Mục lục
Ánh Sao Chờ Đợi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghi Hi sững sờ, “Có ý gì?”

Lê Thành Lãng không nói gì, Nghi Hi nhíu mày, “Lê Thành Lãng… Anh sẽ không nghĩ, không phải anh hi vọng là sẽ công khai đi?”

“Không thể sao?”

Anh lại còn hỏi lại, Nghi Hi không biết nên trả lời thế nào, muốn nói trực tiếp lại sợ hãi chọc anh không vui. Chuyện này bọn họ đã từng bàn bạc, nhưng Nghi Hi vẫn cho là giấu diếm đến lúc thừa nhận, nhưng anh lại không phải nghĩ như vậy?

Cô cực kỳ rối rắm, cuối cùng vẫn là anh nở nụ cười trước, “Đừng khẩn trương. Anh hiểu rõ cân nhắc của em, cũng không phải anh nói hiện tại liền muốn công khai, chỉ là Tiểu Hi, anh muốn cho em biết thái độ của anh. Bất luận là lúc nào, chỉ cần em cảm thấy thích hợp, chúng ta đều có thể công khai.”

Tính tình của Nghi Hi quá mức cao ngạo, ngay cả hào quang của Thẩm Nhất Lộ cũng không bằng lòng chạm vào, đương nhiên cũng không hi vọng bị nói thành là dựa vào đàn ông mà thượng vị. Thân phận của hai người chênh lệch quá lớn, nếu như hiện tại tuyên bố chuyện tình cảm, dĩ nhiên Nghi Hi phải nhận được càng nhiều ánh sáng chú ý, nhưng đồng thời cũng bị dán lên danh hiệu bạn gái Lê Thành Lãng, kỳ thật bất lợi đối với sự phát triển của cô. Hơn nữa bản thân cô phi thường có thực lực, tình thế phát triển hai năm qua rất mạnh, không dựa vào những tin tức bên lề này cũng có thể xuất đầu lộ diện một cách xinh đẹp.

Nghi Hi cảm thấy trong lòng ấm áp, “Em biết. Lê Thành Lãng, anh có thể thấu hiểu như vậy, em rất cao hứng.”

Lê Thành Lãng nhìn máy vi tính trước mặt, phía trên đang hiển thị trang chủ weibo của Nghi Hi, ngày hôm qua cô đăng 3 tấm hình chụp trên tạp chí, cô gái mặc váy trắng cười tươi đứng trên bãi cỏ lớn, hoạt bát như trẻ con vậy.

Anh nói: “Chỉ cần em vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng.”

Chất giọng trầm thấp, Nghi Hi giữ điện thoại di động ngồi ngốc nửa ngày, rốt cục đỏ mặt vùi đầu vào trong chăn… o(*////▽////*)q

Đêm nay mười lăm tháng Giêng, Nghi Hi xuất hiện một cách hoa lệ tại đài truyền hình thủ đô, mặc lễ phục phong cách sứ thanh hoa biểu diễn 《 Thử tâm vô ngần 》, trang điểm cổ điển thanh lệ khuynh đảo quần chúng. Mà giọng hát của cô cũng cho rất nhiều quần chúng kinh hỉ, tuy rằng luận về kỹ thuật thì thua kém xa ca sĩ bản gốc, nhưng thắng về âm thanh ôn nhu. Yêu cầu của quần chúng đối với ca sĩ không phải chuyên nghiệp vốn thấp hơn một ít, hơn nữa từ lời ca phát ra từ miệng Nghi Hi, càng giống như Võ Mị Nương tự thuật, làm cho quần chúng càng thêm nhập tâm vào cảm xúc.

Tiết nguyên tiêu này Lê Thành Lãng ở nhà bác cả, trước TV, Lê Hiểu Huyên bị mê hoặc đến mức chết đi sống lại, bưng mặt nói: “Nữ thần của em lại còn biết ca hát! Hát còn dễ nghe như vậy! Anh trai, mấy năm trước anh biểu diễn ở tiết mục cuối năm em vẫn còn nhớ, căn bản không thể so sánh với nữ thần của em!”

Đây chính là điển hình cho antifan, khen người này còn nhất định phải giẫm lên người kia, chỉ có thể vui mừng Lê Hiểu Huyên không thích đi trên mạng viết topic, bằng không xác định chắc chắn sẽ kéo theo vô số cừu hận cho Nghi Hi.

Lê Thành Lãng bình tĩnh chạm cốc cùng bác cả, “A, anh đã nghe qua phiên bản còn tốt hơn. Đêm nay cô ấy phát huy bình thường.”

Lê Hiểu Huyên: “Anh đừng nói phét nữa, dựa vào đâu mà nữ thần của em phải hát cho anh nghe? Hay là nói hai người đã từng đi KTV cùng nhau?”

Lê Thành Lãng nhớ lại thanh xướng đêm đó của bạn gái, cười cao thâm khó lường, “Không phải ở KTV, chỉ là hát cho một mình anh nghe.”

Lê Hiểu Huyên: “… Tới cùng là chuyện gì anh nói rõ ràng đi!”

Khổ mệnh fan Kiệt Hi CP bị anh trai nói không rõ ràng làm cho lo lắng đề phòng, Lê Thành Lãng bắt nạt em gái xong lại tiêu tiêu sái sái đi. Nghi Hi nghe nói anh quay về trường học hai tuần, khiến một đám sinh viên vây xem tại ngoài phòng học, âm thanh chụp ảnh của điện thoại di động vang lên chưa từng ngừng lại.

Hạ tuần tháng 3, Nghi Hi lại thu hoạch một phần kinh hỉ, nhờ vai Liễu Cơ trong 《 Đoạt cung 》 cô giành được danh hiệu Diễn viên mới xuất sắc nhất của giải thưởng điện ảnh châu Á. Cộng thêm giải Kim Mã trước đó, trong tay Nghi Hi liền có hai giải thưởng người mới có phân lượng, tâm tình vui vẻ đến mức phá lệ chấp thuận chính mình nhiều ăn thêm nửa phần bánh ngọt.

《 Nhớ mãi không quên 》 xác định ra mắt ngày 28 tháng 4, Nghi Hi và Hứa Mộ Châu cũng bắt đầu giai đoạn hoạt động trước tuyên truyền, hai người thường xuyên phải gặp mặt. Đại khái là quá thân, Hứa Mộ Châu rất nhanh liền phát hiện cô thay đổi, ngày nào đó sau khi kết thúc hội, hắn giống như vô ý hỏi han: “Em và thầy Lê… Hai người còn tốt chứ?”

Nghi Hi vốn định phủ nhận, nhưng thấy ánh mắt của Hứa Mộ Châu, lại quyết định ăn ngay nói thật, “Em và anh ấy ở cùng một chỗ.”

Sớm có tâm lý chuẩn bị, Hứa Mộ Châu cũng không quá kinh ngạc, chỉ là tâm tình vẫn không thể ngăn ngừa nặng nề.

“Em suy xét rõ ràng? Dù sao quan hệ giữa em và anh ta… Anh ta biết em là ai sao?”

“Ừ, anh ấy biết, em cũng suy xét rõ ràng. Chúng em đều rất rõ ràng chúng em đang làm cái gì.”

Hắn không nói gì nữa, Nghi Hi nói: “Chẳng qua tạm thời chúng em không quyết định công khai, anh phải muốn giúp đỡ giữ bí mật nga.”

Hứa Mộ Châu đút tay vào túi, nở nụ cười thật nhạt, “Yên tâm đi.”

Hắn xoay người lên xe bảo mẫu của chính mình, Nghi Hi nhìn bóng lưng hắn, yên lặng hi vọng tin tức này có thể làm cho hắn mau chóng để xuống.

Ngày 28 tháng 4, 《 Nhớ mãi không quên 》 rốt cục chính thức đổ bộ các cụm rạp trên cả nước. Bởi vì nguyên tác sớm đã nổi tiếng 7, 8 năm, fan và người qua đường của nó cũng khá nhiều, hơn nữa do Hứa Mộ Châu và Nghi Hi – hai thần tượng đang nổi đóng chính, trong lúc nhất thời thu hút được vô số ánh mắt.

Lê Hiểu Huyên đi xem cùng Hạ Viện – bạn đồng nghiệp, trước lúc màn hai người còn đang thảo luận, theo cái nhìn của Lê Hiểu Huyên, doanh thu phòng vé chắc sẽ không thấp, chí ít có thể phá hai tỷ, nhưng Nghi Hi có phải sẽ đạt được danh tiếng tốt đẹp giống như các tác phẩm trước kia hay không, cô không xác định được.

Nói thật ra, mấy năm nay trên thị trường phim điện ảnh về đề tài thanh xuân quá nhiều, ngay từ đầu quần chúng còn cảm thấy tươi mới, càng về sau liền thẩm mỹ mệt mỏi. Tuy rằng vẫn là có rất nhiều người tới xem, nhưng mọi người nhao nhao mở ra hình thức mắng chửi, cho nên mấy bộ phim gần đây có doanh thu phòng vé về danh tiếng lại thấp.

Tuy rằng biết thân là diễn viên, không thể mỗi một tác phẩm đều được khen ngợi, nhưng nếu như phim của Nghi Hi không hấp dẫn, Lê Hiểu Huyên cảm thấy chính mình cũng sẽ thất vọng. Nữ thần của cô rõ ràng ưu tú như vậy, nếu như cột vào với phim nát bét, quả thực là vũ nhục đối với cô ấy!

Cuối cùng cô an ủi chính mình, “Cho dù phim không hay, nể mặt Nghi Hi và Hứa Mộ Châu phiếu này cũng giá trị! Phim thương nghiệp vốn dễ dàng bị chửi, đừng quá khẩn trương.”

Hạ Viện là fan của truyện 《 Nhớ mãi không quên 》, nghe vậy thể hiện cái nhìn của chính mình, “Hiện tại tớ chỉ lo lắng Nghi Hi có thể diễn ra cảm giác Kỷ Niệm không. Tuy rằng Hiểu Huyên cậu là fan của cô ấy, tớ cũng thừa nhận diễn xuất của cô ấy không tồi, nhưng chung quy tớ không có cách nào tưởng tượng ra người thực đóng Kỷ Niệm. Trong lòng chu sa chí, tớ thật là thấp thỏm a… Nếu cậu không khuyên tớ, hôm nay tớ sẽ không tới!”

Hai cô gái tâm tư khác nhau, mà phòng chiếu tối xuống, điện ảnh cũng chính thức bắt đầu.

Giống như các phim điện ảnh đề tài thanh xuân khác, 《 Nhớ mãi không quên 》 cũng chọn dùng hình thức nghịch thuật, vai nam nữ chính trong phim ngay từ đầu là 27 tuổi. Trong phường gốm sứ trang hoàng trang nhã, Nghi Hi mái tóc dài cuốn lọn nhỏ, đeo tạp dề màu trắng, đang ngồi trước chỗ đồ sư chưa nung đặt trên chiếc máy làm gốm chạy bằng điện. Trên màn ảnh lớn, sườn mặt của cô nhàn nhã tú lệ, con ngươi đen trầm tĩnh như nước, bàn tay trắng như tuyết đang xoay tròn đồ sứ chưa nung, hình ảnh xinh đẹp đến mức cắt ra làm thành phim quảng cáo chế tác gốm sứ.

Bởi vì đã biết qua diễn xuất của Nghi Hi trong 《 Nữ hoàng 》, mọi người đối với suy diễn của cô cho nhân vật lớn hơn mình 5 tuổi không có nhiều nghi ngờ chất vấn, nhưng mà chân chính thấy cô hóa trang thục nữ tao nhã thế này, vẫn là kinh hãi nhảy dựng. Tạo hình là dễ dàng thay đổi, nhưng khó được là khí chất và ánh mắt của cô, đều làm cho người ta tin tưởng đây chính là cô nàng thành thị năm nay gần 30, ôm ấp tình cảm và tâm tư văn nghệ nhỏ bé.

Tiếp đó phim nhanh chóng dùng cắt màn ảnh, nói về cuộc sống mỗi ngày của Kỷ Niệm. Cô ở trên con đường này mở tiệm gốm sứ thủ công, thiết kế các loại đồ sứ xinh đẹp, không tính giàu có nhưng ngày cũng qua được. Bởi vì vẫn luôn độc thân, chung quy có hàng xóm giới thiệu đối tượng cho cô, lại đều bị cô dùng các loại phương pháp từ chối khéo. Cô đối đãi với mọi người hòa khí ôn nhu, ánh mắt lại thường xuyên để lộ ra sự thẫn thờ, Hạ Viện kinh hỉ phát hiện, trạng thái như vậy giống y như đúc với Kỷ Niệm trong sách!

Bởi vì tưởng niệm mối tình đầu, bởi vì tổn thương kia thật sự khắc sâu vào trong lòng, cho nên dù là lúc vui vẻ nhất, cô cũng tiếc nuối.

Lại là một buổi chiều làm đồ sứ, cánh cửa bị đẩy ra, âm thanh êm tai của chuông gió vang lên. Nghi Hi mỉm cười xoay người, trong miệng nói hoan nghênh ghé thăm, lại cứng đờ khi nhìn rõ người tới.

Hứa Mộ Châu đóng Bạch Tuyền âu phục giày da, thành thục ổn trọng, tay trái của hắn cầm cặp công văn, ánh mắt ngơ ngẩn bỏ quên trên người Nghi Hi. Cô còn đeo tạp dề, trên tay là bùn dơ bẩn, nhưng cô lại không hề phát hiện ra chút nào, chỉ là mở to hai mắt nhìn hắn.

Trong một khung cảnh khác, hai người yên lặng đối diện, chỉ có chuông gió còn đang không ngừng lay động.

“Bạch Tuyền, là anh?” Kỷ Niệm rốt cục mở miệng, bốn chữ lại trộn lẫn vô số cảm xúc phức tạp.

Bạch Tuyền: “Là anh. Tiểu Niệm sao em lại có thể ở chỗ này, không phải nói xuất ngoại sao? Chẳng lẽ nào, em chính là chủ của cửa tiệm này sao?”

Cô có chút hỗn loạn cúi đầu, “Đúng vậy, hiện tại em đang mở cửa tiệm này… Anh tới nơi này, là muốn làm vật gì đi?”

Không thể không nói, cảm giác của Hứa Mộ Châu và Nghi Hi trước mắt quá đúng! Sự xấu hổ lúng túng của người yêu cũ cửu biệt trùng phùng, ngũ vị tạp trần này, muốn nói mà ngừng, chermistry giữa hai người hoàn toàn chính xác, Hạ Viện gần như muốn hoài nghi bọn họ thật sự từng có một đoạn tình cảm!

Tiếp đó sau khi hàn huyên mấy câu, Bạch Tuyền liền nói cáo từ, Kỷ Niệm yên lặng ở trong tiệm phát ngốc mấy giờ, rốt cục thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà. Nhưng không nghĩ rằng Bạch Tuyền lại xuất hiện trước cửa, nói muốn đưa cô về, cuối cùng lại đưa cô ra bờ biển.

Hai người tản bộ ở trên bờ cát, gió biển thổi động mái tóc dài và váy của cô, Kỷ Niệm nhìn người đàn ông phía trước, rốt cục lộ ra nụ cười chân thành.

Cô vui vẻ với việc được gặp lại đối lại hắn, nhưng hắn lại nói với cô, “Thật ra buổi chiều anh đưa em làm cái hộp, là có công dụng đặc biệt.”

Cô có dự cảm chẳng lành, hắn thở sâu, “Anh muốn cầu hôn, chuẩn bị dùng nó đựng nhẫn cưới. Bạn gái anh thích những đồ vật nhỏ độc đáo.”

Gió biển từng trận, khăn quàng cổ của Kỷ Niệm thuận đó tung bay, cô nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng. Đây là người mà cô quen biết đó sao? Cô chờ nhiều năm như vậy, nhưng rốt cục gặp nhau, hắn lại nói với cô, hắn muốn cưới người khác.

Âm thanh trầm thấp của đàn dương cầm vang lên, biển khơi tối om om một mảnh, giống như tâm tình của cô. Dưới màn đêm, nước biển dần dần biến xanh, hình ảnh cũng sáng ngời lên. “Nhớ mãi không quên” bốn chữ xuất hiện giữa màn ảnh lớn, hết thảy trở lại 11 năm trước.

Là tiểu thuyết từ 7 năm trước, rất nhiều tình tiết của 《 Nhớ mãi không quên 》 hiện tại xem ra có lẽ không đủ tươi mới, nhưng thắng trong việc khắc họa tình cảm tinh tế. Thật ra nhiều tiểu thuyết kinh điển như vậy hiện tại xem lại, tình tiết chủ yếu đều không có ý tứ gì, khác biệt chỉ ở chỗ tác giả có rót đủ tâm huyết vào cho nó không.

Khác với sự hờ hững nhã nhặn sau khi trưởng thành, 16 tuổi Kỷ Niệm là cô nương mẫn cảm mà quái gở. Thành tích của cô ưu tú, lại không thích giao tiếp với bạn học, lại bởi vì xinh đẹp quá mức, cho nên các nữ sinh hiểu lầm là cô cao ngạo, liên hợp cô lập cô. Trong trường học Kỷ Niệm gần như là không có bạn bè.

Khi quay phim Nghi Hi vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, lại quay về đóng học sinh trung học, mặc đồng phục học sinh rất có thiên hướng về đặc sắc ống tay áo quần dài, tâm cũng là mệt mỏi được không nghĩ say. Nhưng mà dù là y phục xấu thành như thế, còn buộc đuôi ngựa nhạt như nước, dung mạo của cô cũng vô cùng đẹp mắt. Làn da trong suốt như lòng trắng trứng, ánh mắt sạch sẽ thấu triệt, ánh mắt khi nói chuyện với nam sinh ngượng ngùng nhát gan, quả thực có thể kích thích tất cả ý muốn bảo vệ của đàn ông!

Lê Hiểu Huyên không nhịn được nói với Hạ Viện: “Cũng là Nghi Hi diễn, đổi lại là một người khác, tớ cũng không thể lý giải nữ sinh vì cái gì cô lập cô ấy. Xinh đẹp thành như vậy cho nên bị cô lập, có lý có lý, tràn đầy sức thuyết phục!”

Trái ngược với Kỷ Niệm, 16 tuổi Bạch Tuyền là chàng trai hư hỏng nghịch ngợm gây chuyện, mỗi ngày đều làm cho thầy cô đau đầu, nhưng lại có một đám bạn bè. Cảm giác Hứa Mộ Châu đem chàng thiếu niên khắc họa rất tốt, ánh mắt tràn ngập sức sống, nụ cười tùy ý hưng phấn, hắn cưỡi xe đạp xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ Hạ Môn, giống như mỗi người chúng ta đã từng không lo không nghĩ.

Bạch Tuyền và Kỷ Niệm căn bản là người của hai thế giới, một năm bạn học nói chuyện không vượt quá 3 câu, cuối cùng lại bởi vì Bạch Tuyền xem không quen Kỷ Niệm bị tên côn đồ dây dưa, giúp cô đuổi đối phương đi, lúc này mới thay đổi quan hệ đôi bên.

Dưới ánh sáng mặt trời tươi đẹp, Kỷ Niệm lần đầu tiên nghiêm chỉnh đánh giá nam sinh trước mặt, trước đây cô chỉ cảm thấy đối phương là người nổi tiếng phiền toái. Trên mặt nam sinh còn có vết thương, lại thờ ơ như không nhặt cặp sách lên, muốn cáo từ. Rốt cục cô nói: “Mặt cậu… Cậu bị thương.”

“À, chuyện nhỏ. Tôi tùy tiện làm một chút là được.”

Cô lại kiên trì, “Cậu bị thương. Trong nhà tôi có thuốc, để tôi giúp cậu bôi thuốc đi.”

Nam sinh ngẩn người, khi chạm phải ánh mắt xinh đẹp của cô gái, không khống chế nổi đỏ mặt.

Tình tiết kế tiếp thuận lý thành chương, Kỷ Niệm và Bạch Tuyền trở thành bạn bè, cô kết giao với bạn bè dưới sự trợ giúp của hắn, mà cô cũng bắt đầu đốc thúc hắn học tập. Phân đoạn này tiết tấu nhẹ nhàng thú vị, Nghi Hi thể hiện, lột tả hoàn mỹ quá trình cô gái quái gở từng chút một thay đổi chính mình, tinh tế tỉ mỉ tận xương khắc họa làm cho người ta không nhịn được vui vẻ vì mỗi một chuyển biến của cô.

Quan hệ của hai người càng lúc càng thân mật, cũng rước lấy các loại vấn đề, có bạn học chạy đến chỗ thầy cô mật báo, nói bọn họ đang yêu đương, nhưng tại phòng làm việc Bạch Tuyền lại một mực khẳng định đó chỉ là lời đồn, sống chết không cho thầy cô đi tìm Kỷ Niệm tới đây.

Hắn lo lắng Kỷ Niệm biết được sẽ sợ hãi, hắn muốn dùng cách của chính mình để bảo vệ cô, nhưng thật ra Kỷ Niệm đã sớm biết. Cô một mực ở ngoài phòng học chờ hắn, sau đó không để ý tới ánh mắt của các bạn học kéo hắn đến ban công tầng hai.

“Mẹ cho mình đi thi ở đại học Hạ Môn, cậu cũng thi ở nơi này được không? Chúng ta cùng học một trường, nếu như cậu làm được, mình sẽ đáp ứng với cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Nam sinh vừa mới bị giáo huấn còn có chút ngốc nghếch mơ hồ.

Cô gái kiên định nói: “Chuyện gì cũng được. Chỉ cần là cậu hi vọng, mình đều đáp ứng.”

Cô biết, cô đương nhiên biết hắn thích cô. Mà trải qua những ngày này, cô cũng muốn ở cùng một chỗ với hắn, cho nên cô cùng hắn ước hẹn, cho dù lên đại học cũng không tách ra.

Bạch Tuyền bắt đầu hăng hái đọc sách, Kỷ Niệm vẫn giúp hắn, do bài vở càng lúc nàng nặng nề, bạn cùng lớp cũng không tiếp tục làm một số chuyện nhàm chán kia nữa. Mọi người thay đổi phá lệ đoàn kết, mục tiêu đều là thi lên đại học. Phân đoạn này được quay vô cùng chân thật, khi xem khán giả đều nhớ đến thời trung học của chính mình, một năm khó quên như thế, tối tăm giống như ngày mai chính là đoạn cuối của thế giới, nhưng lại tươi sáng gần như chỉ cần nỗ lực, bạn liền có thể thay đổi thế giới.

Bạch Tuyền hết sức cố gắng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thi đỗ đại học Hạ Môn, chỉ có thể học tại một trường một cái nhị bản trường học, mà Kỷ Niệm lại phát huy vượt xa người thường đỗ đại học Bắc Kinh.

Một ngày trước khi xuất phát đến trường, bọn họ cùng nhau ra ngoài chơi, hắn đưa cô đi làm gốm sứ, tay nắm tay dạy cô làm đồ gốm sứ chưa nung thế nào. Bọn họ chơi vui vẻ như vậy, dường như quên mất rất nhanh sẽ phải chia tay. Buổi tối hắn đưa cô về nhà, Kỷ Niệm lên lầu trước giữ chặt tay hắn, nói khẽ: “Mình đáp ứng cậu.”

“A?”

Cô mỉm cười, lại còn có phần khẩn trương, “Ước hẹn trước khi thi vào đại học, nguyện vọng của cậu với mình, mình đáp ứng cậu. Tuy rằng cậu không có hoàn thành mục tiêu, nhưng mình cũng không đi đại học Hạ Môn, cho nên huề nhau.”

“Nhưng mình còn chưa nói là chuyện gì…”

Cô kiễng chân lên, hôn một cái thật nhanh dưới cằm hắn, “Mình đoán đúng chưa?”

Hắn đứng ngốc ở chỗ ấy, mà cô rốt cục không chịu được, chạy thật nhanh lên lầu. Còn chưa mở cửa nhà ra, liền nghe được tiếng hoan hô mừng rỡ như điên của chàng trai, cô cũng không nhịn được đỏ mặt nở nụ cười.

Bầu trời sao đêm nay đẹp như thế, tuổi trẻ chúng ta đều cho rằng yêu nhau thì sẽ mãi mãi ở cùng một chỗ.

Nội dung sau đó của bộ phim chia thành hai tuyến, bọn họ từng ngừoi đến trường đại học, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, mà biến cố cũng theo đó xảy ra.

Hạ Viện vẫn cảm thấy, sẽ xuất hiện nhiều bài hát văn chương về yêu xa như vậy không phải không có đạo lý, dù sao phân đoạn này của 《 Nhớ mãi không quên 》 bất luận là tiểu thuyết hay kịch bản đều vô cùng chân thật. Hai người tuy rằng yêu đối phương, nhưng bọn họ chung quy là không thể ở cùng một chỗ, gặp được những người không giống nhau, trải qua những chuyện không giống nhau, dần dần, lời có thể nói càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ có thể nhớ lại trước kia.

Nhưng Kỷ Niệm vẫn còn kiên trì, cô vẫn nhớ thiếu niên đó đã kéo mình ra khỏi âm u, nếu như không phải hắn, cô không thể có cuộc sống bây giờ. Có lẽ cô vẫn là nữ sinh quái gở khiến mọi người chán ghét. Cho nên dù đạt được cơ hội trao đổi xuất ngoại, cô cũng quyết định bỏ qua, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ trở lại Hạ Môn, trở lại bên cạnh Bạch Tuyền.

Nhưng Bạch Tuyền lại thay lòng đổi dạ.

Hắn ở đại học thích cô gái khác, đặc biệt ngồi mười mấy tiếng xe lửa tới nói với cô chuyện này. Kỷ niệm sớm đã trở nên tự tin giỏi giang lại một lần nữa khóc đến không còn hình tượng, cô ngồi ở trên mặt đất, không dừng lại hỏi hắn vì sao, chật vật giống như một đứa trẻ.

Bạch Tuyền cũng đang khóc, hắn muốn kéo tay cô, rồi lại không dám chạm vào cô. Hắn không ngừng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi Tiểu Niệm. Anh cũng không biết vì sao. Chỉ là chúng ta đã không còn cách nào. Thật sự không còn cách nào …”

Thanh xuân của Kỷ Niệm tại đêm nay kết thúc.

Từ nay cô cắt đứt mọi liên hệ cùng Bạch Tuyền, dựa theo thầy hướng dẫn sắp xếp xuất ngoại trao đổi, rồi cuối cùng lại buông tha cho cơ hội ở lại nơi đó, quay về thành phố mà chính mình đã lớn lên.

Cô có được bằng cấp đẹp như vậy, từng đi làm qua tại các công ty lớn, cuối cùng lại làm bà chủ nhỏ của một cửa hàng gốm sứ. Cũng thử kết giao mấy người bạn trai, nhưng mỗi lần đều là cô chủ động chia tay, bởi vì cô sợ hãi. Tình cảm tốt đẹp như thế đều có thể thay đổi, cô không biết có một ngày cô lại sẽ bị vứt bỏ, cho nên một khi xuất hiện nguy cơ, cô vẫn là người buông tay trước.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Kỷ Niệm cô độc sống đến 27 tuổi, cho đến khi Bạch Tuyền lần nữa xuất hiện trước mặt cô, mang theo tin tức kết hôn của hắn.

Phần sau của tiểu thuyết còn độ dài không ngắn, phim điện ảnh lại sửa sang phần lớn, chỉ lưu lại vài tình tiết.

Kỷ Niệm làm xong hộp nhẫn cho Bạch Tuyền, mà khi hắn tới lấy, cô cười nói: “Còn nhớ không? Trước kia anh đưa em đi làm gốm sứ, không nghĩ rằng sau nhiều năm như vậy, em có thể tự tay làm hộp nhẫn cho anh.”

“Chuyện lâu như vậy, em lại còn nhớ được? Nếu không vì cái hộp này, anh còn không biết em đã quay về Hạ Môn.”

Cô nói: “Rất nhiều chuyện em đều nhớ, chẳng qua hiện tại suy nghĩ lại, có lẽ không nên nhớ được rõ ràng như vậy.”

Trầm mặc khoảng khắc, cô bỗng nhiên nói: “Bạn gái anh, là cái người lúc trước đó sao?”

Hắn phản ứng một chút mới rõ cô đang nói gì, lập tức trở nên lúng túng, “Không, không phải. Sau khi anh và cô ấy tốt nghiệp hai năm liền chia tay, cô ấy muốn xuất ngoại, nhưng anh muốn ở lại trong nước, cho nên…”

Kỷ Niệm à lên một tiếng, không hề phát biểu cái nhìn. Bạch Tuyền bỗng nhiên lại nói: “Tiểu Niệm, thật ra năm đó, anh vẫn muốn nói với em một tiếng xin lỗi. Chuyện ban đầu, hi vọng không làm cho em quá khổ sở.”

Cô nhìn hắn thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng cười, “Không, từ sớm em đã không còn khổ sở. Đó đều là những chuyện đã qua.”

Bạch Tuyền cầu hôn thuận lợi thành công, mời Kỷ Niệm tham gia lễ cưới, cô lại từ chối. Ngày hắn kết hôn, một mình cô đi qua rất nhiều nơi bọn họ đã từng tới. Con đường hắn lần đầu tiên cứu cô, hiện tại đã thay đổi lớn; trường cấp 3 cũng xây dựng thêm, chẳng qua còn có thể nhìn ra bóng dáng từng có; cô còn tới căn nhà trước kia, cô trở lại Hạ Môn mấy năm liền chuyển sang nhà mới, nơi này cũng bán cho người khác, 10 năm trước Bạch Tuyền thường xuyên trốn ở chỗ này, chờ cô cùng đi đến trường.

Kỷ Niệm đứng dưới lầu một lát, sau đó từ trong túi áo lấy ra một vật bằng gốm, là một trái tim. Đây là vật hắn tự tay làm cho cô trước kia, thủ công vụng về, lại được cô coi như vật báu. Sau khi chia tay cô vốn định vứt nó, nhưng cuối cùng lại giữ đến hôm nay.

Khẽ mỉm cười, cô nghiêng bàn tay, đồ sứ cũng rơi xuống mặt đất. Vỡ tan bắn ra tứ phía, cô kinh ngạc thấy giữa những mảnh vụn lại có tờ giấy nho nhỏ.

Giống như dự đoán ra cái gì, cô nửa quỳ trên mặt đất nhặt lên, sau đó thấy dòng chữ quen thuộc: “Tiểu Niệm thân mến, đây là bí mật nhỏ mình giấu ở bên trong, chờ ngày chúng ta kết hôn, mình sẽ đích thân cùng cậu mở nó ra. Đến lúc đó mình sẽ lớn tiếng nói với cậu, bà xã, anh yêu em!”

Cô không biết hắn tìm cơ hội lúc nào giấu tờ giấy vào trong, cũng không biết dự định ban đầu của hắn, nhưng thấy chữ viết trên đó, hốc mắt cô bỗng nhiên liền ướt át.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, âm sai dương thác, cô thật sự mở nó ra trong ngày kết hôn của hắn, nhưng cô đâu cũng đã không phải cô.

Trước mặt là hàng hiên quen thuộc, cô nhắm mắt lại mắt nhớ về 9 năm trước, cô ở chỗ này làm thế nào hôn chàng trai mình thích. Mấy năm nay cô đã từng hối hận vô số lần, có lẽ đêm đó, cô không nên làm như vậy. Không có bắt đầu, dáng vẻ của hắn vĩnh viễn có thể tốt đẹp nhất tỏng ký ức, cô cũng sẽ không thất vọng đối với tình yêu như vậy. Nhưng giờ khắc này, cô lại vui mừng, vui vì trong quá khứ bọn họ đã từng yêu nhau như thế.

Cô mãi mãi nhớ đêm đó, nước mắt của cô và nước mắt của hắn, hắn chật vật như thế, cô biết hắn cũng đang hận chính mình, vì cái gì không thể tiếp tục thích cô. Trước đó bọn họ không có hiểu lầm, cũng không máu chó có kẻ thứ ba, chỉ là bọn họ tách ra quá lâu, mà hắn trong quá trình này thích người khác.

Bọn họ bại bởi thời gian và khoảng cách.

Thật ra cô chưa từng hận hắn, nhiều năm trôi qua nhớ mãi không quên chẳng qua là chấp niệm vây khốn, mà bây giờ, hắn tự tay dẫn cô đi ra. Chàng thiếu niên của cô hôm nay sẽ kết hôn, mà cô cũng có thể để xuống quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.

Thước phim cuối cùng, là ánh mặt trời tươi đẹp sáng lẹn, cửa trường học, Kỷ Niệm nổi lên dũng khí nói với Bạch Tuyền: “Về sau chúng ta cùng nhau về nhà đi, giống như cậu nói, chúng ta là bạn bè.”

Trước hàng hiên già cỗi, Kỷ Niệm 27 tuổi mỉm cười nhìn bầu trời, âm thanh mềm nhẹ phảng phất nói hết một giấc mộng, “Bạch Tuyền, tạm biệt. Cám ơn anh đã chỉ em nhiều điều, nhưng từ nay về sau, rốt cuộc chúng ta không còn liên quan gì. Mối tình đầu của tôi. Tạm biệt.”

Ánh đèn sáng lên, hốc mắt Lê Hiểu Huyên đỏ lên. Bộ phim này gợi lên rất nhiều hồi ức của cô, mối tình đầu thời cấp 3 hiện tại còn cùng cô oán hận lẫn nhau, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy, có lẽ có thể thử để xuống, dù sao hắn cũng đã từng cho cô rất nhiều vui vẻ.

Quay đầu muốn trao đổi với Hạ Viện một chút, lại thấy cô ấy đã lệ rơi đầy mặt. Lê Hiểu Huyên không xem qua tiểu thuyết, nhưng nghĩ Hạ Viện thân là fan truyện, phản ứng lớn hơn mình cũng bình thường. Hít hít mũi, cô nói: “Hi Hi diễn rất tốt đi? Trước tớ nói sai rồi, đây là bộ phim hay, chí ít mà nói là phim thương nghiệp xuất sắc.”

Hạ Viện lại bắt lấy tay cô, đỏ mắt gần như cuồng nhiệt nói: “Hiểu Huyên, tớ muốn xem lần hai! Không, xem lần ba! Nhất định cậu phải cùng tớ xem lại hai lần! Từ hôm nay trở đi, Nghi Hi chính là thần tượng của tớ! Chúng ta cùng nhau tới đưa tiền cho thần tượng!”

HẾT CHƯƠNG 68

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK