- Cái thằng Tường này... Chưa gì đã bỏ rơi mình rồi haiz... KỲ TƯỜNG ƠI LÀ KỲ TƯỜNG.. Mày về đây mày biết tay tao nhá...
Ở dưới nhà, đang đưa ly cà phê lên nhấp uống thì anh không khỏi 1 tràn hắt xì sau đó thì quả nhiên đã nghe thấy tiếng rủa mình từ trên lầu vọng xuống đã làm gián đoạn việc uống cà phê của mình, anh phải đặt ly cà phê chuẩn bị thưởng thức xuống và lên tiếng:
- Ê... Thằng kia... Tao là tao dậy sớm làm đồ ăn sáng cho cả 2 chứ tao đã đi đâu đâu mà mày réo tên tao như heo róng vậy hả? Dậy đi, xuống đây ăn sáng mà còn lên đó nữa chứ. Mày lâu quá là tao cho mày ở nhà đấy nhá cu Bèo!! Lẹ đi đồ ăn nguội hết rồi này.
Khắc Lạc nghe lời hồi âm của thằng quỷ sứ họ Kỳ kia rồi mới yên tâm đứng dậy nhanh rồi sửa soạn xong đi xuống nhà và nét mặt hối lỗi, anh nói:
- Đúng là chỉ Tường hiểu và quan tâm thân Bèo già này thôi. Đã xong tất cả mọi thứ và giờ thì ăn sáng thôi nào. Sau đó là chúng ta sẽ xuất phát đi làm người hùng ka ka ka. Love you so Tường ơi.
- Êu ơi... Gì vậy trời mắc ói quá, mới sáng sớm đã bị như vầy rồi.. Sao mà chịu nỗi... Phụt phụt.. Haha.. Tối qua nằm mơ đã thấy ớn cả người giờ lại... Thôi ăn nào, tao đói rã ruột vì chờ mày đây.
7h15 dù trễ 15p’ nhưng anh có cảm giác rất nôn nóng và vui vì điều gì đó sắp xảy ra, Kỳ Tường và Khắc Lạc đã tới trước phòng của Đoá Lệ đang định đẩy cửa vào thì cùng lúc bác sĩ từ trong phòng đẩy cửa ra. Bác sĩ nhìn 2 người, rồi mỉm cười nói:
- Ai sẽ ghép tủy cho cô gái này đây? Anh hay cả 2 anh?
- Là Tôi. Tôi là người hẹn với bác sĩ vào ngày hôm qua ạ.
- Ok. Vậy anh đi ra quầy đăng kí thủ tục ghép tủy rồi sau đó tới phòng làm việc của tôi và chúng ta sẽ bắt đầu. Tôi đi trước.
- Dạ chào bác sĩ ạ!
Vừa nói dứt lời với bác sĩ, anh quay sang nhìn thằng bạn, nói:
- Vậy tí nữa tao đi rồi thì mày vô thăm xem em ấy như thế nào giùm tao nhé. À, nhớ hỏi thăm sức khoẻ em ấy giùm lun nhá, nhớ đừng kể với em Lệ là tao hiến máu cho em ấy nhá thanks mày trước. Tao đi đây.
- Vâng vâng vâng. Dạ thưa anh Kỳ, em nhớ và biết rồi ạ. Anh đi ạ...
- Ừ giỏi. Tao đi nhá
Khắc Lạc đứng nhìn thằng bạn mình đi ra quầy đăng kí thủ tục mà trong đầu anh không khỏi thắc mắc ngạc nhiên khi thấy 1 đứa gắn với biệt danh là máu lạnh, ít nói, lầm lầm lì lì như vậy mà nay lại đầy phấn khởi, vui vẻ như thế này. Anh bước tới cửa phòng, gõ cửa chờ câu cho phép mới bước vào, anh chờ mãi chả thấy lên tiếng anh gõ lần thứ 2 thì nghe tiếng nói:
- Dạ mời vào ạ!!
1 giọng nói rất dịu dàng, nhỏ nhẹ nhưng có vẻ hơi yếu vì tình trạng sức khoẻ vẫn chưa được tốt lắm. Anh liền đẩy cửa vào, thấy 1 cô gái đang nằm chăm chú nhìn vào cuốn album và đang cười tươi, dù sức khoẻ không tốt nhưng khuôn mặt của Đoá Lệ vẫn rất đẹp với đôi mắt to tròn đen láy kèm theo đôi má lúng đồng tiền in hẳn lên, nhìn từ xa đã mê hoặc người khác làm cho người ta muốn đến gần với mong muốn là được bắt chuyện làm quen, giờ thì Khắc Lạc đã hiểu được vì sao thằng bạn mình lại trở nên như vậy rồi vì cô gái này quả là có sức hút ngay cả anh, anh cũng gần như bị mê hoặc mất rồi. Anh tiến gần hơn lại cận mặt hơn anh lại bị mê hoặc nhiều hơn và rồi anh dừng lại. Đoá Lệ đóng cuốn album lại ngồi dậy và khẽ lên tiếng:
- Anh là ai vậy? Mình có quen biết nhau không? Sao anh lại đứng ngay người ra đấy mà nhìn tui hoài vậy?
Khắc Lạc lúng túng đáp:
- À, anh là bạn của thằng mà ngày nào cũng lên chăm sóc cùng với bố mẹ em đấy. Anh tên là Khắc Lạc, còn thằng đụng em tên là Kỳ Tường. Rất vui khi được gặp em.
- Ai... À... À... Thì ra là thằng cha vô duyên mà ngày nào em cũng nghe bố mẹ em khen với nhắc hoài luôn đó hả? Ủa thằng cha ấy đâu mà lại để anh mình vậy? Còn em tên là Đoá Lệ ạ. Em cũng rất vui khi được gặp anh. Anh lấy ghế ngồi đi, đứng chi cho mệt người.
- Ờ... Ừhm... Hì. Sao em lại kêu bạn anh = thằng cha tội cho nó, nó cũng tốt lắm đấy em à. À chắc giờ nó đang trong phòng phẩu thuật... À không có gì.. Nó đi mua đồ ấy mà.. Nó dặn anh phải vào phòng bắt chuyện với em cho vui! Em khoẻ hẳn chưa?