, nàng đáp: " Chưa từng."
Nam tử của Đại Dự đều có thể có tên hoặc tự do phụ thân đặt cho, cũng có thể thường từ trưởng bối đặt cho hậu bối, hoặc là chính mình tự đặt tự cho mình, người cùng thế hệ có thể dễ dàng xưng hô với nhau, so với kêu thẳng tên, sẽ cảm thấy thân thiết hơn mấy phần. Trong mắt của Phùng Hoán Lâm Thư Điện Hợp lại là nữ tử, đương nhiên cũng không có đặt tự cho nàng.
"Ngươi lấy tên là tự danh không dược, chi bằng đổi thành tự, sau đó lão phu lệnh cho người khác đổi tự của ngươi trong trường thi, ngươi thấy sao?" Phùng Hoán Sâm hỏi.
Thư Điện Hợp không biết chính là hiện tại tên cũng là do Phùng Hoán Sâm nắm trong lòng bàn tay.
Năm đó, thời điểm Phùng Hoán Sâm đưa nàng giáo cho sư phụ, sư phụ hỏi tên của nàng à gì, bời vì che giấu thân phận của Thư Điện Hợp, liền hạ bút thành văn cho nàng một cái ten, cũng chính là tên Thư Điện Hợp ngày nay.
Bởi vì không có thời gian quy nghĩ, Thư Điện Hợp tự danh này cũng không có điểm gì đáng chú ý, chỉ là thuộc làu làu mà thôi.
Vì lẽ đó Phùng Hoán Sâm nói Thư Điện Hợp tự danh này là không được. Muốn trải qua lần nữa đắn đó suy nghĩ để đặt cho nàng một tự, ý đồ để kéo gần khoảng cách giữa hai người, tiêu tan khoảng cách.
"Thế nhưng Điện Hợp đã qua thi hương, lúc này lại lấy tự, có thể hay không tạo ra bất tiện?" Thư Điện Hợp không tiện từ chối, nói ra nỗi lo lắng ở trong lòng.
"Không sao, tự cũng là tên, tại khoa cử tùy ý cũng có thể đề tự."
"Tên của Nam tử, khí thế hừng hực, bao hàm thâm ý. nhưng cũng có thể trích trong sách kinh thi ra, tất nhiên lag nên để phụ mẫu đặt tự cho hài tử, mới có nhiều ân cần và hi vọng.". Phùng Hoán Sâm nói: "Lão phu có hai đích tử, một tử tên Hằng, mở mang bờ cõi, trông coi biên cương cho bách tính. Một người nữa là chuyết tên vừa vặn giữ mình thanh minh. Bọn họ đến hiện tại đều vừa ý lão phu trông đợi."
"Ngươi lần này vào tham gia khoa cử, sửa lại tự khác cũng tránh được nhiều tại họa, vì ngươi ngày trước có công lao chữa trị cho Hoàng thượng." hắn nói xong lại kéo tay áo lên là nhấc bút, thuận thế lấy một tờ giấy vàng tiên nói.
Thư Điện Hợp ngẩn ngơ. Đối phương lại chắc nịch đoán mình sẽ đỗ khoa cử, có lẽ nào thái độ của đối phương thay đổi với mình là cũng có nguyên nhân?
Mang theo lòng cảm kích đối với Phùng Hoán Sâm, nàng không có bao nhiêu từ chối nữa, mà đáp: "Làm phiền thừa tướng."
Phùng Hoán Sâm vừa muốn hạ bút xuống lại dừng lại mà nói: " nói theo bối phận, lão phu cũng là thúc phụ của ngươi, sau này ở trên triều, ngươi cũng chiếu người khác như vậy. Họ cũng nói ta cũng là một thúc phụ tốt."
Nói xong, hạ bút viết trên giấy, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, như thiết họa ngàn cân, giống như giao long xuất hải.
Thư Điện Hợp nói gì nghe đó.
Trong giây lát, hắn đã viết xong tự cho nàng. Đem bút thả xuống, bưng tờ giấy đến trước mặt thổi thổi vài cái, sau đó đưa cho Thư Điện Hợp.
Nàng nhận lấy giấy, giấy trắng mực đen, xuất hiện trong con ngươi của nàng, "Thận, Thư Thận?"
"Làm sao?" Phùng Hoán Sâm hỏi.
Phùng Hoán Sâm viết thư pháp không thể chê được, hiện tại trong Đại Dự bây giờ hắn tự xưng là văn nhân cũng không số một thì cũng là số hai, là người soạn thảo bản thảo, tình cờ lại được nhảy vào thư họa, một chữ đáng giá nghìn vàng, mà hắn lại là văn nhân đứng đầu triều, bây giờ lại đặt Tự cho nàng, là vinh hạnh của nàng.
" Quân tư Thận độc, cẩn thận lời nói, hành động." Thư Điện Hợp nhìn chăm chăm cái Tự kia, tự nhủ.
"Điện Hợp đã rõ ràng, tạ thúc phụ ban tên cho." nàng đem tờ giấy gấp kĩ, cẩn thận để ào trong tay áo, lấy đó làm trân trọng, nói: " Thúc phụ đặt Tự rất tốt, khiến người tỉnh ngộ, ngụ ý lâu dài. Điên Hợp sau này tất không phụ lòng thúc phụ chờ mong, gấp đôi yêu quý chính mình, chác chắn sẽ không làm bẩn Tự này."
Có thể xem là nàng đánh tức được tâm ý, thông minh. Phùng Hoán Sâm hài lòng gật gù.
Chuyện đặt Tự tạm thời kết thúc.
"Ngươi bình thường sau khi đọc sách, có hiếm khi được nghỉ ngơi nhàn hạ..." hắn vừa định nói cùng Thư Điện Hợp chuyện khác, thì bất ngờ một vị khách đến quấy rầy bọn họ.
Thứ tử thứ hai của Phùng Hoán Sâm, Phùng Chính trực tiếp từ bên ngoài bước vào, nói: "Tham kiến phụ thân.". hắn hôm nay lại thay đổi mọt thân màu sắc lam sam, trên đỉnh đầu không có mũ chụp, chỉ dùng vải lụa vàng quấn chặt tóc.
Trên mặt của Phùng Hoán Sâm vẻ mặt hòa ái từ từ được thu lại, biến trở về một người nghiêm nghị, mười ngón tay hướng về phía Phùng Chính điểm một cái nói: " Lão phu đang muốn cùng hắn nói về ngươi, nghịch tử này lại liền tới, thật là đúng dịp."
Phùng Chính từ xưa bị đòn, nên rất e ngại cha mình, hắn nói: "Phụ thân tìm nhi tử là có chuyện gì không?"
"Không có gì." Phùng Hoán Sâm tức giận nói. "Liền muốn hỏi một chút Phùng nhị công tử, sau khi thi hương kết thúc, liền chạy đi nơi đâu, cả ngày không thấy bóng ngời, hại mẫu thân của ngươi không công lo lắng."
Phùng Chính lưng cứng đờ, cúi thấp đầu, ấp úng đáp: "Không... vô sự, chính là hẹn hai, ba bằng hữu, đi uống trà."
Phùng Hoán Sâm không tn hừ một câu, cũng không có ý truy hỏi thêm, ngược lại chỉ vào Thư Điện Hợp nói: "Hai người cũng nên gặp mặt rồi."
Phùng Chính hơi ngẩng đầu lên, cùng đối diện với Thư Điện Hợp, nói: "Nhi tử đã gặp hắn."
Thư Điện Hợp nói thêm "Điện Hợp cùng nhị công tử, tại thi hương từng gặp mặt một lần."
Phùng Hoán Sâm gật gù: "Lão phu hôm nay kêu các ngươi đến, chính là để cho các ngươi kết bạn với nhau, ngày sau ở trong quan trường đồng sức, đồng lòng, cũng không đến nỗi..."
Phùng Chính linh cơ lóe, không chờ cha hắn nói hét câu, liền vội vã nói: "Nhi tử vừa mới được thưởng thức qua tài hoa văn chương, kinh tài diễm diễm của hắn, không trách cha lại thưởng thức hắn như vậy. Nhi tử tâm phục khẩu phục, bái phục chịu thua."
Hắn dùng ánh mắt trân trọng sùng bái mà nhìn Thư Điện Hợp.
Thư Điện Hợp bời vì bị hắn nói lên có chút khoa chương, nên sợ hãi ở trong lòng, chưa từng có ai khen nàng như vậy, hơn nữa ánh mắt của hắn, làm cho cả người nàng không dễ chịu.
Phùng Chính cuối cùng lại bỏ thêm một câu: "Nếu như sau này có thể cùng Thư huynh làm quan trong triều, Thủ Chuyết thật là vinh hạnh cực kỳ."
Thư Điện Hợp yên lặng trong lòng lộp bộp như cánh hoa rơi, cảm động người này, nàng mỏi con mắt mà chờ mong
"Miệng lưỡi trơn tru!" Phùng Hoán Sâm đối với hắn luôn trách cứ, Thư Điện Hợp lai không có tán thành.
Hắn trừng mắt nhìn Phùng Chính nói "ngươi xác thực nên hướng về Điện Hợp mà học tập thật tốt, đem tính tình khoa trương này của ngươi bỏ đi cho ta!"
Phùng Chính khúm núm, gật đầu liên tục nói với chính mình, sẽ sửa đổi.
Phùng Hoán Sâm đối với hắn đến cùng biết được hắn có nghe lời hay không, trong lòng đã nắm chắc, lời nói ý vị sâu xa thuyết giáo hắn. Nói: "Giả như có một ngày, người thật sự vào triều làm quan, cần rõ một cái đạo lý. Nghiêu nghiêu giả dịch triết, sáng trong giả dịch ô, tính tình người nư vậy..."
Nghiêu nghiêu giả dịch triết, sáng trong giả dịch ô...
Thư Điện Hợp hơi động lòng, nghe vào trong tai của nàng, như cảm thấy là đang nói chính mình.
Vì lẽ đó, nên Thận Chi, ẩn mình sao?
Làm quan huyền bí, không phải như vậy là dễ dàng nói rõ, có thể để bọn họ chậm rãi tự mình đi phỏng đoán. Phùng Hoán Sâm lại căn dặn vài câu, liền thả cho hai người đi làm chuyện của mình.
Phùng Chính bước chân ra khỏi thư phòng, nhất thời cảm thấy trút được gánh nặng, không để ý thấy Phùng Hoán Sâm vẫn còn đang ở trong phòng, liền ho to một hơi, gần như cá mắc cạn được thả về đại dương.
Thư Điện Hợp đi theo sau hắn mà đi ra, nhìn động tác của hắn một cái, không sót điểm nào, hắn có nói gì thì Phùng Hoán Sâm ở phía sau cũng không thể nghe thấy, nếu hắn biết không biết là sẽ có cảm tưởng gì, nàng không giám quay đầu lai chỉ sợ Phùng hoán Sâm nghe được trên mặt đen lại một mảnh.
Phùng Chính lại vô tư thấy nàng đi ra, liền muốn nắm vai cua nàng, cùng nàng xưng gọi huynh đệ, bị Thư Điện Hợp không chút biến sắc tránh né.
Nàng luôn không quá thích ai lại gần mình, nữ tử không được, nam tử lại càng không thể. Lần kia cùng Công chúa học cưỡi ngựa, chỉ là vạn bất đắc dĩ.
Phùng Chính ra tay bất ngờ thất bại, sửng sốt một chút, lập tức ném ra sau đầu, trên mặt treo đầy nụ cười, đối với Thư Điện Hợp nói: "Thư huynh, cầu người một chuyện có được không?"
Thậm chí ngay cả chờ Thư Điện Hợp trả lời hắn cũng không kiên trì nổi, nói luôn: "Ngươi dạy dỗ ta viết văn chương, thế nào?"
Thư Điện Hợp trong lòng đối với hắn hình tượng đã sớm lật đổ, lúc này bất luận hắn có làm ra sự tình li kì gì, nàng đều không quá kinh ngạc
Nàng bình tĩnh trả lời: " Phùng huynh, vì sao không trực tiếp thỉnh giáo thừa tướng? Thừa tướng thân là văn nhân đứng đầu nước ta, đối với sáng tác thơ văn mượt mà cảm xúc, Phùng huynh cớ gì lại bỏ gần tìm xa" nàng nói những lời này, là lúc hai người đã đi xa khỉ thư phòng của Phùng Hoán Sâm.
Dù cho bọn họ có lá gan lớn thế nào cũng không dám bàn luận sau lưng Phùng hoán Sâm, vừa đi về tiền viện vừa nói chuyện phiếm.
Phùng Chính bĩu môi, xem thường nói: "Hắn mới hông lọt mắt văn chương của ta, không phải chê này, thì cũng chê kia, ta không muốn tìm hắn để sinh thêm mệt nhọc."
Thư Điện Hợp xem như là rõ ràng hiểu được, Phùng Hoán Sâm đối với nhi tử, chính là không khó khăn không thành tài.
Trong đầu bỗng chốc nghĩ nếu phụ thân nàng còn sống, cũng có thể có những suy nghĩ đó, nhưng mà nàng có cầu cũng không có được. Trong lòng trào ra bi thương, nưng trên mặt lại không đổi sắc, nàng thở dài một hơi, nhiều lời khuyên nhủ: " Phùng thừa tướng cũng chỉ muốn tốt cho Phùng huynh...."