Phát hiện ra mình đã trúng kế, Phương Siêu Minh liền nhìn Diệp Trạch Đào, hắn không ngờ cũng không có sự thay đổi gì đặc biệt vẫn đang ngồi đó hút thuốc.
Đúng là đã coi thường Diệp Trạch Đào rồi!
Đó là cảm nhận của Phương Siêu Minh vào lúc này.
Từ trước tới giờ, Phương Siêu Minh vẫn luôn ỷ vào cha là Bí thư Thành ủy Hải Đông, đi đến đâu cũng thuận buồm xuôi gió, tuy rằng bản thân hắn cũng có chút năng lực, nhưng có rất nhiều lúc phải dùng đến phương thức nhanh gọn và tiện lợi nhất đó là sự trợ giúp của cha hắn thì mới có thể giải quyết được vấn đề, điều này đã tạo nên tâm lý chủ quan kinh địch khi xử lý vấn đề của hắn.
Trong suy nghĩ ban đầu của Phương Siêu Minh, lần này hắn muốn công kích Diệp Trạch Đào, tuy rằng không thể khiến cho Diệp Trạch Đào lao đao một phen, nhưng cũng có thể mượn sự việc lần này để biểu dương lực lượng của hắn, chỉ cần chỉ huy thật tốt thì nhất định có thể thể hiện lực lượng của hắn trước các Ủy viên thường vụ.
Không ngờ kết quả lại thành ra như vậy!
Đây là điều mà Phương Siêu Minh không thể nào ngờ tới được.
Trần Đại Tường cũng không phải một lòng với mình!
Phương Siêu Minh cũng là kẻ có tâm kế, khi nhìn thấy chuyện không thể thành được, lập tức áy náy nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, không ngờ chuyện lại như vậy, xem ra tôi vẫn chưa thực sự thông hiểu được tình hình của huyện Lục Thương, khó trách được các anh, tuy nhiên, dù có nói thế nào, làm một Bí thư Huyện ủy cần phải bao dung với các đồng chí của mình!
Diệp Trạch Đào hiểu Phương Siêu Minh vẫn không muốn nhận thua, trong lời nói vẫn muốn thể hiện là người lớn hơn vài tuổi chỉ dạy kẻ dưới, như vậy cho thấy hắn đã dũng cảm nhận sai, đồng thời lại có ý muốn chiếm lấy thế thượng phong.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Việc Phó thị trưởng Phương không thông hiểu tình hình huyện Lục Thương là điều có thể hiểu được, về sau nên đi vào cơ sở hơn, chúng ta là cán bộ Đảng viên, tất cả đều là thay đổi vì quần chúng nhân dân, không thể cứ ở trên cao mãi được.
Nghe hai người thanh niên đấu võ mồm, tất cả mọi người đều cười, lần này Phương Siêu Minh đã thất bại hoàn toàn rồi!
Phương Siêu Minh bị Diệp Trạch Đào nói như vậy, trên mặt cũng có chút không nhịn được rồi, muốn nói chút gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào mới được.
Đúng lúc này, Thi Minh Cương cũng không muốn nhìn thấy tranh cãi nữa liền nói:
- Được rồi, việc không có gì quan trọng thì đừng nói nữa. Nên đi thẳng vào vấn đề chính đi, nội dung hội nghị hôm nay chắc hẳn mọi người đều đã biết, chính là chuyện phân công, thực ra, trước kia cũng có sự chút phân công, chỉ có điều sau khi phát sinh một số vấn đề, các công tác cần phải nghiên cứu lại một chút.
Mọi người lúc này mới tập trung vào nghiên cứu vấn đề chính.
Vốn dĩ Phương Siêu Minh mạnh mẽ cứng rắn lao vào. Một vài ủy viên thường vụ còn đang quan sát động tĩnh, sau khi trước hội nghị hôm nay lại xảy ra sự việc như vậy, cảm quan của mọi người đối với Phương Siêu Minh đều không tốt, trong chuyện phân công công việc, phương án của vấn đề mà Thi Minh Cương muốn thực hiện trước tiên cũng không động chạm đến lợi ích của ai, không ngoài chính là giao một phần công việc vốn của Phàn Cao Thọ và Lỗ Xương Chí cho Diệp Trạch Đào, người được lợi là Triệu Hành Lâm và Diệp Trạch Đào, việc này không ngờ lại được đại đa số ủng hộ nên được thông qua. Phân công công việc của Phương Siêu Minh là văn hóa giáo dục y tế và quản lý đô thị, phân công công việc của Diệp Trạch Đào là thu hút đầu tư, tài chính tiền tệ, khu kinh tế mới của thành phố, du lịch và thêm công tác ở huyện Lục Thương.
Sau khi hội nghị kết thúc, khi nhìn thấy các ủy viên thường vụ chậm rãi rời đi hết, Phương Siêu Minh đứng dậy nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội cùng làm việc với nhau, công việc khác nhau là bình thường, ngoài công việc thì chúng ta vẫn là bạn bè!
Diệp Trạch Đào lấy làm kinh ngạc nhìn về phía Phương Siêu Minh, rốt cuộc cũng có ý để ý tới Phương Siêu Minh, dựa vào mấy lời này của hắn, Diệp Trạch Đào biết rằng, tên Phương Siêu Minh này không hề đơn giản, gió chiều nào che chiều ấy, lại có ô dù che chắn cho hắn. Lại là một kẻ không biết xấu hổ, tên tiểu tử này quả nhiên không dễ đối phó.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào thắng một ván, ở trước mặt mọi người sẽ không thể hiện tâm tư lên mặt, liền mỉm cười nói:
- Hôm nay đúng lúc tôi lại có một số việc. Như vậy đi, ngày mai tôi mời cơm, đến lúc đó chúng ta sẽ ngồi với nhau nói chuyện đôi chút được chứ?
Mặc dù là cự tuyệt, nhưng lại giải thích ngày hôm sau mời đối phương.
Phương Siêu Minh nhìn Diệp Trạch Đào cười nói:
- Được, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Đám người bên cạnh nghe được hai người đối đáp như vậy, đều thầm than Diệp Trạch Đào cũng là người mạnh mẽ cứng rắn, lúc Phương Siêu Minh tỏ ý muốn mời cơm, tức là muốn thể hiện sự rộng lượng của hắn, nếu Diệp Trạch Đào đồng ý việc này cũng có nghĩa là hai bên đã hòa nhau đến vài phần, kết quả Diệp Trạch Đào kia cơ bản cũng không muốn đi, hôm nay hắn không đi, nếu đi cũng là ngày mai do Diệp Trạch Đào sắp xếp, dù cho là cuộc hẹn cách nhau một ngày nhưng cũng đủ để đánh tan thủ đoạn kia của Phương Siêu Minh.
Cục diện chính trị của thành phố Cừ Dương sau đây có quá nhiều biến cố!
Nghĩ đến hai người thanh niên này đấu đá gay gắt đến vậy, mọi người đều cẩn trọng hơn với từng đường đi nước bước của mình.
Trở lại văn phòng, Phương Siêu Minh mặt sầm lại ngồi đó, hắn vô cùng khó chịu với chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cầm điện thoại lên, Phương Siêu Minh liền gọi cho cha hắn.
Kể lại chuyện với cha, Phương Siêu Minh lớn tiếng nói:
- Bố, sự việc hôm nay đúng là do Trần Đại Tường đã đâm sau lưng con, tên đó nếu nói trước với con thì chuyện đã không như vậy rồi! Vi gia bọn họ rốt cuộc đang làm cái trò gì không biết nữa?
Nghe xong con trai kể lại, ông thầm thở dài, con trai ông tuy vẫn có chút năng lực, bản thân ông vốn đang dồn sức cho con trai phát triển, đáng tiếc con trai ông lại thích đi đường tắt, sự việc hôm nay rõ ràng là một cái bẫy mà Diệp Trạch Đào đã dựng nên để con trai ông chui vào.
Vừa nghĩ tới đứa con không hiểu biết mà tự chui đầu vào cái bẫy được người ta giăng sẵn ra, Phương Quốc Quân biết rằng, con trai ông ngay cả phương thức đấu tranh cơ bản cũng không hề thành thạo.
Nghe con trai kể lại chuyện Trần Đại Tường, Phương Quốc Quân cũng thấy không hài lòng, Trần Đại Tường này rõ ràng đã biết điều gì đó, không ngờ trước đó lại không nói trước cho con ông biết, muốn biết chính xác thế nào nhất định phải tìm Vi Hoành Thạch hỏi mới được.
- Siêu Minh, con vừa mới tới một nơi hoàn toàn mới, nhất định phải khiêm tốn, phải đoàn kết đồng chí, chỉ có đoàn kết mới có thể có được thắng lợi, con phải nhớ lấy hai chữ đoàn kết này, chỉ một từ nhưng bên trong bao hàm rất nhiều đạo làm quan! Hết sức đoàn kết tất cả mọi người thì mới có thể thắng lợi tất cả những kẻ đối đầu với con được!
Phương Siêu Minh nói:
- Bố, con biết rồi.
Lại nói Trần Đại Tường sau khi trở về văn phòng, tâm tình rất vui vẻ, còn cao hứng hát lên mấy câu.
Lúc này Ngụy Lệ Cầm cẩn thận đi đến.
Thấy Ngụy Lệ Cầm tiến vào, Trần Đại Tường trên mặt tươi cười, liền đứng dậy bước tới rồi ôm lấy Ngụy Lệ Cầm cười nói:
- Hôm nay khiến em phải vất vả rồi!
Ngụy Lệ Cầm lúc này bĩu môi, làm nũng giống như một cô gái nhỏ nói:
- Dù sao người ta đều cho anh cả rồi, không nghe lời anh thì còn nghe lời ai nữa!
Trần Đại Tường cười ha ha, khi tới thủ đô lần trước, sau khi Trần Đại Tường mang theo Ngụy Lệ Cầm gặp được Vi Hoành Thạch; lại thừa dịp Ngụy Lệ Cầm trong lòng đang rất hỗn loạn, dám biến Ngụy Lệ Cầm thành người phụ nữ của hắn, nhưng điều khiến Trần Đại Tường không ngờ nhất đó là Ngụy Lệ Cầm vì thế mà hoàn toàn đi theo hắn.
Có Ngụy Lệ Cầm ủng hộ, Trần Đại Tường lập tức mở ra một cục diện mới ở thành phố Cừ Dương.
- Lão Trần. Anh không phải là cùng phe với Phương Siêu Minh sao? Hôm nay sao lại như vậy?
Ngụy Lệ Cầm vẫn cảm thấy không thể giải thích được.
Trần Đại Tường đương nhiên không thể kể lại bí mật của hắn với Diệp Trạch Đào, chỉ nói:
- Em cũng thấy rồi đấy, Phương Siêu Minh sau khi đến thành phố Cừ Dương đã muốn làm lão đại rồi, nếu không giáo huấn hắn một trận thì hắn còn làm ra chuyện động trời cỡ nào nữa!
Lấy cái cớ này thật đúng là đã được Ngụy Lệ Cầm chấp nhận rồi, nghĩ đến lúc bản thân cô quan sát Phương Siêu Minh liền gật đầu nói:
- Anh nói đúng. Phải cho hắn một trận mới được, dù sao một đội chỉ có thể có một trung tâm! Chỉ có điều, em lo là phía Bí thư Vi bất lợi cho anh lúc báo cáo kết quả!
Vừa mới nói tới đây, điện thoại Trần Đại Tường vang lên, vừa nhìn liền thấy đó là số của Vi Hoành Thạc, liền nói với Ngụy Lệ Cầm:
- Vi Hoành Thạch!
Ngụy Lệ Cầm liền im bặt, lo lắng ngồi đó.
- Đại Tường. Nghe Bí thư Phương gọi điện thoại tới, nói cậu bất hợp tác với Phương Siêu Minh, khiến cho Phương Siêu Minh rất bị động. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trần Đại Tường nói:
- Bí thư Vi, tôi muốn hỏi một chút, ở thành phố Cừ Dương này tôi là chính hay Phương Siêu Minh là chính?
Trần Đại Tường hỏi trực tiếp như vậy, việc này hắn đã sớm có đối sách rồi.
