Lý Hào đã quá quen với cảnh tượng như vậy rồi, hắn không có cảm giác gì lắm chỉ trả lời lại Tô Mẫn: “Không cần cám ơn!”
Hào ca nói chuyện rất hào phóng thẳng thắn, có vẻ phải dùng nhiều khí lực lắm mới làm ra được bộ dạng như vậy, Tô Mẫn chỉ sợ rằng hắn dùng thêm chút sức nữa thì đầu lại chảy máu.
Ngược lại Phương Thư Tuyển lúc này đang nín cười một cách cực khổ.
Còn tưởng Hào ca là tên xã hội đen nào đáng sợ lắm, trông bộ dáng ngốc nghếch này của hắn thật sự là nhìn không ra chút xíu khôn khéo nào của dân anh chị cả.
Tô Mẫn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Lý Hào quét mắt xung quanh, mấy người đang lén nhìn qua đây liền lập tức quay đầu lại.
Lúc này hắn mới nhỏ giọng hỏi: “Buổi trưa hôm nay, chính là trước lúc tao bị thương đó, mày có thấy là thằng nào đẩy tao không?”
Tuy cảm thấy không đúng lắm, nhưng trước tiên hắn vẫn muốn nghĩ đến là có người làm.
Tô Mẫn đáp: “Không có.”
Lý Hào lặp lại lần nữa: “Mày thật sự không thấy?”
Tô Mẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Không phải tôi không nhìn thấy, mà là không thấy có người đẩy anh.”
Lý Hào tức giận nói: “Mẹ nó, thì có gì không giống nhau?”
“Đương nhiên không giống nhau rồi.” Phương Thư Tuyển ngồi một bên phải lên tiếng nhắc nhở, “Hai câu này nội dung hoàn toàn khác nhau.”
Tô Mẫn gật đầu, “Đúng vậy.”
Lý Hào rất muốn hỏi chỗ nào khác nhau, nhưng nghĩ lại hỏi như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân, cuối cùng hắn chỉ hừ lạnh hai tiếng rồi trở về vị trí của mình.
Lý Hào tức không chịu được, hắn cảm thấy mình đang bị đùa giỡn.
Lúc này, Trương Kiến bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Hào ca, có phải là bọn nó làm cái gì không?”
Lý Hào liếc mắt hắn một cái, “Bọn nó thì có thể làm gì?”
“Bọn nó mà bất kính với đại ca.” Trương Kiến nói nhỏ: “Vậy thì cho bọn nó nếm chút mùi vị, để chúng biết Hào ca anh lợi hại thế nào.”
Lý Hào liền giơ tay vỗ lên đầu hắn cái bốp.
Trương Kiến ủy khuất che đầu lại.
Bây giờ đến lúc về phòng còn vài phút nữa, Lý Hào tranh thủ lấy đũa bắt đầu vừa ăn vừa nghĩ lại chuyện ngày hôm nay.
Rốt cuộc bọn nó nói cái gì không giống nhau?
Trình độ văn hoá của Lý Hào không cao, mấy chuyện liên quan đến câu chữ kiểu này đúng là làm khó hắn. Nửa ngày sau hắn cũng không nghĩ ra là có chỗ nào khác.
Chờ hắn ăn xong bữa cơm thì loa phát thanh cũng vừa vặn vang lên.
Tất cả tù nhân lục đục xếp hàng đi về phòng, bọn họ giống như mấy cái xác chết di động, mỗi ngày đều làm cùng một việc.
Lý Hào cắn que tăm xỉa răng đi ở phía trước.
Mãi cho đến lúc gần vào phòng, hắn đột nhiên cắn đứt cái tăm xỉa răng, sau đó phun ra ngoài, sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi.
Cuối cùng Lý Hào cũng rõ Tô Mẫn muốn nói cái gì.
Lúc này một cỗ hơi lạnh liền thuận theo sống lưng của hắn bò lên trên, dán chặt vào ống xương, nó dọc theo xương cột sống, một đường bò lên rồi chặn ngay tại cổ họng của hắn.
Lý Hào hoảng sợ không thốt nên lời.
Nửa ngày sau khi cái chân đã bước được vài bước, hắn mới thở ra một hơi, quay đầu lại xem thì thấy ngay Tô Mẫn bọn họ, bởi vì ba người Tô Mẫn rất cao.
Bọn họ đang nói chuyện, không có ai chú ý tới nơi này cả.
Lý Hào thở hổn hển, hắn xoay người, nhấc bước chân nặng nề trở về phòng của mình, cánh cửa một lần nữa bị khoá lại.
Nhìn cái cửa sắt phía trước, cảnh tượng buổi trưa lại đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Hào, hắn sợ đến mức phải lùi về sau vài bước.
Tên tù nhân cùng phòng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, hết sức nghi ngờ mà nhìn hắn.
…
Trước cửa phòng giam số 8.
Cảnh sát trại giam do dự nhìn Phương Thư Tuyển mắng: “Cậu không trở về phòng mà chạy qua bên này làm gì?”
Bọn họ đã thay ca cho nên không rõ chuyện quan hệ hữu nghị tối hôm qua.
Phương Thư Tuyển liền nói: “Bây giờ tôi ở nơi này mà.”
Cảnh sát trại giam không tin: “Mau chóng tránh ra, nếu không tôi sẽ dùng vũ lực.”
“Tôi thật sự ở nơi này.” Phương Thư Tuyển kéo Ân Trạch qua, “Tối hôm qua tôi ngủ với cậu ta, nên về sau tôi sẽ ở nơi này.”
Nghe hắn nói như vậy, cảnh sát trại giam liền trầm mặc một lát.
Sau đó liền có mấy tiếng hô hào rất to nói: “Quan hệ hữu nghị!”
Chuyện này cứ như vinh quang được mọi người ngầm thừa nhận vậy, hơn nữa việc vui ở nơi này cũng ít, nghe phong phanh vài chữ là mấy tên tù nhân liền ồn ào. (Chỗ này không hiểu lắm nên tui chém)
Cảnh sát trại giam quay sang hỏi Ân Trạch: “Có thật vậy không?”
Ân Trạch mặt lạnh, cứng ngắc nói: “Đúng vậy.”
Phương Thư Tuyển liền tiếp lời: “Vậy nên sau này tôi sẽ ở đây.”
Cảnh sát trại giam không còn mặt mũi để xem hành vi của hai người bọn họ, trực tiếp đẩy Phương Thư Tuyển cùng Ân Trạch vào, “Vào đi, mau lên.”
Tô Mẫn cũng theo sau bước vào.
Cửa một lần nữa bị khoá lại.
Chờ cảnh sát trại giam rời khỏi tầm mắt, Ân Trạch mới rút cái tay Phương Thư Tuyển ra, khuôn mặt hắn cứng ngắt, không hề có cảm xúc gì với chuyện vừa rồi.
Phương Thư Tuyển vẫn là bộ dáng bất cần ban nãy, không quan tâm sự đời.
Tô Mẫn cũng không để trong lòng nữa.
Cậu có ngốc cũng có thể ý thức được tình huống giữa hai người này, dựa theo Lý Văn Tân nói thì cái này thường gọi là nghiệt duyên.
Mấy chuyện như vậy chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất.
Tô Mẫn sẽ không can thiệp chuyện này, cậu chỉ muốn chuyên tâm giải mã, phá án bộ phim, sau đó trở lại bên ngoài thôi.
Mỗi lần cậu tiến vào một bộ phim đều sẽ có những trải nghiệm thú vị khác nhau.
Cuộc sống của Tô Mẫn quá mức bình thường, phần lớn trong chuỗi ký ức của cậu đều là học tập và học tập, phải nói là hết sức đơn điệu, ngay cả hoạt động giải trí cũng rất ít.
Các bạn học cùng tuổi với cậu nếu không chơi game thì cũng bóng rổ, câu lạc bộ hoặc yêu đương vân vân…
Ngay cả việc tham gia câu lạc bộ cậu cũng sẽ chọn một câu lạc bộ yêu thích đọc sách.
Giờ ngẫm lại không khỏi thở dài một hơi.
Tô Mẫn ngồi xuống giường, ánh mắt lại lần nữa xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên hành lang đầy tiếng người huyên náo, buổi trưa chính là thời điểm tinh lực dồi dào nhất của đám tù nhân.
Từ chỗ này của cậu nhìn ra chỉ có thể thấy căn phòng đối diện hoặc căn nằm chếch bên kia. Tất nhiên không thể thấy phòng Hào ca, dù có đi đến cửa sổ thì cũng chỉ thấy cánh cửa thôi.
Tô Mẫn không nhịn được nói: “Hi vọng buổi chiều Lý Hào còn sống.”
Hắn mà chết rồi thì bọn họ cũng không thể làm được gì nữa.
Mặc dù hiện tại cậu đang ở trong phim, nhưng phải liên tục nhìn thấy người này đến người khác chết đi, cái chết cứ diễn ra hoài như vậy làm Tô Mẫn cũng sắp xem đây chính là sự thật.
Nghe vậy, Phương Thư Tuyển liền nói: “Thoát được lần đầu, không biết lần thứ hai có may mắn như vậy không, bọn quỷ kia làm một lần rồi từ bỏ thì còn may ra.”
Nếu như là vô số lần…
Tô Mẫn không khỏi nhớ lại vài bộ phim kinh dị, tình huống của bọn họ bây giờ cũng có chút tương tự bộ phim đó.
Đó là bộ phim kinh dị mà Tô Mẫn thích.
Quỷ không đầu nơi này cũng giống như thần chết vậy, mà Lý Hào chính là người bị nó ghi vào danh sách đen, không phải đơn giản tránh được một lần là có thể giải quyết vấn đề.
Mà là không biết được lúc nào sẽ chết, nó tuỳ tiện làm một cái gì đó cũng có thể khiến người ta bỏ mạng, khó lòng mà phòng bị.
Như tình huống buổi trưa hôm nay, Lý Hào căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu cậu không nhanh tay kéo hắn thì hắn đã mất mạng từ lâu rồi.
Bọn họ ở đây cũng giống như vai nam chính và bạn bè của anh ta trong bộ phim đó vậy, thứ tự tử vong của mọi người cũng đã được định ra từ trước.
***
Giờ lao động buổi chiều bắt đầu lúc 2 giờ hơn.
Tô Mẫn được ngủ trưa một chốc, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Bên ngoài không có âm thanh gì đặc biệt, có lẽ Lý Hào còn sống. Nếu không thì là đã có chuyện nhưng có thể tên cùng phòng vẫn chưa biết.
Cảnh sát trại giam đang tiến hành mở cửa từng phòng.
Sau khi ra ngoài, họ liền thấy ngay Lý Hào đang đứng phía sau đội ngũ, trên đầu hắn bọc băng gạc, còn biểu cảm khuôn mặt chính là vẻ chẳng thiết tha cuộc sống gì nữa.
Phương Thư Tuyển ngạc nhiên thốt lên, “Còn tưởng hắn chết chắc rồi.”
Tô Mẫn đáp lại: “Còn chín tiếng nữa lận, chúng ta đừng vội đoán trước.”
Lao động buổi chiều vẫn là nhổ cỏ.
Nhưng lần này bọn họ được đưa đến địa điểm mới, chỗ này cũng không xa ngục giam lắm, nó nằm ở một hướng khác.
Tô Mẫn đứng nơi đây vẫn có thể thấy được một phía khác của ngục giam, cấu trúc bên ngoài không có gì khác nhau nhưng mà mấy cái thiết bị treo trên đó thì có vẻ đặc biệt.
Việc nhổ cỏ cũng không khác mọi khi.
Toàn bộ quá trình đều không cần Tô Mẫn đụng tay vào, cậu chỉ lo nhìn chằm chằm Lý Hào.
Còn Lý Hào bên này bị nhìn thì cảm thấy rất quái dị, hắn cứ tưởng như mình đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy, muốn xông tới hỏi thử rốt cuộc thế nào thì lại sợ nghe được mấy thứ giống như buổi trưa.
Tim hắn mong manh lắm.
Đến khoảng chiều tối, cảnh sát trại giam trở lại đưa bọn họ về nhà ăn. Không ngờ lúc bước qua cửa lớn, Lý Hào đột nhiên quát to một tiếng, từ bên kia chạy tới.
Tô Mẫn: “…”
Cậu chỉ kịp nhìn thấy một bóng người nhanh như chớp xẹt qua mình.
Không nờ Hào ca còn có năng khiếu chạy cự li dài nữa đấy.
Sau khi bình yên vô sự bước vào nhà ăn, Lý Hào cực kỳ kích động, hắn ngồi xuống ghế của mình rồi cười rất chi là thỏa mãn.
Lúc Tô Mẫn tiến vào còn cười lại với hắn một cái.
Phương Thư Tuyển nhịn không được liền phì cười, “Hắn cũng dở hơi thật ấy.”
Nếu bây giờ Lý Hào đã an toàn, bọn họ cũng không có gì để lo lắng nữa.
Ăn cơm vĩnh viễn là khoảnh khắc vui vẻ nhất của đám tù nhân, cũng không biết tại sao mà cơm nước đêm nay lại phong phú hơn mọi ngày một chút, còn có cả thịt hun khói.
Phương Thư Tuyển lấy một chút thịt bầm, chầm chậm nói: “Có cảm giác như ăn cơm ở căn tin vậy, thịt bầm xào ớt xanh, chính là mùi vị ớt xanh này, còn thịt bầm vẫn là thịt bầm trong ký ức.”
Nghe hắn nói như thế, Tô Mẫn cũng nhớ tới đống đồ ăn ở căn tin trường cậu, đột nhiên cảm thấy mùi vị của chúng nó cũng không tệ lắm.
Trong trường học của cậu cũng có ẩm thực hắc ám, nhưng mà không có khoa trương được như Phương Thư Tuyển nói, chỉ là bọn họ bốc đại một loại thức ăn nào đó xong đem xào với trái cây để ra mấy cái hỗn hợp khó hiểu.
Ví dụ như có một lần đến tết trung thu, nhà trường muốn tặng bánh cho bọn học sinh các cậu ăn, nhưng mà không hiểu sao họ đem bánh trung thu xào với rau.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy lượng ăn của Tô Mẫn không nhiều nhưng cậu thấy bánh bao nhỏ bữa sáng ở trường bán rất ngon.
Mãi đến khi mọi người đều ăn xong bữa tối, cửa nhà ăn mới mở ra.
Một người được gọi là trưởng quan đột nhiên xuất hiện trong nhà ăn lúc này.
Phòng ăn bất chợt yên tĩnh lại.
Tô Mẫn nhỏ giọng hỏi: “Trước đây anh gặp người này chưa?”
Đây là đầu tiên Tô Mẫn nhìn thấy hắn, đã nhiều ngày trôi qua như vậy mà người này không ra mặt, tối hôm nay đột nhiên lại xuất hiện.
Ân Trạch lắc đầu một cái.
Thời gian hắn ở đây chưa lâu nên không có cơ hội nhìn thấy người này, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp, mà lúc trước thì không thấy ai nhắc tới.
Tô Mẫn nghi ngờ trong lòng.
Bề ngoài của người này cũng không khác mấy cảnh sát ở đây lắm, nhưng có lẽ địa vị bất đồng cho nên giọng điệu có chút ra lệnh.
Chờ sau khi tầm mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ngày mai là thời gian người nhà đến thăm, mỗi người chỉ có năm phút để nói chuyện.”
Hắn vừa dứt lời thì trong phòng ăn liền sôi nổi lên.
“Sao lại rút ngắn thời gian rồi? Lần trước không phải tám phút à?”
“Năm phút thì nói được mấy câu đây, cái quan trọng cũng chưa kịp nói, vậy thăm viếng chó má gì.”
“Không ai đến thăm tao đâu, năm phút này để tao tự do hoạt động có được không.”
“Kéo dài một chút đi chứ, lần nào cũng rút ngắn, chúng tôi bỏ ra thêm mười phút nhổ cỏ đổi lại có được không hả?”
“…”
Tô Mẫn cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ thời gian lại ngắn như vậy.
Có ngục giam nào chỉ cho thăm viếng năm phút đầu nhỉ, ít nhất đều là mười phút đi, năm phút đồng hồ căn bản không nói được cái gì.
Người đàn ông đứng phía trước không có biểu tình gì, y hệt như một người máy.
Trông hắn rất quỷ dị, trong phòng ăn cũng đột nhiên yên tĩnh lại, giống như mấy tiếng thảo luận bên nảy chỉ là ảo giác.
Tô Mẫn im lặng, liếc mắt quan sát người kia một cái.
Không biết lần này ai sẽ tới thăm cậu đây.
Trong trí nhớ của cậu thì gia đình nhân vật này rất phức tạp. Hắn theo đuổi hội họa, cũng rất có tiền, nhưng mà cha mẹ hắn không quan tâm cho nên cuối cùng dẫn đến tính cách cố chấp.
Cũng chính vì vậy mới có cục diện bây giờ.
Tô Mẫn không biết nếu hai người cha mẹ kia tới đây, cậu nhắc tới mấy chuyện trong ngục giam thì có thể giúp được gì không nữa.
Chạy ra khỏi đây thực sự là một vấn đề rất khó khăn.