Cuộc nói chuyện giữa người-yêu-cũ với người tạm được gọi là người-yêu bắt đầu. Quý Thành, chàng trai giám đốc trẻ tuổi nhất của một công ty đồ sộ nhất nhì ở quận B cũng chả thay đổi gì nhiều so với lúc mới bắt đầu yêu cô. Anh vẫn như xưa từ kiểu tóc, cách phối đồ, ánh mắt và giọng nói ấy dường như nó không hề thay đổi, nhưng mà sao nay cô lại cảm thấy nó quá xa lạ, cảm thấy những thứ đó không còn thuộc về cô. Dù giờ đây anh vẫn đang ngồi diện nhưng chả còn cảm giác vui vẻ hay hạnh phúc như trước kia, phải chăng khi đã cạn tình hết duyên rồi thì mọi thứ từ ai kia không còn quan trọng cũng như cái cảm giác khi gặp lại họ mà thay vào đó là sự nhạt nhẽo bình thường mà thôi. Nhưng không hiểu sao trái tim thì lại đang thấy vui khi anh vẫn nhớ loại nước cô hay thích uống mỗi khi buồn cũng như khi vui, nhưng tại sao cô lại phải nói dối chứ? Cô rất nhớ anh – người-yêu-cũ của mình, thậm chí ngay bây giờ cái bản thân yếu đuối này đang ước rằng có thể chạm vào bàn tay đang sờ quanh miệng ly Capuchino nóng kia, anh vẫn còn thích loại nước ấy sao? Tại sao anh không thay đổi đó đi chứ? Cô và Quý Thành giống như hai cực trái nhau, anh thì nhẹ nhàng, giỏi giang về mọi mặt, anh thích ăn / uống những loại nóng. Còn cô thì ngược lại anh hoàn toàn, cô ghét nóng, cô chỉ thích lạnh, và cũng chính vì lí do trái ngược nhau mà cô với anh đã yêu nhau tròn 2 năm. 2 năm chả là nhiều nhưng cũng chả là ít đâu, bao nhiêu kỉ niệm buồn vui đều có cả, nhưng vì đâu anh lại rời xa cô một nhẫn tâm như thế và từ lúc chia tay cho tới giờ cô vẫn không chưa bao giờ muốn biết lí do vì sao lại bị anh bỏ rơi mình như vậy. Ừ có lẽ anh cũng giống như tên đáng ghét họ Kỳ đang ngồi kế bên cô đây, lúc nào cũng bị đám con gái cũng vây quanh, làm gì cũng được người chú ý đến, đã vậy anh và hắn cũng cùng học chung trường ĐH Kinh Tế, thật nực cười làm sao. Thế nên đó cũng là một phần nhỏ góp phần chia tay. Tiểu Lệ vẫn mãi quẩn quanh bên bao câu hỏi, kí ức xưa trong đầu, bất chợt Kỳ Tường quay sang nhìn cô và đưa mặt tiến lại gần mặt của Đóa Lệ sau đó nhẹ nhàng hôn lên má của cô, rồi mỉm cười nói “anh đi ra nghe đt tí nhé em yêu của anh”. Nói xong anh liền đứng dậy bước đi vừa thầm nói trong bụng “chết tiệt, tại sao tim mình cảm thấy bực bội khó chịu tới vậy, Gia Kỳ Tường à, mày đã tám chín phần biết lí do của cuộc hẹn này rồi mà sao giờ mày lại bực tức tới như vậy thế hả? Mày cũng đã hôn cô ấy trước mặt thằng tồi kia rồi mà. Tại sao mày vẫn chưa hả giận vậy. Phải chăng mày đang tức giận với số phận rằng tại sao không cho mày và cô ấy gặp nhau sớm để giờ đây cô gái ấy không phải đau khổ và khó xử như bây giờ?” Anh ra ngoài hút thuốc vừa suy nghĩ.
Trong lúc đó, Quý Thành mới nhìn thẳng vào Đóa Lệ thật lâu, rồi anh khẽ cười nhạt nói:
- Xem ra, em tìm kẻ đóng giả người yêu tài ba rồi đấy, Tiểu Lệ của anh à.
Đóa Lệ nghe tới 2 từ “của anh” thì bỗng nhiên cô cảm thấy phát ớn lạnh, cô nghĩ “” Tiểu Lệ của anh “có quá nhàm không? Khi giờ đây anh và cô đã không quan hệ gì với nhau nữa rồi, anh đừng cố làm cho cô phải buồn nôn trước những hành động cũng như lời nói thừa thải đó đi là được.” Cô uống nước sau đó nhìn anh cười khinh đáp:
- Ai là người đóng giả người yêu? Anh không thấy hay giả vờ không thấy ban nãy anh ấy mới hôn tôi sao? Anh làm ơn vô thẳng vấn đề của cuộc hẹn hôm nay đi.