88.
Vừa nói ra lời này, Vệ Hạ lập tức trở nên căng thẳng, nhưng mà dù sao Tưởng Thuần ở Vệ gia cũng là chủ tử, hắn ta cũng không dám bày tỏ điều gì, chỉ có thể đứng ở một bên chờ, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Vệ Thu đang đứng tại cổng ở nơi xa, Vệ Thu nhìn thấy hắn ta nháy mắt, một lát sau thì ghét bỏ nghiêng đầu đi.
Vệ Hạ: “...”
Tưởng Thuần đứng ở trong hành lang nhìn một hồi, Sở Du và Vệ Uẩn vẫn luôn nói chuyện, hai người cũng không làm ra động tác gì không đúng, nhưng mà trong bầu không khí kia lại luôn có tình cảm mềm mại như hoa lơ lửng. Tương Thuần nhìn bọn họ, ánh mắt bình tĩnh, sau khi chờ hồi lâu, Tưởng Thuần đột nhiên mở miệng: “Bình thường bọn họ vẫn như thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Hạ hiểu rõ ý Tưởng Thuần đang nói đến cái gì, hắn ta không phải người ngốc, đã sớm hiểu ra được rất nhiều rồi, giờ phút này lại chỉ có thể giả ngốc nói: “Nhị phu nhân hỏi cái gì? Là lúc Hầu gia và Đại phu nhân ở chung với nhau sao? Hầu gia còn nhỏ tuổi, ỷ lại vào Đại phu nhân nhiều hơn một chút…”
“Ngươi đây là đang lừa gạt ai vậy?”
Tưởng Thuần tức giận đến mức cười ra tiếng, nàng ấy quay đầu nhìn Vệ Hạ: “Hắn còn nhỏ tuổi, ngươi cũng còn nhỏ tuổi sao? Ta hỏi cái gì ngươi không biết rõ sao? Nhất định phải để ta nói ra để mọi người đều mất mặt sao?”
“Nô tài thật sự không biết Nhị phu nhân đang nói gì.”
Vệ Hạ bị mắng đến mức sắc mặt khó coi, Tưởng Thuần nhếch môi không nói lời nào, nàng ấy nhìn chằm chằm vào Vệ Hạ, một lát sau cuối cùng cũng nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Vệ Hạ đáp vâng một tiếng rồi xoay người đứng ở một bên.
Ở trong phòng, Vệ Uẩn gối lên tay của Sở Du nói chuyện phiếm, câu được câu không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong việc chính rồi thì nói sang chút chuyện thú vị, nói đến nửa đêm thì Vệ Uẩn ngáp một cái, Sở Du nhìn sắc trời một chút rồi nói với hắn: “Đi về ngủ đi, đệ cũng mệt rồi.”
Vệ Uẩn từ mặt đất đứng dậy, ngáp một cái nói: “Vậy ta đi đây, tẩu tẩu nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong Vệ Uẩn nhặt áo choàng của mình rồi đi ra cửa. Bước ra khỏi viện của Sở Du, vòng qua hành lang, Vệ Uẩn trông thấy một người đứng giữa hành lang xách đèn chờ hắn.
Nàng ấy mặc áo khoác màu xanh trắng thêu hoa, lấy màu xanh làm chủ đạo, búi tóc phụ nhân khiến nàng ấy lộ ra sự trang nghiêm trầm ổn, dù cho bây giờ nàng ấy cũng chỉ khoảng hai mươi.
Vệ Uẩn nhìn thấy thì không khỏi hơi kinh ngạc, hắn cẩn thận gọi một tiếng: “Nhị tẩu?”
Tưởng Thuần gật đầu, vẫy vẫy tay, Vệ Uẩn đi đến bên cạnh Tưởng Thuần, cung kính nói: “Nhị tẩu có việc gì dặn dò sao?”
Hai người đi sóng vai ở hành lang, Tưởng Thuần chậm rãi nói: “Trước khi huynh trưởng của đệ đi luôn nói với ta là, trong các huynh đệ, người hắn lo lắng nhất là đệ, tính tình đệ bướng bỉnh, không biết biến báo, từ nhỏ đã vậy, muốn cái gì là nhất định phải có được.”
Vệ Uẩn gật đầu, vẻ mặt càng ngày càng cung kính. Tưởng Thuần tiếp tục nói: “Nhưng mà Tiểu Thất à, chuyện trên đời này, không phải đệ muốn thì nhất định phải đi lấy.”
Vệ Uẩn ngẩn người, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thuần: “Tẩu tẩu muốn nói cái gì thì nói thẳng đi, tẩu quanh co lòng vòng như vậy, ta nghe không hiểu.” Tưởng Thuần gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
Vệ Uẩn không hiểu ý, hắn thành thật trả lời: “Giờ Hợi.”
“Không bằng đến phòng ta ngồi một chút đi.” Tưởng Thuần nhẹ nhàng lên tiếng, Vệ Uẩn ngẩn ra trong phút chốc, sau đó thì nói cà lăm: “Bây giờ đêm khuya, tẩu tẩu có việc thì chi bằng ngày mai…”
“Vì sao không đến phòng ta chứ?” Tưởng Thuần dừng bước chân lại, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh. Vệ Uẩn cảm thấy xấu hổ, nhẫn nhịn hồi lâu cuối cùng nói: “Bây giờ đêm đã khuya, ta đến khuê phòng của tẩu tẩu sợ là không thích hợp…”
“Nếu biết không thích hợp thì vì sao đệ còn ở chỗ của Đại tẩu?”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, Tưởng Thuần đi vòng quanh lớn như thế để làm gì.
Lời vừa được nói ra giống như cái tát, từng cái một đánh lên mặt hắn. Mặc dù Tưởng Thuần không nói gì nhưng Vệ Uẩn lại cảm thấy khuôn mặt vừa nóng vừa rát, có chút bối rối.
Tưởng Thuần quay đầu nhìn về phía hạ nhân bên cạnh, nàng ấy xua xua tay cho tất cả mọi người lui xuống.
“Tiểu Thất,” Nàng ấy thở dài lên tiếng: “Đệ nói thật với ta, có phải… đệ thích Đại tẩu của đệ không?”
Thân thể Vệ Uẩn cứng đờ, Tưởng Thuần nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa.
“Tiểu Thất, lúc thích một người thì giơ tay nhấc chân đều không giấu được. Lúc Nhị ca đệ vén khăn voan của ta lên ta đã cảm thấy thích hắn, sau đó mỗi ngày ta nhìn thấy hắn là vui vẻ, nhưng ta không muốn để cho hắn biết được tâm tư này của mình, thế là ta luôn che giấu. Nhưng mà tất cả mọi người lại đều nhìn ra được là ta thích người này.”
“Đệ còn nhỏ,” Trong mắt Tưởng Thuần có chút cay đắng, giống như là nhớ tới mình năm đó: “Ta nhìn đệ thật sự là giống như trông thấy mình năm đó.”
“Ta…”
Vệ Uẩn vội vã mở miệng, hắn dường như là muốn giải thích nhưng hắn lại dừng giọng nói lại, ngừng ở chỗ đó. Hồi lâu sau, hắn hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thuần.
“Đúng,” Hắn nghiêm túc lên tiếng: “Ta thích Sở Du.”
Tưởng Thuần bình tĩnh nhìn hắn, Vệ Uẩn chậm rãi nói: “Ta biết là ta không nên có lỗi với ca ca cho nên ta đã suy nghĩ rất lâu, đã nhịn rất nhiều lần. Nhưng tẩu nói đúng, từ nhỏ ta đã muốn cái gì thì sẽ không buông tay. Chỉ là không phải ta nhất định phải có được, ta nhớ nhung nàng, vấn vương nàng, nhưng ta chỉ hy vọng nàng sống tốt, ta không nghĩ tới việc nhất định phải dùng tâm tư của ta làm phiền nàng.”
Vẻ mặt Tưởng Thuần ôn hòa, không có một chút vẻ trách tội nào, nhưng trong lời nói của nàng ấy lại mang theo sự xét hỏi: “Đệ không làm phiền nàng cái gì, nếu như nàng thích đệ thì sao?”
Vệ Uẩn sững sờ mà nhìn Tưởng Thuần, dường như hắn hoàn toàn không nghĩ tới ý này, Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn hắn: “Nếu đệ thích nàng, nàng cũng thích đệ, vậy chuyện này còn không liên quan gì tới nàng sao?”
“Nếu nàng thích ta…” Vệ Uẩn mím chặt môi: “Nhị tẩu, đời này của nàng, tất cả thứ nàng thích ta đều sẽ giúp nàng có được.”
Nói xong hắn ngước mắt nhìn Tưởng Thuần, ánh mắt kiên định: “Bao gồm cả ta.”
Tưởng Thuần không lên tiếng, nàng ấy nhìn Vệ Uẩn, một hồi sau thì nhẹ nhàng cười.
“Tiểu Thất, đệ biết không, bất luận là cô nương nào mà nghe được lời này của đệ thì đều sẽ động lòng.”
Vệ Uẩn nghe lời nàng ấy nói, trong mắt Tưởng Thuần đã mang theo một chút bất đắc dĩ, nàng ấy cùng Vệ Uẩn vừa đi dạo vừa hững hờ nói: “Nhưng mà đây không nhất định là chuyện tốt. Mặc dù tuổi của A Du và đệ không kém nhiều nhưng tâm trí của nàng lại hoàn toàn khác đệ. Ta lớn tuổi hơn các đệ rất nhiều, trong mắt ta đệ hãy còn là thiếu niên, nhưng ta đối mặt với A Du lại cảm thấy tuổi nàng lớn hơn ta, ta cũng không thấy kỳ lạ.”
“Tâm trí nàng chín chắn hơn đệ rất nhiều, hơn nữa tâm tư cẩn thận cũng nhiều, ta và nàng có thể trở thành tỷ muội cũng là bởi vì có rất nhiều chuyện chúng ta đều giống nhau y đúc.” Nói xong, Tưởng Thuần dừng bước chân lại, nâng tay nhìn về phía một mảng lá cây lung lay sắp rụng trên ngọn cây, chậm rãi mở miệng: “Ví dụ như tình cảm.”
“Đối với nữ tử mà nói, cho đi một phần tình cảm thì luôn luôn cần nhiều dũng khí hơn, bởi vì chúng ta sẽ có sự hy sinh nhiều hơn. Nếu như A Du ở cùng với đệ, thứ nàng phải đối mặt không chỉ là nữ tử bình thường phải đối mặt với việc sinh con đẻ cái, mà còn phải đối mặt với lời đồn đại vô căn cứ, cả đời này, bất kể là nàng tốt cỡ nào, ưu tú bao nhiêu thì thứ lời trách móc đâm vào xương cốt đều sẽ vĩnh viễn đi theo nàng. Đệ có thể tưởng tượng được những lời nói đó có thể khó nghe cỡ nào không?”
Tưởng Thuần quay đầu nhìn hắn, Vệ Uẩn mím môi, siết chặt nắm đấm, Tưởng Thuần dùng giọng điệu ôn hòa nói ra những lời tàn nhẫn đó: “Bất kể các đệ có thế nào thì bọn họ đều sẽ nói là nàng có lỗi với ca ca của đệ, sẽ phỏng đoán rằng có lẽ lúc ca ca của đệ còn sống thì đệ và nàng đã có qua lại rồi, sẽ nói phong thái của nàng không bị trói buộc, sẽ nói các đệ làm tổn hại đến luân thường đạo lý…”
“Tình cảm của các đệ có sạch sẽ hơn đi chăng nữa thì ở thế gian này cũng đều dơ bẩn.”
“Các đệ tự xưng là không làm tổn thương đến bất kỳ kẻ nào, thế nhưng đối với thế gian này mà nói, các đệ nhất định phải dùng sự đau khổ của hai người các đệ để đi tế điện cho đại ca đệ.”
Vệ Uẩn im lặng không nói, thật ra hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi, nhưng lúc nghe Tưởng Thuần nói những lời này, tưởng tượng thấy những lời này rơi trên người Sở Du, hắn đều cảm thấy giữa răng môi hiện ra sự đắng chát.
Lời nói của Tưởng Thuần đã uyển chuyển rồi, nếu như là người khác nói thì hắn không biết mình sẽ làm gì.
Hắn im lặng không nói, Tưởng Thuần nhẹ giọng thở dài: “Nhưng mà Tiểu Thất à, thật ra những thứ này đều không phải là thứ đáng sợ nhất.”
“Những lời này đối với ta và A Du mà nói cũng không tính là thứ khó khăn nhất, chúng ta có thể vượt qua nội tâm của mình thì cũng có thể chịu đựng được lời nói của người khác, nhưng thứ đáng sợ nhất chính là, sau mọi nỗ lực của chúng ta, các đệ lại tỉnh lại từ trong khí phách của thiếu niên.”
Vệ Uẩn sững sờ nhìn Tưởng Thuần, Tưởng Thuần nở nụ cười một cách cay đắng: “Lòng người dễ thay đổi, huống chi đệ còn nhỏ tuổi như thế. Bây giờ đệ nói là đệ thích nàng, nhưng mà Tiểu Thất à, đệ có phân biệt được rõ thích, ỷ lại, độc chiếm thậm chí là ham muốn không?”
“Ta…”
Vệ Uẩn vội vàng muốn giải thích nhưng Tưởng Thuần lại bình tĩnh nhìn hắn: “Đệ không cần nói cho ta biết đáp án, đệ chỉ cần biết rằng, trong khoảnh khắc đại đa số nam nhân hứa hẹn đều là thật lòng thật dạ. Thế nhưng khoảnh khắc mà họ rời đi trong tương lai cũng là thật dạ thật lòng.”
“Nếu như đệ để A Du lặn lội ngàn dặm đến trước mặt đệ, nhưng đệ lại tùy tiện xoay người rời đi, thì đệ bảo A Du phải làm thế nào?”
Vệ Uẩn dừng lại, hắn lẳng lặng nhìn Tưởng Thuần, ánh mắt Tưởng Thuần tỉnh táo thong dong, nàng ấy nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh lên tiếng: “Cho nên Tiểu Thất à, đừng đi dụ dỗ nàng.”
“Ta không có…” Vệ Uẩn khô khốc nói ra, Tưởng Thuần nhẹ nhàng lấy lá cây xuống: “Nếu như không có thì sau này mỗi một việc đệ làm đều suy nghĩ một chút, nếu như người này là ta thì đệ có làm hay không.”
“Lễ nghi thúc tẩu là gì, ta nghĩ đệ hiểu rõ hơn ta.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, Tưởng Thuần xoay người, nhẹ nhàng vẩy giọt sương trên phiến lá, nhàn nhạt nói: “Đêm đã khuya rồi, tiểu Hầu gia đi ngủ đi.”
“Nhị tẩu…” Vệ Uẩn khàn giọng mở miệng: “Tẩu nói là ta không biết mình có thích nàng hay không, vậy tẩu nói cho ta biết, như thế nào thì mới tính là ta thích nàng?”
Tưởng Thuần đưa lưng về phía hắn, nhìn vầng trăng sáng.
“Chờ đệ trưởng thành đi.”
“Vậy như thế nào thì mới tính là ta trưởng thành?”
“Tiểu Thất,” Tưởng Thuần quay đầu, lẳng lặng nhìn thiếu niên với đôi mắt mang theo vẻ mờ mịt: “Đến một nơi không có nàng, đệ đừng nhìn thấy nàng, đừng bị bất cứ ai quấy rầy, đệ cứ yên lặng chờ đợi như vậy, đi nhìn nhiều nữ tử, đi gặp nhiều người. Đệ sẽ phát hiện ra thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều người đều rất tốt. Thậm chí đệ có thể đi thử nghiệm một đoạn tình cảm, chuyện này cũng không sao.”
“Nếu như đệ đã nhìn thấy thế giới này rồi mà đệ phát hiện ra, đệ vẫn muốn người đó,” Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, một hồi sau nàng ấy mới mở miệng: “Vậy thì xem xem ở thời điểm đó đệ nghĩ như thế nào.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, Tưởng Thuần nhìn hắn rồi thở dài: “Ta sẽ giấu chuyện ngày hôm nay, đệ không cần lo lắng, đi ngủ trước đi.”
Nói xong, Tưởng Thuần xoay người rời đi trước.
Vệ Uẩn đứng nơi hành lang, rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng nói: “Vệ Hạ.”
“Có nô tài.”
Vệ Hạ tiến lên, Vệ Uẩn quay đầu nhìn hắn ta: “Các ngươi nhìn ta có phải là luôn cảm thấy ta là trẻ con không?”
“Tiểu Hầu gia,” Vệ Hạ nhẹ giọng thở dài: “Mưu lược chinh chiến, cầm kỳ thi họa, những thứ này đều có thể học từ sách vở, dựa vào thiên phú để nhanh chóng hoàn thành, duy chỉ có chuyện tình cảm là không có đường tắt để nói.”
“Ngươi cảm thấy là Nhị tẩu nói rất có lý sao?”
Vệ Uẩn cười khẽ, Vệ Hạ không lên tiếng, Vệ Thu chậm rãi nói: “Thật ra thì Hầu gia cần gì buồn rầu chứ?”
Vệ Uẩn nghe thấy lời của Vệ Thu, sau một hồi, hắn khẽ cười một tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng kia, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta muốn đến phương Bắc.”
Thật ra thì Tưởng Thuần nói đúng, hắn còn quá nhỏ tuổi, giờ phút này hắn tự mình lang bạt khắp nơi, không có cách nào để Sở Du tránh thoát khỏi lời nói của người khác, cũng không có cách nào để xác nhận lòng mình. Bản thân hắn ngây thơ nhỏ tuổi, hắn tự biết.
