Mục lục
Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy bên ngoài một người với tốc độ nhanh bước vào, mọi người có một chút kỳ lạ nhìn xem.
- Viện trưởng, là một nữ đồng chí, Sau khi bị người ta lừa tiền nghĩ không thông uống thuốc tự tử.
Một vị bác sĩ đến bên cạnh Tằng Lâm Xán nói:
Quế Đông Minh khẽ nhíu mày, vẫn là nhanh chóng đi qua bên đó tìm hiểu vấn đề.
Nhìn thấy diễn xuất của Quế Đông Minh, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Quế Đông Minh này vẫn là một người làm việc chân chính.
Rất nhanh, người phụ nữ đó được đẩy vào phòng cấp cứu.
Diệp Trạch Đào đi qua đó nhìn xem, chỉ nhìn thấy Quế Đông Minh đang ở đó chỉ huy cứu giúp.
Diệp Trạch Đào cũng nhìn thấy hoàn cảnh một gia đình ở đó, một cô gái trẻ khóc rất đau lòng, một bên khóc một bên lớn tiếng nói:
- Mẹ, con không học trường nghệ thuật nữa không được sao?
- Chuyện gì thế này?
Giản Tuệ Tâm hướng về một phụ nữ hỏi.
Đoán chừng người này cũng là chị em của gia đình đó, cũng đang rơi lệ nói:
- Từ nhỏ gia đình bọn họ đối với tiểu Lệ đã ôm ấp một hy vọng, hi vọng cô ta có thể phát triển ở phương diện nghệ thuật. Lần này trường điện ảnh thủ đô chiêu sinh, điểm văn hóa của tiểu Lệ không đủ. Không biết mẹ của cô ta nghe ai nói có thể dùng tiền mua tư cách nhập học, liền dựa vào quan hệ tìm đến một người tên là Bách Phó Quốc ở sở giáo dục tỉnh. Đem một trăm ngàn tệ còn lại trong nhà bọn họ tặng ra ngoài rồi. Lúc có kết quả, tiểu Lệ vẫn không có thể vào học đại học. Mẹ cô ta đi tìm người này, kết quả người này không trả lại tiền, chỉ nói hoàn cảnh hôm nay đặc biệt, năm sau nhất định sẽ giúp đỡ. Mẹ của tiểu Lệ nhất thời suy nghĩ không thông, liền uống thuốc tự tử.
Chu Lăng Tùng ở một bên lớn tiếng nói:
- Mẹ nó, cầm tiền rồi mà không làm việc, đánh nó.
Diệp Trạch Đào liền nhìn thoáng qua Quế Đông Minh một cái, trong lòng suy nghĩ, có lẽ chuyện này mình đã từng nghe nói về một số chuyện mục nát trong phương diện giáo dục, trên nền giáo dục tồn tại rất nhiều mục nát mà chính mình cũng không có cách nào hiểu được!
Một số người nhà của bệnh nhân cũng nghe được tình huống này, lúc này có một người trung niên nói:
- Ôi, bây giờ làm việc gì cũng phải dùng tiền để nói chuyện, có tiền rồi, quan hệ không tới cũng không có cách nào hoàn thành, chả hiểu chuyện gì nữa!
- Bách Phó Quốc đó là người như thế nào? Giới thiệu một người thì có thể lấy một trăm ngàn, nhẹ nhàng như vậy sao!
Người phụ nữ này nói:
- Mẹ của tiểu Lệ cũng là người rất cẩn thận, cô ta có tìm hiểu qua. Chị của Bách Phó Quốc gọi là Bách Tiểu Vũ, nghe nói là vợ của một phó giám đốc sở trong sở giáo dục tỉnh. Có quan hệ như thế này, mẹ của tiểu Lệ đương nhiên tin tưởng rồi.
Diệp Trạch Đào đối với người này không rõ ràng lắm, nhìn về phía Giản Tuệ Tâm, dù sao tỉnh thành mình cũng không hiểu biết lắm.

Nhìn thấy ánh mắt nhìn qua đây của Diệp Trạch Đào, Giản Tuệ Tâm nói:
- Bách Tiểu Vũ thì có quen biết, làm việc ở sở thủy lợi, chồng của cô ta gọi là Trần Đại Tường, bây giờ là phó giám đốc sở giáo dục.
Trần Đại Tường?
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào ngừng lại.
Không ngờ lại có dính líu tới Trần Đại Tường!
Quế Đông Minh nói:
- Đồng chí, sự việc không có chứng cứ thật sự thì tốt nhất là đừng truyền bậy.
- Làm sao mà không có chứng cứ thật, Bách Phó Quốc đó đã thu tiền của rất nhiều người, nghe nói lần này thu tiền quá nhiều, cũng có một số vụ làm không xong. Chỉ là gia đình của tiểu Lệ đưa ít một chút, mới đẩy sang lần sau, nếu đưa nhiều một chút, lần này có lẽ đã có thể đến trường rồi.
Bách Phó Quốc!
Diệp Trạch đào suy nghĩ chuyện này, trong lòng đang nghĩ, có lẽ Bách Phó Quốc này chính là một trọng điểm. Nếu có thể từ chỗ ông ta dẫn ra, Trần Đại Tường cũng có thể sẽ lọt vào bẫy không?
Tính toán trong lòng về việc này, trên mặt cũng không có biểu hiện khác thường ra ngoài.
Nếu Tào Tâm Dân thành phó cục trưởng của cục thành phố, tới lúc đó phải nhờ anh ta điều tra kỹ một chút Bách Phó Quốc này!
Giản Tuệ Tâm nhìn Diệp Trạch Đào một cái nói:
- Trạch Đào, anh xem việc này?
Diệp Trạch Đào nói:
- Có thể giúp thì giúp đỡ một chút vậy!
- Để em nói chuyện với Bách Tiểu Vũ, nếu cô ta có một người em trai như vậy, thì thật sự chẳng ra sao cả!
Bây giờ Diệp Trạch Đào chưa biết được tình hình cụ thể, chỉ là khẽ gật đầu một cái. Trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, nếu thật sự tình hình như người phụ nữ này nói, làm không xong Bách Phó Quốc này tiền thu được cũng không phải là một con số nhỏ. Việc này cũng có lẽ Bách Tiểu Vũ cũng có tham gia vào việc này, Giản Tuệ Tâm đi chào hỏi có thể sẽ xảy ra tình trạng rút dây động rừng. Nhưng mà, Diệp Trạch Đào nhìn thấy người trong gia đình này khốn khổ, trong lòng cũng có chút không đành lòng.
Qua một hồi, người uống thuốc đó xem như được cứu sống rồi.
Nhìn thấy người phụ đó được đẩy ra, cô con gái của người phụ nữ này chạy ào qua ôm lấy khóc khổ sỡ, Diệp Trạch Đào liền hạ quyết tâm phải điều tra kỹ việc này một chút.
Bận những việc này xong cũng trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi, nhìn thấy trời cũng đã tối, Diệp Trạch Đào không đi đâu cả, sau khi gọi điện thoại kể lại tình hình cho Dương Thăng Hải, Dương Thăng Hải cũng rất hiểu, biểu hiện ý rằng nếu hôm nay không có cách nào qua đó được, ngày mai tới cũng không sao.

Thái độ của Dương Thăng Hải này rất tốt!
Diệp Trạch Đào cũng có chút cảm động, một chủ tịch tỉnh có thể làm được như vậy, đủ để chứng minh rằng người ta thật sự nể mặt của Trịnh Thành Trung để làm việc.
Đương nhiên rồi, Diệp Trạch Đào trong lòng cũng rất hiểu rõ, nếu không có quan hệ này của Trịnh Thành Trung, Dương Thăng Hải cũng không có khả năng tỏ ra thái độ như thế này, đây chính là sức mạnh của quyền thế!
Quế Đông Minh có ý muốn cùng đi giải trí một chút, Diệp Trạch Đào lấy lý do từ chối rồi, trước khi đi. Quế Đông Minh bắt chặt tay của Diệp Trạch Đào, biểu hiện ngày mai nhất định phải ngồi lại với nhau. Việc này Diệp Trạch Đào cũng không còn cách nào từ chối nữa, chỉ còn cách ngỏ ý chỉ có thể xem tình hình ngày mai sau khi đến nhà của chủ tịch tỉnh Dương.
Quế Đông Minh rất thấu hiểu gật đầu đồng ý.
Sau khi Giản Tuệ Tâm lái xe chở Diệp Trạch Đào về đến khách sạn nơi Diệp Trạch Đào ở, có chút hổ thẹn nói:
- Trạch Đào, anh coi sự việc của ngày hôm nay, đều tại tôi làm hỏng cả!
Lúc nói câu nói này, Giản Tuệ Tâm xém chút nữa muốn khóc, đáng lẽ một việc tốt như vậy, không nghĩ đến làm ra nông nổi như thế này!
Diệp Trạch Đào nói:
- Không sao đâu, lần sau hẹn một thời gian, chúng ta cùng nhau đi đến nhà của chủ tịch tỉnh Dương.
Nhìn thấy Giản Tuệ Tâm đi khỏi, kỳ thật Diệp Trạch Đào cũng không có tâm trạng buồn bực, tới nhà của Dương Thăng Hải cũng chỉ là ngồi nói chuyện cả ngày. Hẳn là không có chuyện gì lớn cả, hôm nay ở trong bệnh viện có thể biết được chuyện của Bách Phó Quốc đó chính là một chuyện lớn.
Diệp Trạch Đào biết, bây giờ Vi Hoành Thạch không đối phó với Lưu gia, sớm muộn gì cũng sẽ có xung đột lớn hơn nữa. Trong thời gian này sự việc của Vi gia tiến hành đả kích một chút, có lẽ cũng có thể sẽ thu được một số kết quả cũng khó nói lắm.
Cũng không biết có thể làm được một số thứ hay không!
Nhìn xem giờ là mười giờ đêm, Diệp Trạch Đào vẫn gọi vào số điện thoại Tào Tâm Dân.
- Anh Diệp, xin chào, xin chào!
Lúc Diệp Trạch Đào vẫn chưa nói chuyện, Tào Tâm Dân đã thông qua điện thoại nhìn thấy số điện thoại của Diệp Trạch Đào.
- Anh Tào, tìm một chỗ nào đó uống ly trà không?
Đây là Diệp Trạch Đào chủ động muốn gặp Tào Tâm Dân, điều này khiến cho nhịp tim của Tào Tâm Dân kích động đập nhanh hơn.
Lúc này Tào Tâm Dân đang ở Ứng Thù, vài trưởng phòng của sở tỉnh đang cùng anh ta hát karaoke.
Nhận được điện thoại, Tào Tâm Dân nghiêm túc với mấy người của sở tỉnh nói:
- Các vị lãnh đạo, trong cục có một số chuyện tôi phải đi xử lý liền, các người hãy chơi thoải mái nhé!

Dù sao thì cũng còn một vài vị phó cục trưởng, Tào Tâm Dân cũng không lo lắng mọi người sẽ không vui.
Mọi người đang hát rất hăng say, dẫn đầu là một vị trưởng phòng, cười ha ha nói:
- Không sao đâu, đừng quan tâm đến chúng tôi, anh bận thì anh đi đi!
Từ trong đó đi ra, Tào Tâm Dân vội vàng đi đến chỗ của Diệp Trạch Đào.
Đi vào phòng của Diệp Trạch Đào, lúc nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi ở nơi đó xem tivi, vẻ mặt Tào Tâm Dân đầy tươi cười, tiến lên phía trước cầm chặt tay của Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Diệp, sao lại một mình ở nơi này, buổi tối em sẽ sắp xếp một chút, nhất định phải làm cho anh nghỉ ngơi thật tốt.
Bắt tay với Tào Tâm Dân, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Ở đây cũng không có loại trà ngon nào, tôi pha cho anh một ly, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện.
Tào Tâm Dân nói:
- Anh Diệp, vậy là anh đánh vào mặt của em rồi, tới tỉnh thành làm sao có thể không sắp xếp hoạt động cho anh, không nói nữa, em lập tức đi sắp xếp.
Khoát khoát tay, Diệp trạch Đào nói:
- Nơi này rất tốt, có một số việc tôi muốn trao đổi với anh một chút.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào thật sự không muốn đi giải trí, Tào Tâm Dân mới không kiên trì nữa, ngồi xuống nói:
- Được rồi, em đang nghe anh Diệp đây.
Nhìn thấy rõ ràng Tào Tâm Dân lớn hơn so với mình lại xưng hô với mình là anh Diệp, Từ lúc bắt đầu Diệp Trạch Đào đã không tự nhiên đến bây giờ thì mình đã có thể chấp nhận được rồi, cũng không nói thêm cái gì.
- Anh Tào, công việc vẫn thuận lợi chứ?
Nghe được hỏi đến sự tình trên công việc, Tào Tâm Dân cười nói:
- Vẫn tốt, bây giờ toàn bộ đều rất thuận lợi.
- Gần đây sự thay đổi trong tỉnh quá lớn, thành phố Thương Tùng cũng xuất hiện không ít vấn đề!
- Anh Diệp, việc này thật là phức tạp, tình huống mà mọi người suy đoán chiếm đa số, vẫn luôn không có bí thư đặt đúng chỗ, lòng người không yên!
Thật sự thì Tào Tâm Dân cũng có trách nhiệm trong chuyện này, tuy rằng đa số là dựa vào Diệp Trạch Đào. Lần trước cũng ra sức làm một chút việc, nhưng rồi cuối cùng cũng không thấy được động tĩnh gì, hôm nay cũng muốn thử khẩu khí của Diệp Trạch Đào một chút.
- Bí thư thành ủy của thành phố Thương Tùng do đồng chí Cao Thường Thiên đảm nhiệm.
Diệp Trạch đào liền tiết lộ một câu.
Tào Tâm Dân cũng biết một chút về Cao Thường Thiên, nhưng mà, anh ta vẫn chưa biết được lai lịch của Cao Thường Thiên, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Cao nhận vị trí rồi, đoán chừng cục diện đang loạn của thành phố Thương Tùng tương lai sẽ có một đổi mới rồi!

Đây cũng là sự thăm dò.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi cùng bí thư Cao có nhắc tới anh, anh Tào, bước tiếp theo có lẽ sẽ thêm trọng trách cho anh rồi!
Lần này Tào Tâm Dân thật sự xúc động, câu nói thêm trọng trách phát ra từ miệng của Diệp Trạch Đào có lẽ không bình thường, cũng có thể mình sẽ được thăng chức!
Trong lòng xúc động, Tào Tâm Dân vô cùng hiểu rõ, bây giờ đối với chính mình hiển nhiên là thời khắc quan trọng. Sự việc lần trước đã có được sự tin tưởng của Diệp Trạch Đào, nếu làm cho những tin tưởng này tiến thêm một bước. Vậy thì tương lai có thể sẽ thành nhân viên tâm đắc của Diệp Trạch Đào, tới lúc đó, con đường phát triển của mình mới có thể coi là hoàn toàn mở ra rồi, vội cung kính nói:
- Đây cũng là kết quả sự giúp đỡ của anh Diệp, anh Diệp, không có anh thì sẽ không có em Tào Tâm Dân của ngày hôm nay, không cần nói nhiều, chỉ cần một câu nói của anh, em Tào Tâm Dân dù là mưa gió bão táp cũng xông lên phía trước!
Thái độ này biểu hiện làm cho Diệp Trạch Đào rất vừa lòng.
- Tôi cũng có nhắc đến một chút với bí thư Cao, bước tiếp theo tình hình như thế nào vẫn chưa rõ ràng, cậu cũng nên có sự chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt.
- Em hiểu rồi, anh Diệp yên tâm!
Nói xong chuyện này, Diệp Trạch Đào như tán gẫu mà nói:
- Hôm nay tôi nghe nói tới một chuyện….
Diệp Trạch Đào đem chuyện xảy ra ở bệnh viện kể cho Tào Tâm Dân một lần.
Tào Tâm Dân thật sự rất thông minh, nghiêm túc nghe Diệp Trạch Đào kể lại, trong não rất nhanh chóng hiểu được những mối quan hệ trong đó, rất nhanh đã hiểu được mục tiêu của Diệp Trạch Đào.
- Anh Diệp, nghe nói con gái của Trần Đại Tường phải gả cho một người trong một gia đình như thế ở thủ đô, thế lực rất lớn.
Câu nói này của Tào Tâm Dân có hai tầng ý nghĩ. Tầng thứ nhất chính là lo lắng Diệp Trạch Đào không biết chuyện này, muốn nhắc nhở một chút. Tầng thứ hai ý nghĩa chính là muốn thăm dò một chút thái độ của Diệp Trạch Đào trong chuyện này. Nếu Diệp Trạch Đào đã biết có tồn tại mối quan hệ này, vẫn muốn làm việc này, như vậy sẽ biểu hiện rất rõ mục tiêu của Diệp Trạch Đào chính là theo dõi gia đình đó ở thủ đô.
- Tình huống này tôi đã nghe qua rồi!
Diệp Trạch Đào nói câu nói như thế nay xong liền không nói nhiều lời nữa.
Trong lòng Tào Tâm Dân cũng đã hiểu rõ, Diệp Trạch Đào lại làm việc rồi, việc này lại do chính mình đi làm nữa.
Vào lúc này, Tào Tâm Dân không còn khả năng nào có thể có bất kì lý do nào để lùi bước nữa, lập tức nghiêm túc nói:
- Tỉnh thành xuất hiện việc như thế này, chúng ta cũng là nên tiến hành điều tra làm rõ, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ sự tồn tại của cặn bã xã hội!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Lão Tào, cậu nói không sai, khó trách được thầy của tôi cũng khen ngợi cậu!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK