Mục lục
Ánh Sao Chờ Đợi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Thành Lãng đưa Nghi Hi về nhà anh.

Anh nấu cơm cho cô ăn, sau khi xong anh đi rửa bát, Nghi Hi ở trong phòng đi dạo lung tung, chờ đến khi Lê Thành Lãng đi qua tìm mới giơ một đĩa DVD nói: "Chúng ta xem phim đi."

Đây là một trong những hoạt động hai người ưa thích nhất khi ở bên nhau, rót hai ly rượu đỏ, làm tổ trên ghế sofa xem một bộ phim điện ảnh. Số lượng phim Lê Thành Lãng đã xem qua rất nhiều, làm phòng tư liệu này cũng là để thuận tiện cho bản thân, Nghi Hi nhỏ hơn anh mười mấy tuổi, về phương diện này còn kém xa, nhưng Lê Thành Lãng cũng không ngại cùng cô xem lại một bộ phim lần thứ hai thậm chí lần thứ ba.

Dùng cách nói của anh, điện ảnh vốn đã yêu cầu phải quan sát nhiều lần, nhưng Nghi Hi kiên trì cho rằng đây là cách anh lấy lòng cô.

Lê Thành Lãng có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng bây giờ cô còn có loại hào hứng này, chỉ có điều sau khi nhìn rõ tên phim, ánh mắt lại trở nên phức tạp.

Trong phòng tư liệu một mảnh tối tăm, chỉ có màn ảnh lớn phát ra ánh sáng. Nghi Hi không muốn ngồi ghế sofa, chân trần ngồi trên thảm trải sàn, Lê Thành Lãng cũng ngồi cùng cô. Anh dùng chân và cánh tay để cô ngồi vào giữa, hai người cứ như vậy rúc vào nhau, xem bộ phim vô cùng quen thuộc với đối phương.

Là tác phẩm xuất đạo của Lê Thành Lãng, 《 Như mộng lệnh 》.

Vai nam chính là Chu Học Uyên - cha nuôi của Nghi Hi, vai nữ chính Như Mộng thì do Thẩm Nhất Lộ đóng, bộ phim xem vào hôm nay thì không có gì mới lạ, chỉ là câu chuyện giữa một người phụ nữ và ba người đàn ông. Thẩm Nhất Lộ là tiểu thư khuê các mỹ mạo cao ngạo, sau khi chồng cô tham gia chiến tranh Bắc phạt hy sinh, cô đã thề sẽ thủ tiết vì chồng, không tiếc cự tuyệt mối tình đầu đã nhiều năm ái mộ mình. Nhưng mà không nghĩ rằng tại năm thứ mười thủ tiết, sẽ bị Chu Học Uyên đóng quân phiệt trúng ý, sau đó là một màn cường thủ hào đoạt, tiết mục yêu hận lẫn lộn. Tuy rằng Như Mộng ở bên quân phiệt, lại chiến tranh lạnh với hắn, sau đó trong thời gian sống chung lại trở nên quen thuộc với con trai quân phiệt, cuối cùng khiến đối phương sinh lòng tương tư.

Người con riêng không có vận may này chính là Lê Thành Lãng.

Bộ phim do Từ hoa đạo diễn có tiết tấu nhất quán thong thả, động tác như thật mà giả, trần ngập lời thoại ẩn dụ, cả bộ phim tình cảm khắc chế mà sâu sắc, đi sâu và0 phác họa thế giới nội tâm của nữ chính, cô mâu thuẫn mà cô tịch tình yêu. Đây cũng là lần tiếp theo Thẩm Nhất Lộ được đề cử ảnh hậu Cannes, tuy rằng cuối cùng không thể nhận được giải, nhưng mọi người đều hiểu, đó là do mấy năm trước bà đã từng giành được một lần.

Dù không có giải thưởng lớn, 《 Như mộng lệnh 》 cũng trở thành phim nghệ thuật kinh điển, trong phim những cảnh tượng Thẩm Nhất Lộ mặc các loại sườn xám đi qua phố lớn ngõ nhỏ, đình đài lầu các, cũng khắc sâu vào trí nhớ của một thế hệ.

