Nữ đế lên ngôi, hai vị hoàng tử của Cao Hoàng đế sẽ rơi vào vị thế khá xấu hổ.
Hán Vương Tiêu Duyên, mười lăm tuổi, Đằng Vương Tiêu Trán, mười ba tuổi. Trước đó có bốn vị huynh trưởng đoạt vị, sau có chất nhi không an phận, giờ thêm hai vị hoàng tử tính tình an tĩnh, nhu nhược, trong triều cũng không ai bắt đầu chú ý đến bọn họ, cho đến sau khi bọn họ tự lập phủ cũng vẫn như trước đó không có danh tiếng gì.
Nếu Tiêu Đức Văn còn có thể tại vị thời gian lâu thì bọn họ cũng không có vấn đề gì, nếu một trong mấy người huynh trưởng thắng thế thì bọn họ cũng có một đời phú quý. Chỉ là tạo hóa trêu người, Tấn Vương bức vua thoái vị, đám người Triệu Vương cũng cang tội đồng phạm, Bộc Dương thuận theo thời thế, đăng cơ xưng đế. Lúc này, Hán Vương, Đằng vương mới có người chú ý tới, đột nhiên đứng trên đầu ngọn sóng.
Vệ Tú chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Nếu không xử lý tốt chuyện của hai vị vương gia, sợ sẽ gây thành họa lớn. Mặc dù bọn họ an phận cả đời nhưng cũng sẽ có người mượn danh bọn họ mà sinh sự. Đây là chuyện không thể ngăn được, Bộc Dương lên ngôi vẫn luôn có người không phục.
Trên khay có chén trà nhưng trà trong chén đã lạnh.
Vệ Tú không nói một câu, vẫn chìm trong suy tư.
Tì nữ dâng lên trà mới, đổi đi chén trà lạnh. Bộc Dương cầm lên, đặt vào tay Vệ Tú, Vệ Tú vô thức tiếp nhận, trong đầu còn đang suy nghĩ sâu xa.
Trong đình viện tràn đầy màu xanh của cây cỏ, sinh trưởng tươi tốt. Trong ngày ấm áp, màu xanh lại càng rực rỡ, cũng không quá sắc sảo. Bố cục của đình viện cũng được danh gia làm ra, vẻ đẹp của cây cỏ và hoa đều được tôn lên, ngẫu nhiên có cung nhân đi qua cũng không đến quấy rầy, chỉ đứng ở xa cúi đầu hành lễ rồi cũng im lặng mà rời đi.
Không khí trong cung vẫn luôn huyên náo ầm ỹ, tiếng cười tiếng khóc, âm mưu dương mưu, công danh lợi lộc ở khắp mọi nơi nhưng chỉ có nơi này là yên tĩnh nhất. Vệ Tú là người không màng danh lợi, mà người không màng danh lợi thì luôn muốn thanh tịnh.
Giờ phút này, chân mày của nàng buông xuống, cuộn lại ánh vào trong đáy mắt nàng như muốn lưu lại bóng ma. Nàng suy tư rất nhập tâm, giống như là đã quên mất bản thân đang ở nơi nào rồi.
Bộc Dương càng thêm mong chờ, nàng cầm chung trà của mình nhấp một ngụm, lại đặt lại chỗ cũ, trong chốc lát lại cầm lên rồi bỏ xuống hai ba lượt như vậy, cuối cùng Vệ Tú cũng lên tiếng.
"Ta nghĩ rằng, so với việc lưu bọn họ ở kinh thành thì cứ để bọn họ về đất phong sẽ tốt hơn." Vệ Tú châm chước nói.
Lưu người ở kinh thành thì lại phải phiền lòng, Vệ Tú cẩn thận so sánh một chút. Lưu lại kinh thành thì coi như là đặt người dưới mắt mình, dễ dàng xử lý nhưng trong tình thế của Bộc Dương thì muốn xử lý thì cũng không dễ. Miệng người khó phòng, Vệ Tú cũng không muốn Bộc Dương lưu lại ô danh sát hại thủ túc. Huống chi, trong khinh thành luôn không ngừng phân tranh, Hán Vương và Đằng Vương ở kinh thành nhiều năm, dù vẫn luôn không tham dự vào vòng xoáy này nhưng luôn có liên hệ với những nhà thông gia, có bạn bè qua lại, muốn liên kết thì cũng không khó. Bọn họ không giống với bốn vị vương gia kia, Triệu Vương đã có thế lực vững mạnh, ở địa phương cũng có nhân mạch, Hán Vương và Đằng Vương thì lại không có. Thả tới đất phong thì cũng giống như cách ly bọn họ, lại để cho quan địa phương giám sát thì bọn họ có chắp cánh cũng khó bay được.
Vả lại, mấy năm sau, sợ là sẽ có loạn binh, công chúa làm vua, luôn có bọn đạo chích tin rằng là làm trái đạo trời, muốn mượn cơ hội làm loạn. Hán Vương, Đằng Vương chính là cái cớ tốt nhất cho bọn họ. Kinh thành quá kính kẽ, ở địa phương thì dễ dàng hơn. Nếu cứ để ở kinh thành quản thúc, không bằng để bọn họ rời kinh, thả lỏng phòng tuyến để thừa dịp lơ là mà chớp lấy cơ hội, một khi có nghịch thần liên lạc với hai vị vương gia thì lập tức có chứng cứ liền. Đến lúc đó muốn xử lý bọn họ thì cũng danh chính ngôn thuận, giết cũng được, bắt giam cũng được, đều là thuận lý thành chương.
Vệ Tú vẫn luôn cho rằng, hậu hoạn thì luôn có, khó có thể tính trước được. Nếu đã có thể không lưu hậu hoạn thì vẫn cố gắng không lưu là tốt nhất.
Nàng nói xong thì nhìn Bộc Dương, cũng muốn nghe lý giải của nàng. Trong mắt Bộc Dương chợt ảm đạm một chút, hắc ám lan tràn, nàng cố gắng bình tĩnh lại nhưng vẫn không được. Vệ Tú cảm thấy kinh ngạc, muốn nhìn kĩ lại một chút nhưng bệ hạ lại khẽ cười giống như chuyện vừa rồi cũng chỉ là ảo giác.
"Vậy phải chọn nơi nào làm đất phong cho bọn họ?" Bộc Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng nhìn Vệ Tú, nhẹ giọng hỏi. "Nàng nghĩ hai nơi nào là tốt nhất?"
"Kiềm Châu, Phòng Châu, hai chỗ này thì sao?" Lúc này, Vệ Tú không cần suy nghĩ đã lập tức nên lên. Hai nơi này đều có người của nàng, hai vị vương gia tớ đó, cho dù quan địa phương có sơ hở thì nàng cũng có thể lập tức ra tay.
Hy vọng cuối cùng trong mắt Bộc Dương cũng bị dập tắc. Kiếp trước, hai nơi Kiềm – Phòng này là chỗ bắt đầu để loạn quân đánh vào Lạc Dương. Nghĩ lại, có lẽ Tú Tú đã sớm có người ở đó rồi.
Nàng trước đó ủng hộ Triệu Vương, ở khắp nơi châm lên chiến hỏa, lại từ Kiềm – Phòng hai châu này mà khiến cho thanh thế của Triệu Vương càng lúc càng lớn, diệt sạch những vị vương khác của Tiêu gia, sau đó mới tiến vào Lạc Dương. Đợi cho khi hắn sắp đạt được ngôi vị thì lại giết Triệu Vương, đoạt binh quyền, để mặc cho loạn quân giết sạch dòng họ Tiêu gia.
Giờ nàng lại đề nghị đưa Hán Vương và Đằng Vương đến hai châu đó, chẳng lẽ vẫn muốn đi theo con đường lúc trước.
Thật ra thì kiếp này có nhiều chuyện đều không giống như trước nữa, cho dù Tú Tú muốn giữ hai vị vương gia ở kinh thành thì cũng không nói được điều gì, có lẽ nàng lại có tính toán khác nữa. Bộc Dương cũng chỉ mong một tia hy vọng để lừa mình dối người mà thôi. Nhưng Tú Tú nay cả việc tự lừa bản thân cũng không lưu lại cho nàng.
Bộc Dương cảm giác nàng đã gặp cảnh tránh cũng không tránh được.
Nàng nhìn Vệ Tú, trong lòng lại chỉ còn đau thương.
Nếu nàng ấy chỉ muốn mạng của một mình nàng thì nàng giao cho nàng ấy là được. Nhưng mà, cái Tú Tú lại không phải chỉ như vậy.
"Bệ hạ cho rằng hai nơi này không được?" Vệ Tú tiện tay cầm chung trà uống một ngụm, thấy Bộc Dương còn chưa trả lời nàng nên lại hỏi.
Bộc Dương nhìn nàng, Vệ Tú y phục sạch sẽ, cử chỉ dịu dàng, không có chỗ nào không tốt. Nàng ấy thật sự không có chỗ nào là không tốt cả, cho dù hiện tại trái tim Bộc Dương đau như dao cắt nhưng nàng vẫn luôn cảm giác Tú Tú không chỗ nào không tốt.
"Ta sẽ cân nhắc." Bộc Dương rũ mắt, hạ giọng nói.
Vệ Tú hơi nhíu mày, muốn khuyên nhủ một chút lại nghĩ đến Tấn Vương đã chết, Triệu Vương và mấy người khác cũng đã lưu đày, tuy án phản nghịch chưa kết thúc, những người có liên quan đều bị giam trong ngục. Lúc này không phải là thời gian thích hợp để xử lý hai vị vương gia, trước có thể gác lại một thời gian cũng không sao. Không cần quá hấp tấp.
Vệ Tú cũng không nói gì nữa, thấy Bộc Dương dường như cảm xúc hỗn độn, tốt hay không tốt đều thể hiện hết ra ngoài, nàng khẽ cười.
"Bệ hạ đối diện người ngoài cũng như vậy sao?"
"Hả?" Bộc Dương mơ hồ không hiểu lên tiếng. Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười của Vệ Tú thì nàng cũng hiểu, nàng nhìn sang chỗ khác, cười nhạt nói. "Đương nhiên không phải, ta cũng chỉ ở trước mặt nàng mới như vậy thôi. Nàng không hiểu tâm ý của ta dành cho nàng sao?"
Tất nhiên là hiểu. Trong lòng Vệ Tú đột nhiên cảm thấy mềm mại, chủ động cầm lấy tay của Bộc Dương, dịu dàng nói.
"Lòng của ta cùng giống như bệ hạ vậy."
Đôi mắt chợt đỏ lên, nước mắt cũng sắp rơi xuống, Bộc Dương suýt nữa rơi lệ. Nàng cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt nhau, khóe môi khẽ cong lên nhưng cuối cùng vẫn không thể cười nổi. Nàng hạ giọng.
"Tú Tú, đừng gọi bệ hạ. Chúng ta là phu thê, không cần khách sáo như vậy."
Vệ Tú cảm giác được cảm xúc của Bộc Dương có chút gì đó không đúng, nàng thu lại nụ cười của mình, nhìn Bộc Dương, con ngươi đen nhánh nhìn kỹ nàng còn lộ ra lo lắng, muốn từ sắc mặt của Bộc Dương mà tìm được manh mối nào đó. Nhưng Bộc Dương cố ý giấu giếm thì sao lại có thể để nàng dễ dàng nhìn ra được gì chứ.
Sau đó, Bộc Dương cũng không đi Tuyên Đức điện nữa mà vẫn ở cùng Vệ Tú cho tới khi màn đêm buông xuống. Xem tấu chương, bàn chính sự hoặc là nói đến vụ phản nghịch còn chưa kết án kia, tất cả đều không có chuyện gì không ổn. Nhưng Vệ Tú luôn có cảm giác Bộc Dương có tâm sự, mà chuyện này cũng không muốn nói cho nàng biết.
Đây là chuyện hiếm có, lúc trước, nếu là có chuyện gì thì nàng ấy cũng nói với nàng, có khi là hỏi về sách, có khi chỉ là kể vài chuyện buồn cười cho nàng nghe.
Bộc Dương bỗng nhiên không chia sẽ tâm sự với nàng, Vệ Tú cảm thấy không quen. Nhưng trừ chuyện đó ra thì nàng ấy cũng không thay đổi gì, vẫn luôn quan tâm nàng như trước, từ những chuyện hằng ngày cho tới việc giúp nàng bôi thuốc, lúc ngủ say vẫn luôn dựa vào người nàng giống như là chỉ có ở bên cạnh nàng mới yên tâm ngủ ngon.
Vậy nên, Vệ Tú cũng không cố chấp tìm hiểu, hỏi nhiều thì có khi lại giống như nàng quá đa nghi.
Bộc Dương luôn có một giấc mơ, nàng mơ thấy Vệ Tú đang quỳ gối trước mặt quân vương, mà quân vương đó đã từ Tiêu Đức Văn đổi thành nàng, Vệ Tú không chút do dự cầm kiếm đâm vào ngực nàng. Nàng té trên mặt đất, giãy giụa cầu xin không phải là mạng sống của mình mà là muốn nhìn thử trong mắt Vệ Tú có một chút nào biểu hiện thương tiếc.
Mỗi đêm đều liên tục nằm mơ như vậy rồi giật mình tỉnh lại, Bộc Dương cũng đã quen rồi, chỉ duy nhất một chuyện đáng mừng là mỗi khi nàng tỉnh lại thì đều có Vệ Tú nằm bên cạnh nàng.
Khuông mặt Vệ Tú khi ngủ trấn an nàng rất nhiều. Tương lai nếu đến lúc không thể không phá đi bức tường này, hai nàng có trở mặt thành thù như thế nào thì nàng vẫn có thể nhớ tới những lúc yên bình như thế này để an ủi. Sau này, khi mà Vệ Tú có thể giết nàng, nàng cũng còn có thể nhớ lấy thời khắc này mà bình thản tiếp nhận.
Bộc Dương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn hoàn thành lễ sắc phong hoàng phu càng sớm càng tốt, từ ngày mười bảy đổi thành ngày sáu, ngày này lúc trước Thái Sử cũng có bẩm lên là một trong những ngày tốt, chỉ là quá cận thôi. Nàng lệnh Thái Sử giám xem xét lại, xác định ngày đó cũng là ngày tốt rồi thì hạ chiếu cho Lễ Bộ.
Lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút. Nàng nóng lòng muốn thiên hạ đều biết Vệ Tú là người của nàng, cho nên trong vòng mười ngày ngắn ngủi nàng cũng không thể chờ được. Nàng nóng lòng muốn bố cáo thiên hạ, để nàng và Vệ Tú càng thêm danh chính ngôn thuận, thế nên ngay cả đại điển đăng cơ của mình nàng cũng vội vàng qua loa nhưng lại hạ chỉ đại điển sắc lập hoàng phu cần phải long trọng, phải thuận theo ý trời.
Làm xong những chuyện này, nàng mới nói cho Vệ Tú.
"Sao lại vội vàng như vậy?" Vệ Tú kinh ngạc.
"Hôm qua tinh tượng có thay đổi, tốt xấu cũng bị thay đổi theo. Thái Sử báo lên ngày mười bảy không còn là ngày tốt nữa, ta nghĩ sửa lại ngày cũng không phải việc khó, chỉ là khổ cho Lễ Bộ cần phải gấp rút chuẩn bị." Ánh mắt Bộc Dương dịu dàng, lên tiếng giải thích.
Vệ Tú cũng không nói thêm gì.
"Ta muốn trên đại điển gia phong nàng là Hạ Vương, lấy Nghiệp quận và thêm mười quận xung quanh làm đất phong." Bộc Dương lại nói tiếp. Ngụy quốc có cho phép chế độ phiên quốc, bình thường là lấy một quận làm đất phong. Nghiệp quận là nơi phồn hoa, thêm mười quận xung quanh thì lãnh thổ lại càng rộng lớn trước nay chưa từng có.
Sắc mặt Vệ Tú biến đổi, thấy Bộc Dương nhìn nàng đầy mong đợi, nàng thở dài.
"Không cần như vậy, nàng biết ta không để ý những thứ này."
"Ta biết." Bộc Dương cười cười. Nhưng cái nàng để ý ta lại không thể cho.
Nàng đã là hoàng đế, trên người mang theo trọng trách, nàng không thể cứ để mặc Vệ Tú vô tư khơi lên chiến tranh, liên lụy dân chúng. Nàng có thể cho Vệ Tú ngoại trừ cái này cũng chỉ còn những thứ không quan trọng, nàng sẽ nhân thời gian này Vệ Tú còn chưa nhận ra để đánh tan thế lực của nàng ấy. Tới ngày mà chân tướng lộ rõ ràng, nàng sẽ dùng tính mạng của mình để giải mối hận thù trong lòng Vệ Tú. Nghĩ tới lúc đó, nhìn thấy sự che giấu của nàng, nhìn được sự thâm trầm đầy tâm cơ trong lòng nàng, Tú Tú chắc sẽ hận không thể chém nàng thành trăm ngàn mảnh.
Nghiệp quận là một quận lớn, nếu biết cách quản lý thì không khó để mở rộng thế lực, đến lúc đó nàng sẽ có sắp xếp thêm, với sự thông minh của Tú Tú muốn thoát cũng không khó.
"Nàng coi như thỏa mãn ta đi." Bộc Dương mỉm cười.
Vệ Tú vẫn không chịu.
"Nàng cũng chỉ ở trong cung, những người bên cạnh cũng sẽ rãnh rỗi, có đất phong rồi thì cũng dễ sắp xếp cho họ hơn. Còn có A Dung, nàng thích cô ta hầu hạ nhưng dù sao A Dung cũng đã lớn rồi, nên cân nhắc tới chuyện chung thân đại sự cho cô ấy." Bộc Dương lập tức thuyết phục.
Vệ Tú cũng có ý này, lúc trước nàng để cho A Dung đi chọn mua vài mẫu đất là vì để sắp xếp cho tương lai bọn họ sau này, không cần lo cơm áo gạo tiền.
"Vậy thì cũng không cần phong vương. Chuyện của A Dung, tự ta sẽ suy tính, cũng sẽ hỏi qua ý kiến cho cô ấy."
Bộc Dương cũng không tiếp tục nói, là sơ sót của nàng. Tú Tú làm sao có thể nhận tước vị của nước Ngụy chứ. Nàng im lặng một lát lại lên tiếng.
"Chấp chưởng Kim Ngô Vệ, Tiêu Ung, lần này lập được công lớn, ta muốn thăng ông ta lên Hồng Lư Tự làm Chính Khanh, nàng thấy sao?"
Hồng Lư Khanh, đứng đầu trong Cửu Khanh, thật sự là thăng chức. Nhưng Hồng Lư Tự lo về mặt ngoại giao, là quan văn mà Tiêu Ung lại là quan võ. Vệ Tú nhíu mày.
"Vệ Úy Tự thì sao?"
"Vệ Úy Tự không thiếu người, khó sắp xếp được. Trước đó, Thừa Tướng cũng từng làm Đại Hồng Lư, chức cao vọng trọng. Tuy không có binh quyền nhưng có thể thuận lợi tiến thân." Bộc Dương lắc đầu giải thích.
Vệ Tú cũng tìm không ra điều gì không ổn.
--------------
Danh Sách Chương: