Tuyên Đức điện cũng không có gì khác trước.
Trên mỗi bậc thềm bằng bạch ngọc trước điện đều có một binh lính thuộc đội vũ lâm quân đứng canh. Vũ lâm quân lưng đeo đao, người mặc giáp đứng nghiêm. Bộ giáp của bọn họ dường như tỏa ra hàn quan lạnh lẽo, hiển lộ ra uy nghiêm của hoàng gia. Bên trong là hai nhóm thái giám áo xanh đứng ngoài điện, bất cứ lúc nào cũng đợi lệnh làm việc.
Bộc Dương từng bước đi lên, thái giam đứng hai bên thấy nàng đều đồng loạt khom người hành lễ. Bộc Dương vẫn như thường lệ, để hạ nhân theo hầu đứng ngoài chờ, một mình tiến vào trong.
Bên trong không sáng như bên ngoài, có chút tối nên có đốt đèn. Cửa vừa mở ra thì ngọn lửa bị gió thổi hơi đong đưa, bóng phản chiếu trên tường cũng lung lay theo.
Cửa điện đóng lại, Bộc Dương chậm rãi đi vào. Bước chân của nàng nhẹ nhàng, tư thái ôn nhu, trên môi nở một nụ cười thản nhiên. Nàng đi qua một bức màn chắn thì thấy Hoàng đế đang ngồi sau ngự án, chăm chú xem một bản tập gì đó.
Nghe được động tĩnh, Hoàng đế ngẩn đầu lên, nhìn thấy Bộc Dương, ánh mắt sắc bén của ngài trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Chuyện này cũng không có gì khác biệt với bình thường.
Bộc Dương nhẹ nhàng bước tới nhưng mà lời nói tiếp theo của Hoàng đế lại khiến cho nàng khựng lại.
"Hoành nhi tới rồi sao! Con tới đây xem thử, đây là danh sách toàn bộ thành niên tài tuấn là con cháu thế gia trong thành. Con nên chọn ra một người trong số này để làm phò mã." Hoàng đế vừa nói vừa mỉm cười đưa tay gọi Bộc Dương tới gần. Nhìn bề ngoài thì ngài là một người cha hiền từ nhưng ẩn trong ánh mắt nhìn Bộc Dương là uy nghiêm nói một không hai.
Mặt trời ngã về tây, một ngày đã qua.
Vệ Tú nhắm mắt ngồi ở dưới mái hiên chờ công chúa trở về.
Hoàng hôn, gió nổi lên, trời bắt đầu chuyển lạnh. Hạ nhân mang áo choàng đến, khoát lên người nàng, giúp nàng chắn gió cho đỡ lạnh.
Từ sau khi công chúa rời đi, Vệ Tú đã ngồi ở đây, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ là nhắm mắt lại cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Từ khi lập phủ, công chúa đã ít khi ngủ lại trong cung, nếu có trễ thì hiện tại cũng nên trở về rồi. Hai tay Vệ Tú vô thức vuốt ve hộp gõ đang đặt trên đầu gối, đây là chiếc hộp đựng ngọc quan công chúa vừa cho người đưa tới đây.
Ngoài cửa viện vẫn không có người xuất hiện, hạ nhân đứng canh ngoài cửa cũng chưa quay lại.
Vào đông, ngày ngắn đêm dài, trời rất nhanh tối. Vệ Tú mở mắt, đưa mắt nhìn ngoài cửa viện một chút rồi phất tay ra lệnh cho một nữ tì
"Đi mời Trường sử đến đây."
Nữ tì nhận lệnh rời đi.
Vì Vệ Tú thích yên tĩnh, sân viện này luôn yên lặng, những hạ nhân phục dịch trong này luôn mang theo vẻ bình thản, trầm ổn. Nữ tì biết tiên sinh có việc gấp, bước chân cũng đi nhanh hơn, chỉ trong một lát đã không còn thấy bóng dáng đâu nhưng nữ tì đó cũng không có chút kích động trên mặt.
Vệ Tú nhìn bóng nữ tì càng lúc càng xa, trong lòng càng lúc càng không yên.
Công chúa thường xuyên vào cung, lúc trước thì một tháng cũng có bảy tám lần, gần đây thì cũng hai ba lần một tháng. Nhưng mà lần này, nàng luôn có một dự cảm không tốt về chuyến đi lần này của điện hạ. Dự cảm bất thường này không biết từ đâu tới nhưng lại vô duyên vô cớ khiến lòng nàng cực kì hoảng loạn.
Trường sử lập tức chạy tới, chắc chắn là công chúa vẫn chưa trở về.
Vệ Tú cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi.
"Lần này mời đại nhân tới, là có một chuyện muốn nhờ đại nhân giúp đỡ."
Trường sử chạy rất gấp, đến mức cả mũ ô sa cũng hơi nghiên, hắn vừa dùng tay đỡ, vừa nói.
"Tiên sinh có chuyện gì phân phó." Người khác không biết vị trí của tiên sinh trong phủ này nhưng Trường sử lại hiểu rất rõ.
"Nhờ đại nhân phái một người thăm dò một chút, hôm nay điện hạ muốn ngủ trong cung hay về phủ." Vệ Tú hơi gật đầu.
Ánh mắt Trường sử lướt qua một chút khó hiểu. Điện hạ có ngủ lại trong cung cũng không phải chuyện gì kì lạ. Hơn nữa, trong kinh hôm nay sóng yên biển lặng, cũng không có đại sự quan trọng nào thì cần gì phải dò hỏi? Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Trường sử vẫn lên tiếng nhận lệnh.
"Hạ quan lập tức đi làm."
Bên ngoài Tuyên Đức điện hoàn toàn yên lặng, một tên tiểu thái giám chạy nhanh tới, nhìn thấy tình thế như vậy cũng cảm nhận sâu sắc được bên trong có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, nhất thời không biết nên làm sao. Trùng hợp Đậu Hồi bước ra ngoài, hắn vội vàng cười tiến lên, hỏi.
"Đậu đại nhân, Lý phi đang chờ bệ hạ tới dùng bữa, không biết chừng nào bệ hạ qua?"
Trong lòng Đậu Hồi đang có chút loạn, liếc mắt nhìn thấy tiểu thái giám kia là người đắc lực bên cạnh Lý phi thì cũng nhẹ nhàng nói.
"Báo lại với Lý phi, bệ hạ hôm nay có chính sự cần xử lý, không thể qua được."
Tiểu thái giám nhận được câu trả lời thì lập tức hành lễ rồi nhanh chóng chạy đi mất như lúc vừa tới.
Đậu Hồi nhìn hắn biến mất trong đêm, ánh mắt có chút lo lắng. Nhưng vừa quay đầu thì ông đã trấn định lại, lệnh cho một tên thái giám đang đứng bên cạnh chờ lệnh.
"Đi báo cho ngự thiện phòng một tiếng. Bữa tối tạm thời giữ nóng đi, bệ hạ trễ chút mới dùng tới."
Thái giám đó đáp lời rồi lập tức rời đi.
Đậu Hồi ngẩng đầu, nhìn trời đêm u ám, chỉ thấy trên trời, mây đen giăng kín, không biết là phong ba sắp tới hay có thể sau cơn mưa trời lại sáng.
Không khí trong điện cũng giống như mây đen bên ngoài, áp lực nặng nề, cực kì căng thẳng.
Bộc Dương ngồi ở một bên, ánh mắt rũ xuống, sắc mặt vẫn còn giữ vẻ trấn định. Hoàng đế thì vẫn mang vẻ hiền từ, cười nói.
"Con thấy thế nào?"
Bản danh sách đó còn đang mở ra, đặt trên bàn, mà hiện tại không có ai nhìn tới.
"Ý nhi thần đã quyết." Bộc Dương vẫn duy trì vẻ tâm bình khí hòa.
Không biết Hoàng đế làm sao biết được chuyện của nàng và tiên sinh? Tuy kinh ngạc nhưng nàng cũng không đến mức bối rối. Dù sao thì nàng cũng bẩm báo chuyện này cho Hoàng đế, sớm một chút hay muộn một chút cũng không có gì khác biệt.
Hoàng đế nghe lời này cũng không ngoài ý muốn, vẫn chỉ nhẹ nhàng nói.
"Sao con lại cố chấp với hắn như vậy? Hắn có tài nhưng hai chân không tốt, cũng không thể bù được khiếm khuyết của hắn." Thấy Bộc Dương ngồi im không nói thì ngài lại tiếp tục. "Con khiên quyết như vậy, lại biết rõ ý định của hắn là gì, thì không nên cuồng dại mà phó thác sai người."
Nghe Hoàng đế nói như vậy, Bộc Dương bất giác nhớ tới một Vệ Tú mi mục như họa, nhớ tới nụ cười trên môi của tiên sinh, nhớ tới nàng ấy dịu dàng gọi một tiếng điện hạ lưu luyến mà ôn nhu. Mỗi một hình ảnh, mỗi một kí ức đều khiến cho lòng nàng càng thêm kiên định. Mà sự kiên định này lại tích lũy dần dần lên, càng lúc càng vững chắc tới mức không thể lay động được.
"Tiên sinh cũng giống như nhi thần."
"Nhân tâm khó dò, sao con xác định được chứ?" Hoàng đế nhướn mày hỏi.
"Nếu một chút như vậy mà còn nhìn không ra thì coi như nhi thần đã phụ sự tin cậy của phụ hoàng." Bộc Dương lập tức trả lời. Tiên sinh đối với nàng là thật lòng hay giả ý, nàng là người trong cuộc đương nhiên là hiểu rõ hơn ai hết.
Nàng đã đem tiên sinh đặt trong lòng mình, cũng không thể dung nạp được ai khác nữa. Nhưng nếu nàng không hiểu tâm ý của tiên sinh thì cũng không thành thật với Hoàng đế như vậy. Nàng không muốn miễn cưỡng ai, mà lòng của nàng còn mang nặng đại nghiệp, không đến mức dồn hết tinh lực vào tình yêu như vậy.
May mắn là hai người tâm đầu ý hợp, có cùng chung chí hướng. Bộc Dương càng không có lý do buông tay. Vệ Tú càng lún càng sâu thì Bộc Dương cũng không khác bao nhiêu cả. Trên đời này chắc chắn không thể tìm được một Vệ Tú thứ hai có thể hợp với Bộc Dương như vậy. Trải qua hai khiếp người cũng không có ai càng có thể làm cho nàng kính trọng và ái mộ như vậy.
Hoàng đế thấy Bộc Dương không giống như những nữ nhân tầm thường, lấy thâm tình đã động người khác, mà ngược lại, nàng tinh thần sáng lạn, cũng đáng để khen ngợi nhưng vậy thì cũng không được.
"Là thật hay giả thì cũng không quan trọng, nếu con không chọn thì trẫm sẽ giúp con chọn ra một phò mã tốt nhất." Hoàng đế đã mất kiên nhẫn, chỉ vào bản danh sách trên bàn. "Con chỉ cần chuẩn bị thành thân là được."
Ngài đã nói như vậy chính là đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.
Sắc mặt Bộc Dương trầm xuống nhưng cũng không có gì hoảng hốt, nàng khom người hành lễ.
"Vì sao phải ép nhi thần, xin phụ hoàng nói rõ cho nhi thần được hiểu?"
Chuyện đến nước thì làm nũng cũng vô dụng, nỗ lực bày tỏ tình cảm của nàng và tiên sinh cũng không có ích lợi gì, chỉ có thể hỏi rõ vì sao Hoàng đế lại muốn như vậy, tìm được nguyên nhân thì mới có cách giải quyết.
Làm sao Hoàng đế không biết suy nghĩ của Bộc Dương, ngài tán thưởng việc công chúa gặp nguy cũng không loạn, như vậy có khả năng làm nên đại sự. Nhưng ngài cũng cảm thấy buồn cười, vẫn là con gái mà thôi, đụng đến chuyện tình cảm thì vẫn giữ lại một phần cố chấp.
Chỉ là không biết vị Vệ tiên sinh đó có được một phần cố chấp như vậy không? Hoàng đế nheo mắt, nhìn Bộc Dương đang quỳ trên đất.
"Lúc nhỏ, con đã từng chơi đánh cược với trẫm, cũng đổ xúc sắc, người thắng được tiền. Bây giờ, trẫm sẽ đánh cược với con một ván."
Trong điện toàn là người của Hoàng đế, ngoài điện thì có vũ lâm quân liên tục canh chừng. Tâm ý Hoàng đế đã quyết, nàng có nói cái gì thì cũng không thay đổi được.
Bộc Dương ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng đế đang treo lên nụ cười như là không có chuyện gì đáng quan tâm, so với bình thường cũng không có gì khác nhau. Nhưng trong khoảnh khắc này, Bộc Dương lại tỉnh ngộ. Từ trước tới nay, nàng đều dựa vào sự yêu thương của Hoàng đế nhưng nếu ngài không còn sủng ái nàng thì cái gì nàng cũng không có. Những gì mà nàng có bây giờ cũng có thể mất đi bất cứ lúc nào.
Những chuyện này nàng đều hiểu, chỉ là trước nay không hề để ý. Hiện tại thì nàng càng hiểu rõ hơn. Sinh ra trong hoàng tộc, nếu không có quyền lực trong tay thì cũng chỉ giống như một con kiến. Hiện tại nàng nhìn như là phong quan vô hạn, nhưng chỉ cần chạm đến giới hạn của Hoàng đế thì nàng cũng chỉ có thể để mặc ngài xử lý, nàng không có khả năng phản kháng một chút nào.
Trong mắt nàng thoáng hiện lên phẫn hận, hận bản thân kiếp trước và kiếp này đều giống nhau, vô năng vô lực.
Hoàng đế cũng không để ý đến suy nghĩ của Bộc Dương mà chỉ tiếp tục nói.
"Cược xem Vệ Tú có thật lòng như lời con nói hay không. Nếu con thắng, phụ hoàng sẽ lập tức tứ hôn. Còn nếu con thua ... "
Bộc Dương cúi đầu, chân mày nhíu chặt, trong lòng cũng xoán lại, đợi lời tiếp theo của Hoàng đế.
Hoàng đế khẽ cười, tiếp tục.
"Trẫm muốn mạng của hắn!"
Trong điện yên tĩnh đến dọa người, Đậu Hồi đi vào trong điện đứng ở một góc, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng. Hoàng đế muốn lấy mạng của một ẩn sĩ không phẩm hàm chức tước là rất dễ dàng. Cho dù người này là con cháu Vệ gia nhưng Vệ Thái sư là một người rất biết thời thế, sao dám chống đối Hoàng đế chứ.
Ngài nhìn công chúa, vốn nghĩ là công chúa sẽ nổi giận hoặc thể hiện sục sôi ý chiến đấu. Nhưng ai ngờ được, sau một lúc lâu, công chúa lại ngẩn đầu, có chút đăm chiêu nói.
"Vậy cứ theo ý phụ hoàng. Nếu tiên sinh không thật lòng với nhi thần, vậy thì chính là kẻ lòng lang dạ sói, giữ lại chính là để một mầm họa về sau!"
Hoàng đế giật mình sửng sốt nhưng cũng lập tức vui mừng. Ngài bước tới trước mặt Bộc Dương, nâng nàng đứng lên.
"Con của trẫm là một người thông minh, đúng là như vậy! Nếu Vệ Tú quang minh lỗi lạc chính là người tài năng hiếm có, nhưng nếu hắn có dã tâm khác thì nên tiêu diệt. Con có thể không để tình cảm che mờ lý trí thì vô cùng tốt."
Vốn ngài có chút tiếc nuối, Bộc Dương có thông minh khôn khéo tới đâu cũng vẫn có tính tình của nữ nhi. Hiện tại chứng minh, nàng là người giống ngài nhất trong tất cả con trai, con gái của ngài.
Sắc mặt Hoàng đế vui vẻ, Bộc Dương cũng mỉm cười. Chỉ có Đậu Hồi đang đứng một bên lại nhìn thấy bàn tay đang buông thõng bên người công chúa đã nắm chặt thành quyền.
Trong mắt Đậu Hồi lướt qua một chút suy nghĩ sâu xa, nhưng vẫn làm như cái gì cũng không nhìn thấy.
Trong phủ công chúa, Vệ Tú còn đang đợi Trường sử quay lại bẩm báo.
Dưới tay nàng có một nhóm người tinh nhuệ, có vài người là do phụ thân lưu lại cho nàng. Trọng gia dòng chính bị diệt môn, chi thứ trong vòng hai ba năm cũng đã xuống dốc. Vì thế, sau khi Vệ Tú trưởng thành, những người này liền thuận lý thành chương trở thành thuộc hạ của nàng. Còn lại những người khác là nàng thu nhận sau. Hai nhóm này đều có một điểm chung là rất trung thành với nàng.
Ngày thường, chuyện gì Vệ Tú cũng để cho bọn họ đi làm, đều làm rất tốt. Nhưng lần này là dính tới trong cung, không thể không lợi dụng mạng lưới quan hệ nên chỉ có thể nhờ Trường sử ra mặt.
Bộc Dương ở trong cung nhiều năm cũng có được một mạng lưới của mình, tin tức trong cung bình thường đều có thể truyền ra ngoài. Sự tình trong cung ra sao, vài canh giờ là có thể nắm rõ được.
Trời càng lúc càng tối, bóng đêm dần dần bao phủ mặt đất, ngay cả một tia sáng cũng không để lại. Đêm nay, trời không trăng không sao, trong đêm tối dâng lên một áp lực vô hình.
Vệ Tú vẫn ngồi yên tại chỗ, A Dung tiến lên khuyên một tiếng.
"Nếu có tin gì, Trường sử sẽ nhanh chóng đưa tới đây, tiên sinh nên dùng bữa trước." Trong lòng A Dung, không ai có thể quan trọng hơn tiên sinh.
"Không vội, ta cũng không đói bụng." Vệ Tú vẫn giữ khuôn mặt trầm tĩnh nói.
A Dung chỉ có thể lui ra.
Cứ như vậy qua một canh giờ, Trường sử vội vàng chạy tới. Trong đêm tối, bóng dáng hắn hốt hoảng chạy tới nhìn cực kì chói mắt. Vừa tiến vào trong viện, dưới ánh sáng của lồng đèn, sắc mặt Trường sử tái nhợt, thất thố, trong đôi mắt thâm trầm của hắn giờ lại tràn đầy kinh sợ.
Trong khoảnh khắc đó, lòng Vệ Tú đột nhiên trầm xuống.
--------------
Danh Sách Chương: