Sau đó mấy ngày, Dung Khanh mỗi ngày tỉnh lại, vừa mở ra cửa phòng, liền sẽ nhìn đến thân ảnh cao dài dưới cây ngô đồng.
Nàng không cần mở miệng, chỉ cần vừa xuất hiện, nam nhân liền sẽ tự mình đi lên phía trước, đem một lọ hoa lộ tràn đầy ném tới trong tay nàng.
Nam nhân cũng không nói lời dư thừa, hắn sợ nàng nghe xong sẽ phiền chán, mỗi ngày đưa hoa lộ liền đi.
An tĩnh lại thức thời.
Dung Khanh hồi lâu nhìn bóng dáng nam nhân cao dài tới phát ngốc, thẳng đến khi hắn đi xa, nhìn không tới, nàng mới đi trở về trong phòng, đem hoa lộ uống cạn.
Hoa lộ hương thanh ngọt lành, hương vị thực tuyệt, tràn ngập hơi thở thiên nhiên.
Vào đến cổ họng liền có thể cảm giác được linh lực dư thừa, sạch sẽ mà thuần túy.
Dung Khanh buổi tối khi đi vào giấc ngủ, sẽ cầm lòng không đậu nghĩ đến Chúc Vưu.
Nàng suy nghĩ, ngày mai cái nam nhân tuấn mỹ kia đại khái khi nào sẽ nào thức dậy, vì nàng đi thu thập hoa lộ.
Hắn khi nào lại xuất hiện ở trước cửa nàng đây?
Khi hắn tới, ánh bình minh phía sau có đẹp hay không?
Khi ánh nắng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, sẽ là dáng vẻ gì?
Không cần nghĩ cũng biết sẽ đẹp như họa trung trích tiên, tư dung tuyệt thế.
Đã nhiều ngày, khi sáng sớm Dung Khanh sẽ tự giác tỉnh so với lúc trước sớm hơn chút.
Nàng cũng không phải cố tình muốn dậy sớm, chỉ là thân thể tự nhiên liền ở cái thời khắc này tỉnh.
Nàng tỉnh, liền nhanh nhẹn đứng dậy.
Mặc xong xiêm y, nàng sẽ cẩn thận nghe động tĩnh ngoài phòng.
Không biết vì sao, trong lòng nàng thế nhưng có một tia... Chờ mong.
...Chờ mong nam nhân kia sẽ đến.
Cho dù đã mặc xong, trong quá trình chờ đợi nam nhân kia, nàng sẽ không tự giác cầm lấy gương đồng, soi tới gương mặt chính mình, lại vẽ một lần mày đẹp, tô một lần son môi đỏ bừng.
Nếu là nàng nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân quen thuộc, ngực sẽ không tự giác có chút khẩn trương.
Nàng sẽ vội vàng đứng dậy, nhẹ vỗ về làn váy chính mình ngồi nhăn, sau đó chạy chậm đi mở cửa.
Nàng sợ hắn ở ngoài cửa chờ lâu.
Có khi, mới vừa nghe được tiếng bước chân của hắn, nàng liền đã chạy đến cửa, tay nhỏ nắm lấy then cửa, rồi lại chậm rãi thả xuống dưới.
Nàng không thể mở cửa đến quá sớm.
Tiếng bước chân quen thuộc lại tiếp tục, hắn hẳn là từ ngoài sân đi vào tới, còn chưa đi đến trước cửa nàng.
Nàng phải đợi tiếng bước chân ngừng, lại đi mở cửa.
Nếu không, sẽ có vẻ nàng quá không rụt rè.
Tiếng bước chân quen thuộc rốt cuộc đình chỉ, Dung Khanh hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở cửa ra.
Nàng nâng lên đùi phải, chậm rãi bước qua ngạch cửa.
Mới vừa đứng thẳng thân mình, Chúc Vưu liền cầm hoa lộ đưa tới trước mặt.
Hắn cũng không nói lời nào, trực tiếp vặn bung ra tay nhỏ của nàng, đem hoa lộ nhét vào trong tay nàng.
Tiếp theo, xoay người liền muốn rời đi.
Dung Khanh nhìn bóng dáng nam nhân, đột nhiên mở miệng, kiều thanh nói: "Cảm ơn."
Chúc Vưu hành tẩu bước chân hơi ngừng, nhiều ngày như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng cùng hắn nói chuyện.
Tuy rằng chỉ có hai chữ.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút vui sướng.
Điểm này vui sướng vì cái gì đây, hắn nói không rõ lắm, có lẽ là bởi vì nỗ lực của hắn rốt cuộc có hiệu quả.
Chúc Vưu quay đầu lại, ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ kiều diễm của Dung Khanh, hắn khẽ nhếch khóe môi, cười như trăng sáng, nhẹ giọng nói: "Huynh ngày mai còn tới."
Dung Khanh không có lại mở miệng nói chuyện, nàng trầm mặc đứng đó, gương mặt tươi cười của nam nhân quá mức mê người, trái tim vô pháp ức chế đập bịch bịch.
Chúc Vưu nhất định không biết, cô nương đối diện, bề ngoài bình tĩnh, nội tâm sớm đã nhấc lên một hồi gợn sóng.
Hồi lâu chờ nam nhân đi rồi, Dung Khanh mới hoạt động hai chân về phòng, nàng sờ sờ gương mặt chính mình, có chút hơi hơi nóng lên.
May mắn, nam nhân đi sớm, nếu không chắc chắn phát hiện nàng khác thường.
Bởi vì một câu kia của nam nhân "Huynh ngày mai còn tới", Dung Khanh nhảy nhót một trận.
Ngày thứ hai, nàng sớm liền thức dạy, so hôm qua còn muốn sớm chút.
Nàng búi tóc, phía trên cắm châu thoa bích ngọc, mang lên khuyên tai tinh tế nhỏ xinh, hàng mi miêu tú, điểm son môi đỏ bừng, không cần thiết một lát, liền vẽ ra mỹ nhân tư dung tuyệt diễm.
Nàng lòng tràn đầy chờ đợi chờ Chúc Vưu sẽ đến.
Nhưng hôm nay, không biết làm sao vậy.
Nàng đợi hồi lâu, ngồi đến hai chân đều đã tê rần, ngoài cửa sổ đã là ánh mặt trời nắng gắt, nhưng Chúc Vưu vẫn là chưa xuất hiện.
Hắn nói ngày mai còn tới, Dung Khanh liền vẫn luôn ở trong phòng chờ, liền công cũng không đi luyện.
Nắng nóng như lửa, ánh nắng xán lạn chiếu đến đôi mắt người không mở ra được, chính là Chúc Vưu vẫn không có xuất hiện.
Dung Khanh có chút thất vọng, kẻ lừa đảo, nói tốt còn tới, đều đã giữa trưa, liền thân ảnh đều không có.
Nàng tức giận đến dậm dậm chân, đem trang dung trên mặt đều cấp lau đi, lại khôi phục bộ dáng thuần tịnh khả nhân trước đó.
Dung Khanh càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng ủ dột, nàng muốn đi hỏi một chút, Chúc Vưu vì sao phải lừa nàng, rõ ràng nói tới, lại không có đúng hạn xuất hiện.
Nhưng, chờ nàng đi trong phòng hắn, đẩy cửa ra, lại phát hiện bên trong một bóng người đều không có.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Sáng nay làm bài phi thường tốt, nên tặng mọi người một chương hihi! Còn 2 môn nữa mới xong, fighting~~~