Hàn phu nhân cúp máy, bà thở dài rồi đi lên trên phòng của Nghệ Hân, Hàn phu nhân đưa tay gõ cửa. Quyển Nhu đang ở trong phòng, cô nghe thấy âm thanh gõ thì đi ra mở cửa.
Quyển Nhu nâng nhẹ mắt, cô chưa nói gì thì Hàn phu nhân đã nói: "Điện thoại của con đâu rồi?"
Quyển Nhu trả lời: "Dạ mất rồi ạ."
"Mẹ con lo cho con lắm đấy, bà ấy gọi cho số con mãi mà không được, nếu rảnh rỗi thì con về thăm nhà đi, để mẹ nói lại với Minh Vũ cho."
Quyển Nhu trong lòng chẳng muốn về Lý gia nhưng cô vẫn gật đầu, dù sao ở Hàn gia cô cũng không cảm thấy vui vẻ chi bằng về Lý gia, Lý phu nhân xem cô là con gái, ít ra bà yêu thương và quan tâm cô, vậy sẽ tốt hơn.
Quyển Nhu nhẹ cười và gật đầu, Hàn phu nhân sau đó đi xuống dưới nhà. Quyển Nhu thay đồ và chải lại tóc xong rồi cô cũng đi xuống dưới. Ở bên ngoài xe của Hàn gia đã đợi sẵn để đưa Quyển Nhu đi, Quyển Nhu mở cửa leo lên xe, khi đi ra cô chẳng gặp ai trong nhà, ba mẹ và Minh Hạ cả tiểu Thiên mọi người đều tránh né cô, cô về Lý gia trả lại yên tĩnh cho họ chắc họ sẽ cảm thấy vui hơn, Quyển Nhu hạ thấp đôi mắt, hàng mi dài nhẹ chớp, còn Minh Vũ thì sao? Lý Nghệ Hân cũng đã bảo hôm nay cô phải nộp đơn ly hôn ra tòa nhưng bản thân cô đến viết còn chưa viết ra tờ giấy thì lấy cái gì mà nộp.
Trên đường đi Quyển Nhu cứ suy nghĩ đến những lời nói của Nghệ Hân, nếu cô thay cô ấy để nộp đơn vậy còn chữ ký thì sao? Chữ ký giữa cô và Nghệ Hân không giống nhau Minh Vũ liệu có nhận ra không? Không ổn! Chuyện này cô phải bàn bạc lại với Nghệ Hân mới được.
Đến Lý gia.
Quyển Nhu xuống xe, cô đi đến cửa thì quản gia Trịnh đã cuối chào: "Tiểu thư!"
Quyển Nhu gật đầu sau đó cô bước vào trong, người tiếp theo mà cô gặp trong Lý gia là Lý Vân Lục, ánh mắt của Vân Lục có gì đó rất lạ Quyển Nhu không giải thích được nhưng cô cảm nhận có điều không tốt ở Vân Lục. Nghệ Hân cũng nói Vân Lục rất nham hiểm, có lẽ cô nên cẩn thận với cô gái này một chút sẽ tốt hơn.
Vân Lục nét mặt biểu hiện lạnh lùng trầm tĩnh, cô thấy Lý Nghệ Hân thì nói: "Cô hay về đây quá nhỉ?"
Quyển Nhu chỉ cười trừ một cái rồi đi nhưng Vân Lục vẫn lên tiếng: "Lý Nghệ Hân cô nên ít về nhà mới đúng đạo bên chồng, cứ hay về đây thì chả tốt đâu."
Quyển Nhu bỗng đứng lại, cô nhìn thấy Lý Nghệ Hoành đang đi xuống. Quyển Nhu chợt xoay người đi tới tát Vân Lục một cái, ánh mắt của Quyển Nhu trừng lên:
"Hỗn láo, cô ngang hàng với tôi sao mà dám gọi thẳng tên họ của tôi."
Lý Nghệ Hoành thốt lên: "Nghệ Hân đừng có bắt nạt Vân Lục."
Quyển Nhu hạ xuống ánh mắt: "Cô ta nên biết thân biết phận."
Vân Lục tay đặt lên má, cô rất tức giận. Lý Nghệ Hoành kéo tay Vân Lục xuống anh xem thử phần má, gò má của em ấy không có giấu tay vừa rồi Quyển Nhu chỉ tát nhẹ chứ không mạnh, cô chẳng qua là đang diễn kịch thôi nếu là Nghệ Hân thật thì Vân Lục đã không ăn cái tát nhẹ như thế.
Vân Lục không đau nhưng vẫn ứa ra nước mắt, hàng lông mày của Quyển Nhu nhíu nhẹ, cô gái này rõ ràng là không đau đến mức phải khóc, là đang giả vờ với anh Nghệ Hoành. Quyển Nhu đoán được nội tâm của Vân Lục, Nghệ Hân nói không sai Vân Lục không đơn giản như vẻ ngoài của cô ấy.
Lý Nghệ Hoành dỗ dành Vân Lục: "Thôi đừng khóc, mai mốt em né Nghệ Hân ra, tránh càng xa càng tốt cho anh."
Vân Lục "Dạ!" Một tiếng rồi quay về phòng.
Nói xong với Vân Lục Lý Nghệ Hoành mới quay sang Quyển Nhu, anh cau mày nhìn cô:
"Đã nói em đừng có ăn hiếp Vân Lục rồi mà, cái tánh của em sao không bỏ được vậy?"
Quyển Nhu suy nghĩ: Nghệ Hân bảo cô ấy rất hay nũng nịu với anh Nghệ Hoành, cô bây giờ có nên làm vậy không?
"Hân nhi!" Lý Nghệ Hoành gọi khi Quyển Nhu cứ im lặng.
Quyển Nhu bước tới, cô nắm lấy tay Lý Nghệ Hoành: "Em xin lỗi."
Lý Nghệ Hoành cong nhẹ khóe miệng: "Anh ngạc nhiên khi em chủ động xin lỗi đấy."
Với tính khí của Nghệ Hân thì sẽ không nói ra câu xin lỗi, trong trường hợp này cô ấy sẽ to tiếng mà đối đáp với Lý Nghệ Hoành, ai chứ Nghệ Hân cũng rất ghét Vân Lục, anh hai bên con nhỏ đó thì thôi cô ấy sẽ tức tối ầm ĩ lên chứ chẳng nhẹ nhàng.
Quyển Nhu chột dạ, thôi chết lại hành xử không đúng rồi, vẫn chưa thể là Nghệ Hân trước mặt anh Nghệ Hoành. Quyển Nhu không muốn để Lý Nghệ Hoành nghi ngờ, nên cô đã nũng nịu hơn với anh ấy.
"Anh hai đừng nhắc tới chuyện này nữa, hôm nay anh không đi làm sao?" Quyển Nhu tựa đầu vào lòng của Lý Nghệ Hoành chậm rãi mà êm ái cất giọng.
Lý Nghệ Hoành cười, anh nói: "Không, anh là chủ tịch không phải lúc nào cũng đến tập đoàn."
Lý Nghệ Hoành nắm tay Quyển Nhu dắt cô đi lên trên phòng, vừa đi anh vừa nói:
"Sao em bảo không về Lý gia được mà hôm nay lại đột ngột về."
Quyển Nhu chợt nghĩ: "Ủa mình bảo như vậy hồi nào nhỉ?"
Quyển Nhu cười cười rồi cũng nói: "Mẹ nhớ em nên em về."
"Vậy em sang thăm mẹ trước đi, sau đó thì vào phòng nói chuyện với anh."
"Dạ." Quyển Nhu trả lời sau đó cô rẽ trái sang phòng của Lý phu nhân, nhưng khi vào bên trong cô đã không gặp được Lý phu nhân cả Lý lão gia cũng không có ở trong phòng. Quyển Nhu bèn đi sang phòng của Lý Nghệ Hoành, Lý Nghệ Hoành thấy Quyển Nhu thì mới hỏi: "Sao vậy?"
Quyển Nhu trả lời: "Mẹ và ba đều không có ở phòng, có lẽ họ đã đi đâu rồi."
Lý Nghệ Hoành cười: "À anh quên nói em, hồi sáng ba có bảo sẽ đi khám sức khỏe định kỳ, mẹ cũng đi chung với ông rồi."
"Thì ra là vậy." Quyển Nhu nói.
Lý Nghệ Hoành bước vài bước tới gần Quyển Nhu, anh đưa tay sờ nhẹ lên mai tóc của Quyển Nhu: "Hân nhi của anh có mái tóc rất mượt mà."
Quyển Nhu hạ đôi mắt, cô cảm thấy Lý Nghệ Hoành rất thích vuốt tóc của Nghệ Hân, tóc của cô ấy thật sự rất mềm mượt không như mái tóc của cô, tóc cô thì rất yếu hay gãy rụng xét về độ mượt chẳng là bao so với Nghệ Hân.
"Hân nhi này!"
"Dạ!" Quyển Nhu ngẩng lên nhìn Lý Nghệ Hoành.
"Hân nhi hãy làm vợ anh nhé!" Lý Nghệ Hoành thâm tình từ đôi mắt, dịu dàng từ giọng nói.
Quyển Nhu bần thần lại ngỡ ngàn và bối rối, Lý Nghệ Hoành đang hỏi cô một câu hỏi mà bản thân cô không biết phải trả lời như thế nào, Quyển Nhu cứ ngây người ra cặp mắt tròn và đuôi mắt dài xinh đẹp nhìn anh mà chớp chớp. Lý Nghệ Hoành khẽ cười, anh kéo Nghệ Hân êm ái mà ôm vào lòng: "Hân nhi không thích sao? Hay là Hân nhi đang ngượng?."
Quyển Nhu ấp úm: "Em...em...!"
Lý Nghệ Hoành nhẹ giọng: "Đừng bối rối anh sẽ lắng nghe từng chữ em nói mà."
Quyển Nhu trầm lặng, cô nghĩ Nghệ Hân trong lòng chỉ có Lý Nghệ Hoành, nếu bây giờ cô nói thì cũng chỉ là thay mặt cho cô ấy cũng chẳng có gì là sai, Nghệ Hân muốn ly hôn với Hàn Minh Vũ tất cả đều chỉ vì anh Nghệ Hoành, thôi thì cô sẽ lưỡng toàn theo ý muốn của cô ấy.
"Em đồng ý." Quyển Nhu chậm rãi thốt lên.
Lý Nghệ Hoành buông Quyển Nhu, anh xao xuyến nhìn cô sau đó dần dần cuối thấp mút nhẹ trên cánh môi của Quyển Nhu. Ban đầu Quyển Nhu sợ hãi nên cô vội theo bản năng nên đẩy anh ấy ra nhưng dưới ánh mắt nghi hoặc của Lý Nghệ Hoành Quyển Nhu lại nhớ đến những gì mà Lý Nghệ Hoành đã nhấn mạnh với cô.
Quyển Nhu bất giác lặng yên, cô chỉ rũ thấp đôi mắt mà không tỏ ra phản kháng nữa. Lý Nghệ Hoành hai tay vẫn còn đang giữ đôi vai của Quyển Nhu, em ấy không động đậy tức là vẫn muốn để anh hôn, Lý Nghệ Hoành mới tiếp tục đặt môi của mình lên đôi môi căn mộng màu hồng son của cô em gái, đôi mắt anh nhắm lại để tận hưởng cho một nụ hôn sâu.
"Lão gia nghe bác sĩ dặn rồi đấy nên ít ăn ngọt lại nhé!"
"Ừm tôi biết rồi, mình đừng lo quá!"
Lý lão gia và Lý phu nhân vừa mới về nhà họ đang nói chuyện với nhau, chị Điền đi tới nói với Lý phu nhân: "Tiểu thư đã về đây thưa phu nhân."
Lý phu nhân mỉm cười: "Vậy à, thế nó đâu rồi?"
"Dạ lúc nảy có thấy tiểu thư sang phòng của thiếu gia."
"Ừm"
Lý phu nhân định sang phòng của Nghệ Hoành thì Lý lão gia cũng muốn đi cùng, sẵn tiện ông nói chuyện một chút với Nghệ Hoành về chuyện của công ty.
Đến phòng của Lý Nghệ Hoành, Lý phu nhân thấy cửa hơi hé ra chắc là Nghệ Hân vào mà đóng không chặt đây mà, bà thản nhiên đẩy cửa thì đôi mắt tuổi trung niên của bà ngỡ ngàn nâng lên. Lý lão gia thấy Lý phu nhân cứ đứng sững người thì ông vào xem thử ai ngờ ông cũng sững sờ không kém gì bà.
Lý Nghệ Hoành hai tay ôm eo của Quyển Nhu và đang hôn em gái trước ánh mắt của ba mẹ, lúc này cả anh và Quyển Nhu đều không biết là họ đang nhìn mình cho đến khi Lý lão gia tức giận quát lên: "Nghịch tử."
Lý Nghệ Hoành kinh ngạc, anh lặp tức buông Quyển Nhu, Quyển Nhu cũng giật mình khi quay lại nhìn thấy sắc mặt của ba mẹ Nghệ Hân