Lúc vào cung thì trời còn sớm, trải qua chuyến này thì giờ cũng đã qua giờ ngọ.
Từ đường chết mà tạo ra một đường sống, chung quy cũng đã vượt qua một kiếp rồi. Đa số chướng ngại cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, những chuyện về sau sẽ càng thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng Bộc Dương dường như không vui chút nào. Nàng vốn không muốn để Tiêu Đức Văn chết, lập tân đế là ai cũng còn chưa nghĩ tới, càng đừng nói đến thời cơ này nàng đăng cơ có thích hợp hay không.
Từ khi nàng trùng sinh tới hiện tại thì vẫn luôn muốn ngồi lên vị trí đó. Giờ đã nhìn thấy mục đích sắp đạt được, trong lòng của nàng không có chút xao động nào.
Nàng cố ý muốn xem vết thương của Vệ Tú, mặc dù nàng ấy nói chỉ là vết thương nhỏ nhưng nàng càng muốn chính mắt nhìn thấy.
Vệ Tú bất đắc dĩ nhìn nàng, cuối cùng vẫn không lay chuyển được. Bộc Dương đẩy nàng đi thiên điện, Vệ Tú còn muốn giãy dụa một chút nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Bộc Dương, thôi thì không nói nữa, tùy nàng vậy.
Ngoại bào màu xanh bị cởi ra, Bộc Dương cẩn thận mở trung y. Ngày hè, quần áo cũng không nhiều, đa số mọi người chỉ mặc áo mỏng. Mà Vệ Tú vì đề phòng thân phận thật bị lộ ra nên vẫn mặc khá nhiều lớp, ngoài trung y thì còn một lớp áo lót ở trong và một tầng vải quấn nữa. Áo lót trong màu trắng đã nhuộm đầy máu, loang ra một mảng lớn, thậm chí đã lan ra rất nhiều.
Bộc Dương nhìn thấy, ánh mắt nàng lập tức đỏ lên.
Vệ Tú cũng không biết phải nói gì để an ủi nàng, vết thương của nàng rất đau, da thịt vị đâm vào thì sao không đau được. Nhưng nàng vẫn còn có thể nhẫn nhịn xuống được. So với một chút đau đớn này thì nàng lại càng không muốn nhìn thấy điện hạ đau lòng.
"Chỉ là mất một chút máu thôi mà, vẫn chưa tổn thương đến bên trong." Vệ Tú nhẹ nhàng giải thích, tốc độ nói của nàng thả chậm lại thản nhiên, nhẹ nhàng như đang nói chuyện của người khác.
"Tú Tú, lúc đó hắn thật sự muốn giết ta." Bộc Dương lại càng thêm đau lòng.
"Ta biết." Vì Vệ Tú biết rõ như vậy nên mới chắn trước người Bộc Dương. Nàng vẫn giữ giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi như vậy, giống như là chỉ cần nàng lớn tiếng một chút cũng sẽ khiến Bộc Dương lo lắng.
Bộc Dương gật đầu, không tiếp tục nói gì nhưng ánh mắt của nàng càng đỏ hơn. Vệ Tú lo lắng nhìn nàng, sợ là nàng sẽ rơi lệ.
Bộc Dương lại không nhìn Vệ Tú, ánh mắt nàng đỏ lên, tay cũng nhanh chóng chỉnh lại y phục cho Vệ Tú. Tiếp đó cũng không dừng lại mà đi thẳng ra ngoài điện.
Mới đầu, bước chân của nàng có chút lảo đảo nhưng tới trước cửa điện thì nàng giống như thay đổi thành một người khác, đứng thẳng lên, tư thái uy nghi, sóng lưng thẳng tắp, là sự kiên định không thay đổi, thong dong cao quý không sợ hãi bất kì cái gì. Cửa điện mở ra trước mắt nàng, ánh sáng chiếu vào trong điện u tối, Vệ Tú không chịu được mà hơi nhắm mắt.
Giọng nói của Bộc Dương vang lên, như là từ địa phương xa xôi truyền tới, ngoài điện im lặng như tờ, hơn mấy trăm ngàn Vũ Lâm quân đứng nghiêm trang nhưng không có ai dám phát ra một âm thanh nào, cũng không ai dám nghi ngờ.
Vệ Tú nghiêng tai lắng nghe, Bộc Dương nhanh chóng tiếp nhận Vũ Lâm quân, nàng hạ xuống vài mệnh lệnh, triệu kiến đại thần, thu dọn thi thể của Hoàng đế và Tấn Vương mà không giải thích gì nhiều. Vệ Tú còn nghe được giọng nói của Bộc Dương hơi chậm lại, nói với người gần mình nhất ra lệnh.
"Lập tức đi thái y viện, đem thuốc trị thương tới." Nàng dừng lại một chút dường như đang nghĩ đến chuyện bản thân không hiểu rõ dược tính của mấy loại đó lắm nên lập tức bổ sung. "Lấy vài loại đi, đều phải là những loại tốt nhất."
Vệ Tú cúi đầu nở nụ cười.
Trong cung phát sinh đại sự như vậy, ngoài cung không thể không cảm giác được. Vương thừa tướng đi đầu, thống lĩnh bá quan ở cửa cung cầu kiến Hoàng đế. Thủ vệ Hổ Bí lần đầu gặp trường hợp này nên cũng không biết phải làm như thế nào.
Đầu tiên là văn thần trên tam phẩm, sau còn có thêm võ tướng, dần dần thì toàn bộ quan viên trong kinh đều đã tới. Bọn họ mặc quan phục, áo mão chỉnh tề, có ý cùng nhau đứng ngoài cửa cung, cùng đưa ra yêu cầu yết kiến Hoàng đế.
Binh sĩ phòng thủ trên tường thành rất khẩn trương, liên tiếp phái người vào trong cung để truyền tin nhưng không hề có tin báo lại. Cho tới khi lãnh đạo của thủ vệ hoàng cung khẩn trương đến mức đầu toàn là mồ hôi thì trong cung mới có người truyền tin tới, mở cửa cung, triệu chúng thần vào cung.
Vương Thừa tướng và Vệ Thái sư nhìn nhau, trong lòng đều biết là mọi chuyện đã được định đoạt, hai người chỉnh lại quan phục, dẫn theo những người khác đi vào trong cung.
Tấn Vương bức vua thoái vị, muốn làm Hoàng đế, danh chính ngôn thuận ở trong cung mà không phải là do loạn quân xông vào đánh giết nên dù đã trải qua một trận tranh quyền đoạt vị nhưng hoàng cung vẫn giữ nguyên như trước, cũng chỉ có vài chỗ cung nhân thừa dịp mà trộm cướp thôi, không hư hao cái gì.
Dọc theo đường đi đã có người giải thích mọi chuyện xảy ra cho Vương Thừa tướng. Lúc vào tới Tuyên Đức điện thì Vương thừa tướng cũng đã biết Hoàng đế băng hà, Đại Ngụy lần nữa không có vua.
Lúc này, việc quan trọng nhất là lập tân đế. Việc này rất khó giải quyết. Tiêu Đức Văn không còn, không con cái, trong chi thứ thì huyết mạch gần nhất của nó cũng là năm vị hoàng thúc, tiếp theo là một đám hoàng đệ. Theo lý thì trong những người này chọn một người là được, nhưng Bộc Dương sẽ không đồng ý. Mà nếu mời Đại trưởng công chúa đăng cơ thì đám người Triệu Vương cũng sẽ không chấp nhận.
Bọn họ vốn đã không còn dã tâm nhưng giờ cơ hội lần nữa lại tới thì đối với bọn họ mà nói giống như mất mà tìm được, rất trân quý, sao bọn họ chịu nhường lại được chứ? Vương Thừa tướng đang suy tư có nên làm thế nào để đám người Triệu Vương có thể im lặng chấp nhận.
Bên ngoài Tuyên Đức điện, chúng thần đã tập hợp, có lo lắng, cũng có người nhỏ giọng nghị luận, so với tình hình nhất trí lúc còn bên ngoài cửa cung thì giờ đây bọn họ lại rối loạn.
Thiếu một người chủ trì đại cục, mọi chuyện khó mà tiến hành được. Vương Thừa tướng phái người đi mời Đại trưởng công chúa đến.
Đại trưởng công chúa tại Hàm Quang điện giúp phò mã bôi thuốc. Vị trí bị thương ở chỗ đó thì không thể nhờ người khác được, Bộc Dương cũng không muốn để người khác làm.
"Nơi này là nơi lúc nhỏ ta ở, nàng cứ an tâm ở trong này." Bộc Dương để Vệ Tú nằm trên giường, xử lý xong vết thương, kéo chăn mỏng đắp cho nàng, không để nàng đứng lên.
Sắc mặt Vệ Tú hơi tái nhợt, tinh thần lại rất thoải mái, có lẽ là vì đại cục đã định, nàng cũng không giãy dụa nữa, tùy theo Bộc Dương nói mà nằm xuống.
"Mấy người Triệu Vương, nàng muốn xử lý như thế nào?"
"Đồng mưu phản nghịch." Bộc Dương nói.
Gom bọn họ lại một chỗ với Tấn Vương, đồng loạt xử lý. Còn về chứng cứ thì nếu đã định tội, muốn có chứng cứ cũng không khó.
"Mấy người đó đều không có ý thuần phục, đồng loạt xử lý cũng đỡ để lại hậu hoạn về sau." Nếu như Vệ Tú không sao thì chưa chắc Bộc Dương quyết liệt như vậy nhưng giờ Vệ Tú đã bị thương, Bộc Dương không thể lại tiếp tục lưu tai họa ngầm như vậy, để sau này Vệ Tú sẽ lại vì nàng mà gặp nguy hiểm.
"Hai ngày sau Huyền Giáp quân vào kinh, cũng có thể dọa đám quan viên đó. Trong kinh ... " Nói đến đây, Bộc Dương đột nhiên nghĩ đến một người. "Tiêu Ung..."
Trong lòng Vệ Tú chợt hụt một nhịp.
"Hắn nghe theo nàng, vậy nàng tìm người thân tín truyền lời cho hắn?" Bộc Dương nói tiếp.
Vệ Tú hơi ngỡ ngàng, điện hạ cũng không cần hỏi vì sao Tiêu Ung là trọng thần triều đình lại nghe lời một người không quan không chức như nàng?
Bộc Dương không hỏi, cũng không định hỏi. Nàng không nghi ngờ Vệ Tú, Vệ Tú vì nàng làm đến như vậy rồi, nàng chỉ cảm thấy là nàng đối với Vệ Tú vẫn còn chưa đủ tốt thì sao có thể nghi ngờ nàng ấy?
Thấy Vệ Tú chần chờ, Bộc Dương tưởng là nàng không muốn lên cũng dịu dàng khuyên nhủ.
"Tú Tú, trên người nàng có thương tích, không thể di chuyển nhiều. Cũng không cần Tiêu Ung làm gì, chỉ cần giữ vững an ninh trong kinh thành là được, những thứ khác không cần nhúng tay vào." Chỉ cần hắn không cản trở nàng làm việc.
Vệ Tú đồng ý.
Ngoài điện có người đến mời. Nước không thể một ngày không vua, các đại thần đều đang lo lắng, phái người tới mời Đại trưởng công chúa mấy lần rồi. Bộc Dương cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài nữa, giúp Vệ Tú kéo lại chăn rồi dặn dò một hồi, không cho nàng rời giường mới đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng của Bộc Dương rời đi, trong lòng Vệ Tú tràn đầy vui mừng nhưng lại có chút trống trải, vui mừng là vì công chúa tin tưởng nàng nhưng cũng khổ sở sự tin tưởng của công chúa vẫn là gửi nhầm cho nàng. Vệ Tú càng muốn tránh né sự thật trong lòng mình, nhưng nàng cũng biết nếu lại tiếp tục kéo dài thêm thì lại càng không dễ giải quyết.
Nơi này là chỗ Bộc Dương ở lúc trước, cũng có phân nửa phong cách hiện tại của điện hạ. Bài trí đơn giản nhưng mỗi thứ đều là tốt nhất, xuất phát từ tay của danh gia.
Vệ Tú nhìn quanh một vòng mới thở dài, nhắm mắt đi ngủ.
Vốn tưởng là trong lòng nàng đầy tâm sự, ngủ cũng không sâu. Không ngờ mới chợp mắt thì nàng đã chìm vào giấc ngủ sâu. Tới khi nàng tỉnh lại thì trời cũng đã xế chiều. Tì nữ thái giám trong cung đã chuẩn bị xong bữa tối, tự động tiến vào phòng.
Có lẽ là sợ Vệ Tú không nghe được tin tức mà sinh lo lắng, Bộc Dương để Tần Khôn ở lại trong điện. Không cần nàng lên tiếng hỏi thì Tần Khôn cũng đã nói rõ mọi chuyện xảy ra trong hôm nay.
Chuyện tới nước này, Bộc Dương cũng không che giấu dã tâm của mình nữa. Đám người Triệu Vương vừa vào cung thì đã bị Vũ Lâm quân bắt lại, nhốt vào thiên lao. Ba người không phục kêu oan, phái người đi phủ đệ của ba vị vương gia lục xoát thì đều tìm được vật chứng, thậm chí thư từ qua lại với các thủ hạ cũng không thiếu từ ngữ mang ý tạo phản.
"Không có người nào kêu oan cho ba vị vương gia?" Vệ Tú hỏi.
"Có, nhưng có vật chứng đầy đủ, bọn họ cũng không thể nói cái gì." Tần khôn trả lời. Mấy cái này đều là lúc trước bọn họ mưu tính soán vị để lại, nhưng giờ Bộc Dương nói đây là chứng cứ đồng mưu với Tấn Vương thì các đại thần cũng không dám nói gì. Hiện tại, trong kinh coi như đã là giang sơn của công chúa rồi.
"Trịnh Vương cũng có cầu tình cho ba vị vương gia, điện hạ đã đồng ý." Tần Khôn lại tiếp tục.
Tấn Vương phản nghịch, phế làm thứ dân, dựa theo lễ tiết của thứ dân mà an táng, vương phi và các vị vương tử đều cùng chịu tội, đồng loạt xử tử. Triệu Vương, Đại Vương, Kinh Vương đều là đồng mưu phản nghịch, phế làm thứ dân, lưu đày biên cương, vĩnh viễn không được nhận ân xá.
Về phần những quan viên tham dự trong mưu đồ soán vị này đều giao cho Hình bộ, Đại lý tự điều tra, Vương Thừa tướng thụ lý.
"Tân quân thì sao?" Vệ Tú có hứng thú hỏi.
"Tiên đế còn hai vị điện hạ, Hán Vương Duyên và Đằng Vương Trản. Hai canh giờ trước, hai vị điện hạ đều cùng nhau dâng biểu, thỉnh cầu được rời kinh, không có tâm với ngai vị." Tần Khôn cười cười. Hai vị hoàng tử này đều còn nhỏ, không có con cái. Còn những vị vương gia trước đều đã là tội nhân, mấy hoàng tôn cũng vì tội của phụ vương mình mà bị phế thành thứ dân.
Huyết mạch của tiên đế truyền xuống cũng đã không còn nam tử nào có thể kế thừa đế vị. Trong dòng tộc cũng không còn người nào xuất sắc để có thể chống lại Bộc Dương.
"Vương Thừa tướng dâng tấu, mời điện hạ lên ngôi." Tần Khôn mỗi việc đều nói hết cho Vệ Tú.
Vệ Tú nghe xong cũng không cắt ngang.
"Hơn nửa đại thần trong triều đều tán thành, khẩn cầu điện hạ đăng cơ làm vua. Chỉ có vài người nói là trước nay chưa từng có nữ đế, không muốn hạ bái."
"Đại thần hai phe đều có lý lẽ của mình mà biện giải trên đại điện, hiện tại còn chưa giải quyết được."
Đây cũng là chuyện trong dự kiến, nữ tử làm vua thì vẫn luôn có một chút cản trở. Vệ Tú thấy Tần Khôn vẫn mang thần thái thản nhiên thì biết trên triều tuy có tranh luận nhưng không phải khó đối phó.
Vua không thể thiếu, dài nhất là ngày mai sẽ có kết quả thôi.
Vệ Tú suy đoán ngày mai sẽ có kết quả, là duy trì. Màn đêm buông xuống, trong Tuyên Đức cũng đã định được tân quân.
Lúc Bộc Dương trở lại Hàm Quang điện thì cũng đã gần tới canh ba, Vệ Tú vẫn còn thức chờ nàng. Trên mặt nàng có nét vui mừng nhưng không quá rõ ràng, trái lại là những cung nữ theo sau nàng nhìn còn vui vẻ hơn.
Vệ Tú thấy vậy, không lập tức đặt câu hỏi, mà đợi tới khi Bộc Dương rửa mặt xong thì mới lên tiếng.
"Đại điển đăng cơ là lúc nào?"
"Ngày mai." Bộc Dương trả lời xong thì cũng không phải là bộ dạng trước mặt người ngoài, trên môi nàng lộ ra một nụ cười.
"Đều nhượng bộ hết sao?"
"Ừ, tình thế vẫn mạnh hơn con người mà. Bọn họ không thể không nhượng bộ." Bộc Dương nghiêng người, vui vẻ nhìn Vệ Tú. "Chuyện Tấn Vương soán ngôi còn chưa kết án, ba vị vương gia lại bị liên lụy trong đó, nhờ bọn họ tránh đấu nhiều năm nên đại thần không có quan hệ với bọn họ rất ít, vì không để bị liên lụy trong vụ án này, họ đành phải nhượng bộ để tôn ta làm vua."
Bộc Dương lộ ra vẻ mặt có chút đắc ý của mình. Vệ Tú nhìn cũng thấy buồn cười, vuốt vuốt tóc nàng một chút. Bộc Dương tựa vào trên vai Vệ Tú, nhẹ giọng.
"Đúng là giống như một giấc mộng."
"Đúng vậy." Cuối cùng cũng xem như là đạt được ước nguyện. Ngày mai có thể đăng cơ, thì đại cục đã định, điện hạ cũng không còn cần nàng nữa. Vệ Tú đã tính toán xong hết rồi, ngày mai sẽ nói hết mọi chuyện ra. "Ngày mai, sau đại điển đăng cơ, ta có một chuyện muốn nói với điện hạ..."
Nàng vừa nói vừa quay đầu, chỉ thấy Bộc Dương đã dựa vào nàng ngủ mất rồi.
Một ngày mệt nhọc, đầu tiên là vào cung rồi ứng đối với Tấn Vương, tiếp theo là bàn công sự với đại thần hơn nửa ngày, cho tới định ra người kế vị. Điện hạ quả thật mệt mỏi rồi.
Vệ Tú bất giác khựng lại rồi chợt bất đắc dĩ mỉm cười, gạt tóc Bộc Dương qua một bên, hôn lên mặt nàng một nụ hôn đầy trân quý.
Bộc Dương ngủ không yên, nàng có một giấc mơ.
Trong mộng là khung cảnh cả hoàng cung chìm trong chiến hỏa, từng đám cung nhân vì bảo mệnh mà chạy tán loạn. Trong cung, thi thể khắp nơi, vài cái nằm trong vũng máu, vài cái bị thiêu đến cháy đen, có vài người là đại thần địa vị cao, cũng có thái giám hèn mọn. Cung điện đều sụp đổ, những cây cột trang nghiêm cũng ngã đầy trên đất, màn gấm nhiễm đầy vết bẩn, mái ngói vàng cũng đã vỡ rồi, dường như không còn gì cả.
Vệ Tú từ cửa cung tiến vào, phía sau nàng có rất nhiều tướng sĩ. Đoàn người tiếng thẳng vào Tuyên Đức điện.
Bộc Dương đột nhiên hiểu được, đây là tình cảnh kiếp trước, sau khi Tú Tú đánh vào kinh sư, là một đoạn trước khi nàng ấy tự vẫn.
Giống như lần trước nàng mơ thấy Vệ Tú đứng trên tường thành tự vẫn, lần này, giấc mộng cũng rất rõ ràng. Nàng có thể nhìn thấy Tú Tú căng thẳng nhíu mày, trong mắt toàn là thù hận.
Bên ngoài Tuyên Đức cũng toàn là xác chết, Vệ Tú giống như không nhìn thấy mà chỉ hờ hững đi vào bên trong điện. Tiêu Đức Văn ở trong điện, hắn mặc long bào rất trang trọng nhưng tiếc là giờ lại bị người khác đè trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Nghe được tiếng xe lăn di chuyển trên nền gạch, Tiêu Đức Văn vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ.
"Vệ khanh, tha trẫm một mạng, ngôi vị hoàng đế cho ngươi, Lạc Dương cho ngươi, tất cả đều cho ngươi, chỉ cần ngươi tha trẫm một mạng thì những thứ này đều là của ngươi!"
Vệ Tú đến trước mặt hắn, cười khẽ.
"Ngươi là người cuối cùng của Tiêu gia, ngươi chết rồi thì đại thù của ta đã có thể báo được rồi."
"Đại ... đại thù?" Tiêu Đức Văn giãy dụa ngẩng đầu lên, vẻ mặt chật vật, nhìn Vệ Tú đến ngu ngơ, lắp bắp lặp lại.
"Ừ" Vệ Tú lạnh lùng "Tiêu gia của ngươi giết sạch cả nhà Trọng gia của ta."
Tiêu Đức Văn ngây ngốc cả người. Bộc Dương lại cảm thấy cả người đều trở nên lạnh lẽo, máu trong người dường như cũng bị đông lại rồi. Nàng nhìn tới gương mặt của Vệ Tú, muốn tìm được một chút sơ hở từ đó nhưng mà cho dù nàng nhìn kĩ như thế nào thì đều cũng chỉ thấy được sự lạnh lùng trong mắt Vệ Tú, mỗi một đường nét đều lộ ra sự lạnh lùng đầy thù hận.
Tiêu Đức Văn từ ngơ ngác mà dần tỉnh táo lại, hắn giống như người đang chìm giữa biển lại nắm được một nhánh cỏ cứu mạng, lộ ra một nụ cười khó coi.
"Ta chưa từng giết Trọng gia, triều đình cũng không có gia tộc họ Trọng nào, Vệ khanh, ngươi nghĩ sai rồi."
"Không phải ngươi, là Tiêu Ý." Vệ Tú đã quyết định muốn để hắn chết một cách rõ ràng, hoặc là việc này đã nằm trong lòng nàng lâu lắm rồi, nàng không muốn tiếp tục giấu nữa. "Ngươi cũng biết thành Lạc Dương phòng thủ kiên cố, vì sao chỉ trong một ngày mà ta đã có thể công thành hay không?" Nàng cũng không chờ Tiêu Đức Văn trả lời mà nói tiếp luôn. "Là Tiêu Ung đã mở cửa thành. Hắn từng là đồ đệ của phụ thân ta, chỉ là khi đó hắn còn chưa bộc lộ tài năng, cha ta muốn rèn luyện hắn nên không để ai biết hắn có liên hệ với Trọng gia. Cũng nhờ như vậy mà hắn mới có thể may mắn thoát nạn."
"Trọng gia trên dưới có hơn trăm người, thêm những tướng sĩ cùng phụ thân ta vào kinh, ngươi xem những người đó còn hay không?" Vệ Tú từ trong tay áo lấy ra một thanh kiếm, là Ngư Trường Kiếm "Ta hận Tiêu gia tận xương, sau khi ngươi chết, ta sẽ để ngươi phơi thây hoang dã, tông miếu của Tiêu thị ta cũng sẽ đốt sạch, còn về tiên đế, ta sẽ cho người khác phanh thây."
Tiêu Đức Văn nhìn nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, sợ tới mức lạnh run nhưng vẫn không thể khiến Vệ Tú đồng tình, nàng vẫn lạnh lùng xuyên thẳng mũi kiếm qua ngực Tiêu Đức Văn.
Tiêu Đức Văn ngã xuống trên đất, bộ mặt nhăn nhó, giãy giụa, nhưng cũng nhanh chóng liền không thể động đậy được nữa. Vệ Tú hờ hững nhìn hắn, tại thời điểm mà Tiêu Đức Văn tắt thở, nàng giống như lập tức biến già đi rồi.
Bộc Dương chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
Giấc mộng rất dài, sau đó còn tiếp tục nhưng nàng đã không còn có thể đi tiếp được nữa. Nàng muốn tỉnh lại nhưng không thể tỉnh được, từng hình ảnh cứ diễn ra trước mắt nàng, buộc nàng phải tiếp tục nhìn.
Cho tới cuối cùng, tới khi nàng mở mắt ra, nàng phát hiện chính mình đã rơi lệ đầy mặt.
Vệ Tú đã ở bên cạnh nàng, nàng ấy buổi sáng đã vì nàng mà thụ thương, nàng ấy vẫn luôn ôn nhu như vậy, yêu nàng, bảo vệ nàng, bao dung nàng, nhưng vì sao trong giấc mộng đó nàng lại trở thành hậu nhân của Trọng gia.
Nước mắt Bộc Dương vẫn luôn lưu giữ trên mặt, nàng rõ ràng không khóc nhưng nước mắt lại không dừng lại được.
Vệ Tú còn đang ngủ, nàng không hề biết, Bộc Dương nâng tay muốn vuốt ve khuôn mặt Vệ Tú, nàng nhẹ nhàng, sợ là sẽ có thể làm nàng tỉnh lại. Khuôn mặt Vệ Tú ấm áp, ánh mắt nàng ấy vẫn dịu dàng, nàng cũng hiểu rõ Tú Tú nhất, cũng là người thân nhất trên đời này của nàng. Vệ Tú vẫn chưa tỉnh lại, giống như là cực kì an tâm, mặc dù nàng đang vuốt ve mặt nàng ấy mà vẫn ngủ rất an bình. Vệ Tú là người bên gối của nàng, cũng là người mà nàng yêu cả hai kiếp.
Nhưng đến cuối cùng thì nàng ấy lại vì cái gì mà tiếp cận nàng.
"Tú Tú..." Bộc Dương cúi đầu gọi nàng mới phát hiện giọng nói của mình đều trở nên nghẹn ngào, nàng vội vàng im lặng, sợ khiến cho Vệ Tú tỉnh lại, sợ nàng ấy hỏi vì sao nàng lại khóc.
Hôm sau chính là đại điển đăng cơ.
Từng bước đều có phải tuân theo lễ pháp, từ nơi nào xuất phát, khi nào tấu nhạc, thậm chí mỗi một bước chân đều phải có quy định. Thời gian cấp bách nên không thể chần chừ được nhưng không biết vì sao tân quân trước khi tới đại điển lại triệu kiến Vương Thừa tướng vào Tuyên Đức điện, mật đàm một lúc lâu.
Vương Thừa tướng cũng lo lắng, không biết vì sao tân quân đột nhiên triệu kiến ông để hỏi về Trọng gia. Chỉ là ông nghĩ nàng đã là Hoàng đế, mà tiên đế cũng đã qua đời, ông cũng đồng tình Trọng gia nên cũng đem tất cả chuyện vì sao Trọng gia gặp nạn nói hết.
Sau khi tân quân nghe xong thì sắc mặt đã ngẩn ra như là đành nhận mệnh, lại giống như không cam lòng. Vương Thừa tướng trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.
Ngoài điện lễ nhạc cũng đã tấu lên rồi.
Sau khi đại điển bắt đầu, đại thần rõ ràng nhìn được tân quân trong lòng không yên. Chúng thần cũng kích động, đại điển long trọng như vậy mà bệ hạ lại không coi trọng, đây không phải là điềm lành. Chỉ là đại điển quan trọng, không có người nào dám lên tiếng, cũng không người nào dám để lộ sự bất an ra mặt.
Đại điển đăng cơ được cử hành ở Hàm Nguyên điện, Hoàng đế đăng cơ ở đây, bái tế trời đất, bố cáo thiên hạ, nhận lễ bái của bá quan văn võ.
Từng mục đều được tiến hành, lúc đại điển chấm dứt là đã gần đến trưa.
Sau buổi trưa, tân quân
Danh Sách Chương: