Vốn định lỏng cái đuôi, hù dọa nữ nhân này, để nghe tiếng kêu kiều mị của nàng.
Chưa từng nghĩ nàng sẽ kẹp chặt đến như vậy, hắn căn bản không hề chuẩn bị, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị nàng kẹp đến bắn ra tới.
Hắn lần đầu tiên chính là đem nàng thao ngất đi rồi, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Hắn như cũ là kéo dài.
Long tinh đặc sệt đem tử cung rót đến tràn đầy, trướng đến bụng nhỏ Dung Khanh phồng to như mang thai ba tháng, nàng có chút khó chịu vặn vẹo mông, nhíu mày nói: "Ta thật trướng, ngươi đều đã mềm, trước đem vật kia rút ra đi thôi?"
Mềm?!
"Mềm" hai chữ này vẫn luôn ở trong đầu Chúc Vưu quanh quẩn, hắn cảm giác tôn nghiêm nam nhân chính mình đã chịu đả kích.
Nhìn bộ dáng nữ nhân này vui sướng khi người gặp họa, nàng cho rằng đem hắn kẹp bắn, hắn liền vô pháp lại thao nàng sao?
Chúc Vưu nheo nheo bích mắt màu hổ phách, dùng cái đuôi cuốn lấy eo nhỏ Dung Khanh, đem nàng chậm rãi nâng lên.
Cái mông nâng lên, long căn nửa mềm lộ ra tới, lại hướng lên trên vừa nhấc, "Ba" một tiếng, cực đại quy đầu thoát ly huyệt khẩu.
"Rầm" một tiếng, dịch trắng đặc sệt như nước chảy từ huyệt khẩu khẽ nhếch trút xuống dưới, tưới ở trên hạ bụng và vảy Chúc Vưu, ướt dầm dề, trắng phau phau một mảnh.
Vị xạ hương nồng đậm lan tràn khuếch tán, quanh hơi thở toàn là dâm mị.
Dung Khanh cảm giác trong bụng no trướng chính là dần dần biến mất, nàng nhẹ nhàng thở ra, đánh giá hôm nay thế nhưng ít bị dày vò.
Ngay sau đó, một cây côn thịt nóng bỏng cứng rắn để ở trước huyệt khẩu còn đang chảy dịch trắng.
Nàng thân mình cứng đờ, khiếp sợ nhìn dưới thân Chúc Vưu: "Ngươi... Ngươi như thế nào..."
Chúc Vưu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dung Khanh, trong con ngươi đen tối sâu thẳm lộ ra vài phần hài hước.
Eo bụng cường tráng hướng lên trên đỉnh đầu, phụt một tiếng, quy đầu nhọn hoắt phá vỡ hai mảnh trai thịt sưng đỏ ướt lượng, cắm vào mật huyệt.
"A..." Dung Khanh nhíu mày, cảm giác một cây gậy thịt nóng rực cứng rắn chính là không ngừng hướng mật huyệt tắc.
Tiêm tế* quy đầu đem nếp gấp thịt chặt chẽ căng ra, chậm rãi hướng trong đâm, mặt trên thân gậy thịt thô tráng mọc đầy gai ngược nhô lên, khi đẩy vào chậm rãi cọ xát thịt non mềm mại, sinh ra một cỗ đau đớn rất nhỏ.
*Tiêm tế: thon nhọn. Thấy để nguyên như vậy hay hơn! =))))
Cỗ cảm giác bén nhọn cọ xát rất quái dị, thực xa lạ, Dung Khanh hoảng sợ nhìn bộ vị chính mình cùng yêu long giao hợp.
Mắt thấy căn côn thịt che kín gai ngược kia càng đẩy càng sâu, cảm giác bị lấp đầy no trướng càng thêm mãnh liệt.
Dung Khanh luống cuống, nàng cẳng chân đá đá, liều mạng giãy giụa, khóc nức nở nói: "Ô ô... căn đồ vật này thật đáng sợ... Ta không cần... Mau đi ra..."
Khi nữ nhân giãy giụa cái mông vặn vẹo, mật huyệt cũng theo đó co rút lại mấp máy, mút lộng, mút cắn gậy thịt, đem nó thít đến gắt gao.
"Hô..." Chúc Vưu hơi thở thô nặng, bị nộn huyệt kẹp đến hạ bụng căng chặt.
Cái nữ nhân ngu xuẩn này, không biết nàng càng vặn hắn càng hưng phấn sao?
Hắn mỗi lần thao nàng, nàng đều nói sợ, nhưng cuối cùng còn không phải được lạc thú, bị thao đến chảy đầy d*m thủy.
Gai ngược một bộ phận cũng là thịt, không phải cái vũ khí sắc bén gì, tuy sờ lên có chút thô ráp, gập ghềnh, nhưng động tác ôn hòa chút, là sẽ không bị thương nàng.
Chúc Vưu nâng lên long trảo bắt lấy hai cẳng chân phía trên đang đạp loạn, lôi kéo đi xuống, liền khiến mông Dung Khanh kéo xuống một đoạn.
Phụt một tiếng, long căn thô dài đẩy ra hoa kính nhỏ hẹp, cắm vào chỗ sâu trong hoa huy*t, tiêm tế quy đầu đi phía trước, chọc ở cổ tử cung, suýt nữa khảm nhập vào trong tử cung.
"A... Quá sâu...Ô ô... Đừng đi vào... Ta sẽ chết..." Dung Khanh trong lòng một trận sợ hãi, sợ yêu long tiếp tục đỉnh lộng, dùng căn côn thịt dữ tợn làm cho người ta sợ hãi này thọc xuyên bụng nàng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~