Quyển Nhu được đặt nằm trong một cỗ quan, cô được mặc một bộ quáy trắng tinh khiết như nàng công chúa ngủ trong rừng, tuy đã không còn hơi thở nhưng nét đẹp của cô vẫn khiến nhiều người bồi hồi, phần mặt bị khuyết được khéo léo che đi, trong Nghệ Ân thật sự rất giống với Nghệ Hân, chỉ tiếc rằng cô gái còn tuổi thanh xuân mà đã phải rời xa nhân thế.
Lý phu nhân từ lúc về Bạch gia thì rất xa xút tinh thần, bà ngồi cạnh Nghệ Ân rồi nắm lấy tay cô mãi, Bạch tổ mẫu chống gậy đứng khuyên răng nhưng Lý phu nhân cứ như là không nghe thấy.
"Ân à! Con mệt rồi phải không? Nếu vậy con cứ hãy ngủ đi! Khi nào con khỏe rồi thì hãy tỉnh lại nói chuyện với mẹ nhé!"
Lý phu nhân lẩm bẩm nói, bà phờ phạt vì mất ngủ, chẳng chịu ăn cũng chẳng chịu uống. Lý lão gia nghe tin ông tức khắc đến Bạch gia, thật sự ông cũng đã sợ hãi khi nhìn thấy Nghệ Ân bởi vì cứ tưởng chừng như đó là Hân nhi!
"Mễ Hoa à! Bà hãy đi nghỉ một chút đi, Nghệ Ân sẽ không muốn nhìn thấy bà như thế này đâu."
"Suỵt!" Lý phu nhân đưa ngón tay lên miệng, bà nói thì thầm: "Nhỏ thôi, Nghệ Ân đang ngủ."
Lý lão gia rất lo lắng cho Lý phu nhân, tinh thần của bà ấy không ổn định một chút nào.
Lý lão gia bèn đi ra ngoài, ông gọi điện cho Trịnh quản gia:
"Đến Hàn gia, gọi Nghệ Hân về Bạch gia ngay cho tôi."
Lý lão gia vừa tính buông điện thoại xuống thì Lý Nghệ Hân đã xuất hiện, cô bước tới chỗ của Lý lão gia:
"Ba gọi con làm gì?"
"Không cần nữa." Lý lão gia nói trong điện thoại với Trịnh quản gia rồi tắc máy, ông nhìn Nghệ Hân mà nói:
"Mẹ con bị như vậy, tại sao con không ở bên cạnh?"
Nghệ Hân thở dài: "Mẹ có cần con đâu, mẹ bây giờ chỉ muốn Nghệ Ân thôi."
"Hân à, ba thấy con phải làm cách này?"
Nghệ Hân nâng mắt: "Cách gì cơ ạ?"
"Con hãy giả làm Nghệ Ân đi."
Nghệ Hân có chút ngạc nhiên nhưng cô cũng hiểu vì sao ba lại nói như vậy, mẹ của cô vì quá thương Nghệ Ân cho nên tinh thần bấn loạn, nếu cô không cho bà gặp Nghệ Ân chắc chắn sẽ phải đưa mẹ vào viện tâm thần.
Một lát sau trong gian phòng Lý phu nhân đang ngồi bỗng dưng bị tắc điện, xung quanh tối om chỉ có một chút ánh sáng từ chỗ cánh cửa.
Lý phu nhân đang hoang mang thì bất giác có tiếng gọi:
"Mẹ ơi!"
Lý phu nhân chuyển đôi mắt về hướng cửa, bà chợt đứng dậy.
"Con..."
"Con là Nghệ Ân đây, là Ân của mẹ đây."
Nghệ Hân đã mặc trang phục trắng y như Quyển Nhu, Lý phu nhân rơi nước mắt bà xúc động liền ôm lấy Nghệ Hân đau đớn nói:
"Nghệ Ân! Mẹ xin lỗi con, mẹ đã không thể cứu được con, mẹ xin lỗi con Ân ơi! Hhhhhhu..."
Nghệ Hân vươn tay ôm lấy mẹ: "Con không giận mẹ chuyện đó, nhưng con sẽ giận mẹ nếu như mẹ không nghĩ đến sức khỏe."
"Ân à, mẹ đi theo con nhé, mẹ sẽ không để con một mình nữa đâu."
Nghệ Hân chau mày, giọng nói ôn nhu lại bỗng gằn xuống:
"Mẹ đi theo con làm gì? Mẹ theo thì con sẽ sống lại được à?"
Lý phu nhân bỗng buông tay, bà sững sờ nói:
"Hân nhi!"
Nghệ Hân nâng mắt, Lý phu nhân hàng mày nhíu lại:
"Con không phải là Nghệ Ân."
Lý phu nhân đau lòng, bà nhắm mắt sau đó lớn tiếng thốt lên:
"Bật đèn, mau bật đèn."
Đèn được bật, Lý phu nhân quay lại cỗ quan thì không nhìn thấy Nghệ Ân đâu, bà hoảng sợ:
"Nghệ Ân! Nghệ Ân đâu rồi?"
Lý phu nhân bỗng túm hai cánh tay của Nghệ Hân mà lay mạnh: "Con mau trả Nghệ Ân cho mẹ, trả Nghệ Ân cho mẹ!"
Nghệ Hân bực mình cô hất tay mẹ ra:
"Nghệ Ân đã chết rồi, chết rồi, mẹ tỉnh táo lại đi có được không?"
Lý phu nhân khóc lóc bà hoảng loạn nói:
"Nghệ Ân chưa chết, con nói dối, nói dối."
"Ân à! Ân à!" Lý phu nhân kêu gào.
"Mẹ khổ vì Nghệ Ân, mẹ đau vì Nghệ Ân, mẹ muốn chết theo Nghệ Ân, vậy thì tại sao lúc đó còn chạy đến chỗ của con, lẽ ra mẹ phải chạy đến chỗ của Nghệ Ân chứ? Mẹ thương Nghệ Ân như vậy thì tại sao lại không lựa chọn Nghệ Ân?"
Nghệ Hân phẫn nộ to tiếng với mẹ, bởi vì cô quá đau lòng khi chứng kiến mẹ mất tinh thần như thế này.
Lý phu nhân thanh giọng nghẹn ức bởi nước mắt, bà đau tận tâm can lại uất lòng mà nói:
"Nếu không vì con thì Ân nhi sẽ không chết, nếu không vì con thì Ân nhi sẽ không xa mẹ, tại con cả, tại con tất cả? Con trả lại Nghệ Ân cho mẹ, trả cho mẹ đi, mẹ xin con mà Nghệ Hân."
Lý phu nhân quá xúc động bà túm lấy Nghệ Hân nức nở khóc rồi ngất đi. Nghệ Hân nhắm mắt cô mệt mỏi gọi:
"Người đâu, người đâu."
Sau khi Lý phu nhân được đưa vào phòng nằm nghĩ, Nghệ Hân mới đi ra bên ngoài nhìn lên bầu trời đầy sao, gió thoảng nhẹ nhưng trong lòng lại thật buồn bã.
"Ba à! Có một lý do mà con rất thắc mắc, tại sao từ nhỏ đến lớn con không hề biết đến sự tồn tại của Nghệ Ân?"
Lý lão gia đứng bên cạnh của Nghệ Hân, ông cũng ngước nhìn lên bầu trời, với tình cảnh này thì cũng không nên giấu Nghệ Hân nữa.
"Nghệ Ân và con là hai chị em song sinh, năm các con lên 4 tuổi thì mẹ con đã đưa hai đứa đi lên một chiếc du thuyền, lúc đó cũng là lúc mà Nghệ Ân mất tích."
Nghệ Hân quay sang nhìn ba liền hỏi: "Lý do là gì ạ?"
Lý lão gia hơi phiền muốn khi nói: "Là vì con."
Nghệ Hân ánh lên tia ngạc nhiên từ đôi mắt tròn, Lý lão gia nói tiếp: "Chính con đã đẩy Nghệ Ân xuống biển, ta và mẹ con vì không muốn con phải ám ảnh bởi chuyện này cho nên trong Lý gia nghiêm cấm tất cả nhắc đến hai chữ Nghệ Ân."
Trong lòng của Nghệ Hân bỗng dưng nhói lên, là vì cô ư? Vì cô thật sao? Nghệ Hân vô cùng kinh ngạc thật không ngờ cô lại chính là nguyên nhân cho mọi bi kịch của Nghệ Ân.
Nghệ Hân chợt rơi nước mắt, Lý lão gia quay qua nhẹ nhàng gọi: "Hân nhi!"
Nghệ Hân ôm lấy ba, cô không nói gì chỉ là nước mắt không thể giữ lại được. Lý lão gia vỗ về lưng của Nghệ Hân, ông dịu êm nói với cô:
"Con à! Đừng suy nghĩ nhiều quá, Nghệ Ân đã mất rồi, có trách ai thì bây giờ Ân cũng không thể sống lại được."
Bầu trời tỏa sáng những vì sao, không khí rất vắng lặng, nhưng ngày hôm đó đã khiến cho Nghệ Hân phải đi đến một quyết định.
- -------
Ba ngày sau.
Tang lễ của Lý Nghệ Ân được tổ chức, không có di ảnh mà chỉ có một cái tên được khắc họa rất tinh tế. Mọi người đến tiễn đưa cô về nơi an nghĩ, Mạc Đình biết tin đã đến cùng với viện trưởng cô nhi viện, thật sự cả hai rất đau lòng khi nghe tin Quyển Nhu đã qua đời.
Mạc Đình mất ăn mất ngủ, khóc liền cả buổi tối, cô gọi cho viện trưởng Mộc làm bà cũng một trận kinh hoàng.
Viện trưởng Mộc mang đến một chiếc hộp, đựng trong hộp là những chiếc kẹp tóc mà Quyển Nhu dùng lúc nhỏ, có cả chiếc kẹp mà lần đầu tiên khi cô bé được dẫn đến cô nhi viện.
Lý phu nhân cầm lấy, bà lại bật khóc khi nhìn thấy chiếc kẹp, hồi đó bà đích thân kẹp lên cho con, lúc ấy con bé mỉm cười như thiên thần.
Lý lão gia phải đỡ lấy Lý phu nhân vì sức lực của bà lúc này rất yếu.
Tro cốt của Quyển Nhu được đặt trong một cái lòng kính, trên đó có ghi tên Lý Nghệ Ân năm sinh và năm mất, rất nhiều bó hoa được mang đến đặt lên cho cô, riêng Mạc Đình thì mang đến Bách Hợp.
"Tiểu Quyển Quyển, hoa này là...là..." Mạc Đình không nói được hết lời thì bật khóc.
"Sao cậu lại bỏ mình, sao cậu ác vậy?" Mạc Đình khóc bù lu, mới hôm nào Quyển Nhu vẫn còn cười với cô kia mà, tại sao lại thành như thế này chứ? Cô thật không thể nào dám tin.
Hàn gia cũng đến chia buồn với nhà họ Lý, nhưng mà chỉ duy nhất người cần đến thì không thấy đâu. Lý Nghệ Hân khẽ nhíu mày, cô đi đến hỏi Hàn phu nhân:
"Mẹ à! Minh Vũ đâu?"
Hàn phu nhân tỏ ra u buồn, bà nói: "Bệnh rồi, hôm qua nó sốt cả đêm, không biết nó gặp áp lực gì nữa, đang khỏe thì lại lăn ra sốt."
"Đã đỡ hơn chưa ạ?"
Hàn phu nhân nói: "Cũng đã bớt sốt rồi."
Nghệ Hân hạ ánh mắt, cô đi sang chỗ của mẹ. Trong đám tang Lý Nghệ Hoành cũng có mặt, anh biết chuyện về Nghệ Ân thì cũng bàng hoàng giống như ba vậy.
Đứng trước tro cốt của Nghệ Ân, Lý Nghệ Hoành thầm nói:
"Em gái tội nghiệp của anh, em hãy an nghĩ nhé!"
Đến lượt Nghệ Hân, cô cầm bó hoa bước lên, đôi mắt cao ngạo của cô hôm nay chỉ còn lại: là một nỗi buồn, là một sự day dức:
"Quyển Nhu chị sẽ gọi em là Nghệ Ân! Ở nơi bên kia em hãy sống thật hạnh phúc, còn nơi này em đừng bận lòng gì cả, chị sẽ thực hiện ước nguyện của em, sẽ sống thay cho cuộc sống của em, tất cả là để chuộc lỗi."
Lời thầm nói đến đây và câu cuối cùng Nghệ Hân nói là:
"Nghệ Ân chị xin lỗi em!"
Nghệ Hân đặt xuống bó hoa nhưng bất chợt cô lại bị Lý Nghệ Hoành ôm lấy từ sau lưng.
Nghệ Hân nâng mắt, xung quang vang lên nhiều tiếng hớt hãi.
Lý Nghệ Hoành nhíu sâu hàng lông mày, đằng sau Nghệ Hân là Lý Nghệ Hoành nhưng đằng sau Lý Nghệ Hoành lại là Lý Vân Lục và một con dao.
"ANH HAI!"