Chúc Vưu ra cửa liền vội bay đến sau núi, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, muốn ở trước khi mặt trời mọc hái tràn đầy một lọ hoa lộ.
Trên tố bạch quần áo của hắn, vạt áo bị thấm ướt một mảnh, trên mặt giày nhiễm một tầng nước bùn, bất quá, hắn một chút cũng không giận.
Thậm chí có một cỗ cảm giác sung sướng không tên.
Hắn sải bước đi trước, vội vàng chạy về Cửu Tiên Quan.
"Kẽo kẹt" một tiếng, khi Dung Khanh mở ra cửa phòng, khi nhìn đến hình bóng cao dài quen thuộc dưới cây ngô đồng kia, bỗng chốc ngẩn ra.
"Khanh Khanh, chào buổi sáng." Chúc Vưu mở miệng, thân mật gọi nàng một tiếng.
Hắn chậm rãi đi ra phía trước, đem bình sứ ném tới trong tay Dung Khanh, nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của nàng, nhẹ giọng nói: "Phu quân đưa hoa lộ lại đây cho muội, Khanh Khanh uống xong lại đi luyện công."
Dung Khanh giật mình, trong mắt có chút ướt át: "Chúc đại ca không cần dạy sớm như vậy, muội lại không phải nhất định cần uống hoa lộ này, nếu để thân mình huynh mệt mỏii, muội... Muội sẽ đau lòng."
Chúc Vưu vươn cánh tay dài đem Dung Khanh ôm trong lồng ngực, cúi người hôn hôn cái trán của nàng, tiếng nói ôn nhuận: "Hái hoa lộ cho thê tử của chính mình có gì vất vả, lòng huynh vui, việc thu hoa lộ này đã thành thói quen, nếu không làm thân thể huynh lại không thoải mái đâu."
Nam nhân nói vừa thật vừa giả, liền chính hắn cũng không biết là vui thật hay vui giả.
Bất quá, nhưng thật ra ứng với câu nói kia "Không thu hoa lộ thân thể hắn liền không thoải mái", sau khi thu xong, trong lòng hắn ngược lại thoải mái nhiều.
Nếu không, hắn sẽ nhìn trời ngoài cửa sổ, miên man suy nghĩ một hồi.
Hai người nói thêm mấy câu, liền tách ra.
Dung Khanh muốn đi luyện công, Chúc Vưu muốn xuống núi một chuyến.
Hắn muốn "Về nhà" đem bạc mang lên cấp Dung Khanh, đây là hai ngày trước đáp ứng nàng.
Chúc Vưu ra khỏi Cửu Tiên Quan, hắn tìm cây đại thụ, tránh ở trên thân cây thô to, làm một giấc ngủ lười nhác, chờ đến khi sắc trời tối tăm, lại thay đổi cái tay nải ra tới.
Trong bao quần áo có thêm vài món áo vải thô, còn có mấy chục lượng bạc.
Chúc Vưu xách theo tay nải, chậm rì rì đi trở về Cửu Tiên Quan.
Hắn đi trước tìm Dung Khanh.
Dung Khanh mới vừa tắm gội xong, tóc đen trên trán có chút ướt át, gương mặt bị hơi nước ấm áp mờ mịt hấp hơi, đáng yêu vô cùng.
Nàng mới vừa mở cửa, Chúc Vưu liền nhân cơ hội chui vào phòng.
Nữ nhân môi đỏ hồng nhuận kiều diễm, giống thịt quả anh đào tươi mới, Chúc Vưu yết hầu căng thẳng, ý nghĩ không tên muốn thân thân nàng.
Hắn một tay đem nàng ôm vào trong lồng ngực, cúi người hàm chứa cánh môi kia liền liếm mút lên, nhẹ nhàng gặm cắn môi thịt mềm mại của nữ nhân.
"Ngô... Chúc... Chúc đại ca..." Dung Khanh tay nhỏ chống lên bả vai nam nhân, có chút kháng cự.
Hắn quá nhiệt tình, nàng có chút chống đỡ không được.
Chúc Vưu khẽ cắn khóe môi nàng, hô hấp nóng rực thô nặng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn: "Khanh Khanh, nơi này không có ai, gọi huynh là phu quân."
Dung Khanh gương mặt đã hồng, nàng chớp chớp ô mắt đầy nước, nhỏ giọng kêu: "Phu quân."
Nghe nữ nhân gọi chính mình như vậy, thân thể Chúc Vưu có chút hưng phấn, máu cuồn cuộn, vật dưới háng chậm rãi ngẩng đầu, có chút ngo ngoe rục rịch.
Hắn ôm chặt Dung Khanh, hai thân mình kề sát ở bên nhau, hắn phần hông kề sát ở trên bụng nhỏ nữ nhân.
Hắn cúi người lại đi hôn nàng, đầu lưỡi cạy ra hàm răng trắng nõn của nàng, thâm nhập sâu trong, câu lấy lưỡi thơm mềm mại của nàng mà dây dưa, toát mút, quấy loạn ra âm thanh nước miếng tấm tắc.
"Ngô... Phu quân... Đừng... Chờ..." Trên mặt Dung Khanh che kín mắc cỡ ửng hồng, nàng tự nhiên là cảm giác được thân thể nam nhân biến hóa, nhưng hai người như vậy, danh không chính ngôn không thuận tằng tịu với nhau không tốt.
Chúc Vưu gắt gao ôm Dung Khanh, như là muốn đem nàng khảm nhập trong thân thể.
Hắn nằm ở bên tai nàng nặng nề thở hổn hển, một lát sau, bình phục xao động tình dục dưới thân thể, khàn khàn nói: "Là phu quân không tốt, huynh chỉ là quá thích Khanh Khanh, cho nên có chút khó kìm lòng nổi. Khanh Khanh không muốn, phu quân tự nhiên sẽ không bức bách muội."
Hắn buông Dung Khanh ra, cởi bỏ tay nải đặt lên bàn, lấy ra một cái túi gấm, bên trong là mấy chục lượng bạc, đưa cho Dung Khanh, ôn nhu nói:
"Khanh Khanh, đây là lúc trước huynh săn thú tích cóp được bạc, tất cả đều cho muội giữ, muội muốn mua gì liền mua cái đó. Ngày mai, phu quân lại đi lên núi săn chút con mồi để đổi bạc, cho muội mua hỉ phục xinh đẹp, chờ khi chúng ta thành thân, có thể dùng tới."
Đôi mắt Dung Khanh trong suốt mờ mịt một tầng mông lung sương mù, nàng tiếp nhận bạc, trong lòng một trận vui mừng.
Nam nhân này tuy rằng trước đoạt đi thân mình nàng, nhưng không có nuốt lời.
Hắn thời khắc đều nhớ kỹ chính mình đã ưng thuận hứa hẹn, nói sẽ cưới nàng, liền vẫn luôn vì cưới nàng mà nỗ lực.
Tối nay, Chúc Vưu không có ở lại trong phòng Dung Khanh, nói rằng vì thanh danh nàng mà suy nghĩ.
Khi hắn đi trở về phòng, thầm nghĩ, lại nhẫn một đêm liền tốt, ngày mai liền có thể đè nặng nữ nhân này hung hăng thao làm, tiết sạch dục hỏa trong thân thể hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi trời tờ mờ sáng, Chúc Vưu lại theo quán tính tỉnh.
Hắn biết chính mình nếu là không đi thu một lọ hoa lộ trở về, trong lòng liền giống bị tảng đá lớn trầm trọng đè nặng lên đầu, phi thường không thoải mái.
Thu liền thu đi, dù sao đều là thói quen.
Hắn xách lên bình sứ liền đi ra cửa.
Sau khi đã đem hoa lộ lấy về tới đưa Dung Khanh, Chúc Vưu nói chính mình muốn đến sau núi bố trí bẫy rập, đi săn cả ngày, trời tối mới trở về.
Dung Khanh không đành lòng để Chúc Vưu ở bên ngoài đói một ngày, khi đến buổi trưa nàng dùng cơm trưa xong, liền mang theo đồ ăn đến sau núi tìm hắn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~