Mẫu thân nàng hy vọng ca ca cưới Kim Huệ Thụy, bây giờ ca ca cứu nàng ta từ dưới nước lên, trước mắt bao nhiêu người, xem như vị tẩu tử này đã được xác định rồi.
Kim Huệ Thụy không nói lời nào, duỗi tay kéo chăn bọc kín người.
Bóng dáng xoay người rời đi của Vệ Lang đã khắc sâu vào tâm trí nàng, thế nên sau đó nàng được cứu như thế nào, được ai cứu, đều có chút mơ hồ, vì chuyện này khiến nàng thật sự đau lòng, không thể ngờ người đó lại vô tình đến vậy! Cho dù là một cô nương không quen biết rơi xuống nước, hắn cũng không nên thấy chết mà không cứu có phải không?
Huống chi nàng và hắn cũng coi như quen biết, mà nàng, còn biết hắn những sáu năm.
Trước khi hắn đính hôn với La Trân, thế gia tụ hội, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vệ Lang thì đã thích hắn, tuy rằng khi đó còn nhỏ tuổi, mông lung mờ mịt, không biết đấy là cảm giác gì, nhưng mỗi một năm trôi qua, suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng, nàng biết mình muốn gả cho người như Vệ Lang, chỉ khổ nỗi không có cơ hội tiếp cận, thẳng đến một ngày Vệ Nhị phu nhân mời nàng tới Vệ gia.
Nàng cứ tưởng rằng cuối cùng cũng có thể thực hiện nguyện vọng.
Nàng cố hết sức làm cho Tam phu nhân thích nàng, muốn người Vệ gia cảm thấy nàng tốt đẹp, ai ngờ đến lúc đó, Vệ Lang đã có ý trung nhân…
Còn thích như vậy, dù là nghe được tin đồn nàng ấy cố ý câu dẫn Thái Tử thì hắn cũng chưa từng so đo, thậm chí ngày hôm sau còn vội vã đến cầu hôn.
Vành mắt Kim Huệ Thụy ướt át, cuối cùng giấc mộng bao năm qua của nàng đã tan vỡ, chỉ hận lúc ấy nàng còn nhỏ tuổi, cho đến hai năm nay mới lớn lên, nếu sớm hơn, có lẽ sẽ không có kết cục này, thấy nàng sắp khóc, Vệ Liên kinh ngạc nói: “Làm sao vậy, hay có chỗ nào không thoải mái?”
Kim Huệ Thụy còn chưa trả lời, đã có người từ bên ngoài đi vào.
Là Lạc Bảo Châu.
Vệ Liên nói: “Tứ biểu muội tới thăm Kim cô nương sao?”
Lạc Bảo Châu ừ một tiếng: “Ta đi cùng Tam tỷ, tỷ ấy đang nói chuyện với Tam biểu ca, ta liền đi trước một bước.” Nàng ngồi ở mép giường dò hỏi, “Kim cô nương, cô sao rồi?”
Nghe thấy Lạc Bảo Anh cũng tới, Kim Huệ Thụy vội vàng lau mắt: “Ta không sao, ngược lại đã làm phiền mọi người phải lo lắng.”
“Kim cô nương không cần khách khí, cô xảy ra chuyện, theo lý nên tới hỏi thăm.”
Có giọng nói thanh thúy truyền đến, Kim Huệ Thụy ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Bảo Anh đã tới, nàng đang đứng trước cửa, mặc áo ngắn màu đỏ thêu hoa hải đường, váy dài trắng thuần, có làn gió thổi qua, tà váy khẽ khàng lay động. Đằng sau là ánh sáng chói lọi, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ, lấp lánh đan xen, có cảm giác như nàng sẽ bay lên trời cao.
Trong lòng Kim Huệ Thụy chua chát, nhớ đến dáng vẻ của Vệ Lang lúc ở bên cạnh Lạc Bảo Anh, khó có thể mở lời.
Lạc Bảo Anh đi vào, đứng nhìn Kim Huệ Thụy.
Tóc cô nương còn chưa khô hẳn, xõa ra, làn da trắng nõn, cũng có mấy phần động lòng người, nàng quay đầu hỏi Vệ Liên: “Mọi người mời Kim cô nương tới đây, bây giờ lại xảy ra chuyện, đã nghiêm trị nha hoàn kia chưa?”
Vệ Liên nhướn mày nói: “Đã sớm trừng phạt rồi, khi về nhà sẽ lập tức bán ra ngoài.”
Kim Huệ Thụy vội nói: “Không cần làm vậy, nàng ta cũng không cố ý.”
Lạc Bảo Anh lập tức cười rộ lên: “Kim cô nương nhân từ quá, cô không nghĩ thử xem, nếu không nhờ có Nhị biểu ca, không chừng lần này cô ngay cả mạng cũng không còn, đương nhiên nha hoàn này phải trừng trị, nhưng cũng có điểm kỳ quái, nàng ta tự dưng mang thức ăn lên boong thuyền làm gì? Chắc chắn là cố ý hại người.”
“Cũng chưa chắc.” Vệ Liên cười nhạo một tiếng, “Tám phần là coi trọng Tam ca, đây không phải là lần đầu, có rất nhiều nữ nhân không biết xấu hổ!”
Nàng ta kéo cả Vệ Lang vào khiến Lạc Bảo Anh không vui, nhưng trước giờ Vệ Liên luôn như vậy, mà nay không có Vệ Hạm ở bên cạnh canh chừng, nói chuyện càng không kiêng nể gì, sao có thể lo nghĩ tới người khác? Nhưng bây giờ trọng yếu không phải chuyện này, Lạc Bảo Anh nói: “Ta thấy không chỉ không biết xấu hổ, mà mắt cũng bị mù luôn rồi, không thì sao lại bổ nhào lên người Kim cô nương?”
Vệ Liên giật mình.
Đúng vậy, nếu muốn câu dẫn Vệ Lang, đáng lẽ phải ngã vào người hắn!
Vệ Liên vốn không phải người hiền lành, lập tức hơi nghi ngờ mục đích của nha hoàn.
Vừa nói đôi ba câu đã chĩa mũi nhọn lên người Kim Huệ Thụy, nàng ta âm thầm hoảng sợ, nghĩ thầm quả nhiên Lạc Bảo Anh không tầm thường, khó trách có thể được Thái Tử chú ý, có phải Lạc Bảo Anh cũng dựa vào điểm này để câu dẫn Vệ Lang? Chỉ trách hắn không hề biết bộ mặt thật của nàng.
Nàng ta trầm mặc không nói, nói nhiều sai nhiều.
Thấy Kim Huệ Thụy không nói gì, Lạc Bảo Anh lại nói: “Trước khi cô rơi xuống nước, Tam biểu ca nói cô nhặt được một cây trâm giống của ta, còn đặc biệt tới hỏi huynh ấy, vậy đã biết là của ai chưa?”
Vệ Liên không biết chuyện này, kinh ngạc nói: “Có chuyện gì thế?”
Kim Huệ Thụy ngầm cắn răng, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Tìm được rồi, là một nha hoàn của ta đánh rơi.”
“Đồ của nha hoàn mà lại giống của ta như vậy, Kim gia nhà cô, đúng là chúng ta không theo kịp.” Giọng điệu của Lạc Bảo Anh hơi có vẻ giễu cợt.
Kim Huệ Thụy không dao động, giống như không hiểu gì: “Đâu có, chỉ là màu sắc giống nhau, chẳng qua là loại ngọc kém chất lượng mà thôi.”
Công phu miệng lưỡi không chê vào đâu được, rất đúng mực, ở bên ngoài là dáng vẻ tiểu thư khuê các nên mới có thể khiến Vệ Nhị phu nhân coi trọng, thậm chí Vệ Tam phu nhân cũng rất thân thiết với nàng ta, nhưng có thể làm được gì? Cuối cùng cũng không diễn hết được vở kịch, lúc này Lạc Bảo Anh chỉ mong Nhị phòng Vệ gia có thể nhạy bén hơn, dù sao nàng cũng không thể nói thẳng ra là Kim Huệ Thụy cố tình tính kế, những chuyện không có chứng cứ như này, chỉ có thể dựa vào đầu óc.
Bên ngoài, Vệ Hằng cởi ra y phục ướt đẫm, phơi lên lan can.
Trời nóng, chỉ một lát đã hong gần khô, nam nhân không chú ý như cô nương lúc nào ra ngoài cũng phải mang theo y phục, hắn ta lại mặc vào, thắt đai lưng xong, ngẩng đầu thấy Vệ Lang và Lạc Nguyên Chiêu vừa nói chuyện vừa đi tới đây, sắc mặt lập tức trầm xuống. Ba năm trước hắn ta thi đỗ tiến sĩ, được thăng chức làm một chủ sự nhỏ ở Hộ Bộ, vốn là chuyện vui, nhưng lại bị Lạc gia có hai người cùng vào Hàn Lâm đoạt hết nổi bật, Vệ lão gia tử suốt ngày khen hai huynh đệ Lạc gia có tài, chút bản lĩnh của hắn ta lập tức trở nên bé nhỏ không đáng kể, sau đó Vệ Lang chiến thắng trở về, được phong làm Đại học sĩ ở Tả Xuân Phường, mọi người ở kinh thành lại bắt đầu bàn luận về hắn, nịnh bợ hắn.
Trong nhà bày tiệc rượu, Tam phòng nở mày nở mặt, Vệ lão gia tử cũng vì có cháu trai là Vệ Lang nên càng thêm kiêu ngạo, còn hắn ta thì sao, hắn ta lại một lần nữa bị ném ra sau người khác.
Nhưng lúc trước, hắn ta cho rằng người giống như Vệ Lang, chẳng qua chỉ là một khúc gỗ phiền phức, cùng một dạng với Tam thúc.
Nhưng thực tế đã vung cho hắn ta một cái tát.
Vệ Lang được làm Đại học sĩ, sớm muộn gì cũng sẽ gia nhập vào nội các, trở thành trọng thần như Vệ lão gia tử, mà nói không chừng hắn ta sẽ trở thành thuộc hạ của Vệ Lang.
Vệ Hằng không chấp nhận được, vì vốn dĩ hắn ta cũng là người xuất sắc ở kinh thành, là đối tượng thành thân tốt nhất trong lòng các cô nương, hắn ta có bề ngoài anh tuấn, gia thế hiển hách, mười tám tuổi đã trúng cử nhân, hai mốt tuổi đỗ tiến sĩ, hiện giờ mới hai mươi bốn tuổi nhưng đã làm quan ở kinh thành.
Điều kiện như vậy, có bao nhiêu người hâm mộ? Nhưng Vệ Lang từ Giang Nam tới, từ đó đến nay đều là người xuất sắc nhất Vệ gia, người khác đều bị vầng hào quan của hắn che lấp.
Vệ Hằng không muốn chào hỏi, nhanh chóng tránh ra sau.
Không ngờ đột nhiên Vệ Liên từ khoang thuyền đi ra, suýt nữa hai người đâm vào nhau.
“Làm gì vậy, sao lại hấp ta hấp tấp như thế?” Vệ Hằng nhíu mày.
Vệ Liên kéo hắn đến một góc, nói nhỏ: “Muội cảm thấy chuyện của Kim cô nương có điều mờ ám, đang muốn đi tìm huynh. Ca ca, huynh nghĩ mà xem, sao nàng ta lại cứ phải ngã ở chỗ Tam ca, còn hỏi cây trâm nào đó, nói là của Lạc Bảo Anh, thế sao nàng ta không trực tiếp đi hỏi Lạc Bảo Anh?”
“Muội có ý gì?” Vệ Hằng hỏi.
Không chú ý tới sắc mặt ca ca, Vệ Liên nói: “Muội nghi là nàng ta cố ý, có phải nàng ta muốn để Tam ca cứu mình không?”
Vốn dĩ Vệ Liên đã không ưa Kim Huệ Thụy, nếu không phải là ý của mẫu thân thì nàng ta không hề muốn gần gũi, lúc nãy được Lạc Bảo Anh chỉ điểm, nàng ta càng nghĩ càng thấy Kim Huệ Thụy có vấn đề, thế nên mới vội vàng tới nói cho Vệ Hằng.
Ai ngờ Vệ Hằng nghe xong lời này, đột nhiên quở mắng: “Đừng nói bậy, ai sẽ mang mạng sống của mình ra đùa giỡn? Không biết suốt ngày muội suy nghĩ cái gì, những lời vừa nãy, sau này không bao giờ được nhắc lại nữa! Bằng không đừng trách ta…” Hắn tới gần hai bước, giống như muốn vung tay lên.
Dáng vẻ hung ác hù dọa Vệ Liên, nàng ta hoảng sợ nói: “Ca ca, huynh muốn đánh muội sao?”
“Ta, ta không phải.” Vệ Hằng giật mình, khôi phục lý trí, khẽ xoa đầu Vệ Liên, “Ta chỉ muốn muội đừng nói linh tinh, với gia thế của Kim cô nương, nàng ấy cần gì phải làm vậy. Cũng không phải là không ai muốn lấy, rốt cuộc muội nghe ai nói?”
Dù gì cũng là cô nương được nhiều công tử có gia thế tốt tới cầu hôn, Vệ Liên thấy Vệ Hằng nói vậy, lại nổi lên nghi ngờ.
Vệ Lang đã đính hôn, Kim Huệ Thụy làm như vậy cũng không được gì, hơn nữa đúng như ca ca nàng ta nói, gia thế Kim Huệ Thụy không kém, lại không phải là thứ nữ do tiểu thiếp sinh ra, nàng ta ngập ngừng nói: “Muội cũng là suy nghĩ cho huynh.”
Vệ Hằng nghiêm mặt nói: “Ta biết, muội biết sai là được rồi, đi vào nói chuyện với Kim cô nương đi, có lẽ nàng ấy vẫn còn sợ.”
Lúc hắn cứu được nàng, nàng dựa vào ngực hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, cứ như vậy ỷ lại hắn.
Sao nàng có thể thích Vệ Lang? Chẳng lẽ tất cả cô nương trên đời này chỉ thích Vệ Lang sao?
Tuyệt đối không phải!
Hắn ta không tin, xoay người rời đi.
- ---------------
Ở thuyền hoa giữa hồ, Hoa Trăn ngồi trong khoang, uống hết chén này đến chén khác, La Thiên Trì đã nhìn một lúc, bây giờ mới nhàn nhạt nói: “Ta đã sớm nói, ngươi còn không tin? Lạc Tam cô nương không thể nào thích ngươi, hôm nay ngươi lại lỗ mãng như vậy, sẽ chỉ khiến nàng ấy thêm chán ghét.”
Lại có thể đưa bảo cung ở trước mặt mọi người, cũng chỉ có Hoa Trăn làm ra được!
Hoa Trăn không nói chuyện, nhớ tới lúc Vệ Lang ném cung về, biểu cảm của Lạc Bảo Anh giống như trút được gánh nặng.
Nàng thật sự không thích hắn, hắn đã nhìn ra.
Hắn đặt chén rượu xuống: “Vậy ngươi có cách nào không?”
La Thiên Trì nói: “Ngươi điên rồi, lúc này còn muốn cách gì, trước hết nghĩ lúc về nhà bị phụ thân ngươi đánh như thế nào đi!”
“Cùng lắm là chịu mấy roi.” Hoa Trăn cười nhạo một tiếng, “Vả lại, ta làm thế này cũng có chỗ lợi, bây giờ thanh danh truyền ra ngoài, ai cũng biết ta thích Lạc Bảo Anh, nói vậy trong nhà sẽ không dẫn cô nương khác tới nữa, không phải tai ta được thanh tịnh rồi sao? Chỉ vì chuyện này mà ta bị mẫu thân làm phiền đến chết mất.”
La Thiên Trì không nói gì.
Hoa Trăn rót cho hắn một chén rượu: “Ta thật lòng hỏi ngươi, ngươi cảm thấy có cách nào không?”
“Không có.” La Thiên Trì nói, “Huống chi, ngươi cũng không phải thật sự thích nàng.”
“Ngươi nói cái gì?” Hoa Trăn giận dữ, “Ta như vậy còn không phải?”
Với điều kiện của hắn, nhưng chỉ tâm tâm niệm niệm (1) muốn cưới Lạc Bảo Anh, vậy đây là gì, hắn không biết thế nào mới phải!
(1) Tâm tâm niệm niệm: luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm.
“Không phải.” La Thiên Trì nói như chém đinh chặt sắt, nếu thật sự thích thì sẽ không làm khó nàng, giống như Lạc Bảo Anh là tỷ tỷ ruột của hắn, tận trong đáy lòng hắn luôn muốn được ở cùng một chỗ với nàng, quay trở lại giống như trước kia, nhưng Lạc Bảo Anh không muốn thì hắn sẽ không ép buộc, làm đệ đệ, chỉ cần nhìn thấy nàng vui vẻ là được rồi.
Hiện giờ tất cả những gì hắn có thể làm, chính là ở phía sau bảo vệ nàng.
Ngay cả cái này Hoa Trăn cũng không làm được, vậy nói gì đến thích?
“Ngươi không thấy hôm nay nàng tức giận ư? Nàng đã không thích ngươi, ngươi lại cố tình đối nghịch với nàng, khiến nàng khó chịu, ngươi có nghĩ cho nàng không?”
Bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, Hoa Trăn lắc chén rượu trong tay, có lẽ chính vì thế, nàng mới không thích hắn? Nhớ lại vài lần ở chung, không có lần nào là vui vẻ, hắn luôn bắt nạt nàng, làm nàng mất hứng, cũng khó trách nàng không cho hắn sắc mặt tốt.
Nhưng hắn, lại thích nhìn dáng vẻ sinh động như vậy của nàng.
Hắn lại uống một hơi cạn sạch chén rượu.
- --------------
Đã mấy tháng Dương Lập không lâm triều, hôm nay ở trong nội điện Càn Thanh cung, Dương Húc đang bẩm báo chuyện liên quan đến ngân sách của Hộ Bộ, kết quả Dương Húc chưa nói được mấy câu thì ông đã thấy nóng lòng khó chịu, có lẽ đã lớn tuổi, bây giờ chỉ muốn hưởng thụ an nhàn.
Xua tay ngắt lời nhi tử, ông nói: “Sau này không cần nói với trẫm nữa, tất cả đều do con làm chủ.”
Dương Húc vâng lời.
Lúc này Vệ Lang đi vào, hắn là Đại học sĩ, đương nhiên phải làm tròn bổn phận giảng giải kinh thư cho Dương Lập, nhưng hiển nhiên Dương Lập không có hứng thú với chuyện này, trái lại thường xuyên bảo hắn đọc thoại bản, kể chuyện lý thú ở dân gian, có lúc cao hứng, thậm chí còn để hắn bình luận thi họa, nhưng hầu hết thời gian, hắn đều ở bên cạnh Dương Húc.
Nhìn thấy hắn, Dương Lập vô cùng thân thiết: “Tới đây, hôm qua trẫm có được một bộ văn bia của thánh thư tiền triều, ngươi nhìn xem có phải là thật hay không? Bây giờ chỉ cần có tay nghề một chút là có thể viết giống như đúc, mấy tiểu tử đi thu thập về, thường hay bị lừa.”
Vệ Lang liền đi tới.
Dương Lập bày văn bia ra cho hắn xem, Dương Húc ở bên cạnh nói: “Phụ hoàng, Vệ Đại nhân đến giảng kinh cho người, người lại khen ngược, mỗi ngày phong hoa tuyết nguyệt, chỉ sợ sẽ mai một tài hoa của Vệ Đại nhân.”
Dương Lập liền cười: “Mai một gì chứ, vừa mới đi đánh giặc trở về, không thể nghỉ ngơi một thời gian sao? Hơn nữa, con cũng giao cho hắn không ít việc.” Giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nhìn Vệ Lang một cái, sau đó nói với Dương Húc, “Hắn sắp sửa thành thân, con thả hắn mấy ngày đi, vì chuyện này mà hắn cũng bị giày vò không ít.”
Vệ Lang ngẩn ra, nghĩ thầm sao mình lại bị giày vò?
Dương Lập thấy Vệ Lang không hiểu, trêu ghẹo nói: “Không phải tiểu nhi tử của Hoa Chí muốn đoạt người của ngươi sao? Hôm qua bị đánh đến mức hôm nay không thể vào cung, còn phải tìm thị vệ khác thay thế.”
Vệ Lang hơi lúng túng, ho nhẹ nói: “Chỉ là hiểu lầm.”
Dương Húc nhìn Vệ Lang, nhớ tới Lạc Bảo Anh, lúc ấy mẫu hậu hỏi hắn chọn ai làm kế thất, hắn chưa trả lời, ai ngờ mới có mấy ngày liền nghe nói Vệ Lang đã đính hôn với Lạc Bảo Anh. Thật ra thì hắn nên lường trước được, cô nương vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy, không thể nào chờ đến cập kê, không phải bây giờ chỉ mới mười bốn tuổi thôi sao?
Thần sắc hắn nhàn nhạt: “Phụ hoàng, người đừng trêu đùa Vệ Đại nhân.”
Dương Lập cũng không nói nữa, thúc giục Vệ Lang xem văn bia.
- --------------
Cô nương gia coi trọng thanh danh, tuy Vệ Hằng làm chuyện tốt, nhưng lúc cứu Kim Huệ Thụy, không tránh khỏi chạm vào người cô nương nhà người ta, Vệ Nhị phu nhân được gãi đúng chỗ ngứa, thấy nhi tử cũng nguyện ý, thương lượng với Vệ Nhị lão gia rồi lập tức tới Kim gia cầu hôn.
Lúc này Kim gia không làm bộ làm tịch nữa, bây giờ nữ nhi nhà họ còn có thể gả cho ai? Cho nên hôn sự này nhanh chóng định ra, lại chọn luôn ngày tốt vào tháng tám. Đến khi Lạc Bảo Anh biết, cũng đã qua vài ngày.
Nàng thật sự không ngờ Vệ Liên và Vệ Hằng lại ngu ngốc như vậy, nhưng nghĩ đến Vệ Nhị phu nhân, từ trước đến giờ không có quan hệ tốt với Lạc gia, nếu nhất định muốn cưới Kim Huệ Thụy, tự rước lấy nhục, vậy thì cứ cưới đi, dù sao Nhị phòng và Tam phòng đều có sân viện riêng, sau này nàng gả đến, ngoại trừ lúc bình thường chào hỏi qua loa lấy lệ thì cũng không cần để ý đến.
Nàng cất kim chỉ trong tay, đưa giầy cho Tử Phù: “Đem đến chỗ Tam biểu ca.”
Ngày nào cũng nhắc tới, bây giờ hắn có thể toại nguyện.
Cũng không biết hắn có đi luôn không?
Nàng cong môi cười.
- -------------------
Thời gian nhanh chóng trôi qua, năm cũ đã hết, tới tháng hai, Vệ gia liền mang sính lễ tới, ngày đó, có rất nhiều người đến xem, thổi sáo đánh trống, nô bộc mặc quần áo đỏ gánh rương đỏ, xếp thành một hàng dài, nghe nói tình hình bên ngoài, lão thái thái nghĩ thầm, may mà đã sớm dọn đến nhà mới, bằng không thật không biết để ở đâu! Trên mặt không giấu được ý cười, có ai không biết, Lạc Bảo Anh gả đi vẻ vang rạng rỡ như thế nào?
Đó cũng là phúc phận của Lạc gia!
Lạc Bảo Châu ríu rít nói với Lạc Bảo Anh: “Tam biểu ca cũng tới, cho người đọc danh mục quà tặng, cả một bảng dài, muội thấy có một bình phong ngọc thạch to lắm, chạm trổ tiên nữ rải hoa, đẹp vô cùng! Tổ mẫu vừa thấy đã thích đỏ mắt, lúc ấy đặt ở chính phòng, mẫu thân á, còn hơi chê tổ mẫu mất thể diện đấy.”
Nàng nói sinh động như thật, Lạc Bảo Anh cười rộ lên, có thể tưởng tượng ra cảnh này.
“Đi thôi, tổ mẫu bảo tỷ ra ngoài.” Lạc Bảo Châu kéo Lạc Bảo Anh.
Lạc Bảo Anh nói: “Gấp gì chứ? Ta còn phải đeo khuyên tai.”
Nhìn vào gương, nàng đeo lên một đôi khuyên hạt châu san hô.
Hai người từ Đông Khóa Viện đi ra, nàng vừa mới lộ mặt thì đã thấy Vệ Lang đứng ở trong viện, mặc áo bào đỏ tươi, bất ngờ nhìn thấy hắn đi đôi giầy năm ngoái nàng làm, nàng nghĩ thầm, vẫn chưa bị hỏng sao?
Thấy nàng cười nhạo, Vệ Lang không để bụng, giờ phút này trong lòng hắn tràn ngập vui mừng, vì đã chờ đợi ngày này quá lâu, may mà cuối cùng cũng đến!