Một lát sau, có tiếng động nhạc lễ vang lên.
Đó là hỉ nhạc khi thành hôn.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng dán "Hỷ" tự bị người từ bên trong mở ra.
Một vị nữ đệ tử áo váy màu hồng nhạt nâng tân nương tử ra tới.
Tân nương tử trên đầu trùm khăn voan đỏ, một thân giá y màu đỏ, trên giá y thêu hình "Uyên ương hí thủy", sinh động như thật, tinh xảo tú mỹ.
Chúc Vưu nhìn không thấy nữ tử trùm khăn voan là dáng vẻ gì, nhưng nàng bước từ trong phòng ra, thân hình cùng Dung Khanh không sai biệt mấy, trừ bỏ Dung Khanh còn có thể có ai?
Khanh Khanh của hắn thật sự phải gả cho người khác sao?
Nàng phải gả cho ai?
Vì sao đột nhiên như vậy?
Bất quá là mấy ngày không thấy nàng thôi, nàng thế nhưng muốn trở thành thê tử của người khác.
Chúc Vưu tâm tình hoảng loạn cực kỳ, hắn nhìn đông nhìn tây, cân nhắc tầng kết giới ẩn hình trước mắt này, nỗ lực tìm kiếm chỗ đột phá.
Vô luận nàng phải gả cho ai, hắn đều không thể tiếp thu sự thật này.
Không, nàng không thể gả cho người khác.
Nàng nếu là gả cho người khác, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hắn sẽ nổi điên.
Chúc Vưu phí chút thời gian, vẫn là tìm không được nơi đột phá.
Kết giới này từ ba vị tu tiên pháp lực cao cường hợp lực bày ra, củng cố vô cùng, hắn dùng thần thức dò xét một phen, lại là tìm không được lỗ hổng.
Bước qua thảm đỏ thật dài, tân nương tử bị nâng đi đến phía trước chính điện.
Chờ sau khi Dung Khanh vượt qua chậu than, Lăng Phỉ mặc hỷ phục màu đỏ xuất hiện.
Hôm nay hắn đuôi lông mày nhiễm vui mừng, thần thái sáng láng, hỉ phục vừa người càng tôn lên vóc dáng tuấn lãng phi phàm.
Hắn không nhanh không chậm đi lên phía trước, nắm lấy một mặt hồng lăng, cùng Dung Khanh sóng vai mà đi, chậm rãi đi hướng chính điện.
Trong chính điện, chân tiên người ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
Dung Khanh cùng Lăng Phỉ đều là cô nhi không cha không mẹ, hắn làm sư phụ, cũng coi như là cao đường, tự nhiên chịu bọn họ một bái.
Bên ngoài khi Chúc Vưu nhìn thấy Lăng Phỉ cùng Dung Khanh cùng nắm hồng lăng, mày kiếm nhíu chặt, sắc mặt âm trầm, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, nặng trĩu, giống tảng đá lớn đè ép, buồn đến hoảng, ép tới hắn không thở nổi.
Khanh Khanh của hắn phải gả cho người khác, nếu không công phá kết giới, hắn liền vĩnh viễn mất đi nàng.
Chúc Vưu tìm không được nơi đột phá, đơn giản không tìm nữa.
Hắn nhảy dựng lên, tay nắm chặt thành quyền, vận khởi năm thành công lực, dùng sức nện ở trên kết giới trong suốt.
"Oanh" một tiếng, kết giới bắn ngược ra một đạo ánh sáng cường đại, thẳng đánh vào ngực Chúc Vưu, mạnh đến nỗi hắn văng lên không trung, "Phanh" một tiếng ngã xuống trên mặt đất.
"Ách..." Chúc Vưu kêu lên một tiếng, hắn che lại ngực phát đau, chậm rãi đứng dậy.
Trong quan có một nam đệ tử đứng ở trước điện, làm người tiếp tân, chủ trì hôn lễ tiến hành.
Chỉ nghe hắn thanh thanh giọng nói, cao giọng hô: "Nhất bái thiên địa."
Dung Khanh cùng Lăng Phỉ xoay người, mặt hướng đại môn, sóng vai trạm hảo, đối với trời xanh khom lưng nhất bái.
"Không, không cần bái." Chúc Vưu sắc mặt hoảng loạn hô to một tiếng.
Có lẽ là âm thanh nhạc lễ, tiếng pháo quá mức náo nhiệt, phủ qua tiếng hắn la, dường như nhóm người đắm chìm ở trong hôn lễ cũng không có nghe được.
Không có người để ý tới hắn, đại gia như cũ vây xem hôn lễ, hoà thuận vui vẻ.
"Nhị bái cao đường."
Dung Khanh cùng Lăng Phỉ xoay người, mặt hướng chân tiên, đối hắn khom lưng nhị bái.
"Khanh Khanh, không cần bái." Chúc Vưu hô to một tiếng, hắn chịu đựng đau đớn, nhảy dựng lên, vận khởi tám phần công lực, đặt trong tay, đột nhiên đánh về hướng kết giới.
"Phanh" một tiếng, kết giới bắn ngược ra cường đại ánh sáng màu ngân bạch phản lại Chúc Vưu, thân mình đánh vào trên thân cây thô tráng, chấn động đến lá rụng rào rạt mà xuống, rớt đầy đất.
Rồi sau đó hắn lại bị bắn ngược trở về, đánh vào trên vách tường kiên cố của Cửu Tiên Quan.
Cuối cùng, lại văng tới trên mặt đất cứng rắn.
"Hừ..." Chúc Vưu kêu lên một tiếng, trong miệng phụt ra một ngụm máu tươi, nhiễm đến khóe môi một mảnh đỏ thắm.
Hắn ngực đau đến tựa muốn hít thở không thông, tám phần công lực đã thương đến phế phủ của hắn.
Hắn dồn dập thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, từ trên mặt đất nằm, mới run run rẩy rẩy bò dậy.
"Tam, phu thê đối bái."
Dung Khanh cùng Lăng Phỉ nghe vậy, xoay người, mặt hướng lẫn nhau, chậm rãi khom lưng tam bái.
Chúc Vưu cong eo nhìn trong quan Dung Khanh đối bái cùng Lăng Phỉ, ngực bỗng dưng một trận phát đau.
Không phải đau do bị kết giới bắn ngược ra ánh sáng đánh trúng thân thể, mà cái loại đau đớn này như sau khi mất đi một thứ gì rất quan trọng vậy.
Giống như lúc trước mẫu thân chết ở trước mắt hắn, ngực hắn đột nhiên bị đào rỗng một khối, cảm giác thế giới một mảnh hắc ám, ngực đau đến nỗi hít thở không thông.
Chúc Vưu hiện tại cảm thấy khủng hoảng xưa nay chưa từng có, bái đường xong, Khanh Khanh sẽ là thê tử người khác, hắn sẽ triệt triệt để để mất đi nàng.
Không, hắn không muốn mất đi nàng.
Chúc Vưu lắc đầu, hắn khàn cả giọng hô lớn: "Không, Khanh Khanh, đừng gả cho hắn."
Hắn dùng hết sức lực toàn thân, cả người bay lên không trung, tiếp theo gọi ra hàn băng kích, dùng ra mười phần công lực, dùng hết sức mạnh mẽ bổ vào kết giới.
Lần này kết giới bắn ngược ra ánh sáng so với hai lần trước còn muốn kinh khủng hơn, thẳng tắp đánh về phía ngực Chúc Vưu.
"Phanh" một tiếng, Chúc Vưu bị dội ngược đến bay lên, đập vào phía sau đại thụ thô to.
"Kẽo kẹt" một tiếng, đại thụ cao lớn bị đâm đến đứt gãy, ầm ầm ngã xuống đất, chấn động đến mặt đất đều hơi hơi rung động.
Chúc Vưu bị bắn ngược đến ngã trên mặt đất, hắn thống khổ kêu lên một tiếng, mày kiếm gắt gao nhíu lại, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi.
Đau.
Kinh mạch đứt đoạn, cả người đều đau như muốn chết đi.
Là cái loại đau tận xương cốt.
Vừa rồi mãnh lực một chưởng kia, toàn bộ Cửu Tiên Quan đều rung động, tầng kết giới cường đại kia rốt cuộc bị công phá.
Trong quan mọi người rốt cuộc cảm nhận được tồn tại của Chúc Vưu.
Các nàng cùng hướng bên ngoài nhìn lại, chỉ nhìn thấy đại thụ ầm ầm đổ xuống, cũng không nhìn thấy thân ảnh ai, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chúc Vưu bị thương quá nặng, hắn cả người phát đau, nằm trên mặt đất hơi thở thoi thóp, bò đều bò không nổi.
Vành tai nổ vang, tựa hồ nghe đến một tiếng "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng".
Không, không thể động phòng.
Hắn chịu đựng thống khổ cả người tan thành từng mảnh, dùng tới sức lực cuối cùng còn sót lại không nhiều lắm, nhảy qua tường cao.
Vì tường quá cao, mà hắn lại bị thương quá nặng, "Phanh" một tiếng, hắn ngay cả đứng đều không vững, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
"Khanh Khanh, không cần gả cho hắn."
Đây là sau khi Chúc Vưu trèo qua tường cao, nói câu đầu tiên, hắn kêu đến quá lớn tiếng, giọng nói tựa hồ có chút khàn khàn.
Dung Khanh nghe được tiếng nói thống khổ quen thuộc của nam nhân, nhịn không được xốc khăn voan, nhìn lại phía hắn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Ngược anh sấp mặt, con dân thỏa mãn chưa? =)))))))