Tô Mẫn nhìn chằm chằm gần một phút, nam nhân kia cũng kéo đủ một phút.
Kết quả không những không có hết, trái lại càng kéo ra càng nhiều, đã phồng lên một đống nằm trêи mâm, làm cho người ta có cảm giác cực kì buồn nôn.
Ban đầu cậu đã nghi sẽ không ăn được, bây giờ lại còn như vậy, Tô Mẫn cảm thấy căn phòng ăn này không có thứ gì có thể ăn được.
Nam nhân kia còn đang không ngừng túm ra.
Lý Trì Ngư thấy Tô Mẫn không đến, xoay người lại dò hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì, còn không đi ăn?"
Tô Mẫn dời tầm mắt, "Ừm." Hiện tại một chút khẩu vị cậu cũng không có.
Tưởng Đào Chi ngược lại không thèm quan tâm cái khác, một bên lẩm bẩm lải nhải, một bên đang chuyên tâm lấy đồ ăn, lấy nhiều đến nỗi xếp đầy một bàn, nghiễm nhiên là cái dạ dày không đáy.
Tô Mẫn: "..."
Cậu cảm thấy chuyện này không cần nói cho nàng mới tốt.
Lúc này, một đám người khác tiến vào nhà ăn, trong nháy mắt thoạt nhìn rộn ràng lên, tiếng nói chuyện cũng nhiều.
Tô Mẫn đi tới bàn dài bên kia, tỉ mỉ quan sát mấy món đồ ăn.
Đúng lúc này, phía sau không xa truyền tới một thanh âm kỳ quái.
Tô Mẫn quay đầu lại xem, nam nhân đầu trọc lần trước lúc này mang một khuôn mặt khó chịu đang lôi kéo người bên cạnh, cũng không biết nói cái gì.
Thời điểm cậu đang chuẩn bị thu tầm mắt, thì thấy nam nhân kia vỗ vỗ người bên cạnh một chút, sau đó cậu liền ngây dại.
Nam nhân đầu trọc chỉ vỗ đầu người kia một chút, nhưng cái đầu của người ta cứ như vậy mà rớt xuống, lăn lóc trêи mặt đất.
Bởi vì bên dưới là thảm trải nền, nên không hề phát ra âm thanh nào.
Tô Mẫn thấy rất rõ ràng, người bị vỗ một phát đã biến thành thi thể không đầu, thế nhưng nhóm người xung quanh cứ như không nhận ra.
Đặc biệt là nam nhân đầu trọc, hắn còn đang ôm thi thể không đầu, vỗ vỗ lồng ngực của nó, chính là một bộ huynh đệ kết nghĩa.
Thi thể không đầu cứ đi cùng hắn như vậy.
Môi Tô Mẫn giật giật, cuối cùng vẫn bình tĩnh nghiêng đầu, cảm giác muốn ăn lại giảm xuống mấy phần.
Cậu đưa mắt liếc nhìn phòng ăn.
Bên mỗi cái bàn đều có người, nhưng hình như cũng không có ai nhìn thấy biến hoá vừa rồi, mỗi người đều đang giải quyết đồ ăn của mình, có lớn có nhỏ, người lớn nhất thoạt nhìn cũng hơn bốn mươi tuổi.
Bọn họ giống như không hề ý thức được nơi này có vấn đề, mấy người đều đang nói chuyện vui vẻ, có vài người còn cười rất to, cũng có vài người đến một mình.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Tô Mẫn cũng không có cảm giác an toàn, trái lại càng cảm thấy quỷ dị hơn, không một ai biết bọn họ là người hay quỷ.
Thậm chí cậu còn cảm thấy trong số này có quỷ trộn lẫn vào.
Cứ như vậy, độ khó có vẻ càng lớn hơn, nếu như là thật sự, cuối cùng người sống chỉ có thể càng ngày càng ít.
Tô Mẫn ở trong lòng thở dài một tiếng.
Lý Trì Ngư đang lấy đồ ăn, mặc dù là sáng sớm, nhưng ngoại trừ cháo cùng bánh bao, bên trong cũng có vài món ăn khác.
Thấy Tô Mẫn lại đây, anh ta gắp lên một cái bánh bao, nói: "Cậu muốn ăn cái bánh bao nhân trứng sữa này không?"
Tô Mẫn trực tiếp xua tay, "Không muốn."
Mấy món ăn cần phải cắn ra thế này cậu sẽ không ăn, lỡ như lại giống người đàn ông vừa nãy ăn thành cái khác thì rất kinh khủng.
Nghĩ tới đây, Tô Mẫn quay đầu nhìn lại cái bàn kia.
Người đàn ông ban nãy đã không còn.
Cậu cả kinh, xoay người nhìn kỹ, quả thực người đã không thấy nữa, chỉ còn dư lại cái dĩa rong biển trêи bàn.
Vài cọng rong biển còn quấn trêи cái nĩa, đám tóc màu đen lúc trước phủ lên cái dĩa cũng biến mất.
Dường như ở vị trí đó chưa từng xuất hiện ai cả.
Nội tâm Tô Mẫn run sợ, đến bây giờ chỉ mới một ngày trôi qua, nhưng cậu đã biết có hai người chết, còn những nơi không biết có lẽ càng nhiều hơn.
Những người này trực tiếp bị giết hay là bị tha đi nơi nào?
Tô Mẫn chuyển mắt một vòng, cuối cùng tìm được nhóm người nam nhân đầu trọc, bọn họ đang ngồi cái bàn ở nửa bên kia phòng ăn.
Bộ thi thể không đầu kia an vị bên cạnh nam nhân đầu trọc, hình như nó cử động được, thậm chí còn rót nước cho người bên cạnh.
Tô Mẫn tỉ mỉ tìm, phát hiện nơi ban nãy đã không còn cái đầu của nó, không biết đi nơi nào rồi.
Hầu kết cậu giật giật, cuối cùng ngoại trừ thở dài cũng chỉ có thể thở dài.
Sao gần đây mấy bộ phim kinh dị đều hướng đến đồ ăn, rốt cuộc có muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cho khán giả không vậy?
Tô Mẫn sợ sau khi đi ra ngoài cậu bị ám ảnh với rong biển.
...
Bàn dài khoảng chừng mười mấy mét, bày đầy các loại đồ ăn.
Lưu Huy Đạt vừa vào thì thấy Nhạc Lăng đang đứng một bên lấy đồ ăn, bên cạnh vừa lúc không có người, con ngươi đảo một vòng, liền đi tới.
Nhạc Lăng đang gắp hết sức chuyên chú.
Mãi cho đến khi Lưu Huy Đạt đến bên cạnh mình, nàng mới xoay người, đối phương cũng đồng thời đưa tay ra, "Xin chào..."
Nhạc Lăng không nhìn hắn, mà đi thẳng qua một bên khác.
Tối hôm qua nàng đóng cửa không thèm nhìn và thái độ bây giờ, làm nhẫn nại của Lưu Huy Đạt cũng mất sạch, hắn ta trực tiếp đưa tay kéo cánh tay của nàng lại.
Nhưng không ngờ một giây sau hắn đã bị ngã sõng soài trêи ghế.
Động tĩnh lớn này lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người, nhìn thấy Lưu Huy Đạt nằm chật vật trêи đất, cùng Nhạc Lăng lạnh lùng đứng một bên, mọi người đều không khỏi trầm mặc.
Lý Trì Ngư khϊế͙p͙ sợ đi tới, "Em có sao không?"
Nhạc Lăng đem cái dĩa trong tay anh ta cầm đi, đồng thời bỏ vào cái bàn bên cạnh, sau đó nói: "Ăn cơm."
Giống như cái người lạnh lùng ban nãy không phải nàng.
Lý Trì Ngư trừng Lưu Huy Đạt vài lần, sau đó ngồi bên cạnh Nhạc Lăng, đắc ý nói: "Để anh lột tôm cho."
Anh ta cố ý lấy tôm lại đây, chính là vì thời khắc này.
Lý Trì Ngư cầm lấy một con tôm, con mắt chăm chú nhìn, tỉ mỉ lột sạch sẽ, sau đó kiểm tra rồi mới chuẩn bị đưa cho Nhạc Lăng.
Mới giơ tay lên, trong bát của chính mình đã được thả một con tôm lột rồi.
Lý Trì Ngư: ? ? ? Chuyện gì đây?
Anh liếc nhìn một con tôm nguyên trong bát Nhạc Lăng cùng một con tôm đã lột trong bát mình, yên lặng mà tự ăn.
Chờ lúc Tô Mẫn ngồi vào bàn đã là mười phút sau.
Cậu mất một khoảng thời gian để chọn đồ ăn, mỗi lần chọn đều phải cẩn thận nhìn, bên trong có rong biển hay không, có tóc hay không, có con mắt hay không.
Chỉ là mỗi lần cậu gắp cái gì vào trong dĩa, thì Thẩm Túc sẽ lại xuất hiện, hình như là muốn ngăn cản cậu.
Một đường đến cuối bàn, cuối cùng đồ có thể ăn được rất ít.
Tô Mẫn vốn đang cảm thấy rất vui mừng, thế nhưng lại nghĩ, trong phòng ăn mọi người chẳng phải đều đang ăn mấy thứ này sao?
Cậu nhìn về phía Nhạc Lăng và Tưởng Đào Chi bên kia, yên lặng dừng lại những lời sắp nói.
Ăn cũng ăn rồi, cậu nói ra chỉ làm tăng thêm khủng hoảng, thời gian tiếp theo canh chừng không để bọn họ xảy ra chuyện là được.
Tô Mẫn không có khẩu vị gì, chỉ tùy tiện ăn lót bụng.
Tưởng Đào Chi ngược lại khẩu vị rất tốt, ăn xong bánh bao cùng sủi cảo rán còn có thể húp cháo hải sản, thậm chí còn bưng một dĩa hoa quả đến.
Nàng bưng lên trước mặt mình một lát cá sống, mở lời mời: "Mọi người đều không ăn sao? Mình em ăn kỳ lắm, có muốn nếm thử chút không?"
Tô Mẫn xua tay: "Không, không."
Lý Trì Ngư lắc đầu: "Em ăn em ăn đi."
Tưởng Đào Chi trưng ra bộ mặt đáng tiếc, nhưng tâm lý lại cao hứng, càng dùng sức để ăn, chỉ thấy cái dĩa trước mặt nàng một tầng vơi một tầng.
Tô Mẫn chỉ cái bàn có dĩa rong biển kia, thử thăm dò hỏi: "Mới nãy mọi người có nhìn thấy người đàn ông ngồi ở cái bàn đó không?"
Lý Trì Ngư thuận theo ngón tay cậu nhìn sang, chỉ nhìn thấy một cái dĩa rong biển, nói: "Chắc ăn xong đi rồi, mà làm sao?"
Tưởng Đào Chi nói: "Có thể hắn ăn không ngon."
Tô Mẫn đang muốn nói gì, Nhạc Lăng lại đột nhiên mở miệng: "Không có, hắn chưa ra khỏi phòng ăn."
Cậu gật đầu nói: "Đúng, người kia biến mất rồi."
"Biến mất?" Lý Trì Ngư liếc nhìn toàn bộ phòng ăn, "Có phải đi bàn khác rồi không, có thể chúng ta không để ý."
Tô Mẫn nói: "Không thể."
Cậu đã quan sát cẩn thận, người đàn ông kia thật sự đã mất tích.
Nhạc Lăng lau miệng, nói: "Khách sạn này không bình thường, nữ nhân hét lên vào sáng hôm nay cũng mất tích."
Tô Mẫn không nghĩ tới lần này lại có người nghĩ tới vấn đề này.
Thế nhưng có lẽ bởi vì bộ phim kinh dị này đặc biệt, hoặc có thể là đạo diễn cho Nhạc Lăng lấy thân phận thầy trừ tà gì đấy.
Lý Trì Ngư sợ sệt nói: "Hai người bọn em tưởng đang đóng phim ma à."
Tô Mẫn rất muốn nói không phải.
Không phải bọn họ đóng phim ma, mà là chính anh ta đang đóng phim ma, còn cậu chỉ là một khán giả nhỏ bé đáng thương vô tội mà thôi.
Trải qua vấn đề như thế, hứng thú ăn uống của mọi người cũng giảm rất nhiều.
Lý Trì Ngư nói muốn lột tôm cho Nhạc Lăng, cuối cùng thành ra Nhạc Lăng lột cho anh ta không ít, chính anh ta lại đang hưởng thụ.
Tuy rằng như vậy thật không tiện, thế nhưng Lý Trì Ngư vui sướиɠ muốn chết.
Trong phòng ăn liền lục đến khoảng hai, ba bàn nữa.
Lý Trì Ngư nhịn không được nói: "Khách sạn này trang trí thật cái tính, trong phòng ăn lại có một bức tranh sơn dầu lớn như vậy."
Tưởng Đào Chi nhét vào trong miệng một cái bánh bao, nói: "Bởi vì có tiền, tính sơ cái tường này, chỉ tiền sơn thôi cũng phải mất không ít."
Tô Mẫn lần đầu tiên để ý vách tường bên này.
Toàn bộ phòng ăn khách sạn trang trí rất xa hoa, hơn nữa rất mới, không một chút dáng vẻ nào là đã xây mấy chục năm.
Khác với hành lang màu trắng đen, một bên phòng ăn là cửa sổ sát đất, nhìn ra được ngoài sân trước, còn mặt khác là một bức tranh sơn dầu rất lớn.
Toàn bộ tranh sơn dầu chiếm một bên mặt tường, từ đầu kéo dài tới cửa, màu sắc bên trong rất sâu, cụ thể vẽ thứ gì lại rất khó nhìn ra.
Tô Mẫn cũng không phải hiểu tranh sơn dầu lắm, cho nên hoàn toàn không biết trường phái này là gì.
Chỉ là nhìn thế nào, cũng thấy tranh này có điểm giống như trêи vé xem diễn vậy, từ viên xúc sắc mờ mờ ảo ảo, bị bóng tối che hơn nửa bộ phận, còn có phủ lớp sương ở mặt trêи.
Tưởng Đào Chi nhìn xung quanh một chút, trong phòng ăn chỉ còn sót lại mấy bàn, "Mọi người đi hết rồi, chúng ta ăn nữa không?"
Thời điểm bọn họ tới có rất nhiều người còn đang ăn.
Lý Trì Ngư không nhịn được nhắc nhở: "Bàn này chỉ có mình em ăn."
Tưởng Đào Chi thật sự ngại ngùng, lau miệng, "Vâng vâng."
Nàng sờ sờ bụng, ăn nhiều đến nỗi phồng lên, may là mặc quần áo rộng rãi, nên nhìn bên ngoài cũng không ai thấy.
Lúc rời đi, Tô Mẫn cố ý liếc nhìn bàn của nam nhân đầu trọc một cái, phát hiện bọn họ đã sớm rời khỏi, cũng không biết cái đầu của thi thể kia gắn lại chưa.
Trêи hành lang đại sảnh không có một bóng người.
Tưởng Đào Chi không nhịn được hiếu kỳ, hỏi: "Chúng ta phải ở tới khi nào mới được xem biểu diễn?"
Tô Mẫn nói: "Cô hỏi Lý Trì Ngư."
Chuyện này từ đầu tới đuôi đều do anh ta quản lý, vé cũng là anh ta mua, còn là nam chính nữa.
Lý Trì Ngư lúng túng nói: "Anh cũng không biết..."
Trêи vé biểu diễn không viết, Lý Trì Ngư nhớ tấm vé mời kia cũng không có nói phải ở mấy ngày, chỉ yêu cầu ở lại.
Nhạc Lăng nói: "Cần phải ở mấy ngày."
Tô Mẫn mơ hồ có thể đoán được ý của nàng, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cậu.
Lần này có hơn trăm người đến khách sạn , mỗi ngày trôi qua thì có ít nhất mấy người mất tích, cuối cùng có thể chỉ còn lại vài người mới đưa bọn họ đi xem biễu diễn.
Danh Sách Chương: