- Cái gì nữa đây Còi?
Diễm Quỳnh thở phào vì sợ xém tí nữa là cô sẽ bị anh vật ngược ra trước rồikhông choàng lấy anh nữa rồi bước đến đứng bên cạnh Kỳ Tường cất tiếng nói:
- Tại tui thấy có người đang thẩn người ra nhìn xung quanh nên tui muốn tạo chút cái gì đó vui cho ng đó thôi... Làm gì mà ông mạnh bạo quá vậy, xém tí nữa là tui thành dẻ lau sàn rồi hix hix.
Anh bước sang chỗ khác, không thèm nhìn cô mà cứ thế cất bước đi dạokhuông viên trường ĐH. Tới giờ vào lớp, anh chọn 1 chỗ cho riêng mình và đặc biệt cách xa chỗ ngồi của Diễm Quỳnh anh cau có nói thầm “đúng là chạy trời không khỏi nắng” dù cho anh có trốn đi hay ở đâu đi chăng nữa anh vẫn bị Diễm Quỳnh “ám” theo mình và cô đã chọn ghế ngồi bên cạnh anh. Trong suốt tiết học, Kỳ Tường cầm bút viết tên Đoá Lệ lên giấy, cứ viết xong rồi nhìn lắc đầu cứ thế mãi và anh nào biết rằng chính vì hành động kỳ quặc đó đã làm tâm điểm của giáo viên. Bỗng anh bị gọi tên lên bảng làm bài, giật mình đứng dậy vội buông bút xuống rồi đi chậm rãi từng bước lên bục giảng, vừa đi anh vừa lấy tay gãi đầu, mọi người nhìn anh che miệng cười tủm tỉm bởi hành động ngố ấy. Bước lên bảng tay cầm phấn, mắt thì nhìn ngắm bài thật lâu rồi chỉ trong tíc tắc anh đã giải xong bài, anh đang bước về chỗ ngồi thì bị giáo viên kêu lại cảnh cáo anh về việc không tập trung vào bài giảng bằng biện pháp là cho anh được giải lao trước lớp 5-10phút. Kỳ Tường chỉ biết đứng nhìn giáo viên gật gù làm theo lời giáo viên nói, về gần tới chỗ ngồi thì bị Diễm Quỳnh nắm áo kéo lại hỏi chuyện:
- Ông bị gì mà đứng trên đó lâu quá vậy? Ông giải đúng rồi mà ta.
Kỳ Tường nhìn cô và thở dài đáp:
- Tại không tập trung nên bị kêu làm bài do làm đúng nên giáo viên ưu ái cho giải lao trước lớp thôi à. Thôi Còi học đi, khi về cho tui mượn vở chép. Bye!
Nói xong anh bước tới chỗ ngồi thu gọn sách vở cho vào balô rồi lẳng lặng bước ra ngoài lớp. Đi được 1 đoạn anh dừng lại suy nghĩ vì sao Đoá Lệ lại lạnh lùng với anh như thế sau đó một mạch đi lên sân thượng của trường, quăng balô xuống và ngồi dựa vào lan can lấy đt ra và bắt đâu gọi cho Đoá Lệ xem cô dạo này có khoẻ, đã tha lỗi cho anh chưa. Không hiểu sao anh bấm sđt của cô rồi nhưng lại xoá cứ bấm rồi xoá mãi một hồi lâu anh quyết định gọi cho bạn thân của mình.
Tiếng chuông đt vang lên trong lúc Khắc Lạc làm việc, anh dừng tay bắt máy:
- Alô, Khắc Lạc nghe đây. Cho hỏi ai đầu dây thế?
Kỳ Tường nghe giọng bạn thân nghe máy anh mừng rỡ vội nói:
- Alô.. Alô.. Alô. Dừa khô lên giá.. Dạo này mày khoẻ không? Gia đình mày vẫn khoẻ chứ hả? Bố mẹ tao cũng khoẻ lun chứ? Dạo này đã quen với tư cách giám đốc của một công ty chưa? Có người yêu chưa?
Ở đầu dây bên kia, Khắc Lạc ôm bụng cười ngả nghiêng khi bị thằng bạn thân lâu ngày không gặp tra tấn mình bằng việc hỏi 1 lèo không nghỉ, vừa cười vừa nói:
- Tao đây thằng quỷ.. Mày cũng hay thật đó ha. Đợi có chuyện gì thì mới nhớ tới thằng bạn già này... Haiss.. Mày nói nhanh quá tao nghe không kịp. Mày nói lại từ từ coi. 1 2 3 nói...
Kỳ Tường chỉnh lại giọng và nói:
- Dạo này mày khoẻ chứ? Gia đình mày và bố mẹ tao khoẻ hết không? Mày đi làm giám đốc bữa giờ có gì vui không?... Và có người yêu gì chưa?? Hết rồi đó
- Ừm.. Tao nghe rõ rồi. Thằng này mày lạ ghê, mới qua bển mấy ngày mà làm như mấy tháng không bằng vậy. Ha ha, hỏi gì mà một lược thế kia? Mọi người ở đây đều ổn cả, và tao vẫn chưa có bồ. Mày với cô bạn kia đều khỏe hết chứ hử?
- Vậy là được rồi.. À, còn Đoá Lệ cô ấy như thế nào? Vẫn khoẻ và việc học tốt hết chứ hả? Cô ấy hình như có chuyện gì đang buồn đúng không? Tao khoẻ re à, còn Còi thì thôi khỏi bàn...
Khắc Lạc xoay ghế ra cửa sổ ngắm mưa rơi rồi đáp:
- Sao mày không tự hỏi? Haiss.. Lại gây chuyện nữa đúng không? Cô bé vẫn khoẻ và việc học hành cũng tốt. Còi sao lại khỏi bàn??
-... Ờ.. Thì.. Tao với Đoá Lệ giận nhau rồi...! Con mắm đó thì khoẻ như trâu mà quấy như khỉ ấy, suốt ngày cứ bám theo tao hoài.. Bực bội gần chết...! Từ sau khi tao về nhà của mắm Còi thì tao nhớ rõ là vẫn nói chuyện vui vẻ với Đóa Lệ mà không hiểu vì sao tới hôm nay cô ấy lại không thèm nhắn tin hay gọi gì cho tao, kể cả khi tao gọi toàn thuê báo không thôi... À tao có làm gián đoạn giờ làm việc của mày không vậy?
- Ừhm. Tao giám đốc rồi ai dám nói gì ai nữa mà mày sợ làm gián đoạn phiền hà tao chứ thằng khỉ này! Haiss..2 đứa mày như con nít.. Hở cái là giận.. Mà lần này tao thấy gây go lắm nha.. Cô bé kể tao nghe hết rồi... Khóc quá trời luôn.. Đã vậy còn hỏi tao...
Kỳ Tường nhìn lên trên trời với ánh mắt buồn bã, nói tiếp:
- Hỏi mày về cái gì? Hỏi về điều gì? Nói tao nghe.
- Cô ấy hỏi tao là có nên tha lỗi cho mày hay không? Và có nên tiếp tục hay chấm hết.. Tao nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên và lúng túng vì không biết nên trả lời như thế nào nữa.. Nay tao định gọi qua hỏi mày thì mày gọi cho tao nên sẵn tiện tao nói luôn.