• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Jang Jang

Chúc Vưu hàm chứa cánh môi mềm mại của Dung Khanh mút mút, thấy nàng chưa giãy giụa, liền dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng nàng, dò xét đi vào.

Nam nhân môi lưỡi dính bông tuyết lạnh lẽo, thăm tiến khoang miệng Dung Khanh, câu quấn lấy lưỡi thơm mềm mại của nàng, nhẹ nhàng liếm mút, hút nước bọt ngọt thanh.

Môi lưỡi câu triền, hơi thở giao hòa, đầu lưỡi sinh ra cảm giác khiến người rùng mình tê dại, hai người hôn đến triền miên kiều diễm.

Dung Khanh hô hấp hơi có chút dồn dập, trên má nhiễm phấn hồng, thủy mắt mê ly, một bộ dáng động tình.

Chúc Vưu hơi thở hỗn loạn, hạ bụng căng chặt, hắn ôm lấy thân mình mềm mại của Dung Khanh, đem nàng ôm đến càng chặt.

Thấy Dung Khanh tựa hồ sắp không thở nổi, Chúc Vưu mổ mổ khóe môi nàng, chậm rãi buông ra lưỡi thơm mềm mại.

Thân thể hai người kề sát, chóp mũi cao thẳng chạm nhau, hơi thở giao triền, ngóng nhìn lẫn nhau.

Chiếc ô màu xanh lá trong tay hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng che tuyết, toàn dùng để chặn tầm mắt Tiểu Bảo.

Bông tuyết bay lả tả, rơi vào trên mặt, trên vai hai người.

Trên lông mi dài có một tầng bông tuyết hơi mỏng, bông tuyết dừng ở trên má bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, cuối cùng biến mất không thấy.

Hai người tóc đen bị gió tuyết nhiễm trắng, thô sơ giản lược nhìn lên, phảng phất tóc bạc mọc thành cụm, đã đến bộ dáng đầu bạc.

Chúc Vưu thâm tình ngóng nhìn thủy mắt xinh đẹp của Dung Khanh, tiếng nói khàn khàn: "Khanh Khanh, gả cho ta, chúng ta lại thành hôn lần nữa, không bao giờ xa nhau."

Sau khi nam nhân mở miệng, thủy mắt mê ly của Dung Khanh dần dần khôi phục chút thanh tỉnh.

Áo khoác hắn vì hôn môi mà bị cọ mở, có bông tuyết rớt vào trong ngực hắn.

Đây là nơi đã từng nội thương.

Dung Khanh rũ mắt, dùng tay đem áo khoác mở rộng che lại, nàng không chút để ý hỏi: "Ngươi tính toán ở trên nóc nhà nhìn đến khi nào?"

Chúc Vưu nhìn khuôn mặt nhỏ trước mắt này, nghiêm túc nói: "Muốn ngày ngày nhìn, hàng đêm nhìn, hàng năm nhìn, đời đời kiếp kiếp nhìn, vĩnh viễn đều nhìn không đủ."

"Nga." Dung Khanh vặn bung ra bàn tay to của Chúc Vưu nắm ở bên hông nàng, lui khỏi cái ôm của hắn, "Nơi này gió tuyết quá lớn, ta về phòng, ngươi nếu là không nghĩ đổi cái địa phương ấm áp để nhìn, liền tiếp tục ngồi ở đây đi."

Dứt lời, nàng thi pháp bay trở về trên mặt đất, chậm rãi đi trở về trong phòng.

Đổi cái địa phương ấm áp để nhìn sao?

Chúc Vưu sửng sốt mới phản ứng lại đây, hắn lập tức nhảy xuống mặt đất, đối với bóng dáng Dung Khanh hô: "Khanh Khanh, nàng là cho phép ta đi vào trong phòng nhìn nàng sao?"

Dung Khanh không trả lời, nàng như cũ đi về phía trước.

Chúc Vưu cảm thấy, khẳng định đúng vậy.

Khanh Khanh mặc quần áo cho hắn, nhất định là thương tiếc để hắn ở bên ngoài, đông lạnh hỏng người.

Hắn lập tức theo sau, cùng Dung Khanh vào phòng.

Dung Khanh không có đuổi Chúc Vưu đi, nàng lại ngồi trở lại bên bếp lò, tiếp tục làm xiêm y cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo thấy cha, rất là kích động, lập tức chạy đến trước mặt hắn, ôm chặt đùi hắn, cao hứng nói: "Cha, người rốt cuộc vào được, con cho rằng người muốn đông chết."

Chúc Vưu đem nó bế lên, sờ sờ đầu nhỏ của nó, vẻ mặt sủng nịch: "Đứa nhỏ ngốc, cha như thế nào bỏ được Tiểu Bảo đáng yêu đây."

Xiêm y Chúc Vưu lây dính gió tuyết, hắn sợ đông lạnh Tiểu Bảo, chỉ ôm một lát, liền đem nó thả xuống dưới.

Chúc Vưu cả Tiểu Bảo cùng nhau vây quanh ở bên bếp lò, hắn đem bàn tay đông cứng vươn tới sưởi ấm, mắt phượng hẹp dài lại là nhìn chằm chằm vào Dung Khanh.

Khi Dung Khanh cúi đầu may quần áo, biểu tình nghiêm túc, mặt đẹp nhã nhặn lịch sự, bộ dáng khả ái.

Chúc Vưu trong lòng cảm thấy thực thỏa mãn, thê tử hắn thật đẹp, ôn nhu hiền huệ, không chỉ biết pháp thuật, còn biết làm xiêm y.

Khóe môi hắn chậm rãi giơ lên, nhìn Dung Khanh nhếch miệng cười.

Tiểu Bảo cũng học cha hắn, đem tay nhỏ vươn tới sưởi ấm.

Nó thấy cha nhìn mẫu thân cười, tuy không biết là bởi vì nguyên do gì mà cười, nhưng nó thực thích hình ảnh một nhà ba người vây ở một chỗ như thế này, hoà thuận vui vẻ.

Nó cũng nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng hếu, nhìn Dung Khanh cộc lốc cười.

Dung Khanh quét mắt nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của hai cha con, thở dài mà lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Hai cái ngốc tử."

Đêm này, Chúc Vưu là ngủ lại ở trong phòng Dung Khanh.

+

Sợ hắn bị cảm lạnh, trước khi ngủ, Dung Khanh còn nấu canh gừng đuổi hàn khí cho hắn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Chương sau có H nha bà con! =)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK