Mục lục
Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có sự giúp đỡ của Hoàng Hân, cộng thêm việc mới sáng sớm Phương Mai Anh cũng đã chạy qua, hai vợ chồng Diệp Hằng Thành được sắp xếp vào dưỡng bệnh ở một bệnh viện bậc nhất của thành phố.

Bởi vì có sự giúp đỡ của hai quý phu nhân quyền thế, đã có thể nhìn ra được từ hành động chiếu cố của bệnh viện đối với vợ chồng Diệp Hằng Thành.

- Trạch Đào, Vốn là có ý định sẽ để cho hai ông bà ở bệnh viện của ông Can, nhưng chúng tôi đã suy nghĩ một chút, vẫn ở đây thì hơn.

Sau khi đi ra ngoài, Hoàng Hân nói với Diệp Trạch Đào.

Phương Mai Anh cười nói:

- Điều kiện ở bệnh viện này cũng không tệ so với các bệnh viện khác, ở đây chúng ta vẫn có thể chỉ huy, con cứ yên tâm đi.

Đương nhiên Diệp Trạch Đào hiểu đạo lý này rồi, tuy rằng ở bệnh viện ông Can đó mọi phương diện càng tốt hơn. Nhưng nơi đó quá phúc tạp rồi, khó tránh khỏi việc người ta nói này nói nọ.

- Con thấy nơi này cũng tốt lắm rồi, thật ra bố mẹ con cũng không sao rồi.

- Tôi thấy lần này nên kiểm tra toàn bộ lần nữa, người già mà, kiểm tra nhiều một chút cũng không thừa.

Phương Mai Anh đứng kế bên nói.

Lúc đi ra ngoài, vì Hoàng Hân còn có việc phải làm, nên Diệp Trạch Đào cùng với Phương Mai Anh đi tới nhà Trịnh Thành Trung.

Lúc bước vào nhà đã thấy Trịnh Tiểu Nhu sớm đã ở nhà chờ sẵn.

Đứng dậy nhận lấy áo khoác của Diệp Trạch Đào, giúp hắn ta treo lên, Trịnh Tiểu Nhu nói với Diệp Trạch Đào:

- Không tệ, tinh thần vẫn còn rất tốt, em vốn tính đến bệnh viện, nhưng mẹ nói em không nên đi đến đó, nên đành ở nhà chờ vậy, bố mẹ không có vấn đề gì chứ?

Diệp Trạch Đào nói:

- Thực ra cũng không có vấn đề gì, sức khoẻ của họ cũng rất tốt!

Phương Mai Anh cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Bây giờ bố của con đang trong thời điểm quan trọng, vốn tính để Tiểu Nhu ra nước ngoài sinh con. Nhưng nếu lúc này ra nước ngoài, sẽ gây ra sự ảnh hưởng đến việc của bố con, bố mẹ đã suy nghĩ một chút, hay là đưa Tiểu Nhu đến Nam Điền vậy, nơi đó không khí cũng không tệ.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Đây cũng là một vấn đề, đích thực là phải chú ý một chút, đã sắp xếp xong cả rồi sao?

- Sớm đã sắp xếp xong xuôi rồi!

Trịnh Tiểu Nhu tỏ ra rất vui mừng.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Phương Mai Anh nói:

- Tối hôm qua ba con còn khen ngợi con, nói con lần này ở Gia Đảo làm vô cùng tốt.

- Chỉ là đúng lúc gặp phải thôi, lần này hẳn là đã giúp ích được một chút về việc bảo vệ vị trí của bố rồi phải không?

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Đã giúp được rất nhiều đấy, đây hoàn toàn là một trận chiến phản kích kinh điển, hẳn là hôm nay sẽ có kết quả!

Diệp Trạch Đào liền gật gật đầu, việc này chỉ cần có thể giúp được Trịnh Thành Trung, vậy thì quá tốt rồi.

Đối với đứa con rể này Phương Mai Anh càng nhìn càng vừa ý, nghĩ đến chồng mình trong thời điểm quan trọng còn có được sự giúp đỡ của con rể, cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Chuyện của con cũng rất nhiều rồi, đừng quan tâm nhiều đến chuyện của bố con, để cho họ tự mình đi xử lý là được rồi, chuyện của bố mẹ con cũng sẽ cho con một câu trả lời thoả đáng.

Trịnh Tiểu Nhu nhíu mày nói:

- Trạch Đào, gần đây em đang đọc một quyển sách, nói về quy luật lực hấp dẫn. nói rằng ở nước ngoài có người nghiêm cứu một lượng lớn người nổi tiếng, đã tiến hành nghiên cứu về sự phát triển cuộc sống của họ, cuối cùng đã có một phát hiện khiến người ta giật mình, đó chính là quy luật lực hấp dẫn, anh có thể ở trên mạng tìm kiếm một chút nội dung về việc đó, em cảm thấy thực sự là có chuyện đó.

Phương Mai Anh cười nói:

- Con nhỏ này, rảnh rỗi đến nổi nhàm chán rồi!

- Em nói thật đấy, quy luật lực hấp dẫn cho rằng, bất luận chuyện gì cũng là do chính mình sáng tạo ra, tương lai của bản thân mình cũng là do mình tạo ra, tư tưởng của con người có thể tạo ra một số đồ vật thực tại. Ví dụ thế này, mỗi ngày nếu anh cứ nghĩ mình bị bệnh, vậy thì sẽ có một ngày anh sẽ sinh bệnh, không có bệnh cũng sẽ sinh bệnh. Nếu như mỗi ngày anh nghĩ rằng mình sẽ không mua nổi căn nhà đó, thì anh sẽ tự tạo ra hoàn cảnh nghèo khó, vậy thì anh làm cách nào mà có tiền mua căn nhà đó. Nếu như mỗi ngày anh cũng nghĩ đến vấn đề hôn nhân của mình, vậy thì hôn nhân của anh sẽ có vấn đề, tất cả mọi thứ đều là do chính bản thân mình tạo ra. Vì thế, đừng để bố mẹ ở trong bệnh viện suốt, em cho rằng để bố mẹ ở nhà dưỡng bệnh vẫn tốt hơn. Đến bệnh viện, đến đâu cũng toàn nhìn thấy người bệnh, toàn nhìn thấy cảnh người này được rinh ra người kia được rinh vào, trong lòng của họ vô tri vô giác đã sản sinh ra cảm giác!

Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:

- Em nói thế là có ý gì!

Phương Mai Anh cũng cười nói:

- Con bé này, nghe có vẻ như có gì đó trong lòng vậy!

Trịnh Tiểu Nhu nghiêm túc nói:

- Dù sao từ bây giờ trở đi con cũng sẽ bắt đầu suy nghĩ những chuyện tốt, con phải sống một cuộc sống vui vẻ, con tin rằng như vậy, chúng ta sẽ tạo ra một cuộc sống hoàn mỹ!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Lời nói này nói rất đúng, bất luận là chuyện gì, trước tiên cũng không được để tinh thần của mình bị suy sụp, chỉ cần mình có ý chí kiên cường, thì sẽ không có chuyện gì là không đánh bại được, lời nói đó của em đối với anh rất có ý nghĩa!

Phương Mai Anh nhìn thấy hai vợ chồng họ có thể sống hòa thuận như vậy trong lòng rất vui mừng, cười nói:

- Được rồi, vậy thì còn hãy chỉ nghĩ về chuyện tốt thôi!

Phương Mai Anh cũng là người thú vị, nhìn thấy tình trạng của hai vợ chồng, mượn cớ có việc, liền đi ra ngoài.

Nhìn thấy mẹ đã rời khỏi, Trịnh Tiểu Nhu đã ngồi trên đùi Diệp Trạch Đào từ lúc nào, hai người bắt đầu có một chút động tác thân thiết.

Đương nhiên, bây giờ bụng Trịnh Tiểu Nhu cũng đã bắt đầu nhô lên một chút, hai người cũng không dám làm chuyện gì quá mức, làm chuyện gì cũng tỏ ra vô cùng cẩn thận.

Vài ngày bôn ba đây đó, Diệp Trạch Đào cũng đã rất mệt mỏi, sau khi làm chuyện đó, Diệp Trạch Đào đã ngủ thiếp đi.

Lúc Diệp Trạch Đào tỉnh dậy đã đến lúc dùng cơm tối, lúc đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy Trịnh Thành Trung ngồi ở ghế sô pha xem văn kiện.

- Bố, bố đã về?

Diệp Trạch Đào đi qua đó.

Trịnh Thành Trung ngẩng đầu nhìn Diệp Trạch Đào, trên mặt lộ vẻ tươi cười, chỉ vào ghế sô pha nói:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Nhìn nhìn Diệp Trạch Đào một lúc, cảm thấy thần sắc của Diệp Trạch Đào không tệ, Trịnh Thành Trung gật đầu nói:

- Đã phục hồi lại tinh thần chưa?

- Trong khoảng thời gian gần đây không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay ngủ rất ngon!

Lúc đang ngồi chuyện, Trịnh Tiểu Nhu từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã thức giấc, cười nói:

- Xem anh mệt mỏi kìa! Sao không ngủ thêm một lát nữa?

- Được rồi, sau khi ngủ một giác, sức khỏe đã khôi phục lại rồi!

Trịnh Tiểu Nhu rót một ly trà cho Diệp Trạch Đào, cười nói:

- Người làm quan lăn lộn trong chốn quan trường thật là quá mệt mỏi, nếu không được thì chuyển sang kinh doanh vậy, sẽ không mệt mỏi đến như vậy!

Trịnh Thành Trung liền cười nói:

- Con rắn nào cũng sẽ cắn người cả, con cho rằng trong thương trường sẽ đơn giản sao?

- Bố và anh nói chuyện nhé con đi giúp em làm cơm.

Nói dứt lời, Trịnh Tiểu Nhu vui vẻ đi ra ngoài.

Nhìn thấy con gái vui như vậy, Trịnh Thành Trung cũng vui mừng, nghĩ đến tình huống con gái mình lúc trước u sầu, oán than, bây giờ lại thấy con gái mình đã thay đổi, Trịnh Thành Trung biết rằng, tất cả những thay đổi đó đều do người tên Diệp Trạch Đào đang ngồi đây mang đến, người thanh niên này thật sự rất tốt, không chỉ mang đến sự thay đổi cho con gái mình, mà trong thời điểm quan trọng còn giúp đỡ mình.

- Có một số chuyện cũng cần phải do nhân tài trong nội bộ mới có thể làm thành công được! Bí thư Hạo Vũ cũng đã âm thầm phái người đi làm một số chuyện, kết quả vẫn chưa làm gì cả, không ngờ con đã đạt được những thứ đó!

Diệp Trạch Đào biết rằng đang nói đến những tư liệu do Trần Hỉ Toàn cung cấp, liền nói:

- Có rất nhiều chuyện thật ra nó rất đang giản, có một số người nhìn nhận nó quá phức tạp, tuy nhiên đối với một số người mà nói thì đó là một chuyện nhỏ không quan trọng, đặc biệt trong thương trường, mọi người người là đối thủ, trong lúc đối đầu nhau càng có nhiều tính châm chích nhau!

Trịnh Thành Trung đồng ý nói:

- Nói không sai!

Diệp Trạch Đào liền kể một lần về chuyện Trần Hỉ Toàn âm thầm làm những tư liệu đó.

Trịnh Thành Trung quan tâm nói:

- Trần Hỉ Toàn là người có ý chí, chuyện này không nên để lộ ra ngoài!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Thường Ấn Thác con người này cũng không tệ, là một người có dũng khí đảm đương, toàn bộ chuyện này để anh ta đứng ra gánh vác là được rồi!

Nghĩ đến việc Thường Ấn Thác vào thời điểm quan trong đã dũng cảm ra tay, Trịnh Thành Trung ít nhiều có chút thiện cảm với người này, gật đầu nói:

- Bí thư Hạo Vũ sẽ có một chút sắp xếp với anh ta, rất khó có được một vị đồng chí như thế này!

- Chuyện của bố như thế nào rồi?

Nếu như là lúc trước, Diệp Trạch Đào thực sự sẽ không chủ động hỏi han chuyện của Trịnh Thành Trung, theo như sự phát triển, bây giờ giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Thành Trung đã sản sinh ra một sự công bằng, ngang hàng quyền lợi trong lời nói, nhiều lúc Trịnh Thành Trung cũng nghe suy nghĩ của Diệp Trạch Đào.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi han, trên mặt Trịnh Thành Trung lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Đương nhiên không thể nhanh như vậy, tuy nhiên, lần này hẳn là không có vấn đề gì!

Lại một lần nữa có được câu trả lời khẳng định của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy yên tâm, cộng thêm sự đảm nhiệm vị trí hiện tại của Trịnh Thành Trung, đối với mình mà nói, có thể giúp ích rất nhiều.

- Đáng tiếc cho bên phía bố nuôi!

Diệp Trạch Đào cảm thán nói một câu.

Trịnh Thành Trung nói:

- Hô Diên đã làm một chuyện mà rất nhiều người muốn làm, hành động này của anh ta nhất định sẽ được viết vào sách sử!

Ngẫm nghĩ lại cũng đúng, có được bao nhiêu người có hành vi đạt đến trình độ cao như vậy.

Nghĩ đến ở Trung Quốc càng ngày càng nhiều lãnh đạo đưa người thân của mình sang nước ngoài, nhưng bản thân mình thì lại làm quan lớn trong nước, Diệp Trạch Đào biết rằng, Hô Diên Ngạo bác đã làm một chuyện có cống hiến cực lớn cho đất nước.

- Bầu không khí mang chút sát khí, cứ tiếp tục như vậy, chủ nghĩa yêu nước cũng chỉ là một câu nói suông!

Diệp Trạch Đào xúc động nói một câu.

Trịnh Thành Trung dùng lực gật đầu nói:

- Con nói rất đúng, chính Đảng của chúng ta không thể để bất kì thế lực nào đánh bại, nếu như nói sẽ xảy ra vấn đề, cũng chỉ là do tự trong bản thân nội bộ Đảng tạo ra!

Lời nói này Diệp Trạch Đào đồng ý, gật đầu nói:

- Chúng ta bị vây vào một thời điểm vô cùng nguy hiểm, nếu không dùng lực lượng lớn để xoay chuyện bầu không khí này, vấn đề vô cùng nghiêm trọng!

Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:

- Thông qua lần phản kích này, lời nói của Bí thư Hạo Vũ ở trong Đảng đã được tăng cao, đây là một chuyện lớn, đối với sự phát triển của Đảng chúng ta là một chuyện tốt!

Lúc nói đến Dương Thăng Hải, sắc mặt Trịnh Thành Trung có chút khó coi, hừ một tiếng nói:

- Sau khi con đến Giáp Hà, hãy làm tốt công tác của con là được rồi, chuyện trong Tỉnh con đừng nhúng tay vào, và cũng đừng để bọn họ nhúng tay vào chuyện của con!

- Con dự tính sắp tới sẽ làm một hoạt động ký kết với quy mô lớn, muốn mời một hai nhân vật lớn đến Giáp Hà.

Trịnh Thành Trung biết Diệp Trạch Đào muốn dùng một chút lực lượng bên trên để công kích một số người muốn nhúng tay vào ở tỉnh, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Như vậy đi, con hãy đi mời ông Ngô đến tham gia là được rồi, ngoài ra, Chủ tịch Tang lần này cũng sẽ nhanh phải về hưu rồi, ông ta cũng có lực lượng rất hùng mạnh, ông ta cũng muốn mượn chuyện gì đó để nổi danh một chút, bố sẽ giúp con nói chuyện này, mời ông ta đến Giáp Hà một chuyến!

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Nếu có được sự quan tâm của hai nhân vật lớn này, thì sẽ không có ai dám tùy tiện nhúng tay vào Giáp Hà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK