Hạ Tâm Đồng nhìn cô như vậy, thương hại lắc đầu, “Vẫn là do cậu thiếu khóa quá nhiều, bằng không sao có thể thê thảm như vậy? Thấy mới nói thế sự đều là công bằng, có được tất có mất a!”
Nghi Hi hết sức cam chịu, xoay người xuống giường bắt đầu chọn quần áo, ngày mai chính là sinh nhật của Lê Thành Lãng, cô phải chọn một chiếc váy phù hợp để tham dự. Trong phòng ngủ chỉ có hai người các cô, Hạ Tâm Đồng dựa vào bên bàn, chậm rì rì nói: “Buổi tối hôm ấy lời tớ nói…”
“Dừng lại ——” Nghi Hi giơ tay ra, “Trí tưởng tượng của cậu quá lớn, lại nói hươu nói vượn, tớ liền lấy bức tường chặn cậu lại.”
Hạ Tâm Đồng mắt trợn trắng. Cô nói đều là có căn cứ, mới làm việc cùng nhau hai tháng, Lê Thành Lãng liền mời cậu ấy đi dự tiệc sinh nhật, cho dù không phải theo đuổi, cũng là đối với cậu ấy có cảm tình tốt. Nghi Hi là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?
Cố ý tán dóc, Nghi Hi lại không cho cô cơ hội, hai người cùng nhau xuống phố đi ăn cơm, không nghĩ rằng lại gặp phải bạn học. Sáu chàng soái ca đang ngồi cùng một bàn, từ xa nhìn lại đặc biệt bổ mắt.
Nhóm soái ca nhìn lên bắt gặp hai cô liền nhiệt tình chào hỏi, cười hì hì nói ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải, thật sự là có duyên, nhất định phải nể mặt cùng nhau ăn. Nghi Hi và Hạ Tâm Đồng cả hai đều từ chối, thấy bọn họ thái độ thành khẩn, cũng không tiếp tục kiên trì.
“Tớ thấy các cậu giống như rất cao hứng, có việc gì vui sao?” Hạ Tâm Đồng hỏi.
Hồ Vũ Tranh nói: “Là tiểu tử Lý Minh Tuấn này, gặp được vận may lớn, lại có thể nhìn thấy chân nhân nữ thần… A Nghi Hi, cậu đừng hiểu lầm, cậu đương nhiên là nữ thần của cậu ấy, nhưng người hiện tại tớ đang nói đến không phải cậu.”
Nghi Hi không nói gì. Hiểu lầm cái đầu cậu, cô ngay cả một chút biểu tình dư thừa cũng không có, cậu ta cũng có thể đọc ra được thật nhiều chuyện!
Lý Minh Tuấn vẫn chịu không nổi loại đức hạnh này của bạn tốt, lại lo lắng Nghi Hi có cái nhìn xấu về mình, rất ngượng ngùng, gò má nhịn không được hơi hơi nóng lên.
Hạ Tâm Đồng quyết định làm người tốt, bộ dạng giả vờ hiếu kỳ, “Vậy nữ thần của lớp trưởng là ai? Tớ có biết không?”
“Cậu đương nhiên là biết, nhân dân cả nước ai không biết? Đây chính là truyền kỳ, phong hoa tuyệt đại a! Không chỉ Lý Minh Tuấn mê luyến bà ấy mười mấy năm, các nam sinh khác cũng yêu thích vô cùng sâu, có phải không?”
Các nam sinh nhao nhao gật đầu, vẻ mặt si mê. Lúc này Hạ Tâm Đồng là thật sự hiếu kỳ, “Rốt cuộc là ai vậy?”
Nghi Hi bỗng nhiên có một phán đoán, tâm hung hăng run lên. Hồ Vũ Tranh hai tay nhất quán, qua loa lấy lệ ném một quả bom tấn, “Còn có thể là ai? Thì là Thẩm Nhất Lộ!”
Quả nhiên…
Hồ Vũ Tranh nói: “Buổi chiều ngày kia, Thẩm Nhất Lộ không phải sẽ tới Bắc Kinh tham dự hoạt động từ thiện sao? Lý Minh Tuấn này bản lĩnh cũng thật là cao cường, lại có tư cách tới hội trường tham gia, muốn vào đó đi gặp nữ thần! Chúng tớ vừa rồi chính là chúc mừng cậu ấy, hi vọng vận khí tốt, có thể nhận được chữ ký, cũng không uổng cậu ấy phí nhiều sức tham gia việc này như vậy!”
Hạ Tâm Đồng liếc mắt sang phía Nghi Hi một cái, “Thẩm Nhất Lộ ngày kia sẽ tới Bắc Kinh ư, tớ đều không biết a… Tiểu Hi, cậu biết không?”
Nghi Hi trầm mặc hai giây, khẽ mỉm cười, “Tớ cũng vừa mới biết.”
Giống như có cảm ứng, vừa dứt lời điện thoại di động của cô liền vang lên. Nghi Hi nhìn cái tên đang nhảy trên màn hình, ra hiệu cho họ, đi đến bên ngoài nhà ăn.
“Alo?”
Bên kia truyền tới giọng nói của người phụ nữ trung niên, giống như những người Hồng Kông khác, miệng người Hồng Kông không nói chuẩn được tiếng phổ thông, “Alice, là aunt.”
Hồ Chính Chi, người giang hồ gọi “Hồ cô”, người đại diện danh tiếng lẫy lừng Hồng Kông, thành tựu lớn nhất chính là một tay tạo ra nữ ngôi sao truyền kì Thẩm Nhất Lộ. Trừ việc này ra, ở chỗ Nghi Hi bà còn có một thân phận đặc biệt, chính là một trong số ít những trưởng bối, trường kỳ bảo trì liên lạc ổn định với cô.
Nghi Hi cười hỏi: “Aunt, người đã đến Bắc Kinh sao?”
“Con biết?” Hồ Chính Chi có chút kinh ngạc, “Còn chưa, hoạt động là buổi chiều ngày kia, chúng ta định đêm mai mới bay. Alice, ý tứ của mẹ con là, sau khi kết thúc muốn gặp con… Con có thể tới đây một chuyến không?”
Nghi Hi nhìn quán mực phía đối diện, sư phụ dùng chiếc kẹp đè chặt con mực, con mực phát ra âm thanh két két, mùi thơm nức xông vào mũi. Cô khẽ hít vào một hơi, ngữ khí tiếc nuối, “Sao người không nói sớm vài ngày? Thật không khéo, ngày kia vừa lúc con có việc, buổi chiều và buổi tối đều không rảnh.”
Hồ Chính Chi trầm mặc khoảnh khắc, “Alice…”
“Aunt, con không lừa người, ngày kia thật sự có việc. Nếu hai người có thể ở lại vài ngày, có lẽ con sẽ có thời gian.”
“Nhưng, sáng ngày hôm sau chúng ta còn phải xuất phát đi Italy…”
Vậy không còn cách nào, Nghi Hi cầm điện thoại di động không nói gì, Hồ Chính Chi thở dài, “Vậy được rồi, aunt sẽ nói với mẹ con. Con chú ý giữ gìn sức khỏe, lần sau có cơ hội cô sẽ trở lại thăm con.”
Nghi Hi cúp điện thoại, đứng bất động tại chỗ thật lâu, thẳng đến Hạ Tâm Đồng từ phía sau ôm chặt lấy bờ vai cô, “Tới Bắc Kinh cũng không nói với cậu, vẫn là do người ngoài xem tin tức nói với chúng ta, tớ đối với Thẩm nữ thần rất thất vọng!”
Nghi Hi thản nhiên lườm cô ấy, Hạ Tâm Đồng giơ tay làm tư thế đầu hàng, “Tớ sai rồi, cái gì cũng không nói nữa. Chúng ta vào trong ăn cơm đi, một bàn toàn soái ca còn đang chờ, cô phụ cái gì cũng không thể cô phụ sắc đẹp a, cậu nói đúng không?”
Nghi Hi suy nghĩ, thờ ơ như không cười một tiếng, “Cậu nói đúng, không thể cô phụ sắc đẹp.”
Nhà của Lê Thành Lãng ở một tiểu khu sa hoa phía Đông Bắc Kinh, kiến trúc căn hộ rộng rãi, hàng xóm không phú cũng quý, sẽ không vì thân phận của anh mà bàn tán. Nghi Hi ở ngoài cửa nửa phút mới bình phục tâm tình, sau đó ấn vang chuông cửa, lại không ngờ là Lê Thành Lãng tự mình ra mở cửa.
Cô sững sờ một giây, cười nói: “Chào thầy Lê.”
Hơn một tháng không gặp, Lê Thành Lãng dường như gầy đi một chút, nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ. Hôm nay anh mặc một bộ vest đen, sống mũi đeo một chiếc kính, có vẻ văn nhã trong sạch lại sâu sắc, thân hình cao to, Nghi Hi chưa từng ở trong hiện thực gặp anh mặc trang phục chỉnh tề như vậy, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Lê Thành Lãng mỉm cười khen ngợi, “Hôm nay em thật đẹp.”
Nghi Hi nhìn trên người mặc chiếc váy Chanel mới ra, nhất thời cảm thấy vật quý hơn giá trị, ngọt ngào cười một tiếng, “Thầy Lê cũng rất đẹp trai a, bộ vest này rất thích hợp với anh.”
Hiện tại là 5 giờ chiều, các khách mời đều đã có mặt, trừ cô ra tổng cộng có 11 người, trong đó 6 người là minh tinh, 2 người là đạo diễn, 3 người còn lại cô không biết, hẳn là làm công tác phía sau màn ảnh, nhà làm phim linh tinh. Đây đều là bạn tốt nhiều năm của Lê Thành lãng, Nghi Hi ở trong đó không khỏi có chút đột ngột, cũng may có anh đích thân giới thiệu, khi chào hỏi cũng sẽ không lúng túng.
“Thì ra đây chính là Đàm nữ lang tân nhiệm, thật xinh đẹp, con mắt nhìn người của đạo diễn Đàm Vệ Đông càng lúc càng tốt!”
“Nghi tiểu thư đã là bạn của Thành Lãng, vậy cũng chính là bạn tôi, lần sau nếu tới Hồng Kông, nhất định phải để tôi tận tình tiếp đón.”
“Thật mất mát. Hiếm khi tôi mặc trang phục lộng lẫy thế này tham dự, đại mỹ nhân lại chỉ lo nhìn chằm chằm Lê Thành Lãng, không công bằng a!”
Nghi Hi nghe được câu này có chút ngẩn ra, nhìn về hướng âm thanh truyền tới, lại bắt gặp một người đàn ông lờ đờ uể oải dựa trên ghế sofa. Anh ta đại khái cao 1m87, thắt lưng rộng chân dài, ngũ quan lập thể so với người phương Đông bình thường, giống như được điêu khắc vậy. Đây là một gương mặt anh tuấn đến mức yêu nghiệt, Nghi Hi chống lại đôi mắt màu xanh lam liền nhịn không được tim đập rộn lên, không khỏi cảm thán khó trách trên mạng nói đến mỹ nam, sẽ nhắc tới tên anh ta.
“Tống… Chào Tống tiên sinh.”
Tống Chấp chậm rì rì đứng lên, tay trái đút túi, tay phải vươn ra cầm tay cô. Mặt anh ta không biểu cảm, cô cũng theo đó mà khẩn trương, 2 giây sau đó, cô cho rằng nên buông ra, anh ta lại bỗng nhiên xoay người, trên mu bàn tay cô đặt một nụ hôn.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Tống Chấp.” Anh ta ôn nhu nói, lông mi dài quét qua bàn tay Nghi Hi.
Trương Tư Kỳ cười phun ra, “Anh phát điên cũng không xem trường hợp, đừng để Lê Thành Lãng đuổi anh ra ngoài!”
Tống Chấp nhún nhún vai, “Anh có làm gì sai sao? Đây chỉ là lễ tiết bình thường.”
Tiếng phổ thông của anh ta không quá tiêu chuẩn, lại có từ tính khó tả, lúc nhìn người khác trong mắt phảng phất chứa tình ý vô hạn, dễ như trở bàn tay liền mê hoặc người ta đầu óc choáng váng.
Nghi Hi bỗng nhiên nghĩ đến lời tối hôm trước Hạ Tâm Đồng nói, Lý Minh Tuấn cùng Hồ Vũ Tranh tính là gì, thật muốn cho cậu ấy tới đây gặp người này để cậu ấy hiểu được, đâu mới chân chính được gọi là “hưởng hết sắc đẹp nhân gian” …
Lê Thành Lãng đem biểu tình của Nghi Hi thu hết vào đáy mắt, giống như vô ý nói: “Em thích Simon?”
Nghi Hi giống như đang mộng du, “A, ai không thích anh ấy chứ…”
Tống Chấp! Đây chính là Tống Chấp a! Bất luận là vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa, chỉ cần còn giữ được khuôn mặt này, quần chúng nhân dân đều sẽ vô điều kiện tha thứ cho Tống Chấp a!
Lê Thành Lãng trầm mặc, Trương Tư Kỳ ho khan một tiếng, đem Nghi Hi kéo đến bên cạnh hỏi thăm tình hình gần đây. Tống Chấp cười xấu xa kè sát vào Lê Thành Lãng, thấp giọng nói: “Hối hận à? Đã sớm nói với cậu, để tớ đi tham gia hoạt động ở Nam Kinh. Phụ nữ chính là rất khó ngăn cản được mị lực của tớ, đừng để tiểu mỹ nhân của cậu bị tớ câu mất!”
Lê Thành Lãng không đáp lời, đi đến ban công hút điếu thuốc, Tống Chấp cũng đi qua, tự nhiên giành lấy nó, Lê Thành Lãng cũng không tức giận, lại lấy một điếu khác.
Ngón tay thon dài kẹp chặt điếu thuốc, hai người đàn ông đứng trên sân thượng, đẹp mắt như trong tạp chí. Tống Chấp nói: “Tư Kỳ có kể với tớ một chút, cậu biết đấy, cô ấy mở miệng mười câu thì chỉ có thể tin một câu, cho nên tớ vốn không ôm mong đợi gì. Chẳng qua hôm nay tới nhìn, cậu thật sự có ý với cô bé kia?”
Lê Thành Lãng cười yếu ớt, xem như thừa nhận phán đoán của anh ta. Tống Chấp lập tức hưng trí bừng bừng, “Nói xem, nói xem, cậu nhìn trúng điểm nào của cô ấy?”
Trương Tư Kỳ không biết đang nói gì, chọc cho Nghi Hi cười ánh mắt cũng cong lên. Hôm nay cô mặc váy ngắn, khi ngồi xuống lại lộ ra một phần, phơi bày đôi tất chân ren màu đen, Lê Thành Lãng qua thấu kính thấy một màn này, cảm thấy không khí bên ngoài cũng trở nên ngột ngạt. Nâng tay nới lỏng cà vạt một chút, lúc này mới nói: “Cô ấy rất đẹp.”
“Người đẹp hơn cô ấy không phải… Được rồi, đẹp hơn cô ấy tương đối ít, nhưng cũng bởi vì điều này?”
“Cô ấy còn rất thông minh.”
“Không còn nữa?”
Lê Thành Lãng có chút bất đắc dĩ, “Cậu còn hy vọng tớ nói gì đây?”
Tống Chấp buông tay, “Đừng chê tớ bà tám, chủ yếu là do cậu cung cấp tư liệu chưa có gì đột phá, khó mà làm cho người khác tin phục. Không có lý do đặc biệt gì sao?”
Trong phòng làn khói trắng bay lên lượn lờ, Lê Thành Lãng nhìn sườn mặt Nghi Hi, mặt mày nổi lên cân nhắc, “Không biết vì sao, cô ấy luôn đem cho tớ một cảm giác rất quen thuộc, giống như… Giống như bọn tớ đã sớm gặp nhau trước kia…”
Đây là cái lý do gì vậy?
Tống Chấp cạn lời, “Vậy cậu quyết định khi nào xuống tay? Luận về theo đuổi phụ nữ, tớ chính là cao thủ, có thể giúp cậu đưa ra chủ ý.”
Lê Thành Lãng nghiêng đầu nhìn anh ta, một lát sau dụi tắt điếu thuốc, thản nhiên nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ cảm thấy cô ấy không tồi.”
Không hơn.
Kế tiếp không khí rất hòa hợp, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, Nghi Hi không nói nhiều, chủ yếu là nghe bọn họ nói, nếu luôn được tham dự hội nghị thưởng thức sắc đẹp này, sẽ cảm giác nhân sinh vô cùng viên mãn. Vì kích thích Hạ Tâm Đồng, cô còn gửi ảnh cô chụp cùng Tống Chấp qua, bên kia một trận quỷ rống quỷ kêu, kéo tay áo nói muốn xé cô ra, cuối cùng suy xét đến tình nghĩa chị em của hai người, miễn cưỡng đề xuất điều kiện hòa giải, “Mang về cho tớ một tấm hình có chữ ký của nam thần, không có chữ thì có dấu hôn cũng được, tớ không kén chọn. Mang về đây tớ liền tha thứ cho cậu.”
… Hãy đợi đấy.
Đến 8 giờ, đề tài không biết thế nào chuyển đến kinh nghiệm xuất đạo, Trương Tư Kỳ nói: “Vẫn là Thành Lãng vận may tốt, bộ phim đầu tiên là tác phẩm của đạo diễn Từ Hoa, kết hợp với cô Thẩm Nhất Lộ. Kia là thời hoàng kim của cô Thẩm, hiện tại tôi vẫn còn nhớ được hình ảnh chị ấy mặc sườn xám dựa trên cửa sổ, quá đẹp, nam sinh lớp tôi đều mê luyến chị ấy!”
“Em cũng mê luyến chị ấy?” Tống Chấp hỏi.
Trương Tư Kỳ thâm trầm thở dài, “Em muốn biến thành chị ấy.”
Có nhà làm phim bỗng nhiên nghĩ tới, “Đúng rồi, hôm nay cô Thẩm không phải đang ở Bắc Kinh sao? Thành Lãng, không phải cậu với cô ấy rất thân sao, gọi điện thoại qua hỏi thăm ân cần một tiếng?”
Lê Thành Lãng nói: “Cả năm không gặp, đột nhiên gọi điện thoại tới, chị ấy lại cho rằng tôi muốn quà sinh nhật.”
Trương Tư Kỳ chống đầu cười, Tống Chấp nói: “Thành Lãng vận khí tốt, Nghi tiểu thư vận khí cũng không tồi, Đàm nữ lang vạn chúng chú mục, khởi điểm rất cao.”
Nghi Hi khiêm nhường cúi đầu, Tống Chấp lại bỗng nhiên ghé sát vào, gần như muốn dính vào. Nghi Hi bị động tác của anh làm hồ đồ, cũng không dám động một chút, chỉ thấy Tống Chấp nghiêm chỉnh nhìn cô một hồi, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ mỹ nhân phương Đông đều có điểm giống nhau? Nghi tiểu thư cô nhìn qua, có chút giống cô Thẩm…”
Trương Tư Kỳ nghe vậy cũng nhìn qua, “Giống sao? A, hình như có điểm giống thật! Mắt, hay là mũi?”
Nghi Hi biểu tình cứng ngắc, vừa mới nghĩ giải thích, điện thoại di động của Lê Thành Lãng lại vang.
Sau khi anh thấy dãy số có chút kinh ngạc, đi đến trước cửa sổ sát đất nhận điện, tuy rằng có khoảng cách, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói của anh, “… Vâng, hôm nay là sinh nhật của tôi. Cũng không phải tuổi chẵn, cho nên không có chúc mừng linh đình… Không phải chị có lịch trình sao, tôi nào dám quấy rầy… Chị nói thật? Được được, vậy tôi liền đợi chị đại giá.”
Cúp điện thoại, anh xoay người, phát hiện cả phòng đều hiếu kỳ nhìn mình. Do dự một chút, anh khẽ mỉm cười, “Như mọi người mong muốn, cô Thẩm Nhất Lộ đang ở dưới lầu, 5 phút sau sẽ lên đây. Ai muốn ký tên thì chuẩn bị tốt giấy vở đi.”
HẾT CHƯƠNG 23