Hàn Minh Hạ để ý nhìn anh hai, cô đang thầm nói: "Đó anh thấy chưa, anh tốt với chị ta đi, anh bên chị ta đi, để rồi chị ta càng ngày càng lên mặt với gia đình chúng ta."
Hàn Minh Vũ sắc mặt rất sầm, anh đang cố nén sự khó chịu nhưng Lý Nghệ Hân cứ không ngừng sự ngang ngược của mình, cô ta thảy chén cơm lên bàn bực bội vì ăn chẳng vừa miệng đã thế còn nói: "Những thứ này dành cho người ăn sao?"
Trước mặt ba mẹ chồng mà Lý Nghệ Hân không chút nể nang, các món ăn tại Hàn gia tuyệt đối không kém với Lý gia, nhưng Lý Nghệ Hân lại cứ kén cá chọn canh kiếm chuyện sinh sự với mọi người.
Cô ta đứng dậy đẩy ghế kêu cái cạch mà đi lên trên, Hàn Minh Vũ cũng ngừng ăn, anh đặt chén đũa xuống sau đó cũng đứng dậy đi lên. Hàn lão gia rầu rĩ, cứ tưởng gia đình đã ấm êm ai ngờ...! Ông thở dài và cũng không ăn nữa.
Nhìn thấy nét mặt của ba mẹ, Hàn Minh Hạ mới nói: "Phù thủy thì muôn đời vẫn là phù thủy, chị ta giả tạo đến mấy cũng không che được cái bản chất xấu."
Hàn Minh Vũ bước vào căn phòng mà Lý Nghệ Hân bảo chị Hoa dọn hồi sáng, anh nhìn Lý Nghệ Hân trong khi cô ta thì thản nhiên nằm trên giường lướt web.
Hàn Minh Vũ gằn giọng: "Đứng dậy!"
Lý Nghệ Hân mặc kệ, cô ta vẫn chăm chú với chiếc smartphone của mình, Hàn Minh Vũ nóng giận bước tới anh chụp lấy điện thoại trên tay của Lý Nghệ Hân.
Lý Nghệ Hân nổi cáu, cô ta ngồi dậy giọng nói lớn tiếng: "Anh bị điên hả? Trả cho tôi ngay!"
Hàn Minh Vũ không những không trả còn nắm tay Lý Nghệ Hân lôi ra khỏi căn phòng, Lý Nghệ Hân tức không chịu nổi, cô ta không đi nhất quyết níu lại. Hàn Minh Vũ càng bị níu thì càng kéo mạnh lôi cô ta đi, mọi người trong nhà đều hết đỗi kinh ngạc.
"Hàn Minh Vũ thả tay tôi ra, có tin tôi giết anh không hả?"
Lý Nghệ Hân rất độc miệng, cô ta chẳng ngại những câu nói khẩu nghiệp:
"Thả ra!" Lý Nghệ Hân hét ầm lên.
Hàn Minh Vũ lôi cho bằng được Lý Nghệ Hân lên trên lầu, rất vất vả nhưng anh đang rất phát điên với cô ta, có mệt thế nào cũng phải kéo cô ta lên được trên phòng. Hàn Minh Vũ dùng lực tác động rất mạnh, Lý Nghệ Hân một hồi chống cự thì chịu không nổi, cô ta mệt đành phải bị lôi kéo theo Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ lớn tiếng nói với người làm đang đứng ở dưới: "Người làm của Hàn gia cho phép không phục vụ Lý Nghệ Hân."
Lý Nghệ Hân trừng mắt, cô há miệng để thở, con ngươi lóe tia phẫn nộ, tuy rất mệt nhưng cô vẫn cố gắng hét lên: "Khốn nạn!"
Hàn Minh Vũ tiếp tục kéo Nghệ Hân đi, một hồi sau thì anh cũng kéo cô ta vô được trong phòng. Khóe mắt của Nghệ Hân ửng hồng, cô bị kéo đau quá nên ứa nước mắt, Hàn Minh Vũ có chút mủi lòng nhưng anh vẫn lạnh giọng với cô ta:
"Cấm cô tự ý đổi phòng, nếu không nghe lời đừng trách sao lần sau tôi mạnh tay hơn."
Lý Nghệ Hân lườm Hàn Minh Vũ: "Anh dám!"
"Dám ư, cái tôi dám còn hơn tưởng tượng của cô gấp mười lần đấy."
Hàn Minh Vũ dí sát vào gương mặt của Lý Nghệ Hân mà nói, Lý Nghệ Hân tức tối liền tát một cái rất đau vào má của Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ đau nhưng vẫn tỏ ra lãnh đạm, một sự lãnh đạm đáng sợ, anh trừng mắt với Lý Nghệ Hân sau đó lập tức xô cô ta xuống giường. Hai tay anh giữ chặt hai bàn tay vùng vẫy của cô ta.
Lý Nghệ Hân lo lắng, cô bị giữ hai tay nhưng còn chân, cô đạp rất mạnh, cố gắng dùng sức để làm đau Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ kẹp luôn đôi chân của Lý Nghệ Hân, cô ta không làm gì được nữa thì trợn trừng đôi mắt với Hàn Minh Vũ.
"Buông ra!" Giọng nói cảnh cáo của Lý Nghệ Hân thốt lên.
Hàn Minh Vũ nhìn xuống vòng một của Lý Nghệ Hân, anh nghĩ gì đó thì thả một tay mà kéo mạnh cổ áo của cô ta xuống. Lý Nghệ Hân bị xé rách áo, cô vung tay định tát Hàn Minh Vũ thì anh ấy đã chụp lấy và siết chặt.
Lý Nghệ Hân hét lên: "Khốn nạn, tôi sẽ giết anh Hàn Minh Vũ."
Từ trong đôi mắt lắp đầy nộ khí của Hàn Minh Vũ lại bất giác vô hồn, nốt ruồi trên người Lý Nghệ Hân anh đã nhìn thấy rất rõ. Cô ấy là cô ấy, chỉ có duy nhất một người là Lý Nghệ Hân không có người thứ hai.
Hàn Minh Vũ cảm thấy tim mình đau nhói, anh đã hy vọng hay là đang cố lừa mình đây? Làm gì có hai Lý Nghệ Hân chứ? Thật điên rồ.
Hàn Minh Vũ hất tay Lý Nghệ Hân, anh đứng dậy nét mặt sa sầm đi ra khỏi phòng. Lý Nghệ Hân kéo lại cổ áo, chất liệu vải thuộc hạng đắt tiền mà lại dễ dàng bị Hàn Minh Vũ xé rách giống như những thứ rẻ mạt vậy? Chết giẫm cái tên khốn họ Hàn, hắn phát cuồng với cô xong rồi lại lạnh mặt bỏ đi, bị điên hay sao? Nhưng mà cũng may hắn không làm tới, hừm... mà hắn dám làm tới ư? Cô đây sẽ cho tuyệt tử tuyệt tôn luôn.
Lý Nghệ Hân leo xuống giường, cô mặc lại một chiếc váy khác sau đó thì đi ra, cô đứng ngay giữa phòng lưỡng lự mà suy nghĩ. Hàn Minh Vũ cứ bắt ép cô phải chung phòng với hắn, lúc trước là do cô cố tình nhưng bây giờ là ý hắn muốn. Bực mình quá đi! Hắn thích cô như phát điên thì làm sao mà ngủ chung với hắn đây, nhỡ may lại nổi cuồng lên xé áo xé váy cô thì có mệt không?
"Phải làm sao đây nhỉ?" Lý Nghệ Hân ngồi xuống giường, cô chán ngán nên thở dài.
Ba giờ đồng hồ trôi qua, hiện tại là 11h đêm, Lý Nghệ Hân vẫn chưa ngủ, cô còn để đèn trong phòng. Hàn Minh Vũ hắn ta đi đâu rồi? Không lẽ sợ cô nên sang phòng khác ngủ rồi ư? Lý Nghệ Hân ngồi dậy, cô mở cửa nhìn ra bên ngoài, không có ai cả, chắc là ngủ ở phòng khác rồi.
Lý Nghệ Hân thở phào nhẹ nhõm, cô ngáp một cái rồi cũng lên giường mà đánh một giấc. Đêm đó Hàn Minh Vũ đã không sang phòng khác, anh ấy đã lái xe về khu căn hộ của mình, lúc này anh chỉ muốn được yên tĩnh.
---------------
Tại ngôi nhà nhỏ của Mạc Đình.
Quyển Nhu đang ngủ thì lại gặp giấc mộng, trong mơ cô nhìn thấy gì đó mà khóe mắt cứ ướt lệ, miệng còn gọi Minh Vũ. Mạc Đình ngồi dậy, đã là ngày thứ hai rồi, cô ấy vẫn mơ thấy người đó sao?
Mạc Đình đưa tay vuốt nước mắt của Quyển Nhu, cô còn vỗ về bờ vai của cô ấy:
"Quyển Nhu! Không sao! Không sao!"
Mặc dù đang ngủ nhưng vì khóc trong mộng mà chóp mũi của Quyển Nhu đỏ ửng, Mạc Đình thấy rất tội cho cô ấy nhưng rốt cuộc Minh Vũ là ai mà khiến cho Quyển Nhu phải khổ sở như vậy?
Mạc Đình thở dài, cô kéo chăn đắp lên cho Quyển Nhu sau đó nằm xuống bên cạnh cậu ấy, ngày mai cô phải lật hết cuốn sổ để tìm cái tên Minh Vũ? Nhưng mà tìm được rồi thì cô sẽ làm gì người ta chứ? Haiz... tới đó tính sau vậy.