Nghi Hi nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại có chút xa lạ kia, tìm vị trí thoải mái hơn trong lòng Lê Thành Lãng, "Trước kia em đã từng nói với anh, thích nhất biểu hiện của anh trong bộ phim này, nhưng thật ra những phim khác của anh em đều xem ít nhất hai lần, chỉ riêng bộ này, em chỉ xem đúng một lần."

Anh vuốt ve tóc cô, không hỏi vì sao.

Nghi Hi nói: "Anh nhất định đã đoán được, bởi vì bà ấy em mới không muốn xem. Nếu như không phải vì anh, có lẽ ngay cả lần đầu tiên em cũng không xem."

Khi mười mấy tuổi cô lần đầu tiên xem phim có Lê Thành Lãng đóng, sau khi bị mê hoặc bắt đầu điên cuồng luyện phim, cho đến khi xem hết tất cả các tác phẩm của anh, rốt cục mới mở bộ phim này ra. Trước khi xem còn chuẩn bị tâm lý rất lâu, nói với chính mình chỉ là vì Lê Thành Lãng, Chu Học Uyên cũng được, Thẩm Nhất Lộ cũng thế, coi bọn họ thành diễn viên bình thường là được, không cần đặt quá nhiều tình cảm vào như vậy.

Nhưng cho dù đã nghĩ như vậy, sau khi xem xong, gây xúc động với cô nhất lại không phải Lê Thành Lãng, mà là Thẩm Nhất Lộ.

《 Như mộng lệnh 》 không hổ được xếp vào tác phẩm tiêu biểu của Thẩm Nhất Lộ, mà biểu hiện của bà trong phim được ca ngợi là hào quang bắn ra tứ phía. Khi bà mặc sườn xám hồng hoa bạch đế, đứng bên cửa sổ nhìn về cố hương phương xa, đáy mắt tịch mịch giống như con dao nhọn đâm vào lòng Nghi Hi, khiến cho cô gần như run rẩy trước màn hình.

Đó là lần đầu tiên, cô bị mị lực của diễn viên Thẩm Nhất Lộ làm cho khiếp sợ.

Đúng lúc trên màn ảnh lớn đang tới đoạn cuộc sống buồn khổ của Như Mộng khi làm đốc quân phu nhân, Thẩm Nhất Lộ lạnh lùng đứng ở bờ hồ, liên tục ném bảo thạch được mài dũa tinh xảo vào trong nước. Đây là chuyện mà chỉ có yêu cơ họa quốc trong sách cổ mới làm, cô ném rồi lại cười, trong mắt lại tràn đầy giễu cợt không tan.

Nghi Hi chăm chú nhìn khuôn mặt của mẹ ruột, âm thanh giống như nói mê, "Thật ra anh cũng từng hiếu kỳ đúng không? Tuy rằng em là con gái bà ấy, nhưng từ nhỏ đã bị xem nhẹ, sao có thể nuôi chấp niệm lớn như vậy với bà? Có lẽ là do, em vừa hận bà đồng thời, cũng âm thầm sùng bái bà. Trong lĩnh vực mà em tha thiết ước mơ, bà giành được thành tựu mà em mong ước, thậm chí ngay cả sự nhiệt tình của em đối với nghề, vốn cũng là máu di truyền của bà cho em. Cứ dây dưa như vậy, thật sự muốn thoát ra cũng không xong."

"Thoát không được thì đừng chạy trốn nữa. Huyết thống thân tình vốn chính là thứ khó cắt đứt nhất trên đời, không cần miễn cưỡng chính mình." Lê Thành Lãng ôm cô, cùng cô chạm trán vào nhau, "Anh cũng chưa từng nghĩ để em coi bà như người lạ. Nhưng dù là người thân, em cũng có thể không cần đặt nặng bà ấy như vậy."

Nghi Hi nói: "Em còn cho rằng bà không yêu ai cả, không nghĩ tới bà xác thực đã từng yêu bố, có lẽ còn yêu người chồng hiện tại, chỉ là không yêu em mà thôi."

Lê Thành Lãng biết, cảm nhận này còn khiến người ta khó chấp nhận hơn so với Thẩm Nhất Lộ trời sinh đã lạnh bạc. Bà ấy và con gái như xương với thịt, nhưng rõ ràng bà ấy cũng có tình cảm và thật lòng, lại không muốn ban phát dù chỉ một chút trên người Nghi Hi.

"Chỉ có điều như vậy cũng tốt. Nhờ phúc của bà, lần này, em thật sự đã nghĩ thông suốt." Nghi Hi thở dài một hơi, "Bà ấy lựa chọn muốn quan tâm đến ai, mà em lại là kẻ bị bỏ qua, đã vậy, em cũng phải học bà, lựa chọn người thực sự cần để tâm."

Cô nhìn Lê Thành Lãng khẽ cười, "Anh biết không? Lần trước em đã dùng những lời ác độc để buông tha với bà, nhưng lúc đó em còn có chút cố ý chọc giận tâm tình của bà. Nhưng hiện tại đã không còn, bà đã thành công làm em hoàn toàn hết hy vọng."

Cho nên cô đồng ý xem lại bộ phim này một lần nữa. Ban đầu kinh hãi vì diễn xuất của bà, nhen nhóm lên ý chí chiến đấu tác phẩm mười mấy năm của bà, khi Thẩm Nhất Lộ cười yếu ớt xuất hiện ở trước mặt, cô kinh ngạc phát hiện, lần này bản thân, tâm tình lại có thể yên tĩnh đến vậy.

Nghi Hi nói: "Chú Lê, em vẫn sẽ coi bà như mục tiêu của em, nhưng đây chỉ là mục tiêu trên sự nghiệp, là khát vọng cao xa của em, không liên quan đến ân oán giữa hai mẹ con."

Lê Thành Lãng sờ đầu cô, "Em có thể nghĩ được như vậy, anh rất vui."

Cô thuận thế cọ xát trong lòng bàn tay anh, giống như thú cưng nghe lời, Lê Thành Lãng không nhịn được cười rộ lên, "So với điều này, có phải bây giờ em nên đem tâm tư dừng trên người anh một lát được không?"

"Hở?" Nghi Hi mờ mịt.

Lê Thành Lãng nói: "Hiếm khi mới gặp nhau, em lại vội vàng dây dưa với người khác, trước là Lư Yên, sau đó là cô Thẩm, em đã bỏ quên anh sang một bên. Vốn còn định hôm nay sẽ cùng em nhảy một điệu."

Khiêu vũ? Nghi Hi liếc sang màn ảnh, trên màn hình vừa lúc tới đoạn Như Mộng cùng con trai quân phiệt khiêu vũ, đàn violoncello du dương rung động lòng người.

Nghi Hi kéo tay anh đứng lên, "Lúc nào muốn khiêu vũ cũng được, hiện tại anh có nhảy được không? Tới đây tới đây, em mới không ném anh sang một bên..."

Cô dính lên người anh làm loạn, nói khiêu vũ nhưng không nhảy nghiêm túc, ngược lại để chân giẫm lên mu bàn chân Lê Thành Lãng. Hai người đều chân trần, tư thế như vậy phá lệ thân mật, Nghi Hi ngửa cổ lên nói: "Mấy năm trước khi đóng MV 《 Tình nhân biển sâu 》, em và Zac cũng nhảy như vậy, lúc ấy anh ta nói em quá nặng... Anh cảm thấy thế nào? Có cảm giác bị em giẫm gãy xương không?"

Tay anh vòng đến phía sau ôm chặt lấy eo cô, bảo đảm chắc chắn cô sẽ không ổn một cái mà ngã về phía sau, sau đó theo nhịp âm nhạc di chuyển bước chân. Nghi Hi rất lâu không chơi đùa chuyện này, lần thứ nhất quả nhiên khó mà duy trì thăng bằng, cũng may anh đã sớm chuẩn bị, khuỷu tay vững vàng đỡ lấy cô, lúc này Nghi Hi mới có cơ hội đưa tay ra vòng lên cổ anh.

Âm thanh của Lê Thành Lãng mang theo ý cười, "Xem ra xương cốt của anh cứng rắn hơn Zac, không có cảm giác gì nhiều."

Trong phòng tư liệu tối đen, ánh sáng trắng trên màn ảnh chỉ chiếu rọi một diện tích khá nhỏ trước mặt, hai người cứ tùy ý nhảy trong thế giới giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối. Cô như dây leo quấn lên người anh, để anh khống chế toàn bộ tiết tấu, từ đầu đến cuối tầm mắt hai người cứ quấn quýt lấy nhau, chưa từng tách ra giây phút nào.

Nói đến Thái Kiệt Hồng, Nghi Hi lại nghĩ tới, giọng điệu trở nên trầm trọng, "Tối hôm qua em nói chuyện điện thoại với Tâm Đồng, cậu ấy và Zac đã gần một tháng không liên lạc, Tâm Đồng lại nhận thêm hai phim truyền hình đại lục, năm nay cũng không tính về Đài Loan. Còn cô Phạm, hiện tại đã ở trên máy bay đi Mỹ, không biết Simon có đuổi theo chị ấy không —— có lẽ anh ta vốn sẽ không đuổi theo, dù sao cô Phạm cũng nói đến tuyệt tình như vậy... Bọn họ đều là những người thật lòng yêu nhau, lại vì đủ loại nguyên nhân mà không thể ở bên đối phương, mà cùng lúc đó, anh họ em lại muốn kết hôn với một cô gái mà anh ấy không hề có tình cảm. Chú Lê, ở trên đời này đều là những chuyện không nói đạo lý như vậy sao?"

Lê Thành Lãng dừng lại nhìn cô một lát, hôn lên trán Nghi Hi, "Xem ra em thật sự bị đả kích rồi." Ngay cả lời ủ rũ như vậy cũng nói ra miệng.

Hai người tay nắm tay cùng một chỗ, cô lại trông thấy chiếc nhẫn kim cương đính hôn anh tặng mình. Lông mi run rẩy, Nghi Hi bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ, giống như cây đại thụ cao chọc trời muốn phá tan tận trời cao trong phim của Hollywood, hoàn toàn ức chế không nổi.

Từ trên chân Lê Thành Lãng cô nhảy xuống, nhìn anh chăm chú, "Lê Thành Lãng, chúng ta kết hôn đi."

Anh sững sờ, "Cái gì?"

"Nếu bên cạnh chúng ta đã có nhiều người không có cách nào kết hôn với người mình thật lòng thích, hoặc kết hôn cũng muốn ly hôn, vậy hai ta kết hôn đi. Không phải gia tộc liên hôn, cũng sẽ không phải không chịu trách nhiệm nói cắt là cắt, em mong muốn một gia đình chỉ thuộc về chúng ta —— à, còn có những đứa con tương lai của chúng ta. Em muốn một đời dài lâu, quan hệ vợ chồng chung thủy với nhau, chúng ta sẽ làm tốt hơn so với tất cả mọi người, anh nói xem?"

Bên tai là đối thoại của nhân vật trong phim, nhưng hiện tại cái gì Lê Thành Lãng cũng nghe không rõ. Anh xiết chặt tay Nghi Hi, không bỏ lỡ một biểu cảm nào trên mặt cô, "Em xác định?"

Cô gật đầu thật mạnh, "Em xác định. Nếu như hiện tại còn có chuyện gì là em sẽ không hoài nghi, thì chính là chuyện em muốn gả cho anh. Dù sao sớm muộn cũng phải gả, không bằng hiện giờ, nhân cơ hội chúng ta đều có tâm tình —— trừ phi, anh không bằng lòng cưới em."

Cô cố ý gây chuyện, biết rõ anh sẽ không thể nào không muốn cưới cô. Lê Thành Lãng hiểu tâm tư nhỏ bé của cô, lại không muốn đáp lại trêu đùa.

Anh chăm chú nhìn cô thật lâu, rốt cục kéo tay cô qua in lên một nụ hôn, bờ môi tươi cười khuếch đại, "Được, chúng ta kết hôn."

HẾT CHƯƠNG 136

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK