Chẳng qua các Tây Mễ không nghĩ như vậy, mọi người đều tràn đầy nhiệt tình muốn xem thần tượng đi thảm đỏ, truyền thông cũng mong đợi Nghi Hi cùng Hứa Mộ Châu có khả năng cùng xuất hiện tại sân khấu của giải Kim Mã, bất luận cuối cùng có đoạt giải hay không đều không lo không có đề tài để viết. Đáng tiếc rất nhanh, người đại diện của Nghi Hi liền tuyên bố với bên ngoài, bởi vì muốn tranh thủ quay “Phượng hoàng phi thiên”, Nghi Hi rất tiếc không có cách nào tham dự Kim Mã năm nay. Lời tuyên bố này lại thu hút tầm mắt mọi người quay về phim điện ảnh mới của cô, thế mới phát hiện vì bộ phim này, Nghi Hi đã ba tháng không xuất hiện trước mặt công chúng.
Ba tháng nay, là ba tháng khổ cực nhất từ lúc Nghi Hi theo đuổi điện ảnh tới nay. Phần sau của phim kết thúc tại Thục Nam Trúc Hải, đầu tháng 10 chuyển tới Mông Cổ Ngạch Tể Nam Kỳ, đây là một trong ba nơi duy nhất còn tồn tại cây Hồ Dương trên thế giới, khi bọn họ đến chính là lúc cây Hồ Dương đẹp nhất trong năm, xa xa nhìn lại, lá cây màu vàng nhảy múa xung quanh dưới ánh mặt trời, đẹp đến kinh người.
Nghi Hi ở chỗ này đợi hơn nửa tháng, gần như mỗi ngày đều treo ở trên dây cáp, cũng rất ít diễn ở trên mặt đất bằng phẳng. Máy quạt gió đem lá cây Hồ Dương thổi bay đầy trời, cô mặc hồng y như lửa ở trong đó bay tới bay lui, đẹp thì có đẹp, nhưng thắt lưng đau đến muốn đứt ra. Thê thảm nhất là, buổi tối mọi người ở ngoài nấu lẩu cô cũng không thể ăn, chỉ có thể giống như nữ quỷ bay bổng trên đỉnh đầu bọn họ…
Mà đây còn chưa phải điểm kết thúc của lộ trình, cuối tháng 10 đoàn phim lại chạy đến Ngọc Môn quan, quay nốt phần còn lại của bộ phim.
Cũng ở tại đây, cô quay xong cảnh cuối cùng, Lê Thành Lãng đã hoàn tất các cảnh quay sớm hơn cô hai ngày, lại không quay về Bắc Kinh trước. Anh không nói ở lại chờ cái gì, cũng không ai dám hỏi, chỉ có nhà sản xuất thiết diện vô tư, sau khi anh hoàn tất cảnh quay liền không dùng kinh phí của đoàn phim chi tiền phòng cho anh nữa, thế là Lê ảnh đế đành phải tự trả tiền ở tại đoàn phim làm việc vặt …
Bởi vì quá trình quá khổ cực, tiệc đóng máy đêm nay rất nhiều người đều khóc, Nghi Hi nghĩ đến bản thân tự nhiên trong thời gian ngắn như vậy lại đi qua nhiều danh lam thắng cảnh như vậy, trong đó cũng bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà suýt mất đi cánh tay cầm kiếm, cũng cảm thấy buồn vui lẫn lộn.
Cô dẫn đầu nâng chén, “Đây chính là kiệt tác, mọi người, chờ đến khi phim công chiếu gặp lại! Chúng ta nhất định sẽ thành công!”
Quần chúng nhao nhao phụ hoạ, gõ bát vỗ bàn như điên, Nghi Hi lần lượt cùng mọi người uống rượu sau đó, mới thấy Khương Bính Kỳ đi đến bên cạnh cô.
“Đạo diễn?”
Khương Bính Kỳ nâng chén rượu, mỉm cười nói: “Mấy tháng nay khổ cho con rồi, con làm rất tốt, là Kim Phượng mà ta muốn.”
Mấy tháng nay, ông chưa từng thể hiện tán thưởng rõ ràng với Nghi Hi, một nửa áp lực trên vai Nghi Hi đều tới từ vị thiết huyết ma vương này. Giờ phút này nghe được khen ngợi, hốc mắt cô lập tức đỏ, cảm giác trả giá toàn bộ nhận được báo đáp, “Đạo diễn ngài nói quá lời, đều là việc con phải làm! Mấy tháng này ngài mới thật sự khổ cực, làm việc chung cùng ngài con được lợi rất nhiều, đủ để hưởng dụng cả đời!”
Quay phim kết thúc, Khương Bính Kỳ cũng khôi phục hình tượng ôn hòa nho nhã, hai người không khí hòa hợp tán gẫu mấy câu, Nghi Hi phát hiện bản thân cũng sắp không quen với một mặt này của ông.
Khương Bính Kỳ: “Hiện tại công việc cũng kết thúc, thật ra con không cần tiếp tục gọi ta là đạo diễn. Tiểu Hi, về sau cơ hội chúng ta gặp mặt còn rất nhiều, bất luận là việc công hay chuyện riêng, hi vọng có thể luôn luôn vui vẻ như vậy.”
Nghi Hi chần chừ một lát, mới mỉm cười nói: “Được ạ, Khương thúc thúc.”
Hai người uống cạn rượu trong cốc, Khương Bính Kỳ đưa tay ra ôm cô, ở bên tai nói: “Ta không thích nói chuyện thị phi sau lưng người khác, nhưng cha con nếu lại truy vấn ta đời sống tình cảm của con, ta sẽ thấy rất phức tạp. Cũng chưa chắc có thể tiếp tục giữ bí mật giúp con bao lâu…”
A a a???
Nghi Hi trợn tròn mắt. Nghe ý tứ của Khương Bính Kỳ, cha cô tự nhiên lại lén nghe ngóng mấy tin đồn hẹn hò kia của cô? Cô cùng Lê Thành Lãng sao?
Vô ý thức nhìn về hướng người đàn ông bên phải đại sảnh, anh đang cười cùng người bên cạnh chạm cốc, Nghi Hi lúng túng nhìn lại Khương Bính Kỳ, ông thấy rõ, rõ ràng sớm đã nhìn thấu quan hệ của hai người bọn họ.
“Con… Con đã hiểu. Con sẽ xử lý.”
Ở nơi hoang vu quá lâu, trở về Bắc Kinh Nghi Hi gần như không thể thích ứng, cho đến khi Trương Băng nhắc nhở mới phát hiện rời khỏi sân bay bản thân đã bị theo dõi. Sau khi quan sát chiếc xe phía sau qua kính, Trương Băng duỗi thắt lưng, “May là chúng ta nghe lời thầy Lê không đi cùng nhau, bằng không nhất định bị chụp được.”
Nghi Hi tháo kính râm xuống, “Cảm tạ đám cẩu tử dùng phương thức này chào đón chị, thật sự, chị lập tức liền có cảm giác trở về nhân gian chân thật!”
Vương An Huệ cũng không có thúc giục Nghi Hi lập tức làm công việc mới, mà sắp xếp cho cô vài ngày nghỉ, chỉ đáng tiếc lúc này Lê Thành Lãng vội bắt đầu giai đoạn trước tuyên truyền “Tiên thư kỳ duyên”, bộ phim điện ảnh 3D này trải qua hơn một năm chế tác hậu kỳ rốt cục chọn công chiếu tại lễ Giáng Sinh, lần đầu Lê Thành Lãng hợp tác cùng Chu Bội Bội – hoa đán sau 85 làm cho fan mong đợi.
Nghi Hi ở nhà tẩm bổ vài ngày sau liền thấy vô cùng buồn chán, thường xuyên nhìn chằm chằm vào điện thoại di dộng suy xét có nên gọi cho Lê Thành Lãng hay không. Cùng nhau quay phim hơn ba tháng, cô đã quen mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, cho dù công việc bận rộn cả ngày ngay cả cơ hội trao đổi cũng rất ít, chí ít có thể dùng ánh mắt ra hiệu. Đột nhiên lại bắt đầu ở riêng hai nơi, thật là có chút không thoải mái, lại nghĩ đến lời Hạ Tâm Đồng nói, càng cảm thấy rối rắm đến đau đầu.
Đêm bình an, “Tiên thư kỳ duyên” cử hành buổi công chiếu ra mắt tại Bắc Kinh, Nghi Hi được mời đến tham dự. Cô ngồi tại hàng thứ 3, nhìn Lê Thành Lãng ở trên sân khấu phát biểu, chờ đến khi phim chính thức bắt đầu, sau khi sảnh tối xuống hình ảnh liền xuất hiện, vị trí bên cạnh vẫn trống không lại có người ngồi xuống.
Nghi Hi kinh ngạc quay đầu, Lê Thành Lãng âu phục giày da, tay phải nhẹ nhàng bao phủ lên mu bàn tay cô. Cô hỏi: “Sao anh tới đây?”
“Tới đây xem phim cùng em.”
“Nhưng là…….”
Lê Thành Lãng bỗng nhiên để sát vào, “Còn nhớ lần trước không? Lúc ở buổi công chiếu ra mắt ‘Đoạt cung‘ anh liền muốn bắt lấy tay em như vậy, chỉ đáng khi ấy em vẫn luôn trốn tránh em………”
Chuyện hai năm trước, anh tự nhiên vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy. Nghi Hi bỗng nhiên nhéo vào lòng bàn tay anh, Lê Thành Lãng nhíu mày, cô nói: “Đúng rồi, anh lúc ấy còn giả vờ thanh tâm quả dục, một chút ý tứ với em cũng không có!”
Anh gật gật đầu, “Ừ, tại anh chơi lạt mềm buộc chặt.”
Lại không biết xấu hổ thừa nhận như vậy! Nghi Hi rất tức giận, lại sinh lòng cảm khái, từ lúc trước đến hiện tại, bọn họ đã đi cùng nhau lâu như vậy.
Lê Thành Lãng: “Sau khi kết thúc cùng nhau ăn cơm, anh có quà muốn tặng em.”
Nghi Hi: “……. Vâng, em cũng có quà muốn tặng cho anh.”
Giọng điệu của cô có chút cổ quái, Lê Thành Lãng hiếu kỳ hỏi han: “Quà gì vậy?”
Nghi Hi lại không chịu trả lời, có chút ngượng ngùng tránh đi sự quan sát của anh, Lê Thành Lãng chạm đến tầm mắt trốn tránh của cô đột nhiên lĩnh hội ra điều gì, hô hấp rối loạn trong khoảnh khắc.
Bộ phim quay thực sự không tồi, nội dung phim rất có hương vị truyền kỳ, thư sinh tuấn tú gặp gỡ tiên nữ mỹ mạo, tạo thành một đoạn tình duyên lãng mạn. Điện ảnh phục sức tinh xảo, cảnh tượng cầu kỳ, hiệu ứng 3D cũng rất có tâm, phân cảnh ảo mộng khi nam chính xông vào trong sách kia, quả thật làm cho khán giả cảm giác mơ mộng đặt mình tiên cung.
Có điều hai người đều thấy tư tưởng không tập trung, chờ đến khi rốt cục kết thúc, Lê Thành Lãng cùng đoàn phim chào hỏi liền rời đi sớm. Nghi Hi ở trong xe chờ anh, sau khi hai người tụ hợp lại anh liền đuổi tài xế đi, tự mình lái xe hỏi: “Kế tiếp muốn đi đâu?”
Nghi Hi cúi đầu thắt dây an toàn, “Không phải nói ăn cơm sao? Đi ăn cơm trước đi…….”
Lê Thành Lãng nắm tay lái, mỉm cười nói: “Được, tới nhà anh đi. Cơm Tây anh cũng có thể làm được, em muốn ăn gì cứ việc chọn món.”
Tới nhà anh…….
Nghi Hi lập tức khẩn trương, dũng khí nổi lên nhiều ngày lại có dấu hiệu tiêu tán, vừa mới nghĩ tìm cớ chuồn đi, Lê Thành Lãng liền giống như vô ý nói: “Hi vọng Lý đạo diễn đừng tức giận, vốn đêm nay còn có tiệc chúc mừng, sắp xếp không ít ký giả phỏng vấn, anh lại đi trước. Chỉ có thể hối lỗi tại buổi gặp mặt fan mê điện ảnh, coi như bồi thường.”
Anh đẩy xã giao quan trọng để ở bên cô, cô lại nghĩ chuồn đi, thật sự rất không phúc hậu! Nghi Hi hung hăng khiển trách bản thân, cho dù muốn chạy cũng chờ cơm nước xong, đêm Bình An sao có thể không ăn cơm cùng bạn trai!
Lê Thành Lãng đưa Nghi Hi tới căn hộ của anh ở thành Đông, Nghi Hi làm tốt chuẩn bị phá giới có một bữa cơm no đủ, trở ra mới phát hiện tự nhiên lại không có nguyên liệu nấu ăn. Lần trước cũng như vậy, rốt cuộc Lê Thành Lãng có thành ý nấu cơm hay không?
Cô trợn mắt nhìn, Lê Thành Lãng nói: “Anh lại quên, bằng không gọi điện thoại kêu đồ ăn mua ngoài đi? Cách đây hai con phố có một hàng hàng Tây không tồi, anh có thể cho bọn họ đưa cơm tới cửa.”
Cũng chỉ có thể làm như vậy. Khi chờ đợi Nghi Hi ngồi bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, đêm Bình An khắp nơi trên phố trang hoàng đổi mới hoàn toàn, đèn đuốc lộng lẫy, ánh sáng lung linh. Tầng trệt quá cao cô không thể thấy quá rõ ràng, lại biết đầu đường cuối ngõ nhất định có những cặp tình nhân ôm nhau đi qua. Ngọt ngào bình thường như vậy, cô và anh lại không thể có được.
“Nếu em thích, sang năm chúng ta có thể xuất ngoại trải qua đêm Bình An, đến lúc đó em muốn khoe ân ái thế nào cũng được.”
Nghi Hi trừng nhất liếc Lê Thành Lãng, “Ai nói em muốn khoe!”
Anh rót hai ly rượu đỏ, vừa đưa cho Nghi Hi vừa nói: “Rượu của rượu trang Tư Kỳ tự ủ, nếm thử xem. Lần sau cảm nhận phẩm rượu có thể để em viết, tránh cho cô ấy cả ngày quấy rầy anh.”
Nghi Hi không nhịn được cười lên, không cẩn thận đem rượu hất lên người. Lê Thành Lãng bất đắc dĩ giúp cô lau chùi, lại nghĩ đến lúc trước lần đầu tiên cô tới căn nhà này, vì tránh né Thẩm Nhất Lộ chính là cố ý đem rượu đỏ hắt lên váy. Mà sau đó, anh cũng lần đầu tiên thấy cô bị nước làm ướt váy, thoáng nhìn đường cong trước ngực cô…
Kéo tay phải của cô, môi anh dừng ở mu bàn tay, nhẹ nhàng liếm hết chỗ rượu. Thân thể Nghi Hi run lên, đầu lưỡi xẹt qua xúc giác quá mức ái muội, nửa người bên phải của cô đều tê dại.
Gò má cô đỏ bừng, Lê Thành Lãng lại trấn định tự nhiên đứng lên, “Anh thấy em vẫn nên thay quần áo đi. Trong tủ quần áo chuẩn bị váy hợp với người em, anh chọn giúp em hay là tự em chọn?”
Trong tủ quần áo có váy vừa với người cô? Vì sao trong tủ quần áo lại có váy hợp với thân hình cô?
Anh chuẩn bị cái này làm gì!
HẾT CHƯƠNG 91