Kế hoạch của Vệ Uẩn rất tốt.
Khi Tô Tra gấp rút trở về Bắc Địch, mỗi ngày trên mặt Vệ Uẩn đều bất động thanh sắc, âm thầm đưa từng nhóm quân đội ra khỏi thành. Bọn họ không thể bỏ chạy hết trong vòng một lần, một khi lập tức bỏ chạy, người tại vương đô Bắc Địch sẽ tiêu trừ cảm giác sợ hãi đối bọn họ. Hiện giờ vương đô bình tĩnh như vậy, hoàn toàn là bởi vì cuộc tàn sát ngày đầu tiên của Vệ Uẩn đã chấn trụ mọi người. Một khi bọn họ phản ứng lại, Tô Xán sẽ tổ chức phản công. Bọn họ đang ở trong bụng Bắc Địch, cho dù chỉ là bá tánh Bắc Địch tập kết lại, e rằng bọn họ cũng không ngăn cản được.
Hơn nữa diện mạo của người Đại Sở và người Bắc Địch có sự khác biệt quá lớn, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào bóng đêm đưa lương thực và nước uống lặng lẽ ngụy trang ra khỏi thành, sau đó trốn vào trong núi, chờ bước tiếp theo.
Mỗi ngày một nhóm nhỏ, không lâu sau trong cung chỉ còn dư lại 300 người. Vệ Uẩn tính toán đợi màn đêm xuống sẽ chạy trốn, ban ngày hắn hẹn Tô Xán cùng chơi cờ.
Tô Xán liên tục vâng vâng dạ dạ, nhưng một ngày này khi ngồi đối diện Vệ Uẩn, hắn lại thập phần bình tĩnh, Vệ Uẩn không khỏi liếc mắt nhìn hắn thêm vài lần, lạnh nhạt nói: “Dường như bệ hạ có chuyện vui.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.” Tô Xán hơi mỉm cười: “Trẫm đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
Vệ Uẩn giương mắt nhìn hắn, tay cầm quân cờ, thần sắc lạnh nhạt: “Nha?”
“Vệ tướng quân, kỳ thật trẫm vẫn luôn cảm thấy kỳ quái” Tô Xán giương mắt nhìn Vệ Uẩn, ánh mắt mang theo sự đánh giá: “Đại Sở dựng nước nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên vượt qua tuyết sơn đánh thẳng vào hoàng cung của ta, ngươi không sợ hãi sao?”
“Sợ cái gì?” Vệ Uẩn đặt quân cờ lên bàn cờ, thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh. Tô Xán nhìn chằm chằm ván cờ, trong thanh âm mang theo vài phần lười biếng: “Vệ tướng quân không sợ chết sao? Hiện giờ ngài đang ở trong vương đình Bắc Địch ta, nếu trên tiền tuyến Bắc Địch ta thất bại, Đại Sở các ngươi muốn đánh lại đây, nhanh nhất cũng phải vài tháng, chậm một chút nói không chừng phải vài năm.”
Tô Xán giương mắt nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười: “Thời điểm nhị đệ ta trở về, Vệ tướng quân tính toán làm gì?”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Xán, nói thẳng: “Hắn ta đã trở lại?”
Tô Xán mỉm cười không nói, Vệ Uẩn cười nhạt: “ Nếu hắn ta còn chưa trở lại, ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy?”
Sắc mặt Tô Xán cứng đờ, Vệ Uẩn bắt đầu thu thập quân cờ, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ lo lắng cho ta, không bằng lo lắng cho chính mình, nếu nhị đệ ngươi đã trở lại, ngươi làm gì có mạng mà ngồi đây?”
Tô Xán không nói chuyện, hắn nắm chặt quân cờ trong tay, sau một hồi mới chậm rãi nói: “Ta dùng một tin tức, đổi lấy cái mạng này của ta.”
“Không đổi.”
Vệ Uẩn quyết đoán mở miệng, Tô Xán bình tĩnh nói: “Ta nói cho ngươi biết, nguyên nhân chân chính dẫn tới cái chết Vệ gia, ngươi thấy sao?”
Bàn tay thu thập bàn cờ của Vệ Uẩn hơi dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Xán, Tô Xán cười ha hả: “Ngươi thật sự cho rằng, Vệ gia ngươi chết bởi vì người Bắc Địch quá thông minh, Diêu Dũng và Thái Tử quá ngu xuẩn chứ?”
Vừa mới dứt lời, Vệ Uẩn túm lấy đầu Tô Xán ấn lên bàn cờ, kiếm ở trong vỏ đã được rút ra một nửa, kề sát trên cổ Tô Xán, lạnh lùng nói: “Nói.”
Tô Xán không nhúc nhích: “Ta có thể nói cho ngươi, nhưng mà, ngươi không thể giết ta.”
Kiếm kề trên cổ Tô Xán, máu bắt đầu chảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Thu vội vàng tiến vào, sốt ruột nói: “Hầu gia, người của Tô Tra đã đuổi trở về, cách ngoại thành không tới năm dặm.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn nghiêm lại.
Người của Tô Tra không có khả năng tới không một tiếng động như vậy, bọn họ nhất định đã tới từ trước rồi, sau đó mai phục quanh hoàng thành, cố ý tới gần mới chỉnh quân đánh bất ngờ.
Vệ Uẩn mím môi, quyết đoán nói: “Không cần chống cự.”
Vệ Thu nhìn người đang bị Tô Tra đè nặng, gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng mà khi hắn xoay người đi chưa được mấy bước, đã nghe Vệ Uẩn nói: “Ngươi và Vệ Hạ, đều đi cả đi.”
Vấn đề bỏ chạy như thế nào bọn họ đã sớm thương lượng qua, một khi Tô Tra trở lại, mọi người phải lập tức tản ra, tùy tiện chạy trốn.
Chỉ là Vệ Thu cho rằng, mình và Vệ Hạ sẽ canh giữ bên người Vệ Uẩn, không nghĩ tới, từ “Chạy” này lại bao gồm cả bọn họ ở bên trong.
Vậy Vệ Uẩn thì sao?
Một mình Vệ Uẩn lưu lại hoàng cung Bắc Địch?
Vệ Thu có vô số vấn đề muốn hỏi, nhưng hắn vừa sinh ra đã học được cách phục tùng, cho dù Vệ Uẩn phát hạ bất cứ mệnh lệnh nào cũng chỉ có thể phục tùng vô điều kiện.
Hắn đi ra ngoài, bước chân có chút lảo đảo.
Tới khi đại điện không còn những người khác, Vệ Uẩn mới quay đầu lại nhìn Tô Xán: “Vừa rồi ngươi có ý gì, nói cho rõ ràng.”
“Chuyện Vệ gia sau lưng có người thao túng” Tô Xán bình tĩnh nói: “Ta biết ngươi muốn bắt ta làm lá chắn, ngươi lưu lại cho ta một mạng, ta nói cho ngươi biết đó là ai.”
“Vậy thật xin lỗi.”
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Để mạng ngươi lại, sẽ không giữ được mạng của ta.”
“Chẳng lẽ ngươi giết trẫm thì có thể sống?!”
Tô Xán tức giận gầm lên: “Còn không bằng giữ mạng cho trẫm, trẫm sẽ bảo vệ mạng sống cho ngươi.”
Vệ Uẩn không nói gì, Tô Xán lập tức nói: “Trẫm không lừa ngươi, trẫm muốn ngươi trở về là vì có lý do.”
“Tô Tra sẽ không để ta trở về.”
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Tô Tra cũng sẽ không để ngươi còn sống.”
Tô Xán ngẩn người, Vệ Uẩn lạnh nhạt nói: “Ta ngụy trang thành Tô Tra công thành, ngươi lại không hề kinh ngạc, thậm chí không hề tổ chức quân đội chống cự, cứ thế mà tin tưởng Tô Tra tới công thành. Khi bị công thành phản ứng đầu tiên của ngươi không phải phản kháng, mà là mời Thái Hậu tới đây, ngươi cảm thấy khi Tô Tra biết chuyện này, hắn sẽ nghĩ gì?”
Sắc mặt Tô Xán biến đổi.
Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Ngươi không tin hắn.”
“Vốn dĩ hắn có khả năng xưng đế, nhưng cuối cùng lại đi theo làm tùy tùng cho ngươi, ngươi cho rằng giữa các ngươi có bao nhiêu tín nhiệm? Ngươi không tin hắn, sau khi hắn biết, ngươi cho rằng hắn sẽ tiếp tục tin ngươi sao?”
“Không phải ta không bỏ qua cho ngươi” Vệ Uẩn cười lạnh: “Là Tô Tra không bỏ qua cho ngươi.”
Nói đến đây, sắc mặt Tô Xán đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Khi hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng công thành, Vệ Uẩn buông Tô Xán ra, thối lui sang một bên, bình tĩnh nói: “Tuy nhiên ta có biện pháp, có thể giúp ngươi.”
Tô Xán không nói chuyện.
Hắn hiểu tính tình Tô Tra, đúng như lời Vệ Uẩn nói, một khi Tô Tra ý thức được tận sâu trong đáy lòng người huynh trưởng như hắn hoàn toàn không tin tưởng mình, có lẽ lần cứu giá này sẽ biến thành hành thích vua.
Nhiều năm như vậy Tô Tra vẫn luôn bất động, một mặt là xem ở mặt mũi Thái Hậu, không muốn Thái Hậu thương tâm. Mặt khác là bởi vì tín nhiệm hắn.
Tô Xán ý thức được điểm này, cắn chặt khớp hàm, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Ngươi cho người giúp đỡ ta, ta đưa ngươi rời khỏi hoàng cung, ngươi tự tìm cho mình lối thoát đi.”
“Ngươi nghĩ cũng thật tốt.”
Tô Xán cắn răng mở miệng: “Nếu nhị hoàng đệ không nghĩ như thế ……”
“Vậy ngươi đừng nói nữa.”
Vệ Uẩn cười cười, trong mắt mang theo lạnh lẽo: “Cứ chờ xem đi.”
Tô Xán cứng đờ, Vệ Uẩn ngồi xuống vị trí của mình, cười nói: “Bệ hạ, tiếp tục chơi cờ chứ?”
Tô Xán cứng đờ ngồi xuống, lời nói của Vệ Uẩn đã khuấy đảo hoàn toàn suy nghĩ trong đầu hắn, tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn phải cố giả bộ trấn định, ngồi xuống vị trí của mình, giơ quân cờ đánh cờ cùng Vệ Uẩn.
Còn chưa đánh được nửa ván cờ, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, sau đó liền thấy Tô Tra mặc áo giáp dẫn theo người vọt vào.
Trong nháy mắt khi Tô Tra tiến vào, Tô Xán liền muốn đứng dậy, Vệ Uẩn nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi.”
Tô Xán cứng đờ, Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tra, nhướng mày: “Nha, nhiều người như vậy?”
Tô Tra không nói hai lời, phất tay, binh lính phía sau liền vọt về phía Vệ Uẩn, nhưng mà động tác Vệ Uẩn càng nhanh hơn, đột nhiên kéo Tô Xán lại gần, “loảng xoảng” một tiếng ngồi quỳ trên mặt đất, kề kiếm trên cổ Tô Xán.
“Chậm đã.”
Vệ Uẩn lớn giọng, Tô Xán khuất nhục nhắm mắt lại, tất cả binh lính dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Tô Tra.
Tô Tra lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn cười rộ lên: “Ta biết ngươi muốn giết hắn.”
“Đừng nói bậy!”
Tô Tra rống giận, Vệ Uẩn lắc đầu: “Sợ cái gì? Còn không phải là giết huynh xưng đế, chuyện này ở Đại Sở chúng ta có rất nhiều. Là con người thì đều giống nhau, người Đại Sở nghi kỵ lẫn nhau, chẳng lẽ tình huynh đệ các ngươi còn có thể so sánh với vàng? Nếu so sánh chân tình với vàng thật, ngày ta công thành, huynh trưởng ngươi sao có thể không một chút nghi ngờ như vậy?”
“Nhị đệ, đệ nghe ta nói……”
“Còn gì muốn nói?” Vệ Uẩn cười ra tiếng: “Ngươi ngày ngày đề phòng Tô Tra mưu nghịch, chẳng lẽ không phải Tô Tra cũng ngày ngày tính toán việc mưu nghịch sao?!”
“Tô Tra, tự ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi” Vệ Uẩn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tra: “Vị trí này ngươi có muốn không?”
Tô Tra mím môi, Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Nếu ngươi ngồi vào vị trí này, một trận sẽ không đánh. Cho dù đánh, cũng sẽ dựa theo suy nghĩ của ngươi mà đánh. Nếu lúc công thành Phượng Lăng không phân tán binh lực đi đánh Thiên Thủ Quan, có phải đã sớm đánh hạ thành rồi hay không?”
“Câm miệng……”
Tô Tra mở miệng, lần này thanh âm đã nhỏ hơn rất nhiều.
Trái tim Tô Xán lạnh xuống từng chút một, Vệ Uẩn đánh giá thần sắc hai người, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ngươi không giết Tô Xán, còn không phải là cố kỵ Thái Hậu sao? Không bằng ta giúp ngươi.”
Vệ Uẩn hạ thấp giọng, thần sắc nghiêm túc nói: “Ngươi thả ta ra ngoài, trước mắt bao người, ta thay ngươi giết huynh trưởng của ngươi. Như vậy Thái Hậu tuyệt đối sẽ không trách tội lên đầu ngươi. Hiện giờ nếu Tô Xán chết trong cung điện này, cái chết không rõ ràng, ta sợ ngươi sẽ không yên ổn ngồi lên vị trí này.”
“Nhị đệ, đệ đừng nghe hắn nói bậy!”
Tô Xán cuống quít nói: “Ta chưa từng nghi ngờ đệ, ngày đó ta chỉ bị dọa cho choáng váng, ta……”
“Ta dùng mạng của Tô Xán đổi lấy khoảng cách rời khỏi hoàng thành. Hơn nữa, nếu ta không đoán sai, thả ta trở về, đối với các ngươi sẽ có nhiều chỗ tốt hơn đi?”
Vệ Uẩn lạnh mặt, cúi đầu nhìn Tô Xán: “Hại người Vệ gia ta, đại khái là người quyền cao chức trọng, các ngươi còn trông cậy ta trở về, quậy cho Đại Sở long trời lở đất, đúng hay không?”
Trên mặt Tô Xán tràn đầy vẻ khiếp sợ, Tô Tra mím môi, rốt cuộc vẫn nhượng bộ.
Hành động này đại biểu cho ý tứ của Tô Tra, Vệ Uẩn nói một tiếng: “Đa tạ.”
Sau đó Vệ Uẩn kìm kẹp Tô Xán đề phòng những người khác, cẩn thận rời khỏi đại điện.
Mới vừa ra khỏi đại điện, Tô Tra đã vẫy tay, nói thẳng: “Đuổi theo, sinh tử không cần bận tâm.”
Nghe thấy những lời này, đám người lập tức xông ra ngoài đuổi theo, Vệ Uẩn cúi đầu nhìn Tô Xán, cười nói: “Bệ hạ, lời ta nói thế nào?”
Tô Xán từ trong cảm giác khiếp sợ hòa hoãn lại, Vệ Uẩn nâng kiếm ngăn cản mũi tên bắn lén phía sau, nhón mũi chân xách theo Tô Xán lao ra cửa cung. Lúc này một sát thủ từ chỗ tối lao xuống, Vệ Uẩn kéo Tô Xán lăn tại chỗ một vòng, Tô Xán đột nhiên phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Bảo vệ trẫm đi tới bộ lạc Tra Đồ!”
Sát thủ kia hơi sửng sốt một chút, bất chợt xoay người, vung kiếm cùng Vệ Uẩn tạo thành một trận tuyến.
Tô Tra đuổi theo, nhìn thấy Vệ Uẩn chẳng những không giết Tô Xán, ngược lại còn che chở Tô Xán ra ngoài, hắn lập tức hiểu được tính toán của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn lấy chuyện giết Tô Xán làm điều kiện thả hắn ra khỏi cửa cung, sau đó lại lấy điều kiện bảo vệ Tô Xán để người của Tô Xán che chở hắn rời đi.
Tô Tra đứng trên thành lâu, gào rống ra tiếng: “Bắt lấy hắn! Nhất định phải bắt lấy hắn!”
Lúc này Vệ Uẩn đã leo lên ngựa do người của Tô Xán chuẩn bị, khi ngồi trên lưng ngựa, Vệ Uẩn quay đầu lại lạnh lùng cười nhìn Tô Tra, sau đó kéo Tô Xán chạy sâu vào trong rừng.
Truy binh phía sau nhiều không đếm được, tên bắn lén vô số.
Vệ Uẩn trốn tránh khắp nơi, tới sâu trong núi rừng rồi, rốt cuộc hắn mới nói: “Người kia là ai?”
“Triệu Nguyệt.”
Tô Xán biết Vệ Uẩn đang hỏi chuyện gì, hắn nói cực nhanh: “Lúc trước Triệu Nguyệt tới tìm ta, dâng lên kế sách này. Ngươi cho rằng Tô Tra và ta có thể sờ đến Đại Sở các ngươi nhanh như vậy, hơn nữa còn chắc chắn Diêu Dũng sẽ không cứu người?”
Vệ Uẩn siết chặt dây cương, hắn nhận được tin tức mình muốn liền vung tay hất Tô Xán đi, lạnh lùng nói: “Bảo trọng.”
Nói xong Vệ Uẩn quất ngựa chạy đi, Tô Xán còn muốn mắng gì đó nhưng cũng không kịp, chỉ có thể để thị vệ hộ tống bỏ chạy theo hướng khác.
Vệ Uẩn cưỡi ngựa một đường chạy như bay, phía sau dần dần có người đuổi theo, hắn vừa chém giết vừa đi về phía trước, nhưng mà càng ngày càng có nhiều người đuổi theo.
Tô Tra biết hắn tiến vào núi, cố ý cho sát thủ theo đuôi tiến vào, trong chuyện theo dõi và giết người này, sát thủ so với binh lính thì chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Trên người Vệ Uẩn dần dần có vết thương, hắn cắn răng chạy về phía trước.
Ngựa đã sớm kiệt sức, hắn che miệng vết thương chạy trốn, sát thủ ở phía sau theo sát không bỏ, hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã chạy bao lâu, chỉ cảm thấy trong miệng nồng mùi máu tanh.
Bởi vì mất máu quá nhiều, trước mắt hắn biến thành một mảnh mơ hồ, ngay cả việc rút kiếm cũng trở nên phá lệ gian nan.
Hắn biết mình chịu đựng không nổi, nhưng mà hắn chỉ có thể chống đỡ.
Lại thêm một đợt sát thủ nữa đuổi theo, khi hắn nghe thấy tiếng mũi tên xé gió dồn dập tiến đến, hắn đã không còn sức lực trốn tránh, một mũi tên cắm thẳng vào người hắn. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy nơi xa có tiếng nước chảy ầm ầm, hắn gian nan bò lết trên mặt đất.
Hắn phải sống sót.
Hắn nhất định phải sống sót.
Hắn dịch chuyển từng chút một, những người phía sau vọt tới, rút kiếm đâm về phía hắn. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình lăn một vòng, bên tai bất chợt nghe thấy tiếng tiếng gọi bén nhọn: “Tiểu Thất!!”
Hắn khó khăn mở mắt ra.
Máu phủ đầy trước mắt, tất cả những gì hắn nhìn thấy là bầu trời màu xanh lam.
Là ai đang gọi hắn……
Hắn có chút hoảng hốt, thanh âm này rất quen thuộc.
Dường như là……
Sở Du.
Nghĩ đến cái tên này, hắn nhịn không được nở nụ cười, nhưng mà cũng chính trong nháy mắt này, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên cao nhảy xuống. Vệ Uẩn mở to hai mắt, thấy đối phương vung roi quấn lấy eo hắn, dùng sức nhấc bổng hắn lên, rơi vào vòng tay nàng.
Tốc độ truy đuổi của sát thủ cực nhanh, khi nàng vừa thu roi lại, bọn họ đã đến gần. Hắn không kịp suy nghĩ gì khác, xoay người gắt gao ôm chặt lấy nàng, lao thẳng vào trong nước.
Bọt nước văng tung tóe, hắn cảm thấy xương cốt trên người như vỡ vụn. Hắn gắt gao bảo vệ người trong ngực, mùi máu tanh quanh quẩn giữa môi răng, hơi ấm từ trong ngực tản ra tứ chi, trong đầu hắn hiện lên vô số ý niệm.
Vì sao nàng lại ở chỗ này?
Sao nàng có thể ở chỗ này?!
Nhưng mà những ý niệm đó chỉ chợt lóe qua đã bị sóng nước đánh ập xuống, đầu óc hắn mơ màng.
Vệ Uẩn vừa mới ngất xỉu, Sở Du đã từ trong lồng ngực hắn thoát ra, kéo cả người hắn nổi lên trên mặt nước.
Thác nước đổ từ trên cao đổ xuống khiến người ta gần như không có cách nào hô hấp. Sóng nước rất mạnh, nàng dùng một tay giữ chặt hắn, quay cuồng trong guồng nước.
Nàng kéo hắn bơi xuôi theo trong dòng nước, dùng hết sức lực mới bơi được vào bờ.
Vệ Uẩn uống phải nước, sắc mặt cực kỳ khó coi, Sở Du đặt hắn nằm thẳng xuống dưới, đè ép bụng ấn nước ra ngoài, sau đó cúi đầu nắm chóp mũi hắn nâng hàm lên, không chút do dự kề môi xuống, thổi khí vào trong miệng hắn. Lặp lại như thế vài lần, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng ho khan dồn dập, hắn chậm rãi mở to mắt, Sở Du không đợi hắn tỉnh táo lại, một tay vác Vệ Uẩn lên vai, vừa chạy vừa nói: “Đệ cảm thấy trong bụng còn nước cứ bảo ta, ta đổi tư thế cho đệ.”
Vệ Uẩn ho khan dồn dập nôn ra một ngụm nước, cuối cùng mới hòa hoãn được.
“Tẩu tẩu……” Vệ Uẩn thở hổn hển nói: “Thả đệ xuống dưới đi.”
Sở Du nghe vậy, vội vàng đặt Vệ Uẩn xuống dưới.
Giờ phút này trên người Vệ Uẩn đều là vết thương, trên vai còn cắm một mũi tên. Sở Du không dám tùy tiện rút mũi tên ra, sau khi kéo tay Vệ Uẩn khoác lên vai mình, nàng để hắn mượn lực dựa lên người mình, một đường chạy về phía trước.
Nàng vừa chạy vừa tạo hiện trường giả, đánh lừa khả năng suy đoán của sát thủ, ban ngày chạy, tới ban đêm tìm sơn động dừng lại.
Nàng lấy lương khô và nước đưa cho Vệ Uẩn, đặt chiếc dao găm sang bên cạnh, đồng thời đưa tay kéo quần áo Vệ Uẩn.
Đồng tử Vệ Uẩn co rút, hắn giữ tay Sở Du, dồn dập nói: “Tẩu muốn làm gì?”
Sở Du đẩy tay hắn ra, chỉ nghe “roẹt” một tiếng, quần áo Vệ Uẩn liền bị xé rách hơn phân nửa, lộ ra thân mình chồng chất vết thương của hắn.
Làn da vốn trắng trẻo, hiện giờ lại đan xen các vết thương loang lổ, trông có vẻ càng thêm dữ tợn. Sở Du nhìn thấy miệng vết thương, động tác hơi dừng một chút, nàng nhịn không được nâng tay lên, run rẩy đặt lên làn da còn tính là hoàn hảo.
Cảm giác ấm áp khiến cả người Vệ Uẩn nhịn không được giật mình, hắn xoay đầu đi, thống khổ nhắm mắt lại.
Sở Du lẳng lặng nhìn, rũ đôi mắt xuống, sau một hồi, nàng hít một hơi thật sâu, lấy bình rượu bên hông đổ vào băng gạc bắt đầu chà lau miệng vết thương cho Vệ Uẩn.
Động tác nàng rất nhẹ, nhưng Vệ Uẩn vẫn đau đến nhíu mày. Nhưng mà giữa những cảm giác đau đớn, khi đầu ngón tay người nọ lơ đãng chạm vào da thịt, một loại sung sướng khó thể miêu tả bất chợt trào dâng từ dưới đáy lòng.
Loại cảm xúc đáng xấu hổ này khiến Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, hắn nhắm mắt lại, không dám lên tiếng.
Sau một hồi, Sở Du xử lý tốt miệng vết thương, nàng đặt tay lên đầu vai hắn.
Độ ấm trên người hắn đã bắt đầu tăng cao, ngón tay nàng trở nên phá lệ lạnh lẽo. Hắn mê man ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt có chút hoảng hốt.
Nữ tử trước mặt thần sắc bình tĩnh, bàn tay ấn lên vai hắn không mang theo một chút run rẩy nào, bình tĩnh nói: “Ta giúp đệ rút mũi tên.”
“Ừm……”
Vệ Uẩn đã không còn bất cứ ý thức phản kháng nào, thậm chí hắn còn không thể nghe rõ người trước mặt đang nói gì. Hắn chỉ hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói của nàng, giống như đang dò hỏi, nhưng mà người này, nói cái gì, kỳ thật hắn không thèm để ý.
Sở Du thấy hắn sắp mất đi ý thức, nàng chuẩn bị sẵn sàng thuốc và vật dụng băng bó, tay mắt lanh lẹ rút mũi tên, nhanh chóng đổ thuốc cầm máu lên, sau đó dùng băng vải thít chặt miệng vết thương, đề phòng chảy thêm máu.
Khi vừa làm xong hết thảy, nàng đang định nói gì đó, rốt cuộc Vệ Uẩn không chống đỡ được nữa, gục đầu vào trong ngực nàng.
Sở Du hoảng sợ, đang định nắn chỉnh Vệ Uẩn, bất chợt nghe thấy Vệ Uẩn mở miệng làm nũng giống như trẻ nhỏ, giọng nói mang theo chút thanh âm khàn khàn.
Có lẽ chính hắn cũng không biết mình đang nói gì, chỉ dựa vào bản năng, tựa đầu vào ngực nàng, nói một câu ——
“Tẩu tẩu, đệ đau.”
Sở Du hơi sửng sốt.
Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, nàng thật sự cảm thấy cả người đau đớn tận tâm can.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Đoạn kịch nhỏ 】
Người đọc: Nói cho ta biết, rốt cuộc vì sao lại viết ra tình tiết cẩu huyết như vậy?
Mặc Thư Bạch đeo còng tay ngồi trong phòng thẩm vấn: Vì tình yêu.
Người đọc:……
69.
Người như Vệ Uẩn, cho dù là đời trước hay đời này đều là nam nhân sắt đá, chưa từng nhắc đến từ “đau”?
Người chưa bao giờ biết nói đau, một khi mở miệng nói ra sẽ khiến người khác cảm thấy khó có thể chịu đựng được.
Sở Du hít hít cái mũi, ôm chặt Vệ Uẩn đã hoàn toàn không có ý thức, giơ tay điều chỉnh đầu hắn tựa trên vai mình, dán mặt mình lên đầu hắn, khàn giọng nói: “Tiểu Thất, không sao, ta đưa đệ về nhà, được không?”
Ý thức Vệ Uẩn mơ hồ, hắn chỉ mơ màng nghe thấy hai chữ về nhà, ậm ừ: “Ừm……” một tiếng
Cả người đều dựa lên người Sở Du, toàn bộ sức lực đều đặt trên người đối phương, phảng phất như nàng là chỗ dựa lớn nhất mà hắn có thể dựa vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tẩu tẩu……” Hắn nhỏ giọng: “Đệ buồn ngủ quá.”
“Mệt nhọc thì ngủ đi.”
Sở Du ôm hắn, vỗ nhẹ lưng hắn: “Ta ở đây.”
Vệ Uẩn không nói nữa, hắn nhắm mắt lại, dựa vào nàng. Chỉ trong chốc lát, Sở Du đã nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của hắn. Sở Du thở dài, nhẹ nhàng đặt hắn xuống. Nàng tìm kiếm nguồn nước, xé rách áo ngoài của hắn ra thành nhiều mảnh đem nhúng xuống nước, lại đổ đầy túi nước, sau đó trở về.
Vệ Uẩn sốt cao, nàng dùng khăn ướt đắp lên trán hạ nhiệt độ cho hắn.
Chờ đến nửa đêm, hắn lại cảm thấy lạnh. Sở Du đỡ hắn đến bên cạnh đống lửa, ôm chặt lấy người trong lòng.
Hắn run bần bật trong ngực nàng, mơ màng mở mắt nhìn thoáng qua nàng.
Mặc dù ý thức mơ hồ nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy gương mặt nữ tử ở dưới ánh lửa. Nàng trầm ổn bình tĩnh, mặc cho sóng biển ngập trời cũng dựng thẳng sống lưng, tự mình đứng vững vàng giữa trời đất.
Khi nhìn thấy ánh mắt của nàng hắn liền cảm thấy không có gì đáng sợ, hắn tựa đầu vào vai nàng giống như một đứa trẻ, chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy cũng đại diện cho vô số lời nói.
Sở Du biết hiện giờ hắn không có ý thức, tất cả mọi hành động đều dựa vào bản năng. Nàng cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể nâng tay ôm chặt lấy hắn, cảm thấy cổ họng khô khốc đến phát đau.
Lăn lộn một đêm, tới khi gần sáng nhiệt độ cơ thể Vệ Uẩn mới trở về bình thường. Hắn mơ hồ tỉnh lại, Sở Du rót cho hắn mấy ngụm nước, thấm ướt đôi môi nứt nẻ của hắn, thương lượng nói: “Chúng ta nên xuất phát thôi, ta phải giúp đệ tìm đại phu, hiện tại ta cõng đệ, được chứ?”
Vệ Uẩn do dự một lát, Sở Du biết hắn bận tâm điều gì, nàng lập tức nói: “Trên đùi đệ có vết tích, ta đã cố định cho đệ, nhưng ta không biết nó có bị thương đến xương cốt và gân mạch hay không, nếu cố chống đỡ mà đi đường e rằng sẽ để lại bệnh căn.”
“Nhưng mà……”
“Tiểu Thất” Sở Du cúi đầu kiểm tra miệng vết thương được băng bó tốt cho hắn, bình tĩnh nói: “Sau này Vệ phủ còn phải dựa vào đệ, ta cõng đệ không có vấn đề gì hết.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn rũ mắt, không nói một lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Du xoay người lại, ngồi xổm xuống, kéo tay hắn vắt qua vai mình.
Nàng cõng Vệ Uẩn đứng dậy, dùng mảnh vải cố định thân mình Vệ Uẩn, sau đó bước ra ngoài.
“Tẩu tẩu” giọng nói của Vệ Uẩn vẫn còn chút khàn khàn: “Chúng ta đi đâu?”
Sở Du ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta tìm đường vào thành trước, ta đi mua thuốc cho đệ, sau đó tìm một đại phu tại địa phương hẻo lánh chữa bệnh cho đệ.”
“Đệ là người Đại Sở, nếu bọn họ không chịu chữa trị cho đệ thì phải làm sao?”
“Đệ đừng lo lắng” Sở Du bình tĩnh nói: “Chỉ cần tìm được người, nhất định sẽ có biện pháp.”
Vệ Uẩn không nói thêm gì nữa, hắn dựa lên lưng Sở Du, kỳ thật vóc dáng của hắn lớn hơn Sở Du khá nhiều, nhưng Sở Du cõng hắn cũng không tới mức phải cố hết sức, bước chân trầm ổn, nhịp tim đều đặn.
Hắn dựa trên lưng nàng, nghe tiếng tim đập của nàng.
Hiện giờ là đầu mùa xuân, quần áo không quá dày, hắn có thể cảm giác được độ ấm từ trên người nàng truyền ra, ấm áp và ôn hòa.
Hắn không biết mình bị làm sao, rõ ràng còn đang trên đường lẩn trốn, nhưng vẫn nhịn không được mà cong khóe miệng.
Hắn không kìm nén được ý cười, tuy nhiên nghĩ tới Sở Du vì mình mà rơi vào tình huống nguy hiểm hiện tại, hắn lại lập tức nhíu mày.
Sở Du không nhìn thấy sự thay đổi từ trong sắc mặt của hắn. Nàng cõng hắn trên lưng băng qua các con đường, lội qua dòng suối nhỏ, leo lên ngọn núi.
Vệ Uẩn tựa lên đầu vai nàng, lẳng lặng nhìn nàng.
Khi Sở Du vượt qua ngọn núi, tiến vào một con đường nhỏ, lúc này nàng mới chú ý tới biểu tình của Vệ Uẩn, nàng kỳ quái nói: “Đệ nhìn cái gì?”
Vệ Uẩn hoảng loạn thu hồi ánh mắt, cúi đầu không nói, Sở Du cười cười, cảm thấy biểu tình như vậy, nhìn qua rất giống trẻ con.
Nàng đặt hắn xuống nghỉ ngơi dưới vùng đất bằng phẳng, sau đó đi nhặt củi đốt lửa sưởi ấm. Tiếp theo nàng ra bờ suối xử lý thịt thỏ vừa mới bắt được, đặt trên đống lửa nướng thịt.
Vệ Uẩn dựa vào thân cây, không nói một lời lẳng lặng nhìn nàng làm những việc đó, Sở Du nướng thịt thỏ, giương mắt nhìn hắn, không khỏi cười: “Sao thế, đi một chuyến tới vương đình Bắc Địch, bị choáng váng rồi?”
Vệ Uẩn cứng đờ người, không nói lời nào, dưới tiếng nổ lép bép của củi lửa. Sở Du đoán chừng trong một chốc một lát truy binh sẽ không đuổi kịp, nàng đành tán gẫu với Vệ Uẩn: “Lá gan của đệ rất lớn nha, không phải ta đã nói với đệ, ta thủ thành Phượng Lăng, đệ cứ chậm rãi giết địch sao? Đệ mang theo 5000 binh mã đột nhập vào vương đình Bắc Địch, đệ cho rằng mình là ai? Bạch Khởi chuyển thế? Hoắc Khứ Bệnh đầu thai?” (cả hai đều là tướng tài trong lịch sử TQ)
Ngữ khí Sở Du bình tĩnh, Vệ Uẩn lại nghe ra lời trách cứ, lông mi hắn run rẩy, thấp giọng nói: “Tẩu tẩu, đệ sai rồi, tẩu đừng nóng giận.”
Sở Du cười nhạt ra tiếng: “Đệ cho rằng ta không biết đệ sao, hiện tại nói mình sai rồi, nhưng quay đầu lại gặp phải chuyện tương tự, khẳng định vẫn không nói hai lời lập tức mạo hiểm.”
Vệ Uẩn không dám đáp lời, Sở Du nói đúng, ngoài miệng hắn xin lỗi, nhưng nếu một lần nữa gặp phải loại sự tình này, chắc chắn hắn vẫn sẽ hành động như vậy.
“Tại sao đệ không tin ta?” Sở Du than nhẹ thành tiếng, Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng nói: “Vậy tẩu có thể bảo vệ cho thành Phượng Lăng sao?”
Sở Du không nói chuyện, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc an ổn: “Dựa theo thế tấn công của Tô Tra, tẩu cho rằng mình có thể cầm cự được bao lâu?”
Sở Du không dám trả lời.
Trong thời khắc cuối cùng kia, hai vạn binh mã lúc đầy chỉ còn dùng được 500 người. Lúc ấy nếu tiếp tục đánh, e rằng người già phụ nữ và trẻ em trong thành đều phải lên thành chinh chiến.
Tình huống xấu nhất, đại khái sẽ giống như Sở Lâm Dương năm đó.
Từ thần sắc của nàng, Vệ Uẩn nhìn ra được kết quả, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Cho nên tẩu nói xem, ta sao có thể yên tâm nhìn tẩu đi chịu chết? Nếu trong hai ta có một người phải chết, không bằng để đệ làm điều đó.”
“Tiểu Thất……”
Sở Du nhíu mày: “Nếu vì ca ca đệ, đệ không cần……”
“Đệ không phải vì ca ca!”
Vệ Uẩn lập tức ngắt lời nàng, thời điểm lời nói phát ra, cả hai người đều sửng sốt.
Vệ Uẩn chưa bao giờ lạnh giọng nói chuyện với nàng như vậy. Nếu không phải Sở Du nhớ rõ một phút trước mình vừa nói gì, thậm chí nàng còn cho rằng mình đã nói ra lời gì mạo phạm tới hắn.
Nhưng nàng đã nói gì sai sao?
Nàng cảm thấy lời mình nói không hề sai, mối liên hệ lớn nhất giữa nàng và Vệ Uẩn chính là Vệ Quân.
Ý thức trách nhiệm của Vệ Uẩn rất mạnh, nếu không có tầng thân phận này, Vệ Uẩn và nàng, bất quá chỉ là hai người xa lạ mới quen biết nhau hơn tám tháng, hắn sao có thể vì nàng mà làm tới bước này?
Nàng cứu hắn, vì tình thân, vì sự ngưỡng mộ, vì trách nhiệm, và cả sự khinh suất của nàng đối với vấn đề sinh tử sau khi trọng sinh.
Mà hắn cứu nàng, ngoại trừ trách nhiệm, còn có thể vì điều gì?
Ánh mắt nàng trong trẻo bình tĩnh, lại tràn đầy vẻ khó hiểu. Vệ Uẩn nhìn ánh mắt nàng, hắn hiểu nàng đang suy nghĩ điều gì. Hắn nhịn không được hô hấp dồn dập, siết chặt nắm tay, đè nén sự phẫn nộ không cam lòng trong nội tâm.
Hắn ép bản thân không được nhìn nàng, chỉ lẳng lặng rũ mắt, cắn răng nói từng câu từng chữ: “Đệ nguyện ý dùng mạng cứu tẩu, không phải vì đại ca. Đơn giản vì Vệ Uẩn muốn cứu Sở Du, chưa bao giờ vì bất cứ người nào khác.”
Sở Du ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ không rõ.
Sau một hồi, nàng nhìn thiếu niên giống một con thú nhỏ ngồi trước mặt, nàng không khỏi bật cười.
Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi.
Nàng có thể nhìn nhận mối quan hệ giữa người với người một cách bình tĩnh lý trí. Vệ Uẩn mới chỉ mười lăm tuổi, không tránh khỏi việc dành nhiều cảm xúc cho người đã cùng mình đi qua những thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời.
Sở Du tự tìm lý do cho chính mình, không khỏi có chút buồn cười, nàng nâng tay lên xoa nhẹ đầu Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn ngẩn người, hắn quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Sở Du, Sở Du cười nói: “Được, ta biết rồi. Đệ cứu ta, là vì trong lòng đệ có ta, không quan hệ gì với đại ca đệ.”
Trong lòng đệ có ta.
Nàng nói những lời này một cách rất nhẹ nhàng, tuy nhiên tới lượt hắn lại như sét đánh ngang tai.
Trong nháy mắt, thậm chí hắn còn cho rằng, người trước mặt đã thấu hiểu tâm tư của mình. Nhưng khi đón nhận ánh mắt của đối phương, hắn lại rõ ràng, người này không hề hiểu ý tứ của hắn.
Trong lòng hắn có nàng, nhưng tình cảm của hắn lại khác hoàn toàn với suy đoán ở trong đầu nàng.
Nhưng hắn không thể nói ra, thậm chí phần tâm tư cũng là một điều đáng xấu hổ.
Hắn rũ mắt, không nói chuyện nữa. Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, hắn giống như một con chó nhỏ cẩn thận dò móng vuốt ra, cuối cùng lại không cam lòng mà thu móng vuốt trở về.
Rốt cuộc nàng cũng nhận ra Vệ Uẩn có điều kỳ quái, nhưng nàng không rõ vì sao, nàng chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên có chút xấu hổ. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người trước mặt bỗng nhiên giống như đóng cửa lòng lại, không muốn nói chuyện với nàng.
Nàng ho nhẹ một tiếng, có chút nhịn không được, cuối cùng vẫn thay đổi đề tài: “Ta nói cho đệ nghe chuyện ở Hoa Kinh nhé.”
Dứt lời, Sở Du kể lại chuyện Triệu Nguyệt cùm chân Diêu Dũng, chiếm giữ Hoa Kinh, đồng thời liên minh với Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan cho Vệ Uẩn nghe. Sau khi nói qua một lượt, nàng tiếp tục: “Hiện giờ ta giao Vệ gia cho Cố Sở Sinh và Tần Thời Nguyệt xử lý, dặn đại ca ta theo dõi, chờ chúng ta trở về, chắc hẳn Cố Sở Sinh đã xử lý xong chuyện hậu cần, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc lại cùng Triệu Nguyệt, đệ thấy thế nào?”
Vệ Uẩn không nói chuyện, Sở Du nhìn thần sắc hắn, có chút chần chờ: “Đệ nghĩ sao?”
Vệ Uẩn giương mắt nhìn Sở Du, trong mắt tràn đầy vẻ soi xét.
Sở Du bị cái nhìn của hắn làm cho dựng tóc gáy, nàng nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thất?”
“Tẩu hứa hẹn gì với Cố Sở Sinh?”
Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng, Sở Du ngẩn người, sau đó nói: “Vì sao đệ lại hỏi như vậy?”
“Cố Sở Sinh giữ chức quan gì, năng lực gì, quá khứ có công trạng gì, tẩu phải tín nhiệm hắn tới mức nào mới có thể giao Vệ gia cho hắn?”
Vệ Uẩn một châm thấy máu, hắn siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Sở Du: “Dựa vào đâu mà tẩu dám chắc chắn, hắn có thể quản tốt nhiều người như vậy, hắn sẽ thành thật không động thủ với Vệ gia?”
Sở Du bị hỏi đến sửng sốt, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng có thể nói gì được?
Câu hỏi của Vệ Uẩn rất đúng, hiện giờ tính tình Cố Sở Sinh thế nào? Quan hệ giữa hắn ta với nàng là gì? Nàng hiểu biết hắn ta sâu tới mức nào?
Nàng không biết nói như thế nào với Vệ Uẩn, chẳng lẽ phải nói cho hắn, nàng đã ở bên cạnh Cố Sở Sinh hai mươi năm, nàng biết người này có bao nhiêu năng lực, biết phẩm tính người này thế nào, biết rằng với tư cách là đồng mình, Cố Sở Sinh đáng tin cậy như thế nào?
Nàng không thể nói.
Nàng chỉ có thể gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta dặn đại ca và Tần Thời Nguyệt giám sát hắn, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tuy nhiên việc này, thật sự là ta lỗ mãng.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang quay cuồng.
Hắn biết mình sai, cũng biết mình không thể nói ra.
Cố Sở Sinh là người tài hoa, hắn biết, ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Sở Sinh, khi người kia không kiêu ngạo không siểm nịnh cầu thú nàng với hắn, hắn liền biết người này không phải vật trong ao.
Hắn tin Cố Sở Sinh có thể làm được, cũng tin tình nghĩa của Cố Sở Sinh đối với Sở Du, với ánh mắt chấp nhất như vậy, chắc chắn Cố Sở Sinh sẽ không làm ra chuyện phản bội Sở Du.
Nhưng sự thật như vậy, hắn mới cảm thấy có thứ gì đó đè lên ngực, không có cách nào hô hấp.
“Tẩu tẩu, rốt cuộc vì sao tẩu lại tin hắn như vậy?”
Đáng lẽ chuyện này không nên hỏi ra miệng, nhưng hắn không nhịn được, lòng bàn tay bị siết chặt, móng tay gần như xé rách da thịt tới chảy máu. Sở Du trầm mặc, lập úp con thỏ đang nướng trên đống lửa.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhỏ giọng nói: “Hắn một mình tới thành Phượng Lăng, nguyện ý chịu chết cùng ta.”
Sở Du hạ thấp tầm mắt: “Ta nghĩ một người như vậy, đại khái, cũng đáng giá tín nhiệm.”
Vệ Uẩn nghe Sở Du nói, trái tim phảng phất như bị thứ gì kéo xuống, rơi vào vực sâu vô hạn.
Đúng rồi, kỳ thật bọn họ vốn đã yêu nhau, tình huống hiện tại chỉ là trời xui đất khiến.
Kỳ thật hắn hỏi lời này để làm gì, tình nghĩa của Cố Sở Sinh đối với nàng không phải giả.
Cố Sở Sinh có thể tới thành Phượng Lăng cam tâm tình nguyện chịu chết cùng nàng, so với việc hắn ngàn dặm bôn ba tập kích vương đình thì nặng hơn vài phần?
Chỉ là hắn không có thể làm bạn bên người nàng, chung quy chính là điều thua kém.
Vệ Uẩn chậm rãi nhắm mắt lại.
Cổ họng hắn lăn lộn, sau một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng khàn khàn lên tiếng ——
Đã biết.
Đã biết, Cố Sở Sinh nguyện ý chịu chết cùng nàng.
Đã biết, nàng nguyện ý tín nhiệm Cố Sở Sinh một lần nữa.