Hắn giương mắt nhìn về phía Bắc.
Chờ hắn trở về…
Có lẽ, hắn cũng đã trưởng thành rồi.
Mặc dù chuyện Vệ Uẩn đi đến phương Bắc đã được quyết định từ sớm nhưng Sở Du không nghĩ tới hắn lại đi một cách vội vã như vậy.
Thậm chí Sở Du còn chưa kịp phản ứng thì Vệ Uẩn đã chuẩn bị xong thời gian lên đường rồi, ngồi trên bàn cơm nói đến ngày hôm sau sẽ đi mà Sở Du còn có một chút hoảng hốt. Nàng không khỏi mở miệng nói: “Vội vàng như vậy sao?”
“Mặc dù chiến sự bây giờ không được tính là khẩn cấp, nhưng có thể đi sớm một chút cũng tốt.”
Vệ Uẩn đáp lời bằng giọng điệu cung kính, Sở Du ngẩn ngơ, sau đó nàng gật đầu một cách cứng ngắc: “Cũng phải…”
Tưởng Thuần ngẩng đầu nhìn Sở Du một chút, cười nói: “Tiểu Thất đi sớm một chút cũng tốt, đi sớm thì có thể về sớm.”
Nghe thấy lời này, Sở Du mới miễn cưỡng khôi phục lại ý cười: “Nói cũng phải.”
Chờ đến buổi tối, Sở Du ở trong phòng mình đứng ngồi không yên. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn đứng dậy, đi đến trước phòng của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn đang thu dọn đồ đạc của mình, Sở Du đứng ở cửa nhìn hắn đang tự mình bận rộn.
Nàng cũng không lên tiếng, chỉ vịn cửa phòng nhìn hắn, Vệ Uẩn cảm nhận được sự tồn tại của nàng, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng.
Tóc nàng tung bay, trên người tùy ý mặc áo lục màu trắng, ở dưới ánh trăng có vẻ vô cùng sáng ngời. Khuôn mặt không trang điểm cau lại, rõ ràng đã làm cô nương bình thường vui vẻ lộ ra mấy phần gầy yếu.
Vệ Uẩn nhìn thấy nàng thì ngây ra, hồi lâu mới phản ứng lại được, hắn cười cười nói: “Tẩu tẩu tới rồi?”
“Ừm.” Sở Du đi tới, nhìn cái bọc của hắn nói: “Ta tới xem xem đệ có cái gì chưa mang theo không.”
“Chuẩn bị xong hết rồi.” Vệ Uẩn cười nói: “Tẩu tẩu không cần nhọc lòng, Nhị tẩu làm việc luôn ổn thỏa.”
Lời này vừa được nói ra, Sở Du cũng không biết phải nói gì nữa.
Tựa như lúc đến chính là không có lý do gì, bây giờ cũng không có lời gì để nói, cũng chỉ có thể đứng đó.
Trước kia luôn là Vệ Uẩn tìm lời nói với nàng, hôm nay bỗng nhiên không như vậy nữa, lần đầu tiên nàng mới phát hiện ra sự thiếu thốn ngôn ngữ của mình.
Hai người im lặng hồi lâu, nàng khô khốc nói: “Mang theo hết là tốt rồi… vậy ta về đây. Đệ nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Tạ tẩu tử quan tâm.”
Vệ Uẩn cung kính nói xong những lời này, Sở Du gật đầu, nàng xoay người lại bước ra cửa, lại cảm thấy có một chút không đúng, nàng quay đầu, trông thấy Vệ Uẩn đứng sau lưng nàng cách đó không xa, hắn hơi cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy sự kính trọng.
Tư thái như vậy khiến người ta không tìm được lỗi nào, trực giác của Sở Du lại cảm thấy có một chút không đúng, nàng cũng không nói ra được là chỗ nào không đúng, thế là sau khi im lặng một lát, nàng chậm rãi nói: “Tiểu Thất, là ta có chỗ nào không đúng sao?”
Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du, hắn cười nói: “Vì sao tẩu tẩu lại nói như vậy?”
Vậy chàng… vì sao lại đột nhiên cung kính như thế?
Sở Du muốn hỏi, nhưng dù nàng có không lanh lợi hơn đi chăng nữa thì cũng biết dường như lời này không nên nói ra miệng.
Một tiểu thúc cung kính hữu lễ với trưởng tẩu thì có lỗi gì?
Nếu như nàng hỏi thì đó mới là buồn cười.
Thế là nàng lắc đầu nói: “Là ta suy nghĩ nhiều rồi.”
Vệ Uẩn cũng không hỏi là nàng suy nghĩ nhiều chuyện gì, hắn chỉ cung kính đứng đó, nghe Sở Du dặn dò vài câu như “chăm sóc bản thân cho tốt, ở trên chiến trường đừng quá lỗ mãng”, sau khi hắn ngoan ngoãn đáp lời thì tiễn Sở Du ra cửa.
Sở Du đi vài bước lại nhịn không được mà quay đầu.
“Tiểu Thất,” Nàng nói một cách thận trọng: “Ta sẽ viết thư cho đệ, đệ hồi âm nhiều cho ta, được không?”
Suýt chút nữa hắn đã thốt ra chữ “Được”, nhưng Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng cũng dừng lại, chỉ nói: “Tẩu tẩu yên tâm, ta sẽ báo bình an về nhà.”
Báo bình an về nhà và hồi âm cho nàng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Sở Du nghe thì hiểu rõ Vệ Uẩn biết ý của nàng, mà đối phương cũng thật sự đã từ chối yêu cầu của nàng.
Thật ra nàng là người rất nóng tính, thế là nàng cười cười, cũng không dây dưa nữa, gật đầu nói: “Được.”
Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác, không quay đầu nữa, quả quyết lại bình tĩnh đi ra ngoài.
Đợi bóng dáng nàng biến mất, Vệ Uẩn quay về phòng, bưng trà trên bàn nhấp một miếng, sau đó hung hăng ném chén trà xuống đất.
Vệ Hạ lo lắng thò đầu vào: “Hầu gia, làm sao vậy?”
“Trà nguội rồi,” Vệ Uẩn nhìn chằm chằm vào Vệ Hạ, hắn nghiến răng nghiến lợi, Vệ Hạ có chút mờ mịt, Vệ Uẩn gầm thét lên: “Nguội rồi! Các ngươi làm việc thế nào vậy, trà nguội như thế mà còn bưng tới để ta uống, ta cần ngươi để làm gì!”
“Vậy… ta đổi chén trà nóng cho ngài?”
“Ngươi muốn làm ta bỏng chết sao?!”
“Vậy… ta đổi chén trà nguội cho người?”
“Ngươi muốn làm ta lạnh chết sao?!”
“Tiểu Hầu gia,” Vệ Hạ có chút bất đắc dĩ: “Ngài đây là đang trêu chọc nô tài sao?”
“Chẳng lẽ ngươi không sai sao?!” Vệ Uẩn nhìn chằm chằm vào Vệ Hạ, nâng cao giọng nói.
Vệ Hạ: “...”
Một lát sau hắn ta kịp phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Hầu gia, đều là lỗi của chúng ta, ngài đừng nóng giận, ngài mà tức giận nữa thì hay là ta mời Đại phu nhân tới khuyên nhủ?”
Lần này Vệ Uẩn không để ý tới hắn ta nữa, đóng cửa lại “ầm” một cái.
Vệ Thu yên lặng nhìn Vệ Hạ, Vệ Hạ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Rất già mồm đúng không?”
Vệ Thu gật đầu: “Giống ngươi.”
Vệ Hạ: “...”
Vì sao đi đâu thì hắn ta đều bị oán giận?
Sở Du đi thẳng về phòng, chậm rãi tỉnh táo trở lại.
Tính ra thì Vệ Uẩn cũng không tính là có lỗi gì, chẳng qua là hắn hơi cung kính với nàng thôi, chuyện này có gì mà phải tức giận chứ?
Có lẽ là ở Bắc Địch tùy ý đã quen nên cảm thấy những quy tắc trong Hoa Kinh này trở nên vô cùng hời hợt, khiến người ta có một loại ý lạnh dâng lên từ đáy lòng, lạnh đến mức lòng người phát rét.
Nàng kiềm chế sự khó chịu trong lòng mình, cố gắng để mình tiếp nhận Vệ Uẩn như vậy.
Một Trấn Quốc Hầu cung kính hữu lễ, chuyện này đối với ai mà nói hình như cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng mà cho dù là thế thì nàng vẫn có một đêm khó ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Uẩn đã chuẩn bị xong để ra ngoài. Trường Nguyệt hầu hạ nàng rời giường, mặc y phục cho nàng nói: “Sao phu nhân lại không có tinh thần như vậy?”
Sở Du miễn cưỡng nhìn nàng ấy một cái, đáp lời nói: “Buồn ngủ.”
“Người vẫn chưa ngủ đủ à? Không phải đêm qua cũng ngủ rất sớm sao?”
Sở Du không nói nhiều, nàng nhàn nhạt nói: “Ngủ không ngon.”
Trường Nguyệt cười cười: “Người cũng có lúc ngủ không ngon à?”
Sở Du gật đầu, không lên tiếng.
Sau đó nàng đi ra ngoài, mọi người đều đang chờ ở cửa chính, Vệ Uẩn đứng trước cửa nói chuyện với Liễu Tuyết Dương, Sở Du đi ra phía trước, hắn ngẩng đầu lên thì trông thấy Sở Du, ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt nàng, có sự ngây người trong phút chốc, sau đó hắn cười lên: “Tinh thần của tẩu tẩu hình như không được tốt?”
Sở Du cũng cười: “Đêm qua oi bức, ngủ không ngon.”
Nói xong nàng nhìn đội ngũ bên ngoài một chút: “Chuẩn bị xong hết rồi?”
“Xong rồi.” Tưởng Thuần chen lời.
Sở Du gật đầu, ánh mắt nàng rơi vào trên người Thẩm Vô Song đang trốn trong đám người. Nàng hơi nghi hoặc mà nhìn về phía Vệ Uẩn, Vệ Uẩn hiểu rõ nàng đang hỏi cái gì, hắn mở miệng nói: “Hắn vốn chính là đại phu, đệ mang theo thuận tiện, hơn nữa hắn ở Kinh thành cũng không tiện.”
Hắn ta và Triệu Nguyệt có thù, không thay hình đổi dạng mà bị nhận ra thì sẽ không tốt.
Sở Du hiểu rõ sự lo lắng của Vệ Uẩn, nàng gật đầu nói: “Có dặn dò gì khác không?”
Vệ Uẩn suy nghĩ một lát, thật ra thứ nên sắp xếp thì đã sắp xếp xong hết rồi, hắn đã sớm giao sổ sách người hầu cho Sở Du, chuyện cần làm cũng đã nói cho nàng biết rồi. Thế là hắn nói: “Không còn gì nữa.”
Lời nói của hai người đều rất cứng nhắc, Vệ Uẩn nói xong với nàng thì quay đầu trấn an Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương nén nước mắt khóc sướt mướt, Vệ Uẩn nói một hồi lâu, đến thời gian xuất phát, hắn cuối cùng cũng lên ngựa.
Lúc từ trên ngựa quay đầu, cả Vệ gia đứng trước cửa, Sở Du và Liễu Tuyết Dương dẫn mọi người đứng thẳng tắp, nói là tiễn biệt thì chẳng bằng nói là chờ hắn trở về.
Vẻ mặt Sở Du nhàn nhạt, giống như lúc đầu khi hắn trở về từ Bạch Đế cốc vậy, trầm ổn lại an bình, trên đỉnh đầu là hai chữ “Vệ gia” cứng cáp mạnh mẽ, dùng một sự mỏng manh ngoài ý muốn để chống đỡ bảng hiệu này.
Vệ Uẩn nhìn nàng, đột nhiên hiểu được vì sao Sở Lâm Dương chưa bao giờ để người nhà đưa tiễn.
Người nhà đến tiễn thì sẽ không nỡ đi.
Nhưng có không nỡ hơn đi chăng nữa thì cũng phải nỡ, thế là Vệ Uẩn quay đầu đi, giơ roi đánh ngựa, lao ra ngoài trong cơn mưa sớm.
Liễu Tuyết Dương nhìn bóng lưng hắn, cuối cùng cũng không nhịn được, tiếng khóc nức nở sụt sùi đột nhiên chuyển thành tiếng khóc lớn như gió táp mưa to. Sở Du đỡ Liễu Tuyết Dương, thở dài nói: “Bà bà, Tiểu Thất sẽ bình an trở về.”
Liễu Tuyết Dương khóc không thành tiếng, bà đã quen với tính tình thích khóc này, bà mất trượng phu mất con, bây giờ nhi tử thật vất vả mới bình an trở về lại phải đi, bà khó tránh khỏi việc đau buồn.
Liễu Tuyết Dương khóc cả một buổi sáng, cuối cùng cũng khóc mệt rồi. Sau khi Sở Du hầu hạ Liễu Tuyết Dương nằm ngủ thì trực tiếp quay về phòng của mình.
Trong phòng chất chứa sổ sách và văn kiện thật dày, tất cả trong đó đều là chuyện liên quan đến Vệ phủ.
Đất mà trước đó nàng mua ở Lan Quận, sau khi Thiên Thủ quan thất thủ thì hàng loạt quý tộc tràn vào Lan Quận, lúc ấy nàng bán ra cho người ta, lấy giá gấp năm lần để bán hết tất cả, sau khi trả hết tiền cho Sở Lâm Dương thì vẫn còn dư lại một chút.
Thế là nàng lấy số tiền này để mở sòng bạc và thanh lâu rồi lại thành lập trường tư thục, chuyên dạy dỗ những đứa trẻ đến bước đường cùng trong loạn lạc, bồi dưỡng để làm gia thần của Vệ phủ. Nàng làm hàng loạt chuyện mà bận đến tối mày tối mặt.
Những cuốn sổ sách này rất dày, nàng lật qua từng cuốn từng cuốn. Lật qua mùa hè, lại lật qua trời đông giá rét.
Đợi đến lúc những sản nghiệp này cung cấp nguồn lực kinh tế mạnh mẽ cho Vệ phủ thì đã là mùa xuân năm Nguyên Hòa thứ tư rồi.
Lúc này, Bắc Địch và Đại Sở đã đánh nhau gần năm năm, mà Vệ Uẩn cũng đã đến chiến trường bốn năm rồi.
Sau khi Vệ Uẩn đến chiến trường thì thương nghị với Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, hắn lại mang khinh kỵ* đi vào Bắc Địch, quấy rối ở hậu phương, mà Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan thì tiến công chính diện. Lần này Vệ Uẩn đi Bắc Địch khác với lần trước, hắn chuẩn bị hai vạn tinh binh, mang theo la bàn và tất cả quân nhu, lại kết hợp với bản đồ sống là Đồ Tác và đại phu Thẩm Vô Song. Lần đầu tiên đi vào đã quấy rối cho Bắc Địch nghiêng trời lệch đất.
*Khinh kỵ dùng để chỉ những kỵ binh được trang bị nhẹ và di chuyển nhanh.
Trong bốn năm, Vệ Uẩn vào trong đó tất cả năm lần, binh lính của hắn có tỷ lệ hao tổn cực cao nhưng mỗi lần đi gần như đều hoàn toàn thắng lợi mà về.
Hắn ở Bắc Địch quanh năm, rất ít khi viết thư nhà, cho dù có viết thì cũng chỉ có hai chữ --- bình an.
Phần lớn là Sở Du biết được tình hình của hắn từ thư của Sở Lâm Dương.
Sở Lâm Dương nói Vệ Uẩn là tướng tài trời ban, phán đoán thời cơ cực kỳ chính xác, lối đánh cũng là hành động khi người ta không đề phòng.
Hắn ta nói bởi vì có Vệ Uẩn nên Đại Sở đánh trận cực kỳ thuận lợi, bây giờ đã lấy lại hết đất đã mất.
Hắn ta nói Bắc Địch tập kích Giang Thành một trận, Vệ Uẩn lấy ít thắng nhiều, lấy bảy hãn tướng trong vạn quân, thậm chí còn treo đầu của bảy người đó trước ngựa.
Trận chiến này đánh vô cùng gian nan, cũng sau trận chiến này mà cục diện của toàn bộ chiến trường đã xuất hiện xu hướng ổn định, đợt tấn công của Bắc Địch có khó khăn mạnh mẽ hơn nữa thì cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết. Mà Vệ Uẩn cũng bởi vì vậy mà danh tiếng vang xe, được rất nhiều cô nương ái mộ, quân địch khâm phục.
Phong thái anh tuấn ngựa trắng thương bạc kia truyền từ miệng của người kể chuyện ở phương Bắc đến miệng của người kể chuyện ở Hoa Kinh.
Thú vui thường ngày của Sở Du và Tưởng Thuần chính là đến quán trà nghe người kể chuyện nói về chuyện trên chiến trường, còn thích nghe đoạn Vệ Uẩn giết bảy tướng kia.
“Lúc ấy là, tướng tĩnh kia một mình cưỡi ngựa đến, con ngựa là hãn tuyết bảo mã, thương là thương bạc khắc rồng, ngọc quan trên đầu được khắc ngọc, chân mang giày chiến hoa văn mây ngũ sắc, mày như bút vẽ, mắt như điểm sơn, da trắng nõn nà, môi như ngậm hoa đào, mọi người đều khen ngợi, ôi chao chao, thật sự là tiểu tướng quân rất anh tuấn!”
“...”
“Chỉ thấy trường thương của tướng quân kia quét ngang qua, đầu người bay lên đầy trời, máu phun ra như lũ, đã xảy ra là không thể ngăn cản. Đám người kêu to kinh ngạc, đây là vị tướng quân nào mà dũng mãnh như thần như thế?”
Nói xong, người kể chuyện dừng lại, nhìn mọi người: “Các vị có biết không?”
Sở Du cắn hạt dưa, mỉm cười nhìn về phía Bắc.
Ngày hôm đó cảnh xuân vừa đúng độ, bầu trời màu xanh lam như được gột rửa, nàng nghe thấy người của cả sảnh đường cùng nhau kêu lên cái tên đó ---
Vệ Thất Lang.
Chú chim tước bị tiếng động dọa sợ mà vỗ cánh bay lên.
Sở Du nhìn chú chim tước dưới ánh mặt trời, nghe tên của hắn.
Vệ Thất Lang nơi Giang Bắc.
89.
Sở Du nghe kể chuyện xong thì cùng Tưởng Thuần rời đi tản bộ về nhà.
Bây giờ tiền tuyến đã được đẩy đến Bắc Địch, có bọn người Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương ở tiền tuyến, Cố Sở Sinh và Triệu Nguyệt ở hậu phương, tình hình Đại Sở đại khái đã được yên ổn, Hoa Kinh gần như đã hồi phục lại dáng vẻ trước trận chiến, thậm chí còn bởi vì có rất nhiều lưu dân an cư lạc nghiệp mà càng phồn vinh hơn trước kia, trên đường người đến người đi, rộn ràng náo nhiệt.
“Tiểu Thất ra tiền tuyến cũng được bốn năm rồi, không biết cuộc chiến này khi nào mới đánh xong, tinh thần của bà bà gần đây càng ngày càng không tốt, luôn nghĩ tới Tiểu Thất.” Tưởng Thuần nhìn người đi đường đi ngang qua, cảm thán mà lên tiếng: “Thật ra thì bây giờ cũng yên ổn rồi, có đánh trận chiến này nữa hay không dường như cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cũng không thể nói như vậy được,” Một cô bé đụng vào người Sở Du, Sở Du đỡ lấy cô bé rồi bình tĩnh nói: “Người ta đánh rồi, nếu như cứ bỏ qua như vậy thì lần sau người ta sẽ luôn muốn đánh mình tiếp. Người ta đánh tỷ, nếu tỷ có thể đánh cho người ta sợ thì người ta sẽ kính sợ tỷ.”
Tưởng Thuần ngước mắt nhìn người trên đường, suy nghĩ một chút rồi thở dài nói: “Cũng phải, chỉ là bách tính quá khổ.”
Sở Du cũng có chút bất đắc dĩ: “Đúng vậy.”
“Đất mà muội mua ở Từ Châu nghe nói là thu được không tồi?”
Nói đến bách tính, Tưởng Thuần nhớ lại lúc trước Sở Du thu nhận giúp đỡ những lưu dân kia. Lúc trước Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương vay tiền, mua lại số lượng lớn đất đai ở Từ Châu, sau đó lại đưa số lượng lớn lưu dân qua đó, những lưu dân kia an cư lạc nghiệp, trở thành đầy tớ, mà đất đai cũng được khai khẩn trong bốn năm này, số lượng lớn lương thực được đưa ra ngoài tiêu thụ trên cả nước.
Tưởng Thuần biết Sở Du đang bận rộn những chuyện này, mỗi ngày ở Vệ phủ người đến người đi, bây giờ Tưởng Thuần đã quản lý tiền tài vật chất trong phủ, phụ trách giảm chi tiêu, mà Sở Du thì một tay lo liệu tất cả tài sản của Vệ phủ, phụ trách tăng thu nhập.
Ngoại trừ việc tăng thu nhập thì Sở Du cũng đã bắt đầu huấn luyện số lượng lớn gia thần, sau Phượng Lăng thành, Hàn Mẫn đi theo Sở Cẩm trở về Hoa Kinh, phụ thân Hàn Tú của hắn ta cũng đi theo Sở phủ, mai danh ẩn tích. Chờ sau khi Sở Du yên ổn thì nhận lấy Hàn Tú và đệ tử của ông ấy, chuyên phụ trách nghiên cứu chế tạo vũ khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là những chuyện này được làm rất kín đáo, Tưởng Thuần cũng không biết được phần lớn, chỉ nhìn thấy Sở Du mỗi ngày bận rộn, còn tưởng rằng nàng vì chuyện tiền nong mà lo lắng.
Thế là nàng ấy nói đến những lưu dân đã yên ổn ở Từ Châu, sau khi có được cái gật đầu của Sở Du, nàng ấy nhân cơ hội này nói: “Thật ra thì bây giờ Vệ phủ cũng không thiếu tiền, muội cũng đừng quá nhọc lòng, những thứ như tiền bạc này, nghĩ thoáng là được rồi.”
Sở Du cười cười, cũng không nói lời nào.
Tương lai không biết được Vệ phủ sẽ đi về hướng nào nên nàng phải chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, chờ ngày đó đến.
Tưởng Thuần thấy Sở Du không nói lời nào, nàng ấy còn muốn lên tiếng thì nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói: “Chiêu Hoa phu nhân.”
Hai người quay đầu lại liền trông thấy Cố Sở Sinh mặc áo xanh đứng sau lưng hai người họ.
Trên đầu hắn mang khăn trùm đầu, trong tay cầm vài cuốn sách, nhìn qua giống như thư sinh tuấn mỹ, không thấy một chút quan uy nào.
Sở Du và Tưởng Thuần cười khẽ, hành lễ nói: “Bái kiến Cố đại nhân.”
Cố Sở Sinh đánh giá hai người, hiểu ra được một chút: “Hôm nay đi dạo phố?”
“Thời tiết tốt.” Sở Du trả lời một cách tùy ý, rơi ánh mắt lên trên sách mà Cố Sở Sinh mang theo, những cuối sách kia đều viết về vài câu chuyện kỳ lạ, nàng nhớ rõ trước khi mười bốn tuổi Cố Sở Sinh đã rất thích xem những thứ này, sau khi gia đình có biến cố thì không xem nữa, ai có thể nghĩ tới một lần nữa, nàng lại có thể nhìn thấy những cuốn sách này trong tay của Cố Sở Sinh hai mươi tuổi.
Cố Sở Sinh thấy Sở Du nhìn sách trong tay hắn, hắn thuận theo ánh mắt của Sở Du mà nhìn qua thì hiểu được, lại có một chút ngại ngùng, dường như cảm thấy dáng vẻ làm việc không đàng hoàng của mình bị Sở Du nhìn thấy thì có một chút không ổn. Thế là hắn ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Ta cũng chỉ xem khi rảnh rỗi, bình thường trong triều bận rộn, ta cũng không xem mấy thứ này.”
Nghe thấy lời nói này của Cố Sở Sinh, Sở Du không khỏi cười, nàng chậm rãi nói: “Thật ra cũng không có gì, con người cũng nên có lúc nghỉ ngơi, biết được Cố đại nhân có sở thích này, ta lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Ta cũng thích xem những câu chuyện này, cuốn này khi còn nhỏ ta đã từng thích.”ểu>
“Vậy thì cũng khéo.” Cố Sở Sinh cười nói: “Hôm nay trong số sách được chọn ta thích nhất cuốn này.”ểu>
“Cuốn sách này cũng thật là dài, sợ là ngươi phải xem rất lâu, bây giờ ngươi…” Sở Du nói xong thì bỗng nhiên nhớ tới: “Lúc này mới nhớ tới, nghe nói gần đây ngươi thăng lên làm Lễ bộ Thượng thư rồi, cũng quên chúc mừng.”
Ở Đại Sở khi vào Nội các thì nhất định phải thăng lên từ Lễ bộ Thượng thư. Lên làm Lễ bộ Thượng thư rồi thì cũng có nghĩa là bước tiếp theo chính là Nội các. Bây giờ Cố Sở Sinh nhỏ tuổi chưa quá hai mươi mà lại nằm ở vị trí này, có thể thấy được là Triệu Nguyệt vô cùng sủng ái.
Cố Sở Sinh thật sự cũng không cảm thấy có gì đáng để khen ngợi, nhưng Sở Du chúc mừng hắn, hắn lại có một chút ngại ngùng.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Đều là hư danh, bình thường cũng có nhiều việc hơn.”
Nói xong hắn quay đầu rồi nói: “Thân thiết không bằng gặp ngẫu nhiên, hôm nay sắc trời còn sớm, không bằng để ta mời hai vị phu nhân ăn một bữa cơm?”
Nghe nói như thế, Sở Du chần chừ một lát, đang muốn mở miệng từ chối thì nghe Tưởng Thuần nói: “Cũng được, ta đang cảm thấy đói bụng đây.”
Nói xong, nàng ấy kéo Sở Du đi về phía tửu lâu ở một bên, cười nói: “Ta thấy tiệm này cũng không tệ, đi thôi.”
Sở Du không tiện làm Tưởng Thuần mất mặt trước mặt mọi người, nàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể đi cùng với Tưởng Thuần, mang theo Cố Sở Sinh đi vào tửu lâu.
Ba người đặt riêng nhã gian rồi tiến vào phòng. Cố Sở Sinh đầu tiên là gọi đồ ăn, sau đó mới quay đầu nói với Sở Du: “Hai vị phu nhân cũng đừng quá câu nệ, trong triều bây giờ có chút tin tức ở tiền tuyến, ta cũng muốn nói một câu với hai vị phu nhân nên lúc này mới mời riêng hai vị. Nếu có chỗ không chu toàn thì mong được tha thứ.”
Nghe thấy là tin tức liên quan đến Vệ Uẩn, sự xấu hổ trong lòng Sở Du cuối cùng cũng tiêu tan đi một chút. Nàng thở phào nói: “Tiền tuyến thế nào rồi?”
“Gần đây bệ hạ thương lượng với ta,” Cố Sở Sinh nhìn Sở Du, chậm rãi nói: “Muốn nghị hoà với Bắc Địch.”
Sở Du nhíu mày, Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Bây giờ bên trong Đại Sở đã yên ổn, chiến tuyến cũng đã được đẩy lên phía Bắc. Bệ hạ cảm thấy, bây giờ tiếp tục đánh thì chỉ là tự nhiên hao phí nhân lực. Nàng cũng biết, bây giờ Vệ Uẩn giúp đỡ Đồ Tác chiếm đóng hơn một nửa các bộ lạc của Bắc Địch, Đồ Tác rất có thể sẽ cùng Tô gia đối địch xưng vương, thật ra bây giờ chỉ cần thả cho Bắc Địch bọn họ chó cắn chó là đủ rồi, không cần can thiệp vào quá nhiều nữa.”
Sở Du không nói chuyện, nàng lẳng lặng nghe, Tưởng Thuần đứng dậy rồi cười nói: “Hai người trò chuyện trước đi, ta ra ngoài cho tiện.”
Sở Du suy tư về lời của Cố Sở Sinh, nàng gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Chờ sau khi Tưởng Thuần đi rồi, Cố Sở Sinh cũng thở phào một hơi, nội dung có vẻ lớn mật hơn rất nhiều: “Thật ra bây giờ mặc dù Đồ Tác đã chiếm đoạt một vài bộ lạc nhưng hoàn toàn không có năng lực chống lại Tô Tra. Năm ngoái sau khi Tô Tra giết Tô Xán đã chiếm đoạt bộ lạc Tra Đồ, Bắc Địch trên dưới một lòng, sĩ khí tăng nhiều, một khi Đại Sở rút quân thì Đồ Tác thua là chuyện không thể nghi ngờ. Nhưng mà Bắc Địch đánh tới bây giờ, hoặc là chúng ta nâng Đồ Tác lên, ký kết minh ước. Hoặc là phải tiêu diệt bọn họ một cách triệt để.”
“Những lời này ngươi không nói với bệ hạ?”
“Bệ hạ có ý gì, nàng không hiểu rõ sao?”
Ánh mắt Cố Sở Sinh lóe lên ý lạnh: “Bây giờ hắn muốn Vệ Uẩn trở về, hoàn toàn là bởi vì bây giờ hắn cảm thấy bản thân không chế trụ nổi Vệ Uẩn, không thể thả cho Vệ Uẩn tiếp tục ở bên ngoài được.”
“Lúc hắn thả người đi không phải rất sảng khoái sao?” Sở Du cười lạnh, Cố Sở Sinh bình tĩnh trả lời: “Là bởi vì hắn cảm thấy, vào giờ khắc này hắn có thể thu về được.”
Sở Du không lên tiếng, Triệu Nguyệt khốn kiếp thế nào thì bây giờ vẫn là quân chủ, ban mười hai đạo quân lệnh xuống, trừ phi Vệ Uẩn làm phản tại chỗ, nếu không thì vẫn phải trở về.”
Nàng mím môi, trong lòng suy tư xem hành động như thế nào. Cố Sở Sinh thấy dáng vẻ nàng trầm tư thì lẳng lặng nhìn.
Hiếm khi hắn có thời gian để yên tĩnh quan sát nàng như vậy, bây giờ nhìn nàng dưới ánh mặt trời, suy nghĩ sự việc một cách yên tĩnh lại ôn hòa, hắn liền cảm thấy trong lòng là một mảnh ấm áp.
Hắn giống như một người du hành đã đi con đường rất xa rất dài, muốn có một phần yên ổn từ trong nội tâm, mà đối với hắn mà nói, sự yên ổn này ngoại trừ người này thì không ai có thể cho hắn được. Mà cho dù người này chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, thì hắn cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác mà hắn đã cầu mong suốt hai đời.
Sở Du suy tư một hồi, trong lòng đại khái đã nắm chắc, nàng ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Mặc dù không biết mục đích của ngươi là gì nhưng cũng cảm ơn ngươi.”
Cố Sở Sinh lắc đầu, không nhiều lời.
Một mặt là vì hắn đã đồng ý với Vệ Uẩn, trước khi Vệ Uẩn trở lại hắn sẽ không làm quá nhiều. Một mặt khác là vị hắn biết, bây giờ về mặt tình cảm Sở Du giống như một con mèo con thận trọng, ngươi không thể làm kinh động đến nàng, phải bảo vệ nàng, bảo vệ đến khi nàng tự đi ra từ trong cái ổ tối đen như mực kia.
Sở Du lại hỏi Cố Sở Sinh vài câu một cách kỹ càng về tình hình của Triệu Nguyệt, điểm tâm đều được đưa lên rồi, Sở Du bảo Cố Sở Sinh ăn một chút, lúc này mới nhớ tới, Tưởng Thuần lại một đi không trở lại.
Sở Du có chút khó hiểu: “Phu nhân các ngươi có nói là đi đâu không?”
“Phu nhân nói là phu nhân đã mua quá nhiều đồ nên hơi mệt một chút, còn xin Cố đại nhân đưa Đại phu nhân trở về.”
Nghe thấy lời này, Sở Du hiểu rõ Tưởng Thuần muốn làm gì. Nàng có chút bất đắc dĩ, lại nghe Cố Sở Sinh nói: “Ăn trước đã, ăn xong ta đưa nàng về.”
“Không cần…”
“A Du,” Cố Sở Sinh thở dài, lẳng lặng nhìn nàng: “Thật ra nàng và ta không cần phải xa lạ như thế, nàng cứ xem ta như là cố nhân, bằng hữu thuở nhỏ, có khó khăn như vậy sao?”
Lời này khiến Sở Du có một chút không biết làm thế nào, nàng nhìn dáng vẻ hơi xúc động của Cố Sở Sinh, một hồi sau, nàng thở dài nói: “Để ta thử xem.”
Sau khi nói xong, hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Chờ đến lúc ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra khí trời vốn dĩ còn sáng sủa lại bắt đầu có mưa nhỏ. Sở Du không có ô, xe ngựa lại bị Tưởng Thuần mang theo trở về, nàng chỉ có thể ngồi xe ngựa của Cố Sở Sinh về phủ.
Cố Sở Sinh đưa nàng lên xe nhưng bản thân lại không lên. Sở Du vốn cho rằng hắn về trước, trong lòng nàng thở phào một cái, dựa vào xe ngựa, lẳng lặng tiêu hóa lời của Cố Sở sinh.
Vệ Uẩn khiến Triệu Nguyệt cảm thấy bị uy hiếp, Triệu Nguyệt muốn gọi hắn về, bây giờ nàng phải tạo ra một chút phiền phức cho Triệu Nguyệt, để Triệu Nguyệt không có lòng dạ nào làm chuyện này.
Mà chuyện như vậy thì nàng cần phải tiến cung một chuyến, thương nghị với Trưởng công chúa mới được.
Nghĩ đến Trưởng công chúa, nàng lập tức thẳng người dậy rồi cuốn màn cửa xe ngựa lên, muốn dặn dò người quay đầu lại đi về phía hoàng cung.
Nhưng mà nàng mới mở màn cửa ra gọi một tiếng: “Người đâu.”
Tiếp theo đó liền trông thấy thanh niên mặc áo xanh cưỡi ngựa tiến lên một bước, khom người nói: “Sao vậy?”
Hắn không che ô, mưa phùn đã sớm làm y phục của hắn ướt đẫm. Tóc hắn dính nước, tụ lại trên mặt hắn. Nhưng mà nhếch nhác như vậy mà hắn lại mang theo một loại hòa nhã như ngọc, hắn lẳng lặng nhìn nàng, tĩnh lặng chờ nàng dặn dò.
Sở Du sững sờ nhìn hắn, một hồi sau mới phản ứng được.
“Sao huynh lại ở đây?”
“Ta không yên lòng,” Cố Sở Sinh cười cười, thấy ánh mắt của nàng nhìn khuôn mặt mình, trong đó mang theo sự kinh ngạc, hắn đưa tay vuốt mặt mình một cái, khó hiểu nói: “Có việc gì sao?”
Sở Du không lên tiếng, nàng lắc đầu, cuối cùng cũng nói: “Huynh về đi.”
Cố Sở Sinh cười cười, cố chấp mở miệng: “Không sao.”
Hắn nói: “Tiễn nàng xong đoạn đường này rồi ta đi.”
90.
Nụ cười của hắn trong sáng, giống như là thật sự không để ý chút nào. Sở Du nhíu mày, cuối cùng nàng nói: “Ta phải tiến cung, làm phiền huynh nói với người đánh xe một tiếng.”
Cố Sở Sinh ngẩn người, suy nghĩ xoay chuyển, cũng kịp phản ứng lại, hắn gật đầu nói: “Được.”
Nói xong hắn cất giọng dặn dò người đánh xe, sau đó lại điều chỉnh đầu ngựa, chuyển hướng đi vào trong cung theo xe ngựa. Sở Du nghe thấy bên ngoài màn cửa là tiếng ngựa hòa lẫn với tiếng mưa rơi, tâm tư của nàng ổn định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm gần đây Cố Sở Sinh đã thu liễm rất nhiều, hắn không nói với nàng những lời nói vô lễ kia nữa, lúc qua lại cũng vô cùng lễ độ, bình thường thời gian tiếp xúc với những người khác của Vệ gia cũng không ít hơn nàng, nhưng mà tất cả mọi người lại đều vô tình hay cố ý mà đẩy Cố Sở Sinh về phía nàng.
Cố Sở Sinh giữ một sợi dây vừa đúng mực, nàng không có cách nào từ chối một cách công khai, nhưng lại cảm thấy rất áp lực.
Bây giờ nàng mười chín tuổi, Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần cũng bắt đầu quan tâm đến hôn sự của nàng, con của Tưởng Thuần ở Vệ phủ, hơn nữa tình cảm đối với Vệ Thúc lại sâu đậm, rõ ràng chứng tỏ sau này sẽ luôn ở Vệ phủ, Liễu Tuyết Dương cũng không ép nàng ấy, thế là tất cả trọng tâm đều được đặt trên người Sở Du --- dù sao thì tất cả mọi người cũng biết, Sở Du và Vệ Quân cũng chỉ từng gặp nhau một lần, vẫn còn là thân trinh trắng, nhân lúc còn trẻ, phạm vi lựa chọn cũng lớn hơn một chút.
Liễu Tuyết Dương nổi lên tâm tư, bây giờ Cố Sở Sinh là tân quý của Hoa Kinh đã lọt vào mắt bà.
Mọi người đều biết chuyện năm đó Sở Du vì Cố Sở Sinh mà dự định bỏ trốn, mặc dù sau này hai người hình như cũng ầm ĩ không tính là vui vẻ, nhưng mà mọi người đều ngầm đồng ý một chuyện, ít nhất thì năm đó Sở Du từng thích Cố Sở Sinh. Mà Cố Sở Sinh lại từng vì Sở Du một mình đến thành Phượng Lăng mà thong dong đi qua trong vạn quân, đứng dưới cổng thành nói ra câu “Có thể cầu được cùng chết cũng là tốt”, chuyện đó ở trong miệng người sống sót nơi thành Phượng Lăng được lưu truyền giống như truyền kỳ vậy.
Mặc dù hai người tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, nhưng sự phỏng đoán của mọi người đều là, hai người có lẽ đã sớm tình sâu như biển, chỉ là Sở Du bị lễ giáo trói buộc.
Nhưng mà dân phong Đại Sở vốn cũng không được tính là cứng nhắc, chuyện quả phụ tái giá cũng thường xuyên có, thế là bất kể Sở Du đi đến đâu đều có người nhiều người khuyên nàng như vậy. Chính là đi gặp Trưởng công chúa cũng thỉnh thoảng sẽ có một câu trêu đùa: “Cố Sở Sinh rất tốt, ngươi gả là được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là…
Sở Du rủ mắt xuống, sờ lấy hoa văn hình mây trong tay áo, cảm thấy trong lòng là một mảnh yên tĩnh.
Nàng không tính là một người vô cùng hiểu rõ tình yêu, đời trước yêu một Cố Sở Sinh đã yêu đến chết, sau đó thì không có người khác nữa. Nhưng mà dù là kinh nghiệm cằn cỗi như vậy nhưng nàng cũng biết, thích một người thì nhất định sẽ không phải là cảm giác thế này.
Cho dù nàng không hận Cố Sở Sinh nhưng tuyệt đối sẽ không có yêu. Cố Sở Sinh giống như một món ăn mà nàng đã ra sức ăn đủ rồi, nàng đã từng ăn đến nôn ra, cuối cùng thì yêu không nổi nữa.
Có lẽ đời này nàng sẽ tái giá, nhưng người đó sẽ không phải là Cố Sở Sinh.
Sở Du thở dài, tay khoác lên trên cửa sổ xe, xuyên qua màn xe trập trùng lên xuống mà nhìn cơn mưa thu rơi trên mái ngói.
Đảo mắt đã lại là mùa thu rồi, khi nào thì Vệ Uẩn trở về đây?
Mạch suy nghĩ của Sở Du có chút hoảng hốt rồi.
Nàng ngây ngốc đi đến trước cửa cung, Trường Nguyệt ở bên cạnh xe ngựa che ô cho nàng, Sở Du xách mép váy từ trên người đi xuống, gật đầu với Cố Sở Sinh ngồi trên ngựa, nàng hời hợt nói: “Cảm ơn Cố đại nhân.” Sau đó thì không lưu luyến chút nào mà quay người bước đi.
Cố Sở Sinh nhìn bóng lưng Sở Du, hắn ta cúi đầu cười một tiếng, chờ đến khi cửa cung đóng lại hoàn toàn mới rời đi.
Chờ sau khi Sở Du đi vào, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi theo Sở Du tiến vào cung của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa và nàng qua lại thân thiết, thế là Triệu Nguyệt đặc biệt cho nàng lệnh bài tự do đi lại trong cung, có thể không trải qua sự thông báo mà trực tiếp ra vào.
Nàng đi thẳng đến Tê Phượng cung của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa đang ở trong đó đùa vẹt, nàng ấy dạy vẹt nói chuyện từng câu từng câu, vẹt lặp đi lặp lại chỉ biết một câu “Đồ ngốc, đồ ngốc.”
Sở Du được người đưa vào, nàng chờ sau lưng Trưởng công chúa, không nói một lời. Trưởng công chúa đùa vẹt trong chốc lát, liếc mắt nhìn tới rồi chậm rãi nói: “Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, ngươi vẫn còn đến chỗ ta, sợ là chuyện gì đúng không?”
“Hôm nay bệ hạ không ở đây?”
Trước kia thì vào giờ này, Triệu Nguyệt sẽ quay về nói chuyện với Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đưa cây tăm trúc dùng để đùa cho cung nữ ở bên cạnh, nàng ấy đứng lên, Sở Du vội vàng tiến lên đỡ Trưởng công chúa rồi cùng nàng ấy đi vào trong phòng, nàng ấy chậm rãi nói: “Không phải là hắn mới nạp cô nương Tống gia vào cung sao, đang vào lúc thịnh sủng đấy.”
Sở Du nghe liền biết người mới vào cung này có lẽ là muội muội của Tống Thế Lan, Tống Vân.
Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng: “Một năm nạp một người, hắn cũng xem như là ổn định.”
“Còn không phải sao?”
Vẻ mặt Trưởng công chúa uể oải: “Ba năm nạp ba người, nữ nhi của Diêu Dũng, đích nữ của Vương gia, đích nữ của Tống gia, hắn muốn lấy lòng nhà nào thì đón nữ nhi nhà người ta vào bán thân, ngươi xem dáng vẻ bỉ ổi này của hắn,” Trưởng công chúa lộ ra vẻ chán ghét: “Mỗi trai lơ trong phủ ta còn sạch sẽ hơn hắn.”
Nghe nói như thế, Sở Du không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng. Trưởng công chúa nằm lên giường, trên mặt lộ ra chút mệt mỏi: “Có chuyện gì thì ngươi mau nói đi, gần đây ta dễ mệt mỏi, bây giờ cực kỳ buồn ngủ rồi?”
“Triệu thái y xem qua rồi?”
“Cảm thấy buồn ngủ là tìm thái y, ta yếu ớt vậy à?” Trưởng công chúa giương mắt khẽ trừng nàng một cái, trong đôi mắt phượng là ánh sáng lưu chuyển, giống như tiểu cô nương. Sở Du cũng không tranh luận với nàng ấy, nàng kêu bên ngoài truyền thái y rồi mới ngồi vào bên cạnh, nhẹ nhàng bóp chân cho Trưởng công chúa nói: “Ta nhận được tin, Triệu Nguyệt định triệu Hầu gia nhà ta về.”
Trưởng công chúa hơi dừng lại, nàng ấy nhíu mày: “Bây giờ chiến sự còn chưa kết thúc mà?”
“Ý của bệ hạ là, nghị hòa, không đánh nữa.”
Sở Du nhàn nhạt mở miệng, khuôn mặt Trưởng công chúa không đổi sắc, tựa như là đã sớm ngờ tới. Nàng ấy nhẹ nhàng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Hắn muốn triệu Hầu gia trở về, đơn giản là Hoa Kinh bây giờ đã ổn định. Nếu như Hoa Kinh rối loạn, hắn chắc chắn không dám để Hầu gia trở về.”
Trưởng công chúa gật đầu: “Mấy năm nay ngươi đã góp nhặt được rất nhiều chứng cứ về chuyện bẩn thỉu của hắn, bây giờ cũng là lúc dùng đến rồi.”
Sở Du nghe thấy thì lắc đầu: “Những chuyện này không làm hắn loạn được bao nhiêu.”
Trưởng công chúa nhíu mày: “Vậy ngươi có ý gì?”
“Nghe nói vị Vương Quý phi trong Lạc Hà cung kia từ nhỏ đã ái mộ bệ hạ?”
Sở Du đột nhiên đổi chủ đề đến trên người Vương Quý phi, Trưởng công chúa hơi nghi hoặc một chút: “Ngươi nói đến chuyện này làm gì?”
“Thật ra có đôi khi ta cảm thấy Triệu Nguyệt cũng thật đáng thương, một cái hậu cung lớn thế này, người có tâm tư gì với hắn thì không cần phải nói, nhưng người khác thì cũng không thấy được mấy người thật lòng thật dạ, cũng chỉ có Vương thị là khiến cho ta cảm thấy vẫn tính là người thật lòng.”
Trưởng công chúa khẽ đáp lời, ra hiệu cho Sở Du nói tiếp. Sở Du đấm chân cho nàng ấy, tiếp tục nói: “Bởi vì thật lòng nên mới ghen tị, đầu óc không tỉnh táo lắm. Bây giờ Tống thị vào đây, không chỉ có Vương Quý phi không vui mà cũng là Vương gia không vui. Người nói xem nếu Triệu Nguyệt ra tay với Vương Quý phi, chúng ta lại châm ngòi một hai thì Vương gia có dị tâm với Triệu Nguyệt không?”
Trưởng công chúa suy tư, Sở Du tiếp tục nói: “Ngược lại bất kể là xuất phát từ việc ra mặt cho nữ nhi hay là vì mặt mũi gia tộc thì Vương gia đều sẽ ra mặt, châm biếm Triệu Nguyệt một chút, Vương gia bất ổn, vì không để tiểu Hầu gia thừa cơ khuấy nước đục nên chuyện hồi kinh sợ là sẽ chậm trễ, người cảm thấy thế nào?”
“Cho nên ngươi hy vọng, bảo ta châm ngòi Vương Quý phi với Tống Quý phi?”
Trưởng công chúa tiếp thu một hồi thì hiểu rõ ý của Sở Du. Sở Du gật đầu nói: “Thật ra cũng không hẳn là châm ngòi mâu thuẫn của Vương - Tống, trọng điểm là ở chỗ, làm thế nào để Triệu Nguyệt trừng phạt Vương Quý phi?”
Trưởng công chúa rũ mắt, lẳng lặng suy tư. Một lát sau, nàng ấy ngẩng đầu nói: “Việc này giao cho ta làm, ngươi chờ tin tức là được.”
Sở Du cười cười: “Người có cần gì thì đều có thể phân phó cho ta.”
Trưởng công chúa đang muốn nói chuyện thì tỳ nữ đi vào, thông tri rằng Thái y đã đến. Trưởng công chúa gật đầu, để Thái y đi vào, Sở Du đứng dậy đợi ở một bên, lẳng lặng chờ Thái y xem sao.
Thái y bắt mạch cho Trưởng công chúa, ông chăm chú suy tư, một lát sau ông ấy lại đổi tay. Trưởng công chúa ngáp một cái nói: “Thái y, bổn cung thế nào?”
Thái y chăm chú xem mạch trong chốc lát, ông ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương có hỉ rồi!”
Nghe nói như thế, Trưởng công chúa và Sở Du đều sững sờ. Một lát sau, Trưởng công chúa kịp phản ứng trước, nàng ấy giận tái mặt nói: “Xem lại!”
Thái y ngẩn người, có chút không rõ. Trong hoàng cung này có vị nương nương nào có tin mừng mà lại không vui?
Nhưng mà Thái y nghĩ, cảm thấy có lẽ là Trưởng công chúa hơi căng thẳng, ông cười nói: “Nương nương yên tâm, lão phu bắt mạch mang thai chưa từng sai, người quả thật, là mang thai rồi.”
“Gọi hết Thái y ở Thái Y viện đến đây!” Trưởng công chúa không để ý đến ông ta nữa, nàng ấy rống lớn một tiếng ra phía bên ngoài.
Sở Du ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng nàng cũng có suy nghĩ cuồn cuộn.
Ba năm qua hậu cung không có một ai thụ thai, tất cả mọi người cho rằng Triệu Nguyệt có vấn đề, nhưng tai mắt của Sở Du ở trong cung lại nói cho nàng biết, toàn bộ hậu cung thì chỉ có đồ ăn và huân hương của một mình Trưởng công chúa là không có thuốc tránh thai. Không phải là Triệu Nguyệt không được, chỉ là hắn ta chỉ muốn để Trưởng công chúa sinh hạ đứa con đầu lòng của mình thôi.
Đáng tiếc là Trưởng công chúa cũng là người duy nhất luôn kiên trì uống thuốc tránh thai trong cả cái hậu cung này. Mỗi tháng Sở Du vào đây đều phải mang thuốc từ bên ngoài vào. Thế nhưng… đứa trẻ này rốt cuộc là làm thế nào mà có được?
Chuyện này đừng nói là Sở Du, Trưởng công chúa cũng rất nghi ngờ.
Nàng ấy tuyệt đối không thể mang thai con của Triệu Nguyệt được…
Trưởng công chúa mím chặt môi, bàn tay dưới tay áo bóp lại sít sao.
Hạ nhân bên cạnh đều bị Sở Du cho lui xuống, Sở Du ngồi xổm bên cạnh Trưởng công chúa, đưa tay phủ lên mu bàn tay của nàng ấy.
Cơ thể đang kéo căng của Trưởng công chúa run nhè nhẹ, Sở Du khẽ thở dài một tiếng: “Điện hạ, người đừng sợ.”
Trong lúc Trưởng công chúa và Sở Du cảm thấy mình đang trải qua một cơn chấn động lớn thì Vệ Uẩn đang ngồi trong Bạch Thành, nhìn bản đồ trong tay.
“Người này sau khi chạy từ con đường này thì không còn tin tức gì. Thám tử trong Bắc Địch nói, người này là do Tô Tra tự mình phái đi, đến Hoa Kinh tìm một vị quý nhân.”
Thẩm Vô Song ở bên cạnh hắn, vẽ ra cho hắn một con đường, nói một cách khẳng định: “Chắc chắn là người này đi tìm Triệu Nguyệt.”
Vệ Uẩn không lên tiếng.
Quý nhân ở Hoa Kinh từng có liên hệ với Bắc Địch, trong tất cả những người họ biết thì người đủ để Tô Tra phải tìm quả thật chỉ có Triệu Nguyệt. Mà bây giờ đang là thời khắc mấu chốt của cuộc chiến, nghị hòa hay không nghị hòa gần như sẽ quyết định vận mệnh của Bắc Địch. Nhất định Tô Tra sẽ nghĩ hết cách, ép Triệu Nguyệt nghị hòa.
Nhưng hắn ta lấy cái gì để ép Triệu Nguyệt?
Vậy thì chỉ có chuyện cũ năm đó ở thung lũng Bạch Đế.
“Chắc chắn trên người hắn ta có chứng cứ.”
Thẩm Vô Song nói một cách khẳng định. Vệ Uẩn gật đầu, hắn đứng dậy, bình tĩnh nói: “Ta tự mình dẫn người đi tìm.”
Nói xong, hắn chuyển đến sau tấm bình phong bên cạnh thay bộ quần áo. Sau khi đi ra, trên cây trụ dài đã được khắc đầy chữ chính (正), hắn lại vạch lên thêm một nét.
Thẩm Vô Song nhàn nhạt liếc mắt nhìn, hắn ta có chút tò mò: “Ngươi đã tốn bao nhiêu ngày rồi?”
“Một nghìn một trăm ba mươi hai ngày.”
Thẩm Vô Song nhất thời cạn lời: “Nhớ những cái này thì có nghĩa gì sao?”
“Có.”
Vệ Uẩn dọn dẹp đồ trên mặt bàn, đồng thời phân phó Vệ Hạ giúp hắn thu dọn đồ đạc, hắn cúi đầu, bình tĩnh lên tiếng: “Mỗi một vạch của ta chính là đang nói cho bản thân biết.”
“Hôm nay ta vẫn rất nhớ nàng.”