Trương Băng vội vàng đem nước đưa qua, Nghi Hi khoát tay áo, kéo chiếc váy dài vướng bận đi đến bên cạnh đại sảnh. Tuy rằng mọi việc quấn thân, nhưng phim vẫn phải tiếp tục quay, cho nên tại ngày thứ tư sau kì nghỉ, Nghi Hi cũng trở lại đoàn phim “Giày thủy tinh”. Hôm nay quay cảnh tiệc rượu, mọi người đều ăn mặc rất hoa lệ, Nghi Hi mặc chiếc váy màu ngọc trai, trên chân là đôi giày cao gót Chanel màu đen, lại phối hợp với dây chuyền kim cương trên cổ, như vậy cho dù đi thảm đỏ cũng đủ rồi.
Vừa rồi đứng quá lâu, cô tìm đến ghế dựa của mình, muốn ngồi xuống thả lỏng chân một lát, ai biết mới vừa cúi đầu, liền phát hiện nơi không xa nhiều ánh mắt đồng thời bắn tới đây. Cô không lên tiếng, cứ theo lẽ thường ngồi xuống, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, đúng như dự liệu, mấy người nhìn trộm cô đã dời mắt.
Trở lại đoàn phim đã ba ngày, cô gần như cũng phải quen với sụ vụng trộm quan sát không chỗ nào không có này.
Tin tức lần trước náo loạn quá lớn, trong nước toàn bộ đều bị oanh tạc mấy lần, càng đừng nói đến Hồng Kông chật hẹp nhỏ bé ở đây, hơn nữa Thẩm Nhất Lộ vẫn là siêu sao quốc tế Hồng Kông ca tụng. Khi đạo diễn lần nữa thấy Nghi Hi, vẻ mặt tương đối đặc sắc, thậm chí ông ấy còn nắm tay Nghi Hi, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Quay phim cho tốt, người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng!”
Nghi Hi: “…”
Phỏng chừng là đạo diễn sớm đã nói qua, trong đoàn không ai trực tiếp chạy tới hỏi Nghi Hi nội tình, nhưng lòng bà tám của mọi người không có cách gì ngăn chặn, đành phải tùy thời nhìn cô chằm chằm, giống như có thể nhìn ra cái gì. Đây cũng là nguyên nhân đoàn phim gần đây hoàn toàn không dám quay bên ngoài, chúng ta có lý do tin tưởng, chỉ cần Nghi Hi xuất hiện trên phố, trăm phần trăm sẽ dẫn tới náo loạn, đến lúc đó chỉ là đối phó với đám người ồn ào cũng đủ bận, còn quay phim cái gì nữa!
“Em nghe Lâm đ*o diễn đang cùng bên biên tập thương lượng, đem mấy cảnh kia ghép lại điều chỉnh thành cảnh đêm, hi vọng khi đó tin tức đã giảm sút uy lực.” Trương Băng nói.
Nghi Hi thở dài, “Bởi vì một mình chị ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn, đây là lần đầu tiên, thật không quen.”
Trương Băng nhún nhún vai, “Dù sao chị cũng đừng hổ thẹn. Em thấy Lâm đ*o diễn cùng Ngô sản xuất đều vui sướng muốn điên rồi, phim điện ảnh sợ nhất chính là không có đề tài, đặc biệt là loại phim thương mại như chúng ta. Chí ít lần này chị đã cho đoàn phim hơn mười vạn phí tuyên truyền, thù lao đóng phim của chị cũng chưa cao như vậy đâu!”
Nghi Hi cười cười, Trương Băng quan sát vẻ mặt của cô, do do dự dự nói: “Hôm nay em tìm chị Lisa phân tích cho em, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của cô Thẩm. Tiểu Hi, em cảm thấy, cô Thẩm vẫn rất quan tâm đến cảm nhận của chị. Không phải chị rất ghét người khác nói chị dựa vào cô ấy sao…”
Lời này được cô nàng nói đến là chân thành. Từ đầu tuần tới nay, bất luận là truyền thông mới hay truyền thông truyền thống, đánh giá của công chúng đối với Nghi Hi đều là trăm miệng thống nhất, gần như muốn đem cô đắp nặn thành hình tượng điển hình tự lập tự mình cố gắng của showbiz. Trương Băng nhìn ở trong mắt, càng phát giác được Thẩm nữ thần thật là người tốt nhất nhì trên trời dưới đất, lại cãi nhau với Nghi Hi chắc chắn là có hiểu lầm!
Nghi Hi nghĩ đến sự tình trước đó, rõ ràng có hai người đại diện là Hồ Chính Chi cùng Vương An Huệ ra trận, cuối cùng toàn bộ lại nghe Thẩm Nhất Lộ sắp xếp, ngay cả bản thảo phát biểu của bà ta cũng là tự mình quyết định, không hề cho Hồ Chính Chi bất cứ cơ hội nào chen vào.
Có thể nói, có thể có được cục diện ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ bà ta một tay thúc đẩy.
Nghi Hi chống cằm, ngữ khí bình thản, “Em cho rằng chuyện tin tức lan tràn ra này, cô Hồ và chị An Huệ sẽ không biết? Sở dĩ họ gấp gáp làm sáng tỏ, là do cô Hồ không nhẫn tâm thấy chị bị mắng, cũng bởi vì họ đều không muốn cho người ngoài nhìn ra chị và cô Thẩm không hợp. Điều họ băn khoăn, cô Thẩm chẳng hề băn khoăn, cho nên phương thức xử lý hoàn toàn khác nhau.”
Trương Băng nửa hiểu nửa không, còn có phần bất an, “Ý của chị có phải…”
“Chị không có ý gì cả, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, trước giờ chị thật là quá cố chấp. Lê Thành Lãng nói đúng.”
Cô đứng dậy đi đến bên ngoài hành lang uốn khúc, hiện tại chính là hoàng hôn, rất nhanh phải bắt đầu quay cảnh đêm. Cô nắm chắc thời gian gọi điện thoại cho Lê Thành Lãng, “Chú Lê? Anh đang làm gì vậy?”
Bên kia dừng một chút, “Nói chuyện với bạn bè. Sao thế em?”
“À. Em nhớ anh, buổi tối tới đây đón em kết thúc công việc được không?”
“Không sợ bị phát hiện?”
“Không sợ, anh cứ nói là tới tham ban Simon, đến lúc đó chúng mình cùng nhau đi thôi. Hơn nữa em cảm thấy, sau khi thân phận của em phơi bày ra ánh sáng, truyền thông sợ rằng rất khó lại YY chúng mình là một đôi.”
Lê Thành Lãng cười khẽ, “Được.”
Nghi Hi hài lòng thoả dạ cúp điện thoại, duỗi thắt lưng một cái, nắm tay thành quả đấm nói: “Làm việc cho tốt! Nghi Tiểu Hi!”
Lê Thành Lãng cất kỹ điện thoại di động, một lần nữa trở lại phòng, Thẩm Nhất Lộ đang uống cà phê, dáng vẻ tao nhã, khí độ thong dong, dáng vẻ như vậy anh đã nhìn quen nhiều năm.
Anh ngồi xuống phía đối diện, Thẩm Nhất Lộ giương mắt, “Nó gọi điện?”
Lê Thành Lãng “Vâng” một tiếng, Thẩm Nhất Lộ khẽ cười, Lê Thành Lãng khó hiểu, lại nghe bà ta nói: “Ngày mai tôi phải quay lại Canada, ở Hồng Kông không tiện lắm, lần này đã trì hoãn quá lâu. Vốn còn quyết định mời cậu năm sau tới làm khách, hiện tại xem ra, cậu hẳn không muốn nhìn thấy tôi đi?”
Lê Thành Lãng nói: “Cô Thẩm, chuyện lần này nếu như cô tức giận, tôi không có lời nào để nói. Nhưng cô hiểu rõ tính cách của tôi, tôi đối với Tiểu Hi là nghiêm tức, cô có thể yên tâm.”
Thẩm Nhất Lộ: “Hai người lên giường chưa?”
Lê Thành Lãng không ngờ bà ta hỏi trực tiếp như vậy, lúc này không tiện trả lời, cũng không thể bịa chuyện, không kịp làm ra phòng ngự vẻ mặt lại có chút chật vật. Thẩm Nhất Lộ còn cái gì không hiểu, ánh mắt càng lạnh thêm ba phần, lại nhấp một hớp cà phê mới nói: “Hôm nay tôi hẹn cậu, không phải tới khởi binh hỏi tội. Đêm ấy là tôi quá kích động, mới gây ra sự tình sau đó, rất cao hứng không có liên luỵ đến cậu.”
Chuẩn xác mà nói, là rất cao hứng chuyện tình cảm của Lê Thành Lãng cùng Nghi Hi không có đi theo phơi bày ra ánh sáng.
Anh trầm mặc, Thẩm Nhất Lộ nói: “Tôi không hề thích trẻ con, mang thai Nghi Hi là chuyện bất ngờ, tôi chỉ là vì ba nó mới bằng lòng sinh nó ra.” Mà ở thời đại đó, bà ta thiếu chút nữa vì quyết định này, triệt để kết thúc con đường sự nghiệp của chính mình.
“Trước giờ chuyện tôi đã quyết định thì sẽ không hối hận, cho nên trong lòng tôi, nó luôn luôn là con gái tôi. Nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, tôi không thể tận sức làm một người mẹ tốt có trách nhiệm, giống như Nghi Hi nói, có lẽ tôi cũng không có tư cách quản chuyện của nó.”
Lê Thành Lãng phát hiện, tuy rằng nói như vậy, trên mặt Thẩm Nhất Lộ lại không hề hổ thẹn hay tự trách, chỉ là vẻ lạnh lùng cao ngạo trước sau như một. Anh cảm thấy, khí chất cao ngạo trong xương cốt của Nghi Hi có lẽ đều là kế thừa từ bà ấy.
“Tôi sẽ không ngăn cản hai người nữa, cũng sẽ không ở giữa ngáng chân gì cả, cho nên cậu có thể yên tâm.”
Lê Thành Lãng trầm mặc một lát, “Cảm ơn.”
Thẩm Nhất Lộ nhếch môi, nở nụ cười. Bất đồng với sự lạnh lẽo trào phúng vừa rồi, nụ cười này lại lộ ra vài phần chân thành thân thiết, “Cậu không cần cảm ơn tôi, tôi cũng có sự suy xét của chính mình. Cô gái tuổi như nó, trưởng bối không phản đối có thể còn không sao, trưởng bối vừa ra tay đánh uyên ương, sợ rằng lập tức cảm thấy bản thân đang diễn tình yêu sinh ly tử biệt. Nghi Hi nó còn quá trẻ, lại được ba nó bảo hộ quá tốt, tôi không cho rằng nó biết bản thân đang làm những gì.”
Quẳng xuống một câu như vậy, Thẩm Nhất Lộ xách túi đứng lên, chuẩn bị cùng người bạn cũ lâu năm từ biệt. Lê Thành Lãng lại không hề thuận theo động tác của Thẩm Nhất Lộ, như cũ ngồi trên ghế, chỉ là ngẩng đầu nhìn về phía bà ta. Trên mặt người đàn ông còn mang nụ cười ôn hòa, con ngươi đen lại lộ ra thần thái không giống người thường, chắc chắn, tự tin, cùng với sự cường thế rất ít khi thể hiện ra trước mặt bà ta.
“Cô Thẩm, ngày tôi cùng Tiểu Hi kết hôn, hi vọng cô có thể tham dự. Tôi tin rằng như vậy sẽ càng viên mãn.”
Thẩm Nhất Lộ nhìn thẳng anh một lát, nhíu mày, “Được, vậy tôi chờ.”
Đêm này Lê Thành Lãng chạy đến thám ban đoàn phim 《Giày thủy tinh 》, Lê ảnh đế không hổ danh “Tri kỷ” đồn đại trên giang hồ, gọi hai thùng đồ ăn từ nhà hàng bên ngoài, trà sữa uyên ương dứa bọc tôm sủi cảo nem rán bánh bao xá xíu cái gì cần đều có, bởi vì tới nhanh nên khi đưa đến đoàn phim vẫn còn nóng.
Nhân viên công tác hoan hô ủng hộ, cả đám đều chạy qua ăn, các chị em thì uống trà sữa, mắt thấy Lê Thành Lãng cùng Tống Chấp đứng chung một chỗ, không nhịn được trêu chọc, “Tình cảm của thầy Lê cùng thầy Tống thật là tốt, trễ như vậy còn đến thám ban…”
Tống Chấp một phen ôm chặt lấy bờ vai Lê Thành Lãng, “Đúng vậy, tình cảm của chúng tôi chính là tốt như vậy!”
Bị chính chủ khiêu khích, tâm tư hủ nữ của các chị em vui đến không được, Tiểu Thi – nữ diễn viên Hồng Kông đóng nữ hai liếc Nghi Hi, cười nói: “Sao tôi lại cảm thấy, thầy Lê là tới xem Nghi tiểu thư nhỉ?”
Thật ra cô ta cũng không có rõ ràng ám thị cái gì, mọi người lại lập tức nghĩ đến Lê Thành Lãng là bạn tốt của Thẩm Nhất Lộ, mà Nghi Hi là con gái của bà ấy. Kỳ thật cũng không trách mọi người, gần đây chỉ cần nhắc tới Nghi Hi, phản ứng đầu tiên của quần chúng chính là chuyện này.
Ờ ha, quan hệ của hai người này vốn rất tốt, có phải Lê Thành Lãng ngay từ đầu đã biết thân phận của Nghi Hi không? Nếu là trước không biết xảy ra ái muội, hiện tại biết rồi, há không phải rất lúng túng sao?
Nghi Hi nghiêm trang nói: “Không sai, thầy Lê chính là tới xem tôi, những đồ ăn ngon này cũng toàn là mua vì tôi. Simon Tống, xin đừng giành công lao của tôi.”
Mọi người cười vang, Nghi Hi thuận lợi đào tẩu khỏi bát quái của mọi người, tại lúc người khác không chú ý chạy ra bên ngoài, một lát sau Lê Thành Lãng cũng đi tới. Hai người yên lặng đối mặt trên hành lang, cuối cùng là Nghi Hi không giữ được trước nở nụ cười.
Lê Thành Lãng đi tới, dắt tay cô, tinh tế trắng nõn, lòng bàn tay hơi hơi ấm. Anh nói: “Xế chiều hôm nay, anh đi gặp cô Thẩm.”
Vẻ mặt Nghi Hi biến đổi, “A, bà ta nói gì?”
“Cô ấy nói ngày mai sẽ trở về Canada, còn nói… Sẽ không tiếp tục ngăn cản chúng ta hẹn hò.”
Nghi Hi nghe đến cuối cùng kinh ngạc giương mắt, “Thật sao? Bà ta nói như vậy? Còn gì không?”
Lê Thành Lãng suy nghĩ một lát, khẽ mỉm cười, “Cái khác đều không quan trọng.”
Anh cúi đầu liền hôn cô, thâm nhập triền miên, hai tay ôm eo cô, bởi vì khí lực quá lớn, làm cho người cô cũng run lên. Qua vai giây, Nghi Hi mới đột nhiên đẩy anh ra, vội la lên: “Sẽ bị người khác thấy!”
“Nơi này không có ai.”
“Không có ai cũng không được. Em còn phải quay phim, miệng không thể… Không thể sưng …” Nghi Hi vụng về nói xong, nhìn rõ dáng vẻ của anh lại cười. Bởi vì vừa quay cảnh tiệc rượu, cô cũng trang điểm đậm hơn so với bình thường một chút, vừa rồi dây dưa quá dùng lực, trên môi Lê Thành Lãng cũng bị nhiễm một lớp màu đỏ, nhìn như vậy, lại có mấy phần mị hoặc.
Cô đưa tay ra lau giúp anh, ngón cái tại làn môi mềm mại, vừa làm vừa cười, cuối cùng dứt khoát chống lên bờ vai anh cười không ngừng. Lê Thành Lãng có phần không biết nên nói gì, “Nếu em không giúp anh, anh cứ để vậy ra ngoài.”
“Nếu anh không sợ bẽ mặt, thì đi ra ngoài đi.”
Anh xoay người định đi vào trong, Nghi Hi lập tức ngăn lại, Lê Thành Lãng thản nhiên nhìn qua, Nghi Hi nhất thời cảm thấy quả nhiên da mặt mỏng làm sao qua được da mặt dày, mà sao trước kia không phát hiện anh vô lại như vậy?
“Được rồi được rồi, em làm giúp anh.”
Đang ồn ào, điện thoại di động lại vang lên, tâm trạng của Nghi Hi khá tốt, ngay cả tên cũng không nhìn liền nhận điện, dịu dàng nói: “Alo?”
“… Nghi Hi.”
Âm thanh của Lương Cách vừa truyền tới, Nghi Hi lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, đứng thẳng, “Ba.”
Lê Thành Lãng: “…”
“Con ở đâu?” Lương Cách hỏi.
“Ở phim trường ạ, ba tìm con có chuyện gì sao?”
“Sắp tới tết Âm lịch, ta muốn hỏi con năm nay có thể về nhà ăn tết không?”
“Con không biết ạ. Năm trước khẳng định không tìm được thời gian, nếu như bên biên tập không viết thêm lời thoại cho con, thì con có thể trở về.”
“Được, nếu như con có thể trở về, cũng đem theo một người khác mang về.”
Nghi Hi sững sờ, “Cái gì… Một người khác?”
Cách ống nghe, âm thanh của Lương Cách nghe lên hết sức nghiêm khắc, “Bạn trai con. Cũng ở bên nhau một năm, chẳng lẽ không nên đưa về cho cha xem một chút?”
HẾT CHƯƠNG 101