• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tên tiểu Túc này chính là quả bom trong lòng cậu.

Khoảng thời gian trước cậu vẫn nghi ngờ tiểu Túc cùng Thẩm Túc có quan hệ như thế nào. Mãi cho tới hôm nay cậu mới có được đáp án mình muốn.

“Đây là nhũ danh của anh?” Tô Mẫn giữ cho giọng nói của mình trông rất bình tĩnh.

Thẩm Túc khẽ mỉm cười, chỉ là trong đêm đen khó ai phát hiện được, “Có thể cho là vậy.”

Tô Mẫn nghe thấy buồn cười, “Cái gì mà có thể cho là vậy, nhũ danh của mình chẳng lẽ anh không biết sao?”

Lúc trước bà nội gọi cái tên này cậu đã nghi ngờ rồi, bây giờ Thẩm Túc nói như vậy là trực tiếp trả lời thắc mắc bấy lâu nay của cậu.

Thẩm Túc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm vành tai cậu một cái.

Anh cách Tô Mẫn rất gần, nhiệt độ của người bên cạnh đối phương đều có thể cảm nhận được. Một bên lạnh lẽo vô cùng, một bên thì cực kỳ ấm áp, chứng minh rằng bên cạnh anh chính là một cơ thể sống sờ sờ.

Không có được trả lời, Tô Mẫn cũng không ngoài ý muốn.

Nếu có thể trả lời dễ như vậy thì cậu đã sớm có đáp án. Cũng không cần phải chờ tới hôm nay.

Thẩm Túc nhỏ giọng: “Cậu thật sự rất muốn biết?”

Tô Mẫn nghe được ý tứ sâu đậm trong lời nói của anh. Giống như chỉ cần cậu đồng ý anh sẽ lập tức trả lời, mà chuyện này còn rất quan trọng.

“Nếu tôi muốn biết, anh có nói cho tôi không?” Tô Mẫn hỏi ngược lại: “Hay là lừa gạt cho qua chuyện.”

Thẩm Túc cười cười.

Âm thanh của anh vẫn luôn trầm thấp, bây giờ thỉnh thoảng lại phả vào tai Tô Mẫn. Lúc này cậu có thể cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh, một cảm giác cực kỳ tê dại.

Tô Mẫn không dễ chịu đẩy anh một cái.

Cái giường này thật sự quá nhỏ, một người thôi đã thấy chật, hiện tại còn thêm một con quỷ. Tô Mẫn chỉ có thể giữ nguyên tư thế của mình.

Cậu đang nằm nghiêng, Thẩm Túc từ phía sau ôm lấy cậu, lồng ngực của anh dán hoàn toàn vào lưng Tô Mẫn.

Không thể không nói, nếu duy trì một hai phút còn được, cứ giữ mãi tư thế này toàn bộ cảm xúc của cậu đều tập trung vào nơi bọn họ tiếp xúc.

Tô Mẫn có cảm giác như mình bị một khối băng đè lên vậy.

Thẩm Túc nắm chặt tay cậu, Tô Mẫn muốn giãy ra, thế nhưng không tránh được chỉ có thể mặc anh.

Anh thấp giọng nói: “Nói cho cậu đương nhiên có thể.”

Tô Mẫn: “Hừ hừ.”

Cậu không tin con quỷ này có thể nói ra, dù sao lúc trước hỏi nhiều như vậy đều bị bỏ qua, sao hôm nay vừa hỏi là có đáp án được.

Nói không chừng sẽ bịa chuyện kể cho cậu.

Vậy thì khinh người quá đáng.

“Vì sao muốn cậu gọi tôi như vậy à…” Thẩm Túc khàn tiếng nói: “Bởi vì… Lúc trước đã từng gọi.”

Tô Mẫn sững sờ tại chỗ.

Vừa rồi cậu nghĩ Thẩm Túc chỉ trùng hợp nói như vậy, dù sao nếu anh kêu cậu là tiểu Mẫn, mình gọi anh ta là tiểu Túc cũng không sai.

Thế mà lại có quan hệ với chuyện của bà nội thật, cái tên “tiểu Túc” này có phải là nhũ danh trước đây của Thẩm Túc không?

Tô Mẫn mơ hồ có cảm giác cảm này.

Là ai gọi anh như vậy? Chẳng lẽ là bà nội?

Thẩm Túc có lẽ đoán được suy nghĩ của cậu, dán sát vào lưng cậu nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Mau ngủ, đừng đoán mò nữa.”

Tô Mẫn: “…”

Quả nhiên mới hỏi một tí đã không dám cho cậu hỏi tiếp, nhất định tên này có rất nhiều bí mật.

Nhưng lúc này thời gian cũng không còn sớm, đúng là nên đi ngủ.

Tô Mẫn rất muốn đẩy Thẩm Túc ra, nằm kiểu này nguyên buổi tối cậu chắc chẳng thể động đậy được. Nhưng mà Thẩm Túc da mặt dày, đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Giằng co nửa ngày, cuối cùng Tô Mẫn chủ động từ bỏ.

Cậu mặt kệ anh, dù sao tên này cũng không phải lần đầu mặt dày như vậy.

Tô Mẫn mang theo rất nhiều nghi ngờ rơi vào giấc ngủ, hô hấp cậu từ từ vững vàng.

Trái lại Thẩm Túc vẫn luôn thanh tỉnh.

Không thể nghe Tô Mẫn gọi hai từ kia, thực sự đáng tiếc.



Mãi cho đến giữa khuya, Tô Mẫn bị nhắc nhở của rạp chiếu phim làm tỉnh lại.

Rạp chiếu phim nhắc nhở trước sau như một: 【 Khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài đã thành công thay đổi kịch bản của mình. Xin mời không ngừng cố gắng, phần thưởng cho ngài là một từ khóa quan trọng, gợi ý lần đầu: Hành lang】

Chung quanh cậu lúc này là khoảng trống. Thẩm Túc đã không biết rời đi từ lúc nào, Tô Mẫn một chút cảm giác cũng không có.

Cậu trầm mặc một lát, tâm tư một lần nữa trở lại bộ phim.

Đúng là vừa bước vào cậu đã cảm thấy hành lang có vấn đề.

Bởi vì trong kịch bản cậu chết trên hành lang, hơn nữa trong phần giới thiệu cũng viết có tiếng kêu thảm thiết mơ hồ từ hành lang truyền tới

Rất có thể trên hành lang có thứ gì đó.

Liền ngay lúc này, bên ngoài quả nhiên truyền tới tiếng kêu. Hình như là tiếng khóc, lúc ẩn lúc hiện, không phải rất rõ ràng.

Tô Mẫn lắng nghe âm thanh đứt quãng, nhưng khoảng chừng một phút đã biến mất. Nếu không phải cậu nghe được còn tưởng đây chỉ là ảo giác.

Thế nhưng lúc cậu cho là âm thanh này biến mất rồi thì tiếng kêu thảm thiết lại bất ngờ nổi lên.

Chỉ là lần này khác với lần trước, không phải tiếng khóc, mà là tiếng kêu thật sự, tựa như tiếng hét của thú hoang phát ra từ cuống họng, gào thét dữ dội.

Tô Mẫn nghe đến nỗi cả da đầu đều tê dại.

Ân Trạch hình như cũng mới vừa tỉnh lại, hắn lăn qua lộn lại.

Tô Mẫn lên tiếng hỏi: “Từ sáng tới tối đều có âm thanh này sao?”

Nghe vậy, động tác vươn mình của hắn ngừng lại, nói: “Ừ, từ lúc tôi vào tới giờ ngày nào cũng có, cũng chưa thấy nó vắng ngày nào. Phát ra từ sáng tới tối, hơn nữa âm thanh đều khác nhau.”

Tô Mẫn không biết âm thanh khác nhau mà hắn nói là gì.

Ân Trạch nằm ngang nói: “Quen được là ổn.”

Tô Mẫn cách một khoảng không tán gẫu với hắn, “Anh không nghi ngờ có chuyện gì sao?”

“Có lợi gì?” Ân Trạch hỏi ngược lại: “Biết càng nhiều chết càng sớm. Tôi không ngại nói cho cậu một chuyện, nơi này mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều sẽ có người mất tích.”

Tiếng gào thét bên ngoài vừa đứt đoạn lại nổi lên, tựa như lấy sức bình sinh giãy dụa lần cuối trước khi chết. Sau đó không gian lại khôi phục sự yên lặng ban đầu.

Chỉ còn lại những âm thanh ồn ào phát ra từ các phòng giam.

Tô Mẫn bị lời Ân Trạch dọa.

Thế nhưng nghĩ lại chuyện này cũng không có gì lạ, bởi vì đây là một bộ phim kinh dị, có người chết là chuyện bình thường.

Không nói đâu xa, ngày hôm nay cậu cũng chứng kiến cái chết của một người đàn ông bị đâm cuống họng. Không ai biết là hắn tự sát, hay là bị quỷ hại chết.

Ân Trạch cuối cùng nhắc nhở: “Tranh thủ ngủ thêm một chút, ngày mai còn phải lao động.”

Tô Mẫn thở dài trong lòng. Nằm nửa ngày cơn buồn ngủ mới kéo đến, cậu rơi vào giấc ngủ say.

Bên ngoài hành lang âm thanh xì xào nhỏ vụn vẫn còn.

Sáng sớm ngày thứ hai, tiếng kèn báo vang lên.

Tô Mẫn không phải người dậy sớm nhất. Có những người ở phòng khác đã dậy từ rất sớm, còn đang bên kia luyện giọng ca hát, cậu nghi ngờ hắn là người hát ca trù tối hôm qua.

Sau khi rửa mặt xong, cảnh sát trại giam cũng vừa vặn tiến vào.

Toàn bộ tù nhân đều nghiêm chỉnh xếp hàng lấy đồ ăn sáng, bữa ăn sáng trong ngục rất đơn giản, cháo cùng bánh màn thầu, còn có một chút ít đồ ăn lẻ tẻ.

Tô Mẫn nhìn bữa ăn đơn sơ không khỏi hoài niệm bánh bao được bán trong trường học. Nhớ lại cái hương vị thôi mà nước miếng đã muốn chảy xuống.

Ăn xong bữa sáng, một đám người bị mang ra bên ngoài nhổ cỏ.

Tô Mẫn lần đầu tiên tham gia lao động thế này. Bình thường chuyện ở nhà không cần cậu làm, ở trường học cũng không có, điển hình chính là một đại thiếu gia.

Ân Trạch vẫy tay, “Làm xong cái này còn phải trở về học.”

“Học cái gì?” Tô Mẫn nhìn phía xa xa, thuận miệng hỏi: “Dạy chúng ta cách giảm bớt thời kỳ thụ án?”

Ân Trạch trả lời: “Không phải, mà cũng gần như vậy.”

Nói tóm lại là có ý muốn tốt cho bọn họ.

Khu vực này rất lớn, cảnh sát trại giam đưa tất cả tù nhân vào bên trong rồi phát cho mỗi người một công cụ. Sau đó liền trở về.

Cũng coi như được hít thở không khí.

Cách đó không xa là mảng lưới sắt cao cao, bên ngoài chính là tự do. Cơ hồ mỗi tù nhân đến đây đều sẽ nhìn ra bên ngoài.

Tô Mẫn lần đầu phát hiện được tự do thật tốt.

Ân Trạch đứng cách cậu vài mét.

Lúc này một người đàn ông đột nhiên chạy tới, nói: “Thằng nhóc kia, Hào ca có chuyện muốn gặp mày.”

Tô Mẫn liếc nhìn Hào ca, ngày hôm qua mới kêu gào có quỷ mà hôm nay đã ngựa quen đường cũ, “Không đi.”

Tên đối diện liền muốn đưa tay qua, “Mày đúng là không biết điều!”

Tô Mẫn né tránh tay hắn.

Sau một khắc cách đó không xa liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hào ca, hắn té lăn trên đất, “Có quỷ! Có quỷ a a a!”

Cảnh sát trại giam đi tới thấy không phát hiện chuyện gì, liền dí điện cho hắn câm miệng.

Còn cái tên chạy qua kêu Tô Mẫn lúc này đã sớm quay lại xem tình hình đại ca hắn.

Tô Mẫn nhún vai, ngồi chồm hỗm xuống chuẩn bị nhổ cỏ, chỉ là cậu không nghĩ tới một hình ảnh kỳ quái sẽ xảy ra.

Cậu thấy mấy ngọn cỏ mình đụng tới đột nhiên trong nháy mắt đã biến mất, chuyện phát sinh còn chưa đến nửa giây, so với đám cỏ xanh mượt bên cạnh đúng là quái dị.

Cậu hoài nghi mình bị hoa mắt, lại đụng thử một phen, thì một mảnh chỉ còn đất hoang.

Tô Mẫn: “…”

Chuyện này làm sao đây?

Tô Mẫn đứng lên nhìn thử mấy tù nhân bên cạnh, bọn họ vẫn còn đang dùng đồ nhổ cỏ, không ai chú ý tới bên này, hơn nữa tất cả đều rất bình thường.

Cảnh sát trại giam kêu lên: “488! Ngồi xuống!”

Nghe nhắc nhở, Tô Mẫn lại ngồi chồm hỗm xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm một vùng cỏ đã trở nên hoang vu.

Cái này không phải Thẩm Túc giúp cậu đi?

Tô Mẫn lấy tay đẩy ra mấy vụn cỏ dưới đất, sau đó cậu rốt cục phát hiện kẻ cầm đầu gây chuyện.

—— phía trong đất chui thật nhiều cái tay đang nhổ cỏ, cũng chỉ còn bộ xương, không biết đã chết bao nhiêu năm rồi.

Tô Mẫn liền xoay người hướng qua khác nhổ, lại không ngờ đám xương tay kia tiếp tục trồi lên, trực tiếp đem cỏ của cậu rút xuống đất luôn.

Tô Mẫn: “…”

Cứ như vậy lần này đến lần khác, mảnh đất chỗ này đã được giải quyết nhanh chóng. Tô Mẫn dễ như ăn bánh mà xong việc, cậu chỉ cần chạm một cái là được.

Dưới nền đất hình như có rất nhiều bộ xương tay.

Tô Mẫn cũng không biết đây có phải là một bãi tha ma không, tựa như một ít truyền thuyết của trường học, mảnh đất được kiến tạo lại từ phần mộ.

Sau một giờ, tất cả tù nhân tập hợp lại.

Ân Trạch từ bên kia trở về, nhìn thấy xung quanh Tô Mẫn đã trống không, cả kinh nói: “Cậu cũng thật lợi hại.”

Tô Mẫn: “… Bình thường thôi.”

Ân Trạch nói: “Đừng khiêm tốn như vậy.”

Tô Mẫn ngậm miệng không nói.

Sau khi cảnh ngục kiểm tra toàn bộ bãi cỏ xong, liền phát hiện khối đất chỗ Tô Mẫn cực kỳ sạch sẽ, trực tiếp ghi chép lại.

Cho nên buổi trưa Tô Mẫn chiếm được phần thưởng là một cái đùi gà.

Chỉ cái đùi gà này thôi đã làm cậu kéo thêm mớ thù hận, mấy người kia vừa ăn cơm vừa nhìn cậu chằm chằm, còn kém xí nữa đã lại đây giành giật.

“Mẹ nó, tên đó là người máy cắt cỏ à, còn làm sạch sẽ như vậy.”

“Đúng là nhìn lầm người, chắc chắn trước đây hắn là công nhân cắt cỏ, nếu không sao có thể làm tốt hơn chúng ta được.”

“Tức chết ta rồi!”

Tô Mẫn yên lặng gặm đùi gà của mình. Thực ra mùi vị rất bình thường, thế nhưng ở đây thịt còn hiếm hơn vàng, có ăn đã là tốt số rồi.

Sau khi cơm nước xong, cảnh sát trại giam dẫn bọn họ tới một căn phòng trống khác, nói: “Xem TV nửa tiếng.”

Ở đây chắc chắn sẽ không được xem phim truyền hình, chỉ có thời sự hoặc là chương trình dạ hội. Bây giờ bọn họ đang xem một buổi dạ hội được phát lại.

Có lẽ đã lâu không có hoạt động giải trí, vừa nhìn thấy TV chiếu ca hát khiêu vũ, các tù nhân liền không nhịn được lúc la lúc lắc, thậm chí cùng nhảy lấy đà.

Không bao lâu, cả phòng đều đứng lên khiêu vũ cùng nhau, cái tên đàn ông hay hát ca trù kia cũng đang ngâm nga vài câu trong miệng.

Tô Mẫn thật sự muốn bọn họ đừng nhảy nữa.

Cứ trông như một đám bạch cốt vậy, đây chính xác là cảnh nhảy disco bên ngôi mộ đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK