- Kỳ Tường, bác sĩ đã nói gì với cháu? Hãy nói thật cho ta nghe đi. Con gái của ta... Hic... Nó bị cái gì mà phải cần truyền máu? Mau nói đi. Ta chỉ còn mỗi nó là người thân thôi, nếu mà nó cũng đi theo bố và em trai của nó thì... Ta... Huhuhu.. Hứ.. Hic... Huhu
Diễm Quỳnh chạy lại đỡ bà, bầu không khí trong căn phòng thật nặng trĩu và ãm đạm thêm, khó mà kiềm được lòng trước sự nghẹn ngào lo lắng của người mẹ đang sốt ruột lo lắng cho đứa con gái của mình, càng đau đớn và nặng lòng hơn khi giờ đây cô là người thân thiết duy nhất của bà kể từ khi đứa con trai và người chồng của mình qua đời. Tiếng nức nghẹn ngào đã vỡ òa đầy sự đau đớn không nguôi, người đàn bà vẫn nắm chặt lấy tay người thanh niên trước mặt mình mà khóc òa thành tiếng, và điều đó lại khiến cho anh ta càng khó xử hơn vì không biết nên phải lựa lời nói làm sao để bà yên lòng. Kỳ Tường đứng đơ như tượng, nước mắt anh cũng vì thế mà tuôn ra, đưa tay lên quẹt dòng nước mắt ấy rồi quỳ xuống chấp tay xin lỗi mẹ của Đóa Lệ và bộc bạch nghẹn lời nói:
- Cháu xin lỗi bác gái. Tại cháu quá hời hợt nên đã vô tâm không để ý đến tình trạng của em ấy gần đây. Bác cứ đánh cứ miết chửi cháu bao nhiêu cũng được ạ. Cháu là thằng người yêu vô tâm tồi tệ nhất trên đời này. Bác cứ chửi cứ trách cháu đi ạ. Xin bác hãy làm như vậy, vì có như vậy cháu mới có thể tha thứ cho bản thân mình được.
Anh vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi, rồi sau đó lấy tay của mình cầm lấy bàn tay của mẹ người yêu mình sau đó đưa lại gần mặt mình nói:
- Bác muốn đánh muốn tát hay chửi cháu thì cháu xin chịu đựng hết ạ. Xin bác hãy ra tay mà đánh cháu đi ạ.
Khắc Lạc cùng với ba người còn lại dìu mẹ của Đóa Lệ ra ghế sofa ngồi, còn anh thì quay lại chỗ thằng bạn đang quỳ và tát thẳng một cái vào mặt của nó và lớn tiếng chửi nó:
- Mày làm như vậy được gì không hả, thằng khùng này. Haiss... Mày làm cho tao muốn chửi thề và đập mày một trận ghê đó, Kỳ Tường à. Nãy tao đã nói gì với mày rồi hả? Tại sao bây giờ mày lại hành động như vậy đây? Đứng lên ngay cho tao. Nghe tao nói gì không hả? Tao bảo mày đứng lên mà, thằng kia.
Anh vừa chửi vừa chỉ tay vào mặt thằng bạn mình với một thái độ đầy tức giận, nhưng Kỳ Tường thì cứ quỳ tại chỗ, không nhúc nhích cũng không đáp trả gì với anh cả, thấy vậy càng khiến cho anh càng thêm tức giận hơn, túm lại cổ áo của Kỳ Tường và kéo anh ta đứng dậy và chuẩn bị đánh thêm một cái nữa thì Quốc Trình can anh ra. Sau đó cả ba người bị Hạnh Linh đuổi hết ra ngoài. Mẹ của Đóa Lệ ngồi thẩn người trên ghế mà khóc nức nở, Diễm Quỳnh lau nước mắt và dỗ dành an ủi bà, còn Hạnh Linh kéo ghế lại gần giường bệnh của Đóa Lệ và ngồi xuống đó bắt đầu nói:
- Cái con quỷ này, bộ mày không khiến cho người khác lo lắng phát điên vì mình thì không chịu được đúng không? Đó giờ vẫn khỏe re, tự nhiên cái hôm nay lại nằm trong căn phòng toàn mùi thuốc này... Đã vậy còn phải gắn ống oxy nữa chớ. Mày muốn được như vậy hơn là bình thường lắm sao? Haiss, mày cũng biết rằng sau khi bố và em trai mày mất thì giờ mày là người thân duy nhất của mẹ mày, mà sao giờ lại khiến cho bà ấy phải khóc lên khóc xuống và lo lắng không yên vì mày hả? Mau mà tỉnh dậy rồi sau đó chiến thắng ông thần chết cho tao. Mày phải cưới thằng cha mít ướt Kỳ Tường về làm con rể cho mẹ mày vui nữa biết không? Giờ thì nghe những gì tao nói rồi thì cố mà tỉnh dậy đó.
Hạnh Linh nói xong, đứng dậy đi về chỗ hai người kia đang ngồi và lựa lời an ủi mẹ của con bạn thân mình, cô cầm lấy bàn tay đang run bởi tiếng khóc của bà và dịu dàng xoa dịu mu bàn tay rồi nói:
- Bác gái có thật sự thương Đóa Lệ không ạ? Nếu bác gái có thương thì hãy nín khóc và mạnh mẽ lên để cùng bạn ấy và tụi cháu chiến đấu với ông thần chết kia. Bác càng buồn càng khóc thì Tiểu Lệ nó sẽ khó mà an tâm chiến đấu lắm, vì vậy bác phải mạnh mẽ và cố gắng lên để chứng minh với thần chết rằng ông đã chọn nhầm đối tượng rồi. Lúc đó, Đóa Lệ mới trở về an toàn với bác và tụi cháu nữa nè. Bác làm được chứ ạ?