Mục lục
Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ tịch tỉnh Vương Khánh Long cũng đã có mặt rất nhanh, không lâu sau khi những chiếc xe trên đường đổi hướng. Vương Khánh Long cùng một hàng dài trùng trùng điệp điệp xe cảnh sát tới, cán bộ tới rất nhiều. Những lãnh đạo có liên quan cũng đều đã có mặt.
Một mảng lớn cảnh sát đã có mặt dưới ánh đèn nhấp nháy bảo hiệu xe cảnh sát khắp nơi ở đây. Đã cho thấy nơi đây đã xảy ra một chuyện rất lớn.
Đứng bên cạnh cây cầu sập, Vương Khánh Long nhìn cây cầu lớn giờ đây đã gẫy nét mặt tỏ ra rất tức giận.
Lại nhìn sang không ít cán bộ đi theo, Diệp Trạch Đào nhận ra những vị quan này mỗi người biểu hiện một nét mặt khác nhau.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, đối với cán bộ mà nói, vấn đề sau lưng chuyện này quả là quá lớn.
- Báo cáo, chuyện gẫy cầu lần này đã làm thiệt mạng hai nam một nữ, không có thương vong nào khác!
Giám đốc sở cảnh sát tỉnh nói lớn.
Khi nói những lời này trong lòng của hắn rất lo lắng, không phải vì chuyện chết người, mà là chuyện số lượng lớn khối lượng thuốc phiện.
Sắc mặt của Vương Khánh Long đã dễ nhìn hơn một chút, tuy rằng đã biết được chút tin tức từ phía Diệp Trạch Đào, hiện giờ biết thêm chuyện chết người. Năng lực chịu đựng trong hắn cũng được tăng thêm nhiều phần.
Khi nghĩ đến chuyện một chiếc cầu lớn bị gẫy mà còn chưa biết có bao nhiêu người bị chết. Trước khi tới Vương Khánh Long rất lo lắng. Trên cương vị Chủ tịch tỉnh nếu như số lượng người chết quá lớn thì hắn cũng khó mà giải thích.
- Cũng may lúc đó trên cầu chỉ có một chiếc xe. Không thì...!
Khâu Nghênh Thụ đứng bên cạnh nói nhỏ cho Vương Khánh Long nghe.
Khâu Nghênh Thụ cũng kinh hãi không thôi, nếu lúc đó có thêm nhiều xe hơn ở trên cầu thì vấn đề sẽ rắc rối hơn nhiều.
- Khi cầu bị gẫy hai bên cầu mỗi bên đều có một chiếc xe, cũng may là phanh kịp, cũng cách xa một chút. Nếu không thì...!
Sau đó Khâu Nghênh Thụ vẫn còn tiếp tục sợ hãi.
- Điều tra được thân phận của mấy người chết chưa?
Tuy rằng không thể nhìn rõ bât cứ ai nhưng Vương Khánh Long vẫn hỏi như vậy.
Thư ký sau lưng ông ta vội nói:

- Chủ tịch tỉnh, dựa theo biển số xe,thì đây là chiếc xe của con trai Phó chủ tịch tỉnh Âu Dương.
- Âu Dương Hoa?
Mặt Vương Khánh Long trầm xuống.
Khâu Nghênh Thụ chắn cho Vương Khánh Long. Nếu như người nào chú ý thì có thể nhìn ra, trong ánh mắt của hai người khi nhìn nhau đều có một điều gì đó ẩn chứa.
Mọi người đều biết tuy rằng Âu Dương Hoa còn chưa là Ủy viên thường vụ không có nhiều quyền lực, nhưng gần đây lại có quan hệ khá mật thiết với Bí thư thành ủy Hương Hà Tần Tây Tùng.
Diệp Trạch Đào lúc này đi sau Khâu Nghênh Thụ không xa, những lời nói này hắn cũng có thể nghe thấy được.
Thủ phủ của tỉnh Tây Giang ở thành phố Hương Hà. Bí thư tỉnh ủy Hương Hà là người đã là Bí thư thường vụ tỉnh ủy. Cũng được coi như một nhân vật có thế lực ở trên tỉnh rồi.
Theo như Diệp Trạch Đào biết Tần Tây Tùng vốn được phái đi làm nhân vật lãnh đạo quân đội. Lực lượng được phái đi ở tỉnh Tây Giang thực ra không hề ít. Đặc biệt là một số nguyên lãnh đạo Tỉnh ủy đã không còn giữ chức, cũng có một số người đã lên được tới tỉnh rồi nhưng đã nghỉ hưu cũng ủng hộ Tần Tây Tùng. Làm cho Ngụy Càn Sơn muốn làm gì cũng phải thông qua ông ta.
Giám đốc sở của tỉnh Lý Cận Đồ nói:
- Chủ tịch tỉnh Vương, Bí thư Khâu, lí lịch của người chết đã cơ bản đã điều tra rõ ràng rồi. Một người là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tĩnh Vân tên là Lăng Tiến. Một người là nữ thư ký của Lăng Tiến, còn một người nữa tên là Phong Hòa Quang đây là người đang bị tỉnh điều tra về tội buôn thuốc phiện.
Nghe tới câu này, Vương Khánh Long nói:
- Chuyện của Lăng Tiến là như thế nào?
Lý Cận Đồ nói:
- Lăng Tiến là một trong mười mấy thanh niên kiệt xuất ở thành phố Hương Hà, là Ủy viên mặt trận tổ quốc thành phố. Tập đoàn này rất nổi tiếng ở thành phố Hương Hà, đã đầu tư quyên góp xây dựng mấy trường học hy vọng.
Mọi người nghe được câu này đều thoáng nhìn sang mấy thi thể vừa được đựng vào trong túi.
Một thanh niên kiệt suất trong toàn thành phố, Ủy viên mặt trận tổ quốc thành phố. Một lại là kẻ buôn thuốc phiện. Việc này làm người ta cảm thấy nghi hoặc.
- Ông Khâu, ông có suy nghĩ như thế nào?

Vương Khánh Long đột nhiên hỏi một câu.
Hai người đều là người từ bên ngoài vào. Đều đang lo lắng cho chuyện xảy ra thêm, sự việc xảy ra ngày hôm nay đối với bọ họ mà nói đây là một cơ hội. Hai người đều có suy nghĩ riêng.
Khi Khâu Nghênh Thụ nhìn sang Vương Khánh Long. Ánh mắt đó lộ ra một điều khó hiểu nói:
- Thật không thể hiểu được một vài người trong số chúng ta làm cái gì, muốn vào mặt trận tổ quốc thì có thể vào luôn.
Vương Khánh Long cũng nhìn sang Khâu Nghênh Thụ nói:
- Đúng vậy, kẻ buôn lậu thuốc phiện lại ở cạnh liên kết với người của Mặt trận tổ quốc. Việc này nhất định có vấn đề.
Khâu Nghênh Thụ và Vương Khánh Long là hai người có vị trí cao nhất. Lời nói của họ không có ai là không coi trọng. Đều đang ngồi ở đây người ngồi gần nhất định sẽ nghe thấy mà họ nói. Bất luận là thân tín cũng được, không phải thân tín cũng được, lời nói của hai người đều có tác động rất lớn với mọi người. Đều hiểu rằng lần này không thể chỉ xem bề ngoài.
Diệp Trạch Đào chú ý quan sát một chút liền thấy được Khâu Nghênh Thụ và Vương Khánh Long nói chuyện. Trong ánh mắt của hai người đều lộ ra một ý tứ khó giải thích.
Hai người đã liên thủ với nhau rồi.
Đây là cảm giác của Diệp Trạch Đào.
Vương Khánh Long xuất thân là thư ký của Hoa Uy. Tuy rằng Hoa Uy đã mất nhưng Hoa Uy vẫn có sức ảnh hưởng khó mà so sánh. Vương Khánh Long là muốn mượn chuyện này để đẩy nhanh tiến độ làm một số chuyện. Từ đó mà có thể giữ vững được vị trí.
Khâu Nghênh Thụ là người thuộc phe của Trịnh Thành Trung. Đến Tỉnh Tây Giang cũng cần dùng đến năng lực của mình để nói chuyện, đồng thời cũng muốn tìm một sự đột phá. Chuyện ngày hôm nay là một bước đột phá rất tốt. Bất luận là từ hướng nào thì cũng là một cơ hội. Khó trách hai người nhanh như vậy đã đạt được thỏa thuận.
Nhìn lại đám người Thi Minh Cương, từ ánh mắt của họ Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra một chút phức tạp.
Đừng nghĩ rằng hai người chỉ là nói ra những lời tùy tiện. Những lời nói như vậy đã nói ra lại không tránh những người khác, đạo lí trong chuyện này cũng làm Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc lâu.
Không chỉ là Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ chuyện này, còn có ai là không nghĩ chuyện này chứ. Xảy ra những chuyện như vậy: buôn lậu thuốc phiện, câu kết giữa quan chức và thương nhân. Vấn đề kinh tế, vấn đề hành chính, có quá nhiều vấn đề có thể liên lụy. Chỉ cần có một cái cớ như vậy hai người sẽ có triển vọng lớn.
Cũng không biết rằng hai người sẽ khuếch trương chuyện này tới mức nào.

Lúc này Diệp Trạch Đào đều có thể cảm nhận được một chấn động. Chốn quan trường ở tỉnh Tây Giang này chắc chắn sẽ có hành động tẩy bài.
- Đơn vị xây dựng cây cầu này là đơn vị nào vậy?
Vương Khánh Long hỏi có ý hỏi một câu hỏi đã có sẵn đáp án.
Lúc này có một tên quan khác nói:
- Chủ tịch tỉnh Vương, cây cầu này do tập đoàn đường cao tốc xây dựng và sửa chữa.
Vương Khánh Long liếc nhìn sang Khâu Nghênh Thụ nói:
- Ông Khâu, tỉnh ủy đã giao việc này cho ông, hy vọng các ông có thể theo đuổi chuyện này tới cùng.
Khâu Nghênh Thụ gật đầu mỉm cười:
- Chủ tịch tỉnh Vương, xin cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra chân tướng vụ việc này trả cho nhân dân một đáp án hài lòng.
Nhìn sang phía cán bộ quản lí tin tức, Vương Khánh Long nói:
- Sau khi xảy ra chuyện này tin rằng các phương tiện truyền thông sẽ thổi phồng không ít. Hiện giờ là tự do ngôn luận, chúng ta cần phải đưa chuyện này ra ánh sáng cho công chúng biết. Đối với chuyện này chúng ta cần phải có gì nói đó.
Người cán bộ kia gật đầu đáp:
- Chúng tôi nhất định sẽ làm việc trên tinh thần chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Vương.
Người này hẳn cũng là người thuộc phe của Vương Khánh Long. Hôm nay đem theo hắn tới đây mục đích của Vương Khánh Long rất rõ ràng, nói:
- Chuyện cây cầu bị gẫy đã báo cáo lên Chính Phủ. Thủ tướng Chính Phủ rất coi trọng chuyện này, đã phê duyệt chỉ thị yêu cầu nghiêm túc, coi trọng việc điều tra. Cho nên không được giấu diếm bất cứ điều gì.
Mọi người đều hiểu chuyện như vậy quyết không phải chuyện nhỏ, phương tiện truyền thông sẽ nhanh chóng đưa tin. Tỉnh Tây Giang cũng sẽ là nơi đầu sóng ngọn gió, đối với bọn họ vừa là một cơ hội nhưng cũng vừa là một thách thức.
Ở bên cạnh cây cầu là một huyện có tên là huyện Hoàn Ô. Vương Khánh Long và những người khác quay về tỉnh, đoàn xe ô tô của Khâu Nghênh Thụ lại đến huyện Hoàn Ô. Nơi đây tạm thời sẽ trở thành cơ sở chỉ huy của Khâu Nghênh Thụ và những người khác.
Từng việc từng việc được giao xuống, mọi việc đều đang được xử lí.
- Việc các anh tuyên bố bổ nhiệm, tôi không thể đi được rồi. Đành để Bộ trưởng tỉnh ủy nào đó cùng đi với các anh.
Khâu Nghênh Thụ nói với Thi Minh Cương.

Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương nói:
- Cậu hãy sắp xếp một cách nhanh nhất.
Diệp Trạch Đào chỉ biết đồng ý.
Hiện giờ Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu rõ, Khâu Nghênh Thụ biết rõ tình hình của mình, Vương Khánh Long cũng như vậy. Chỉ cần đơn giản đưa mình vào tổ điều tra đó, thật ra là đã có dụng ý. Không ngoại trừ việc mượn mình làm một số chuyện mà thôi. Có mình ở trong tổ điều tra này một số việc bọn họ không tiện làm đều có thể nhờ mình đi làm.
Khâu Nghênh Thụ và Vương Khánh Long muốn làm việc. Lần này đột ngột đưa mình tham gia vào.
Không còn cách nào khác, Diệp Trạch Đào hiện giờ chỉ còn cách theo hai người đó làm việc. Cũng không biết rằng bước tiếp theo tỉnh ủy sẽ còn xảy ra những chuyện lớn gì nữa.
Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút phiền muộn. Đây là việc làm đắc tội kẻ khác. Xem tình hình thì hai lão làng muốn làm lớn chuyện này lên, hắn đã trở thành người đi xung phong của hai người họ, việc này không thể không làm!
Ngồi trên xe, đây là đi đường vòng. Trước kia khi còn chưa xây dựng đường cao tốc, có một con đường cũ. Một số chiếc xe lớn vẫn chạy trên con đường này. Ngồi trên xe cảm nhận được sự gập ghềnh của con đường. Diệp Trạch Đào lại nghĩ về rất nhiều việc khác.
Giữa Ngụy Càn Sơn và Vương Khánh Long chắc chắn là có tranh giành. Thi Minh Cương kia lại đưa mình về phe của ông ta, thật ra cũng thuộc về Ngụy gia. Làm như vậy, mình giúp đỡ bên nào cũng không phải.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên cảm thấy việc này trở nên đau đầu.
Có chút khó khăn!
Hiện nay việc mà Diệp Trạch Đào hy vọng nhất là bọn người Vương Khánh Long và Ngụy Càn Sơn cùng hòa bình, bản thân có thể sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy. Nhưng xem tình hình như hiện nay hy vọng này của hắn sẽ rất nhanh chóng tan biến. Đến lúc đó quả thật không dễ gì.
Lại nghĩ về việc liên quan đến thành phố Hương Hà. Diệp Trạch Đào hiểu rằng trọng điểm của việc sát phạt giữa Vương Khánh Long và Khâu Nghênh Thụ hẳn là chức Bí thư thành ủy Hương Hà. Cũng không biết rằng Bí thư tỉnh ủy lần này của Hương Hà sẽ có đối sách như thế nào.
Vẫn còn chưa làm tốt chuyện ở huyện mình, lại lâm vào một khó khăn lớn hơn ở nơi này. Diệp Trạch Đào không biết phải làm như thế nào mới tốt được.
Sự phức tạp của mọi chuyện vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Diệp Trạch Đào cảm thấy mình không hiểu rõ lắm chuyện ở trong tỉnh. Hiện tại hắn chỉ có thể phân tích tới đây.
Nhưng Diệp Trạch Đào cũng hiểu rằng có Trịnh Thành Trung và người của ông ta đứng sau lưng. Những người trên tỉnh có muốn sắp đặt mình cũng không thể được. Nhiều lắm bọn họ cũng chỉ có thể lợi dụng mình một chút.
Vậy thì hãy cứ chờ xem, nếu như có cơ hội mình cũng đục nước béo cò, thừa nước đục thả câu một chút.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK