Hàn Minh Vũ đứng bên cạnh quan sát, bác sĩ kiểm tra xong thì nói: " Cô ấy đang hồi phục khá tốt, chỉ cần ăn uống đủ chất và nghỉ ngơi tốt thì sẽ không có vấn đề gì khác."
Minh Vũ gật nhẹ đầu: " Vâng, cám ơn bác sĩ."
Quyển Nhu không mấy bận tâm đến lời nói của bác sĩ, cô bây giờ đã biết tên của cơ thể mà cô đang sử dụng, cô gái này tên là Lý Nghệ Hân, cô ấy ở trong nhà của Lý gia nên mang họ Lý cũng là bình thường. Nhưng có một điểm kỳ lạ ở đây đó là hình ảnh của cô ấy kể cả thân hình chiều cao đều hoàn toàn giống với Khương Quyển Nhu cô, liệu giữa cô và cô ấy có mối quan hệ về máu mũ hay không, gia đình của Lý gia có phải là gia đình mà cô đang tìm kiếm?
Quyển Nhu suy nghĩ, bộ dạng rất trầm tư như đang thả hồn vào một nơi nào đó, cô thậm chí còn không để ý đến Hàn Minh Vũ đang chằm chằm nhìn cô.
" Cô đang nghĩ gì vậy?" Minh Vũ hỏi.
Quyển Nhu bị câu hỏi của Minh Vũ kéo ra ngoài thực tại: " Tôi nghĩ gì thì phải kể cho anh nghe sao?" Quyển Nhu có chút lúng túng trong giọng nói.
Minh Vũ vốn quen đấu khẩu với Lý Nghệ Hân, vì thế cách nói chuyện của anh lúc nào cũng ẩn chứa sự bóc khóe mỉa mai:
" Không cần, thứ cô nghĩ chắc cũng chẳng tốt đẹp gì."
Quyển Nhu quan sát kỹ thái độ khi nói chuyện của Minh Vũ, anh ta có vẻ không thích cô gái Lý Nghệ Hân thì phải, cảm thấy giữa họ rất không thiện cảm. Nhưng quan hệ của hai người họ là dừng ở mức độ nào? Bạn bè? Đồng nghiệp hay anh em? Cái thứ ba chắc là không phải, nhưng mà thôi điều trước mắt là phải biết tên họ của anh ta cái đã rồi mới suy nghĩ những cái khác sau.
" Điện thoại của tôi anh có giữ không?"
" Cô muốn gọi cho ba mẹ thì không cần đâu, tôi đã thông báo rồi."
" Nếu anh đang giữ thì đưa cho tôi đi." Quyển Nhu tỏ ra khó chịu.
Minh Vũ đi tới cái bàn, kéo ra lấy điện thoại đưa cho Quyển Nhu.
" Cô vẫn muốn nói với họ chuyện tôi đánh cô sao? Lý Nghệ Hân chuyện đó là do cô kích động tôi trước."
Quyển Nhu ngờ ngợ cầm lấy điện thoại, cô thầm nghĩ " anh ta vừa nói là đánh mình, còn bảo là do mình kích động anh ta, nhưng thật sự mình có biết gì đâu, vì đây... đâu có phải là cơ thể của mình."
Quyển Nhu mở điện thoại nhưng chết thật vì nó yêu cầu mật mã, mà mật mã cô lại không biết, phải làm sao bây giờ, mật mã là do Lý Nghệ Hân cài mà chính Lý Nghệ Hân lại không biết thì sẽ bị nghi ngờ ngay.
Quyển Nhu lo lắng, cô đảo nhẹ ánh mắt, sau đó thì hỏi Minh Vũ:
" Anh có biết mật khẩu không?"
Hàn Minh Vũ ngạc nhiên: " Mật khẩu của cô mà lại đi hỏi tôi, Không lẽ cô không nhớ?"
Quyển Nhu bình tĩnh giải bày, tuy không được mạnh dạn nhưng lại tỏ ra rất thản thường" Không phải là không nhớ, chỉ là tôi mới đặt lại trước khi bị tai nạn, là trước khi tôi nằm viện, cho nên tôi không nhớ nữa."
Minh Vũ dò xét nhìn Quyển Nhu, cũng có thể cô ta nói đúng là do thời gian quá gần sát lại bị tác động bởi tai nạn nên quên mất. Minh Vũ lấy lại điện thoại trên tay Quyển Nhu, anh nhấn vào hai nút bên hong, một lúc sau thì mật khẩu bị hủy, điện thoại có thể dùng bình thường.
Quyển Nhu cầm điện thoại, không ngờ anh ta biết cách khôi phục lại cài đặt, có lẽ điện thoại này không sử dụng mật khẩu cấp cao nên có thể hủy được. Quyển Nhu nhẹ cười, cô mở vào mục danh bạ lướt qua các tên có trong điện thoại, đột nhiên cô nhướng mắt khi nhìn thấy cái tên Boss suy tàn.
" Boss suy tàn." Quyển Nhu nhẩm trong miệng.
Minh Vũ nhíu mày, anh không rõ cô ta đang muốn làm gì, cảm giác có cái gì đó rất kỳ lạ ở Lý Nghệ Hân.
" Anh nhá máy cho tôi được không?"
" Để làm gì?" Minh Vũ hỏi.
Quyển Nhu viện ra một lý do: " Tôi không gọi được cho số của anh, anh cứ thử nhá máy đi, tôi muốn kiểm tra điện thoại của mình một chút thôi mà."
Minh Vũ theo lời cô ta lấy điện thoại nhá máy cho Quyển Nhu, chuông điện thoại Quyển Nhu đang cầm reo lên, cô nhìn vào màn hình thì lại thấy cái tên boss suy tàn hiện lên. Ánh mắt Quyển Nhu chợt cụp xuống, vốn định dùng cách này để xem tên anh ta là gì, nhưng không ngờ lại là boss suy tàn, cái cô Lý Nghệ Hân này dùng từ cũng kỳ cục thật, giờ phải làm sao để hỏi tên anh ta bây giờ.
Thấy vẻ mặt của Quyển Nhu ủ rũ, Hàn Minh Vũ mới hỏi: " Sao vậy?"
Quyển Nhu lắc đầu, nhưng Minh Vũ lại hoài nghi giật lấy điện thoại từ tay cô, anh nhìn cái tên hiện lên: Boss suy tàn.
Minh Vũ nghiêm mặt thở ra một cái, bực mình nhưng cố đè xuống, anh nghiêng đầu nhìn Quyển Nhu: " Cô dùng ba cái chữ này để gọi chồng sao?"
Chồng? Quyển Nhu mở to mắt, thì ra anh ta là chồng của Lý Nghệ Hân ư.
Hàn Minh Vũ bấm bấm gì đó trên điện thoại rồi ném lên người của Quyển Nhu: " Tôi có tên có họ, đừng có tùy tiện mà biến dạng tên của người khác theo cái suy nghĩ vớ vẩn của cô."
Quyển Nhu lượm lấy điện thoại, cô nhìn cái tên anh ta vừa lưu vào trong điện thoại là Hàn Minh Vũ, hóa ra anh ta tên là Hàn Minh Vũ. May rồi! giờ đã biết tên anh ta cũng sẽ dễ gọi hơn, không cần phải lo lắng bị lộ thân phận nữa.
Lý lão gia và Lý phu nhân nhận được thông báo của Minh Vũ thì lặp tức chạy vào bệnh viện. Nghệ Hân tĩnh lại làm họ vô cùng mừng rỡ, bao nhiêu lo lắng đều đã tan biến hết.
Lý lão gia đi tới cầm lấy tay của Nghệ Hân, mẹ của cô thì lại vuốt tóc hôn trán, nước mắt của họ rưng rưng yêu thương con gái khôn xiết.
Quyển Nhu nhìn qua thì đoán đây chắc là ba và mẹ của Lý Nghệ Hân, từ nhỏ đến lớn cô là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có ba mẹ bên cạnh, tuy không phải là thân phận thật nhưng nhờ có thân xác của Lý Nghệ Hân mà cô đột nhiên có một gia đình, có ba, có mẹ và còn có cả một người chồng nữa.
" Hân nhi, con tĩnh lại là tốt rồi, con đã sợ lắm phải không? " Lý lão gia nói.
Quyển Nhu mỉm cười lắc đầu.
Lý phu nhân ánh mắt xót xa cùng giọng nói dịu nhẹ thốt lên:
" Nghệ Hân con tĩnh lại làm mẹ mừng quá, con thấy trông người thế nào? Có đau hay mệt gì không?"
Quyển Nhu rất cảm động, cô chớp khẽ hàng mi: " Con không sao."
Lý phu nhân yêu thương nhìn Nghệ Hân rồi bà bỗng nhớ đến một việc: " Nghệ Hân à, có phải Minh Vũ đã đánh con không? Nếu có thì hãy nói thật cho mẹ, mẹ sẽ hỏi tội nó."
Hàn Minh Vũ vẫn bình tĩnh, anh biết chắc chắn Lý Nghệ Hân sẽ không buông bỏ chuyện này, cho nên hạ sách anh đều đã chuẩn bị từ trước.
Quyển Nhu đưa nhẹ ánh mắt nhìn Minh Vũ, cô khẽ cười:
" Mẹ, sao anh ấy có thể đánh con được chứ? Anh ấy rất yêu con mà."
Hàn Minh Vũ đột nhiên như bị ai đó đẩy một cái rơi xuống từ ba tầng mây, bất ngờ và kinh ngạc là biểu cảm đang nằm trong đôi mắt lạnh lùng của anh, Lý Nghệ Hân cô ta đang giúp cho anh sao? Cô ta nào có phải là người tốt như vậy? Chắc hẵng là đang muốn giở trò gì nữa đây?
" Minh Vũ." Quyển Nhu gọi.
Minh Vũ bước tới: " Ừm anh đây."
" Em muốn về nhà."
Minh Vũ lại thêm phần kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh thấy Lý Nghệ Hân dùng giọng nói dịu nhẹ như vậy để nói với anh, cô ta là đang cố tình hay là đã bị điên?
Lý lão gia nói: " Hân à con mới tĩnh lại, sức khỏe vẫn còn yếu phải nằm viện thêm mới được."
Lý phu nhân cũng bày tỏ lo ngại: " phải đó Nghệ Hân, con chịu khó nằm viện đi."
" Mẹ, con không sao, hồi nảy bác sĩ đến khám đã nói là sức khỏe con ổn định, chỉ cần ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi tốt là được___Con muốn về."
Lý phu nhân vẫn e ngại nhưng nếu ý của Nghệ Hân đã vậy thì bà ấy cũng đồng ý. " Con ngoan, con cứ nằm đây thêm một tuần rồi mẹ sẽ đưa con về Lý gia."
Quyển Nhu chợt suy nghĩ nếu như cô về Lý gia thì có lẽ sẽ không được hay cho lắm, hơn nữa cô không phải là Nghệ Hân thật, tính cách và thói quen của cô ta người hiểu rõ nhất chắc chắn là ba mẹ, nếu như cô về với họ thì sẽ dễ bị nghi ngờ, phải chi có thể một câu nói ra tôi không phải là Lý Nghệ Hân thì tốt biết mấy nhưng cái chuyện kỳ quái này sẽ chẳng có ai tin, đến cô còn không dám tin huống chi là họ. Chỉ còn một cách đó là về với Hàn Minh Vũ, theo cô cảm nhận thì có lẽ tình cảm vợ chồng của họ không được tốt, khả năng bị phát hiện chắc chắn sẽ thấp hơn, cứ tạm thời làm như vậy đợi đến khi cô tìm rõ được thân thế của mình thì sẽ nghĩ cách giải bày mọi chuyện sau.
Quyển Nhu cầm lấy tay Lý phu nhân: " Mẹ con không muốn về Lý gia, con sẽ về với Minh Vũ."
Hàn Minh Vũ tiếp tục ngỡ ngàn trước lời nói của Lý Nghệ Hân, lúc đầu cô ta một hai đòi ly hôn, bây giờ lại muốn về Hàn gia:
" Lý Nghệ Hân cô rốt cuộc định chơi trò gì đây?" Minh Vũ suy nghĩ.
Lý lão gia tinh ý, ông nghĩ Nghệ Hân là đang không muốn xa chồng đây mà: " Con gái đã lấy chồng thì đương nhiên phải theo chồng, Mễ Hoa bà không hiểu tâm tư của con gì cả."
" Có ông mới không hiểu, tôi là đang lo cho sức khỏe của Hân nhi nhà ta, nếu con bé về Lý gia, tôi là mẹ đẻ dĩ nhiên sẽ chăm sóc nó chu đáo hơn chứ?"
Quyển Nhu lắc nhẹ tay của Lý phu nhân: " Mẹ không cần phải lo cho con như vậy, anh Minh Vũ sẽ chăm sóc tốt cho con thôi. Mẹ à, con thật sự chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy."
Lý phu nhân suy nghĩ lưỡng lự: " Thôi được, nếu con đã muốn vậy thì cứ về Hàn gia đi."
Quyển Nhu mỉm cười: " Con cám ơn mẹ."
Từ giờ phút này cái tên Khương Quyển Nhu sẽ tạm thời biến mất, cô bây giờ sẽ sống với thân phận là thiên kim của lý gia, là thiếu phu nhân của Hàn gia: Lý Nghệ Hân. Tuy đây là một sự việc ngoài ý muốn nhưng cũng là một cơ hội để cô có thể tìm hiểu rõ về cha mẹ ruột của mình, nếu cô là con của Lý gia thì cô muốn biết tại sao năm đó họ lại bỏ rơi cô ở trong cô nhi viện, còn nếu không phải thì tại sao cô và Lý tiểu thư lại có thể giống nhau đến như vậy?. Cô sẽ nhân cô hội hiếm có này để phơi bày hết mọi khuất mắt của mình và cũng sẽ nhân cơ hội này để sống với diện mạo xinh đẹp mà cô đã bị mất đi