Vệ Tú sức khỏe yếu, lại sợ lạnh. Mỗi khi vào đông, nàng luôn phải ôm lò sưởi cầm tay, ngồi bên cạnh lò than để giữ lấy một chút ấm áp. Tuy vậy, nàng vẫn chống không được mà bị nhiễm lạnh.
Bộc Dương nhận được tin tức thì cũng đã hoàng hôn rồi, nàng không trì hoãn một chút nào mà nhanh chóng phái binh chia hai đường, một đường vào thái y viện đưa Chu thái y đi cùng. Một đường lệnh cho nội thị tỉnh chuẩn bị ngựa, mang theo hơn mười tên vũ lâm quân chạy thẳng lên Mang Sơn.
Đến chân núi, thì đã là đêm rồi, trời không còn một chút ánh sáng nào. Gió lạnh quất vào mặt như từng lưỡi dao cắt, chẳng qua là thời gian chừng một nén nhang đã khiến khuôn mặt như không còn tri giác, lại không có cảm giác đau, cũng không còn cảm giác lạnh.
Bộc Dương lệnh cho hạ nhân đốt mấy cây đuốc, suốt đêm đi thẳng lên núi.
Đường núi khó đi, nàng cũng bất chấp mọi thứ, dọc theo đường mòn đi thẳng lên nhà tranh trên đỉnh núi.
Nhà tranh đã có người tiếp ứng, vừa nhìn thấy trên sườn núi có ánh đuốc kéo dài giống như một con rồng lửa thì đã có người ra ngoài mở cửa. Bộc Dương vừa đến, ba tên hạ nhân đã lập tức quỳ hai bên cửa nghênh đón.
Vệ Tú ẩn cư trong núi, cũng để những người cũ rời đi hết, đương nhiên là Bộc Dương không yên tâm nên tốn chút công phu thu mua hết ba hạ nhân còn lại ở nơi này. Không biết là Vệ Tú chưa phát hiện hoặc là không muốn so đo với nàng nên cũng không vạch trần.
Lúc này, Bộc Dương lập tức đi thẳng từ cửa chính mà vào.
Nàng vừa đi vừa phân phó cho người hầu tắt đuốc, canh giữ trong đình.
Nhà tranh này nàng từng ở một khoản thời gian, bố cục ở đây nàng vẫn nhớ. Nàng đi thẳng tới phòng ngủ của Vệ Tú, ở trước cửa lại hít sâu một hơn, để Chu thái y chờ ở ngoài, tự mình đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng yên tĩnh, không có tiếng động nào, cách giường một khoản có một cái bàn nhỏ, trên bàn còn để một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu tương. Cửa vừa mở, gió lạnh thổi vào, ngọn đèn cũng lung lay theo gần như bị thổi tắt.
Bộc Dương xoay người đóng cửa, nương theo ánh đèn le lói mà đi tới bên cạnh giường. Vệ Tú đang nằm ở đó.
Đã hai năm rồi, nàng chưa nhìn thấy nàng ấy, nàng không có ngày nào là không nhớ người này, mỗi đêm đều phải nhớ tới nàng ấy mới có thể ngủ, nàng nằm mơ cũng nhớ tới Vệ Tú.
Nhưng nàng ấy dường như lại không như vậy.
Ánh mắt Bộc Dương hơi nóng lên, nhưng mà lúc này nàng không thể kiềm nén được sự đau lòng của mình. Nàng cúi người, từ dưới chăn cầm lấy tay của Vệ Tú, đặt ngón tay lên mạch đập của nàng.
Bộc Dương từng theo Vệ Tú học một chút y thuật, bệnh tình đơn giản cũng có thể từ mạch tượng mà chẩn đoán được. Nàng tuy đi cùng với thái y nhưng nếu không cần thiết nàng vẫn muốn tự mình chẩn bệnh cho Vệ Tú.
Bộc Dương cẩn thận xem xét, phân rõ tình huống thì thấy chỉ là phong hàn bình thường thôi. Lòng lo lắng nãy giờ cũng giảm bớt rồi, nàng lại sờ trán Vệ Tú, nóng, vẫn còn đang nóng lên, lòng Bộc Dương lại thêm lo lắng.
Lần trước cũng như vậy, ban đầu chỉ là một chút dấu hiệu bệnh nhẹ, dần dần thành bệnh nặng.
"Tú Tú..." Nàng sờ mặt Vệ Tú, lại cầm chặt tay phải của nàng, nhẹ giọng kêu.
Vệ Tú không hề hay biết.
Nàng ấy giống như sốt đến hồ đồ, ngủ rất sâu.
Bộc Dương lại xem mạch tượng, cẩn thận nhớ kĩ rồi đi ra ngoài phòng.
Chu thái y đang đợi trước cửa, Bộc Dương nói rõ mạch tượng của Vệ Tú.
"Hoàng phu còn đang mê man bên trong, không thể hỏi rõ bệnh tình, khanh thấy mạch tượng này có nguy hiểm gì không?"
"Thần muốn mượn phương thuốc để đánh giá." Chu thái y suy nghĩ một chút mới lên tiếng.
Trong nhà tranh có mấy người hạ nhân đã tỉnh lại, mặc chỉnh tề đứng ở một bên. Nghe lời này, Bộc Dương lập tức liếc mắt nhìn tới A Diệp hỏi.
"Phương thuốc của hoàng phu ở đâu?"
"Phương thuốc ở chỗ nô tỳ." A Diệp không dám nhìn thẳng nàng, lo sợ quỳ trên mặt đất, lấy một mảnh giấy từ trong tay áo.
Bên cạnh có một người hầu nhanh tay tiếp nhận, đưa trình lên trước mặt bệ hạ, Bộc Dương nghiêng đầu để tên đó chuyển qua cho thái y.
Trong đình đèn đuốc sáng trưng, đứng đầy hạ nhân, nô tỳ nhưng không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Chu thái y nhìn qua, cẩn thận cân nhắc mới bẩm lại.
"Phương thuốc này dùng cho người bệnh thì rất tốt rồi, chỉ cần dùng trong mấy ngày là sẽ không còn vấn đề gì nữa." Ông dừng lại một chút lại tiếp tục. "Nhưng thần còn chưa gặp mặt người bệnh, không thể xác nhận chính xác được. Nếu bệ hạ cho phép thì ngày mai hoàng phu tỉnh lại, thần muốn tự mình bắt mạch."
"Vậy thì đợi ngày mai lại tính." Bộc Dương suy nghĩ một lúc rồi mới nói.
Nói xong, nàng lại xoay người trở vào trong phòng. Những chuyện còn lại tự có người sắp xếp.
Chỉ đưa Chu thái y tới đây là vì Bộc Dương biết người này chẳng những y thuật cao thâm mà còn là người khéo léo, hơn nữa còn có tấm lòng từ bi của người thầy thuốc.
Có được một câu không cần lo lắng của ông ta, Bộc Dương cuối cùng cũng có thể an tâm. Nàng canh giữ bên giường Vệ Tú.
Trong phòng đặt hai chậu than, rất là ấm. Bộc Dương nhìn Vệ Tú không rời mắt. Thật ra cũng chỉ là mơ hồ nhìn ra hình dáng mà thôi, ánh đèn đó thật sự không sáng được bao nhiêu.
Nhưng dù vậy, Bộc Dương cũng biết phải thỏa mãn. Nàng nắm lấy tay Vệ Tú dưới chăn dày, trong lòng nhất thời giống như càng kiên định hơn bình thường.
Nàng đã mất Tú Tú, cũng không dám nghĩ có thể nhìn thấy nàng ấy mỗi này, lại càng không dám nghĩ đến đi cùng nàng ấy đến đầu bạc răng long. Hai năm này, tâm nguyện của nàng đã dần càng lúc càng hạ thấp xuống. Nàng chỉ mong Tú Tú có thể sống tốt, các nàng có thể cùng ngắm trăng, uống rượu, cùng sống trên một đất nước là đủ rồi.
Nhưng lúc này có thể gặp được nàng, Bộc Dương lại không thể kiềm chế mà có nhiều tham vọng hơn. Nàng muốn có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng ấy, có thể nghe nàng ấy hỏi han ân cần, có thể ngủ yên trong lòng nàng ấy, có thể cùng vui cùng cười với nàng ấy.
Vệ Tú dường như ngủ không yên giấc, đầu ngón tay của nàng ấy hơi giật.
Bộc Dương giật mình, vội vàng thả tay nàng ra, kéo lại chăn đắp lại cẩn thận cho Vệ Tú, giống như là nàng chưa từng đụng tới vậy, không để lại một chút dấu vết nào.
Vệ Tú rạng sáng tỉnh lại, lập tức nhìn thấy một người đang dựa trên giường.
Người nọ ngồi trên sàng trước giường, dựa vào cạnh giường, một tay chống một bên mặt. Tư thế này, chắc chắn ngủ không thoải mái, đôi mắt nàng chỉ nhắm hờ, thỉnh thoảng khẽ rung lên giống như mọi lúc đều có thể tỉnh lại.
Vệ Tú sốt đến mức có chút hỗn loạn, muốn dùng tay dụi mắt một chút để nhìn kỹ. Cho tới khi nàng xác nhận nhiều lần rồi mới dám tin tưởng là Hoành Nhi của nàng đã tới.
Bộc Dương ngủ, hô hấp của nàng ấy rất nhẹ, sắc mặt cũng khá mệt mỏi.
Vệ Tú nhìn Bộc Dương, mắt không hề chớp cho tới khi hai mắt đều đau xót mới thấy bản thân mình như vậy thật sự rất ngốc.
Nàng không tự chủ được mà nở nụ cười, nhưng nụ cười còn chưa hiện lên mặt thì hốc mắt của nàng đã đầy nước.
Đã lâu không thấy, Hoành Nhi của nàng vẫn mang dáng vẻ như vậy, chỉ là gầy hơn nhiều lắm. Vệ Tú đưa tay, muốn vuốt mấy sợi tóc của Bộc Dương, tay nàng gần chạm tới thì lại sợ hành động này khiến Bộc Dương tỉnh lại nên lặng lẽ thu tay về.
Trời có chút ánh sáng xuất hiện, ngọn đèn đó vẫn còn đang cháy chỉ là ánh sáng càng lúc càng mỏng manh. Cả người Vệ Tú nóng lên, đầu nàng giống như một khối đá lớn đè xuống, đau đến mức muốn nứt ra, cả người như vị ngâm trong suối nước nóng, khiến cho nàng chìm vào mê man.
Vệ Tú cố gắng giữ tỉnh táo, thân mình yếu đuối lại không thể gắng gượng. Bóng tối cuối cùng cũng áp đảo ý thức của nàng.
Đợi Vệ Tú tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng hẳn rồi. Bộc Dương cũng đã không còn ở đây. Nàng ấy đã hồi kinh.
Nàng ấy cố tình muốn tránh mặt nàng, chỉ để lại Chu thái y và một phong thư chính tay nàng ấy viết.
Thư cũng viết rất đơn giản, giống như sợ khiến nàng thấy phiền nên chỉ viết mấy chữ mà thôi, nói rõ để Chu thái ý lại để chăm sóc mình. Một chữ cũng không đề cập tới hai người.
Y giả bất tự y. Bộc Dương vốn trước đó đã muốn giúp Vệ Tú suy nghĩ sắp xếp một vị đại phu, chỉ là vẫn chưa chọn được người phù hợp. Giờ thì Vệ Tú đã rời nàng, rời kinh đi rồi, không trở về kinh nên cũng dễ hơn một chút. Chu thái y là người hiểu biết, một nhà già trẻ đều ở kinh thành, hắn có kinh nghiệm trong cung, biết được cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Vệ Tú nhìn phong thư chỉ ngắn ngủi một câu đó, miệng vẫn lẩm bẩm đọc đi đọc lại như muốn khắc sâu trong lòng.
Chu thái y vào phòng.
"Làm phiền ông đi một chuyến này." Vệ Tú cất kĩ lá thư, nhìn ông nói.
"Có thể vì hoàng phu xem bệnh là phúc của thần." Chu thái y kinh sợ. Ông ngẩng đầu nhìn Vệ Tú một lượt rồi nói. "Mời hoàng phu để thần bắt mạch."
"Không cần, bệnh này không nặng, qua hai ngày thì sẽ khỏi thôi." Vệ Tú lắc lắc đầu, cúi đầu ho hai tiếng.
Chu thái y đương nhiên không đồng ý, cũng chỉ có thể lui một bước đưa ra lời thỉnh cầu tiếp theo, uyển chuyển hỏi vài câu bệnh trạng, Vệ Tú thấy hắn cố chấp nên chỉ miêu tả vài câu. Chu thái y thế này mới cảm giác có chút chắc chắn.
"Hoàng phu điện hạ vẫn nên nghỉ ngơi cẩn thận."
Vệ Tú gật đầu, nụ cười dịu dàng.
"Đại thần trong kinh đang bận rộn giúp bệ hạ chọn thị quân, hoàng phu nên sớm bình phục mới có thể hồi kinh chủ trì đại cục." Chu thái y thuận miệng nói một câu.
Nụ cười dịu dàng chợt khựng lại trên môi Vệ Tú.
----------------
Lì xì năm mới nha. Coi như cũng đã gặp lại nhau rồi, gặp rồi lại nghe thấy công chúa sắp có thêm thị quân, tiên sinh sẽ làm gì tiếp theo đây. Sắp hết ngược rồi.
Chúc mừng năm mới.
Danh Sách Chương: