Hắn nhìn chung quanh một vòng rồi nói: “Không phải ngục giam thì cái gì? Chẳng lẽ là phòng nghiên cứu sao, họ đem chúng ta nhốt ở trong này để xem ai có thể sống đến cuối cùng rồi phát tiền thưởng à?”
Tô Mẫn kinh ngạc, “Anh nghĩ cũng phong phú ghê.”
Nói thật, loại khả năng này cũng không phải không có, chỉ có điều bọn họ muốn sống sót toàn bộ là không thể, nơi này phải có nguyên nhân của nó.
Phương Thư Tuyển cười cười, “Tôi xem mấy thể loại này nhiều rồi.”
Ân Trạch xới qua xới lại miếng cơm trong bát nói: “Biết cũng vô dụng, chúng ta không trốn được.”
Tô Mẫn quay đầu, “Anh bi quan quá đấy.”
Không phải nhân vật chính trong thể loại này đều tràn đầy sức sống đánh hoài không chết, lúc nào cũng nghĩ mình là người sống sót cuối cùng à?
Cậu thấy Ân Trạch rất khác, từ đầu đến giờ anh ta chưa từng kích động ngoại trừ ngày đầu tiên Phương Thư Tuyển tới đây.
Nghe vậy Ân Trạch ngẩng đầu, đột nhiên đổi sang một khuôn mặt kích động nói: “Chúng ta nhất định sẽ chạy trốn! Chúng ta phải sống sót!”
Sau đó hắn liền giơ tay lên, làm một lời thề.
Tô Mẫn: “…”
Phương Thư Tuyển ngồi đối diện sửng sốt một chút, không nhịn được bật cười, đến nổi hắn phải nắm tay thành quyền đè lên môi.
Ân Trạch nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bất biến ban đầu, “Làm thế đúng không? Cậu thấy có sức sống không? Tinh thần đủ tràn đầy chưa?”
Tô Mẫn biểu thị mình câm nín.
Phương Thư Tuyển cười đủ, chống tay lên bàn nói: “Ân Trạch sao cậu lại đáng yêu như vậy, trước đây tôi cũng không phát hiện.”
Ân Trạch chuyển hướng sang hắn, “Cậu mới đáng yêu, cả nhà cậu mới đáng yêu.”
Phương Thư Tuyển liền nở nụ cười.
Nụ cười này làm Ân Trạch hoảng sợ, hắn lấy tay sờ loạn trên người, còn nguýt Phương Thư Tuyển một cái. Sau đó cúi đầu ăn cơm, lỗ tai của hắn không biết từ khi nào đã đỏ.
Tô Mẫn không hiểu sao đột nhiên ăn phải cơm chó.
Câu thở dài xa xôi rồi nói sang chuyện khác: “Ở đây không có thời gian cho chúng ta tự do hoạt động à?”
Phương Thư Tuyển tất nhiên không biết.
Ân Trạch nói: “Có, ngày cậu ra tù.”
Tô Mẫn: “…”
Không hiểu sao Ân Trạch tự nhiên dở chứng cà khịa.
Phương Thư Tuyển lại bị chọc cười nói: “Tô Mẫn cậu đừng hỏi nữa, hỏi tiếp cậu ta sẽ tạt muối vào tim cậu đấy.”
Tô Mẫn a một tiếng.
Ân Trạch nói: “À, lúc đến phòng y tế cậu có thể nằm đó, sẽ có người canh gác bên ngoài.”
Phòng y tế?
Tô Mẫn nhạy bén phát hiện chỗ lạ.
Cậu đột nhiên nhớ tới hình như nghe nói bộ phim này có một người phụ nữ, chính là nhân vật nữ duy nhất, “Phòng y tế nằm ở đâu?”
Ân Trạch nói: “Ở phía sau, có phép mới được qua.”
Lúc bình thường bọn họ không được đến phòng y tế, bác sĩ cũng sẽ không qua đây, ngoại trừ lúc cần kiểm tra sức khoẻ.
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, “Lần trước chúng ta kiểm tra sức khoẻ là do những người bên đó thực hiện à? Bọn họ đều là đàn ông.”
Đợt kiểm tra sức khoẻ mới đây là dành cho những người vào tù trong vòng một tháng gần nhất.
Ân Trạch hơi nghi ngờ liếc cậu một cái, rồi nói: “Bởi vì chúng ta đều là nam, hay cậu muốn phụ nữ làm?”
Hắn vừa nói xong, Tô Mẫn tự nhiên cảm giác bên người lạnh đi một chút.
Cậu nhíu mày, sau đó buông lỏng ra, “Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ muốn biết chỗ này có phụ nữ không thôi.”
Ân Trạch nói: “Mấy người qua bên đó đều nói có một người phụ nữ, tôi chưa đi nên không biết thật hay giả.”
Nhưng rất có thể là thật.
Tô Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi muốn qua xem thử.”
Phương Thư Tuyển bật hỏi: “Nơi đó có gì đặc biệt hả? Còn kiểm tra sức khỏe lúc nào, sao tôi không có?”
Tô Mẫn: “Lúc anh tới thì không có, khi đó bọn họ làm rất nhiều cái, làm xong cũng không cho chúng tôi xem kết quả.”
Cậu lựa mấy mục quan trọng kể lại.
Phương Thư Tuyển nói: “Cái kiểm tra sức khỏe này nghe có vẻ đầy đủ phết.”
Hầu như đã làm tổng quát tất cả, có cả thử máu, xét nghiệm nước tiểu. Xem như cái gì có thể kiểm tra đều đã làm, còn những thứ khác không làm chắc là không đủ điều kiện thi hành.
Ân Trạch cau mày nói: “Muốn qua đó không dễ.”
“Bị đưa đến là được.” Tô Mẫn nói: “Nếu như không cẩn thận té chảy máu sẽ cho tôi qua chứ nhỉ.”
Ân Trạch nói: “Cậu làm vậy quá mạo hiểm.”
Tô Mẫn cũng không nghĩ ra được biện pháp khác, dù sao cảm cúm gì đó đều là chuyện nhỏ, cảnh sát trại giam chỉ cần đưa thuốc đến là xong, họ sẽ không cho cậu qua phòng y tế.
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, “Xem tình huống.”
Sau khi cơm nước xong, tất cả tù nhân đều bị mang về phòng. Có thể là do bộ thi thể kia bị phát hiện sớm cho nên trong lúc ồn ào thế này cũng có thể nghe thấy một hai tiếng bàn luận về nó.
Qua khoảng chừng nửa tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Nghe thấy âm thanh, Tô Mẫn vội vã đi tới cạnh cửa, thì thấy Phương Thư Tuyển bị mang ra ngoài, cảnh sát trại giam đang khóa cửa lại.
Cậu lặng lẽ hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Phương Thư Tuyển nhìn thấy cậu thì hướng bên này đi qua, thấp giọng nói: “Đến phòng y tế, tôi muốn kiểm tra sức khỏe.”
Nghe vậy Tô Mẫn liền sững sờ, không nghĩ tới bọn họ vừa mới nhắc kiểm tra sức khoẻ hồi sáng thì buổi chiều đã được thực hiện.
Phương Thư Tuyển còn nói: “Tôi chủ động nói, không nghĩ tới bọn họ lại đồng ý, bây giờ tôi đến phòng y tế.”
Tô Mẫn nhíu mày, “Anh chú ý an toàn.”
Phương Thư Tuyển gật đầu, nhìn vào trong phòng hỏi: “Ân Trạch đang làm gì?”
Tô Mẫn quay đầu lại liếc mắt nhìn, “Chắc là mệt nên ngủ rồi.”
Phương Thư Tuyển cười cười, nhỏ giọng: “Lỡ như chuyến này tôi… không chắc có về được không, chờ tôi trở lại —— “
Tô Mẫn đánh gãy hắn: “Anh nói gỡ cái gì.”
Nghe vậy, Phương Thư Tuyển dừng lại.
Cảnh sát trại giam đã khóa kỹ cửa, quay người lại thì thấy khuôn mặt tái nhợt của phạm nhân 488 trong phòng số 8, trán cậu đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn dò hỏi: “488 cậu không ổn?”
Tô Mẫn gằn từng chữ một: “Ngực tôi có chút đau.”
Cảnh sát trại giam nhíu mày, “Đau ngực? Cậu bị bệnh tim?”
Tô Mẫn lắc lắc đầu, “Không biết, chỉ là đột nhiên, giống như sắp chết vậy, ngực tôi đột nhiên thắt lại.”
Cậu đang nói thì liền từ trên cửa trượt xuống dưới.
Ân Trạch nhảy từ trên giường xuống, đỡ lấy cậu, “Này cậu muốn làm gì?”
Tô Mẫn ra hiệu hắn không cần nói chuyện.
Nghe thấy sự tình khẩn trường như vậy, cảnh sát trại giam cũng không thể thờ ơ.
Hắn vội vã mở cửa, nhìn Tô Mẫn bị Ân Trạch đỡ lấy rồi nói với Phương Thư Tuyển: “Anh mang cậu ta theo, đi với tôi tới phòng y tế.”
Phương Thư Tuyển nghe lời đỡ Tô Mẫn lên, cùng Ân Trạch đối mặt, thở dài, sau đó liền nở nụ cười.
Cảnh sát trại giam một lần nữa đem cửa khóa lại.
Hai người theo sau cảnh sát ra ngoài, Ân Trạch đứng lên, hắn đứng trước cửa không biết đang suy nghĩ cái gì.
***
Sau khi ra ngoài không khí liền trở nên mới mẻ.
Một người khác đến đưa Phương Thư Tuyển cùng Tô Mẫn đến phòng y tế, “Tên này không thoải mái, còn tên này muốn kiểm tra sức khoẻ.”
Bên trong quả thật là có một y tá, tóc ngắn, cô ta mặc một bộ y phục màu trắng, nhìn thấy có người tiến vào thì hỏi: “Nơi nào không thoải mái?”
Tô Mẫn hàm hồ nói: “Nơi này?”
Hai người đều lén lút đánh giá cái phòng y tế này, không dám quá rõ ràng.
Y tá cầm công cụ muốn đi qua kiểm tra, liền lúc này Phương Thư Tuyển kêu một tiếng, “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Bên ngoài có một tên cảnh sát tiến vào, đem hắn mang đi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Tô Mẫn cùng y tá.
Y tá hỏi: “Nơi nào không thoải mái?”
Tô Mẫn chỉ chỉ lòng ngực, “Tôi thấy nơi này đau.”
Cậu làm bộ rất yếu ớt.
Y tá cầm ống nghe nghe một chút, liền ấn ấn, “Nơi này?”
Theo động tác của cô ta, Tô Mẫn liền hét thảm vài tiếng, che ngực nói: “Đau quá, nơi này rất đau, có phải tôi sắp chết không?”
Cậu cảm giác bây giờ mình có thể đi đóng phim luôn được rồi, sợ sẽ giành được vai ảnh đế mất.
Y tá: “… Cậu suy nghĩ nhiều quá, sẽ không chết.”
Tô Mẫn nói: “Có đúng không? Nhưng tôi đau quá.”
Nghe thấy lời này, y tá liền quay lại đổi công cụ khác, Tô Mẫn trực tiếp đứng lên, lặng lẽ đi tới, nhanh tay đánh cô ta ngất xỉu.
Vì cậu ra tay từ phía sau nên y tá không cảnh giác.
Tô Mẫn liền vội vàng để cô ta dưới đất. Còn việc có bị nghi ngờ hay không thì cậu chỉ cần nói dối là được, bọn họ muốn nghi ngờ cũng phải cần chứng cứ.
Nơi này mà muốn điều tra dấu vân tay thì cũng không dễ như vậy.
Chờ tra ra được cậu đã rời khỏi bộ phim này rồi.
Phương Thư Tuyển không thể kéo dài thời gian quá nhiều, Tô Mẫn nhất định phải hành động nhanh một chút, nếu không người bên ngoài trở lại thì bọn họ chết chắc.
Phòng y tế không lớn, tính cả bên trong lẫn bên ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều máy móc, nhìn qua cũng thấy được rap giường cũ kỹ đã hiện ra chút ố vàng, trên vách tường còn có thể nhìn thấy một ít vết máu, thậm chí còn có dấu tay, cũng không biết là ai để lại.
Tô Mẫn nhìn chung quanh một vòng, trực tiếp đi vào phòng trong.
Lúc trước y tá có mở cửa ra nên bên trong không khóa.
Không gian bên trong cũng không lớn, có một cái giường cùng bồn tắm, còn lại là một cái tủ chiếm non nửa mặt tường, đặt trong góc.
Mặt trước tủ là thủy tinh, trưng bày một ít tiêu bản cùng một vài cái huy chương, Tô Mẫn nhận ra bên trong có rất nhiều loại như giải nhất cuộc thi giải phẫu, còn lại đều là giải thưởng của mấy cuộc thi có liên quan.
Cậu cũng không dính dáng gì đến nghề nghiệp này nên không hiểu nhiều, chỉ cảm thấy chủ nhân của mấy cái huy chương này có thể là chuyên gia trong ngành.
Tô Mẫn dời tầm mắt, mở tủ dưới ra, bên trong chỉ có một cái thẻ bảo hiểm màu bạc, phía trên là mật mã.
Cậu ngồi xổm nhìn vài giây, rồi quyết định rời khỏi phòng.
Cái này cậu không mở ra được, ở lại đây chỉ lãng phí thời gian còn không bằng ra bên ngoài nhìn xem có manh mối nào khác không.
Tô Mẫn đến chỗ y tá ngồi bên nãy.
Phòng y tế ở đây cũng không khác trường của cậu lắm, có lẽ đại đa số đều như vậy, một ít văn kiện bệnh án được chồng ở phía trên, còn lại đều bị khóa ở trong tủ.
Tô Mẫn không thấy chìa khóa nên trực tiếp cạy ra.
Ở đây không có kẹp tóc nên cậu dùng một cái thanh sắt, cái thanh sắt này là hôm nay cậu nhặt được ở bên ngoài.
Vừa mở tủ ra thì Tô Mẫn thấy chồng văn kiện dày gấp đôi, một tầng ở phía trên, một tầng phía dưới, trông khá cũ kỹ.
Tô Mẫn lấy tập văn kiện có vẻ mới nhất nằm ở phía trên ra.
Vừa mở ra cậu liền thấy báo cáo sức khỏe của một người đàn ông, bên trong còn có ảnh của hắn, người này còn sống.
Báo cáo ghi chép rất tỉ mỉ, nào là nhóm máu, khung xương, báo quát toàn thân, còn có một ít bệnh cũ của người đàn ông này.
Hồi cậu đi kiểm tra sức khỏe ở đại học cũng không cụ thể được như này.
Tô Mẫn lật tiếp tới trang sau thì thấy toàn là ảnh của mấy người đã chết lúc trước, báo cáo kiểm tra sức khỏe của họ cũng ở đây.
Mỗi tờ báo cáo đều không giống nhau.
Tô Mẫn bỏ chút thời gian lướt từ đầu đến cuối, sau đó cậu thấy được nội dung tóm tắt phía dưới. Có gì đó chợt lóe qua đầu, dường như Tô Mẫn phát hiện ra cái gì.
Mấy người này đều có gì đó không giống người bình thường.
Bọn họ đều có chỗ khác nhau, chúng được so sánh với người khác, hơn nữa mỗi chỗ đều được khoanh lại thành một vòng tròn, vẽ vào trọng điểm.
Tô Mẫn mơ hồ có thể nhìn ra được, thậm chí cậu còn đọc được mấy chữ nằm bên trong vòng tròn.