Vi Hoành Thạch nói:
- Đại Tường, cậu là Chủ tịch thành phố, đương nhiên cậu là chính rồi.
Trần Đại Tường là người thân của ông, lại là người của ông, cho dù Vi Hoành Thạch và Phương Quốc Quân liên kết với nhau nhưng cũng không thể nào khiến cho một Chỉ tịch thành phố đi nghe lời của Phương Siêu Minh, câu trả lời này đúng là có chút hàm hồ rồi.
- Tôi còn tưởng rằng Phương Siêu Minh là chủ chứ! Bí thư Vi. Ông không biết đâu, sau khi Phương Siêu Minh tới thành phố Cừ Dương, khắp nơi đều nói cha hắn làPhương Quốc Quân danh tiếng lẫy lừng, đâu đâu cũng lôi kéo người tham gia, đây cũng không phải chuyện gì to tát, quan trọng nhất là sau khi hắn đến đây cơ bản là không chịu chủ động liên hệ với cháu. Đúng là ức hiếp người khác quá mà!
Lời nói của Trần Đại Tường khiến cho Vi Hoành Thạch nhíu mày, nếu quả thực đúng như lời Trần Đại Tường nói, Phương Siêu Minh này không ổn rồi!
Vốn dĩ định mắng Trần Đại Tường một chút, nghe được lời này, Vi Hoành Thạch cảm thấy hiểu được đôi chút con người Phương Siêu Minh.
- Đại Tường, chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào?
Trần Đại Tường kể lại chuyện xảy ra trong cuộc họp.
Nghe Trần Đại Tường nói xong, Vi Hoành Thạch càng thêm cau mày, Phương Siêu Minh này rắc rối quá, tất cả đều chưa chuẩn bị tốt mà đã dám khai chiến, khó trách phải nếm mùi thất bại.
Trần Đại Tường nói:
- Bí thư Vi, ông không biết đâu, tình hình lúc đó cơ bản chính là thủ đoạn của con nít, cho dù là cãi thắng, tôi cũng không hiểu được, Phương Siêu Minh vừa mới đến thành phố Cừ Dương đã muốn gây chuyện như vậy thì đối với hắn có điểm nào tốt? Tôi nhìn xem, sau khi xảy ra chuyện như vậy, lại khiến cho thế lực của Thi Minh Cương càng tăng thêm, khiến cho Cục Tài chính vốn dĩ nằm trong tay chính phủ giờ đây lại rơi vào tay Diệp Trạch Đào, tên Phương Siêu Minh này thành công thì ít mà thất bại thì nhiều!
Vốn dĩ muốn nói trần Đại Tường một chút nhưng không ngờ lại bị Trần Đại Tường nói như vậy, Vi Hoành Thạch cũng không biết nói gì hơn, cảm thấy như vậy cũng tốt, khiến Phương Siêu Minh có một bài học, sau này mới có thể làm việc tốt hơn.
- Đại Tường, cháu làm tốt lắm, tuy nhiên về sau vẫn nên liên kết với nhau thì hơn.
Vi Hoành Thạch chỉ có thể bỏ qua việc này.
Gọi điện thoại xong, Trần Đại Tường nhìn về phía Ngụy Lệ Cầm nói:
- Thấy rồi chứ, Bí thư Vi cũng ủng hộ anh!
Ngụy Lệ Cầm chần chừ một chút nói:
- Bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?
Trần Đại Tường nói:
- Anh là Chủ tịch Thành phố!
Ngụy Lệ Cầm nói:
- Dù thế nào em cũng nghe theo anh.
Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Thế này là được rồi, anh phát triển rồi, em cũng cần phát triển lên, bọn họ đấu với bọn họ, chúng ta có thể lợi dụng để âm thầm điều hành lực lượng của chúng ta.
Ngụy Lệ Cầm nói:
- Lão Trần, chúng ta đã lâu không ở bên nhau rồi!
Trần Đại Tường ôm cổ Ngụy Lệ Cầm nói:
- Nói đúng lắm, chúng ta cần phải bàn luận cho kỹ mới được!
Danh Sách Chương: