Xe của Hàn Minh Vũ chạy vào bên trong, Quyển Nhu bước xuống cô nhờ anh giữ cổng trả giúp tiền taxi sau đó thì vội vã chạy vô nhà.
Hàn Minh Vũ đi lên trên lầu, sắc mặt rất sa sầm, Quyển Nhu lên sau, khi Hàn Minh Vũ vừa đóng lại cửa thì cũng vừa lúc cô ấy đẩy cửa ra.
Hàn Minh Vũ quay lại nhìn thấy Quyển Nhu thì sự nóng giận càng tăng, anh quát lên: "Ra ngoài."
Tiếng quát rất lớn làm cho Quyển Nhu giật mình, dưới nhà mọi người đều nghe thấy, Minh Hạ cũng phải mở cửa phòng nhìn lên phòng anh hai, không biết là có chuyện gì mà anh ấy lại lớn tiếng như vậy.
"Minh Vũ cho em 5 phút thôi, 5 phút thôi em sẽ giải thích tất cả."
Quyển Nhu cố gắng thuyết phục Minh Vũ nghe mình nhưng một khi Hàn Minh Vũ đã phẫn nộ thì không thể chỉ nói vài ba câu là anh ấy có thể giảm xuống sự tức giận.
Hàn Minh Vũ gằn giọng: "Tôi nói lại một lần nữa, ra ngoài ngay cho tôi."
Quyển Nhu rất khó chịu trong lòng, giờ phút này anh ấy cứ như vậy thì làm sao cô nói cho anh ấy hiểu được đây.
"Anh nghe em, nghe em nói xong thì hẵng đuổi em có được không?"
Mọi lời nói của Quyển Nhu chỉ làm cho Hàn Minh Vũ thêm nộ khí, anh nắm lấy cổ tay của Quyển Nhu thẳng thường lôi cô ấy ra khỏi phòng.
"Minh Vũ." Quyển Nhu thốt lên, cô cau mày nhìn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ đen mặt, sự tức tối đang vượt mức kiểm soát của cơ thể, cả người anh nóng dần lên, Quyển Nhu cũng cảm thấy tay của Minh Vũ ấm hơn bình thường, chỉ là cô vẫn chưa để ý anh ấy đã bị sốc.
Hàn Minh Vũ kéo Quyển Nhu ra ngoài xong thì đóng cửa lại cái ầm, anh khóa luôn cửa không cho Quyển Nhu bước vào.
Hàn Minh Vũ cảm thấy mắt mình nặng trĩu và nóng bừng, mỗi lần bị sốc anh thường có cơn ho nhưng trận sốc này nặng hơn, khó chấp nhận hơn, vì thế chịu trứng dẫn đến là sốt. Cả người của Minh Vũ bắt đầu mệt, anh đi đến giường nằm xuống, hơi thở chở nên nặng nề.
Quyển Nhu đứng bên ngoài, cô đập cửa và liên tục gọi Minh Vũ nhưng anh ấy chẳng mở cửa cho cô. Ở dưới nhà Hàn phu nhân nghe được thì đi lên trên phòng, nhìn thấy Quyển Nhu đứng bên ngoài thì hỏi:
" Nghệ Hân có chuyện gì vậy?"
Quyển Nhu ỉu giọng: "Minh Vũ không mở cửa cho con."
Hàn phu nhân ngỡ ngàn: "Con lại chọc giận nó à."
Quyển Nhu hạ ánh mắt, cô gật đầu, Hàn phu nhân nhìn cái gật ấy thì thở dài, bà nói: "Nghệ Hân à, tính Minh Vũ rất nóng nảy, con nên cẩn trọng khi hành xử, nếu làm nó bực bội thì con phải mệt đấy."
"Dạ, nhưng mẹ ơi! Mẹ có chìa khóa riêng không, con muốn vào phòng."
Hàn phu nhân nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, để mẹ bảo nó mở."
Hàn phu nhân đi tới bà đưa tay lên gõ cửa: "Minh Vũ là mẹ đây, con mở cửa đi."
Đợi một lúc cánh cửa vẫn đóng kính, Hàn phu nhân tiếp tục gõ cửa: "Minh Vũ mở cửa cho mẹ."
Đến tiếng thứ hai thì Hàn Minh Vũ mới mở mắt, cho dù là việc gì nhưng đối với mẹ thì anh vẫn phải có một sự tôn trọng, Hàn Minh Vũ đứng dậy đi ra mở cửa cho Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân nhẹ thở ra: "Con là đàn ông đừng có hễ tí là giận dỗi vợ."
Hàn phu nhân nói Minh Vũ xong thì quay qua Quyển Nhu bảo: "Nghệ Hân con vào đi."
Quyển Nhu bước vào, Hàn Minh Vũ đóng cửa lại, anh lạnh lùng đi ngang qua Quyển Nhu.
"Minh Vũ nói chuyện với em đi."
Hàn Minh Vũ hờ hững, anh nằm xuống giường, mở miệng nói: "Nếu không muốn tôi ném cô ra ngoài thì im lặng cho tôi."
"Em không im." Quyển Nhu bỗng lớn giọng.
Hàn Minh Vũ liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, Quyển Nhu bước tới, cô ngồi xuống cạnh anh liền nói:
"Ở dạ tiệc anh nghe gì đều là giả, em chỉ nói dối với anh Nghệ Hoành, với lại..."
"Đủ rồi." Hàn Minh Vũ lớn tiếng ngắt lời.
"Minh Vũ." Quyển Nhu sửng sờ, Hàn Minh Vũ sau đó nói: "Cô không giả dối, bởi vì ngay từ đầu cô vốn là như vậy, là tôi đã lầm, lầm tưởng con người cô tốt đẹp, nhưng điều đó thật nực cười, thật chế giễu."
Hàng lệ trong đôi mắt của Quyển Nhu rưng rưng, anh ấy sao có thể nghĩ cô như vậy: "Minh Vũ em không có, em không gạt anh, anh tin em có được không?"
Hàn Minh Vũ cười đau lòng, anh nói: "Tin ư? Tôi vì tin nên mới bị cô mê muội, nhưng bây giờ thì khác, cô đừng hòng."
Cõi lòng của người con gái rơi xuống, cảm giác trong tim như bị kim đâm thấu, Quyển Nhu khóc, cô buồn tủi nói:
"Tại sao anh lại không chịu tin em, tại sao anh cứ giận dỗi mà hằng học với em, bấy lâu nay em ở bên cạnh anh nhưng anh không hề hiểu em, một chút cũng không."
Nước mắt của Quyển Nhu cứ vậy mà tuôn rơi, Hàn Minh Vũ bàn tay nhích động nhưng anh đã ngăn lại bằng lý trí, không được để nước mắt của người con gái này làm anh thêm giao động nữa: "Tôi hiểu cô hơn bất kỳ ai, cô đừng ở đây nói này nói nọ nữa, cuối cùng cũng chỉ là muốn tôi buông tha cô."
"Nếu anh hiểu anh sẽ không nói như thế, bởi vì em không phải là Nghệ Hân của trước đây, em không phải cô ấy."
Hàn Minh Vũ cười yếu ớt: "Cô rất biết đùa, nhưng Nghệ Hân không vui đâu."
Anh nói xong thì mắt nhắm lại, đôi chân mày mệt mỏi trĩu xuống mặc cho Quyển Nhu vẫn còn thút thít khóc. Lúc cô ấy nín hẵng thì Minh Vũ cũng đã ngủ rồi, Quyển Nhu chỉ còn biết im lặng, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình oan ức như thế này, nỗi oan ai thấu cho cô đây, ai giải cho cô bây giờ?
Quyển Nhu thở than trong lòng, cô cụp mắt xuống rồi lại ngẩn lên nhìn Minh Vũ, bàn tay cô nhẹ nhàng tháo chiếc nơ trên cổ áo của Minh Vũ như vậy anh ấy sẽ dễ chịu hơn. Trong lúc tháo vô tình Quyển Nhu chạm vào mặt của Minh Vũ cảm thấy nóng bừng, trên trán anh ấy lại có chút mồ hôi, Quyển Nhu sờ tay lên trán Minh Vũ thì phát giác anh đang bị sốt.
"Minh Vũ sốt rồi." Quyển Nhu nói nhỏ trong miệng, cô đứng dậy đi lấy khăn nhúng ướt sau đó đi đến đặt lên trán của Minh Vũ, có lẽ vì chuyện của cô mà anh ấy bị sốt.
Quyển Nhu còn lấy kẹp nhiệt độ kẹp vào cho Minh Vũ, một lúc sau cô lấy ra nhìn vạch: "39,5 độ, cũng may là không sốt quá cao."
Quyển Nhu đặt kẹp nhiệt độ lên trên bàn, cô cũng cởi hai nút áo để cho Minh Vũ thoải mái.
-------------
Lý Nghệ Hoành trở thư ký về nhà sau khi bữa tiệc kết thúc, Phi Phi mở cửa xe bước xuống, cô đóng cửa lại thì Lý Nghệ Hoành gọi: "Phi Phi."
Thư ký Phi quay lại.
Lý Nghệ Hoành bước tới, anh bỗng ôm lấy thư ký Phi.
Thư ký Phi đứng yên, đôi mắt bất ngờ nâng lên:
"Giám đốc!"
"Một chút thôi, để anh ôm em một chút."
Thư ký Phi không nói gì nữa, cô để cho Lý Nghệ Hoành ôm mình, nhưng cái ôm này trong lòng cô vốn biết không phải là tình cảm, giám đốc chắc có lẽ buồn chuyện gì đó nên mới muốn ôm cô thôi.
Lý Nghệ Hoành một lúc sau thì cũng buông tay, anh trầm lặng nhìn thư ký Phi.
Trong đôi mắt của Lý Nghệ Hoành lúc này rất buồn, thư ký Phi không biết đã có chuyện gì, nhưng cô không muốn nhìn anh ấy buồn bã.
"Giám đốc ngày mai là anh kế nhiệm chức chủ tịch, vì vậy tôi sẽ đi làm."
"Em vẫn còn ngày nghỉ mà."
Thư ký Phi mỉm cười: "Cho qua đi, tôi phải đi làm thì mới ăn được tiệc lên chức của chủ tịch chứ?"
Lý Nghệ Hoành cong khóe miệng: "Thì ra là vì muốn ăn uống sao?"
Thư ký Phi vui vẻ nói: "Giám đốc sẽ đãi chứ?"
Ánh mắt của Lý Nghệ Hoành không còn tia buồn nữa, anh có vẻ đã vui hơn: "Được, vậy ngày mai em đi làm, tôi sẽ đãi cả công ty."
"Giám đốc hứa nhé."
Lý Nghệ Hoành nhẹ cười, anh gật đầu. Nhìn thấy nụ cười này trong lòng của thư ký Phi mới an tịnh, bởi lẽ cảm xúc của anh ấy cũng ảnh hưởng đến cô rất nhiều, khi yêu ai đó thì bạn chỉ mong muốn người đó được hạnh phúc, người đó không vui thì bạn cũng không vui, thư ký Phi đã luôn như thế, luôn âm thầm, luôn yêu và luôn chịu đựng, nhưng liệu có một ngày cô có thể nói ra tình cảm này trong lòng của mình với anh ấy không? Có lẽ sẽ có, nhưng ngày đó cũng sẽ là ngày mà cô rời xa anh ấy, ngày mà cô từ bỏ chức vụ thư ký đặc biệt của mình.