Tô Mẫn không biết nó sẽ rời đi từ chỗ nào hay vẫn quanh quẩn trong phòng Hào ca. Cậu thấy cái khả năng nào cũng đáng sợ hết.
Ân Trạch lúc này hỏi: “Cậu vừa thấy cái gì?”
Tô Mẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi quyết định nói ra những gì mình thấy, dù sao đây cũng là một manh mối quan trọng.
Cậu chỉ sợ bọn họ hoảng thôi, Tô Mẫn sắp xếp từ ngữ lại rồi nói, “Ban nãy có một con quỷ không đầu tiến vào phòng của Hào ca.”
Nhưng mà hình như những gì cậu nói cũng không giảm được chút xíu độ đáng sợ nào.
Phương Thư Tuyển cùng Ân Trạch nhìn cậu chằm chằm, nửa ngày sau vẫn chưa nói gì.
Tô Mẫn nghĩ trong đầu, có phải mình dùng từ làm cho bọn họ sợ quá rồi không, hai người này hoảng sợ quá nên không phản ứng được à?
Vẫn là Phương Thư Tuyển tỉnh táo lại trước, hắn xoắn xuýt một lát rồi hỏi: “Ý cậu là không phải người?”
Chứ quỷ không đầu là tình huống gì?
Tô Mẫn nhấn mạnh lại: “Là quỷ không đầu, một con quỷ không có đầu.”
Ân Trạch cau mày, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác, hỏi: “Lần trước cậu cũng nói chuyện với quỷ phải không?”
Tô Mẫn không nghĩ tới hắn lại hỏi chuyện này, cậu thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy, sợ doạ hai người nên tôi vẫn không kể.”
Dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy Thẩm Túc, cậu nói chưa chắc họ đã tin thật.
Phương Thư Tuyển nói: “Khoan nói chuyện trước đây, nói cái ban nãy kìa, cậu thấy cái gì có thể miêu tả rõ một chút không?”
Tô Mẫn ừm một tiếng, kể lại cho bọn họ đầy một phút.
Sau khi nghe xong, Phương Thư Tuyển cảm thấy rất khó nói, “Cậu đi viết tiểu thuyết kinh dị được đấy, tôi nổi da gà hết rồi đây này.”
Ân Trạch cứng ngắt hỏi, “Vậy nó đi ra chưa?”
Tô Mẫn nói: “Chưa, nhưng tôi nghĩ sẽ không thấy được đâu, bởi vì lần trước tôi cũng từng thấy chuyện giống vậy.”
Cậu kể lại chuyện lần trước cho hai người bọn họ nghe.
Tổng cộng cậu đã thấy được hai lần, nếu quả thật trùng với suy đoán của cậu thì có lẽ ngày mai Hào ca sẽ gặp chuyện, khả năng cao là mất tích hoặc tử vong.
Chủ yếu bây giờ cậu không thể nhìn tiếp được nữa, nên không có cách nào chứng minh được.
Phương Thư Tuyển chợt nhớ tới Trần Húc “Nói như vậy, tóc có thể là do quỷ để lại, nhưng tôi chưa từng thấy con quỷ nào cả?”
Tô Mẫn nói: “Có thể đúng.”
Cậu nhớ lại tối ngày hôm ấy mình nhìn thấy một cái bóng trắng, trên người nó hình như ướt nhẹp, nhưng lúc đó cậu đang ở cùng Thẩm Túc, khoảng cách xa so với nó nên cũng không chú ý.
Tuy nhiên con quỷ không đầu lần này thì rất rõ ràng.
“Trần Húc chết ở trong rãnh nước có liên quan đến tóc sao?” Ân Trạch nghi ngờ hỏi, “Chúng ta cũng đâu chắc chắn?”
Phương Thư Tuyển trả lời: “Có thể xác định, bởi vì tôi nhìn thấy, do tôi nhìn thoáng qua nên mới không nói cho các cậu, bây giờ nghĩ lại hẳn không phải tôi nhìn lầm.”
Hắn miêu tả lại cụ thể tình huống của Trần Húc một lần nữa.
Lúc đó họ phát hiện thi thể của Trần Húc nằm bên trong rãnh nước, sau đó cảnh sát trại giam tới đem nó lên bọn họ mới thấy được khuôn mặt của Trần Húc.
Khi đó hắn còn tưởng mình nhìn lầm, rồi chỉ nghĩ là mấy thứ bẩn thỉu dưới mạch nước ngầm, mà thi thể bị đưa đi quá nhanh nên hắn cũng không có cơ hội nghiệm chứng.
Việc này nói ra chỉ tổ làm hoang mang thêm, do vậy hắn vẫn giữ trong lòng.
Nếu không phải Tô Mẫn đột nhiên nói tới thì sợ là hắn sẽ quên luôn rồi.
Tô Mẫn nói: “Vậy có thể nói chuyện này đã xảy ra lần thứ hai.”
Cậu đến cũng không tính là sớm, từ lúc vào đến giờ cũng được mấy ngày, tổng cộng có bao nhiêu người đã chết nếu không tính đến cái người dùng kéo tự sát kia?
So sánh mà nói, tình huống của hai người chết gần đây nhất có thể quan hệ rất lớn đến cái chết của bọn họ.
Ân Trạch nói: “Vậy ngày mai, cũng là ngày chết của Hào ca rồi.”
Tô Mẫn đột nhiên cảm thấy tên Hào ca này rất thảm, dính tới quỷ không đầu có thể hắn cũng sẽ bị chặt đầu mất, kiểu chết này vừa nghe là thấy vô cùng đáng sợ.
“Một khi đã như vậy, đợi ngày mai chúng ta sẽ biết.” Phương Thư Tuyển nói: “Lại nói, tôi thấy nếu bên cạnh chúng ta xuất hiện thứ quỷ dị gì thì cơ bản đều sẽ có người chết.”
Thoạt nhìn chuyện này nghe rất đáng sợ, nhưng mà so với lúc trước mơ hồ không biết thì bây giờ tốt xấu gì bọn họ cũng có cơ hội phát hiện.
Chỉ là cậu không hiểu bọn quỷ làm như vậy có nguyên nhân gì.
Ân Trạch nghi ngờ: “Tại sao bọn chúng không trực tiếp giết chết luôn nhỉ?”
Tô Mẫn nói: “Có thể chúng đang tìm người thế thân.”
Phương Thư Tuyển: “Thế thân?”
Tô Mẫn nói: “Các anh có từng nghe đến quỷ nước chưa?”
Hai người trăm miệng một lời nói: “Đương nhiên biết.”
Sau khi nói xong thì liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhất trí yên tĩnh lại, chỉ là đang trong bóng tối nên cũng không biết biểu tình của người kia là thế nào.
Tô Mẫn không phát hiện bầu không khí kì lạ giữa hai người bọn họ, cậu nói: “Quỷ nước nếu muốn rời khỏi sông hoặc hồ nơi nó chết thì phải tìm một người chết thế, vì vậy nó sẽ giết người.”
Cũng giống như chuyện này vậy.
Nếu cậu đoán đúng thì những con quỷ này đang tìm người chết thế cho mình, như vậy bọn nó mới có thể rời đi được.
Tô Mẫn cảm thấy có lẽ sẽ không biết được lý do những con quỷ này tồn tại và liệu bọn nó có biết phòng thí nghiệm hay không.
Tô Mẫn nói: “Nhìn thì giống chúng nó đang tùy tiện tìm một căn phòng, nhưng thực ra những căn phòng đó rất có thể là nơi chúng nó từng ở.”
Cậu vừa nói xong, Ân Trạch liền thấy nổi da gà.
Bởi vì khi hắn đi vào, phòng giam số 8 đã không có ai, một mình hắn ở đây mấy ngày sau đó Tô Mẫn mới đến.
Không biết phòng giam này trước đây ở mấy người.
Nếu mà bốn người từng sống ở đây đều chết hết vậy chẳng phải sẽ có bốn con quỷ tới tìm bọn họ làm người chết thế sao, đúng như vậy thì bọn họ quả thật xui xẻo tận mạng.
Ân Trạch đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Như lời cậu nói, vậy những người trước đây mất tích hoặc tử vong có khả năng đã bị xem là người chết thế rồi.”
Nếu không vì sao lại vô duyên vô cớ có nhiều người chết đến vậy.
Phương Thư Tuyển nói: “Rất có thể nha.”
Cái giọng nhẹ nhàng bình thản của người này làm Ân Trạch thấy ghét, định mắng một chút nhưng hắn vẫn nhịn lại, rồi không thèm quan tâm nữa.
Tô Mẫn không lên tiếng.
Những con quỷ này vì sao xuất hiện, đơn giản là vì bọn chúng chết ở đây. Mà những con quỷ đời thứ nhất chết thế nào chắc chắn có quan hệ với nơi này.
Mọi chuyện cứ thế tuần hoàn đến bây giờ.
Tô Mẫn chỉ chỉ bên ngoài, “Cái tiếng kêu kia biến mất rồi.”
Phương Thư Tuyển nói: “Xem ra cực hình kết thúc rồi.”
“Bên ngoài ngừng rồi chúng ta có thể đi ngủ, dù sao cũng không ra xem được.” Tô Mẫn ngáp một cái, nói: “Ngủ thôi, nếu không ngày mai sẽ mệt mỏi lắm.”
Từ giờ đến hừng đông chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Phương Thư Tuyển gật đầu, đồng ý với lời cậu nói.
Hiện tại cũng muộn lắm rồi, Tô Mẫn không biết mấy giờ, nhưng cậu chưa thấy nhắc nhở của rạp chiếu phim có lẽ còn chưa tới mười hai giờ, họ có thể ngủ được mấy tiếng nữa.
Mỗi lần tham gia điện ảnh, giấc ngủ của cậu cũng phải giảm xuống.
Đặc biệt là loại phim chỉ có vài ngày thế này.
Ân Trạch một lần nữa bò lên trên giường của mình, quấn chăn lại rúc bên trong ngủ, bởi vì nhiệt độ trong ngục giam có chút thấp nên nếu không đắp chăn sẽ thấy lạnh, không may còn có thể bị cảm.
Không ngờ hắn mới nằm chưa được một phút, phía sau đột nhiên xuất hiện thanh âm khác.
Ân Trạch mở mắt ra, quay người lại thì thấy Phương Thư Tuyển treo lên đây, kinh ngạc chớp mắt, sau khi hắn phản ứng lại thì tức giận nói, “Cậu lên đây làm gì?”
Phương Thư Tuyển nói: “Quan hệ hữu nghị với cậu chứ sao nữa.”
Quan hệ hữu nghị cái con khỉ!
Ân Trạch đang muốn nói tiếp thì bị Phương Thư Tuyển đè ngã, che miệng lại: “Tô Mẫn đang ngủ.”
Sức của hắn mạnh hơn Ân Trạch, dễ như ăn cháo đã đè Ân Trạch ở dưới.
Phương Thư Tuyển nói: “Tôi muốn giải thích với cậu một chút, thật ra ban đầu tôi không có cướp bạn gái của cậu, nhưng mà lần nào cậu cũng không chịu nghe.”
Ân Trạch cười lạnh.
Hắn cũng không phải quá yêu bạn gái của mình, bởi vì hắn chỉ mới qua lại với họ có một tuần lễ, nhiều lắm thì chỉ thấy vừa lòng, nhưng hể mỗi lần tức giận là đều muốn chia tay với hắn, sau khi chia tay xong thì nói với hắn là thích Phương Thư Tuyển.
Đây không phải là muốn kiếm chuyện sao?
Phương Thư Tuyển thở dài, “Sao cậu lại ngốc như vậy?”
Ân Trạch không để ý tới hắn, đạp hắn một cước, giường vốn đã nhỏ, hơn nữa lại còn lâu năm, động tác mạnh mẽ của Ân Trạch liền gây ra một âm thanh kẽo kẹt.
Hai người đều lập tức dừng lại.
Tô Mẫn đang chuẩn bị ngủ bỗng nghe được tiếng động lại còn rất lớn, thì lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Cậu nghe tiếng Phương Thư Tuyển trả lời: “Không có chuyện gì.”
Sau đó trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng ngáy nhỏ bé từ ngoài cửa truyền vào, nghe sao quái quái.
Tô Mẫn cũng không hỏi nữa.
Chỉ là cậu vừa xoay người thì đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Mới vừa nãy Phương Thư Tuyển trả lời, hình như âm thanh kia phát ra từ giường đối diện phía trên thì phải…
Cậu theo bản năng muốn quay đầu xem thử, nhưng nghĩ lại rồi không nhúc nhích nữa.
Lỡ như cậu vừa quay đầu mà thấy Phương Thư Tuyển cùng Ân Trạch cũng đang nhìn sang đây, hai bên trợn mặt nhìn nhau thì lúng túng lắm.
Tô Mẫn im lặng, cảm thấy mình nên đi ngủ là tốt nhất.