• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chuyện này vốn đã rõ ràng rồi, theo như ý tứ của lão thừa tướng và Hoàng đế thì hiểu được trên dưới triều đình dều không coi trọng Khiên Vũ. Nàng hiểu việc giữ lại Khiên Vũ chỉ vì đó là kết quả của việc Triệu Vương thắng một ván cờ trong triều đình. Bên cạnh đó, giống như tiên sinh đã nói, mấy ngàn quân phản loạn không đủ để triều đình chú ý tới.
Bộc Dương đương nhiên hiểu được điều này.
Một trận chiến, khi được viết lại trên giấy, biên tập thành sách sử, thường thì chỉ vài trang giấy nhưng thực tế lúc đó phải trải qua mười ngày nửa tháng, thậm chí là vài năm.
Mấy ngày sau đó, nội tình Lương Châu như thế nào đều nằm gọn trong mấy lời viết trên tấu chương, Khiên Vũ lập lời thề, nhất định sẽ tiêu diệt Khương Nhung, giương cao quốc uy của Đại Ngụy.
Hoàng đế nghe thì rất vui, triều đình cũng phấn chấn, sống trong thái bình đã lâu, nhóm cực thần vẫn hoài niệm đoạn thời gian mà cửu châu còn chìm trong chiến hỏa.
Bộc Dương xem xong tấu chương của Khiên Vũ lạnh nhạt lên tiếng.
"Từ ngày Khương Nhung tiến vào quan nội thì đã là con dân của Đại Ngụy. Loạn cũng là nội loạn, giương uy cái gì? Đó là sỉ nhục quốc gia. Lời này của Thứ sử làm mất đoàn kết trong dân, khó trách hắn nhậm chức ba tháng thì đã 'đập tan hòa bình với Khương, Hồ'.
"Đúng là khiến Đại Ngụy hổ thẹn, nhưng trong triều lại có mấy người thấy được? Khiên Vũ hiện tại vẫn còn dương dương tự đắc." Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm xuống. Nguyên nhân của chuyện này là do đâu? Đều là do quan niệm cổ hủ, không cùng dân tộc thì không phải dân ta. Không chỉ riêng trong triều đình, ngay cả dân chúng đều cho rằng trận chiến này là chiến tranh của Đại Ngụy cùng ngoại tộc.
Hoàng đế đương nhiên hiểu việc này, ngài cũng không phải Hoàng đế có danh tiếng tốt, cũng không tức giận quá nhiều, chỉ nghĩ chờ Khiên Vũ đánh xong trận này thì làm sao kết thúc mọi chuyện. Ngài truyền Bộc Dương đến là muốn mở rộng lòng nên đưa tấu chương cho nàng xem, không nghĩ tới nàng còn có mắt nhìn tốt như vậy, có thể nhìn ra cũng rất tức giận, hơi buồn cười nói.
"Sao con giận quá vậy?"
Đậu Hồi cũng đứng một bên cười làm lành, đưa tấu chương đặt vào chồng đã phê duyệt.
Bộc Dương xoa trán, gần đây tinh thần của nàng luôn không thoải mái, mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh của Vệ Tú luôn hiện lên trước mặt nàng, điều này khiến nàng rất phiền não.
Tiên sinh là nữ, cho dù nàng ấy có xinh đẹp tới mức nào thì cũng là nữ, có thể thưởng thức, có thể kính yêu, ngưỡng mộ cũng là bình thường, nhưng nếu là ái mộ ...
"Con sao vậy? Có chuyện khó giải quyết sao?" Hoàng đế thấy Bộc Dương không cười, cũng nghiêm mặt lại, có chút không vui. "Có chuyện khó khăn không thể nói với phụ hoàng sao? Vừa xuất cung là đã xem phụ hoàng như người xa lạ. Đến đây, nói rõ mọi chuyện, phụ hoàng thay con làm chủ!"
Có rất nhiều việc lớn nhỏ, Hoàng đế đều thể hiện thái độ muốn thay nàng giải quyết.
Bộc Dương cũng cười, tuy trong lòng vẫn buồn rầu, nhưng cũng không muốn để Hoàng đế lo lắng, thuận miệng đáp lời.
"Sắp qua năm mới, còn có nhiều chuyện như vậy, tết đến cũng không vui vẻ."
Tháng chạp mà còn thấy nội loạn, quả thật rất phiền phức. Nhưng Hoành Nhi của ngài chắc chắn không phải vì chuyện này mà phiền lòng. Hoàng đế hiểu rất rõ Bộc Dương, nàng gặp chuyện khó gì đều giấu trong lòng, sẽ tìm đủ mọi cách để tự giải quyết, sẽ không tự vây mình trong ưu tư như vậy.
Nhưng mà con cái lớn rồi cũng sẽ có những chuyện không muốn nói cho mình, Hoàng đế tuy có chút tiếc nuối và mất mác nhưng cũng không muốn miễn cưỡng Bộc Dương, xem như là tin tưởng nàng.
"Cũng không hẳn vậy, nội loạn quả thật không đúng lúc nhưng cung yến tháng giêng vẫn tiến hành, cũng mời chư vương khắp nơi vào cung dự yến."
Bộc Dương nhìn Hoàng đế, cẩn thân nghe ngài nói. Hoàng đế mỉm cười, từ từ nhích lại gần chỗ Bộc Dương, hạ thấp giọng, kề sát tai của nàng ra vẻ thần bí nói.
"Hoành Nhi, nếu trong bữa tiệc, con coi trọng vị công tử nhà nào thì đừng ngại ... " Thấy ánh mắt Bộc Dương bất giác lạnh băng, Hoàng đế không nhin được, bật cười lớn, rốt cục cũng tìm lại được cảm giác thích thú năm đó khi chọc giận Bộc Dương, khiến một cô nhóc xoay người chạy tới nơi ở của Hoàng Hậu.
Hoàng đế đã lâu không cảm thấy thoải mái như vậy, mỗi ngày đều là công vụ bận rộn không khi nào xử lý xong. Chư vương thì lộng quyền, các đại thần lại luôn vì cái lợi bản thân mà quên đi vì dân làm việc, thiên hạ đủ chuyện lớn nhỏ. Đến bây giờ thì những di dân Khương Nhung ở quan nội cũng không an phận, đã lâu rồi ngài chưa được thả lỏng như vậy. Đôi lông mày bị vây bánh xe chính trị đất nước giống như bị một đôi tay dịu dàng vuốt lên.
Bộc Dương lo lắng phụ hoàng vất vả, thấy ngài ít khi được vui vẻ cười lớn như vậy, ánh mắt lạnh lẽo đó cũng dần tan chảy, dịu dàng như mùa xuân làm tan băng trên sông, nhẹ nhàng ôn hòa nói.
"Phụ hoàng đừng nói những lời như vậy."
"Được." Hoàng đế cười cho qua, tâm tình rất tốt, sảng khoái nói tiếp. "Nhưng việc này, con cũng nên để tâm một chút."
Năm đó, ngài không còn nhỏ tuổi, lúc Bộc Dương sinh ra, ngài đã qua tuổi ba mươi, cùng Hoàng hậu ân ái nửa đời người mới có được một đứa con gái, tất nhiên là trân bảo, ngàn yêu vạn sủng. Qua năm thì Bộc Dương đã mười tám tuổi, chung thân đại sự của nàng không thể tiếp tục kéo dài. Mẫu thân của Bộc Dương không còn, Hoàng đế cũng không yên tâm để những quan viên kia chuẩn bị mọi thứ cho nàng, những người đó làm sao hiểu được Hoành Nhi của ngài yêu thích cái gì. Mấy năm nay, ngài luôn âm thầm lưu ý giúp Bộc Dương, thay nàng tích lũy của hồi môn, hiện tại chỉ thiếu một vị phò mã mà thôi.
"Nhi thần phải gả cho người mình yêu thương." Bộc Dương cũng chỉ thản nhiên mỉm cười.
Hoàng đế vỗ vỗ vai của nàng.
"Đương nhiên là như vậy, con cứ việc làm những gì mình thích. Con gái của ta phong nhã tài hoa, người nào có thể xứng chứ?"
Hoàng thất không cần dựa vào gia tộc thông hôn, trong lòng Hoàng đế, chỉ cần Bộc Dương vừa lòng là được rồi, phò mã chỉ cần là người tốt, gia thế như thế nào cũng không quan trọng.
Bộc Dương dùng ngọ thiện (bữa trưa) trong cung rồi mới trở về phủ.
Nói chuyện với Hoàng đế xong thì Bộc Dương cũng thông suốt hơn rất nhiều.
Mọi chuyện trong phủ vẫn đâu vào đấy, không có chuyện gì rối loạn, kẻ trên người dưới đều làm việc theo quy củ.
Bộc Dương xuống xe trước cửa phủ, Trường sử lập tức bước ra nghênh đón, trước bái kiến nàng rồi mới bẩm báo.
"Vừa rồi có một vị tiên sinh dâng bái thiếp, tỏ ý muốn trở thành môn hạ của người, bái điện hạ làm chủ."
"Người đâu rồi?" Bộc Dương vừa đi vào trong vừa hỏi.


"Người đã được Trường sử đón vào phủ, chỉ đợi công chúa hồi phủ là có thể triệu kiến." A Dung báo lại với Vệ Tú.
Khương Chẩn là một trong những người trên bản danh sách mà Vệ Tú đưa Nghiêm Hoán. Vệ Tú tính lại thời gian, có lẽ những người còn lại cũng đã vào trong cốc. Lũng Tây ở khá gần Lạc Dương, Khương Chẩn đã đến, mấy người kia chắc phải đợi đến đầu xuân, băng tuyết đọng trên đường tan bớt mới có thể vào kinh.
"Điện hạ sẽ cùng Khương tiên sinh nói chuyện thật vui vẻ." Khóe môi nàng khẽ nâng lên vẽ thành một nụ cười.
Tiếp theo, làm thế nào để người khác cam tâm tình nguyện làm môn hạ của mình thì phải xem bản lĩnh của công chúa rồi. Vệ Tú lộ ra một nụ cười thoải mái. A Dung thì lại có chút lo âu, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng.
"Đã vài ngày công chúa không tới đây, trước đây cũng không phải như vậy."
Vốn là công chúa mỗi ngày đều đến, có khi cũng không cần nói cái gì, chỉ ngồi uống một chén trà nhỏ, công chúa đều phải tới một lần. Nhưng mấy ngày nay, công chúa lại giống như biến mất, không qua tiểu viện này một lần nào cả, cũng không ở trong phủ mà thường vào cung hoặc đến những yến hội khác.
Nụ cười thoải mái của Vệ Tú ngưng tại trên môi, đáy mắt âm trầm cũng hiện lên vẻ phức tạp. Thật lâu sau nàng mới bình thản nói.
"Không cần lo cho nàng."
A Dung có hơi chần chờ nhưng cũng không tiếp tục nói.
Vừa qua giờ Ngọ, trời lập tức hơi tối, xem chừng lại có tuyết rơi. Vệ Tú nhìn phía cửa, chỗ đó không có bóng người nào, nàng hơi lo lắng, cẩn thận nhớ lại những ngày gần đây đã nói gì và làm gì, xác định là bản thân không có sai lầm gì mới yên tâm một chút, lại tiếp tục suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Vệ Tú dự tính không sai.
Buổi chiều lại có một trận tuyết rơi rất nhiều kèm theo gió bắc thổi mạnh, muốn ra ngoài cũng khó.
Bộc Dương nói chuyện với Khương Chẩn rất an nhàn, thoải mái, qua nửa canh giờ, Khương Chấn có hơi xúc động.
"Tại hạ tới đây là do có người chỉ điểm, vốn chỉ muốn thử một lần, ai ngờ lại gặp được điện hạ hậu đãi như vậy."
Nghe được có người chỉ điểm, Bộc Dương đã lập tức hiểu được là do tiên sinh đưa người tới.
"Khương tiên sinh tài cao, nơi nào cũng có thể thi triển tài năng. Tiên sinh chịu tới phủ đã là vinh hạnh cho ta." Bộc Dương rất biết cách tìm được mạch môn người khác, người như Khương Chẩn không thể dùng tiền tài, mà phải dùng sự chân thành để giữ chân.
"Điện hạ xem trọng tại hạ rồi. Tại hạ ở Lũng Tây cùng lắm chỉ giữ tiểu lại(1) không phẩm cấp." Ông có tài, nhưng tính tình ngay thẳng chỉ có thể loanh quanh ở tầng thấp nhất không tìm được đường ra. Năm nay đã gần năm mươi tuổi, ông cứ nghĩ bản thân sẽ thất bại, không ngờ là còn có thể tìm được ánh sáng nơi cuối con đường. Vốn là ông cũng vì nàng là công chúa mà hơi chần chờ nhưng chỉ với một hai câu, công chúa đã khiến ông không còn nghi ngờ gì nữa.
(1) lại: một chức vị trong bộ máy nhà nước phong kiến, không có phẩm cấp.
Tiểu nhân gian xảo còn có chỗ dùng được thì đương nhiên chính sĩ nhân nghĩa chắc chắn có chỗ để dung thân.
Bộc Dương cho người thu dọn phòng khách, để cho Khương Chẩn tự mình dàn xếp. Về phần vị trí cụ thể thì Bộc Dương cũng không nói lời nào, nàng không có ý định để Khương Chẩn lập tức tiến vào triều. Nàng đưa ra lý do để Khương Chẩn không thể cự tuyệt lưu ông lại trong phủ trước. Trong phủ của nàng vẫn còn vài vị trí đang bỏ trống, phẩm hàm không cao, chừng trên dưới thất phẩm và lục phẩm. Nhưng quan, lại có khác nhau như ở trên trời và dưới đất, giữ phẩm hàm quan vẫn dễ thăng tiến hơn.
Đợi Khương Chẩn lui ra, đầu óc đang quay cuồng của Bộc Dương hơi đình trệ, trong lòng lại có chút không yên.
Đã vài ngày nàng không tới tiểu viện, với sự nhạy bén của tiên sinh, có lẽ nàng ấy đã phát giác ra được điều gì rồi.
Nhưng như vậy thì nàng phải làm sao chứ? Nếu qua đó thì rối loạn trong lòng nàng lại tăng thêm một tầng lo lắng.
Nàng luôn nhớ tới Vệ Tú, nhớ đến những khi nàng lạnh lùng, nhớ đến ánh mắt dịu dàng ôn nhu, nhớ đến dù là nàng ấy ngồi xe lăn thì vẫn hiên ngang như cây tùng cây bách, vĩnh viễn không hề khom lưng. Nàng thậm chí nhớ tới hình ảnh kiếp trước, trước khi chết nhìn thấy được hình ảnh Vệ Tú hốt hoảng thất thố, ánh mắt bi thương kinh sợ của nàng.
Hai người các nàng quen biết không lâu, kiếp trước là nàng ở một bên lặng lẽ chú ý Vệ Tú, hiện tại cũng chỉ mới ở chung được nửa năm, nhưng mà nói đi nói lại thì mỗi hình ảnh tiên sinh lạnh nhạt mỉm cười hoặc là nhướn mày đều khắc sâu trong lòng nàng.
Nàng chỉ có thể khắc chế bản thân không đi gặp tiên sinh, nhưng hình ảnh tiên sinh lại tràn đầy trong tim, xua không hết. Nàng cũng giãy giụa trong sương mù này mà nhìn không ra đường thoát đi.
Càng khiến cho Bộc Dương bất an là vốn nàng đã biết tiên sinh là nữ ngay từ đầu, nàng không nên có cảm giác khác thường với tiên sinh. Nhưng mấy ngày không gặp tiên sinh lại khiến nàng có cảm giác nữ tử cũng không có gì đáng ngại.
"Điện hạ." Một nữ tì đi vào.
"Chuyện gì?" Bộc Dương nhìn qua thấy là thị nữ của Vệ Tú thì hơi nhíu mày, khách khí hỏi.
"Tiên sinh nghe nói điện hạ có được hiền sĩ nên đặc biệt tặng một bình rượu ngon để điện hạ tẩy trần cho hiền sĩ." Thị nữ vừa nhẹ nhàng nói vừa trình lên một cái khay gỗ, bên trên là một bình rượu bạch ngọc.
Sắc mặt Bộc Dương hơi nguôi, đứng dậy tiếp nhận bình rượu, đợi cho thị nữ đó lui ra mới nói với thị nữ bên cạnh mình.
"Báo cho những người bên dưới chuẩn bị, tối nay mở yến tiệc, bản công chúa đứng ra làm chủ."


--------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK