101.
Để Vệ Uẩn đi thảo phạt Vương Hạ, nếu như Vệ Uẩn muốn liên minh với Vương Ha, hoặc là mượn tay Vương Hạ để đánh Triệu Nguyệt, vậy thì tất nhiên sẽ không động vào gốc rễ của Vương Hạ, cứ như vậy là có thể tìm lý do để phát huy, mượn cơ hội trừng trị Vệ Uẩn.
Nếu như Vệ Uẩn động vào gốc rễ của Vương Hạ, vậy thì tai họa của Vương Hạ cũng không đủ gây sợ.
Triệu Nguyệt suy nghĩ trước sau biện pháp của Cố Sở Sinh, hắn ta ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Nhiều năm như vậy cũng chỉ có ngươi trung thành tuyệt đối với ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt Cố Sở Sinh không thay đổi, từ chối cho ý kiến về sự cảm kích của Triệu Nguyệt, hắn ta hết sức tập trung mà nhìn chằm chằm bàn cờ, chỉ nói: “Bệ hạ, đến lượt ngài hạ cờ.”
Lúc Cố Sở Sinh và Triệu Nguyệt đánh cờ, Vệ Uẩn đều đã đưa thư cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan ra ngoài. Bây giờ hai vị này đang ở tiền tuyến chống địch, sợ là đều đang nhìn sự náo nhiệt của Hoa Kinh này, Vệ Uẩn đại khái có thể đoán được thái độ của Sở Lâm Dương, nhưng Tống Thế Lan…
Năm gần đây người này đã ổn định được Tống gia, gần như đã bỏ Tống gia vào trong túi, mặc dù vẫn là thân phận Thế tử nhưng là chủ nhân có một không hai của Tống gia. Hắn ta luôn là người khẩu Phật tâm xà, đối với ai cũng cười nhẹ nhàng nhưng thực tế thì tâm tư khó dò, cho dù là Vệ Uẩn thì cũng khó nói được người này có suy nghĩ gì, cũng chỉ có thể đi thăm dò ngọn nguồn trước.
Chờ viết xong thư cho hai người này, lúc chuẩn bị viết thư cho Vương Hạ, Vệ Uẩn bỗng nhiên dừng bút lại.
Hắn nhíu mày, suy nghĩ một lát lại để bút xuống, chỉ đưa hai phong thư ra ngoài.
Làm xong những việc này, hắn quay lại trong phòng, Sở Du đang đi đưa thư cho Sở Lâm Dương, thấy hắn tới thì hơi nghị hoặc một chút: “Vậy là viết xong rồi?”
“Ta không viết thư cho Vương Hạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn ngồi xổm xuống, bình tĩnh lên tiếng, Sở Du nhíu mày: “Vì sao?”
“Bây giờ Vương Hạ tự lập làm vương, tin tức tất nhiên cũng được truyền đến trong cung, tẩu tẩu cảm thấy, với tính tình của Triệu Nguyệt thì hắn ta sẽ làm như thế nào?”
“Đệ nói thẳng đi.”
“Triệu Nguyệt sẽ sợ ta và Vương Hạ liên minh, hoặc là âm thầm trợ giúp Vương Hạ.”
“Đây là đương nhiên.” Sở Du có chút đoán không ra ý của Vệ Uẩn, Vệ Uẩn cười cười: “Nếu ta là Triệu Nguyệt, ta không thể quản Vương Hạ, cũng không thể mặc kệ Vệ Uẩn, sẽ dứt khoát để Vệ Uẩn đi đánh Vương Hạ, đánh thắng rồi thì giải quyết được họa Vương Hạ, đánh thua thì lấy Vệ Uẩn ra hỏi tội, cũng coi như là theo lòng dân, tẩu tẩu cảm thấy, Triệu Nguyệt có làm như vậy hay không?”
Nghe thấy lời này, Sở Du lộ ra vẻ chợt hiểu, nàng lập tức kịp phản ứng: “Vậy nếu như lúc này đệ gửi thư cho Vương Hạ, ngày sau lại làm chủ soái, Vương Hạ có thể lấy thư ra uy hiếp đệ rồi?”
“Đúng là như thế.” Vệ Uẩn chân thành nói: “Cho nên bây giờ ta không nên gửi thư cho Vương Hạ, bây giờ ta chỉ có thể kéo dài, nếu không kéo dài được, ta sẽ phải đòi người đòi ngựa từ Triệu Nguyệt, chờ đánh xong Lan Châu, chúng ta sẽ chiếm đất bất động, làm một An Lan Vương không tuyên cáo với người ta.”
Không nghĩ tới Vệ Uẩn lại quả quyết định ra như thế, Sở Du ngược lại ngẩn người, một lát sau, nàng có chút bất an nói: “Nếu đệ muốn phản thì lấy tên gì để phản?”
“Lần này ta tới, tìm được thư Tô Tra gửi cho Triệu Nguyệt thì có thể nắm chắc tội danh Triệu Nguyệt thông đồng với địch. Cộng thêm mấy năm nay Triệu Nguyệt vì tu sửa hành cung cho Trưởng công chúa mà lấy danh quân lương để đánh thuế nặng, chờ sự việc chấn động ra thì từng việc từng việc đều là tội danh.”
“Có những tội danh này, ta lại để Thẩm Vô Song đứng ra xác nhận về hắn.”
“Xác nhận cái gì?”
“Hắn không phải là Thế tử của Tần vương.”
Nghe thấy lời này, Sở Du sững sờ tại chỗ, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Năm đó sở dĩ hắn có thể sống sót là bởi vì ca ca của Thẩm Vô Song đã chuẩn bị cho hắn một thế thân, thế nhưng rốt cuộc hắn là thế thân hay là Thế tử của Tần vương chân chính thì ai có thể nói rõ được đây?”
Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, trong mắt mang theo mấy phần trào phúng: “Có tội danh thật sự, có lời đồn giả mạo, thật thật giả giả lẫn lộn, hắt nước bẩn vào một người thật sự là rất dễ dàng. Đến lúc đó chúng ta lợi dụng danh nghĩa đế quân không có đức, huyết mạch có sự nghi ngờ để thay đổi hắn.”
Sở Du không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn hắn.
Năm đó Vệ Uẩn lại vì mình không lên chiến trường mà áy náy khóc rống, bây giờ hắn cũng đã có thể bình tĩnh lại thuần thục mà nói đến một chút thủ đoạn dơ bẩn trên triều đình.
Sở Du thấy Vệ Uẩn như vậy thì cảm thấy trái tim mình co lại, nàng không lên tiếng, Vệ Uẩn thấy rõ ý tứ của nàng từ trong mắt nàng.
“Tẩu tẩu đừng bất ngờ,” Hắn cụp mắt mở miệng: “Con người đều sẽ lớn lên.”
“Ta biết…” Sở Du khàn giọng lên tiếng, nàng nở nụ cười khổ: “Ta cũng không có ý trách đệ, ta biết.”
Chỉ là đáng tiếc.
Sở Du thở dài ra tiếng, Vệ Uẩn nghe thấy nàng thở dài thì không nhịn được mà bóp nắm đấm.
Đợi đến buổi tối, Sở Du gỡ búi tóc, nghe thấy Vãn Nguyệt nói: “Quả nhiên tiểu Hầu gia trưởng thành rồi.”
Sở Du đáp lời, nàng bình tĩnh nói: “Bình thường có cô nương tốt nhà ai có tuổi tác tương tự tiểu Hầu gia thì ngươi lưu ý thêm một chút.”
Nói thì nói như thế nhưng Sở Du lại biết, năm đó thê tử của Vệ Uẩn là Thanh Bình Quận chúa, đó là kỳ nữ hiếm có vào lúc ấy.
Không chỉ có dung mạo thanh lệ động lòng người mà cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, còn có một tay viết văn chương hay, năm gần mười lăm tuổi đã có thể dùng một phần sách luận bàn về lũ lụt làm chấn kinh Đại Sở. Nàng ấy là đệ tử cuối cùng của thần y Giang Lưu, quanh năm ở bên ngoài, cứu tế cho nạn dân bách tính. Năm đó Vệ Uẩn vẫn luôn kính trọng nàng ấy, cho dù là sau khi cưới, nơi nào có chinh chiến bệnh dịch là nơi đó có vị Quận chúa này ra mặt trấn an, cũng bởi vì như thế nên trong dân gian danh vọng của Vệ Uẩn vẫn luôn rất cao.
Thanh Bình Quận chúa đó chính là nhân vật như Bồ Tát sống, muốn tìm ra nữ tử tốt hơn Thanh Bình Quận chúa thì sợ là không dễ.
Chỉ là nàng không biết Thanh Bình Quận chúa và Vệ Uẩn sẽ vào giờ nào, địa điểm nào, gặp nhau như thế nào, thế là nàng cũng chỉ ý đi hỗ trợ nhìn xem, nếu như thật sự gặp được người tốt hơn thì cũng là một việc tốt.
Nghe lời dặn dò của Sở Du, lần này Vãn Nguyệt không đáp lại. Sở Du ngẩng đầu nhìn nàng ấy, có chút khó hiểu: “Sao ngươi không nói lời nào?”
“Phu nhân, Vãn Nguyệt vẫn luôn rất nghi hoặc,” Vãn Nguyệt thở dài: “Người đối với tiểu Hầu gia, thật sự không có tâm tư gì sao?”
Vãn Nguyệt nói xong lời này thì đánh giá Sở Du, tựa như lúc nào cũng chuẩn bị chờ đợi nhận lỗi.
Sở Du không nghĩ tới Vãn Nguyệt hỏi thẳng như vậy, nàng ngẩn người nhìn ánh nến, suy nghĩ hồi lâu.
“Hắn là người rất quan trọng của ta.”
Nàng mở miệng, lại không còn nói gì khác.
Nghe thấy lời này, Vãn Nguyệt cũng hiểu ý của Sở Du. Vệ Uẩn đối với nàng, rất quan trọng. Thế nhưng vì sao quan trọng thì không ai biết được nguyên do.
Nếu nói là yêu thì trong lòng nàng đã sớm như giếng cạn, cùng với người đang tuổi thiếu niên này không yêu đương nổi.
Nếu nói không phải là yêu…
Nàng cũng không biết là cái gì. Có lẽ là cảm động, có lẽ là tình thân, tóm lại là cả một đời người ngoại trừ tình yêu thì còn quá nhiều.
Chỉ là nói xong lời này, Sở Du đúng là có chút mờ mịt, chờ nàng rửa mặt nằm ngủ, nàng nhìn chằm chằm lên nóc giường hồi lâu, hốt hoảng, cuối cùng mới nhắm mắt.
Nàng cũng không biết mình làm sao, mơ hồ lại nằm mơ về bốn năm trước, vào tiết hoa đăng ở Bắc Địch, đêm hôm đó nàng và Vệ Uẩn ở trên nóc nhà nhìn ngàn vạn ngọn đèn bay lên, đó vốn là hình ảnh rất tốt đẹp, nàng ở trong mơ mở to mắt mà nhìn, nhưng lại không biết làm sao, thiếu niên Vệ Uẩn lại cúi người, hôn lên môi nàng.
Nụ hôn đó vốn như chuồn chuồn lướt nước, hắn quá nhỏ tuổi, thậm chí không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Thế là hắn từng chút từng chút, lặp đi lặp lại mà hôn môi nàng.
Nàng ở trong mơ hơi thở dồn dập, sau đó hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, biến thành đêm động phòng hoa chúc lúc nàng mười lăm tuổi.
Đêm đó nàng và Cố Sở Sinh ở trong một tiểu viện rách rưới, dán chữ hỷ, đốt nến đỏ, Cố Sở Sinh khăng khăng dùng số tiền đối với bọn họ lúc đó mà nói là khoản tiền lớn để mua sắm chăn gối uyên ương, màn dệt thêu chữ hỷ màu đỏ.
Trong giấc mơ, nàng giống như thuở thiếu thời, căng thẳng đến mức đưa lưng về phía đối phương. Đối phương ngay từ đầu cũng không nhúc nhích, sau một hồi, hắn ta từ phía sau ôm lấy nàng.
Thân thể của hắn ta rất nóng, lồng ngực rất dày rộng, hắn ta vươn tay, kéo eo nàng qua, sau đó bàn tay mang theo vết chai phủ trên nơi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vân vê.
Không phải Cố Sở Sinh.
Trong khoảnh khắc đối phương làm hành động này, Sở Du bỗng nhiên ý thức được điểm này.
Trong giấc mơ, nàng không kháng cự, không nhúc nhích, nàng giống như bị bỏ bùa, lẳng lặng cảm nhận hành động của người kia. Mỗi một bước đều làm rất chậm rãi, không có sự đau đớn ban đầu trong trí nhớ, hắn mang theo sự kiên nhẫn cực lớn để tiến vào nàng, vào lúc vui sướng, hắn từ phía sau hôn nhẹ sống lưng gầy đến mức nhô ra của nàng. Nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt nước, lại kích thích khiến nàng cong lưng lên. Trước mắt nàng hoàn toàn mơ hồ, nàng gắt gao nắm lấy chăn mền, cuộn mũi chân lên.
Nàng không biết người sau lưng là ai, cũng không muốn biết là ai, nàng cảm nhận được sự vui sướng to lớn che trời lấp đất mà đến, mãi đến một khắc cuối cùng, nàng bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của người kia.
“Tẩu tẩu…”
Cũng chính trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy trước mắt như có ánh sáng trắng bỗng nhiên tràn ra, nàng chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mở hai mắt ra, nhìn bóng đêm, thở dốc từng hơi.
Sự sợ hãi hoàn toàn bao phủ lấy nàng, nàng cảm nhận được sự khác biệt trong thân thể mình, trong đêm tối, nàng chậm rãi ôm lấy chính mình.
Nàng điên rồi.
Nàng nghĩ.
Chắc chắn là nàng điên rồi.
Sao lại nghĩ đến chuyện như vậy, sao lại mơ tới chuyện như vậy, mà mơ tới cuối cùng, người kia sao có thể… sao có thể…
Sở Du run rẩy từ trên giường đứng dậy, lo lắng gọi Trường Nguyệt gác đêm, Trường Nguyệt hơi nghi hoặc: “Phu nhân làm sao vậy?”
“Chuẩn bị nước…”
Nàng bình ổn tâm thần, lúc này mới lên tiếng: “Ta muốn tắm rửa.”
Trường Nguyệt có chút không hiểu, nhưng Sở Du dặn dò, nàng ấy vẫn đi chuẩn bị thùng tắm, lau sạch thân thể cho Sở Du.
Sau khi chuẩn bị nước xong, Sở Du bảo tất cả mọi người ra ngoài, bản thân ngồi trong thùng tắm, cảm nhận được nước hoàn toàn vây quanh nàng, quét sạch tất cả dấu vết trong mơ lưu lại trên thân thể.
Nàng ở trong nước chậm rãi tỉnh táo lại, suy tư chân tướng chuyện này.
Nhưng mà sau khi suy tư một hồi, nàng nghĩ.
Có lẽ nàng thật sự cần một nam nhân.
Mà trong lòng nàng, cũng không biết là bắt đầu từ một khắc nào, Vệ Uẩn cũng đã là nam nhân.
Có lẽ là nghĩ về tâm tư của Vệ Uẩn quá nhiều nên trong mơ cũng không nhịn được mà có ý niệm kỳ lạ.
Sở Du đưa tay hắt nước lên mặt mình, để cho mình tỉnh táo hơn, nàng hít sâu một hơi, đè xuống tất cả suy nghĩ.
Tùy ý tẩy rửa trong chốc lát, nàng đứng dậy, đang mặc y phục thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh ở bên ngoài cầu kiến.”
Nghe thấy lời này, Sở Du nhíu mày.
“Hắn có nói là có chuyện gì không?”
“Nói là có chuyện quan trọng liên quan đến Vương gia.”
Bên ngoài đáp rất quy củ, Sở Du suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Mời hắn chờ ở phòng khách.”
Nói xong, nàng đứng dậy, đổi sang chính trang bình thường mặc, lúc này mới đi ra ngoài.
Đi đến phòng khách, Cố Sở Sinh đã sớm chờ ở đó. Hắn ta đang ngồi uống rượu, trông vẻ mặt có chút tiều tụy, lúc Sở Du đi tới, hắn ta giương mắt nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn ta không nói lên được là vui hay buồn, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn, mang theo một chút tuyệt vọng chán nản.
Sở Du hành lễ với hắn ta, sau đó nàng ngồi quỳ chân nói: “Cố đại nhân đến đây muộn như vậy, không biết là vì chuyện gì?”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn ta nhìn nàng, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, dường như tăng thêm lòng can đảm.
Mà lúc này đây, Vệ Uẩn lặng lẽ tới bên ngoài phòng khách, hắn đứng ở cửa sổ, dựa vào tường, nghe đoạn đối thoại của hai người.
Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Sở Du, hắn ta nhìn nàng chằm chằm, dường như đang đưa ra một quyết định rất quan trọng.
Sở Du đón ánh mắt của hắn ta, lại cười nói: “Cố đại nhân?”
“Ta đã suy nghĩ rất lâu,” Hắn ta khàn giọng lên tiếng: “Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ta vẫn tới.”
Nụ cười của Sở Du không thay đổi, Cố Sở Sinh đứng dậy, lung lay đi đến trước người nàng, hắn ta ngồi xổm xuống, từ trong ngực lấy ra một cái hộp.
“A Du,” Hắn ta ngước mắt nhìn nàng: “Ta muốn cưới nàng.”
102.
Sở Du nhíu mày, nói xong, nàng trông thấy Cố Sở Sinh từ từ mở cái hộp trong tay.
Trong cái hộp kia đựng một cái mặt dây chuyền gỗ nhỏ, mặt dây chuyền đó dùng dây đỏ xuyên qua, cẩn thận nhìn thì có thể phát hiện ra, là một Sở Du nho nhỏ.
Đó là mặt dây chuyền nàng đưa cho Cố Sở Sinh cùng với bức thư, Sở Du đã khắc mặt dây chuyền này ba năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ năm nàng mười hai tuổi đến năm nàng mười lăm tuổi, nàng thích hắn ta, thích đến mức cẩn thận từng li từng tí, bởi vì biết hắn ta là vị hôn phu của muội muội nên nàng không dám lên tiếng, không dám mở miệng, cất giấu tâm tư của mình, đặt tất cả tưởng niệm và tình cảm vào mặt dây chuyền gỗ này, nhớ hắn ta rồi thì khắc một chút.
Sở Du nhìn mặt dây chuyền gỗ kia, cũng không nói ra được là tâm tình gì. Thật giống như đã cách xa rất rất nhiều năm, đột nhiên nhìn thấy bản thân nhỏ tuổi.
“Ta cho rằng lần trước ta đã nói rất rõ ràng rồi.”
Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh, ánh mắt từ mặt dây chuyền gỗ kia nâng lên, nhìn người trước mặt này, nàng bình tĩnh nói: “Bây giờ ngươi đến, lấy cái này cho ta nhìn, là muốn làm gì?”
“Không có gì,” Cố Sở Sinh cười cười, hắn ta khàn giọng nói: “Ta chính là muốn cho nàng xem một chút, nàng đã từng thích ta bao nhiêu, ta sợ nàng quên mất.”
Nghe thấy lời này, Sở Du không nhịn được mà trào phúng lên tiếng: “Thế nào, Cố đại nhân cảm thấy mất mặt, cố ý tới tìm ta để lấy lại mặt mũi? Nếu là như vậy…”
“Ta đến giao dịch với nàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Sở Sinh cắt ngang lời nàng, thu hồi lại những cảm xúc kia trong giọng nói, tỉnh táo tự tin, cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ mà đời trước Sở Du thấy.
Sở Du thu lại tâm trạng, giương mắt nhìn hắn ta: “Giao dịch gì?”
Cố Sở Sinh thu lại hộp gỗ rồi đứng dậy, hắn ta trở về vị trí của mình ngồi quỳ chân: “Ta đến xin cưới Đại phu nhân, lần này không phải là trò đùa.”
Sở Du nhíu mày, tay Cố Sở Sinh vuốt ve cái hộp gỗ của mình, hắn ta bình tĩnh nói: “Đại phu nhân gả cho ta, ngày sau Cố Sở Sinh ta mặc cho Vệ gia sai khiến, Đại phu nhân cảm thấy thế nào?”
Nghe thấy lời này, Sở Du không nhịn được cười: “Cố đại nhân cần gì như vậy? Bây giờ ngài chính là Lễ bộ Thượng thư, là hồng nhân bên cạnh bệ hạ…”
“Bây giờ ta chính là Lễ bộ Thượng thư, ngày sau sẽ vào Nội các, đợi một thời gian, ta sẽ trở thành Thủ phụ Nội các, trên triều đình này, lương thảo binh mã, quan giai phẩm cấp, Vệ Uẩn muốn người ta chuẩn bị thì hắn cũng nên tìm đồng minh chứ?”
Cố Sở Sinh giương mắt nhìn nàng: “Nhất là, vào lúc hắn muốn phản.”
Lần này Sở Du không lên tiếng nữa.
Hai chữ “Muốn phản” được nói ra, Sở Du liền hiểu rõ, lần này Cố Sở Sinh đến là đã bỏ ra hết cả vốn liếng. Nàng im lặng một lát rồi cười khẽ: “Nếu ta không đồng ý thì ngươi muốn thế nào?”
“Bây giờ Vương Hạ ở Lan Châu tự lập làm An Lan Vương, bệ hạ muốn để Vệ Uẩn đi chinh phạt Vương Hạ.”
“Chủ ý ngươi đưa ra.” Sở Du khẳng định, Cố Sở Sinh vuốt ve chiếc hộp đựng mặt dây chuyền gỗ, mỉm cười giương mắt: “Đúng, là ta. Thế nhưng Vệ tiểu Hầu gia nên cảm ơn ta mới phải.”
“Ồ?”
“Lan Châu gần Kinh Châu, tiểu Hầu gia rốt cuộc cũng có cơ hội trực tiếp tích trữ tướng ngựa ở xung quanh Kinh Châu, hắn không nên cảm ơn ta sao?”
Sở Du không lên tiếng, nàng biết Cố Sở Sinh tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, Cố Sở Sinh rũ mắt xuống, gõ bàn nói: “Hắn có thể đòi binh đòi lương với bệ hạ, trực tiếp lấy được Lan Châu. Nhưng điều kiện tiên quyết để hắn làm những chuyện này là bệ hạ phải cho binh cho lương, bệ hạ phải cho hắn cơ hội phát triển, ta có thể cho tiểu Hầu gia cơ hội để thảo phạt Lan Châu, nhưng tiểu Hầu gia nghĩ gì thì ta rõ ràng, ta có thể cho hắn những thứ này…”
Nói xong, Cố Sở Sinh giương mắt nhìn nàng, hắn ta không nói ra nhưng Sở Du lại hiểu rõ ý của hắn ta.
Thứ hắn ta cho thì đương nhiên hắn ta có thể lấy lại, thậm chí là không chỉ lấy lại, hắn ta còn nghĩ hết cách khiến Vệ Uẩn liên tục khó khăn.
Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, rất lâu sau, nàng cười khẽ: “Nhiều năm như vậy, ngươi không thay đổi chút nào.”
Cố Sở Sinh mạnh mẽ bóp chặt nắm đấm, hắn ta biết ý của nàng.
Nhiều năm mà nàng nói không chỉ có từ năm mười hai tuổi đến hai mươi tuổi của đời này mà là cả đời trước, đời này, tất cả thời gian cộng lại.
Trong lòng nàng, từ đầu đến cuối hắn ta đều bỉ ổi vô sỉ.
Nhưng như vậy thì thế nào?
Hắn ta nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi mở miệng: “Là nàng ép ta.”
“Ta ép ngươi?” Sở Du cười trào phúng: “Ta ép ngươi cái gì? Ta không muốn gả cho ngươi, không muốn thích ngươi, đây chính là ép ngươi?”
“Vậy nàng cũng không nên thích người khác!”
Cố Sở Sinh vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Ta nâng niu nàng cưng chiều nàng bảo vệ nàng, nàng có thể không thích ta, nàng muốn ta chờ cả đời đều được, nhưng nàng và Công Tôn Lan…”
“Vậy thì liên quan gì tới ngươi?”
Sở Du lạnh giọng mở miệng: “Ta gả cho ai thì liên quan gì tới ngươi? Đến lượt ngươi nhiều chuyện? Ta và ngươi có quan hệ gì? Đến lượt ngươi nói này nói kia như vậy?”
“Phải,” Cố Sở Sinh bị nàng mắng thì ngược lại tỉnh táo lại, hắn ta nhìn Sở Du chằm chằm, bình tĩnh nói: “Ta không quản được, ta không có tư cách quản, cho nên hôm nay ta đến đòi tư cách này với nàng! Sở Du,” Vẻ mặt hắn ta bình ổn: “Nàng gả cho ai mà không phải là gả, nàng cho rằng đời này nàng thật sự có thể tìm một người cùng nàng nâng khay ngang mày sao? Nàng thật sự yêu Công Tôn Lan? Dáng vẻ nàng yêu một người như thế nào ta hiểu rõ, nàng không yêu hắn, nếu như nàng gả cho hắn thì chẳng qua chỉ bởi vì hắn là gia thần của Vệ gia, hắn có thể giúp đỡ Vệ gia, nàng gả cho hắn thì có thể luôn ở Vệ gia. Thế nhưng ta cũng có thể.”
Sở Du bị lời nói này làm cho ngẩn người, Cố Sở Sinh nhìn nàng chằm chằm, hắn ta chân thành nói: “Nếu như nàng nguyện ý gả cho ta, ta có thể ở rể, lấy Vệ Uẩn làm chủ, trở thành gia thần của Vệ gia.”
“A Du,” Trong giọng nói của Cố Sở Sinh xen lẫn vẻ cay đắng: “Thật ra nàng có thể thử thích ta lần nữa. Ta không giống như lúc trước nữa, thật sự. Thuở thiếu thời ta không hiểu chuyện, làm tổn thương trái tim nàng, thế nhưng ta có thể từ từ bù đắp, nhiều năm như vậy ta như thế nào, nàng nhìn trong mắt. Ngoại trừ việc để nàng đi, cái gì ta cũng có thể đồng ý.”
“Nàng xem,” Cố Sở Sinh lấy mặt dây chuyền gỗ ra, giọng nói khàn khàn: “Mặt dây chuyền gỗ này tinh xảo biết bao, rất đẹp.”
Giống như tình cảm của nàng, đã dùng hết sự tốt đẹp nóng bỏng, đẹp đến mức khiến hắn ta khắc ghi cả đời.
Sở Du nghe thấy lời hắn ta nói, bỗng nhiên có chút mệt mỏi.
Nếu như không có đời trước thì đối mặt với Cố Sở Sinh như vậy, có lẽ nàng cũng sẽ không từ chối.
Nàng không thích ai, gả cho ai mà không phải là gả, bây giờ có thể tốt cho Vệ Uẩn thì đó chính là tốt nhất.
Trong đầu không biết vì sao lại chợt lóe lên mộng cảnh lúc đêm, nàng dùng sức bóp bàn tay mình, dùng sự đau đớn để cho mình tỉnh táo hơn. Cố Sở Sinh nhìn thấy vẻ mặt bất định của nàng thì tiếp tục nói: “Chuyện nàng gả cho ta, nàng đừng suy nghĩ nhiều, cũng không có tình cảm hay không tình cảm gì. Chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi, ta và Vệ Uẩn liên thủ, ta cam đoan giúp hắn vặn ngã Triệu Nguyệt, sau này ta sẽ vì hắn mà làm triều đình yên ổn quản lý dân sinh, hắn bảo vệ bách tính Đại Sở thật tốt, mở ra công lao bất thế. Nàng ở trong phủ của ta, trong phủ của ta không có người thứ hai. Chuyện nàng không muốn, ta sẽ không ép buộc nàng, chúng ta ngủ riêng cũng được. Nàng coi như bản thân tùy tiện gả cho người ta là vì Vệ gia. Nếu như nàng đồng ý với ta, tối nay ta có thể đưa cho nàng một phần đại lễ gặp mặt.”
Nghe thấy lời này, Sở Du chậm rãi giương mắt nhìn hắn ta, thanh niên trong đêm lộ ra ý cười.
“Người của Tô Tra đang ở chỗ ta. Tối nay hắn vào cung hay đến Vệ phủ,” Cố Sở Sinh thấp giọng: “Chỉ xem ý của Đại phu nhân.”
Sở Du không nói gì, Cố Sở Sinh nhìn ánh mắt nàng, bình tĩnh nói: “A Du, ta biết tính tình của nàng, người mà nàng đã từ bỏ thì nàng sẽ không nhìn đến nữa, dù cho hắn đã trở thành dáng vẻ mà nàng kỳ vọng, là lựa chọn tốt nhất của nàng. Thế nhưng con người không ngừng lớn lên, chúng ta dùng hết cả đời chính là để mình đưa ra lựa chọn tốt nhất. Bây giờ ta có phải là lựa chọn tốt nhất của nàng hay không, nàng hiểu rõ hơn ta.”
“Nàng từng thích ta một lần,” Giọng nói Cố Sở Sinh khàn khàn: “Chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể thích ta lần thứ hai.”
Tâm niệm của Sở Du động đậy.
Thật ra Cố Sở Sinh nói không sai, hắn ta của hiện nay quả thật là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Bây giờ nàng nên gả đi rồi.
Bây giờ nếu như còn ở lại Vệ phủ nữa thì bản thân nàng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Vệ Uẩn nhỏ tuổi, nhưng nàng là trưởng bối, nàng đã thấy quá nhiều loại tình nghĩa của thiếu niên rồi. Nàng sớm gả đi một chút, sớm chặt đứt suy nghĩ của Vệ Uẩn một chút, cũng làm cho chính nàng đừng có những suy nghĩ linh tinh vớ vẩn kia nữa.
Bây giờ xuất giá thì với tính tình của Cố Sở Sinh, hắn ta sẽ không để nàng hoàn thành, Cố Sở Sinh là Lễ bộ Thượng thư cao quý, lại là hồng nhân trước mặt Triệu Nguyệt, người dám đối đầu với Cố Sở Sinh để cưới nàng sợ là không có mấy người.
Buông bỏ sự việc đời trước để xem xét, Cố Sở Sinh bây giờ đối với nàng quả thật vô cùng tốt, thậm chí là có thể đưa ra lời hứa gả qua rồi thì có thể tương kính như tân. Mặc dù con người hắn ta hơi bạc tình nhưng đối với lời hứa hẹn của bản thân cũng xem trọng. Nàng hoàn toàn có thể gả đi, đóng cửa lại sống cuộc sống của mình.
Quan trọng nhất chính là, gả cho hắn ta, Vệ Uẩn sẽ có một đồng minh vững chắc, nếu như hắn ta nguyện ý đứng về phía Vệ Uẩn, vậy thì tương lai Đại Sở sẽ giống như đời trước của nàng, vững như thành đồng.
Bất kể tính toán như thế nào thì đối với bản thân nàng, đối với Vệ gia, đối với Vệ Uẩn, gả cho Cố Sở Sinh dường như cũng là một lựa chọn rất tốt.
Chỉ là trong lòng nàng luôn có một chút không cam lòng, nàng rũ mắt, không lên tiếng.
Cố Sở Sinh lẳng lặng chờ đợi, sau một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy nàng mở miệng: “Cố đại nhân, dù cho gả cho ngươi, cả đời ta có lẽ đều sẽ không thích ngươi.”
Nghe được đáp án này, Cố Sở Sinh cười cười, trong mắt mang theo vẻ đắng chát: “Không sao.”
Nói xong, hắn ta giương mắt nhìn nàng: “Ta chờ được.”
“Có lẽ ta sẽ ở riêng với ngươi.”
“Không sao.”
“Ngươi có thể tự do nạp thiếp.”
“Ta sẽ không làm vậy.”
“Ta sẽ tiếp tục đi theo hai nhà Vệ Sở.”
“Ta biết.”
Nói tới đây, Sở Du lại không nói gì nữa, sau một hồi, nàng rũ mắt: “Người của Tô Tra, ngươi tìm được thế nào?”
“Hôm các nàng vào thành, ta ở bên kia cổng thành đã phát hiện nhóm người này có dáng vẻ khả nghi liền bắt bọn chúng về.”
Sở Du gật đầu, đã hiểu rõ.
Cố Sở Sinh đã sớm bắt người của Tô Tra, cho nên nàng và Vệ Uẩn tra xét lâu như vậy cũng không có đầu mối. Nhưng Cố Sở Sinh không đưa người cho nàng, sợ là lúc nhìn thấy “Công Tôn Lan” đã làm xong công tác chuẩn bị uy hiếp.
Sở Du cười nhẹ, cảm thấy đây thật sự là một người đã mưu kế tính toán tường tận, một mặt nói thâm tình, một mặt đã sớm làm xong chiếc lồng.
“Được thôi.”
Nàng đứng dậy nói: “Ngày mai đưa người tới, chờ tiểu Hầu gia thật sự đánh hạ Lan Châu rồi,” Sở Du giương mắt nhìn hắn ta, bình tĩnh nói: “Ngươi tùy ý hạ sính.”
Nói xong, Sở Du quay đầu rời đi, giọng nói lạnh lùng: “Tiễn khách.”
Cố Sở Sinh nhìn nàng vào phòng, hắn ta nhẹ nhàng cười một tiếng rồi mang theo người đi ra khỏi cửa.
Sở Du đi ra bên ngoài cửa, nàng khoác áo ngoài đi về phía phòng mình. Đi được chốc lát, nàng đột nhiên nhớ tới: “Bây giờ Công Tôn tiên sinh ngủ rồi sao?”
Nghe thấy lời này, trên mặt Trường Nguyệt lộ ra vẻ ngượng nghịu, nhìn sắc mặt của nàng ấy, Sở Du liền biết là có chuyện gì đó không tốt, nàng cau mày nói: “Làm sao vậy?”
“Đoán chừng Công Tôn tiên sinh còn chưa ngủ. Vừa rồi… hắn đứng bên ngoài phòng khách…”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Sở Du thay đổi: “Hắn đứng bên ngoài sao ngươi không ngăn lại?!”
“Hắn… hắn là tiểu Hầu gia mà.” Trường Nguyệt ấp úng: “Hắn không cho ta nói…”
“Khốn kiếp!” Sở Du gầm thét lên tiếng, Trường Nguyệt bị dọa đến mức quỳ xuống đất, Sở Du không để ý so đo với nàng ấy, nàng quay người nói với Vãn Nguyệt: “Lập tức đi xem xem tiểu Hầu gia đang ở đâu!”
“Vâng.”
Vãn Nguyệt nhận lệnh rồi xoay người đi tìm người. Sở Du chờ trong chốc lát, Trường Nguyệt quỳ dưới đất không dám nói lời nào, qua hồi lâu, Vãn Nguyệt hùng hổ đi đến, lo lắng nói: “Trước khi Cố Sở Sinh ra khỏi phủ, tiểu Hầu gia đã mang theo Vệ Thiển và mười thị vệ ra ngoài!”
Mang theo Vệ Thiển và mười thị vệ, nàng còn không rõ Vệ Uẩn muốn làm gì à?!
Sỏe Du lập tức xoay người, nàng cắn răng nói: “Mang theo người cùng ta đi tìm Cố Sở Sinh!”
Nói xong, nàng dẫn người xách kiếm xông ra ngoài, trước khi đi nàng quay đầu lại, nhìn Trường Nguyệt hung dữ nói: “Ngươi quỳ đó cho ta!”
Bên kia Cố Sở Sinh đi ra khỏi Vệ phủ, bước lên xe ngựa rồi tiến vào trong con ngõ nhỏ.
Tâm tình hắn ta vô cùng tốt, trọng sinh nhiều năm như vậy, hắn ta ít có khi cao hứng đến thế, xe ngựa đi chưa được bao xa, thị vệ bên cạnh hắn ta liền xông vào xe ngựa của hắn ta, đè thấp giọng hấp tấp nói: “Đại nhân, có một nhóm người đi theo chúng ta, võ nghệ rất cao.”
Cố Sở Sinh mở to mắt, bình tĩnh nói: “Bao nhiêu người, chúng ta có thể ngăn cản không?”
“Sợ là không dưới mười lăm người, xấp xỉ với chúng ta.”
“Quay đầu,” Cố Sở Sinh lập tức nói: “Lập tức hộ tống ta, phát đạn tín hiệu, đi về phía hoàng cung!”
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng mũi tên, thị vệ kia lập tức lao ra, điều khiển ngựa một đường phi nước đại. Đạn tín hiệu ở trên trời nở ra, Cố Sở Sinh ngồi trong xe ngựa, hắn ta vén rèm lên nhìn cảnh tượng ở bên ngoài.
Dưới màu máu, những sát thủ kia mặc y phục dạ hành màu đen in hoa văn màu bạc, trên eo có một viên châu tròn rũ xuống, cùng người của hắn ta dây dưa với nhau. Hắn ta nhíu mày, nhận ra được bộ đồ này, đây là người của Vệ phủ.
Chẳng lẽ Sở Du cử sát thủ đi giết hắn ta?
Hắn ta nhíu mày, sau đó lập tức phủ nhận. Nếu như Sở Du muốn ra tay thì sợ là đã động thủ lúc ở Vệ phủ rồi. Sở Du không phải là người xúc động, trong đại sự, nàng luôn là người nguyện ý hy sinh.
Bây giờ Vệ gia, Sở gia và bách tính chính là sự uy hiếp của nàng, một Cố Sở Sinh đã chết và một Cố Sở Sinh nguyện ý trung thành với Vệ Uẩn, nàng sẽ không có chuyện không phân rõ được phải chọn ai.
Nếu như không phải là Sở Du, vậy bây giờ ở Vệ gia, người có thể điều động ám vệ tới giết hắn ta…
Xe ngựa phi nhanh trong màn đêm, Cố Sở Sinh cố gắng mới có thể chống đỡ thân thể mình không lung lay bốn phía, trong khoảnh khắc trước khi trong đầu hắn ta hiện lên cái tên kia, liền nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “Phụt”, máu tươi bắn lên màn xe, sau đó con ngựa đau mà kêu lên thành tiếng, thùng xe bỗng nhiên đập về phía trước.
Cố Sở Sinh lăn trên mặt đất theo thùng xe, cả người văng ra ngoài, nện trên mặt đất, hắn ta đưa tay che lại cái trán chảy máu, thở hổn hển ngẩng đầu, thấy dưới ánh trăng, bóng người mặc trường sam bạch y, trên mặt mang nửa cái mặt nạ bạch ngọc, lẳng lặng nhìn hắn ta.
Người hầu của hắn ta đã sớm đầu và thân tách rời ngã ở một bên, ngựa bị chém đứt hai chân còn đang bởi vì đau đớn mà rít gào, Cố Sở Sinh chống đỡ bản thân đứng dậy một cách khó khăn, cắn răng nói: “Công Tôn tiên sinh, trước khi ta đến đã chuẩn bị, nếu hôm nay ta không trở về thì người của ta sẽ lập tức thông báo cho bệ hạ biết Vệ Uẩn đang ở Hoa Kinh, ta đi truy sát Vệ Uẩn, Vệ Uẩn chạy trốn, ta bị Vệ Uẩn giết chết. Tối nay Vệ phủ sẽ bị vây lại, đến lúc đó, Vệ Uẩn không phản thì cũng sẽ bị ép phản. Hầu gia nhà các ngươi, đã chuẩn bị tốt chưa?!”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn ta đi về phía Cố Sở Sinh, rút kiếm từ bên hông ra, Cố Sở Sinh nhìn thấy sát ý nồng đậm trên người hắn, nhất thời cảm thấy giống như khoảnh khắc cuối cùng của đời trước trước khi bị Vệ Uẩn giết chết.
Hắn ta không khỏi siết chặt nắm đấm, ra vẻ trấn định, cười lạnh nói: “Thế nào, Công Tôn tiên sinh vì tranh giành tình nhân mà ngay cả đại nghiệp của Hầu gia cũng không để ý?”
Vệ Uẩn vẫn im lặng, hắn đi về phía Cố Sở Sinh, nhấc kiếm lên chém xuống! Cũng vào lúc này, Cố Sở Sinh giơ tay lên, mấy ngàn cây châm trong tay áo liền phóng về phía Vệ Uẩn! Vệ Uẩn vội vàng lui lại, nhấc tay áo lên ngăn những cây châm độc này lại, Cố Sở Sinh nhân cơ hội này mà quay đầu bỏ chạy, chờ Vệ Uẩn hất tay áo ra rồi một lần nữa nhìn thấy Cố Sở Sinh thì hắn ta đã chạy thật xa rồi. Vệ Uẩn trầm lặng nâng kiếm, trực tiếp đập về phía Cố Sở Sinh, đồng người cả người đuổi theo kiếm, Cố Sở Sinh chỉ nghe thấy phía sau có tiếng gió rít gào mà đến, hắn ta gian nan lăn một vòng trên mặt đất để né tránh, cũng chính trong cái nháy mắt này, hắn ta nhìn thấy bóng dáng bạch y kia xuất hiện trước người hắn ta, mang theo kiếm đâm xuống người hắn ta.
Con ngươi của Cố Sở Sinh mạnh mẽ co lại, sau đó liền nghe thấy một tiếng hô to: “Dừng tay!”
Một thanh kiếm khác xé gió mà đến, hung hăng đâm vào trên thân kiếm của Vệ Uẩn, mũi kiếm của Vệ Uẩn lệch đi, đâm vào trong tường, miễn cưỡng ở bên cạnh gò má của Cố Sở Sinh, kiếm chém rách gò má hắn ta, máu của Cố Sở Sinh thuận theo gò má chảy xuống, hắn ta gấp gáp hít thở, nhìn đôi mắt băng lạnh của Vệ Uẩn.
Lúc này Sở Du đã chạy vội tới bên cạnh Vệ Uẩn, nàng kéo lấy hắn, nói với Cố Sở Sinh: “Ngươi đi nhanh lên.”
Cố Sở Sinh cuống quýt đứng dậy, trường kiếm của Vệ Uẩn lại một lần nữa lộ ra, Sở Du nắm chặt tay hắn, phẫn nộ hắn: “Ngay cả ta đệ cũng không nghe sao?!”
“Hắn ép nàng.”
Vệ Uẩn lạnh lùng nhìn Sở Du, Sở Du đưa mắt ra hiệu cho Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh thở hổn hển đứng dậy, tự mình che lấy vết thương lảo đảo rời đi.
Sở Du giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, bình tĩnh nói: “Đệ cùng ta trở về đã rồi nói.”
“Ta giết hắn, nàng không nỡ?”
“Đệ cùng ta trở về!”
Sở Du kéo hắn, trên mặt mang theo vẻ tàn khốc, Vệ Uẩn mím chặt môi, bị nàng kéo đi về phía Vệ phủ. Có tiếng bước chân truyền đến, người của Cố Sở Sinh cuối cùng cũng đã tới, thị vệ lo lắng nói: “Đại nhân…”
Cố Sở Sinh xua tay áo, che lấy trán nói: “Trở về thôi.”
Chờ Cố Sở Sinh đi rồi, Vệ Uẩn rốt cuộc cũng nói: “Nàng sợ cái gì? Hắn ép nàng như vậy, là xem như ta chết rồi sao. Ta đến lượt hắn hỗ trợ? Ta…”
“Vệ Uẩn!”
Sở Du cuối cùng cũng không có cách nào nhẫn nại nữa, nàng bỗng nhiên quay đầu, nâng cao giọng nói: “Đệ có biết đệ đang làm gì không? Hắn chính là Lễ bộ Thượng thư đại thần chính tam phẩm, đệ cứ như vậy mà giết hắn, là sợ Triệu Nguyệt nắm nhược điểm của đệ chưa đủ nhiều sao?!”
“Ta có chừng mực.”
“Đệ có chừng mực gì?” Sở Du lạnh giọng: “Hôm nay hắn đã dám đến, đã nói cho ta biết chuyện của Tô Tra, nhưng lại không sợ ta động thủ. Từ trước đến nay hắn là người tiếc mạng, không nắm chắc mà hắn dám đến? Chỉ cần tối nay hắn không quay về, Vệ phủ lập tức sẽ bị vây lại, một khi phát hiện ra đệ đang ở Hoa Kinh, đệ cho rằng bản thân còn về được?”
“Ta giết hắn rồi lập tức mang các nàng đi.”
Giọng nói Vệ Uẩn bình tĩnh, Sở Du giận đến mức bật cười: “Đưa bọn ta đi, đi đâu, phản giống như Vương Hạ sao? Đệ chuẩn bị xong rồi, đệ lấy được chứng cứ rồi? Nếu như không có một lý do đầy đủ, Vệ Uẩn đệ biết đệ được gọi là gì không, loạn thần tặc tử, đệ chính là phản tặc! Giống như Vương Hạ, người người phải thảo phạt! Đệ nói đệ có chừng mực, cái này đệ gọi là chừng mực, đệ chính là ngây thơ! Đệ có để người nhà trong lòng không, có để Vệ phủ trong lòng không? Phàm là đệ nhớ mong chúng ta một chút thì tối nay sẽ không làm chuyện như vậy!”
“Vậy ta phải làm sao?” Vệ Uẩn ngẩng đầu lên: “Nhìn hắn ép nàng gả cho hắn ta còn vỗ tay khen hay?!”
Nghe thấy lời này, Sở Du hơi sững sờ, nàng nhìn đôi mắt của thiếu niên, nghe hắn nói: “Năm đó ta từng nói, sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp nàng nữa, ta không gạt nàng.”
“Năm đó là ta không có năng lực,” Giọng nói hắn khàn khàn: “Nhưng nàng cho rằng bây giờ ta cũng không có năng lực sao?”
“Tiểu Thất…”
Sở Du có chút bối rối: “Ta cũng không phải thấy mình bị ức hiếp.”
Vệ Uẩn ngẩn người, một lát sau, hắn cười một cách khó khăn: “Quả nhiên nàng vẫn thích hắn.”
Sở Du im lặng không nói, nàng mím môi, rốt cuộc nói: “Tiểu Thất, thật ra chuyện trên đời này không phải chỉ có thích hay không thích. Ta gả cho hắn không phải bị ép, ta hy vọng mình gả cho một người có thể tôn trọng nhau, nếu như hôn sự của ta có thể có mấy phần giá trị, vậy thì càng tốt hơn.”
“Vậy nàng có nghĩ tới ta không?” Giọng nói Vệ Uẩn run rẩy, hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt hắn nén lệ nóng, không chế âm lượng, sợ mình không kiềm chế được tâm tình mà dâng trào, hắn khàn giọng nói: “Nàng nói ta không đặt nàng, không đặt Vệ phủ ở trong lòng, nàng có để ta ở trong lòng?”
“Tiểu Thất,” Nàng khẽ than ra tiếng: “Ta cũng là vì tốt cho đệ.”
“Cái gì gọi là vì tốt cho ta?!”
Vệ Uẩn bỗng nhiên tiến lên một bước, khiến cho Sở Du lùi về sau một bước, Sở Du nhìn hắn tới gần thì không khỏi có chút hoang mang, Vệ Uẩn lại hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt nàng, hắn nâng cao giọng nói: “Lấy hôn sự của nàng để đối lấy đồng minh cho ta là vì tốt cho ta? Hay là nói gả cho Cố Sở Sinh đổi lấy hắn trải đường cho ta là vì tốt cho ta? Nàng cho rằng nàng là ai, nàng lại cho rằng ta là ai? Nàng có rằng ta có tâm tư gì với nàng, đừng nói ta không coi nàng là tẩu tẩu, cho dù ta coi nàng là tẩu tẩu thì Vệ gia ta cũng không làm được chuyện như vậy!”
Những lời này nện xuống, chấn động đến mức Sở Du hoảng hốt lo sợ, một câu cũng không nói nên lời. Vệ Uẩn tới gần nàng, ép nàng tựa vào tường, hắn cúi đầu nhìn nàng, chân thành nói: “Sở Du, ta cho nàng biết, nếu như nàng thật sự tốt với ta, vậy thì nàng chỉ cần làm một việc.”
“Thích ta.”
Hắn khàn giọng lên tiếng: “Thích ta, ở bên cạnh ta, đây chính là sự tốt nhất đối với ta. Nếu như những chuyện này nàng cũng không làm được, vậy nàng làm một việc khác ---”
“Sống tốt một chút.”
Hắn nghiêng đầu, nước mắt xoay vòng trong hốc mắt: “Trốn sau lưng ta, làm Sở đại tiểu thư cả đời.”
103.
Sở Du không lên tiếng, nàng nghe lời nói của Vệ Uẩn, có một loại mỏi mệt từ trong đáy lòng xông tới.
Nàng rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Về nhà trước đi.”
Đây là một loại từ chối uyển chuyển, kích thích Vệ Uẩn mạnh mẽ ngẩng đầu: “Trả lời ta khó khăn như thế sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng nhìn vào mắt ta,” Vệ Uẩn gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của hắn, lạnh giọng nói: “Trả lời ta!”
Sở Du không lên tiếng, Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Thích, hay là không thích, nàng trả lời ta một câu khó khăn như vậy sao?!”
“Vệ Uẩn,” Sở Du giương mắt nhìn hắn: “Đệ làm càn.”
“Đúng,” Vệ Uẩn cắn răng mở miệng: “Ta làm càn. Ta dĩ hạ phạm thượng, ta làm tổn hại luân thường đạo lý, còn có gì muốn mắng thì nàng cứ mở miệng, hôm nay ta chỉ cần một câu nói của nàng --- ta thích nàng, nàng thì sao?”
“Vậy đệ lui ra!”
Sở Du bỗng nhiên đẩy hắn ra, nàng lên giọng. Vệ Uẩn bị nàng đẩy ra, Sở Du lạnh lùng nhìn hắn.
“Đệ cho rằng vì sao ta không trả lời, đệ cho rằng vì sao ta không nói lời nào? Vệ Uẩn, đệ nhất định muốn ta nói ra, nói đến tình trạng khó chịu như vậy, đệ mới an tâm sao?! Ta là tẩu tẩu của đệ, ta đối với đệ, có trách nhiệm, có tình thân, ta đến Vệ gia, ta giúp đệ, ban đầu chỉ vì thân phận của ta, chỉ là kính nể khí phách của Vệ gia. Dù cho sau này ta có quan hệ tình cảm với đệ, vậy thì cũng chỉ coi đệ như đệ như bạn ---”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Sở Du nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Tiểu Thất, đệ và Vệ gia đều cho ta sự dịu dàng. Ta thích các đệ, bà bà, A Thuần, A Lam, thậm chí là Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển… các đệ đều khiến ta cảm thấy rất tốt, rất hạnh phúc. Nhất là đệ, Tiểu Thất.”
Nàng mở mắt, lẳng lặng nhìn hắn: “Ta vô cùng cảm kích đệ. Cả đời này của ta không còn một người nào đối tốt với ta hơn đệ.”
“Cho nên ta không đành lòng làm tổn thương đệ, cũng không đành lòng nói ra miệng. Tình nghĩa của ta đối với đệ chỉ như thế, có lẽ là có một chút rung động, thế nhưng Tiểu Thất là, sự yêu thích của ta đối với chàng, thật sự quá cạn.”
“Vậy là cũng có…” Vệ Uẩn khàn giọng lên tiếng: “Cũng có một chút, không phải sao?”
Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng chậm rãi nói: “Thế nhưng thứ chàng muốn là một chút sao?”
“Chàng muốn ta ở bên cạnh chàng, đúng không?” Nàng cười khẽ: “Nhưng ta ở cùng chàng thì ta phải bỏ ra bao nhiêu? Tiểu Thất, bây giờ chàng không phải là trẻ con nữa, chàng ở cùng với ta, hai bên chúng ta phải bỏ ra quá nhiều. Ta không muốn trả giá những thứ này.”
Vệ Uẩn mím chặt môi, nàng giống như thanh đao mà rạch lên trái tim hắn, Sở Du lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn: “Tiểu Thất, ta đã từng thích một lần, ta vắt óc tìm kế oanh oanh liệt liệt, lúc ta thích người đó ta đã nghĩ, dù cho ta không có được sự đáp lại, ta cũng thấy không quan trọng. Thế nhưng chờ sau này ta thật sự không được đáp lại, lúc ta thật sự đi đến cuối đường, ta hao hết tất cả tình cảm, ta mới biết được, con người sẽ hối hận. Cho nên ta nói với bản thân, cả đời này ta đều không muốn đi đến một bước đó nữa. Cho nên ta sẽ không chọn đi trên con đường khó khăn nhất, Vệ Uẩn, chàng chính là con đường khó khăn nhất của ta.”
“Chàng là người rất quan trọng của ta,” Sở Du giơ tay lên, để ở vị trí trái tim: “Cả đời này, ngoại trừ người nhà của ta thì chàng và Vệ phủ chính là điều quan trọng nhất của ta. Ta đặt nhiều tâm huyết lên người chàng như vậy, ta dùng một đời để chiêm ngưỡng Vệ phủ, ta không nỡ để Vệ phủ, không nỡ để chàng bởi vì ta mà nhiễm một chút vết nhơ nào. Vệ gia hết lòng cương trực như vậy, không nên bởi vì chuyện như vậy mà bị chụp lên danh tiếng bẩn thỉu. Mà chàng, Vệ Uẩn, nếu chàng có lòng báo thù thì chàng không nên cho Triệu Nguyệt bất cứ cơ hội nào để công kích chàng, chàng nên có một thanh danh trong sạch, chàng có hiểu không?”
“Ta không cảm thấy đây là thanh danh không tốt gì.” Giọng nói Vệ Uẩn khàn khàn: “Chuyện ta thích nàng, ta đã làm thì không sợ nhận. Chỉ là hư danh mà thôi, ta không thèm để ý.”
“Ta để ý.” Sở Du bình tĩnh lên tiếng, nàng nhìn Vệ Uẩn, không nhịn được cười: “Chàng nói đúng, chỉ là hư danh mà thôi, chàng không để ý, không phải nói nó không có hại, mà bởi vì sự yêu thích của chàng khiến chàng đủ để chống cự tất cả. Nếu như ta thích chàng, đủ thích chàng, vậy thì cái gì cũng không quan trọng, Vệ Uẩn, ta có thể vứt bỏ thế tục này, ta có thể dễ dàng tha thứ cho việc bản thân thích một đứa trẻ không hiểu gì, ta có thể chịu đựng bản thân thấp thỏm mỗi ngày lo lắng người thay lòng đổi dạ, ta cũng có thể chấp nhận việc ta chịu sự thóa mạ của tất cả mọi người, sau khi hai nhà Vệ Sở bởi vì ta mà hổ thẹn, chàng cũng thay lòng đổi dạ mà rời đi, thế nhưng ---”
Từng câu từng chữ của nàng vô cùng rõ ràng: “Ta không đủ thích chàng.”
Cả người Vệ Uẩn mạnh mẽ run rẩy, hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập.
Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt trong veo lại bình tĩnh: “Vệ Uẩn, sự yêu thích của ta đối với chàng, chỉ giống như chiêm ngưỡng nhật nguyệt, thưởng thức hoa xuân. Chàng thật sự là một nam nhân vô cùng tốt, không có ai là không thích.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, răng môi của hắn run lẩy bẩy, hắn dường như muốn nói gì đó, nước mắt cuồn cuộn trong mắt, Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng là vô số cảm xúc cuộn trào.
Người như vậy sao lại không thích, có ai mà không thích?
Lúc nàng ý thức được hắn thích nàng, trong khoảnh khắc lúc hắn nói thích, phảng phất như chính là một ngọn lửa lớn nhen lửa cho nội tâm của nàng, chiếu sáng thế giới trống rỗng, đen tối, cô đơn kia.
Thế nhưng nàng quá hiểu rõ sự yêu thích của nàng đến từ đâu, nàng cũng quá hiểu rõ sự yêu thích này có bao nhiêu. Nàng thậm chí không muốn vì phần yêu thích này mà đưa ra thỏa hiệp hy sinh, nàng chỉ muốn bản thân yên tĩnh trong thế giới của mình, một lần lại một lần hồi tưởng lại tất cả sự ấm áp rung động mà thiếu niên này đã cho nàng.
Cố Sở Sinh uy hiếp nàng, nàng không phải là không có cách. Chỉ là đối mặt với tình cảm này, nàng đột nhiên cảm nhận được sự sợ hãi. Nàng muốn gả cho một người khiến nàng cảm thấy an toàn, cả đời nàng sẽ không động lòng, mãi mãi duy trì lý trí, cùng người đó giữ vững khoảng cách mới không đi đến mức hai người chán ghét nhau.
Ánh mắt của nàng khiến Vệ Uẩn cảm thấy như có ngàn quân vạn mã ép tới, hắn gần như không có cách nào đứng thẳng được, nhưng hắn vẫn muốn đứng đó, hắn cắn răng, giọng nói run rẩy: “Không phải là nàng không thích ta… nàng đã thích một chút, vậy thì sao nàng… không thể thích nhiều thêm… nhiều thêm một chút?”
Sở Du thấy thanh niên ngẩng đầu lên, nước mắt hắn lăn xuống: “Nàng nói ta là người quan trọng nhất của nàng, nàng đau lòng ta, nhưng vì sao… nàng không thể thích ta?”
Nghe thấy lời này, Sở Du sững sờ tại chỗ, nàng nghe thấy hắn khàn giọng mở miệng, giống như một đứa trẻ: “Nàng nói nàng tốt vì muốn tốt cho ta, nhưng lựa chọn của nàng đều là lựa chọn khiến ta khổ sở nhất. Nàng gả cho Cố Sở Sinh, nàng biết rõ ta thích nàng nhưng vẫn gả cho hắn, nàng có chỗ nào là tốt cho ta? Nàng chọn con đường khiến nàng an tâm nhất.”
“Tình cảm của ta khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nàng cảm thấy ta nhỏ tuổi, nàng sợ có lỗi với Vệ gia trong lòng nàng, sợ làm bẩn Vệ Uẩn trong lòng nàng, nàng sợ nàng sẽ gánh chịu lời đồn đại vô căn cứ, vứt bỏ đi cơ hội khiến nàng an ổn rồi sau đó ta xoay người rời đi, nàng sợ nhất là nàng sẽ mở cửa trái tim nàng, để ta bước vào.”
“Cho nên nàng lựa chọn Cố Sở Sinh.”
Hắn giống như thanh kiếm sắc bén, phá vỡ từng lớp từng tầng bao vây nàng, để lộ ra trái tim máu me đầm đìa của nàng.
“So với ta, hắn có thể cho nàng một thế giới an ổn hơn, nàng không cần lo lắng có ai tiến vào trái tim nàng nữa, nàng cũng có thể cho mình lý do là nàng vì Vệ gia, là vì ta, nàng không có lỗi gì với ta ---”
Vệ Uẩn từng bước một đi tới, dừng lại trước mặt nàng. Bóng dáng hắn bao phủ lấy nàng, ánh trăng chiếu xuống con ngõ nhỏ, Sở Du lẳng lặng nghe, hắn quá ngay thẳng, quá nhạy cảm, khiến nàng tỉnh táo lại.
“Sở Du,” Hắn khàn giọng lên tiếng: “Nàng thật ích kỷ.”
“Nàng đưa ra nhiều lý do như vậy, bọc từng tầng từng lớp vỏ ngoài cho bản thân. Nàng khiến ta thật sự cho rằng nàng yêu ta như vậy, nàng cho ta hy vọng, cứu rỗi ta từ trong bóng tối. Nàng đã cứu ta, cứu được Vệ gia, nhưng trên thực tế, nàng chỉ đang cứu chính mình.”
Nói xong, Vệ Uẩn cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào vị trí trái tim nàng.
“Trái tim của nàng trống rỗng.”
Hắn ngơ ngác lên tiếng, nói ra chuyện mà hai người cố gắng che giấu không suy nghĩ đến. Hắn luôn biết, nhưng xưa nay hắn không muốn nghĩ sâu, mãi đến giờ phút này, hắn mới bật thốt lên.
Chỉ là lời đã ra khỏi miệng rồi thì không có cách nào lấy lại được, hắn chỉ có thể hoàn toàn xé rách lớp màn che này, lộ ra những chân tướng khó tiếp nhận khiến cho người ta luôn né tránh không thể nhìn thẳng.
“Nàng gả vào Vệ gia, nàng vì Vệ gia mà làm nhiều như vậy, vì ta mà làm như vậy, là bởi vì, trái tim nàng, trống rỗng.”
“Không làm những việc này,” Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt mang theo sự thương hại và cay đắng: “Thì nàng không biết bản thân vì điều gì mà sống sót.”
Giọng nói của hắn khiến Sở Du cảm thấy mình như đang chìm trong nước, cái lạnh thấu xương đau khổ của dòng nước đó, nàng thấy Vệ Uẩn chậm rãi ngẩng đầu, nghe thấy hắn không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng: “Vì sao?”
Nàng chỉ mới hai mươi tuổi.
Vì sao mà lòng đã như tro tàn.
Sở Du nhìn hắn, nàng muốn thừa nhận lời hắn nói, mà trong khoảnh khắc mở miệng, nàng lại cảm thấy, cũng không phải là như thế.
Lúc nàng đến Vệ gia, lúc nàng chết lặng đi cứu người, đi giúp người, nàng quả thật là như thế. Thế nhưng lúc nàng canh giữ ở Phượng Lăng thành, trông thấy Sở Cẩm đánh trống ở thành lâu, lúc Cố Sở Sinh nói với nàng rằng “Ta không muốn nàng chết”, lúc nàng một mình đến Bắc Địch cõng hắn về nhà, khi hắn nói với nàng rằng hy vọng nàng làm tiểu cô nương cả đời, khi hắn bởi vì đau đớn, dựa trán vào bụng nàng nói “Tẩu tẩu ta đau”, trái tim của nàng được lấp đầy.
Nàng cảm thấy cuộc đời của nàng hoàn chỉnh lại viên mãn, lúc ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy ánh sáng mặt trời như ngọn lửa, cho nên nàng quay xung quanh, ở bên cạnh hắn, cố gắng muốn tốt với hắn.
Nàng sợ dựa vào hắn quá gần lại muốn cho hắn tất cả.
Nàng cảm thấy trong lòng có cái gì đó ầm vang mà sụp đổ, dưới sự chất vấn của người này, mọi thứ cưỡi ngựa xem hoa mà qua, Vệ Uẩn thấy nàng thất thần, hắn vươn tay, phủ lên khuôn mặt nàng.
“Nàng đừng sợ.”
Hắn khàn giọng lên tiếng: “Ta thích nàng, thật sự không phải là chuyện đáng sợ đến vậy. Ta không biết nàng đã trải qua những gì, ta cũng không biết tại sao nàng lại như vậy, thế nhưng A Du à, ta thích nàng, sẽ không để nàng bị tổn thương. Ta đã suy nghĩ câu nói này rất nhiều năm, bốn năm trước, vào cái đêm ta rời khỏi Phượng Lăng thành đến Bắc Địch, lúc ta ôm nàng, ta đã muốn nói câu này với nàng. Thế nhưng ta không dám nói, ta sợ sẽ khinh nhờn ca ca, ta cũng sợ sẽ khinh nhờn nàng.”
“Sau này ta hiểu ra rằng tình cảm này cũng không đáng xấu hổ, ta không làm tổn thương đến ai, ta chỉ thích nàng. Ta lại muốn nói cho nàng biết, nhưng lúc này tất cả mọi người đều nói với nàng, ta quá nhỏ tuổi, ta quá lỗ mãng, thế là ta lại không dám nói. Ta nhịn lời này xuống, ta nghĩ, nếu có một ngày ta nói câu này ra thì nhất định là bởi vì ta đã chắc chắn, xác định, cả đời này, ta cũng sẽ không phụ lòng nàng.”
Lông mi của Sở Du run rẩy, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cao hơn nàng nhiều như vậy, khuôn mặt thanh niên tuấn tú cương nghị hoàn toàn không mang theo sự non nớt và ngây ngô như thời niên thiếu. Hôm nay hắn trầm ổn lại kiên nghị, hẳn lẳng lặng nhìn nàng, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Nàng ở bên cạnh ta, lời đồn vô căn cứ, ta cản.”
“Núi đao biển lửa, ta đi.”
“Tất cả vết thương lòng của nàng, ta lấp đầy.”
“Thứ nàng mất đi, chưa từng đạt được, nếu muốn có, ta cho nàng.”
“Nàng luôn cảm thấy bản thân ta ngây thơ,” Vệ Uẩn cười lên, trong mắt mang theo sự yêu thương và bất đắc dĩ: “Nhưng A Du à, thật ra nàng mới giống như đứa trẻ, chuyện yêu thích này, nàng không dũng cảm bằng ta.”
Sở Du không lên tiếng, nàng cắn môi, không biết vì sao, nghe thấy những lời này, nàng cảm thấy nước mắt xoay vòng trong hốc mắt.
Nàng cảm thấy như bản thân mình bị người ta đập vỡ từng tầng từng lớp rồi gõ vào trái tim, bày ra nơi mềm mại yếu ớt nhất của mình trước mặt người này, người này bắt lấy ánh sáng mà chiếu rọi lên nàng.
Nàng cảm thấy mình bị làm cho choáng váng đầu óc, mỗi một câu nói của nàng đều sẽ không lý trí mà sẽ là xúc động, thế là nàng dằn tất cả xuống đáy lòng, cắn răng không nói.
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, hắn vươn tay ra, ôm nàng vào lòng.
“Cô nương ngốc, sao nàng lại bướng bỉnh như thế.”
Sở Du cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Vệ Uẩn cảm thấy nước mắt người này nhấn chìm hắn, hắn ôm nàng, khẽ vỗ lưng nàng, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng lừa gạt dỗ dành nàng: “Đừng khóc, ta có lỗi gì thì nàng nói với ta là được rồi. Nàng nhìn nàng xem, khóc đến mức trôi phấn rồi.”
Sở Du không lên tiếng, nàng cắn răng, đẩy hắn ra, mang đôi mắt mơ hồ đi về. Nàng vừa đi vừa lau nước mắt, giống như một đứa trẻ.
Vệ Uẩn không biết nên làm gì, hắn liền đi theo phía sau nàng, nhìn nàng bước nhanh về phía trước, đi chưa được mấy bước, nàng giẫm lên mép váy của mình, lảo đảo một cái rồi hung hăng té xuống.
Vệ Uẩn cuống quýt tiến lên đỡ nàng, lo lắng nói: “Nàng không sao chứ?”
Sở Du không lên tiếng, vẻ mặt trở nên có chút tái nhợt, nàng cúi đầu không nói một lời, chỉ là nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từng giọt.
Vệ Uẩn nghĩ lại dáng vẻ bị té vừa rồi của nàng, hắn chạm tay vào cổ chân nàng, cau mày nói: “Chân có bị đau không?”
Sở Du không đáp lời, Vệ Uẩn nhẹ nhàng nhấn một cái, cơ thể nàng liền căng cứng, Vệ Uẩn mở miệng muốn nói nàng, nhìn dáng vẻ người này cúi đầu rơi nước mắt, hắn lại không nói được câu nào.
Hắn thở dài, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Sở Du, ôn hòa nói: “Ta cõng nàng về.”
Sở Du bất động, Vệ Uẩn bắt lấy tay nàng vừa kéo vừa nhấc lên người mình rồi vững vàng cõng trên lưng mình.
Dưới ánh trăng, bóng của bọn họ chồng lên nhau, Vệ Uẩn cõng Sở Du, không nhịn được mà cười lên: “Trước khi gặp nàng, nghe nói nàng là đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, sau khi nhìn thấy nàng, ta cảm thấy bọn họ nói bậy. Tối hôm nay ta cuối cùng cũng hiểu được, trước kia có lẽ nàng thật sự có tính tình điêu ngoa.”
Sở Du nghiêng đầu đi, nhìn chằm chằm vào vách tường lắc lư, giọng nói Vệ Uẩn ôn hòa: “Ta không biết vì sao nàng khóc, cũng không biết nàng đang khổ sở điều gì, càng không biết nàng làm thế nào để đi đến hôm nay. Thế nhưng A Du à, ta chờ được, chỉ cần nàng cho ta cơ hội chờ đợi, đừng tự cho là nàng tốt với ta.”
“Ta xin lỗi…” Sở Du khàn giọng lên tiếng.
Vệ Uẩn cười khẽ lái đi: “Không cần phải nói xin lỗi gì đó, nàng làm gì ta cũng không ngại.”
Sở Du không lên tiếng, bàn tay vòng qua cổ hắn của nàng siết chặt lại.
Nàng chưa bao giờ gặp được người bao dung nàng như vậy, chưa bao giờ thấy người cố chấp, ấm áp, mang theo ánh sáng và sự yên ổn đến vậy.
Nàng từng vì Cố Sở Sinh là người như vậy, lúc hắn ta cưỡi ngựa mà đến, trong một khắc hắn ta đưa tay với nàng. Thế nhưng trong những năm tháng sau đó, nàng mới chậm rãi phát hiện ra, Cố Sở Sinh chưa từng là thiếu niên hồng y cưỡi ngựa mà đến trong trí nhớ của nàng. Thế giới của hắn toàn là dây dưa và giày vò, thứ hắn có không phải là sự cố chấp mà là chấp niệm. Hắn chính là lôi kéo nàng chìm vào bóng tối, chưa từng dừng lại.
Mà Vệ Uẩn, hắn không cho nàng sự bắt đầu kinh diễm, hắn không giống như thần thánh từ trên trời giáng xuống vào lúc nàng nguy nan, thậm chí lúc bọn họ gặp nhau, hắn vẫn chỉ là thiếu niên ngây ngô, muốn nàng cố gắng vì hắn mà chống đỡ một mảnh trời đất.
Thế nhưng sau khi từng chút từng chút tiếp xúc hắn, đến gần hắn, hiểu rõ hắn, làm bạn với hắn, nàng mới biết được người này tốt đẹp như vậy.
Nàng lặng yên không tiếng động mà ôm chặt hắn, rầu rĩ lên tiếng: “Chàng kinh động đến Cố Sở Sinh như vậy, người của Tô Tra bên kia làm sao bây giờ?”
“Ta tính hết rồi,” Vệ Uẩn cười khẽ: “Ta chặn đường hắn, thật ra chỉ dẫn theo mười lăm người, hắn phát đạn tín hiệu, tất cả cao thủ trong phủ nhất định sẽ ra ngoài cứu người, ta phái người trực tiếp đến phủ hắn, bây giờ có lẽ đã đưa người của Tô Tra về rồi.”
“Chàng cản Cố Sở Sinh chính là vì giương Đông kích Tây?” Sở Du nhanh chóng kịp phản ứng: “Vậy chàng cần phải nhanh chóng ra khỏi thành! Cố Sở Sinh biết được không thấy người đâu thì thế nào cũng tới tìm chàng…”
“Ta biết.” Vệ Uẩn ôn hòa lên tiếng: “Trước khi đến ta đã dặn dò, đưa nàng về rồi ta sẽ đi.”
“A Du,” Hắn quay đầu nhìn nàng: “Ta trưởng thành rồi, tất cả các con đường ta sẽ trải tốt, nàng thật sự không cần nghĩ đến chuyện nàng phải làm.”
Sở Du ngẩn người, bước chân của Vệ Uẩn rất vững vàng, khiến nàng không cảm thấy một chút xóc nảy nào. Nàng lẳng lặng nhìn bên mặt của hắn, nghe hắn chậm rãi nói: “Thuở thiếu thời nhìn nàng ngăn trước mặt ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ ta lại cảm thấy, có thể để nàng đứng sau lưng ta, có lẽ ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.”
“Ta không cần…”
“Nhưng ta phải cho nàng lựa chọn.”
Vệ Uẩn nhẹ giọng mở miệng, cửa lớn của Vệ phủ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, hắn cõng nàng, giọng điệu nhu hoà: “Bị ép rút kiếm cùng với bản thân nguyện ý rút kiếm là hai việc khác nhau.”
Nói xong, Vệ Thiển lo lắng xông lên: “Hầu gia, đồ đạc và người đều tới rồi.”
Vệ Uẩn ngẩng đầu, ở cửa Vệ phủ, tất cả người ngựa đã được chuẩn bị xong, Tưởng Thuần tiến lên, trông thấy Vệ Uẩn cõng Sở Du, nàng ấy ngẩn người, sau đó chặn lại nói: “Ta đã biết sơ lược sự việc, trước tiên nhanh chóng ra khỏi thành đi.”
Nói xong, nàng ấy tiến lên, đưa tay nhận lấy Sở Du. Sở Du được nàng ấy và Vãn Nguyệt đỡ lấy, đưa lưng về phía Vệ Uẩn mà đi về phía Vệ phủ.
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn Sở Du, Vệ Thiển đi lên nói: “Hầu gia, lên đường thôi.”
Vệ Uẩn gật đầu, đột nhiên lên tiếng: “Tẩu tử!”
Thân thể Sở Du cứng đờ, Vệ Uẩn ôn hoà nói: “Chờ ta trở về.”
Sở Du không lên tiếng, nàng biết câu “Chờ ta trở về” này có ý gì. Hắn không chỉ muốn trở về, hắn còn muốn một đáp án.
Sở Du đưa lưng về phía hắn, nàng thẳng lưng, không quay đầu lại.
Rất lâu sau, nàng cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Được.”
Ta chờ chàng trở về.
Ta cho chàng đáp án.
104.
Tưởng Thuần đỡ Sở Du đi vào, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Sở Du, muốn nói lại thôi, vẻ mặt Sở Du bình tĩnh: “Muốn nói gì thì tỷ nói đi.”
“Người vừa rồi là Tiểu Thất…”
Sở Du gật đầu, Tưởng Thuần mím môi, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nói: “Có phải đệ ấy đã nói gì không nên nói với muội không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Du không lên tiếng, Tưởng Thuần thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Đệ ấy vậy mà thật sự quay về nói rồi!”
Sở Du giương mắt nhìn nàng ấy, Tưởng Thuần đỡ nàng đi vào trong phòng, chậm rãi nói: “Bốn năm trước ta đã biết tâm tư của đệ ấy, khi đó ta từng khuyên đệ ấy… dù sao đệ ấy vẫn hơi nhỏ tuổi, mặc dù tuổi tác của các muội xấp xỉ nhau nhưng A Du à, ta biết muội và đệ ấy không giống nhau.”
Nói xong, trong mắt Tưởng Thuần mang theo sự bất đắc dĩ: “Nữ tử bạc mệnh, muội lại là người nặng tình, sau này đệ ấy không thích muội, tìm một người khác là được. Nhưng nếu như muội gánh vác tất cả lại đổi được một kết cục như vậy, ta sợ muội nghĩ quẩn.”
“Là đạo lý này.” Sở Du khàn giọng lên tiếng. Tưởng Thuần cầm tay nàng, nhẹ nhàng mở miệng: “Nhưng mà, đó là bốn năm trước.”
Sở Du lẳng lặng nhìn Tưởng Thuần, trong mắt đối phương mang theo ý cười, Sở Du thấy rõ ý của nàng ấy, Tưởng Thuần vẫn sợ nàng không hiểu, cười nói: “Có thể chờ đợi một người tận bốn năm dưới tình trạng không thấy, không nghe, không hỏi thăm, quay về nói một câu như vậy, A Du à, tình cảm này không phải là xúc động.”
“Ta biết.”
Sở Du khàn giọng lên tiếng, con người Vệ Uẩn như vậy, nếu như không phải đã xác định tâm tư của bản thân thì sao lại mở miệng nói những lời này với nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng Vệ Uẩn biết được tâm tư vào thời khắc này của bản thân, hắn lại làm sao biết được sẽ có tâm tư như thế nào khi vào một ngày nào đó hắn gặp được Thanh Bình Quận chúa?
Sở Du không dám nghĩ đến người đó, nàng hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Trước tiên không nghĩ đến những thứ này nữa, nhanh chóng chuẩn bị đi. Vệ Uẩn đã cướp người của Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh sẽ có hành động ngay. Ta cho tỷ lệnh bài, tỷ lập tức mang theo tiểu công tử ra khỏi thành.”
“Muội và mẫu thân…”
“Chúng ta không thể đi,” Sở Du bình tĩnh nói: “Thứ nhất là chúng ta đi không được, thứ hai là chúng ta vừa đi, Vệ phủ sẽ trống không, Triệu Nguyệt sẽ lập tức đuổi bắt chúng ta, tỷ chạy được không xa. Ta sẽ chăm sóc mẫu thân, tỷ đừng lo lắng.”
Nói xong, Sở Du bảo quản gia dẫn xe ngựa ra, lại đưa sáu tiểu công tử ra ngoài, con của Vương Lam bây giờ mới ba tuổi rưỡi, vừa mới học nói. Vương Lam dẫn cậu bé đi trên hành lang, lo lắng nói: “Đây là làm sao vậy?”
Sở Du giương mắt liếc nhìn nàng ấy một cái, bốn năm qua đi, Vương Lam năm đó nói muốn đi cuối cùng vẫn vì đứa con mà ở lại, vừa ở lại liền ở bốn năm, sống chết không về, tất cả mọi người cảm thấy nàng ấy vì con cái, nhưng mỗi một lần trông thấy Thẩm Hựu đứng ở cửa, Sở Du lại cảm thấy, có lẽ bản thân Vương Lam cũng không rõ là vì điều gì.
“Có thể Hầu phủ sẽ xảy ra chuyện,” Sở Du tỉnh táo lại, nàng bình tĩnh nói: “Muội giao con cho A Thuần, tỷ mấy đưa đi.”
“Nhưng bây giờ Lăng Sương còn nhỏ, gần đây nó còn bệnh…”
“Nếu không thì A Lam đưa con ra ngoài.”
Tưởng Thuần quyết định thật nhanh: “Nhìn qua muội ấy tính tình yếu đuối, nhưng nói mang con ra ngoài tìm thầy thuốc thì cũng dễ được thả đi. Bây giờ tỷ và muội ở lại nơi này, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì cũng không đến nỗi chỉ có mình muội chống đỡ.”
Sở Du im lặng một lát, nàng có chút do dự, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được, A Lam,” Sở Du ngẩng đầu nhìn nàng ấy, vẻ mặt trịnh trọng: “Muội làm được không?”
Vương Lam ngẩn người, nàng ấy do dự một lát, cúi đầu nhìn Vệ Lăng Sương mà mình dắt tay rồi gật đầu nói: “Được, ta mang bọn nó ra ngoài.”
Nói xong, Sở Du để mấy đứa trẻ đi lên, nàng để bốn đứa trẻ lớn hơn một chút ghé vào gầm xe của xe ngựa, hai đứa còn lại giả bệnh do Vương Lam bảo vệ trong xe ngựa. Bỗng nhiên đưa tất cả công tử của Vệ phủ ra ngoài thì quá làm người khác chú ý, chỉ có thể như vậy mà đi.
Vương Lam cũng không do dự, nàng ấy quyết định thật nhanh mà đi thu dọn đồ đạc, sau đó ôm Vệ Lăng Sương rồi dắt Vệ Lăng Đông lên xe ngựa. Tưởng Thuần kéo Vệ Lăng Xuân lớn tuổi nhất qua, nàng ấy sờ lên đầu cậu, ôn hòa nói: “Lăng Xuân, các đệ đệ giao cho con chăm sóc, con biết chưa?”
“Biết rồi.”
Vệ Lăng Xuân nghiêm túc gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho các đệ ấy.”
Tưởng Thuần mím môi, nàng ấy đưa tay ôm Vệ Lăng Xuân vào lòng.
Sở Du lẳng lặng nhìn bọn họ, trái tim động đậy, tình mẫu tử như vậy là thứ nàng chưa từng có, nàng lặng lẽ nhìn, lại có mấy phần hâm mộ.
Xe ngựa lộc cộc rời đi, đưa tiễn Vương Lam đi, Sở Du và Tưởng Thuần đứng ở cổng, Tưởng Thuần cười cười: “Lại chỉ còn hai chúng ta.”
Sở Du nhìn Tưởng Thuần, phát hiện ra bốn năm trước hình như cũng như thế, nàng không nhịn được mà cười ra tiếng: “Phải, Hầu phủ chúng ta thật sự là nhiều tai họa.”
Hai người cười cười nói nói trở về phòng, Vương Lam thì bôn ba trong màn đêm, nàng ấy mang theo hai chiếc xe ngựa, sáu đứa trẻ đều ở trên xe ngựa, đến trước cửa, sau khi nàng ấy lấy ra lệnh bài của Trấn Quốc Hầu phủ thì nghe thấy bên ngoài có chút do dự nói: “Vệ Lục phu nhân, bây giờ đã cấm đi lại vào ban đêm, nếu không thì ngài vẫn là ngày mai ra khỏi thành…”
“Con ta đều thành thế nào rồi,” Vương Lam vén rèm, nén nước mắt mắng chửi: “Tối nay ngươi ngăn cản ta, nếu con ta bất hạnh không trị liệu tốt, tội này ngươi có gánh không!”
Thủ vệ bị mắng như vậy thì hơi do dự, Vương Lam gắt gao nhìn chằm chằm hắn ta: “Hôm nay ngươi cản ta cũng được, nhưng trong ngực ta ôm Lục công tử của Vệ gia. Ta biết các ngươi xem thường ta, nhưng cho dù phu quân ta không có ở đây thì tiểu Hầu gia nhà chúng ta vẫn còn sống, đệ ấy còn đang ở biên quan vì các ngươi mà chém giết đẫm máu, các ngươi chính là đối xử với người nhà của đệ ấy như vậy sao?! Nếu như bởi vì ngươi mà Vệ Lục công tử có chuyện không may thì ngươi sẽ lấy mạng ra trả?!”
Thị vệ nghe được tên của Vệ Uẩn thì quay đầu nhìn thị vệ bên cạnh mình, cuối cùng cũng nói: “Được, vậy chúng ta làm kiểm tra theo thông lệ, nếu không có gì thì sẽ cho Lục phu nhân đi.”
Nói xong, binh sĩ tiến lên kiểm tra xe ngựa, Vương Lam căng thẳng đến mức siết chặt màn xe, tim nàng ấy đập nhanh, bây giờ bốn đứa trẻ đều ở bên dưới xe ngựa, nếu như để binh sĩ phát hiện ra tất cả các đứa trẻ của Vệ gia đều muốn ra khỏi thành thì tuyệt đối không có khả năng thành công.
Vương Lam cố gắng suy nghĩ ra lý do để ngăn cản bọn họ, nhưng nàng ấy vốn chỉ là phụ nhân trong khuê phòng, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do gì, mắt thấy binh sĩ dùng trường thương tìm kiếm dưới xe ngựa, tim của Vương Lam đều sắp nhảy đến cổ rồi, đang muốn mở miệng ngăn cản thì nghe thấy có một tiếng gọi lo lắng: “Vệ Lục phu nhân!”
Tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía người lên tiếng kia, Vương Lam nhìn thấy hắn ta thì không khỏi ngẩn người, Thẩm Hựu điều khiển ngựa đứng trước cửa, hắn ta nhìn Vương Lam, tung người xuống ngựa, lo lắng tiến về phía trước nói: “Lục phu nhân, ta nghe nói thân thể Lục công tử có chuyện, bây giờ có tốt chưa?”
Hắn ta vừa đến, nhóm thủ tướng lập tức hành lễ. Bây giờ Thẩm Hựu là hồng nhân bên cạnh Triệu Nguyệt, tất cả mọi người nhận ra, không dám đắc tội. Vương Lam trông thấy Thẩm Hựu, nàng vốn muốn tránh hắn ta nhưng bởi vì tình thế trước mắt, chỉ có thể ráng chống đỡ nói: “Sợ là không xong rồi, bây giờ ta muốn ra khỏi thành tìm Ông đại phu vẫn luôn xem bệnh cho nó…”
“Vậy thì còn không mau thả đi?!”
Thẩm Hựu ngẩng đầu gầm thét: “Người xảy ra chuyện mà các ngươi kéo dài được sao!”
“Thẩm đại nhân, còn phải lục soát…”
“Lục soát cái gì mà lục soát!” Thẩm Hựu một cước đá văng người kia, hoàn toàn là dáng vẻ kiêu căng: “Nhanh chóng mở cửa, nếu không lão tử bắt các ngươi hỏi tội! Có việc gì ta chịu trách nhiệm, mở cửa!”
Nghe thấy lời này, các thủ tướng cũng không ngăn cản nữa, dù sao thì xảy ra chuyện gì cũng là việc của Thẩm Hựu. Mọi người nhìn nhau một chút, cuối cùng cũng mở cửa.
Thẩm Hựu đưa Vương Lam ra ngoài, Vương Lam ôm đứa trẻ, ngồi trong xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng vút qua, Vương Lam không nghe thấy Thẩm Hựu nói câu nào, hắn ta vẫn luôn ở bên ngoài xe ngựa, lẳng lặng hộ tống nàng ấy.
Ra khỏi thành, nguy cơ lớn nhất đã được giải quyết. Mấy đứa trẻ đều được sắp xếp lên xe ngựa, tất cả đều buồn ngủ, ngã trái ngã phải mà ngủ thiếp đi. Chờ đến lúc trời sáng, Thẩm Hựu rốt cuộc cũng dừng lại.
“Lục phu nhân,” Hắn ta ở bên ngoài xe ngựa, cung kính nói: “Ta chỉ có thể tiễn ngài đến đây. Con đường tiếp theo ngài phải cẩn thận một chút.”
Vương Lam nghe lời người kia nói, nàng ấy ôm con, trong mắt nén nước mắt, rất lâu sau mới đáp một tiếng “Ừm”.
Nàng ấy biết mấy năm nay hắn ta vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa Vệ phủ, nàng ấy chính là biết nên mới có chút không hiểu.
Không hiểu người tốt như hắn ta vì sao năm đó lại phải đưa lá thư đó.
Không hiểu tại sao hắn ta phải làm bộ như không trêu chọc gì nàng ấy cả, cuối cùng mới nói ra được đáp án.
Nàng ấy ôm Vệ Lăng Hàn, lẳng lặng đợi một lúc, sau một hồi, nàng ấy mới nghe thấy tiếng ở bên ngoài: “Lục phu nhân, Thẩm Hựu biết yêu cầu này mạo muội, thế nhưng Thẩm Hựu vẫn muốn hỏi một lần, bốn năm không gặp, không biết Lục phu nhân có thể cho phép tại hạ gặp mặt một lần, tận mắt nhìn Lục phu nhân có tốt hay không.”
Vương Lam không lên tiếng, rất lâu sau, nàng ấy mới mở miệng: “Gặp mặt rồi thì có thể thế nào nữa? Ta tốt hay không tốt, huynh nhìn một chút thì có thể thay đổi sao? Gặp mặt chỉ thêm thương tâm thôi.”
Thẩm Hựu ở bên ngoài hồi lâu không lên tiếng, thời khắc Vương Lam cho rằng hắn ta đã rời đi thì rèm cũng chợt bị vén lên. Ánh nắng sớm lọt vào trong xe ngựa, bóng dáng của người nọ lọt vào trong mắt nàng. Đường nét thâm thúy mà chỉ Bắc Địch mới có, đôi mắt như bầu trời sao lẳng lặng ngắm nhìn nàng ấy. Vương Lam bị dọa đến phát ngốc, Thẩm Hựu lẳng lặng nhìn nàng ấy, hồi lâu, hắn ta khẽ cười.
“Nhìn thấy nàng, ta cũng an tâm rồi.”
“Lục phu nhân,” Trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ luyến tiếc: “Cố gắng bảo trọng.”
Nói xong, Thẩm Hựu buông rèm xuống, lần này Vương Lam cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hắn ta cưỡi ngựa rời đi, rất lâu sau, nàng ấy mới phản ứng được, thị vệ bên ngoài dò hỏi: “Lục phu nhân, có thể lên đường chưa?”
Vương Lam ngẩng đầu, trong mắt đều là sự kiên nghị: “Lên đường, đến Côn Dương!”
Lúc hừng đông, Sở Du cuối cùng cũng phân phó xong tất cả mọi chuyện. Nếu như lần này Vệ Uẩn quay lại nữa thì sợ là sẽ hoàn toàn vạch mặt với Triệu Nguyệt, nàng phải chuẩn bị mọi thứ tốt mới được.
Nàng ngáp một cái, sau đó nghe thấy quản gia thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh tới rồi.”
Sở Du gật đầu, có chút mỏi mệt: “Để hắn vào đi.”
Nói xong, nàng đi đến chính đường, ngồi quỳ ở chỗ trên cao, rót trà cho mình.
Không bao lâu, nàng nhìn thấy Cố Sở Sinh mang người đến.
Nàng giương mắt nhìn hắn ta, lại cười nói: “Cố đại nhân, hôm nay không lâm triều?”
Vết thương trên mặt Cố Sở Sinh đã kết vảy, hắn ta cười ngồi xuống, người bên cạnh dâng trà cho hắn ta.
“Hôm nay ta không đi lâm triều là vì sao, Đại phu nhân không biết sao?”
Sở Du nhìn thị nữ đi lên, bưng đồ ăn sáng lên, nàng chậm rãi nói: “Ý của Cố đại nhân, thiếp thân nghe không hiểu. Ngài có muốn đi lâm triều hay không thì liên quan gì đến Vệ phủ ta.”
“Vệ Uẩn lợi hại đó,” Cố Sở Sinh nhấp một ngụm trà rồi ca ngợi: “Ta còn thật sự cho rằng hắn muốn giết ta, lại không nghĩ là kế giương Đông kích Tây. Đại phu nhân, thời gian mà đêm qua Cố mỗ để cho ngài chuẩn bị, vẫn tính là đủ nhỉ?”
Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu nhấp trà, ánh mắt Cố Sở Sinh sắc bén mà nhìn nàng, lạnh giọng: “Đại phu nhân, hôm nay Cố mỗ đến cầu thân, không biết là có thích hợp hay không?”
“Cố Sở Sinh,” Sở Du nhàn nhạt mở miệng: “Hôn sự này, sợ là không được rồi.”
Cố Sở Sinh bỗng nhiên siết chặt tay, Sở Du giương mắt nhìn hắn: “Ta suy nghĩ rõ ràng rồi, có lẽ ta đã có người ta thích rồi.”
“Có người nàng thích?” Cố Sở Sinh cười trào phúng: “Cuộc đời con người có ai mà không thích mấy người, nàng ở vị trí này, chuyện hôn nhân còn nói thích?”
Sở Du không lên tiếng, vẫn uống trà như thường. Cố Sở Sinh thấy nàng không trả lời thì dần tỉnh táo lại.
“Thích cỡ nào?”
“Cũng không tính là nhiều đâu,” Sở Du thở dài: “Thật ra bản thân ta cũng không biết, chỉ là Cố Sở Sinh à, nếu ta biết mình thích hắn, vậy thì trước khi ta suy nghĩ rõ ràng, ta sẽ không mặc kệ chính mình làm tổn thương hắn.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, một lát sau, hắn ta cười khẽ: “Đã trông chờ nhiều năm như vậy, kết quả vẫn không có gì cả.”
“Không tính là không có gì,” Sở Du giương mắt nhìn hắn ta: “Bây giờ ngươi hai mươi mốt tuổi, đã là Lễ bộ Thượng thư rồi, Đại học sĩ Nội các được quyết định nội bộ, Cố Sở Sinh, ngươi đã có được đủ nhiều rồi.”
“Đủ cái gì!”
Cố Sở Sinh nổi giận lên tiếng.
Cái gì mà Lễ bộ Thượng thư, cái gì mà Đại học sĩ, những thứ này hắn ta chưa từng có được sao?
Hắn ta từng phụ tá ba đời đế vương, là đế sư cao quý, quyền nghiêng triều chính, quan to lộc hậu, danh lợi này vào đời trước hắn ta đã sớm có đủ rồi, nhìn thấu rồi, nếu như hắn ta còn để ý những thứ này thì năm đó có thể bị Vệ Uẩn chém giết?
Hắn ta gấp rút thở hổn hển, nhìn Sở Du chằm chằm.
“Sở Du, nàng đừng ép ta.”
Giọng nói hắn ta run rẩy: “Đời ta chỉ có nàng, nàng đừng ép ta.”
Sở Du giương mắt nhìn hắn ta, khẽ nhíu mày.
“Cố Sở Sinh,” Nàng có chút không hiểu: “Từ khi nào thì ngươi bắt đầu cố chấp như vậy?”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn ta hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
Từ khi nào?
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…
Hắn ta đã sớm không nhớ rõ nữa.
Nhưng hắn ta không thể nói cho nàng biết những chuyện này, nếu như nói cho nàng biết thì hắn ta và nàng thật sự không thể có khả năng nữa.
Hắn ta thở hổn hển, bình ổn lại lý trí của mình.
“Nàng chắc chắn sẽ không đồng ý với ta, phải không?”
“Cố Sở Sinh…”
“Phải hay không phải!”
Sở Du không lên tiếng, sau một hồi, nàng chậm rãi lên tiếng: “Phải.”
Lúc nói ra lời này, trong lòng nàng đều đang run, nhưng mà nàng cũng không biết là có được lực lượng từ nơi nào, chống đỡ nàng.
Nàng cảm thấy mình giống như có chỗ dựa vào, bởi vì có người đứng phía sau, cho nên nàng có vốn liếng để bốc đồng. Thế là nàng ngẩng đầu lên, lặp lại một lần nữa: “Phải.”
Cố Sở Sinh cười, hắn ta gật đầu lùi ra phía sau.
“Được, được, ta biết rồi.”
Hắn nói xong thì xoay người sang chỗ khác, hắn ta đi nhanh về phía trước mấy bước chân rồi lại dừng lại.
“Vệ Đại phu nhân,” Hắn ta bình tĩnh lên tiếng: “Gần đây hơi cao hứng, chuẩn bị gả cho tốt đi.”
Nghe thấy lời này, Sở Du cười ra tiếng.
“Được.” Nàng chậm rãi nói: “Nếu như, Hầu gia nhà chúng ta để cho ta gả.”
Cố Sở Sinh nghe thấy lời này thì khí huyết cuồn cuộn.
Hắn ta nên sớm nghĩ tới, Công Tôn Lan kia chính là Vệ Uẩn… Hắn ta vốn nghĩ, với tính tình của Sở Du, nếu như Công Tôn Lan là Vệ Uẩn thì nàng tuyệt đối không có khả năng lấy Công Tôn Lan ra để kích hắn ta. Mãi đến đêm qua Vệ Uẩn ra tay, Vệ gia không để ý đến mệnh lệnh của Sở Du mà dốc toàn bộ lực lượng, hắn ta mới ý thức được, nếu như Sở Du không biết thì sao?
Hoặc là… Sở Du cũng thích hắn thì sao?
Có vô số khả năng, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn ta không dám tới gặp nàng, hắn ta thậm chí không biết phải làm sao để đối mặt với Sở Du đã thích người khác.
Hắn ta đã suy nghĩ cả một đêm, nghĩ mãi mà không rõ, nhưng hắn ta chỉ biết một chuyện.
Hắn ta phải ngăn cản nàng.
Đời này hắn ta trọng sinh mà đến, ngoại trừ nàng thì hắn ta không còn cầu mong điều gì khác.
105.
Cố Sở Sinh vừa đi, Sở Du lập tức cho người dặn dò xuống dưới, lời xướng của các quán trà, quán rượu, hí viên thậm chí là các ca nữ trong thanh lâu ở khắp nơi dưới danh nghĩa của bọn họ đều bắt đầu chuẩn bi, người kể chuyện chuẩn bị câu chuyện, người viết văn chuẩn bị văn chương, người hát hí khúc chuẩn bị hí khúc, ca nữ chuẩn bị lời hát, tất cả sự việc đều dồn dập chỉ thảm án Bạch Đế cốc năm đó cùng với bây giờ Triệu Nguyệt đang tự mình xây dựng Lãm Nguyệt lâu.
Lãm Nguyệt lâu là một tòa lầu cao do Trưởng công chúa giật dây cho Triệu Nguyệt xây dựng, được xây ở vùng đất trù phú phong thủy, nền bạch ngọc, đèn khảm minh châu, hoàng kim làm ghế dựa, rượu ngon cả ao. Tòa lầu này được che giấu, bách tính biết hãy không nhiều, nhưng những năm này, số lượng tiền bạc lớn của quốc khố và chỗ của tử tù, thật ra đều liên quan đến Lãm Nguyệt lâu.
Dựa theo suy nghĩ của Triệu Nguyệt, ngày sau thiên hạ bình định, hắn ta sẽ cùng Trưởng công chúa sống trong Lãm Nguyệt lâu, sau khi chết thì cùng nhau hạ táng, vùi sâu vào hoàng lăng vô cùng xa hoa này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Sở Du sắp xếp những chuyện này thì Cố Sở Sinh lại trực tiếp vào cung.
Bây giờ hắn ta có được sự ưu ái của Triệu Nguyệt, cũng không được triệu kiến mà trực tiếp vào cung, lúc vào cung, Triệu Nguyệt đang xem sổ con, Cố Sở Sinh đi vào đại điện, trực tiếp quỳ xuống, Triệu Nguyệt sợ hết hồn, lo lắng nói: “Ái khanh đây là có ý gì?”
“Bệ hạ,” Cố Sở Sinh cung kính mở miệng: “Thần có một việc muốn nhờ.”
“Ngươi và ta là huynh đệ, có chuyện gì ngươi đều có thể nói ra.” Vẻ mặt Triệu Nguyệt ôn hòa, hắn ta đi đến trước mặt Cố Sở Sinh nhưng cũng không dìu hắn, lẳng lặng chờ hắn mở miệng. Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Triệu Nguyệt: “Thần xin bệ hạ tứ hôn, thần tâm duyệt Đại phu nhân Sở Du của Vệ gia, xin bệ hạ thành toàn.”
Nói xong, Cố Sở Sinh hung hăng đập đầu trên mặt đất. Triệu Nguyệt hơi ngẩn ra, sau đó khuôn mặt lộ vẻ khó xử: “Sở Sinh, Vệ Đại phu nhân chính là Đại phu nhân của Vệ gia, quả phụ trung liệt, chuyện này… tứ hôn nào có được ban cho phụ nhân đã gả, thánh chỉ này được ban ra, không chỉ có ngươi phải bị chế nhạo mà trẫm cũng sẽ bị thiên hạ chế nhạo. Hơn nữa Vệ Uẩn kia nào có cho phép ý chỉ như vậy…”
“Bệ hạ, thần đều đã nghĩ tới rồi.” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng: “Thần cũng không có cách nào. Đạo thánh chỉ tứ hôn ngày hôm nay, vi thần không phải cầu vì bản thân mà là vì bệ hạ, vì thiên hạ này mà cầu.”
Triệu Nguyệt nghe được lời này thì nhíu mày, trên mặt nghi hoặc, hắn ta đỡ Cố Sở Sinh dậy nói: “Ngươi từ từ nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bệ hạ có biết, tối hôm qua, Công Tôn Lan đã ra khỏi Hoa Kinh?”
Triệu Nguyệt hơi sững sờ, sau đó nghe Cố Sở Sinh lại nói: “Bệ hạ có biết nguyên nhân chân chính mà Công Tôn Lan kia đến Hoa Kinh?”
“Không cần thừa nước đục thả câu,” Trong lòng Triệu Nguyệt có chút hoảng loạn, trên mặt lại không hiện ra, hắn ta uống một ngụm trà rồi bình tĩnh nói: “Trẫm nghe.”
“Mấy ngày trước, vi thần bắt được mấy tên gian tế Bắc Địch, dưới sự tra hỏi chặt chẽ, vi thần biết được, những gian tế này từ Bắc Địch tới, có thư mật muốn giao cho bệ hạ.”
Nghe thấy lời này, trái tim Triệu Nguyệt chợt đập nhanh hơn rất nhiều.
Bây giờ Bắc Địch đưa thư cho hắn ta, trong thư đó sẽ có nội dung gì, Triệu Nguyệt rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, lại cười nói: “Vậy thư của bọn chúng đâu?”
“Bọn gian tế này nói, bọn chúng mang lời nhắn, nhất định phải gặp mặt bệ hạ mới có thể nói được. Tối hôm qua ta nhận được tin tức thì dự định dẫn người vào cung. Ai ngờ Vệ phủ đột nhiên truyền tin tới, ngài biết tâm tư của ta đối với Vệ Đại phu nhân, thế là ta đến Vệ phủ trước, ai ngờ trên đường trở về ta bị chặn giết, thị vệ của ta thả đạn tín hiệu, thế là thị vệ trong phủ ta đều tới cứu người, chờ lúc ta trở về thì mới phát hiện ra, không thấy mấy gian tế kia đâu nữa.”
Việc chặn giết và đạn tín hiệu tối hôm qua là điều không gạt được, nếu như không nói gì cả, con người Triệu Nguyệt nhiều nghi ngờ như vậy tất nhiên sẽ hoài nghi hắn, không bằng nói một nửa giữ một nửa, để Triệu Nguyệt tự mình đoán.
Cố Sở Sinh thấy Triệu Nguyệt nhíu mày thì tiếp tục nói: “Sau khi không thấy gian tế đâu, ta lập tức muốn đến Vệ phủ đòi người, trùng hợp như vậy, rõ ràng là Vệ phủ trù tính muốn lấy mạng ta. Nhưng là lúc người của ta tới Vệ phủ thì phát hiện ra, rất nhiều gia thần của Vệ phủ bảo vệ Công Tôn Lan ra khỏi Hoa Kinh, ta cho người đuổi theo, lại phát hiện ra không kịp. Công Tôn Lan tốn công tốn sức bắt đi gian tế Bắc Địch như thế, rốt cuộc là có bí mật gì không thể cho ai biết, không thể cho bệ hạ biết?
Triệu Nguyệt gõ bàn, nghe Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Vi thần đoán, chắc chắn Vệ Uẩn ở biên cảnh đã làm chuyện gì đó không dám để cho bệ hạ biết được, ngài muốn lấy mạng hắn, chuyện không dám để cho bệ hạ biết thì còn có cái gì?”
“Những năm này hắn tăng binh tăng lương, nhiều lần đòi triều đình tiền và vật tư, nói là bồi dưỡng quân đội tinh nhuệ, nhưng những tinh nhuệ kia của hắn dẫn dắt tới quốc thổ Bắc Địch, mỗi lần trở về đều gần như là toàn quân bị diệt, toàn quân bị diệt mà chỉ có hắn quay về, lần nào cũng may mắn như vậy, bệ hạ, ngài tin không?”
Triệu Nguyệt giương mắt nhìn về phía Cố Sở Sinh: “Nếu như ta không tin lên tiếng, thì ngươi cảm thấy ta lại có thể làm thế nào?”
“Bệ hạ,” Cố Sở Sinh nghiêm túc nói: “Nếu như xác nhận Vệ Uẩn có phản tâm, lần này đánh Vương gia, chúng ta không thể để cho hắn đi nữa.”
Triệu Nguyệt sờ chén trà, chậm rãi nói: “Bây giờ hắn đã ở trên đường hồi Kinh, nếu không đi đánh Vương gia thì lại phải đi đâu?”
“Cha huynh ở nơi nào,” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng: “Hắn liền đi nơi đó.”
Triệu Nguyệt giương mắt nhìn Cố Sở Sinh, lời như vậy, hắn ta không thấy bất ngờ chút nào, hắn ta luôn biết Cố Sở Sinh là người quyết đoán, trong số những văn thần, hắn sát phạt quyết đoán không khác những võ tướng.
“Nếu như ta giết hắn, Vệ gia làm phản thì làm sao bây giờ?”
Triệu Nguyệt cũng không ngại giết Vệ Uẩn, hắn ta là ngại quân của Vệ gia sau lưng Vệ Uẩn.
Cố Sở Sinh nhạt giọng nói: “Cho nên, đây chính là lý do ta muốn cưới Vệ Đại phu nhân.”
Triệu Nguyệt nhíu mày, nghe Cố Sở Sinh nói: “Vệ Uẩn chết rồi, Vệ gia còn sáu tiểu công tử và bốn vị phu nhân không phải sao? Nhất là Vệ Đại phu nhân, năm đó tại trận chiến Phượng Lăng, nàng một mình bảo vệ Phượng Lăng, sau đó nàng lao tới ngàn dặm cứu Vệ Uẩn và hai ngàn binh sĩ trở về, nàng ở Vệ gia có danh vọng rất nặng, có thể nói Vệ Uẩn chết rồi thì nàng chính là trụ cột tinh thần của Vệ gia. Nếu như Vệ Uẩn không phải do chúng ta chết mà là chết ngoài ý muốn, Vệ gia muốn phản thì đầu tiên phải xem ý của Sở Du. Nhưng nếu như Sở Du gả cho ta thì sao?”
Triệu Nguyệt ngẩn ngơ, Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Ta và Sở Du ở Đại Sở vốn là giai thoại, nàng gả cho ta là chuyện chẳng có gì lạ. Chờ Vệ Uẩn vào Hoa Kinh, chúng ta để hắn chết ngoài ý muốn, ta lại cưới Sở Du. Sở Du gả cho ta rồi thì Sở Lâm Dương sẽ đứng về phía ta, mà Vệ gia, một mặt chịu áp lực của Sở Lâm Dương, một mặt khác cũng dựa vào sự kính trọng và tín nhiệm đối với Sở Du mà sẽ không làm loạn. Cứ như vậy, tướng sĩ của Vệ gia cũng sẽ được trấn an, không cần lo lắng Vệ gia báo thù cho Vệ Uẩn.”
“Nếu như Vệ Đại phu nhân không chịu thì sao?”
Triệu Nguyệt có chút sầu lo: “Những chuyện này của ngươi đều căn cứ vào điều kiện tiên quyết là Sở Du bằng lòng…”
“Ta cưới nàng trước.” Cố Sở Sinh nói chắc như đinh đóng cột: “Ta cưới nàng, giết Vệ Uẩn, nhốt nàng ở Hoa Kinh, lấy sáu vị tiểu công tử của Vệ gia ra để ép nàng. Nàng xem Vệ gia như trách nhiệm của mình, vì sáu tiểu công tử kia, nàng cũng phải nhịn.”
“Sau khi nhịn thì sao?” Triệu Nguyệt tiếp tục hỏi, Cố Sở Sinh cười cười, hắn ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Vì sao bệ hạ không hỏi, sau khi Trưởng công chúa nhịn thì thế nào?”
Triệu Nguyệt bị hỏi đến sửng sốt, một lát sau, hắn ta cười lớn.
“Phải rồi.”
Giọng nói hắn ta bình thản: “Người như chúng ta, nói chuyện sau này cái gì. Đi một bước tính một bước đi.”
Cố Sở Sinh gật đầu, Triệu Nguyệt gọi người đến: “Chuyện tứ hôn ta suy nghĩ trước đã, hôm nay không nói đến những thứ này nữa, rất lâu rồi chúng ta không uống rượu, uống một bữa đi.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, trong lòng hắn suy tư về cách nghĩ của Triệu Nguyệt.
Hắn đã phân tích mọi thứ rất thấu đáo, theo lý thuyết thì Triệu Nguyệt không nên hoài nghi điều gì, vì sao lại không đồng ý đây?
Nhưng mà Triệu Nguyệt đã quen che giấu, hắn ta cười gọi Cố Sở Sinh, hai người uống hồi lâu, Triệu Nguyệt thở dài hỏi hắn: “Nghe nói nữ tử coi trọng con cái, ngươi nói xem nếu như điện hạ có con của ta thì thời gian về lâu về dài, nàng có tha thứ cho ta hay không?”
Cố Sở Sinh cười cười.
“Có nhỉ?” Hắn khàn giọng lên tiếng: “Tên của con ta, ta đã nghĩ xong rồi. Nó sẽ là một nam hài, ta muốn gọi nó là Nhan Thanh.”
Cố Nhan Thanh, đời trước là nhi tử duy nhất của hắn.
Sau khi nàng rời đi, bên cạnh hắn chưa từng có người khác, sau khi Cố Nhan Thanh lớn lên, biết được ân oán giữa Sở Cẩm, hắn và Sở Du, nó không biết nên đối mặt như thế nào nên đã lựa chọn dạo chơi bốn biển, cả một đời, đến lúc hắn chết, nó cũng không quay về.
Cố Sở Sinh nhắm mắt lại, cảm thấy mình có chút say, hắn không quá cho phép bản thân mình lộ ra vẻ say trước mặt người ngoài ngoại trừ Sở Du, hắn đứng dậy, khó khăn hành lễ với Triệu Nguyệt rồi lui ra, lung la lung lay rời đi.
Triệu Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, đại thái giám Trương Huy đi tới, có chút khó hiểu nói: “Bệ hạ, hôn sự kia của Cố đại nhân, ngài còn có gì để suy nghĩ?”
“Quả thật là không có gì để lo lắng,” Triệu Nguyệt cười cười: “Chỉ là, mọi thứ đều như ý của hắn thì nào có thể thành? Hắn muốn Sở Du cũng được, nhưng muốn quang minh chính đại như vậy, nếu Vệ Uẩn không chết thì ông nói xem sẽ tính sổ trên đầu ai?”
“Đến lúc đó Cố Sở Sinh cưới được Sở Du rồi hợp tác với Vệ Uẩn… đây cũng không phải là chuyện không có khả năng.”
Giọng nói Triệu Nguyệt nhàn nhạt, Trương Huy có chút do dự: “Vậy ý của ngài là?”
“Hôn sự này phải kết, nhưng mà, nào có thể vẻ vang như vậy?”
Triệu Nguyệt cười lạnh: “Trẫm tứ hôn đều do bất đắc dĩ, vì để che đậy chuyện xấu mà Cố Sở Sinh làm với Vệ Đại phu nhân. Ngươi nói xem, dựa theo tính tình của Vệ Uẩn, nếu như tẩu tử của hắn bị Cố Sở Sinh làm bẩn, bị ép xuất giá để bảo vệ thanh danh thì hắn có giết Cố Sở Sinh hay không?”
Trương Huy hơi sững sờ, Triệu Nguyệt đứng dậy, bình tĩnh nói: “Nếu đã muốn đứng về phía bên này thì tuyệt đối không thể cho hắn đường lui. Ân tình của trẫm nào có thể dễ lấy như vậy?”
“Bệ hạ nói đúng.” Trương Huy cười tiến lên: “Tóm lại là cưới được Vệ Đại phu nhân, cách thức như thế nào thì có lẽ Cố đại nhân sẽ không để ý.”
Triệu Nguyệt khẽ cười một tiếng, hắn ta không nói nhiều nữa, quay đầu nói: “Phân phó người theo dõi Vệ phủ rồi?”
“Theo dõi rồi.” Trương Huy vội nói: “Vừa rồi Cố đại nhân mở miệng, ta đã ra ngoài, nhanh cho người tiếp cận Vệ phủ.”
Triệu Nguyệt gật đầu, Trương Huy tiếp tục nói: “Có điều, nô tài nghe nói, tối hôm qua Vệ Lục công tử bệnh nặng, Lục phu nhân đã ôm đứa trẻ ra khỏi thành.”
“Sao lại thả cho đi?!” Triệu Nguyệt lập tức nhíu mày: “Đêm khuya cấm đi lại, có thể tùy tiện ra vào Hoa Kinh này?”
“Người thủ thành nói là Thẩm đại nhân bảo đảm.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Thẩm đại nhân chung tình với Vệ Lục phu nhân, bệ hạ ngài cũng biết mà.”
Nghe thấy lời này, Triệu Nguyệt trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Tối hôm qua có mấy người ra ngoài?”
“Ba người, Lục phu nhân, Ngũ công tử và Lục công tử.”
“Thôi,” Triệu Nguyệt xua tay: “Dù sao cũng còn bốn đứa ở lại. Cứ mặc kệ trước đã, chỉ là Thẩm Hựu, nể mặt công lao trước kia của hắn, bảo hắn tự mình trở về, cắt lương suy nghĩ đi.”
“Bệ hạ khoan dung độ lượng,” Trương Huy vội vàng nói: “Thật sự là thánh quân một triều.”
Triệu Nguyệt cười cười, nghe được lời nịnh nọt như vậy, trong lòng của hắn ta khó tránh khỏi việc cao hứng. Mặc dù ngay từ đầu sẽ cảnh giác, nhưng khi làm Hoàng đế lâu rồi thì không tự chủ được mà cảm thấy, lời như vậy mới là lời hắn ta nên nghe. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Tê Phượng cung, bình tĩnh nói: “Mai phi thế nào rồi?”
“Nghe nói là giống như bình thường, chỉ là càng ngày càng lười.”
Triệu Nguyệt trầm mặc một lát rồi lại nói: “Để Lãm Nguyệt lâu tăng tốc tiến độ đi.”
“Chờ nàng trông thấy Lãm Nguyệt lâu,” Triệu Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt mang theo mấy phần bất đắc dĩ: “Có lẽ sẽ vui vẻ một chút nhỉ?”