Lời nói của Cố Sở Sinh khiến cho cả chiến trường ồn ào hẳn lên, sau mấy ngày chinh chiến gặp được chuyện phong nguyệt như vậy, tâm tình mọi người đều tốt hơn rất nhiều, ngay cả Sở Cẩm cũng cười như không cười nhìn qua Sở Du.
Nhưng mà Sở Du nhìn nam tử dưới thành lâu lại nhịn không được mà siết chặt nắm tay.
Nàng nhìn vào ánh mắt Cố Sở Sinh, nhìn hắn chân thành thổ lộ tình ý sẽ không nhịn được mà nhớ tới đời trước.
Cho dù quá khứ dường như đang bắt đầu trôi đi, nhưng mười hai năm lại không cách nào dễ dàng xóa bỏ toàn bộ như vậy. Nàng có thể dễ dàng tha thứ cho mọi người, ngoại trừ Cố Sở Sinh.
Cũng may hiện tại nàng có thể khống chế được cảm xúc, vì thế nàng rũ đôi mắt, vững vàng nói: “Đại phu nhân Vệ gia không thân cũng chẳng quen Cố đại nhân, thỉnh Cố đại nhân nói chuyện cẩn thận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời này vừa ra, những người vừa rồi còn trêu đùa lập tức im lặng, bầu không khí có vài phần xấu hổ.
Sở Du phất tay, nói: “Mở cửa thành.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Cố Sở Sinh đã sớm đoán được kết quả này, ngược lại cũng không cảm thấy tức giận, thở dài bước vào thành Phượng Lăng.
Sau khi tiến vào trong thành, Trường Nguyệt tiến lên mời Cố Sở Sinh tới chỗ Sở Du, đợi tại đại sảnh chờ Sở Du triệu kiến.
Sở Du sửa sang lại một chút cảm xúc, cho người mời Cố Sở Sinh tiến vào.
Cố Sở Sinh thay đổi một thân áo dài, cung kính hành lễ với Sở Du.
Hiện giờ ấn theo thân phận, hắn phải hành lễ với Vệ gia đại phu nhân Sở Du. Động tác của hắn rất phù hợp với quy tắc, nhưng vẫn nhịn không được khi chắp tay lặng lẽ giương mắt xuyên thấu qua khe hở ngón tay nhìn về phía nữ tử đang quỳ thẳng tắp đoan chính trên ghế chủ tọa.
Nàng mặc nam trang, cổ tay áo dùng dây thừng trói chặt, mái tóc dài được buộc cao, bộ dáng giống như tùy thời đều có thể thay áo giáp lên chiến trường.
Cách ăn mặc như vậy khiến Cố Sở Sinh cảm thấy trong cổ họng đắng ngắt.
Năm đó sau khi Sở Du gả cho hắn, Đại Sở báo động khói lửa, nàng cũng sử dụng danh nghĩa của hắn làm tiên phong trong quân đội.
Khi đó nàng cũng ăn mặc như vậy, cho tới cuối đời, trước sau nàng vẫn là nàng.
Trong nội tâm Cố Sở Sinh có đủ loại suy nghĩ, Sở Du không phát hiện ra, nàng giơ tay ra hiệu Cố Sở Sinh ngồi xuống, nói thẳng: “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi đến rồi, chuyện phía sau ai lo liệu?”
Cố Sở Sinh biết hiện tại Sở Du đang lo lắng cho tiền tuyến, hắn cũng không giấu giếm, một năm một mười thuật lại tình hình tại Thiên Thủ Quan và Hoa Kinh.
Ban đầu Sở Du có chút ngạc nhiên, nghe xong trong mắt nàng chậm rãi mang theo sắc lạnh.
“Ngươi nói……” Ban tay nắm chén trà của nàng có chút run rẩy: “Tiểu Thất mang theo 5000 người đi đánh hoàng thành Bắc Địch?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Sở Sinh gật đầu, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.
Cho dù là đời này hay đời trước, trước nay Vệ Uẩn luôn là hào kiệt hiếm thấy trong thiên hạ.
Sở Du không nói chuyện, chỉ là mi mắt không ngừng rung động. Cố Sở Sinh biết từ xưa đến nay Sở Du luôn là người trọng tình nghĩa, đời này thời gian nàng chung đụng với người Vệ gia cũng không ngắn, hơn nữa nhìn cách Vệ Uẩn bảo vệ nàng, e rằng tình cảm cũng không cạn. Hắn thở dài nói: “Nàng đừng lo lắng, tiểu hầu gia đã có can đảm này, tự nhiên cũng có cơ sở để hắn dựa vào.”
Sở Du nghe Cố Sở Sinh nói, kìm nén những cảm xúc đang quay cuồng trong lòng mình.
Ý tứ của Vệ Uẩn, sao nàng có thể không rõ?
Vốn dĩ Vệ Uẩn có thể mặc kệ nàng, chậm rãi đánh, với sự bố trí trước đó và phương pháp điều chế mang từ thành Phượng Lăng ra ngoài, đánh thắng Bắc Địch chỉ là chuyện sớm hay muộn. Tuy nhiên hiện giờ hắn sử dụng nước cờ hiểm, nguyên nhân đương nhiên là vì muốn cứu nàng.
Điểm khác nhau lớn nhất giữa hắn và Cố Sở Sinh chính là hắn chưa bao giờ ép buộc nàng.
Nàng muốn làm gì cứ làm, hắn chỉ đi theo phía sau, cong lưng xuống dịu dàng nâng vạt váy nàng. Khi nàng ngạc nhiên quay đầu lại, hắn cười rộ lên: “Tẩu tẩu, đệ sợ bẩn góc váy tẩu.”
Nếu lúc trước người tới thành Phượng Lăng cứu nàng là Cố Sở Sinh, hắn sẽ không muốn nàng thủ thành, có lẽ sẽ nghĩ mọi cách đưa nàng đi.
Đối với sự dịu dàng của Vệ Uẩn, Sở Du nói không rõ trong nội tâm mình là cảm xúc gì, nàng chỉ có thể đè ép tất cả các cảm xúc, chết lặng hỏi: “Vậy ngươi tới đây làm gì?”
Cố Sở Sinh ngẩn người, Sở Du giương mắt nhìn hắn: “Hầu gia phân phó ngươi bảo vệ hoàng thành, ngươi lại tìm tới đây, ngươi có thể lừa gạt hắn, nhưng đừng lừa gạt ta.”
“Ta sao có thể lừa gạt nàng?” Cố Sở Sinh cười khổ, Sở Du bình tĩnh nhìn hắn: “Tính tình của ngươi từ trước đến nay luôn ổn thỏa, hiện giờ thế cục Hoa Kinh không rõ, dựa theo tính tình của ngươi, nếu ngươi thật sự để bụng lời hầu gia nói, tất nhiên sẽ canh giữ ở Hoa Kinh, tại sao lại tới nơi này?”
Cố Sở Sinh không nói, Sở Du bắt đầu nhíu mày: “Cố Sở Sinh, ngươi đang mưu tính chuyện gì?”
Đời trước tại thời điểm này Vệ Uẩn chính là chủ tử của Cố Sở Sinh, Sở Du thật sự nghĩ không ra, Cố Sở Sinh còn có lựa chọn thứ hai. Nếu không có lựa chọn thứ hai, hiện giờ hành động của Cố Sở Sinh là có ý gì?
Cố Sở Sinh giương mắt nhìn nàng, ánh mắt âm u, Sở Du vuốt chén trà, cười nói: “Nếu ngươi không muốn nói thì thôi……”
“Triệu Nguyệt.”
Cố Sở Sinh đột nhiên phun ra một cái tên, Sở Du ngẩn người, nàng ngẩng đầu lên, đầu óc mơ hồ nhớ tới Triệu Nguyệt là ai.
Vị hoàng đế khai quốc của Đại Sở là Triệu thị Tử Minh, phụ thân Thuần Đức Đế là Minh Thành Đế kết bái huynh đệ với Cao Tổ Triệu Tử Minh, nhưng mà năm đó Thái Tử mưu nghịch, giết sạch tất cả huynh đệ của mình tại Hoa Kinh, chỉ có duy nhất Tần Vương đi Quỳnh Châu đóng giữ biên quan là may mắn thoát nạn.
Năm đó Minh Thành Đế vẫn còn là đại nguyên soái vào cung cứu Triệu Tử Minh, trước khi Triệu Tử Minh lâm chung có nói với con cháu rằng mình vô đức, nhường ngôi vị hoàng đế lại cho Minh Thành Đế.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là Thái Tử mưu nghịch, Minh Thành Đế mượn danh nghĩa cứu vua để mưu phản, chỉ là Tần Vương ở quá xa, lại có thân binh ủng hộ, Minh Thành Đế không có cách nào với tay đến, bởi vậy hai bên mới rơi vào thế giằng co.
Tần Vương ngoài mặt xưng thần, nhưng sau lưng vẫn ngấm ngầm phát triển lực lượng của mình, cuối cùng dẫn binh mưu phản.
Mà Triệu Nguyệt, năm đó là thế tử Tần Vương, đồng thời là người năm đó Cố gia dốc toàn lực bảo vệ.
Tần Vương có ân với Cố gia, phụ thân Cố Sở Sinh là người đọc sách đọc tới mức mụ mị đầu óc, cho dù phải liều mạng cũng muốn bảo vệ Triệu Nguyệt, cuối cùng là Cố Sở Sinh giao Triệu Nguyệt ra mới bảo vệ được Cố gia.
Đời trước Sở Du đã biết tất cả những chuyện này, vì thế hiện tại Cố Sở Sinh bất chợt nói ra tên Triệu Nguyệt, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, hắn nhắc tới Triệu Nguyệt làm gì?
“Hắn không chết.”
Cố Sở Sinh biết Sở Du không rõ, hắn bình tĩnh mở miệng. Sở Du mở to mắt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Nếu Triệu Nguyệt không chết, vây Cố Sở Sinh sao có thể đứng về phía Vệ Uẩn?!
Một nhà Cố gia vì bảo vệ Triệu Nguyệt mà mất mạng, hiện giờ Triệu Nguyệt còn sống, rõ ràng có sự tác động của Cố Sở Sinh.
Nhưng mà đời trước vì sao người này không xuất hiện?
Nếu Triệu Nguyệt còn sống, đời trước Cố Sở Sinh nên giúp hắn ta mưu tính mới đúng.
Vẻ khiếp sợ của nàng dừng lại trong mắt Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Lúc trước ta liên thủ với trưởng công chúa, giao nộp thế tử giả. Sau đó để hắn thuận thế trở thành trai lơ của trưởng công chúa, người nọ vẫn luôn sống trong phủ trưởng công. Trước nay tính tình hắn không tranh không đoạt, ta cho rằng hắn cả đời này hắn sẽ ở lại phủ trưởng công chúa, không nghĩ tới, thế nhưng hắn cũng có ý đoạt vị.”
“Khi ở phủ công chúa ta đã phát hiện ra ý đồ của hắn, hơn nữa còn giúp hắn che giấu trước mặt trưởng công chúa.”
Cố Sở Sinh nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Hiện giờ hắn muốn chiếm Hoa Kinh, ta không muốn đối đầu với hắn, cho nên ta đến đây. Ta đoán, một khi Vệ Uẩn rời khỏi Thiên Thủ Quan, hắn sẽ tấn công Hoa Kinh, chắc hẳn hiện tại Hoa Kinh đã rơi vào tay hắn rồi?”
Lời này có phân lượng không nhỏ, nếu Cố Sở Sinh làm những việc này, theo lý thì không nên nói cho nàng.
Sở Du sửng sốt hồi lâu, mới nói: “Ngươi nói cho ta chuyện này để làm gì?”
Cố Sở Sinh mím môi, nghiêm túc nhìn nàng: “Nàng muốn biết chuyện gì, ta đều có thể nói cho nàng.”
Sở Du đón nhận ánh mắt nghiêm túc của đối phương, chậm rãi hiểu được ý tứ Cố Sở Sinh, nàng rũ đôi mắt, vuốt chén trà bên cạnh: “Ngươi không cần như thế.”
Nếu đời trước Cố Sở Sinh đối xử với nàng như vậy, có lẽ nàng sẽ mừng như điên. Nhưng mà đời này ……
Nhìn Sở Du cúi đầu không nói, Cố Sở Sinh biết nàng đang không tiếng động cự tuyệt, cảm giác chua xót lan tràn trong lòng, hắn cúi đầu nói: “Đây là chuyện của ta.”
“Ta sẽ không tiếp nhận ngươi.” Sở Du ổn định tinh thần, vững vàng mở miệng: “Cố Sở Sinh, tất cả những gì ngươi làm, đều là uổng phí.”
“Vì sao?”
Cố Sở Sinh nhìn nàng chằm chằm, chậm siết chặt nắm tay: “Trước kia có lẽ ta đã làm rất nhiều chuyện không tốt. Nhưng nếu làm không tốt, ta có thể sửa. Ta làm sai, ta có thể đền bù. Sớm muộn gì cũng có chuộc hết tội lỗi, vì sao nàng có thể khẳng định như vậy?”
“Hiện tại ta không cưỡng cầu.” giọng nói của hắn mang theo chút khàn khàn: “Đời này, ta sẽ không lừa nàng, sẽ không hại nàng, sẽ không khi dễ nàng. Ta có thể mãi ở bên cạnh nàng, cho tới khi nàng quay đầu lại.”
Sở Du không nói gì, nàng không biết nên nói lý do gì với người trước mắt.
Lỗi lầm của kiếp trước, kiếp này nàng sao có thể đề cập tới?
Nàng nhìn hắn, sau một lát khó xử, thở dài nói: “Cố Sở Sinh, nếu trước kia ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta sẽ rất vui vẻ.”
Cố Sở Sinh ngẩn người, nghe nàng nói tiếp: “Nhưng mà, ngươi phải biết rằng tất cả mọi chuyện đều phải đúng thời điểm.”
“Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, sẽ không có ai cả đời đứng tại chỗ chờ ngươi.”
Cố Sở Sinh nghe lời này, sau khi ngây người hắn liền cúi đầu, chua xót nói: “Nàng nói chuyện vẫn tàn nhẫn như vậy.”
Sở Du không nói tiếp, hai người trầm mặc, một lát sau Sở Du đứng dậy nói: “Cố đại nhân nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, nàng đứng dậy, trở về trong phòng.
Sau khi trở lại phòng, nàng nằm trên giường, nhưng lại không có cách nào ngủ được.
Nàng nhịn không được nghĩ về độ cao, sự lạnh lẽo và địa thế hiểm trở của núi tuyết ôm lấy Bắc Địch.
Ngẫm nghĩ, nàng lại nhớ tới cái ôm của Vệ Uẩn.
Đây là lần đầu tiên có một người dùng sức ôm nàng như thế, đời trước, cho dù là Cố Sở Sinh cũng chưa từng cho nàng cảm giác nhiệt huyết và ấm áp như vậy.
Khi chiếc hộp trái tim được mở cửa, sẽ có vô số cảm xúc trào ra.
Nàng đặt tay trên lồng ngực, cảm nhận nhịp đập trái tim từng chút, từng một chút, thong thả mà trầm ổn, xen lẫn sự lo lắng và đau đớn không nói nên lời.
Rốt cuộc giờ khắc này nàng cũng biết, cái ôm kia có ý tứ gì.
Có lẽ tại thời khắc đó Vệ Uẩn đã ra quyết định này. Nhưng ngược lại, hắn không hề nói gì với nàng.
Nàng cho rằng mình dùng mạng đổi lấy sự bình an cho Đại Sở, không nghĩ tới người kia lại lặng yên không một tiếng động ôm phía sau nàng.
Hắn không nói, cũng không ngăn cản.
Rõ ràng hắn mới chỉ là thiếu niên, rõ ràng hắn mới là người nên được bảo vệ, nhưng mà giữa hắn và Sở Du, hắn lại là người dung túng ủng hộ nàng vô điều kiện.
Tại sao?
Bởi vì nàng là tẩu tử của hắn? Bởi vì khi phụ huynh hắn lâm nạn nàng thay hắn chống đỡ Vệ gia?
Có đáng giá hay không?
Không đáng.
“Vệ Uẩn ……”
Sở Du nhắm mắt lại, than nhẹ thành tiếng, cho dù gọi ra cái tên này, nàng cũng cảm thấy nỗi phiền muộn vô hạn.
Mà giờ phút này, Vệ Uẩn đang trên đường đi tới Bắc Địch.
Bọn họ từ biên cảnh Bắc Địch trực tiếp leo lên tuyết sơn, từ phía sau ngọn núi đi vòng ra phía trước.
Ngọn núi tuyết này chạy dài một đường từ biên cảnh vờn quanh phía sau hoàng thành Bắc Địch, tạo thành một lá chắn thiên nhiên cho hoàng thành.
Rất ít người đi bằng con đường này, nói tới hành quân, thật sự quá mức gian nan.
Vệ Uẩn mang theo 5000 người lăn lộn ngày đêm, rốt cuộc khi đi được tới mặt sau của vương đô, 5000 nhân mã đã không giảm gần một nửa.
Bời vì nhân số thưa thớt, Vệ Uẩn chia bọn họ thành các nhóm nhỏ để xuống núi, sau đó ẩn náu trong rừng rậm dưới chân núi, Vệ Uẩn cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, còn mình thì đi gặp Vệ Thu và Thẩm Hữu.
Thẩm Hữu đã tới vương đô từ sớm, dùng thân phận Vệ Uẩn an bài cho hắn tiến vào đô thành, dựa theo kế hoạch trở thành một binh lính thủ thành, sau đó thu mua từng nhóm ngựa một giấu ở ngoại thành.
Thẩm Hữu đưa Vệ Uẩn tới biệt viện ngoại thành, binh lính cũng di chuyển theo từng nhóm tới biệt viện. Vệ Uẩn căn cứ vào thời gian chia ban của Thẩm Hữu, chuẩn bị công thành.
Chờ tới ban đêm, Vệ Uẩn cho tất cả mọi người mặc quần áo của quân đội Tô Tra, sáng sớm Vệ Uẩn dẫn theo người, gào thét tấn công về hướng thành trì!
Bởi vì chiến tuyến đều ở Đại Sở, vương đô không nhận được bất cứ cảnh báo nào, vào sáng sớm vương thành Bắc Địch gần như không có chút lực chiến đấu nào. Mấy ngàn người của Vệ Uẩn hô to lao về hướng vương đô, Thẩm Hữu đã sớm chuẩn bị ở trước thành lâu, mắt thấy Vệ Uẩn tiến tới, hắn trực tiếp mở cửa cho đội quân đi vào!
Từ khi tiếng trống trận vang lên đến khi tiến vào thành trì, trước sau chỉ tốn mười lăm phút!
Thời điểm Vệ Uẩn dẫn người vào thành, chạy thẳng tới cung đình, mọi người mới phản ứng lại.
“Đó là ai……” Quan viên thủ thành mang người xông tới bao vây Thẩm Hữu, nôn nóng hỏi: “Trát Baal, ngươi vừa thả ai vào thành?!”
Trát Baal là tên giả của Thẩm Hữu, Thẩm Hữu cười tủm tỉm nhìn vị quan nọ: “Đó đương nhiên là nhị điện hạ chúng ta.”
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy có vài phần chính xác.
Đội quân này từ đâu ra, quân đội của ai?
Người Đại Sở vẫn đang giằng co cùng quân ta trên chiến trường, cho dù muốn đánh cũng nên từ biên cảnh đánh lại, quân đội có thể lặng yên không một tiếng động tới gần vương thành như vậy, ngoại trừ Tô Tra, còn có thể là ai?
Hơn nữa nhìn những lá cờ tung bay trong bóng đêm, trên đó biểu tượng của Bắc Địch……
Quan thủ thành chỉ ngẩn người một lát, sau đó lập tức phản ứng lại, quay đầu chạy về xuống thành lâu! Những người còn lại vây quanh Thẩm Hữu hai mặt nhìn nhau, Thẩm Hữu cười nói: “Đại nhân đều đã chạy, các ngươi còn không mau chạy?”
Những thị vệ đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một hồi sau mới hiểu được, Tô Tra công thành!
Dựa theo tính tình Bắc Địch, một khi đánh hạ thành trì, đốt giết đánh cướp là không thể thiếu được, cho dù thành trì này là quốc gia của chính mình, cũng không ngoại lệ.
Những thị vệ đó suy nghĩ cẩn thận điểm này, đang định hành động, Thẩm Hữu đột nhiên đá chân qua, bám vào tường thành, thẳng tắp nhảy xuống!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Hữu đá văng một binh sĩ, cướp ngựa của đối phương, đuổi theo đội quân công thành.
Thủ vệ trên thành lâu khẽ nghiến răng, cũng đi theo trưởng quan chạy xuống thành lâu, hô lớn: “Công thành! Đi mau!”
Vừa kêu như vậy, mọi người lục tục đứng dậy, xung quanh vang lên tiếng binh mã kinh sợ.
Mặc dù mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng hiểu được một ít.
Đánh giặc.
Đánh xong sẽ đốt giết đánh cướp thậm chí tàn sát dân chúng trong thành!
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, trong nháy mắt vương thành Bắc Địch loạn thành một đống. Mà lúc này, Vệ Uẩn đã tấn công tới trước cổng thành, Vệ Uẩn tiên phong giơ tay ném hỏa dược lên tường thành, sau đó trước mặt truyền đến một tiếng vang lớn! Tiếp theo Vệ Uẩn lấy một sợi dây thừng có móc trên eo xuống, ném lên tường thành, mượn lực nhón mũi chân trèo lên thành lâu.
Thẩm Hữu theo sát phía sau.
5000 kỵ binh Vệ Uẩn mang đến đều là tinh nhuệ, thấy đám người Vệ Uẩn bắt đầu công thành, bọn họ chia làm hai nhóm người, một nhóm ném hỏa dược lên trên, quấy rầy cung tiễn thủ trên thành bày trận, một nhóm khác xông thẳng vào cửa thành, dùng hỏa dược ném lên cửa thành.
Chỉ nghe từng tiếng ầm ầm ầm vang lên, dường như cả tòa thành đều rung lên.
Vương thành Bắc Địch an nhàn đã lâu, nào có gặp phải trận chiến dữ dội như vậy, cửa thành vừa bị nổ tung, mọi người liền bắt đầu chạy trốn.
Tô Tra có danh vọng cao tại Bắc Địch, từ bên ngoài nhìn vào đây vốn là chuyện của người Tô gia, làm gì có mấy ai thật sự liều mạng vì loại chuyện này?
Hơn nữa hỏa dược xác thật đã khiến bọn họ kinh sự, Vệ Uẩn tới quá nhanh, bọn họ cũng không phát hiện ra rốt cuộc có bao nhiêu người, vì thế chưa tới một canh giờ, Vệ Uẩn đã đánh tới cung vua.
Từ lúc cổng thành bị phá Tô Xán đã được người gọi dậy, nghe nói Tô Tra làm phản, hắn vừa tức lại vừa gấp, còn mang theo vài phần không cam lòng, cả giận nói: “Không phải hắn đang ở trên tiền tuyến sao, vì sao lại trở về?! Đã trở lại, vì sao lại không nói một tiếng với trẫm?! Quan viên trên đường đều chết hết rồi sao?! Chuyện quan trọng như nhị điện hạ trở về, vì sao không một ai nói cho ta biết?!”
Lời này nói ra, trong lòng Tô Xán liền có chút run sợ.
Nhiều quan viên như vậy, thế nhưng đều hướng về Tô Tra?!
Nhưng mà hắn không kịp nghĩ nhiều, bên tai đã nghe thấy tiếng đội quân của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn trực tiếp bao vây cung vua, tập trung mọi người tại nội đình, sau đó liền bước vào đại điện.
Mà Tô Xán đang đi qua đi lại trong đại điện, trong đầu tự hỏi biện pháp giải quyết.
Từ trước đến nay Tô Tra luôn trung thành tận tâm với hắn, hiện giờ đột nhiên mưu phản, tất nhiên là bởi vì lệnh tấn công Thiên Thủ Quan của hắn đã chọc giận Tô Tra. Đây cũng không phải đại sự gì, hắn nhận sai với Tô Tra là được rồi.
Hơn nữa dù thế nào Tô Tra cũng sẽ không giết hắn, đừng nói giữa bọn họ còn có tình nghĩa cùng nhau lớn lên, cho dù không có, Tô Tra muốn danh chính ngôn thuận thì nhất định phải nhận được thánh chỉ của hắn. Thứ Tô Tra muốn là ngôi vị hoàng đế, vậy hắn có thể phong cho Tô Tra chức vị Hoàng Thái Đệ để trấn an.
Tô Xán nghĩ đến tính tình Tô Tra, trước nay Tô Tra là kẻ rất dễ lừa gạt, hữu dũng vô mưu, quan trọng nhất chính là, Tô Tra thập phần hiếu thuận, hiện giờ Thái Hậu còn ở trong cung, có lẽ Tô Tra sẽ không làm gì.
Trong lòng Tô Xán buông xuống vài phần, nghe nói thủ lĩnh phản quân đã tiến vào, thậm chí Tô Xán còn giơ tay đỡ mũ vương của mình, quay đầu lại, đang chuẩn bị ý cười doanh doanh nghênh đón Tô Tra.
Nhưng mà vừa mới xoay người lại, hắn liền trông thấy một thiếu niên khoác áo choàng, người mặc ngân giáp đi đến.
Tô Xán nhíu mày, phát giác ra vài phần không đúng.
Lại thấy thiếu niên bỏ mũ áo choàng xuống, giương mắt nhìn về phía Tô Xán, ý cười dịu dàng nói: “Bệ hạ, lâu ngày không gặp?”
Tô Xán nhìn người trước mặt, đột nhiên mở to hai mắt.
“Ngươi không phải Tô Tra!”
Nghe được lời này, Vệ Uẩn cười ra tiếng: “Bệ hạ nói đùa, ta đương nhiên không phải nhị điện hạ.”
Trong nháy mắt Tô Xán ý thức được không đúng, hắn nhìn Vệ Uẩn và người phía sau Vệ Uẩn, khiếp sợ nói: “Sao ngươi lại tới được đây?”
Tới cũng tới rồi, tại sao có thể dẫn theo nhiều người như vậy không một tiếng động công thành?!
Vệ Uẩn phủi phủi ống tay áo, chậm rãi đi về phía trước, trong ánh mắt khiếp sợ của Tô Xán, ngồi xuống kim tọa mà chỉ hoàng đế Bắc Địch mới có thể ngồi, sau khi dựa lưng vào ghế mới giương mắt nhìn Tô Xán.
“Ta tới đây bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là, ta tới nơi này, là muốn nhờ bệ hạ giúp một việc.”
“Chuyện sẽ mau chóng sáng tỏ thôi” Vệ Uẩn cười nói: “Bệ hạ, nếu không triệu hồi nhị điện hạ trở về, cùng đi vấn an tổ tiên?”
67.
“Ngươi làm càn!”
Sau khi phản ứng lại, Tô Xán thốt lên một tiếng phẫn nộ, hắn đang định tiến về phía trước, Vệ Hạ liền nhấc chân đá vào hai chân Tô Xán, Vệ Uẩn ngồi trên kim tọa, lẳng lặng nhìn hắn: “Bệ hạ, tốt nhất ngài không nên vọng động, Bắc Địch có mối thù gia tộc với ta, chắc ngài vẫn còn nhớ chứ?”
Gần như tất cả hoàng tử Bắc Địch đều từng lên chiến trường, thời điểm Tô Xán còn chưa đăng cơ đã gặp mặt Vệ Uẩn.
Chỉ là khi đó Vệ Uẩn vẫn là thiếu niên đi theo phía sau phụ huynh phất cờ hò reo, hiện giờ Vệ Uẩn lại đang ngồi trên kim tọa phía trên, lạnh mặt đối diện với hắn.
Trong nháy mắt Tô Xán liền phản ứng lại Vệ Uẩn là nhân vật như thế nào, sau khi bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Hoàng đế Đại Sở các ngươi là người như thế nào, ngươi còn không rõ sao? Hiện giờ ngươi đánh tới đây, cho dù ta triệu hồi Tô Tra trở về, ngươi cũng không quyết định được sự sống chết của mình, bán mạng vì một hôn quân như vậy, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn cong khóe miệng: “Bệ hạ đúng là xảo ngôn, cho dù đi đến giờ phút này cũng không quên châm ngòi ly gián. Đáng tiếc, người Vệ mỗ bảo vệ không phải tên cẩu hoàng đế kia. Nếu là hoàng đế, xác thật ta sẽ có vài phần động tâm.”
Sắc mặt Tô Xán khó coi đi vài phần, Vệ Thu đi vào, lạnh lùng nói: “Hầu gia, bên ngoài đều đã dọn dẹp sạch sẽ, bên trong hậu cung có mấy hoạn quan che chở nên cung phi không chịu đến đại điện.”
“Nha” Vệ Uẩn gật đầu: “Vừa vặn, ta cũng thiếu vài người động thủ.”
Nói xong, hắn đứng dậy, đi ra ngoài: “Đưa tất cả bọn họ tới quảng trường đi, người nào phản kháng, lập tức châm lửa thiêu sống.”
Nghe được lời này, Tô Xán đột nhiên ngẩng đầu, Vệ Uẩn nhìn về phía Tô Xán, mỉm cười nói: “Đã quên nói với bệ hạ, Vệ Uẩn ta không học được cách làm người quang minh lỗi lạc của Vệ gia, nhưng thủ đoạn của người Bắc Địch, ta lại rất có hứng thú. Ở trong cung của bệ hạ hiện giờ tổng cộng có mười hai người thừa kế, 31 vị cung phi, nửa canh Vệ mỗ sẽ hành quyết một người, bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Tô Xán run rẩy thân mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, Vệ Uẩn đột nhiên nhớ tới: “Thái Hậu quý quốc hiện giờ đã gần 70 đi?”
“Vệ Uẩn!”
Rốt cuộc Tô Xán không có cách nào nhịn được, đột nhiên đứng dậy, lại bị Vệ Hạ đè vai trực tiếp ấn xuống mặt đất, máu tươi chảy đầy đất, Vệ Uẩn bình tĩnh nhìn hắn.
Tô Xán hiếu chiến, sau khi hắn đăng cơ, Bắc Địch mới khai chiến toàn diện, Vệ Uẩn nhìn chằm chằm vào giọt máu của Tô Xán, chậm rãi nói: “Tô Xán, thời điểm ngươi bắt đầu khai chiến đã phải xác định, tất cả mọi cuộc chiến đều sẽ gây ra núi thây biển máu chồng chất, cho dù ngươi là đế vương cũng chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi.”
Nói xong, Vệ Uẩn giơ tay nói: “Đi ra ngoài, đánh hắn tỉnh lại cho ta, chúng ta đi xem thiên đăng. Một canh giờ một người, khi nào hắn viết thư triệu Tô Tra trở về lúc đó ta mới dừng tay.”
Vệ Hạ Vệ Thu nhận lệnh, kéo Tô Xán ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng nữ nhân khóc, tiếng nam nhân chửi bậy , tiếng binh lính quát mắng và tiếng thét chói tai.
Tất cả thanh âm chồng chéo lên nhau, Vệ Uẩn ngồi trên kim tọa, thần sắc như chết lặng.
Đại điện Bắc Địch rất lạnh lẽo, u ám, hắn cảm thấy bản thân mình phảng phất như đang ở trong địa ngục, bên ngoài là tiếng ác quỷ cười vui, mà hắn lại là con ác quỷ lớn nhất.
Bàn tay hắn máu tươi đầm đìa, nội tâm xấu xa dơ bẩn, nếu thực sự có âm dương, hắn sợ mình sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh.
Nhưng hắn không có cách nào khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn chỉ có hơn hai ngàn người, muốn trấn trụ toàn bộ vương đình Bắc Địch, nếu không huyết tẩy một lượt sẽ không thể khiến cho toàn bộ quân địch sợ hãi, không nhẫn tâm ngược lại sẽ bị bọn chúng phản công.
Vương đình này đã sớm biến thành một cái hố thật lớn, hắn ở bên trong, không phải ngươi chết thì chính là ta sống.
Nhưng mà nơi này thật sự quá lạnh quá tối, hắn nghe tiếng nữ tử kêu thảm thiết ở bên ngoài, nhịn không được nhắm hai mắt lại. Cả người hắn run rẩy, chỉ có duy nhất một thứ có thể khiến hắn cố gắng chống đỡ.
Bộ dáng Sở Du bạch y phấp phới đứng trên tường thành nhìn theo đã khắc sâu vào trong đầu hắn.
Nàng đang đợi hắn.
Hắn nhất định phải cứu nàng.
Không biết qua bao lâu, Vệ Thu từ bên ngoài bước vào, nâng ngọc tỷ và thánh chỉ Bắc Địch nói: “Hầu gia, Tô Xán đã viết rồi.”
Vệ Uẩn nâng mắt lên, gật đầu, chết lặng nói: “Đưa đi đi.”
Khi thánh chỉ của Tô Xán đang trên đường chạy ra tiền tuyến, rốt cuộc Tô Tra cũng khởi xướng đợt tiến công cuối cùng.
Đỉnh núi thành Phượng Lăng đã bị thâu tóm hơn phân nửa, chỉ còn một tòa thành lũy canh giữ trên núi. Người của Tô Tra đóng quân dày đặc trên núi Phong Long, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Phượng Lăng.
Sở Du nhìn bọn họ di chuyển dụng cụ công thành lên núi, Cố Sở Sinh đứng bên người nàng, nhíu mày nói: “Bọn họ muốn làm một kích cuối cùng.”
“Thiên Thủ Quan đã được bảo vệ.”
Sở Du bình tĩnh nói: “Tô Tra nóng nảy rồi.”
Cố Sở Sinh gật đầu, Sở Du nhìn binh lính rậm rạp phía dưới, trong lòng có dự cảm.
“Cố Sở Sinh” Nàng bình tĩnh mở miệng: “Có phải ngươi thật sự thích ta hay không?”
Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, sau đó hắn không chút do dự nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi biết không” Sở Du cười khẽ thành tiếng: “Ta luôn cảm thấy, đời trước ngươi thiếu nợ ta.”
Cố Sở Sinh rũ mắt không nói chuyện, hắn hiểu ý Sở Du.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Sở Du lại nhớ tới khoảng thời gian hoang đường thống khổ của đời trước. Hắn gian nan lên tiếng: “Có lẽ vậy.”
“Ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ không so đo chuyện đời trước nữa.”
Nghe được lời này, Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn nàng, Sở Du lẳng lặng quan sát dưới chân núi, bình tĩnh nói: “Nếu ta chết, ngươi đáp ứng ta, nhất định phải cứu Tiểu Thất trở về, hợp tác với đệ ấy, bảo vệ Đại Sở.”
Đời trước văn Cố võ Vệ, đời này cũng nên như thế.
Nhưng mà nghe được lời này, trong mắt Cố Sở Sinh lại mang theo hỏa khí, hắn nhìn nàng, khóe môi khẽ cười ra tiếng.
“Nếu nàng chết” Hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Đời này, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Sở Du giương mắt, thấy Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay, trong mắt mang theo sự phẫn nộ và sợ hãi.
Đời trước Sở Du chết trước mặt hắn, hắn thống khổ hai mươi năm.
Đời này, hắn không muốn trải qua những ngày tháng như vậy, nếu nàng chết, hắn còn sống để làm gì?
“Ta nói cho nàng biết” Cho dù là trẻ nhỏ cũng có thể nghe ra sự sợ hãi từ trong thanh âm của hắn: “Nếu nàng chết, ta sẽ không bỏ qua cho Vệ gia, sẽ không bỏ qua Sở gia, bất kể người nào nàng yêu mến, một người ta cũng không bỏ qua!”
Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau, nàng cười khẽ thành tiếng: “Ngươi thật sự rất tự mãn.”
Khi niên thiếu Cố Sở Sinh cảm thấy mình có thể san bằng núi sông.
Hiện giờ đại khái hắn cũng cảm thấy như thế.
Sở Du không chút kỳ quái khi Cố Sở Sinh có thể tin chắc như vậy, nàng xoay đầu đi, nhìn về phương xa, lạnh nhạt nói: “Không nghĩ ta chết thì cứ nói chuyện đàng hoàng, hà tất gì phải như vậy?”
Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, một lát sau, hắn từ từ hạ vai xuống, buông nắm tay ra.
Sở Du uống ngụm rượu, xoay người tính toán rời đi, Cố Sở Sinh bất chợt mở miệng: “Ta không muốn nàng chết.”
Sở Du cầm túi rượu, có chút kinh ngạc quay đầu lại, Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn nàng, lặp lại lần nữa: “Ta không muốn nàng chết.”
Sở Du không nói chuyện, sau một hồi, nàng nhẹ nhàng cười, nâng túi rượu xoay người rời đi.
Tới nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng công thành, Sở Du đã sớm chuẩn bị, nàng xông lên thành lâu, trong tiếng trống trận rút kiếm ra.
Tiếng trống trận, tiếng nổ mạnh, tiếng la hét đan chéo chất chồng lên nhau. Sau vài lần giao chiến, Bắc Địch đã rút được kinh nghiệm để tránh hỏa dược, bọn họ bày trận cực xa, tỷ lệ bắt trúng của hỏa dược vốn không cao nay lại trở nên càng thấp hơn.
Giết đến sáng sớm hôm sau, người Bắc Địch đã đến dưới chân thành lâu, bắt đầu ý đồ leo thành, mà trước đó Sở Du đã cho người dùng đá tảng lớn chặn chết cổng thành, không ai vào được, mà cũng không ai ra được.
Đoàn người rậm rạp bò lên trên, ai cũng không sợ chết và ai cũng không thể rút lui.
Sở Du chém đứt kiếm, chặt đứt thương, chém đứt các loại vũ khí có thể sử dụng trong tay, thậm chí còn trực tiếp nhặt vũ khí trên thi thể.
Không biết qua bao lâu, Sở Du chỉ nhớ rõ mình không ngừng vung vũ khí trong tay, tranh thủ ăn thứ gì đó khi giao ca, ôm kiếm lịm đi một lát, sau đó lại một lần nữa xách kiếm lên thành lâu.
Không hỏi ngày đêm, chẳng phân biệt sớm tối.
Dưới chân thành chất đầy thi thể, những người phía sau bắt đầu đạp lên thi thể bò lên trên.
Mà người bị đưa từ trên thành lâu xuống dưới cũng càng ngày càng nhiều, dược vật trong thành đã bắt đầu khan hiếm, càng về sau càng không có thuốc trị thương để sử dụng, chỉ có thể dùng phương pháp châm cứu để cứu người.
Sở Cẩm đi tới đi lui trên thành lâu, cùng Hàn Mẫn khiêng người đi xuống.
Cố Sở Sinh vẫn luôn ở phía sau Sở Du, thỉnh thoảng giúp nàng ngăn cản ám toán sau lưng.
Không biết qua bao lâu, cả người Sở Du gần như đều nhiễm máu, rốt cuộc Bắc Địch cũng thu binh, xem ra đang chỉnh đốn lại sách lược tấn công.
Khi bọn họ chỉnh đốn, Sở Du nhìn ra được bọn họ sẽ nhanh chóng tấn công đợt hai, nàng liền ngồi trên thành lâu, nhìn chằm chằm về phương xa.
Cố Sở Sinh đưa đồ ăn tới, hiện giờ lương thực trong thành đã sớm cạn kiệt, bắt đầu giết chiến mã lấy thức ăn.
Sở Du ăn thịt ngựa, uống ngụm rượu. Cố Sở Sinh thờ ơ nói: “Hiện giờ trong thành binh lính trọng thương nhiều tới mức không cách nào đếm xuể, người có thể giết địch chỉ còn khoảng 500 người, không có thuốc trị thương, nếu tiếp tục chiến đấu đoán chừng người chết sẽ càng nhiều hơn.”
Động tác uống rượu của Sở Du dừng một chút, Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Nhưng nàng không cần quá mức lo lắng. Tính thời gian, nếu Vệ Uẩn thành công, Tô Tra sẽ nhanh chóng lui binh. Nàng chỉ cần chống đỡ tới khi đó…… chúng ta sẽ dành chiến thắng.”
Lời này Cố Sở Sinh nói rất nhẹ nhàng, nhưng chính hắn cũng hiểu được chuyện này khó khăn tới mức nào. Khi đó là bao giờ? Trong thành chỉ còn lại 500 nhân mã, Bắc Địch lại có hơn vài vạn người, trận này phải đánh thế nào?
Sở Du mím môi, không nhiều lời, nàng siết chặt túi rượu, một lát sau mới nhấp một ngụm, cảm giác dòng rượu nóng rát xông thẳng xuống dạ dày, lúc bấy giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, tiếng kèn lại vang lên một lần nữa, binh lính Bắc Địch tập trung lại, đồng thời tất cả binh lính mà thành Phượng Lăng có thể sử dụng đều nghe hiệu lệnh thúc giục chạy lên phía trên thành lâu, đứng tại vị trí tương ứng của từng người.
Trăng sáng trên cao, Sở Du uốn gối ngồi trên tường thành, một bộ tố y nhiễm máu biến thành màu đỏ sậm, cả người như được vớt từ trong hố máu ra.
Nàng nhìn binh lính Bắc Địch chậm rãi leo lên tường thành, nàng uống một ngụm rượu phun lên thân kiếm.
Rượu chảy dọc theo thân kiếm, làm dịu đi những vết máu ngưng kết trên bề mặt, Sở Du nhẹ nhàng lau một cái, thân kiếm sáng bóng lập tức lộ ra.
Sở Du nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên thân kiếm, cong mi cười.
Nàng chống kiếm đứng lên, dùng kiếm chỉ vào binh lính Bắc Địch đang xông lên, lạnh lùng cười ra tiếng.
“Dù thân ta như ngọc vỡ cũng quyết giữ thái bình cho non sông. Năm sau nếu trở về nhà ……”
Không biết tại sao trước mắt Sở Du bỗng nhiên hiện ra bóng dáng thiếu niên mặc tố ý ngọc quan đứng trên hành lang dài.
Đi khi lá xanh nhô khỏi cành, hoa cốt ẩn giấu mình trong kẽ lá, gió thổi tới cánh hoa khẽ rung rinh.
Sở Du nghe tiếng động chém giết, khàn khàn mở miệng: “Xin hỏi Hoa Kinh, mấy độ xuân?”
Nói xong, từ thi thể chồng chất phía dưới, binh lính Bắc Địch dần có người leo lên được thành lâu!
Sở Du giơ tay túm lấy cổ áo đối phương, trực tiếp ném người nọ ra ngoài!
Lần này quân đội Bắc Địch trải qua quá trình chỉnh đốn, thế tới càng mãnh liệt càng dữ dội hơn, hạ quyết tâm công thành lần cuối cùng.
Càng ngày càng có nhiều người ngã xuống, mấy người Cố Sở Sinh, Lưu Vinh bắt đầu bổ sung vào các vị trí trống.
Cuối cùng không còn ai để nâng xuống, mọi người liền canh giữ tại vị trí của chính mình.
Binh lính gõ trống trận đã bị một mũi tên bắn chết, ngã vào bên cạnh chiếc trống, quanh thân một mảnh yên tĩnh, Sở Cẩm run rẩy thân mình, bước lên cầm dùi trống, cắn răng gõ vang!
Tiếng trống trận vang vọng khắp thành lâu, mặt trời nhích lên cao từng chút một. Sở Du đá văng một binh lính vừa mới bò lên thành lâu, từ xa nhìn thấy một nam tử mặc trang phục Bắc Địch cưỡi ngựa tiến vào lều trại chủ soái Bắc Địch.
“Bọn họ muốn lui binh.”
Cố Sở Sinh thở hổn hển mở miệng, Sở Du ừ một tiếng, không nhiều lời.
Người đưa tin của Bắc Địch tiến vào chủ trướng của Tô Tra rất lâu, sau nửa canh giờ, cuối cùng Tô Tra cũng đi ra, hắn lớn giọng hạ lệnh, đám binh lính ngẩn người, sau đó có người dùng ngôn ngữ Bắc Địch rống lớn một tiếng: “Hoàng thành đã bị chiếm, quay trở về!”
Không tới nửa canh giờ, Bắc Địch liền dẫn binh quay về.
Thấy bọn họ lui binh, Lưu Vinh kiệt sức ngồi phệt dưới mặt đất, một người gần 50 tuổi thế nhưng ngồi dưới mặt đất, lôi kéo tay áo Hàn Tú, oa oa khóc rống.
Sở Du thu kiếm, vội vã chạy xuống dưới, Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn đuổi theo nói: “Nàng đi đâu?”
“Ta đi Thiên Thủ Quan.”
Sở Du bình tĩnh lên tiếng, nàng xuống lầu chọn ngựa, trực tiếp xông ra ngoài.
Cố Sở Sinh vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo Sở Du lao ra ngoài.
Hai người gần như không ngủ nghỉ, đuổi tới Thiên Thủ Quan. Hiện giờ Thiên Thủ Quan đã sớm được bình định, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan chỉ huy người đoạt lại mười mấy tòa thành trì, Thiên Thủ Quan đã sớm trở thành chiến tuyến phía sau, thập phần yên ổn.
Sở Du xuống ngựa, nói ra thân phận của mình, sau đó đi tìm Sở Lâm Dương đang trấn giữ Thiên Thủ Quan.
Thân thể Cố Sở Sinh văn nhược, không thể so sánh Sở Du, sau khi xuống ngựa liền nôn ọe tới trời đất tối tăm, trực tiếp được người đỡ vào trong.
Sở Du tới trước mặt Sở Lâm Dương, câu đầu tiên mở miệng, chính là: “Vệ Uẩn đâu?!”
Sở Lâm Dương đã sớm biết Sở Du tới, hắn ngẩng đầu lên, thấy Sở Du một người đầy máu, nhíu mày nói: “Đi tắm rửa, thay quần áo, an ổn ngủ một giấc.”
“Vệ Uẩn đâu?”
Sở Du cắn răng mở miệng, Sở Lâm Dương mím môi, chậm rãi nói: “Ở hoàng cung Bắc Địch.”
“Muội đi tìm hắn.”
Sở Du xoay người bỏ đi, Sở Lâm Dương gọi nàng lại: “Đứng lại!”
Sở Du nhắm mắt, nàng biết Sở Lâm Dương muốn nói gì, nàng siết chặt nắm tay, khàn khàn nói: “Ca, hắn là vì muội. Muội không thể mặc kệ hắn, huynh không cần khuyên……”
“Tắm rửa thay quần áo, ngủ một giấc” Sở Lâm Dương lặp lại: “Đợi ta chọn người cho muội, rồi muội hãy đi.”
Sở Du sửng sốt, nàng quay đầu lại nhìn Sở Lâm Dương, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Sở Lâm Dương nhìn ánh mắt Sở Du, hắn mím môi, dường như có điều gì muốn nói, cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài: “Vệ Uẩn rất tốt.”
“Đúng vậy” Sở Du mỉm cười gật đầu: “Tiểu Thất của chúng ta vẫn luôn tốt nhất.”
Sở Lâm Dương còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn vẻ tự hào trong mắt Sở Du, cuối cùng hắn vẫn gật đầu, không nói gì cả.
Sở Du trở về tắm rửa, để đại phu bôi thuốc, thay một thân quần áo sạch sẽ, sau đó ngã vào trong ổ chăn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Sở Du dò hỏi Sở Lâm Dương tình huống hiện tại.
Triệu Nguyệt chiếm Hoa Kinh, giết Thuần Đức Đế, sau đó truyền tin cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, nói hắn sẽ cùm chân Diêu Dũng, để mọi người thống nhất mặt trận, nhất trí đối địch.
Triệu Nguyệt rất có thành ý, đưa tiền tặng người tặng lương thực, còn giam lỏng Diêu Dũng. Tuy rằng mọi người đều hiểu hắn chỉ làm dáng, nhưng tới tình trạng ngày hôm nay xác thật cũng không còn cách nào.
Sở Du nghe xong ý tứ Sở Lâm Dương, nói: “Vậy trưởng công chúa thì sao?”
Sở Lâm Dương hơi sửng sốt, Sở Du giương mắt nhìn về phía Sở Lâm Dương: “Thuần Đức Đế là ca ca của trưởng công chúa, không phải trưởng công chúa sẽ giúp đỡ Triệu Nguyệt sát hại ca ca mình sao, hiện giờ nàng ta thế nào rồi?”
Sở Lâm Dương ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Không nhận được tin tức của công chúa.”
Không có tin tức, tương đương với việc lực lượng đại biểu cho trưởng công chúa trong khoảng thời gian này không hề làm gì cả.
Sở Du gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau khi ước định thời gian xuất phát cùng Sở Lâm Dương, nàng liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Đi vào đình viện, nàng nhìn thấy Cố Sở Sinh đứng ở cửa chờ nàng. Cố Sở Sinh đã thu thập xong hành lý, nàng nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ta đi cùng nàng.”
Cố Sở Sinh quyết đoán mở miệng, liệt kê ra rất nhiều lý do: “Nàng đi qua đó cần một lý do, ta có thể cùng nàng ngụy trang thành phu thê, trở thành thương nhân. Nàng không có kinh nghiệm làm thương nhân, ta……”
“Cố Sở Sinh” Sở Du bình tĩnh mở miệng: “Ngươi lưu lại nơi này đi, ta có thể đóng giả làm thương nhân.”
Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, hắn nghe thấy lời này mới hoảng hốt nhớ ra.
Đời trước, Sở Du cũng ngụy trang thành thương nhân, trong 6 năm Đại Sở giao chiến với Bắc Địch, tìm hiểu được rất nhiều tin tức.
Nàng không cần hắn.
Cố Sở Sinh nhận thức được điểm này, trong lòng có chút đau đớn, hắn hốt hoảng thất thố, chỉ có thể cúi đầu nói: “Ừ…… Ta đi cùng nàng……”
“Ta không cần ngươi đi cùng.”
Sở Du lạnh nhạt mở miệng, nhìn bộ dáng cúi đầu của người trước mặt, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Cuối cùng nàng cũng mở miệng, nhưng lại là dò hỏi: “Ngươi có biết hiện tại trưởng công chúa như thế nào không?”
Nghe được lời này, Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn liền hiểu ý tứ Sở Du, hắn vội nói: “Nàng yên tâm, Triệu Nguyệt động tới ai cũng sẽ không động tới nàng.”
Đời trước Triệu Nguyệt chết trong tay trưởng công chúa, đời này nếu Triệu Nguyệt phải chết, đại khái cũng sẽ chết như thế.
Sở Du gật đầu, Cố Sở Sinh nắm tay nải, chờ nàng lên tiếng, sau một hồi trầm mặc, nàng nói: “Ngươi ở lại giúp đỡ Tần Thời Nguyệt chỉnh đốn lại binh mã Vệ gia.”
“Ta……”
“Thời điểm ta và Vệ Uẩn không ở đây, chăm sóc tốt cho Vệ gia. Làm xong chuyện này” Sở Du giương mắt nhìn hắn, thần sắc phức tạp: “Những gì ngươi nợ ta, coi như xóa bỏ.”
Đời trước hắn nợ nàng, nàng không muốn nghĩ tới, cũng không muốn tiếp tục truy cứu.
Người này không phải người đời trước, vốn dĩ nàng không nên giận chó đánh mèo.
Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, hắn biết nét bút này của Sở Du có ý nghĩa gì, nhưng hắn lại chỉ có thể làm bộ không biết, khàn giọng nói: “Như vậy, một ngày nào đó, ta có thể cưới nàng làm thê tử hay không?”
Sở Du không nói chuyện, hồi lâu sau nàng mới nói: “Chuyện này nói sau.”
Tương lai là gì, nàng cũng hoàn toàn không rõ ràng.
Nàng chỉ biết, giờ phút này, cho dù cách ngàn núi vạn sông, nàng cũng muốn đi cứu Vệ Uẩn.
Sau khi cáo biệt Cố Sở Sinh, nàng dẫn người, đánh thẳng vào vương đình Bắc Địch.
Mà Vệ Uẩn thân ở trong hoàng cung Bắc Địch, nhận được tin tức Tô Tra trở về, hắn âm thầm tính toán số người, nói với Thẩm Hữu: “Ngươi dẫn theo bọn họ, chia thành từng nhóm nhỏ rời đi, đừng để người khác phát hiện. Còn hai ngày nữa khi Tô Tra tới gần, chúng ta sẽ rời đi, nhớ rõ nhất định phải mang theo ngựa.”
“Chúng ta đi đâu?”
Thẩm Hữu có chút kỳ quái, Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng: “Gần đây có một ngôi làng, cướp đoạt xong chúng ta sẽ rời đi.”
Nghe được lời Vệ Uẩn nói, Thẩm Hữu hoàn toàn sửng sốt. Hơn nửa ngày sau, hắn mới phản ứng lại: “Hầu gia, hiện tại ngài chỉ còn chưa tới hai ngàn nhân mã, thân lại đang ở trong địa bàn Bắc Địch, ngài không tính toán bỏ chạy, ngược lại còn muốn tấn công địa điểm tiếp theo, đầu óc ngài không bị bệnh chứ?!”
“Bắc Địch hoang vắng, khoảng cách giữa các thôn xóm rất xa, chúng ta tấn công nơi đó, thời điểm truyền tới tai Tô Tra, hắn đuổi theo chúng ta, chúng ta sẽ tấn công địa phương tiếp theo. Chỉ đánh nháo một chút liền rời đi, tuyệt đối không tham chiến. Dưới sự quấy rầy như vậy, dân chúng tự nhiên sẽ hoảng loạn.”
Vệ Uẩn bình tĩnh nói, Thẩm Hữu dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn Vệ Uẩn.
Rất lâu sau, hắn chậm rãi phục hồi tinh thần.
“Ta hiểu rồi, ngài không tính toán trở về?”
“Ta còn có thể trở về sao?”
Vệ Uẩn giương mắt, thần sắc bình tĩnh: “Diện mạo của người Bắc Địch và Đại Sở chênh lệch nhiều như thế, chỉ cần bắt gặp sẽ lập tức nhận ra. Ta từ vương đình chạy ra ngoài, kéo một đường từ Bắc Địch trở về Đại Sở, như vậy không phải là đi trở về mà là đánh trở về.”
“Ta có thể thắng được sao?” Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, thần sắc bình tĩnh. Thẩm Hữu bị hắn hỏi sửng sốt, Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười.
“Cho nên, ta ở chỗ này, kéo dài hơi tàn, giãy giụa một chút. Chỉ cần ta quấy rối địa bàn Bắc Địch, Tô Tra sẽ không có tâm tư đi đánh Đại Sở, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan có thể dựa theo kế hoạch, một đường tấn công tới đây, ta và bọn họ nội ứng ngoại hợp.”
“Nói không chừng” Thần sắc Vệ Uẩn mang theo chút ấm áp: “Ta còn có thể chờ được tẩu tử dẫn người tới cứu ta?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Du: Tẩu tử tới rồi, nói đến liền đến.