106.
Vệ Uẩn ra khỏi Hoa Kinh, mang theo người của Tô Tra đi qua Thiên Thủ quan rồi đi về phía Thúc Thành, nơi đây là châu phủ của Côn Châu, đi gấp trong đêm thì chỉ cách Hoa Kinh ba ngày. Bạch Châu vốn là địa bàn của Vệ gia, sau khi Bắc Địch đánh thẳng tới Thiên Thủ quan, vì để đẩy lùi địch mà phần lớn binh lực đóng quân ở Côn Châu, bây giờ sau bốn năm, Côn Châu vàng thau lẫn lộn, Sở gia, Tống gia, Vệ gia, Diêu gia, hai nhà Vương Tạ đều có người trong đó. Vệ Uẩn dọc theo đường thành trì mà mình khống chế đến được Thúc Thành, phân phó người đưa người của Tô Tra đi thẩm vấn.
Đã bị Cố Sở Sinh thẩm tra một lần, nếu như trên thân người của Tô Tra có vật chứng thì gần như không còn khả năng tồn tại nữa, bây giờ cũng chỉ gửi hy vọng vào khẩu cung. Hắn để Vệ Thu tự mình đi thẩm tra, sau đó gọi tất cả thân tín ở Thúc Thành tới.
Trước khi hắn ra khỏi thành đã đưa tin tức tới Bạch Châu, bây giờ bọn người Thẩm Vô Song, Tần Thời Nguyệt, Vệ Thu và Vệ Hạ đều đã chạy tới Thúc Thành, sau khi Vệ Uẩn thu dọn xong thì đã tới trong nghị sự đường, vừa vào cửa, mọi người ở đây liền đứng lên. Vệ Uẩn gật đầu, bình tĩnh nói: “Kế hoạch ban đầu có thể phải tiến hành sớm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vì sao?” Tần Thời Nguyệt nhíu mày, Vệ Uẩn nói thẳng: “Lúc ta đào tẩu từ Hoa Kinh đã bị Cố Sở Sinh phát hiện, chắc chắn Triệu Nguyệt sẽ có chỗ đề phòng. Chúng ta vốn dự định thông qua chuyện đánh Vương gia để đàm phán với Triệu Nguyệt lấy binh lấy lương, bây giờ mục đích này sợ là không có cách nào thực hiện được. Nếu không có cách nào lấy lý do này để bản thân lớn mạnh thì suy nghĩ cẩn thận, đây không phải là một cơ hội tốt sao?”
Đám người có chút không hiểu, Vệ Uẩn đi đến trước bàn cát, nhìn chăm chú vào bản đồ Đại Sở, chậm rãi nói: “Bây giờ Vương gia đã phản, chỉ là khổ nỗi không có lý do nên không dám nâng cờ, chúng ta đều có thể cho ông ta lý do, sau khi ông ta phản, người hữu tâm trong thiên hạ tự nhiên sẽ theo đuôi, chúng ta theo sát phía sau, đến lúc đó lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, Triệu Nguyệt muốn dập lửa thì đầu tiên phải tấn công Vương gia, chúng ta có thể trốn phía sau Vương gia. Một khi Vương gia bị Triệu Nguyệt diệt, chúng ta sợ là khó có cơ hội tốt như vậy lần nữa.”
“Vậy Hầu gia cảm thấy, chúng ta phải đưa cho Vương gia lý do gì đây?”
“Quân vương vô đạo,” Vệ Uẩn cười lạnh: “Thay trời mà phạt.”
“Thời gian này chúng ta phải làm bốn việc. Việc thứ nhất là Vệ Hạ đi làm, đi đến các nơi tạo ra hiện tượng kỳ lạ, ám chỉ Triệu Nguyệt có huyết thống không thuần, ngu ngốc vô đạo.”
Vệ Hạ ôm quyền lên tiếng: “Vâng.”
“Việc thứ hai, chờ Vệ Thu thẩm vấn người của Tô Tra xong thì cho người sao chép một phần những chứng cứ này, đưa đến Vương gia, nói rõ với Vương gia, ta sẽ âm thầm toàn lực ủng hộ ông ta. Bảo ông ta chuyền tay những chứng cứ này đến tay những người khác. Chuyện này chờ Vệ Thu tới, Vệ Thu đi làm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện thứ ba, Vệ Hạ ngươi và Vệ Thiển, mỗi người đến chỗ Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, hỏi thăm ý của bọn họ, thông báo cho bọn họ biết, nếu như không phản thì toàn lực chống lại Bắc Địch, đừng tham gia vào chuyện này. Nếu như nguyện ý cùng ta phát động bạo động vũ trang, bọn họ muốn cái gì thì nói với ta.”
“Chuyện thứ tư,” Vệ Uẩn chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Ta phải đi Hoa Kinh.”
“Ngài đi Hoa Kinh làm gì?” Tần Thời Nguyệt nhíu mày, Vệ Uẩn để tay trên bàn cát, vẻ mặt bình thản, nghiêm túc mở miệng nói từng câu từng chữ: “Cầu một công đạo.”
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Vệ Uẩn đi Hoa Kinh cầu công đạo? Cầu công đạo gì?
Vệ Uẩn giương mắt nhìn về phía Thẩm Vô Song: “Ngươi đi cùng ta.”
Thẩm Vô Song có chút mờ mịt mà gật đầu, Vệ Uẩn lại quay đầu nhìn về phía Tần Thời Nguyệt: “Ngươi điều năm ngàn nhân mã từ Bạch Châu đến đây, đi dọc theo thành của chúng ta, lặng lẽ đến núi Xuất Vân bên ngoài Hoa Kinh. Đến lúc đó nhìn đạn tín hiệu của ta, một khi ta phát đạn tín hiệu, ngươi liền bắt đầu công thành. Không cần công thành thật, cầm thuốc nổ cố làm ra vẻ, động tĩnh càng lớn càng tốt. Đến lúc đó ta nhân cơ hội trốn ra khỏi Hoa Kinh, ngươi đến trước tiếp ứng.”
Tần Thời Nguyệt có chút do dự, nhưng nhìn hai con ngươi trầm ổn của Vệ Uẩn, hắn ta vẫn gật đầu, không nhiều lời. Vệ Uẩn lại nói thêm vài câu, sau khi giải đáp nghi vấn của tất cả mọi người, hắn nói với Thẩm Vô Song: “Cùng ta đi xem xem.”
Thẩm Vô Song gật đầu, hắn ta đi theo sau lưng Vệ Uẩn, hai người đi ra khỏi phòng, đi trên hành lang, Thẩm Vô Song có chút do dự nói: “Hầu gia, ngươi nhất định phải vào Kinh thành, có phải là sợ Đại phu nhân…”
Chưa nói ra lời, Vệ Uẩn cũng đã biết ý của Thẩm Vô Song. Hắn không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, Thẩm Vô Song thở dài, cảm thấy Vệ Uẩn sẽ không trả lời hắn ta, nhưng qua hồi lâu Vệ Uẩn lại đột nhiên mở miệng.
“Ta muốn đón nàng về.”
“Hửm?”
Thẩm Vô Song kinh ngạc ngẩng đầu, nghe Vệ Uẩn nói: “Ta muốn đón nàng về bên cạnh ta.”
Nói xong, Vệ Uẩn cuốn rèm lên đi vào trong phòng.
Mà bên kia, Sở Du đều ở nhà, cùng Tưởng Thuần đánh cờ.
“Đại phu nhân,” Quản gia tới cửa, khom người nói: “Cố đại nhân lại tới cầu kiến.”
“Không gặp.” Sở Du quyết đoán mở miệng. Quản gia không cảm thấy kinh ngạc: “Trong cung có tin tức, bệ hạ triệu kiến.”
“Ta nằm trên giường không dậy nổi, không thể diện thánh.”
Sở Du giương mắt, có chút không kiên nhẫn nói: “Không phải ta đã nói những lời này rồi sao?”
Sắc mặt quản gia không thay đổi, tiếp tục báo cáo: “Trưởng công chúa cũng phái người đến mời.”
“Cũng giống vậy.” Sở Du hạ cờ, bình tĩnh lên tiếng: “Ta không ra khỏi phủ, không cần nhiều lời nữa.”
Quản gia đáp lời xưng vâng, sau đó lui xuống, chờ quản gia đi ra ngoài, Tưởng Thuần giương mắt nhìn nàng: “Triệu Nguyệt đã phái binh vây quanh Vệ phủ lâu như vậy rồi, hắn ngày ngày mời muội tiến cung như vậy là muốn làm gì?”
“Dù sao cũng không phải chuyện tốt.”
Sở Du lạnh nhạt mở miệng: “Thủ đoạn của hắn quá bỉ ổi hung tàn, cách xa hắn một chút sẽ không sai.”
Tưởng Thuần gật đầu: “Cũng không biết khi nào Tiểu Thất trở về.”
Sở Du cầm quân cờ dừng lại, một lát sau, nàng thở dài: “Ta ngược lại hy vọng bây giờ… hắn đừng trở về thì tốt hơn.”
“Sao lại nói vậy?”
Tưởng Thuần giương mắt nhìn nàng, Sở Du hạ cờ xuống, bình tĩnh nói: “Bây giờ Triệu Nguyệt đã trực tiếp để binh mã vây quanh Vệ phủ, sợ là đã có dự định vạch mặt với Tiểu Thất. Nếu như ta là Triệu Nguyệt, Tiểu Thất tiến vào Hoa Kinh, ta sẽ không để hắn trở về. Thả hổ về rừng…”
Sở Du giương mắt, cười lạnh thành tiếng: “Đây là đồ ngốc sao?”
“Nếu như Tiểu Thất không đến…” Tưởng Thuần có chút do dự: “Muội và ta làm thế nào?”
“Chờ.” Sở Du lạnh nhạt lên tiếng: “Chờ đến ngày Tiểu Thất thật sự trở về.”
Nghe thấy lời này, Tưởng Thuần không khỏi cười: “Nếu như không chờ được thì sao?”
“Tỷ sẽ chờ được.” Sở Du giương mắt nhìn Tưởng Thuần, Tưởng Thuần hơi sững sờ, nàng ấy trông thấy sự nghiêm túc trong vẻ mặt của Sở Du, trong lòng nàng ấy không khỏi tuôn ra sự ấm áp. Sở Du nghiêm túc lên tiếng: “Ta đã để tỷ ở lại thì sẽ không để tỷ xảy ra chuyện. Nếu không thể khác được…”
Sở Du mím môi: “Ta sẽ làm Trưởng công chúa một lần.”
Tưởng Thuần nghe thấy lời này thì trong lòng kinh hãi, nàng ấy vội nắm chặt tay Sở Du: “A Du, không cần phải thế. Ta có thể xuống phía dưới cùng A Thúc là chuyện tốt. Muội… muội còn phải cùng Tiểu Thất sống thật tốt.”
“Chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.” Sở Du cời khẽ: “Sao tỷ lại nghĩ nhiều như vậy?”
Nói xong, Sở Du thu lại quân cờ, kéo Tưởng Thuần đứng dậy: “Trước hết không nói nhiều nữa, đi ăn cái gì đi.”
Đã lắc lư trong phòng hai ngày, Sở Du tính toán thời gian, Vệ Uẩn muốn tới thì cũng nên tới rồi. Nàng và Tưởng Thuần ở trong phòng luyện kiếm, bên ngoài truyền đến tiếng binh khí giao nhau, Sở Du nhíu mày, nhìn thấy quản gia vội vàng đi vào, ông ta cúi đầu, giọng điệu vẫn luôn trầm ổn cũng mang theo mấy phần lo lắng: “Đại phu nhân, bệ hạ tự mình mang theo ngự y tới.”
Ánh mắt Sở Du lạnh lẽo.
Dù sao Triệu Nguyệt cũng là Hoàng đế, hắn ta tự mình tới, nàng không thể ngăn người ở bên ngoài được. Triệu Nguyệt mang theo ngự y đến, muốn làm gì thì nàng cũng hiểu rõ. Nàng gật đầu rồi quay người dặn dò người bên cạnh: “Đi tìm Cố Sở Sinh.”
Nói xong, nàng mang theo Tưởng Thuần ra bên ngoài nghênh đón, đi tới cửa, Triệu Nguyệt bị thị vệ của Vệ phủ ngăn ở bên ngoài, trên mặt hắn ta cười nhẹ nhàng, Sở Du vội vàng tiến đến, quỳ trên mặt đất nói: “Thiếp thân cung nghênh bệ hạ chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội!”
“Nghe nói gần đây thân thể Vệ lão phu nhân khó chịu, trẫm cố ý đến đây xem, thuận tiện xem xem những thị vệ này có bằng mặt không bằng lòng, không nghe lời trẫm mà hà khắc với Vệ phủ hay không.”
Nói xong, Triệu Nguyệt đứng dậy rồi đỡ Sở Du: “Đứng dậy đi.”
Sở Du nhường đường, đi theo Triệu Nguyệt vào trong. Triệu Nguyệt vừa mới vào phòng, thị vệ của hắn ta theo sau, hai người đứng đầu bỗng nhiên rút kiếm rồi chém xuống hai cái đầu từ hai người gần nhất của Vệ phủ!
Máu phun ra như cột, xung quanh là tiếng kêu sợ hãi nổi lên, ngay cả Tưởng Thuần cũng bị kinh hãi đến mức lùi một bước, vẫn là Sở Du đứng ở một bên đưa tay đỡ lấy nàng ấy, lúc này mới chấm dứt sự thất thố của nàng ấy.
“Có gì phải sợ chứ?”
Triệu Nguyệt trông thấy đám người Vệ gia ở bên cạnh bị dọa sợ thì ôn hòa nói: “Hai tặc tử này vừa rồi dùng kiếm chỉ vào trẫm, chẳng lẽ không đáng chết sao?”
Nói xong, Triệu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Sở Du: “Đại phu nhân, ngươi nói xem đúng không?”
Sở Du không lên tiếng, Triệu Nguyệt hỏi tiếp: “Đại phu nhân, chẳng lẽ ngươi cảm thấy, dùng đao kiếm chỉ vào thiên tử là chuyện nên làm sao?”
Sở Du im lặng, Triệu Nguyệt ép nàng, chẳng qua là muốn tỏ thái độ.
Nếu như nàng nói là nên làm thì trên dưới Vệ phủ này đều sẽ bị chụp lên cái mũ nghịch thần. Nếu như nàng nói không nên… từ nay về sau, sợ là Vệ phủ không có tướng sĩ nào dám dùng kiếm chỉ vào Triệu Nguyệt nữa.
Nàng trầm tư một lát rồi quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Bệ hạ chính là thiên tử, dùng kiếm là do tướng chỉ, tự nhiên là lấy cái chết tạ tội. Chỉ là hai vị này chính là người trung nghĩa bảo vệ chủ, xét đến cùng, mặc dù bọn họ phạm phải tội chết nhưng là vì ta. Hai kiếm vừa rồi của bệ hạ cũng sai rồi.”
“Sai rồi?” Ánh mắt Triệu Nguyệt lạnh lẽo, Sở Du dập đầu, lộ ra cái cổ thon dài của nàng: “Hai kiếm vừa rồi của bệ hạ nên chém Sở Du mới phải.”
“Sở Du làm chủ, dạy bảo không chu toàn, dẫn đến sai lầm lớn như thế xảy ra. Hai thị vệ kia tận trung mà thôi, mặc dù dùng sai cách nhưng cũng là vì Sở Du. Bệ hạ, mời kiếm chỉ về phía này.”
Triệu Nguyệt không nói lời nào, Tưởng Thuần đứng ở một bên, bàn tay dưới tay áo khẽ run rẩy, giờ khắc này nàng ấy lại rất sợ, nếu như Triệu Nguyệt thật sự chém Sở Du ở nơi này thì nàng ấy thật sự không biết phải làm thế nào nữa.
Nhưng Triệu Nguyệt lẳng lặng nhìn Sở Du một lát rồi cười nói: “Đại phu nhân nói đùa rồi, chỉ là việc nhỏ, trẫm làm sao bởi vì vậy mà chém Đại phu nhân chứ? Hôm qua Đại phu nhân còn nói là bị bệnh, hôm nay đến xem, thân thể của Đại phu nhân hình như là vô cùng khỏe mạnh?”
“Đã tốt rồi.”
“Đã tốt rồi, ngày mai là lập đông*, trẫm tổ chức cung yến trong cung, chắc là Đại phu nhân có thể đi nhỉ?”
*Lập đông là tiết bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười âm lịch.
“Bệ hạ yên tâm,” Máu của thị vệ lan tràn đến dưới chân Sở Du: “Ngày mai, thiếp thân nhất định sẽ vào cung.”
Triệu Nguyệt cười khẽ, hắn ta nhìn Sở Du, ôn hòa nói: “Đại phu nhân, tính tình này của ngươi chính là quá mạnh. Có đôi khi, làm nữ nhân thì vẫn ôn hòa hơn một chút mới tốt. Cứng quá thì dễ gãy, còn gãy vô cùng đau. Trẫm rất không thích nhìn chó đứng thẳng rồi đi tới đi lui, nhìn thấy rồi, trẫm sẽ cho người dùng búa nện từng cái một để đập nát sống lưng của con chó đó, để nó ngay cả bò cũng không bò được. Đại phu nhân,” Triệu Nguyệt ngồi xổm người xuống, nhẹ tay đặt trên lưng Sở Du, chỗ rơi của ngón tay hắn ta chính là xương sống lưng của Sở Du.
Tay của hắn ta khẽ đụng vào phía trên đó, giọng nói dịu dàng: “Ngươi hiểu không?”
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng ngựa hí, giọng nói của Cố Sở Sinh bỗng nhiên vang lên: “Bệ hạ!”
Triệu Nguyệt nghe thấy tiếng của Cố Sở Sinh thì ngẩng đầu lên, thu tay lại rồi đứng lên, cười nói: “Cố ái khanh?”
Cố Sở Sinh tung người xuống ngựa rồi vội vàng bái kiến, Triệu Nguyệt đỡ hắn ta: “Trẫm về trước, Cố ái khanh và Đại phu nhân trò chuyện cho tốt.”
Nói xong, Triệu Nguyệt vẫy tay: “Trẫm đi đây.”
Cố Sở Sinh đưa tiễn Triệu Nguyệt rồi đi đến trước mặt Sở Du.
Sở Du còn quỳ trên mặt đất, máu lan tràn ở dưới người nàng, Cố Sở Sinh đứng đó một lúc lâu, hắn ta cúi người, nắm chặt tay nàng, khàn giọng lên tiếng: “Đứng lên đi, ta tới rồi, nàng đừng sợ.”
Sở Du không lên tiếng, nàng giương mắt, lẳng lặng nhìn hắn ta.
Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, mang theo sự dò xét, Cố Sở Sinh cầm tay nàng, trên tay của nàng đều dính máu.
Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng, trào phúng lên tiếng: “Hài lòng rồi?”
“Ta nghe không hiểu lời của nàng.” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng. Sở Du đứng dậy: “Vừa đấm vừa xoa, cho rằng ta sẽ mang ơn ngươi?”
Cố Sở Sinh chợt phản ứng lại: “Nàng cho rằng là ta để hắn tới?!”
“Không phải sao?” Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, lồng ngực Cố Sở Sinh phập phồng một cách kịch liệt: “A Du, ta sẽ không để cho người ta bắt nạt làm nhục nàng như vậy.”
Sở Du khẽ xì ra tiếng, không để ý đến hắn ta, nàng đứng dậy rồi quay đầu rời đi. Cố Sở Sinh đuổi theo, lo lắng nói: “A Du, ta không có, ta thật sự…”
“Cố Sở Sinh,” Sở Du dừng bước chân lại, nàng quay đầu nhìn hắn ta: “Cung yến ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?”
Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn ta khẳng định nói: “Sẽ không xảy ra cái gì cả.”
“Ồ?” Sở Du cười khẽ: “Thật sao?”
Cố Sở Sinh nhìn ra được sự mỉa mai bên trong nụ cười đó, hắn ta chậm rãi nắm chặt tay lại.
“Sở Du,” Hắn ta nghiêm túc mở miệng: “Nàng đừng nhìn ta như vậy.”
“Ta nhìn ngươi thế nào?” Sở Du cười lên: “Người để Vệ Uẩn đánh Vương gia có phải là ngươi không, người để Triệu Nguyệt vây Vệ phủ lại có phải là ngươi không, người mật báo tin tức cho Triệu Nguyệt có phải là ngươi không?”
“Là ta,” Cố Sở Sinh bình tĩnh mở miệng: “Nhưng ta làm nhiều như vậy đã từng tổn thương nàng sao? Sở Du,” Hắn ta có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại: “Ta chỉ muốn cưới được nàng, không phải muốn hủy hoại nàng.”
“Chuyện này và việc hủy hoại ta thì có khác nhau chỗ nào!”
Sở Du bỗng nhiên lên giọng: “Lấy đi tất cả những gì ta thích, phá hủy đi tất cả những gì ta trân trọng, từng tấc từng đất đập nát xương sống ta nằm nhoài trước mặt ngươi, chuyện này và việc hủy hoại ta thì khác nhau chỗ nào?!”
“Ta không có!”
Cố Sở Sinh bộc phát ra tiếng, Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, Cố Sở Sinh cảm thấy có vô số sự chua xót xông tới, hắn ta nhắm mắt lại, khàn giọng lên tiếng: “Ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì cả, ta lấy mạng ta ra để thề. A Du,” Hắn ta chậm rãi mở mắt: “Tin ta một lần.”
Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, sau một hồi, nàng cười khẽ mở miệng: “Được.”
Nói xong, nàng xoay người đi vào trong phủ, Tưởng Thuần vội vàng tiến lên đỡ nàng, lo lắng nói: “Làm sao bây giờ, ngày mai muội…”
“Không sao.” Trong mắt Sở Du mang theo ý lạnh: “Ta đã chọc giận Cố Sở Sinh, ngày mai Cố Sở Sinh sẽ không để cho Triệu Nguyệt động thủ.”
Trong mắt Tưởng Thuần nén lệ nóng: “Khi nào Tiểu Thất mới trở về đây…”
Sở Du hơi ngẩn ra, nàng được Tưởng Thuần đỡ, tay khẽ run lên.
Đột nhiên nàng phát hiện ra, nàng vô cùng nhớ Vệ Uẩn.
Ỷ vào một người thành thói quen thì sẽ bỗng nhiên giật mình bởi sự bất lực của mình.
Mà bên kia, Thẩm Vô Song đi theo sau Vệ Uẩn, lo lắng nói: “Tiểu Hầu gia, ngươi chậm một chút, sớm hơn hay muộn hơn một chút cũng không có gì.”
Vệ Uẩn không nghe hắn ta, ngẩng đầu nhìn mặt trời, hung hăng đánh roi ngựa, lên tiếng nói: “Nhanh một chút!”
Ở Hoa Kinh gió giục mây vần, ở ngoài ngàn dặm, Sở phủ tại Lạc Châu, Sở Lâm Dương cầm thư trong tay, nhìn Vệ Hạ trước mặt, bình tĩnh nói: “Hầu gia nhà ngươi đã quyết định chủ ý rồi?”
“Quyết định rồi.”
Vệ Hạ cung kính nói: “Bất kể Sở Thế tử có ý gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của Hầu gia. Bây giờ đến hỏi một tiếng cũng chỉ là muốn xem thái độ của Thế tử* mà thôi.”
*Ở đây tác giả để là Hầu gia, nhưng editor đổi lại thành Thế tử để phù hợp với câu chuyện.
“Vậy muội tử của ta thì sao?”
Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Vệ Hạ: “Các ngươi phản rồi thì chẳng lẽ muốn muội tử của ta cũng làm loạn thần tặc tử hay sao? Vệ Uẩn hắn muốn phản cũng được, đưa muội tử của ta về!”
Nghe thấy lời này, Vệ Hạ ngẩn người, sau đó có chút xấu hổ nói: “Đại phu nhân… có thể còn phải ở Hầu phủ… tiếp tục làm Đại phu nhân?”
“Hoang đường!” Sở Lâm Dương gầm thét lên tiếng: “Muội tử của ta đối với nhà các ngươi hết lòng quan tâm giúp đỡ, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn nàng trông coi bài vị cả đời?!”
“Không phải bài vị, không phải bài vị,” Vệ Hạ nhanh chóng xua tay: “Là thật sự làm Đại phu nhân, Đại phu nhân mới.”
Lời này khiến Sở Lâm Dương có chút mờ mịt: “Cái gì gọi là Đại phu nhân mới?”
“Chính là, Thế tử mất rồi,” Vệ Hạ ấp úng nói: “Không phải Tiểu Hầu gia của chúng ta còn thiếu Đại phu nhân sao?”
Sở Lâm Dương nghe hiểu rồi thì nhấc chân đạp tới: “Vệ gia các ngươi xong chưa!”
Vệ Hạ bị Sở Lâm Dương đuổi đánh, liên tục lên tiếng: “Sở Thế tử, ngài bình tĩnh một chút, tiểu Hầu gia nhà chúng ta thật lòng thật dạ…”
Lúc Vệ Hạ bị đánh thì tình huống bên Vệ Thiển lại tốt hơn nhiều.
Dung Thành châu phủ của Hoa Châu, Tống Thế Lan ngồi trên cao, nhìn bức thư Vệ Thiển đưa tới. Một lát sau, hắn ta ngẩng đầu, chậm rãi cười: “Lòng của tiểu Hầu gia thật sự là không nhỏ đó.”
Vệ Thiển có chút thấp thỏm, đối mặt với loại người khẩu Phật tâm xà như Tống Thế Lan, hắn luôn cảm thấy có chút chột dạ.
Hắn lúng túng nói: “Hầu gia cũng không phải là nhất định muốn để Tống Thế tử hưởng ứng, chỉ là hy vọng Tống Thế tử giữ vững thế trung lập…”
“Trung lập?”
Tống Thế Lan cười: “Năm đó Hầu gia đã giúp bản Thế tử, bản Thế tử lại há là người không báo ân? Hầu gia có tài kinh thế, Thế Lan nguyện ý đi theo.”
Nghe thấy lời này, Vệ Thiển hơi sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Tống Thế Lan sẽ có thái độ này. Chỉ là sau đó, lời nói của Tống Thế Lan xoay chuyển: “Có điều liên minh với Hầu gia, nói mà không có bằng chứng, vẫn là cần thiết viết bằng chứng đúng không?”
“Bằng… bằng chứng gì?”
“Từ xưa hai nước hai nhà liên minh đều lấy quan hệ thông gia làm chứng, đáng tiếc dưới gối Hầu gia không có nữ nhi, có điều tại hạ thấy Nhị phu nhân Tưởng thị của Vệ gia có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, tại hạ nguyện ý lấy vị trí Đại phu nhân để cưới Nhị phu nhân, không biết ý của tiểu Hầu gia như thế nào?”
“Cái gì?!”
Vệ Thiển bỗng nhiên ngẩng đầu, Tống Thế Lan khẽ cười: “Lời này, làm phiền tiểu tướng quân cũng nói một lần với Nhị phu nhân?”
“Nói… nói cái gì…”
Vệ Thiển ngơ ngác, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
Tống Thế Lan thả thư trong tay ra, ôn hòa nói: “Nói cho Nhị phu nhân biết, nàng nguyện gả cho ta, ta nguyện vì Vệ gia mà lên núi đao xuống biển lửa. Nàng không gả cho ta…”
“Không gả thì sao?”
Tống Thế Lan suy nghĩ một chút, sau đó cười ra tiếng: “Ta là nam nhân tốt như vậy, rất đáng tiếc đó.”
107
Sở Du đợi đến ngày hôm sau, trong cung có người tới đón nàng. Nàng thay áo ngoài lộng lẫy màu tím có vẽ hoa ngọc lan, chải búi tóc phụ nhân rồi bước lên cỗ kiệu từ trong cung tới. Cỗ kiệu đung đưa, lúc đến trước cửa cung, Sở Du trông thấy Cố Sở Sinh đứng đó, mặc quan bào màu đỏ thẫm đứng thẳng người, thấy cỗ kiệu của nàng dừng lại, Cố Sở Sinh dừng lại, khi chờ Sở Du xuống kiệu, hắn ta hơi khom người, Sở Du liền đưa tay đặt vào bàn tay mở ra của Cố Sở Sinh.
Trước kia nàng đối với Cố Sở Sinh đứng xa mà trông trước sau như một, nhưng mà cục diện hôm nay, nàng lại cách Cố Sở Sinh càng gần càng tốt. Bàn tay mà nàng duỗi ra chính là để cho Triệu Nguyệt và tất cả mọi người hữu tâm trong bóng tối nhìn, cho dù bọn họ cố kỵ Cố Sở Sinh thì cũng sẽ có chút thu liễm.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc nàng vươn tay ra, người xung quanh đều đưa tới ánh mắt khác thường, vẻ mặt Sở Du không thay đổi. Cố Sở Sinh rũ mắt xuống, không dám nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn nà như khắc bạch ngọc trong tay mình, hắn ta ngăn chặn tâm tình của mình, nhỏ giọng nói: “Trong cung ta đều đã chuẩn bị xong rồi, nàng đừng đi lạc, ta sẽ luôn luôn trông nom nàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Du gật đầu, không nói nhiều. Cố Sở Sinh nhẹ nhàng thu tay lại, bao bọc bàn tay mềm mại kia trong tay mình.
Sở Du giương mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt lạnh lùng, Cố Sở Sinh chống đỡ chính mình gian nan cười lên: “Vì nàng mà làm nhiều như vậy, còn không cho ta nhận được chút lời?”
Trên miệng thì hắn nói đến lợi hại, nhưng mà chạm đến ánh mắt của Sở Du, thật ra trong lòng hắn ta vô cùng rung động, hắn ta rất sợ ánh mắt lạnh lùng như vậy của Sở Du, luôn cảm thấy đối phương nói thêm một câu nữa là có thể khiến cho quân lính của hắn ta tan rã.
Nhưng hôm nay Sở Du cũng không muốn Cố Sở Sinh thua thiệt, nàng im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi quay đầu đi.
Trong nụ cười đó mang theo sự trào phúng, Cố Sở Sinh nắm chặt tay nàng, quay người đi về phía trong cung.
“Ngày mai ta sẽ tới cửa cầu hôn, nàng cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, mọi thứ ta sẽ xử lý.”
Nghe thấy lời này, Sở Du cuối cùng cũng mở miệng: “Ai cho phép ngươi tới cửa cầu hôn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Sở Sinh quay đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo sự cay đắng: “A Du, nếu bây giờ nàng đã cúi đầu thì cần gì phải vòng vo với ta? Vệ gia ở Hoa Kinh, người có thể giúp các nàng, trong Hoa Kinh này chỉ có ta.”
Sở Du thu lại giọng nói, qua hồi lâu, giọng nói nàng lơ lửng: “Cố Sở Sinh, ngươi biết không, thật ra ngươi không yêu ta, ngươi chỉ vì không đạt được cho nên luôn cố chấp.”
Giống như đời trước hắn ta cố chấp với Sở Cẩm, sau khi nàng sống lại, sau khi được yêu thích, nàng cũng chầm chậm hiểu rõ, năm đó Cố Sở Sinh cũng không yêu Sở Cẩm, đó chẳng qua chỉ là một chấp niệm thời niên thiếu của hắn ta, hắn ta mong nhớ quá nhiều năm, cho nên vừa về Hoa Kinh, hắn ta liền lập tức cưới Sở Cẩm.
Đời này hắn ta không có được nàng, cho nên cố chấp với nàng. Nếu như đạt được thì có lẽ là không có nhiều rắc rối như vậy.
Sở Du quay đầu nhìn Cố Sở Sinh một cái, nam tử nhìn nàng khẽ cười, trong vẻ mặt mang theo sự thê lương và mỏi mệt.
“A Du, ta có yêu nàng hay không, ta hiểu rõ hơn ai hết.”
Sở Du không nói nhiều nữa, có một khoảnh khắc nàng sẽ nghĩ, nàng trọng sinh mà đến, có phải Cố Sở Sinh cũng quay về hay không. Chỉ là vừa nghĩ như vậy nàng đã cảm thấy buồn cười, Cố Sở Sinh căm ghét nàng cả một đời, đến khi nàng chết, Cố Sở Sinh cũng không cho nàng thiện ý, nếu như Cố Sở Sinh thật sự trở về thì có lẽ cũng là có thể chạy được bao xa thì chạy, tuyệt đối sẽ không dính dáng tới nàng mới đúng.
Nàng bị đời trước quấn lấy, quả thật cũng không phải là một chuyện khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Hai người cùng nhau nắm tay vào đi đến đại điện, không đếm xỉa đến ánh mắt mà tất cả mọi người đưa tới, Cố Sở Sinh phân phó người ghép bàn của hắn ta và Sở Du lại, vẻ mặt Sở Du lạnh nhạt, người xung quanh xì xào bàn tán. Hai người vừa ngồi xuống thì một nữ tử mặc váy vải bông trắng, mang theo mạng che mặt đi tới trước bàn nhỏ, Sở Du ngẩng đầu liền trông thấy Sở Cẩm đang nhíu chặt lông mày.
Phía sau nàng ta còn có một thiếu niên đang đứng, thiêu niên kia nhìn qua có dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi, tóc được buộc lên, một thân trang phục có tinh thần, trông gọn gàng chỉnh tề.
Sở Du nhận ra, đó chính là thiếu niên Hàn Mẫn mà năm đó Sở Cẩm cứu ở Phượng Lăng thành, bây giờ trở về Hoa Kinh, Hàn Tú ở dưới tay nàng tiếp tục nghiên cứu chế tạo binh khí, Hàn Mẫn thì đi theo Sở Cẩm, làm gã sai vặt bên cạnh Sở Cẩm. Nghe nói Hàn Tú có mấy lần đến Sở gia đòi người nhưng Hàn Mẫn lại kiên trì tình nguyện ở bên cạnh Sở Cẩm làm thị vệ, cũng không trở về. Hàn Tú hết cách, mỗi cuối năm đều đến Sở gia với Hàn Mẫn, cùng đón năm mới với Sở Cẩm và những người khác của Sở gia.
“Tỷ tỷ.” Sở Cẩm lên tiếng, trong mắt đều là sự lo lắng. Sở Du ngẩn người, sau đó cười lên: “Sao muội lại ở chỗ này?”
Sau khi Sở Cẩm bị hủy dung thì gần như không ra khỏi cửa, càng không muốn nói đến cung yến long trọng thế này. Sở Du hơi suy nghĩ, đoán chừng biết được Sở Cẩm tới làm gì, trong mắt nàng mang theo mấy phần ấm áp: “Trở về đi, cố gắng sống phần của bản thân mình, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Tỷ tỷ,” Sở Cẩm than nhẹ một tiếng: “Ta ngồi cùng bàn với tỷ đi.”
Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hắn ta nhàn nhạt nhìn lướt qua Sở Cẩm, Sở Cẩm đối với hắn ta mà nói giống như giun dế, đời trước lúc Sở Cẩm tranh đoạt việc bếp núc trong nhà với thê tử của Cố Nhan Thanh, bị nhi tức góp nhặt chứng cứ, vạch ra từng việc từng việc mà đời này nàng ta làm ra rồi nộp lên quan phủ. Dư luận triều đình sôi nổi, bất lợi với thanh danh của hắn ta, thế là hắn ta đưa nàng ta về Sở gia. Nhưng khi đó Sở gia đã sớm không còn tồn tại, sau khi Sở Lâm Dương chết trận, Sở gia không gượng dậy nổi, hai mươi năm sau, Sở gia chỉ có một Sở Lâm Tây không nên thân đau khổ chèo chống, sau khi Sở Cẩm quay về không lâu thì bị phu nhân Diêu Đào của Sở Lâm Tây đuổi ra ngoài, lưu lạc dân gian.
Chờ đến lúc hắn ta gặp lại nàng ta thì cả người nàng ta là vật dơ bẩn, dung hạnh không chịu nổi, hắn ta cũng chỉ nâng màn kiệu lên nhìn thoáng qua rồi không nhiều lời nữa.
Chờ đến ba năm trước khi hắn ta chết đi, hắn ta nghe được tin nàng ta đã chết, nghe nói là dùng cây trâm vàng thuở thiếu thời của mình vẫn luôn được giữ đến sau này để tự sát trong căn nhà đổ nát của mình.
Khi đó hắn ta nghĩ, không biết Sở Cẩm có hối hận hay không, trước khi nàng ta chết đi có nghĩ tới vị tỷ tỷ móc tim móc phổi với nàng ta hay không.
Đời trước bạc tình bạc nghĩa như thế, càng khỏi nói đến bây giờ? Chỉ là đời này Sở Du và Sở Cẩm giao hảo, Cố Sở Sinh cho chút tình mọn, nhạt giọng nói: “Sở Nhị tiểu thư, vị trí của ngươi ở bên kia.”
“Cố đại nhân,” Sở Cẩm âm thầm siết chặt nắm tay: “Tỷ tỷ của ta, bây giờ bất kể như thế nào cũng là Đại phu nhân của Vệ gia, ngài…”
“Nàng ấy rất nhanh sẽ trở thành Đại phu nhân của Cố gia.”
Cố Sở Sinh không thích danh xưng kia, hắn ta nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: “Ngươi tiếp tục gọi nàng ấy là tỷ tỷ là được.”
“Lui ra đi.” Sở Du không muốn hai người tranh chấp, nàng nói với Hàn Mẫn: “Mang Nhị tiểu thư đi xuống.”
Khuôn mặt Hàn Mẫn lộ vẻ do dự, cuối cùng hắn ta vẫn nói: “Tỷ tỷ…”
Nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng, Sở Cẩm liền tiến lên, trực tiếp ngồi bên cạnh Sở Du, vẻ mặt ung dung: “Ta ở bên cạnh tỷ tỷ.”
Sở Du nhíu mày: “Càn quấy, muội còn cần thanh danh không?!”
Sở Cẩm rũ mắt xuống, khàn giọng lên tiếng: “Dáng vẻ bây giờ của ta, cần thanh danh còn có thể làm gì? Ta đã nghe nói tình huống của Vệ gia, cung yến hôm nay sợ là Hồng Môn Yến, ta ở đây…”
“Nếu biết là Hồng Môn Yến, muội ở đây lại có thể làm gì?” Sở Du có chút bất đắc dĩ: “Trở về đi.”
“Ta không yên lòng,” Sở Cẩm lắc đầu: “Ta ở đây, dù sao cũng thêm một phần trông nom.”
Sở Du thấy không khuyên nổi thì quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh: “Ta ngồi cùng bàn với muội ấy thôi.”
Ánh mắt Cố Sở Sinh quét qua Sở Cẩm một cái, thấy Sở Cẩm lạnh lùng nhìn hắn ta, trong lòng hắn ta biết Sở Du thương muội muội, hắn ta nhân tiện nói: “Được thôi, tỷ phu nhường ngươi một lần.”
“Ngươi…” Sở Cẩm giận mà tiến lên thì bị Sở Du kéo lại, vẻ mặt Sở Du không thay đổi, nàng mang theo Sở Cẩm đứng dậy, cùng Sở Cầm ngồi xuống vị trí vốn nên ngồi của mình. Sau khi hai người ngồi xuống, Sở Cẩm cầm tay Sở Du, khẽ run, vẫn luôn không dám buông tay.
Sở Du vỗ vỗ tay nàng ta, vẻ mặt ôn hòa.
“A Cẩm,” Nàng bình tĩnh nói: “Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”
Sở Cẩm nhắm mắt lại, sau một hồi, cuối cùng cũng trấn định lại.
Đợi một hồi, Triệu Nguyệt mang theo Trưởng công chúa đi vào, tất cả mọi người đứng lên hành lễ, sau khi Triệu Nguyệt ở phía trên nói lời chúc mừng thì mọi người theo thứ tự ngồi xuống, yến hội chính thức bắt đầu.
Bắt đầu không bao lâu, Triệu Nguyệt liền cùng Trưởng công chúa rời đi, để lại quần thần tự do trò chuyện. Sở Cẩm và Sở Du ngồi tại chỗ, không dính một giọt nước, vẻ mặt Sở Du tự nhiên, dường như nàng còn cùng Sở Cẩm trò chuyện cái gì đó. Ban đầu Sở Cẩm đáp lời còn rất cứng nhắc, không bao lâu thì tự nhiên trở lại.
Một lát sau, Sở Du trông thấy một nữ quan đi về phía nàng, nữ quan kia là người bên cạnh Trưởng công chúa, bình thường phần lớn là do nàng ta truyền tin, nữ quan kia khàn giọng, hơi có chút vội vàng nói: “Đại phu nhân, Trưởng công chúa bảo người đi qua, có chuyện quan trọng.”
Sở Du nhíu mày, phản ứng đầu tiên của nàng chính là có bẫy, nàng không động đậy, khuôn mặt nữ quan kia lộ vẻ sốt ruột nói: “Đại phu nhân, công chúa thật sự xảy ra chuyện rồi!”
“Công chúa có thể xảy ra chuyện gì?”
Sở Du giương mắt nhìn về phía nữ quan kia: “Nói với công chúa một tiếng, ngày mai ta đi.”
“Sợ là không còn kịp nữa,” Nữ quan kia thấp giọng: “Công chúa nói, nàng ấy biết được bây giờ tình cảnh của người hung hiểm, nhưng nàng ấy lấy được chút đồ, nhất định phải đưa ra khỏi cung trong hôm nay, thứ này vô cùng quan trọng, Vệ gia Bạch Đế cốc…”
Nghe thấy lời này, trong lòng Sở Du run lên bần bật.
Nàng biết Trưởng công chúa đã lấy được thứ gì, nhất định là nàng ấy đã lấy được một chứng cứ về việc năm đó Triệu Nguyệt tham gia vào Vệ gia Bạch Đế cốc.
Nàng đánh giá nữ quan kia hồi lâu, người nàng gặp thật sự là nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa. Nàng suy tư một lát rồi nói với nữ quan kia: “Ta đi Tê Phượng cung, dẫn đường đi.”
Nói xong nàng liền đứng dậy rồi dẫn Sở Cẩm và Hàn Mẫn cùng nhau ra ngoài. Trên đường đi đến Tê Phượng cung, trong lòng Sở Du thoáng thả lỏng một chút, nữ quan kia dẫn đường ở phía trước, nói với Sở Du quá trình Trưởng công chúa phát hiện ra chứng cứ.
“Vừa rồi bệ hạ say rượu, ngã xuống giường, có một phong thư rơi ra từ trong tay áo, trong thư kia chính là…”
Lời nói còn chưa dứt, Sở Du đã phát hiện ra chuyện không bình thường.
Tính tình Triệu Nguyệt như thế, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được? Còn đúng lúc để Trưởng công chúa phát hiện ra vào giờ khắc này…
Sắc mặt Sở Du thay đổi, không chút do dự mà bắt lấy Sở Cẩm rồi xoay người muốn chạy, nhưng lúc này đã hoàn toàn không kịp nữa, hơn mười sát thủ từ bên cạnh thăm dò mà ra, trong không khí tràn ngập màu khói mờ nhạt, nữ quan kia bỗng nhiên ngã xuống. Sở Cẩm không chút do dự mà nói với Hàn Mẫn: “Lui!”
Hai người ngừng thở, Hàn Mẫn ôm Sở Cẩm trực tiếp bay lên đỉnh lầu, Sở Du phóng đi về hướng ngược lại bọn họ. Mục tiêu của những người này ở chỗ Sở Du, dường như bọn họ nhận được mệnh lệnh nghiêm ngặt, đúng là không có một ai đuổi theo Sở Cẩm mà trực tiếp đuổi theo Sở Du.
Sở Du ngừng thở, đưa tay ăn một viên thuốc, sau đó nhanh chóng đi về phía đại điện.
Chỉ là Triệu Nguyệt đã sớm biết năng lực của nàng, lần này có hơn mười sát thủ, đều là nhân vật cao cấp nhất bên cạnh hắn ta, một người thì Sở Du còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mười người liên thủ mà lên, Sở Du cũng bị nhốt trong sự dày đặc đó, nửa bước cũng không rời ra được.
Nàng không ra khỏi được phạm vi của khói độc, thuốc dần dần mất đi công hiệu, bàn tay mang theo kiếm của nàng bắt đầu như nhũn ra, trước mắt mơ màng, có người bỗng nhiên đạp một cước vào đùi nàng, nàng vừa đổ về phía trước đã bị mười mấy người xông lên đè thân thể nàng lại. Trên người nàng hoàn toàn không có cách nào động đậy, trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy có tiếng của thái giám vang lên: “Bệ hạ, Đại phu nhân không chống đỡ được nữa.”
Hơi thở của Sở Du vừa nhanh vừa nặng, nàng khó khăn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Nguyệt đứng trong đám người, hắn ta lẳng lặng nhìn nàng.
“Đút thuốc,” Vẻ mặt Triệu Nguyệt lạnh lùng: “Nhốt vào địa lao đi.”
Sở Du cắn răng còn muốn đứng dậy nhưng trên người lại không còn chút sức lực nào, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy có người đưa một viên thuốc vào trong miệng nàng, sau đó nghe thấy xung quanh không ngừng truyền đến tiếng cửa bị đá mở ra rồi khép lại, cuối cùng nàng đi vào một căn phòng, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hai thị nữ dùng dây sắt khóa tay chân nàng lại, sau đó bắt đầu lột y phục của nàng.
“Các ngươi… muốn làm gì…”
Sở Du khàn giọng mở miệng, nàng phát hiện ra có chút không đúng, tay chân thị nữ lưu loát lau qua thân thể nàng, lau một loại thuốc không biết tên, thuốc kia mang theo hương hoa nhàn nhạt, chỉ ngửi vào cũng làm cho tâm trí người ta chập chờn. Trên người nàng còn sót lại một lớp lụa mỏng, tóc tung bay, dưới ánh đèn, lụa mỏng chảy xuôi theo với ánh sáng như nước.
Nàng cảm thấy có ngọn lửa từ bụng dưới dâng lên, nàng miệng đắng lưỡi khô. Sớm đã trải qua việc đời khiến nàng biết rõ đây là cái gì, nàng siết nắm tay, điều chỉnh hơi thở. Nàng bắt đầu hiểu rõ Triệu Nguyệt muốn làm gì, điều này khiến cả người nàng nhục nhã đến mức cắn chặt răng.
Nàng bắt đầu sợ hãi có người đến, nàng hy vọng vào giờ khắc này đừng ai tới.
Nàng không nhịn được mà bắt đầu kẹp lấy thân thể, nhẹ nhàng ma sát, lúc này truyền đến tiếng bước chân lo lắng, một lát sau, cửa bị đá ầm vang mở ra, Cố Sở Sinh lo lắng nói: “A Du…”
Lời còn chưa nói, hắn ta đã ngu ngơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Sở Du bị khóa trên tường đá.
Nữ tử mang lụa mỏng thuần trắng, tóc dài như thác nước, trên đầu có một đóa hoa màu trắng rũ xuống, lung lay theo động tác của nàng. Mồ hôi thơm từ trán nàng xẹt qua hai má của nàng, một đường hướng xuống dưới, nhỏ xuống chui vào bên trong đường cong rõ ràng kia. Sắc mặt nàng ửng hồng, ánh mắt lắc lư giữa tỉnh táo và mê ly, như giọt sương trên hoa sen ban sớm, run rẩy, chạm vào liền vỡ nát.
Đầu óc Cố Sở Sinh nổ tung, trong chớp mắt, vô số ký ức tràn vào trong đầu.
Hắn ta từng có được người này, vào rất nhiều năm trước. Một đời từ lúc là thiếu niên cho đến sau này, hắn ta trầm mê thân thể người này, nhưng mà thời thiếu niên, hắn ta luôn không chịu thừa nhận, mỗi lần ý loạn tình mê, hắn ta đều phải cắn chặt hàm răng ra vẻ tỉnh táo.
Nhưng tư vị mất hồn kia vẫn luôn tồn tại trong đầu hắn ta, giờ khắc này, chuyện xưa trước kia cuồn cuộn dâng lên, kết hợp với dáng vẻ mặc cho quân hái của người trước mặt, vô số dục niệm nảy sinh trong hắn ta.
Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Cố Sở Sinh, Sở Du chật vật nhắm mắt lại, khàn giọng lên tiếng: “Cố Sở Sinh!”
Cố Sở Sinh bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn ta bối rối lùi lại một bước, chính vào lúc này, cửa đá ầm vang mà rơi xuống, Cố Sở Sinh chợt quay đầu, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười của Triệu Nguyệt.
“Sở Sinh, ngày tốt cảnh đẹp, không phụ giai nhân nha!”
“Triệu Nguyệt!”
Cố Sở Sinh gầm thét lên tiếng: “Ngươi thả ta ra.”
“Ra làm gì?”
Có một mùi hương kỳ lạ tản ra trong không khí, Cố Sở Sinh rõ ràng nhận ra sự xao động trong thân thể mình, hắn ta đưa lưng về phía Sở Du, không dám nhìn nàng, nghe Triệu Nguyệt cười nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn Đại phu nhân sao, như vậy thì không phải là được rồi sao?”
“Triệu Nguyệt, ta không phải là ngươi.”
Bàn tay Cố Sở Sinh đặt lên bức tường lạnh lẽo, hơi thở dồn dập: “Cho dù ta ti tiện nhưng cũng không trở nên ti tiện đến mức này. Ngươi có được Trưởng công chúa, ngươi vui vẻ không?”
Bên ngoài im ắng thật lâu, sau một hồi, Triệu Nguyệt chậm rãi nói: “Vậy để ta xem xem Cố đại nhân có phẩm tính cao thượng, người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thế nào đi.”
Cố Sở Sinh đau khổ nhắm mắt lại, hắn ta ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía Sở Du, giọng nói khàn khàn: “Sau khi người của ta phát hiện ra không thấy ta đâu sẽ đến tìm ta, ta không động vào nàng, nàng không cần lo lắng.”
Sở Du không lên tiếng, nàng giương mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta gầy gò hơn Vệ Uẩn, dáng vẻ vô cùng thư sinh, nhưng bất kể là năm đó hay là bây giờ, hắn ta vẫn là kết quả tốt nhất của bách tính.
Nếu như nói năm đó Vệ Uẩn dùng thân thể máu thịt của mình để xây lên tường thành Bắc Cảnh, vậy thì Cố Sở Sinh dùng chính mình để chống đỡ nửa bầu trời trên đầu bách tính. Vệ Uẩn cho quốc gia sự thái bình thịnh vượng, Cố Sở Sinh cho quốc gia sự thanh thản giàu có.
Nàng nhìn người đưa lưng về phía nàng, ánh mắt phức tạp, sau một hồi, nàng rốt cuộc cũng mở miệng: “Vì sao?”
Dục niệm xông hỗn loạn lên trong đầu Cố Sở Sinh, hắn ta vịn tường, hơi thở dốc, nghe thấy người sau lưng mở miệng hỏi, suy nghĩ của hắn ta hỗn loạn: “A Du, ta biết trong lòng nàng, ta hèn hạ vô sỉ… hung tàn độc ác. Thế như ta cũng có điểm mấu chốt… ta hy vọng nàng sống tốt, ta cũng hy vọng nàng ở bên cạnh ta. Thật ra ta cũng có vô số lần muốn buông tay, nhưng ta không làm được. Ta muốn hủy đi tất cả những người khiến nàng rời khỏi ta, thế nhưng ta… không muốn hủy đi nàng.”
“Nàng đừng sợ.” Hắn ta nuốt ngụm nước bọt, cũng không biết là nói với ai, thần trí hắn ta gần như mơ hồ: “Nàng đừng sợ.”
Sở Du nghe thấy lời hắn ta nói, suy nghĩ cũng vô cùng khó khăn.
Sự đau đớn nơi lòng bàn tay đã không có cách nào khiến nàng xoa dịu và tỉnh táo, nàng chỉ cảm thấy trong không khí đều tràn ngập hơi thở của Cố Sở Sinh. Nàng gần như là yếu ớt mà nghĩ.
Cứ như vậy đi.
Dù sao cũng không phải là chưa từng có, nàng để ý cái gì?
Song lúc ý nghĩ này xẹt qua, nàng bỗng nhiên nhớ tới đôi mắt của Vệ Uẩn.
Ánh mắt đó, từ lúc nhỏ tuổi cho đến bây giờ đều luôn duy trì sự sáng trong và kiên nghị, phảng phất như xuyên qua thời gian mà nhìn nàng.
Nàng nhớ tới lúc cuối cùng khi hắn rời đi, hắn đứng dưới ánh trăng gọi nàng: “Tẩu tử!”
Hắn ôn hòa mở miệng: “Chờ ta trở về.”
Sở Du nhắm mắt lại, hơi cong thân thể. Nàng đợi hắn trở về… nàng muốn đợi hắn trở về.
Không biết từ lúc nào mà Cố Sở Sinh đã chuyển đến trước người nàng, hắn ta run rẩy vươn tay, ôm nàng vào trong lòng.
“Ta chỉ ôm nàng một cái.”
Hắn ta khàn giọng lên tiếng: “Ta không làm gì cả, ta chỉ quá khó chịu, ta ôm nàng một cái, rất nhanh… rất nhanh sẽ có người…”
Sở Du khẽ thở dốc, bàn tay Cố Sở Sinh mang theo một mảnh kích động, nàng không khỏi nhớ tới lúc ở Sa Thành, nàng lau người cho Vệ Uẩn, chân của thiếu niên thon dài, bàn tay có vết chai, tay của hắn trông rất đẹp, khớp xương rõ ràng.
Hắn giống như đang ở đây, lướt qua thân thể nàng, thần trí nàng hoảng hốt, nàng khàn giọng lên tiếng: “Vệ Uẩn…”
Bàn tay Cố Sở Sinh hơi dừng lại, một tiếng gọi này đã kéo lý trí hắn ta trở về không ít, hắn ta bỗng nhiên ngẩng đầu, run rẩy lên tiếng: “Nàng nói cái gì?”
Sở Du lại một lần nữa gọi tên của người kia: “Vệ Uẩn…”
Từng tiếng từng tiếng, giống như một loại lực lượng nào đó chống đỡ nàng, nước mắt nàng rơi xuống, nàng nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại mà lên tiếng: “Vệ Uẩn…”
Cả người Cố Sở Sinh đều đang run rẩy.
Sao lại là hắn… làm sao lại thật sự là hắn.
Dục niệm và sự thống khổ hòa vào nhau trút xuống như mưa, hắn ta vội vàng ôm chặt nàng, giọng nói khàn khàn: “Đừng kêu nữa…”
“Vệ Uẩn…”
“Đừng kêu nữa!”
“Vệ Uẩn…”
Cố Sở Sinh rốt cuộc cũng sụp đổ, hắn ta nén nước mắt gào thét thành tiếng: “Đừng kêu nữa! Nhìn ta! Nhìn ta đi!”
Hắn ta nắm cằm nàng, để cho nàng ngẩng đầu nhìn hắn ta, hắn ta dùng một chút lý trí cuối cùng, khó khăn lên tiếng: “Nàng nhìn ta, Sở Du… ta ở đây. Ta thích nàng, ta cuối cùng cũng thích nàng rồi, nàng nhìn ta, được không?”
Vẻ mặt Sở Du mê ly, nàng hoảng hốt nhìn thấy trong đình viện năm đó, Vệ Uẩn ngồi ở hành lang, nàng vì hắn mà múa thương, sau đó nàng quỳ một gối xuống trước người hắn, ngửa đầu nhìn hắn.
Vệ Uẩn thời niên thiếu mặc áo trắng đeo ngọc quan, hắn cúi đầu nhìn nàng, sau một hồi, hắn mang theo mấy phần ngượng ngùng, trong veo nhàn nhạt mà cười.
Nàng cũng không nhịn được mà cười.
“Vệ Uẩn.”
Cuối cùng nàng vẫn không thay đổi, đi lên con đường này rồi thì sẽ không bao giờ quay đầu.
Mà bên kia, Sở Cẩm một đường chạy như điên về phía Vệ phủ. Hàn Mẫn ở sau lưng nàng ấy, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, cho dù đến Vệ phủ thì có thể làm thế nào? Hiện tại Vệ phủ cũng không có người nào!”
“Đi trước đã rồi nói!”
Sở Cẩm cắn răng lên tiếng.
Vừa dứt lời, nàng ấy trông thấy một đám người phi nhanh về phía Vệ phủ. Sở Cẩm nhìn từ xa xa, người đi đầu mặc áo trắng đeo ngọc quan, bên hông đeo trường kiếm, khuôn mặt kia phong lưu đẹp đẽ, lại mang theo sự cương nghị cứng cỏi mà Hoa Kinh khó có được.
Thanh niên tung người xuống ngựa, Sở Cẩm vừa vặn cưỡi ngựa đến trước cửa Vệ phủ, nàng ấy cảm thấy người trước mặt này có mấy phần quen thuộc, cực kỳ giống Vệ Uẩn mà năm đó nàng ấy từng thấy ở Phượng Lăng thành. Nàng ấy nhíu mày, thử thăm dò hỏi: “Các hạ là?”
Vệ Uẩn quét qua nàng ấy một chút liền nhận ra đây là Sở Cẩm, hắn bình thản nói: “Vệ Uẩn.”
Sở Cẩm mừng rỡ, vội nói: “Mau theo ta vào cung, tỷ tỷ ta xảy ra chuyện rồi!”
108.
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn không chút do dự, hắn xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại muốn xông về phía trong cung. Sở Cẩm vội gọi hắn lại: “Hầu gia, tìm chó săn đến, ta đã thả hương liệu đặc biệt lên người tỷ tỷ.”
Vệ Uẩn gật đầu, Thẩm Vô Song vội vàng đi hậu viện, cho người ta dắt chó săn nhỏ nhất đến, lại nhét một đống bình thuốc cho Vệ Uẩn: “Dùng thế nào thì ngươi hiểu, cầm đi đi!”
Vệ Uẩn đáp lời, nói câu đa tạ, hắn đưa tay ôm con chó săn nhỏ vào trong ngực rồi quay đầu phóng về phía trong cung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Cẩm đi theo sau lưng Vệ Uẩn, nhanh chóng nói cho Vệ Uẩn biết tình huống một lần. Đến trước cửa cung, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Ngươi đừng đi theo ta, trước tiên đến Vệ phủ chờ tin tức, nếu như trước khi trời sáng mà ta không về, ngươi lập tức bảo Nhị tẩu của ta thu gom người, mang theo Sở gia các ngươi nhanh chóng đi ra ngoài tìm Sở Lâm Dương.”
Sở Cẩm ngẩn người, nàng ấy muốn mở miệng nói mình đi theo hắn cùng vào cung, nhưng mà nàng ấy cũng biết rõ ràng, lời này của Vệ Uẩn là đúng. Người có thể cứu ra được, một mình Vệ Uẩn đã đủ. Người không cứu ra được, nàng ấy đi vào cũng vô dụng.
Nàng ấy cũng không do dự nữa, cắn răng nói: “Ta trở về chờ các ngươi!”
Nói xong, Sở Cẩm liền quay đầu ngựa lại, mang theo Hàn Mẫn đi về.
Vệ Uẩn đến trước cửa cung, đưa tay quăng lệnh bài cho thủ tướng, giọng nói lạnh lùng: “Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn hồi Kinh tham gia cung yến.”
Thủ tướng hơi sửng sốt, vội vàng hành lẽ nói: “Hầu gia chờ một lát, chúng ta đi thông báo.”
Vệ Uẩn nhíu mày: “Cung yến đêm nay ta vốn được mời đến, sao ta đi vào còn phải thông báo?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thủ tướng đang muốn mở miệng thì Vệ Uẩn cười giận dữ lên tiếng: “Bản Hầu hiểu rõ, ngươi thế này sao lại là muốn thông báo, rõ ràng là mượn cơ hội ra oai phủ đầu với bản Hầu. Bốn năm bản Hầu không ở Hoa Kinh, ngay cả thủ tướng nho nhỏ như ngươi cũng muốn khiến bản Hầu khó chịu rồi! Bản Hầu đi tìm Hoàng thượng, ta ngược lại thật muốn hỏi rõ ràng, ngươi cản ta như vậy, đến cùng là ý của bệ hạ hay là ý của bản thân ngươi!”
“Hầu gia tha tội…”
Vệ Uẩn vốn đi ra từ trong sa trường, lời ra khỏi miệng mang theo huyết khí dày đặc, hắn vung roi bên hông lên, trực tiếp cưỡi ngựa phóng vào trong cung, cả giận nói: “Đều cút đi cho bản Hầu!”
Roi kia chấn động đến mức thủ tướng bị ném sang bên cạnh, Vệ Uẩn mang theo con chó vọt thẳng vào trong cung, sau đó tung người xuống ngựa, vài người chỉ về vị trí cuối cùng mà Sở Cẩm lạc mất Sở Du, hắn buông con chó kia ra, lại cho nó ngửi hương mà Sở Cẩm cho hắn rồi vỗ đầu con chó nói: “Đi tìm.”
Con chó được huấn luyện nghiêm chỉnh chạy về một hướng, Vệ Uẩn một đường phóng đi theo con chó, lúc này thủ tướng chạy đến tẩm điện của Triệu Nguyệt, cho người đi vào thông báo. Trưởng công chúa đang xoa đầu cho Triệu Nguyệt, nghe thấy bên ngoài có tiếng thông báo, Trưởng công chúa đưa mắt ra hiệu cho nữ quan bên cạnh mình, nữ quan đi ra mở cửa, giảm thấp giọng nói: “Bệ hạ đang muốn yên giấc, có chuyện gì quan trọng?”
“Làm phiền đại nhân thông báo một chút, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn trở về, mạnh mẽ xông vào cửa cung.”
Nghe thấy lời này, nữ quan ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Sau đó nàng ta quay người vào trong phòng, nhìn về phía Trưởng công chúa, đưa mắt ra hiệu sau đó nói: “Thủ tướng nói có đại nhân tới…”
Lời còn chưa dứt, Trưởng công chúa đã cắt ngang lời nàng ta: “Mặc kệ là đại nhân gì, đuổi hết ra ngoài đi! Bây giờ đang là lúc tốt của ta và bệ hạ,” Nói xong, nàng ấy cúi đầu xuống, cắn lỗ tai Triệu Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ngài nói xem đúng không?”
Tâm tư Triệu Nguyệt khẽ động, hắn ta cũng bất chấp cái khác, xoay người đè ép Trưởng công chúa, cười nói: “Vâng, điện hạ nói rất đúng.”
Triệu Nguyệt bên này vừa trì hoãn, Vệ Uẩn liền đi theo con chó chạy thẳng tới địa lao, con chó dừng trước ngọn núi giả sủa loạn, Vệ Uẩn xông vào, sau khi nhanh chóng lục lọi một vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ nhô ra, sau khi hắn ấn xuống thì trông thấy cửa lớn mở ra, hắn nhanh chóng nhảy xuống, đối diện diện thấy thương giáo đâm tới, Vệ Uẩn xoay người trốn đi, gương mắt trông thấy mười mấy người chạy về phía hắn.
Vệ Uẩn mang theo kiếm bổ ngang qua, một người quyết chiến với mười mấy người, trong khoảnh khắc đã giết sạch sành sanh, chỉ chừa lại một người run run hai bắp đùi đứng trước mặt hắn. Vệ Uẩn chỉ kiếm vào hắn ta nói: “Mở cửa đi.”
Thị vệ kia bị dọa đến mức sợ vỡ mật, nghe theo Vệ Uẩn đi tìm chìa khóa rồi mở cửa lớn ra.
Cửa lớn từng lớp từng lớp được mở ra, Vệ Uẩn đi vô cùng cẩn thận, trong lòng vô cùng hoảng loạn, chỉ sợ lúc cửa lớn thật sự mở ra, hắn sẽ thấy hình ảnh gì đó khiến hắn không thể nào chấp nhận được. Đối với hắn mà nói, Sở Du chính là nơi mềm mại nhất trong tim hắn, bất kỳ sự đụng chạm và tổn thương nào cũng đau đớn gấp mười, gấp trăm lần.
Mà giờ khắc này hắn không thể lui, chỉ có thể từng bước đi đến nơi sâu nhất của địa lao, cuối cùng trông thấy cửa đá ầm vang mở ra, lụa trắng áo đỏ quấn vào nhau, áo của Sở Du trượt đến bả vai, Cố Sở Sinh ở sau lưng nàng, gắt gao ôm lấy nàng.
Tiếng cửa lớn ầm vang mở ra khiến Cố Sở Sinh và Sở Du khó có được một chút tỉnh táo.
Vệ Uấn trông thấy cảnh tượng bên trong thì sợ vỡ mật, hắn rút kiếm ra rồi vọt vào bên trong: “Cố Sở Sinh!!”
“Tiểu Thất!”
Khoảnh khắc gió lạnh kéo tới, đầu óc Sở Du rền vang tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng kêu lên sợ hãi ngăn cản động tác của Vệ Uẩn, Cố Sở Sinh trốn sau lưng nàng, Sở Du khàn giọng nói: “Hắn không có chạm vào ta…”
Vệ Uẩn mang theo kiếm khẽ run, hắn không dám nghĩ quá nhiều, mím môi chặt đứt xích sắt trên tay chân của Sở Du, không do dự mà ôm ngang người lên, đè nén sự tức giận quay đầu nói với Cố Sở Sinh: “Ngươi ở đây hay là ta mang ngươi ra ngoài?”
Cố Sở Sinh cúi đầu, khom người, run rẩy cắn răng: “Ra ngoài!”
Vệ Uẩn nhìn tình huống của hai người, hắn nhíu mày rồi ném ra một bình thuốc cho Cố Sở Sinh: “Tự mình uống trước đi.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu cho Sở Du trong ngực uống một viên, sau đó hắn không quan tâm Cố Sở Sinh nữa, ôm Sở Du sải bước ra ngoài. Cố Sở Sinh cố hết sức nhẫn nại, vịn tường đứng lên, gian nan đi theo sau lưng Vệ Uẩn.
Thuốc của Vệ Uẩn rất nhanh đã có hiệu quả, Cố Sở Sinh bước nhanh hơn, hắn ta đuổi theo Vệ Uẩn đang ôm người, vội vàng đi ra khỏi địa lao.
Sở Du được Vệ Uẩn ôm trong ngực, dược tính của nàng mạnh hơn Cố Sở Sinh rất nhiều, thuốc của Vệ Uẩn cũng chỉ có thể khiến nàng còn rơi rớt lại lý trí, phân biêt ra được người ôm nàng là ai.
Nhưng sau khi phân biệt ra được, nàng càng thêm khó kiềm chế bản thân, nàng ngửi mùi hương của Vệ Uẩn, trong đầu lăn qua lộn lại mà nghĩ đến chuyện trước kia. Nhất là lúc ở Sa Thành, nàng kéo hắn tắm thuốc, xoa bóp cho hắn, lau người cho hắn…
Nàng đã từng chạm vào mỗi một tấc trên người hắn, nàng nhìn hắn từ lúc thiếu niên đến khi thành thanh niên.
Sở Du cắn chặt hàm răng, gắt gao nhắm mắt lại, nắm chặt áo trước ngực Vệ Uẩn, cả người khẽ run.
Vệ Uẩn không nhận ra sự khác thường của nàng, hắn và Cố Sở Sinh cẩn thận lách qua binh sĩ, đi đến vị trí của người phía Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh đã sắp xếp xong xe ngựa xuất cung, Vệ Uẩn xách con chó, ôm Sở Du đưa lên xe rồi giương mắt nói với Cố Sở Sinh đang toát mồ hôi lạnh: “Phần ân tình này của ngươi, ta nhớ kỹ.”
Cố Sỡ Sinh được người đỡ lấy, hắn ta suy yếu ngẩng đầu, cắn răng mở miệng: “Cút!”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn đỡ Sở Du lên xe ngựa, xe ngựa lộc cộc rời đi, do người của Cố Sở Sinh điều khiển xe ngựa, mang theo lệnh bài của Cố Sở Sinh, một đường thông suốt mà ra ngoài.
Trong xe ngựa của Cố Sở Sinh có đủ mọi thứ, Vệ Uẩn lấy áo khoác mặc vào cho Sở Du, vắt khăn từ trong chậu nước bên cạnh, định dùng nước lạnh làm cho Sở Du dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà vừa quay đầu lại, hắn lại nhìn thấy Sở Du gắt gao nắm lấy y phục của mình bao lấy thân thể gần như không còn lại y phục gì của nàng, cả người đều đang run rẩy, môi dưới mà nàng cắn thấm ra máu, Vệ Uẩn hoảng đến mức nắm cằm nàng, phẫn nộ quát: “Buông ra!”
Sở Du bị hắn nắm hàm dưới, chỉ có thể buông hàm răng ra, nhẹ nhàng mở ra đôi môi phấn nộn kia, nàng biết thời khắc này, dáng vẻ nàng kinh khủng đến mức nào, nàng khó khăn nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Không có sự đau đớn phân tán sự chú ý, hơi thở của nàng càng gấp gáp hơn, Vệ Uẩn trông thấy người kia nhắm mắt lại, môi son hé mở, trong không khí tràn ngập mùi thơm không biết từ nơi nào tới, Vệ Uẩn cũng cảm thấy tâm tư mình không nhịn được mà bắt đầu dao động, hơi thở của hắn trở nên nặng nề, hắn gắt gao nắm chiếc khăn trong tay, không dám hành động.
Sở Du giơ tay lên, run rẩy vòng lên cổ hắn, ngồi lên người hắn, nàng mang theo tiếng khóc nức nở nói: “A Uẩn…”
Một tiếng này khiến Vệ Uẩn cảm thấy có gì đó giống như dòng điện từ xương đuôi một đường xông lên, chấn động đến mức hắn đều cảm thấy đầu não run lên. Hắn không dám động, không dám nói lời nào, hắn chỉ mặc cho người kia nâng mặt hắn, cúi đầu hôn xuống, hôn lên môi hắn.
Đầu lưỡi của nàng mang theo vị thuốc đắng, mềm mại lại ngả ngớn. Vệ Uẩn không còn kịp suy tư xem vị đắng kia là gì nữa, hắn chỉ siết chặt tay, dùng một chút lý trí lớn nhất của mình để cho bản thân không đáp lại.
Nàng không phải tự nguyện.
Hắn lặp đi lặp lại mà khuyên bảo chính mình, không thể như vậy, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng mà hắn luyến tiếc sự thơm mát mềm mại thế này, lý trí và dục vọng nhiều lần dây dưa, hắn chỉ có thể mặc cho nàng ôm hôn, lúc tiến thêm một bước, hắn liền đè tay nàng lại, khàn giọng nói: “Ngoan, đừng lộn xộn.”
Bởi vì giả trang làm Cố Sở Sinh nên một đường thuận lợi xuất cung. Xuất cung rồi đi đường được một nửa thì người Vệ gia đuổi theo đổi người điều khiển xe.
Chờ đến Vệ phủ, Vệ Uẩn cũng cảm thấy sợi dây cung lý trí trong đầu mình sắp đứt mất rồi, Thẩm Vô Song đã sớm đợi trước xe, bình tĩnh nói: “Hầu gia, xuống xe đi.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn nhắm mắt lại, rất lâu sau mới bình ổn được hơi thở dốc của mình, hắn kéo Sở Du đi xuống, dùng quần áo bọc kỹ lưỡng, trực tiếp xuống xe ngựa rồi hùng hổ đi vào trong.
Thẩm Vô Song chỉ ngửi mùi hương tràn ngập trong không khí một cái đã lập tức thay đổi sắc mặt, hắn ta nói với quản gia: “Bảo tất cả mọi người tản đi, bên ngoài gian phòng của Hầu gia không cho phép có bất kỳ người nào.”
Nói xong hắn ta đuổi theo, nói với Vệ Uẩn: “Ta sợ ngươi trúng độc, trong phòng ngươi đã sớm chuẩn bị nước, ngươi mang người đi xuống trước, ta đi chuẩn bị thuốc cho ngươi.”
Cả người Vệ Uẩn khó chịu đến mức sắp nổi điên rồi, mồ hôi từ trên trán hắn rơi xuống, hắn khó khăn dời ánh mắt khỏi người Sở Du, nhìn Thẩm Vô Song, lên tiếng: “Ừm.”
Thẩm Vô Song đưa Vệ Uẩn vào phòng, sau đó đi nấu thuốc, Vệ Uẩn ôm Sở Du đi thẳng đến bể tắm nước nóng trong phòng mình. Bây giờ hắn đã chuyển đến chính viện của Hầu phủ, phòng tắm của hắn chính là một ao suối nước nóng hình vuông, nước được đưa vào từ bên ngoài, ngập trong chiếc ao đủ cho bốn năm người cùng tắm.
Vệ Uẩn nhẹ nhàng buông Sở Du xuống thì quay người dự định rời đi. Nhưng mà Sở Du lại bắt tay của hắn lại, khàn giọng nói: “Đừng đi.”
Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng, cả người đều đang run rẩy.
“Tẩu tẩu…”
Vệ Uẩn khó khăn lên tiếng: “Ta không được…”
Trong giọng nói của Sở Du mang theo tiếng khóc nức nở: “Đừng đi…”
Vệ Uẩn bỗng nhiên chấn động, cả đời này, hắn sợ nhất là nước mắt của Sở Du.
Hắn hít sâu một hơi rồi trở lại bên cạnh Sở Du, gian nan nặn ra nụ cười: “Được, ta không đi.”
Nhưng mà lý trí của hắn đã gần sụp đổ, hắn ngồi trong bể tắm, nước hoàn toàn không có cách nào giội được cho hắn thêm một chút tỉnh táo. Sở Du ôm hắn, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước trước mặt hắn, khàn giọng nói: “A Uẩn… Chàng có biết không… Ta vẫn luôn chờ đợi chàng…”
Câu nói này giống như đang trên đồng cỏ được giội đầy dầu được châm thêm miếng lửa, đầu óc Vệ Uẩn ong lên một cái, tim hắn đập nhanh, hắn ngẩng đầu lên nhìn Sở Du, khàn giọng: “Chờ ta… làm gì?”
Nhưng mà hỏi lời này rồi, Vệ Uẩn cũng đã biết được đáp án.
Trước khi hắn đi, nàng từng nói, chờ hắn trở về, nàng nói cho hắn biết đáp án mà hắn muốn.
Giờ khắc này, nàng nói rằng nàng vẫn luôn đợi hắn, vậy thì có thể đang đợi cái gì chứ?
Hắn kìm lòng không được mà vươn tay, ôm nàng, giọng nói khàn khàn: “Nàng đợi ta làm gì?”
Sở Du không lên tiếng, nàng hôn hắn, để hắn không phát ra được âm thanh nào nữa. Vệ Uẩn gắt gao ôm chặt nàng, hắn cẩn thận dè dặt, đưa đầu lưỡi thăm dò lại.
Xúc cảm mềm mại kia khiến hắn mất hết lý trí, hắn không kiềm chế được chính mình, ôm người mạnh mẽ đứng lên từ trong nước rồi bước dài đến bên giường, xoay người ép lên phía trên.
“A Du, ta chỉ hỏi nàng một câu,” Hắn chăm chú nhìn nàng: “Nàng có thích ta không?”
Sở Du không lên tiếng, nàng ôm hắn, cắn răng không nói. Nhưng đôi mắt ngậm nước kia nhìn thẳng vào hắn, tất cả cảm xúc được đè ép trong mắt, dùng sự quật cường để che lại tất cả sự dịu dàng, giống như nói ra câu này, đối với nàng mà nói là chuyện không thể tha thứ đến mức nào.
Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ của nàng, không nhịn được cười nữa. Chỉ là lúc cười lên, không biết vì sao mà lại có mấy phần chua xót.
Hắn giống như tín đồ bôn ba ngàn dặm trong hoang mang, cuối cùng cũng cầu được Thần Phật quan tâm. Vì thế hắn đã dùng cả một đời, tiêu hao nửa đời người.
Trong mắt hắn ngậm lấy hơi nước, cảm thấy người trước mắt cũng có chút mơ hồ, hắn giơ tay lên, run rẩy phủ lên khuôn mặt nàng, một cái tay khác chậm rãi kéo quần áo của nàng ra.
“A Du,” Hắn cúi đầu hôn nàng: “Ta cũng thích nàng.”
Thân thể Sở Du khẽ run lên, động tác của hắn chậm chạp lại kiên định.
Tiếng thở dốc vang lên, Vệ Uẩn khàn giọng hỏi: “Có đau không?”
Sở Du cắn răng không nói lời nào, Vệ Uẩn cúi đầu hôn lên trán nàng, nhiều lần nói: “Ta xin lỗi… ta xin lỗi…”
Thẩm Vô Song rốt cuộc cũng nấu xong thuốc, hắn ta vội vã mà đến, nhưng vừa tới cửa, hắn ta đã nghe thấy âm thanh bên trong.
Thân thể hắn ta cứng đờ, sau đó hắn ta thấp giọng nói một câu: “Tên khốn kiếp!”
Nói xong, hắn ta bưng thuốc xoay người sải bước đi ra ngoài. Đi đến cửa của sân nhỏ, hắn ta có chút không yên lòng nên dứt khoát ngồi xuống, tự mình nổi giận với mình.
Con chó đi theo Vệ Uẩn từ trong cung trở về ghé vào bên người Thẩm Vô Song, uể oải giương mắt nhìn hắn ta một cái. Thẩm Vô Song hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu đi.
Hắn ta không biết vì sao mà cảm thấy con chó này cũng đang cười nhạo hắn ta.
Âm thanh trong phòng mãi cho đến khi trước bình minh mới biến mất. Thẩm Vô Song rầu rĩ nhấp một hớp thuốc.
Thật con mẹ nó khổ.
Sở Du ngủ một giấc thức dậy đã là lúc mặt trời lên cao, nàng hơi động một chút, nhìn thấy lồng ngực màu trắng ngọc của thanh niên. Nàng khó khăn ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn lãng của Vệ Uẩn. Thân thể nàng cứng đờ, nàng không dám động đậy, chuyện đêm qua ầm vang nổ tung trong đầu nàng. Vệ Uẩn phát hiện ra nàng tỉnh lại thì cũng chầm chậm mở mắt, hắn cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt ngu ngơ của Sở Du, hắn không nói một câu, cúi đầu hôn trán nàng một cái.
Cả người Sở Du cương cứng không dám động, Vệ Uẩn cầm quần áo từ bên cạnh rồi tùy ý mặc lên người, sau đó hắn vén chăn lên, đi chân trần xuống giường.
Sở Du dùng chăn mền che kín hơn nửa người mình, nàng thấy Vệ Uẩn đi đến cách đó không xa, cầm một thanh kiếm đến, sau đó hắn đi đến trước người nàng, đặt kiếm nằm ngang trước mặt nàng.
“Thanh kiếm này là do ca ca ta tặng cho ta.”
Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng, trong mắt phượng đều là sự trịnh trọng, hắn tỉnh táo mở miệng: “Chuyện hôm nay ta không hối hận, hoặc là nàng giết ta, hoặc là nàng gả cho ta.”
Nói xong, hắn đưa kiếm hướng về phía trước mặt nàng một chút, trong giọng nói không mang theo chút run rẩy nào: “Vệ Đại phu nhân, nàng chọn.”
109.
Sở Du không lên tiếng, nàng nhìn thanh kiếm nằm ngang trước mặt, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Bản thân nàng cũng không biết, làm thế nào mà sự việc phát triển đến mức độ này. Nàng rũ mắt, nắm lấy cái chăn, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Vệ Uẩn lẳng lặng chờ nàng, vẻ mặt trầm tĩnh như nước. Sau một hồi, Sở Du nắm lấy chăn, thấp thỏm nói: “Việc này vốn là chàng vô ý…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta cố ý.”
Vệ Uẩn mở miệng cắt ngang lời nàng, hắn nửa ngồi nửa quỳ xuống, ngửa đầu nhìn nàng: “Ta có ý với nàng hay không, nàng không biết sao?”
*Trong tiếng Trung, 有心 là từ có nhiều nghĩa, bao gồm các nghĩa: hữu tâm, cố tình, có ý, có lòng, cố ý.
Sở Du lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, ánh mắt thanh niên thuần túy lại kiên định, không tồn tại bất kỳ dao động lùi lại nào. Hắn đưa tay phủ lên mặt nàng, ôn hòa nói: “A Du, nàng thích ta, đêm qua nàng đã nói với ta.”
Trong lòng Sở Du bỗng nhiên run rẩy, phảng phất như đồ vật bí mật nhất sâu trong lòng bị đào lên, nàng nghiêng đầu đi, nhìn lá phong rơi xuống bên ngoài. Vệ Uẩn ngồi thẳng lên, hắn ngồi ở mép giường, ôm Sở Du vào lòng, cùng nàng dựa vào nhau.
Đầu thu có ý lạnh nhè nhẹ, cả người hắn lại ấm áp đến mức mang theo một chút nóng bỏng. Tay của hắn vuốt ve trên tấm lưng trơn bóng của nàng, dịu dàng nói: “A Du, nàng đừng sợ. Chỉ cần nàng thích ta, mọi thứ ta sẽ giúp nàng chống chọi giúp nàng ngăn chặn, nàng đừng sợ.”
Sở Du không nói lời nào, nàng nắm tấm chăn, cảm thấy mũi có chút chua xót.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nhân này quá tốt, tốt giống như một giấc mộng, nàng chỉ sợ có một ngày tỉnh mộng, vậy thì còn không bằng chưa từng nằm mơ thấy.
Hơn nữa tỉnh mộng rồi thì đó cũng chỉ là tỉnh rồi. Thế nhưng nếu nàng và Vệ Uẩn ở bên nhau, có một ngày xa cách, thứ mà nàng phải hy sinh không chỉ có thanh danh của mình, thanh danh của Vệ Uẩn, thanh danh của Vệ gia, mà còn có Vệ gia ấm áp này.
Nơi mà nàng khổ tâm xây dựng, giống như nhà, nàng lại không về được nữa.
Nhưng mà bây giờ sự việc đã phát triển đến mức này, nàng có như thế nào cũng không thể tránh né Vệ Uẩn, hoặc là đã từng có được, hoặc là ngay cả có được cũng chưa từng.
Nghĩ tới đây, tâm niệm của nàng động đậy, có một khoảnh khắc, nàng cảm thấy mình xúc động giống như thiếu niên. Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, giọng nói khàn khàn: “Vậy chàng, đồng ý với ta một việc.”
“Nàng nói đi.” Giọng nói Vệ Uẩn cũng có chút phát run, Sở Du nhắm mắt lại: “Đừng nói với những người khác về quan hệ của chúng ta, từ từ đã.”
Bây giờ Vệ Uẩn đang ở thời khắc mấu chốt, bất kỳ nhân tố ngoài ý muốn gì cũng không nên có.
Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó hắn kịp phản ứng: “Vậy là nàng đồng ý với ta rồi?”
Trên mặt Sở Du mang theo một chút ửng hồng, nàng gật đầu.
Vệ Uẩn cười lớn, ôm Sở Du ra ngoài, cao hứng mà đảo quanh trong phòng. Sở Du sợ đến mức vòng lấy hắn, vội vàng nói: “Thả ta xuống!”
Vệ Uẩn để nàng lên giường rồi lăn mình đến trên người nàng, hắn cao hứng nói: “A Du, ta đợi ngày này, đã đợi rất lâu.”
Sở Du nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, thúc giục nói: “Mau dậy đi, còn giống kiểu gì nữa?”
“Dậy cũng được,” Vệ Uẩn cười nhẹ nhàng: “Vậy nàng nói cho ta biết, khi nào thì ta có thể cưới nàng?”
Sở Du mím môi: “Ta cũng không biết.”
Vệ Uẩn nhíu mày, Sở Du bình tĩnh lên tiếng: “Tiểu Thất, ta không lừa chàng, ta thích chàng, nhưng phần yêu thích này cũng không nhiều đến vậy. Trong lòng ta có khúc mắc, ta muốn từng bước đi qua. Khi nào yêu nhau, khi nào thành hôn, đều là theo tự nhiên, đi đến một bước đó thì sẽ thành hôn.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn lẳng lặng nhìn nàng, Sở Du giương mắt, đón lấy ánh mắt hắn: “Ta không lừa chàng, sự yêu thích của ta chỉ dừng ở đó. Ta sợ trông thấy bà bà tức giận, cũng sợ cha mẹ ta lo lắng, ta còn sợ…”
“Được rồi được rồi,” Vệ Uẩn cười lên: “Ta biết nàng sợ rất nhiều, không nói thì không nói.”
Hắn cúi đầu xuống, dựa vào trước ngực nàng, nghe tiếng tim nàng đập, hắn chậm rãi nói: “Có đôi khi ta cảm thấy, nàng giống như con mèo con coi trời bằng vung, sau khi bị người ta làm tổn thương vẫn trốn dưới gầm giường một mực không chịu ra ngoài, ta muốn kéo nàng ra, cố gắng yêu thương, cưng chiều thật tốt, nàng lại không muốn, ta muốn cưng chiều nàng giống như trước kia, thấy ai khó chịu thì vung roi quất, sao nàng lại không tin ta, sống chết không chịu ra ngoài chứ?”
Sở Du bị ví dụ này chọc cười, nàng cong môi lên không nói lời nào, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Sở Du, tựa như nũng nịu nói: “Có điều nàng để ta chịu thiệt thòi lớn như vậy, nàng phải đồng ý với ta một việc.”
“Sao ta lại để chàng chịu thiệt thòi rồi?” Sở Du dở khóc dở cười. Vệ Uẩn nghiêng nghiêng nhìn nàng một cái, trong đôi mắt phượng là ánh sáng diễm lệ: “Nàng chiếm thân thể của ta, lại không chịu trách nhiệm với ta, đây không phải là ta chịu thiệt thòi sao?”
“Chàng cái người này…”
Sở Du đưa tay đẩy hắn, hắn nắm chặt tay Sở Du, nghiêm túc nhìn nàng.
“Ta nói nghiêm túc,” Hắn nhìn nàng chăm chú: “Mỗi một ngày nàng đều thích ta thêm một chút, được không?”
Sở Du ngẩn người, nhìn ánh mắt ôn hòa của hắn, sau một hồi, nàng rũ mắt xuống, cuối cùng nói: “Được.”
Vệ Uẩn không nói tiếp nữa, hắn cầm tay nàng, hôn một cái vào lòng bàn tay nàng, sau đó đứng dậy: “Ta mang nàng đi rửa mặt?”
Sở Du đỏ mặt gật đầu, Vệ Uẩn ôm nàng vào trong ao, sau khi đưa nàng đi rửa mặt, hắn mặc y phục tử tế cho nàng rồi ôm về trên giường nói: “Hôm nay nàng nghỉ ngơi cho tốt, chuyện còn sót lại để ta xử lý.”
“Chàng định làm gì?” Sở Du cau mày, Vệ Uẩn cười cười: “Chuyện khác ta đều đã sắp xếp tốt rồi, nhưng muốn phản thì cũng nên có lý do. Bây giờ ta trở về, Triệu Nguyệt nhất định muốn gây bất lợi cho ta, ta sẽ đợi hắn tới.”
“Chàng muốn để hắn ép chàng?”
“Đúng,” Vệ Uẩn gật đầu: “Ta bị ép phản cùng với ta tự phát động, đối với người khắp thiên hạ mà nói là hai việc khác nhau.”
“Vậy nếu Triệu Nguyệt nóng nảy, trực tiếp niêm phong thành giết chàng thì nàng làm thế nào?”
“Ta đã mang theo năm ngàn binh mã ở bên ngoài, đến lúc đó bọn họ sẽ giả vờ công thành, chúng ta nội ứng ngoại hợp, người nên mang đi đều mang đi.”
Dù sao thì bây giờ người Vệ gia hoàn toàn không ra khỏi thành được, muốn dọn sạch toàn bộ Vệ phủ thì chỉ có thể dùng cách này.
Sở Du gật đầu, sau đó nói: “Vậy bây giờ chàng dự định thế nào?”
“Hôm nay ta liên hệ với người ta trước, trong triều đình có người của ta, đã chuẩn bị xong đến lúc đó cùng mang ra ngoài. Ngày mai,” Vệ Uẩn lạnh giọng: “Ta sẽ đến Thuận Thiên phủ đánh trống kêu oan.”
Sở Du nghe hiểu ý của Vệ Uẩn, Vệ Uẩn dự định đánh trống kêu oan, bắt đầu từ chuyện Bạch Đế cốc, tố cáo việc ác mà Triệu Nguyệt làm. Chắc chắn Thuận Thiên phủ không dám nhận án, đến lúc đó Triệu Nguyệt phái người tới bắt người, một khi Vệ Uẩn bị bắt, đến lúc đó người của Vệ Uẩn lại dùng lệnh cứu chủ để công thành, sau khi cứu Vệ Uẩn ra thì khoác hoàng bào, vậy Vệ Uẩn lại phát động thì trên người hắn không có vết nhơ nào rồi.
Hắn là bị ép phát động, bị ép mưu phản, bị ép làm chủ.
Sau khi Sở Du hiểu rõ ý của Vệ Uẩn, nàng gật đầu nói: “Vậy chàng nhanh đi tìm người, ta phân phó, ngày mai dựng sân khấu gần Thuận Thiên phủ để gánh hát đi hát hí khúc.”
Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì phụt bật cười: “Không nghĩ tới trong mấy năm nay, việc làm ăn của nàng đều làm đến những việc này rồi.”
“Hầu gia,” Sở Du thở dài: “Cuộc sống của Hầu phủ gian khổ, kiếm tiền không dễ đâu.”
“Đúng vậy,” Vệ Uẩn gật đầu rồi xoay người đổ vào trong ngực Sở Du, hắn chớp mắt nói: “Sau này bản Hầu dựa vào khuôn mặt này, để phu nhân nuôi!”
“Nhanh đi ra ngoài làm chính sự đi!”
Sở Du đẩy hắn một cái, Vệ Uẩn lẩm bẩm làm nũng một lúc, cuối cùng mới đi ra ngoài.
Chờ sau khi Vệ Uẩn rời khỏi đây, Sở Du nghỉ ngơi một lát rồi gian nan xuống giường, gọi Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi vào.
Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt vừa tiến vào thì quỳ xuống, Trường Nguyệt nén nước mắt nói: “Chúng ta làm việc bất lực, để phu nhân chịu nhục rồi.”
“Đừng nói mò.” Sở Du lặng lẽ nhìn nàng ấy một cái, Vãn Nguyệt trấn định hơn một chút, dập đầu nói: “Phu nhân, cần canh tránh thai không?”
Sở Du do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi lấy đi.”
Trường Nguyệt đáp lời rồi đứng dậy đi lấy thuốc, Vãn Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn Sở Du nói: “Phu nhân, bây giờ phải làm thế nào?”
“Việc này đừng để lộ ra bên ngoài,” Sở Du bình tĩnh nói: “Về phần ta và Hầu gia, các ngươi cũng đừng quản.”
Trong lòng Vãn Nguyệt nắm chắc, nàng ấy thấp giọng đáp vâng.
Mà Vệ Uẩn đi ra khỏi phòng, cả người đi lại nhẹ nhàng, thần thanh khí sảng, trên mặt mang theo ý cười, gặp được thị vệ, hắn cũng cười nhẹ nhàng nói tiếng chào buổi sáng.
Trên mặt Vệ Uẩn vẫn luôn không có vẻ mặt gì, bây giờ vui vẻ ra mặt như thế, dọa cho bọn thị vệ run lẩy bẩy, không dám nhiều lời. Chờ vượt qua chỗ rẽ, Vệ Uẩn nhìn thấy Thẩm Vô Song dắt chó chờ ở cửa, thấy Vệ Uẩn, Thẩm Vô Song chua xót nói: “Nhìn qua cặp mắt hoa đào trên mặt Hầu gia ngậm nước xuân, xem ra tối hôm qua dược hiệu của ‘Xuân phương tận’ vô cùng khả quan.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn khẽ khụ một cái rồi đi về phía Thẩm Vô Song và nói: “Thẩm huynh đừng giận, ta trở về sẽ giúp ngươi theo đuổi tẩu tử.”
“Câm miệng!”
Thẩm Vô Song trừng mắt nhìn Vệ Uẩn một cái: “Ngươi quản tốt chính mình đi!”
Nói xong, không biết Thẩm Vô Song nhớ tới cái gì, hắn ta cười nói: “Ngươi đừng nói, nói phiền phức là phiền phức đến, ta vừa xuất phủ dắt chó đi tiện thể mua bát tào phớ, sau đó liền thấy có người nâng giá đỡ hạ sính đi về phía Vệ phủ, đội ngũ rất dài, nhìn ra được là có lòng. Ngươi nói xem…”
Thẩm Vô Song còn chưa nói xong đã thấy quản gia vội vàng đi đến, ông ta lo lắng nói: “Hầu gia, người của Cố phủ đến đây hạ sính, bây giờ lão phu nhân đã qua đó rồi, bảo ngài cũng qua đó.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Thẩm Vô Song thay đổi, hắn ta quan sát vẻ mặt Vệ Uẩn một chút, chỉ thấy vẻ mặt Vệ Uẩn không thay đổi, hắn trấn định gật đầu nói: “Ta đi ngay.”
Nói xong, Vệ Uẩn cất bước đến đại đường.
Trong đại đường, một nữ nhân đang nói chuyện với Liễu Tuyết Dương, trông mặt mũi nữ nhân kia hiền lành, bà ta thở dài nói với Liễu Tuyết Dương: “Sở Sinh nhà chúng ta bà cũng biết, nó thích Vệ Đại phu nhân cũng không phải ngày một ngày hai, đây đều là chuyện mà cả Hoa Kinh đều biết. Bây giờ nó đã gần hai mươi hai, lại không có thị thiếp nào, vì Đại phu nhân, nói là thủ thân như ngọc cũng không quá đáng…”
Đang nói chuyện thì Vệ Uẩn đi đến, tất cả mọi người đứng lên, hành lễ với Vệ Uẩn, Vệ Uẩn khom mình hành lễ với Liễu Tuyết Dương và Cố mẫu, sau khi giới thiệu bản thân mình thì ngồi vào bên cạnh Liễu Tuyết Dương.
Cố mẫu trông thấy Vệ Uẩn thì cũng có chút giật mình, sau đó nói: “Hóa ra là tiểu Hầu gia cũng ở đây, vậy thì thật là tốt. Bây giờ ta đang nói với mẫu thân ngươi về hôn sự của Vệ Đại phu nhân, không biết tiểu Hầu gia có ý gì?”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn khẽ cười rồi quay đầu nhìn về phía Liễu Tuyết Dương: “Vậy không biết là tẩu tẩu có ý gì?”
“Trước đó đã hỏi qua tẩu tẩu con, nó nói không muốn. Nhưng mà…”
“Nhưng mà Đại phu nhân đều đã gần hai mươi mốt tuổi rồi.”
Cố mẫu vội vàng nói tiếp: “Lão phu nhân, ta cũng đã nói lời thật lòng, ngài xem mặc dù Vệ Đại phu nhân là cáo mệnh nhất phẩm, thân phận cao quý, đức hạnh đều tốt, nhưng dù sao cũng là thân tái giá, mà tuổi tác lại hơi lớn, Sở Sinh chúng ta tuổi còn trẻ đã đứng hàng Lễ bộ Thượng thư, thật ra nó đã có vị trí Đại học sĩ Nội các do nội bộ quyết định, tháng sau sẽ có hy vọng thăng chức, qua cái thôn này…”
“Cút ra ngoài.”
Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã bình tĩnh mở miệng. Người ở đây ngẩn ra, Cố mẫu không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Vệ Uẩn, đang muốn mở miệng thì nhìn thấy Vệ Uẩn bưng trà, ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua người bên cạnh, bình thản nói: “Thế nào, nghe không hiểu tiếng người?”
Người ở đây đưa mắt nhìn nhau, Vệ Uẩn nhìn lướt qua thị vệ bên người, thị vệ đều đồng thời rút đao ra, ánh sáng lạnh lấp lóe, kinh động đến mức Liễu Tuyết Dương cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Con ta, con đây là làm gì vậy?”
“Đại phu nhân của Vệ phủ ta, không cần xuất giá.”
Vệ Uẩn đứng dậy, giọng nói bình tĩnh trịnh trọng: “Nàng là cáo mệnh nhất phẩm, là Đại phu nhân của Vệ phủ ta, để cho người ba hoa như ngươi nói này nói nọ? Nàng chỉ là không muốn gả, nếu nàng muốn gả, sau khi Cố phủ ngươi là tội thần, thân thứ dân lại về triều đường, lại từng là gia thần của Vệ phủ ta, chớ nói đến Cố Sở Sinh hắn chỉ là Lễ bộ Thượng thư hèn mọn, dù cho hắn ngồi lên vị trí Thủ phụ Nội các thì cũng từng là tôi tớ của ta!”
Lời này làm cho sắc mặt Cố mẫu thay đổi, bà ta đứng dậy, không kiềm chế được sự run rẩy của mình, bà ta muốn mắng người, nhưng chạm đến ánh sáng lạnh lẫm liệt kia, bà ta cũng chỉ có thể gượng cười nói: “Lời này của Hầu gia không ổn đâu, Cố gia ta vốn là dòng dõi quý tộc, chỉ là gia đạo sa sút…”
“Đó cũng là sa sút rồi.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản: “Hơn nữa, dòng dõi Vệ gia ta, Cố Sở Sinh hắn, trèo cao rồi.”
Lời này khiến Cố mẫu cười giận dữ, liên tục nói: “Tốt tốt tốt, là Cố gia ta trèo cao, ta ngược lại muốn xem xem, Vệ phủ ngươi có thể phong quang đến khi nào!”
Nói xong, Cố mẫu đứng dậy, cả giận nói: “Chúng ta đi!”
“Đứng lại.” Vệ Uẩn gọi Cố mẫu lại, chỉ vào đồ trên mặt đất nói: “Mau khiêng những thứ này về đi.”
Cố mẫu đưa tay, cắn răng nói: “Khiêng đi!”
Chờ đoàn người bọn họ rời đi, Liễu Tuyết Dương đứng dậy, lo lắng nói: “Tiểu Thất, con nói cái gì vậy? Con làm nhục Cố Sở Sinh như vậy, ngày sao còn có ai dám đến cầu thân? Con… con đây là hại A Du đó!”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn vỗ vỗ vai Liễu Tuyết Dương, nhạt giọng nói: “Mẫu thân yên tâm, con chắc chắn sẽ vì tẩu tẩu mà tìm một nam nhân tốt hơn Cố Sở Sinh.”
Liễu Tuyết Dương hơi nghi hoặc: “Bây giờ trong Hoa Kinh, ngoại trừ con thì còn có ai tốt hơn Cố Sở Sinh?”
Vệ Uẩn cười cười, không nhiều lời, hắn quay đầu nhìn người hầu bên cạnh một chút, nói với hắn ta: “Đưa đao của ngươi cho ta mượn.”
Thị vệ hơi nghi ngờ nhưng vẫn cởi đao xuống rồi đưa cho Vệ Uẩn.
“Mẫu thân,” Vệ Uẩn mang theo đao, bình tĩnh nói: “Con có một số việc phải xử lý, đi ra ngoài trước.”
Liễu Tuyết Dương ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn xách đao đi ra ngoài, hồi lâu bà mới phản ứng được, hỏi người bên cạnh: “Nó đây là muốn làm gì?”
Tất cả mọi người lắc đầu bày tỏ không biết, chỉ có Thẩm Vô Song đi tới, lo lắng nói: “Ta nghe nói Hầu gia xách đao đi ra ngoài?”
Tất cả mọi người gật đầu, Thẩm Vô Song vỗ đùi, lo lắng nói: “Ta đi trước!”
Nói xong, Thẩm Vô Song cũng đi ra ngoài.
Mà lúc này Vệ Uẩn đã mang theo đao cưỡi ngựa, một đường đến Cố phủ. Tốc độ của hắn rất nhanh, sính lễ hạ sính của Cố phủ còn chưa được khiêng về mà hắn đã đến rồi.
Đến trước cửa Cố phủ, hắn gõ cửa lớn, cửa vừa mới mở ra được một cái khe nhỏ, Vệ Uẩn liền trực tiếp đá văng người, lách thân đi vào, đi thẳng đến đại đường.
Thị vệ của Cố phủ bị kinh động, bọn họ dồn dập dâng lên, nhưng lại không dám tiến lên trước, Vệ Uẩn mang theo đao đi vào đại đường, nhìn bảng hiệu “Thượng Thiện Nhược Thủy” phía trên của đại sảnh, hắn bình tĩnh nói: “Đi nói cho đại nhân các ngươi biết, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn, đến đây bái kiến.”
110
Tất cả mọi người không dám tiến lên, nhanh chóng đi bẩm báo với Cố Sở Sinh.
Vệ Uẩn đợi một hồi thì trông thấy Cố Sở Sinh từ hành lang bên ngoài dẫn người đi tới. Hắn ta mặc quan phục màu đỏ thẫm, rõ ràng là vừa mới hạ triều không lâu, hắn ta dẫn người tới trước mặt Vệ Uẩn, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, khom mình hành lễ nói: “Không biết Vệ đại nhân đến Cố phủ ta để làm gì?”
“Mẫu thân ngươi đến Vệ phủ ta cầu thân, ngươi biết không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn chuyển ánh mắt từ trên bảng hiệu qua, nhìn về phía Cố Sở Sinh. Vẻ mặt Cố Sở Sinh thản nhiên: “Biết.”
“Ta nhớ tẩu tẩu ta đã từng từ chối ngươi.”
“Nàng cũng đã đồng ý với ta.”
Cố Sở Sinh nhìn thẳng vào Vệ Uẩn: “Lúc ngươi không có ở đây, là ta che chở cho nàng, che chở cho Vệ phủ.”
“Ngươi che chở?” Vệ Uẩn trào phúng lên tiếng: “Ngươi và Triệu Nguyệt cấu kết với nhau làm việc xấu, hãm hại Vệ phủ rơi vào mức nguy nan, quay đầu lại thì trợ giúp, còn muốn Vệ phủ ta mang ơn?”
“Hầu gia quá coi trọng ta rồi.” Cố Sở Sinh xua xua tay, để tất cả người bên cạnh đều lui ra, hắn ta đi đến trước bàn, ngồi ngay ngắn, đưa tay châm trà cho mình: “Mâu thuẫn của Vệ phủ và bệ hạ không phải do ta tạo thành, Vệ phủ rơi vào nguy nan cũng là chuyện sớm muộn, Cố mỗ chẳng qua là một thần tử, có thể nào dựa vào sức một người đã khiến bệ hạ muốn diệt Trấn Quốc Hầu phủ lớn như ngươi?”
Nói xong, Cố Sở Sinh giương mắt, bình tĩnh nói: “Không bằng Hầu gia ngồi xuống trước, ta và ngươi trao đổi cẩn thận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn im lặng một lát, trong lòng hắn biết rõ Cố Sở Sinh muốn làm gì, hắn ngồi vào trước bàn, để Cố Sở Sinh rót trà cho hắn. Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Hầu gia có biết vì sao đêm qua lại có cục diện như vậy không?”
“Ngươi nói đi.”
“Mấy ngày trước, ta cầu hôn Vệ Đại phu nhân với bệ hạ, bệ hạ đồng ý. Rõ ràng là ngươi sắp trở về, đêm qua hắn lại làm ra một màn như vậy, ngươi nghĩ xem, nếu như chuyện này thành thì sẽ có kết quả gì?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào Cố Sở Sinh: “Ta sẽ giết ngươi.”
Cố Sở Sinh cười: “Đúng vậy. Nếu như đêm qua chuyện thành thì với tính tình của Vệ Uẩn ngươi, sao ngươi có thể cho phép sự nhục nhã như vậy được? Ta dây dưa với Đại phu nhân, một lòng cầu hôn không sai, nhưng nếu như dùng thủ đoạn hủy đi một đời người như vậy, đó chính là ti tiện đến cực điểm.”
Cố Sở Sinh nói, trong mắt cũng có ý lạnh. Hắn ta phủi ống tay áo, hất tay áo dài ra, rũ lông mày xuống gảy lá trà vào trong hồ, bình tĩnh nói: “Bây giờ Triệu Nguyệt muốn đối phó với ngươi, hắn sợ ta phản nên có thủ đoạn như vậy. Ta muốn cưới Đại phu nhân là thật lòng, Hầu gia, cả đời này ta không cầu cái gì khác,” Trong giọng nói của Cố Sở Sinh mang theo chút rung động: “Chỉ cầu Đại phu nhân. Năm đó ta đã bỏ lỡ nàng, nguyện ý dùng cả đời để bù đắp, Hầu gia, ta biết ngươi cũng có ý với nàng, thế nhưng giang sơn và mỹ nhân, bên nào nặng bên nào nhẹ, ngươi không phân rõ sao?”
Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta biết bây giờ Hầu gia về Kinh là muốn làm gì, cũng biết Hầu gia có ý phát động, bây giờ ta là thân tín của Triệu Nguyệt, vào Nội các cũng là kết cục đã định, ta nguyện lấy đầu trên cổ Triệu Nguyệt để đổi mối hôn sự này với Hầu gia.”
Vệ Uẩn không nói lời nào, hắn nhàn nhạt uống trà, Cố Sở Sinh trầm giọng xuống: “Hầu gia, người làm việc lớn, phải bỏ được.”
“Vậy còn ngươi?”
Vệ Uẩn trực tiếp hỏi lại, Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ta thế nào?”
“Ta muốn thành đại sự, ngươi không muốn?”
Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh ngẩn người, đời trước khi địa vị cực cao, cảnh tượng dắt ấu đế đi lên trên tế đàn, vạn dân triều bái lơ lửng mà qua trước mắt, hắn ta cười khẽ rồi rũ mắt lắc đầu.
“Ta không cần.”
“Cuộc đời ta, đi đến vị trí hôm nay chỉ là vì Đại phu nhân. Năm đó Hầu gia chê ta thân phận thấp, thế là ta đi đến vị trí Nội các bây giờ, bây giờ Hầu gia muốn đầu của Triệu Nguyệt, ta cũng nguyện ý mang tới cho Hầu gia. Mọi hành động việc làm, chỉ cầu một người.”
Nói xong, Cố Sở Sinh lùi về sau một bước, hắn ta khom người xuống, hành đại lễ: “Mong rằng Hầu gia thương xót chân tình của ta.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Cố Sở Sinh, ngươi quá xem thường ta rồi.” Cố Sở Sinh có chút nghi hoặc, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên mặc áo trắng đội kim quan trước mặt.
Hắn của hôm nay và Vệ Uẩn đời trước có sự chênh lệch quá lớn, đời trước lúc Vệ Uẩn mười chín tuổi, hắn luôn một thân áo đen, hông đeo trường kiếm, vẻ mặt lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm, một thân sát khí lan tràn ở cung đình.
Mà Vệ Uẩn bây giờ là áo trắng tay áo dài, kim quan khảm châu, trong lúc giơ tay nhấc chân kèm theo một loại cao quý trang nghiêm lắng đọng của thế gia danh môn trăm năm. Hắn sống dưới ánh mặt trời, thẳng thắn vô tư, tự có gánh vác của nam nhi.
“Thù của ta và Triệu Nguyệt, tự ta sẽ báo, đầu trên cổ hắn, chính ta sẽ lấy. Cố Sở Sinh, ta xưa nay không nghĩ tới việc muốn thiên hạ này, muốn giang sơn cửu đỉnh này. Chỉ là hai nhà Lý Triệu của hắn giết cả nhà ta dồn ép không tha, ta mới đi đến hôm nay.”
“Thứ ta muốn không phải là vinh quang trèo lên hoàng vị,” Vệ Uẩn để chén trà xuống, giọng nói bình thản không gợn sóng: “Thứ ta muốn là thiên hạ thái bình.”
“Vậy thì có gì khác nhau!”
Cố Sở Sinh lạnh lùng lên tiếng: “Chung quy là muốn đi đến vị trí đó thì đi con đường tốt nhất không tốt sao?”
“Tốt,” Vệ Uẩn quả quyết đáp lời, giương mắt nhìn hắn ta: “Nhưng con đường đó chỉ có thể là ta đi, không có đạo lý để người không liên quan đến đổi lấy. Huống chi, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, nếu ngay cả người nhà mà ta cũng không bảo vệ được thì ta lại có thể bình thiên hạ cái gì?”
Nói xong, Vệ Uẩn đứng dậy, cúi đầu nhìn Cố Sở Sinh, hắn nhàn nhạt nói: “Hôm nay ta đến chính là muốn nói cho ngươi biết, Sở Du nàng ấy đã bước vào Vệ gia ta thì sống là người Vệ gia, chết là quỷ Vệ gia, ngươi hãy tiêu trừ những tâm tư vô sỉ kia của ngươi đi, lần sau nếu như còn đến dây dưa,” Cảm giác áp bách trong giọng nói của Vệ Uẩn bỗng nhiên xuất hiện: “Việc này tuyệt đối không tốt rồi.”
Nói xong, Vệ Uẩn xoay người rời đi, Cố Sở Sinh ngồi sau lưng hắn, cười lạnh thành tiếng.
“Ca ca của ngươi đều đã chết rồi, nàng ấy tính là người của ai? Vệ gia ngươi còn thật sự muốn vây nhốt nàng ấy cả đời hay sao?”
Vệ Uẩn dừng bước lại, một lát sau, hắn chậm rãi xoay đầu lại, vẻ mặt trấn định, kiên định mà rõ ràng mở miệng nói từng câu từng chữ: “Người của Vệ Uẩn ta.”
“Vệ Uẩn!” Cố Sở Sinh bỗng nhiên đứng dậy: “Ngươi cái đồ điên cuồng làm tổn hại nhân luân này!”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn rất không thèm để ý mà cười: “Vậy thì thế nào?”
“Ta thích nàng, ta ái mộ nàng, ta đối với nàng ngày nghĩ đêm nhớ như si như cuồng. Năm đó ngươi nói với ta là ta nhỏ tuổi, không hiểu rõ mọi mong muốn chân chính trong lòng mình, bây giờ đã qua bốn năm, ta đã nhìn khắp đại giang Nam Bắc này, Cố Sở Sinh,” Vệ Uẩn kiên định lên tiếng: “Ta chỉ thích nàng ấy.”
“Nàng là trưởng tẩu của ngươi!”
Giọng nói của Cố Sở Sinh mang theo ý rung động: “Nếu như người còn có chút để ý đến thanh danh của nàng, coi như ta cầu xin ngươi, đừng làm chuyện như vậy. Mỹ nhân trong thiên hạ nhiều không kể xiết, ngươi hà tất…”
“Câu nói này, sao ngươi không hỏi chính ngươi?”
Giọng nói Vệ Uẩn bình thản: “Mỹ nhân trong thiên hạ nhiều không kể xiết, ngươi lại hà tất phải như vậy?”
Cố Sở Sinh lại không nói ra lời, Vệ Uẩn lẳng lặng chờ một lát, không đợi hắn ta lên tiếng nữa, hắn nhàn nhạt nói: “Nếu không có việc khác, Vệ mỗ cáo từ. Đợi ngày ta thành thân, còn mời Cố đại nhân vui lòng đến dự.”
Nói xong, Vệ Uẩn xoay người rời đi. Không có ai cản hắn, hắn một người bình tĩnh hồi phủ, đến trước Vệ phủ, hắn ném đao trả cho thị vệ, vừa mới vào viện tử thì nhìn thấy Sở Du tiến lên đón, nàng lo lắng nói: “Ta nghe nói chàng đến Cố gia, chàng đây là đi làm gì vậy?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn trực tiếp đi vào nhà, Vãn Nguyệt bưng chậu nước lên cho Vệ Uẩn rửa tay rồi lặng yên không tiếng động mà cho hạ nhân lui xuống.
Sau khi Vệ Uẩn rửa tay, hắn đi về phía bàn, cầm một quả táo rồi nằm nghiêng trên giường nhỏ, tung quả táo nhìn Sở Du: “Ta đi tìm Cố Sở Sinh.”
“Chàng tìm hắn làm gì?”
Sở Du nhíu mày: “Ngày mai chàng phải đi Thuận Thiện phủ, bây giờ đừng làm bậy nữa, hôm nay đang êm đẹp, chàng đến phủ hắn làm gì?”
“Nàng qua đây,” Vệ Uẩn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Sở Du nhô đầu qua, Vệ Uẩn đưa mặt tới: “Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết.”
Sở Du cười lạnh một tiếng, nàng không chút do dự mà quất một bàn tay tới, nhẹ nhàng đẩy mặt của Vệ Uẩn nghiêng qua: “Học được tác phong của đăng đồ tử* ở chỗ nào? Nói thì nói, không nói thì ta tự đi tra.”
*Dùng để miêu tả người dâm tặc háo sắc.
Nói xong nàng đứng dậy muốn đi, Vệ Uẩn thấy Sở Du thật sự giận rồi thì nhanh chóng giữ chặt nàng nói: “Phu nhân tốt, ta sai rồi, ta nói ngay.”
“Sửa lại xưng hô của chàng cho ta!”
Sở Du nhíu mày: “Kêu phu nhân của ai vậy?”
“Nàng chính là Đại phu nhân của Vệ phủ ta, cái này ta cũng gọi sai rồi?”
Vệ Uẩn mở to mắt, vẻ mặt vô tội, Sở Du đưa tay muốn đánh hắn, lần này Vệ Uẩn nhanh tay, hắn nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng đặt trên mặt mình, ngửa đầu nhìn nàng.
“Phu nhân đoan trang khéo léo trước sau như một, sao ở chỗ ta lại coi trời bằng vung như vậy?”
Giọng nói hắn nhu hòa: “Không biết là ngoại trừ ta, phu nhân còn từng đánh những người khác giống như vậy không?”
“Ngoại trừ chàng, còn có ai có hành vi phóng túng không biết liêm sỉ như vậy?” Sở Du nhìn đôi mắt chứa ý cười của người này, tim nàng đập hơi nhanh, trên khuôn mặt lại ráng chống đỡ, Vệ Uẩn gật đầu, chân thành nói: “Vậy ta an tâm rồi.”
“Chàng đây là đạo lý gì vậy?” Sở Du không thể nhịn được cười: “Chàng bị đánh mà chàng còn đắc ý?”
“Đúng vậy đó,” Vệ Uẩn tựa đầu vào trên người nàng, ôm lấy eo nàng: “Chứng minh trong lòng tẩu tẩu, ta quả nhiên là có một không hai.”
Hắn nũng nịu như vậy cũng có một chút bóng dáng thuở nhỏ. Trong lòng Sở Du mềm nhũn, ngược lại cũng không đẩy hắn ra: “Rốt cuộc là chàng đi làm gì?”
“Mẫu thân Cố Sở Sinh đến cầu thân.”
“Ta biết.”
“Nói chuyện không dễ nghe, ta mắng đuổi đi rồi. Bà ta nói nàng không gả đi được, gả cho Cố Sở Sinh vốn được tính là không tệ rồi.”
Sở Du hơi sững sờ, nhớ tới tính tình xem con mình là đệ nhất thiên hạ của Cố mẫu, nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ nói: “Người làm mẹ đều như vậy, chàng không cần vì thế mà đánh mất phong độ.”
“Ta mắng bà ta xong còn không quá hả giận, ngẫm lại Cố Sở Sinh kia quấn chặt lấy nhiều năm như vậy, ta tới nhà cảnh cáo hắn, nếu còn dây dưa với nàng nữa, ta sẽ giết chết hắn.”
Sở Du cười khẽ, nàng cảm thấy Cố Sở Sinh của đời này có lẽ là lần đầu tiên bị người ta làm khó dễ như vậy.
Tay nàng vuốt tóc Vệ Uẩn, nàng ôn hòa nói: “Chàng đó, vẫn quá trẻ con.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, không biết là hắn nhớ tới cái gì mà ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói: “Tối hôm qua… còn đau không…”
Sở Du cũng có chút không được tự nhiên, nàng quay đầu đi: “Không sao nữa.”
“Ta làm không tốt…” Vệ Uẩn có chút mất tự nhiên nói: “Để nàng chịu khổ rồi.”
Sở Du buồn bực không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Thật ra thì cũng được…”
Mặc dù không nhớ rõ cụ thể nhưng cảm giác thân thể không lừa người. Sở Du cảm thấy trong phòng có chút khô nóng, nàng rút người ra, quay đầu đi châm trà, nói với Vệ Uẩn: “Chàng trở về, nên làm gì thì làm đi, ta sắp xếp chuyện ngày mai một chút.”
Vệ Uẩn cúi đầu đáp lời, nhưng hắn ngồi hồi lâu không nhúc nhích.
Sở Du quay đầu lại, có chút khó hiểu: “Còn có chuyện gì?”
Vệ Uẩn cúi đầu, nhìn mũi chân, nhỏ giọng nói: “Nàng… nàng có thể hôn ta một chút không?”
Sở Du cứng đờ, nàng uống trà, liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn thấy dáng vẻ hắn chính là không hôn không đi, Sở Du cứng người đi qua, cúi đầu hôn một cái lên mặt hắn, sau đó nói: “Đi nhanh lên đi.”
Vừa dứt lời, nàng liền bị người ta cầm tay.
“Không phải kiểu này,” Vệ Uẩn có chút xấu hổ: “Là… kiểu đưa đầu lưỡi ra ấy.”
Sở Du ngẩn ngơ, một lát sau, nàng thấy người này đứng lên, nâng mặt nàng, có chút chột dạ nói: “Có phải là nàng không biết không?”
Nói xong, Vệ Uẩn cúi đầu xuống, hắn nhẹ nhàng hôn nàng, khàn giọng nói: “Không biết thì ta dạy cho nàng.”
Một lát sau, vẻ mặt Sở Du chết lặng.
Chỉ kỹ thuật hôn này của chàng thì chàng muốn dạy ai vậy?!