(*) Dẫn xà xuất động: dụ rắn ra khỏi hang, ý nói vận dụng mưu kế làm cho kẻ xấu bộc lộ bản chất thật của mình.
Ngoái đầu nhìn lại, chỉ nghĩ là hắn thay đổi chủ ý, ai ngờ lại thấy trong mắt hắn có nét trào phúng. Lạc Bảo Châu cực kỳ tức giận, dùng sức hất tay, nhưng trên cánh tay giống như quấn xích sắt, làm thế nào cũng không thể giãy ra.
Sắc mặt tiểu cô nương đỏ bừng, tinh thần bứt rứt, La Thiên Trì nhướn mày nói: “Vừa rồi muội nói thật?”
Lúc mới nghe, chỉ cảm thấy đây là trò cười lớn nhất thiên hạ, cô nương hắn nhìn lớn lên, giống như muội muội, sao có thể thích hắn? Đừng nói nàng còn luôn ngây thơ mờ mịt, thật sự biết cái gì gọi là thích sao? Vậy mà còn dám học cách nói chuyện của những cô nương thích nhào vào ngực hắn!
Lạc Bảo Châu nói: “Là giả, cho nên huynh cứ coi như không nghe thấy, dù sao nghe thấy hay không nghe thấy cũng không khác nhau.”
Giờ khắc này, nàng nhìn thẳng hắn, con ngươi giống như viên đá đen láy trong hồ nước sâu thăm thẳm, có lẽ vì sóng gợn nên khẽ khàng di chuyển, thế nào cũng không nhìn rõ.
La Thiên Trì cau mày, buông tay ra: “Muội…” Mới nói một chữ, Lạc Bảo Châu liền xoay người nhảy lên lưng Tiểu Táo Nhi, hai chân kẹp bụng ngựa, trong nháy mắt lao vọt ra ngoài.
Nha đầu này xảy ra chuyện gì? Cứ nói thích như vậy rồi lập tức bỏ xuống không quan tâm sao? Hắn nghĩ thầm, quả nhiên đần không có thuốc nào cứu được, chính mình mở đầu lại không biết thu dọn kiểu gì, chỉ biết mỗi chạy trốn! Có lẽ lời vừa rồi là nói nhảm, nhất thời nổi hứng, hắn lười để ý, sải bước rời khỏi tàng cây.
Lạc Bảo Anh ở xa nhìn thấy, hơi khó hiểu, nàng nhớ Lạc Bảo Châu đã mấy lần nói không muốn gả chồng, chẳng lẽ là vì đệ đệ? Hay là đệ đệ thích nàng? Đang lúc đầy bụng nghi hoặc, cằm bị Vệ Lang xoay lại nói: “Nhìn cái gì mà xuất thần vậy? Đang nói chuyện ruộng tốt với nàng, ta tra xét không có vấn đề gì, nếu nàng thích, lúc về mua luôn đi.”
Lạc Bảo Anh đương nhiên cao hứng, cười nói: “Được!” Lại nói với Vệ Lang, “Vừa rồi ta thấy Thiên Trì cùng Châu Châu lôi lôi kéo kéo, chàng nói hai người đó…”
Trong ấn tượng của Vệ Lang, hai người kia quen biết từ rất sớm, giống như hắn và Lạc Bảo Anh, sẽ phát sinh chuyện gì cũng rất bình thường: “Nếu nàng tò mò, có thể trực tiếp hỏi Châu Châu, cần gì phải đoán già đoán non.” Hắn không thể chỉ lo thân thiết cùng thê tử, vứt Mạnh Thâm sang một bên, “Ta đi trước, lát nữa về chúng ta lại cùng nhau cưỡi ngựa.”
Lạc Bảo Anh bĩu môi: “Lúc về chàng mang ta, ta mệt mỏi.”
Hắn cười rộ lên, nhanh chóng cúi đầu hôn nàng một cái: “Được, chính là ta thồ nàng về cũng được.”
Đó là cái dạng gì, Lạc Bảo Anh nghĩ nghĩ liền cảm thấy buồn cười, đấm hắn một cái bảo hắn nhanh biến đi, nàng vừa vặn đi tìm hai nha hoàn của Lạc Bảo Châu.
Thấy Tam cô nãi nãi bước nhanh tới, Thu La cùng Hạc Thảo đều cúi thấp đầu, vừa rồi các nàng nghe được hết những lời cô nương nói với Hầu gia, vẫn còn khiếp sợ, bây giờ cô nương đi cưỡi ngựa, các nàng cũng không đuổi kịp, lúc này Tam cô nãi nãi tới sẽ không phải là hỏi chuyện này đi?
Đương nhiên là Lạc Bảo Anh tới dò hỏi, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Các ngươi nghe được cái gì, một năm một mười nói với ta. Yên tâm, chỗ Tứ muội ta sẽ tự chống đỡ, cứ nói là ta ép hỏi.”
Trong Lạc gia, Tam cô nương là xuất sắc nhất, lão thái thái, Viên thị đều hết sức ưu ái nàng, hơn nữa hai nha hoàn hiểu được nàng thật tình quan tâm cô nương nhà mình, liền nói rõ ràng chân tướng, không sót một chữ nào. Chuyện này thật sự có chút vượt ra ngoài dự liệu của Lạc Bảo Anh, nàng trầm ngâm một lát mới nói: “Trước tiên các ngươi đừng nói chuyện này cho trưởng bối, chờ thêm một thời gian, ta tự nhiên sẽ tự mình nói với bọn họ, nếu Tứ muội lại có hàng động gì không thích hợp, các ngươi nhớ nói cho ta.”
Hai nha hoàn vâng lời.
Nàng nhìn về phía xa, thấy Lạc Bảo Châu vẫn đang cưỡi ngựa, không khỏi thở dài, e là muội muội bị nàng liên lụy nên mới thích La Thiên Trì, nếu không phải có nàng, La Thiên Trì sẽ không tiếp cận, cũng sẽ không quen biết Lạc Bảo Châu. Nhưng đệ đệ này, tuy đã hai mươi tuổi, nhưng tâm tư hoàn toàn không đặt lên chuyện chung thân đại sự, lại thêm tính tình không ép nổi, nhất thời nàng cũng không biết phải làm thế nào.
Có lẽ là nên cho hắn thời gian suy xét, dù sao Lạc Bảo Châu cùng hắn còn có chút tình cảm, không giống cô nương khác.
Mấy người chơi đến giờ Mùi mới về, nhìn thấy Mạnh Thâm, La Thiên Trì lần lượt cưỡi ngựa rời đi, Vệ Lang cũng xoay người lên ngựa, vẫn còn nhớ rõ lời nói khi nãy của Lạc Bảo Anh nên khom người ôm nàng lên lưng ngựa. Cũng không để nàng ngồi phía sau mà là ngồi nghiêng ở đằng trước, như vậy không quá vững chắc, Lạc Bảo Anh không thể không ôm sát eo hắn.
“Có phải chàng cố ý đúng không?” Nàng dỗi, “Thế nhưng vừa rồi ta để chàng ngồi sau.”
“Ngược lại là ta muốn ngồi như này đấy, nàng thấy có được không?”
Nam nhân ngồi nghiêng đằng trước, nữ nhân cưỡi ngựa, nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười, Lạc Bảo Anh phụt một tiếng, duỗi tay bóp mặt hắn: “Dù thế nào ta cũng không nói lại chàng.”
“Nàng biết thì tốt, cho nên vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.” Hắn kéo dây cương, Phi Tuyết lao thẳng ra ngoài.
Lạc Bảo Anh quay đầu nhìn Lạc Bảo Châu, nàng đội mũ có rèm, nhìn không rõ biểu cảm, có lẽ sẽ đau lòng đi? Nhưng vừa rồi nàng thăm dò, tiểu nha đầu lại nói giỡn như thường, dường như không xảy ra chuyện gì. Nếu không phải nàng sớm biết từ trong miệng nha hoàn, xác thật là bị Lạc Bảo Châu giấu giếm cho qua.
Không, xác thật là nàng ấy đã giấu giếm một thời gian, dám mở miệng nói thích trước mặt nam nhân, tuyệt không phải mới phát sinh tình cảm là có thể làm được, nhất định là đã chịu đựng một thời gian. Nàng hiểu rõ loại tâm tình này, nhưng kiêu ngạo như nàng, năm đó dù thế nào cũng không nói thích với Vệ Lang, ngay cả bây giờ… Hắn thường nói lời âu yếm bên tai nàng, nhưng nàng vẫn chưa từng nói ra hai chữ (1) kia.
(1) Chữ thích trong tiếng Trung có hai tiếng 喜欢 (xǐ huan).
Cũng không biết trong lòng hắn có để ý không? Ngẩng đầu nhìn trộm nam nhân phía trên, dưới ánh mặt trời, dáng người hắn cao ngất, khí thế tự tin, chắc hẳn chuyện này cũng không thể nào đả kích hắn.
Lao nhanh về phía trước, gió đột nhiên mạnh hơn, nàng cong môi cười, đầu dán vào ngực hắn.
Cuối tháng tư, sau khi Lạc Bảo Anh thương lượng cùng trưởng bối, liền cùng vị phu nhân bán ruộng đạt thành giao dịch, mua cả sáu khoảnh, vì để thuận tiện nên vẫn giữ lại cố nông (2), chỉ thiếu một quản trang. Gần đây nàng chọn tới chọn lui nhưng vẫn không tìm được người thích hợp, vẫn là Vệ Lang tiến cử một quản sự của Vệ gia, nàng thấy khôn khéo giỏi giang, khá là vừa lòng. Hôm nay dặn dò một ít công việc, ví dụ như mỗi tháng phải mang sổ sách về cho nàng thẩm tra, cũng trồng thêm mấy loại lúa, nuôi chút gà vịt vân vân, lúc này mới để hắn tới nhậm chức.
(2) Cố nông: là những người nghèo khổ nhất tầng lớp nông dân, không có ruộng đất cũng như công cụ sản xuất, họ sử dụng sức lao động đi làm thuê cho người khác.
Nghĩ đến mình cũng có một nông trang, tâm tình nàng vui sướng, ngồi trong đình đàn một khúc nhạc, dường như tiếng đàn réo rắt truyền khắp Vệ gia, tất cả hạ nhân đều sa vào loại hưởng thụ này, Lam Linh đang lúc nghe cao hứng, chợt thấy có bà tử chạy vào.
Sợ quấy rầy thiếu phu nhân, nàng rón rén đi ra hỏi xem có chuyện gì, bà tử kia nói được vài câu, Lam Linh vui mừng ra mặt, đến khi Lạc Bảo Anh đàn xong, lập tức đi lên nói vói nàng: “Thiếu phu nhân, có chuyện vui ạ, nghe nói hôm nay thiếu gia nhập các!”
Ở Đại Lương, nhập các đại biểu cho tay nắm trọng quyền, bởi vì Thông Chính Tư nộp lên tấu chương, Hoàng Thượng chỉ liếc mắt một cái liền giao cho nội các xử lý trước, cuối cùng mới ra quyết định, nói chung là cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng. Lúc này Lạc Bảo Anh chỉ biết vui mừng, bởi vì thật sự quá bất ngờ.
Dù sao so về lý lịch, Vệ Lang kém Vệ Xuân Đường quá nhiều, e rằng mọi người đều ngầm thừa nhận Hoàng Thượng sẽ để ông ấy nhập các, nhưng bây giờ lại là Vệ Lang tới sau được chọn, không biết chuyện này có thể dẫn tới mâu thuẫn hay không.
Nàng đứng lên, không đánh đàn nữa.
Trong viện Đại phòng, Trình thị đang ngồi ở đây, phẫn nộ nói: “Không biết Lang Nhi làm thế nào lấy lòng Hoàng Thượng, sử dụng thủ đoạn gì, bằng không sao lại để hắn nhập các, tham dự vào việc cơ mật? Tẩu nhìn trong nội các mà xem, người nào không phải ba mươi tuổi trở lên, hắn mới mấy tuổi, có thể có mặt mũi lớn như vậy sao?”
Tin tức này từ nha môn truyền đến, không thể giả được, Phạm thị vẫn luôn trông đợi Vệ Xuân Đường có thể nhập các, lần này lại thất bại, nhưng Trình thị gây xích mích như vậy bà sẽ không trúng kế.
“Lang Nhi từ lâu đã phục vụ bên cạnh Hoàng Thượng, mà tướng công mới về kinh năm ngoái, luôn là không giống nhau.” Phạm thị nhàn nhạt nói, “Nhưng mặc kệ như thế nào, đây vẫn là chuyện vui, dù sao Lang Nhi là người Vệ gia chúng ta, muội chớ có nói linh tinh, khỏi phải bị phụ thân mẫu thân nghe được, trong lòng không vui.”
Thấy người trước mặt vẫn còn giả bộ, Trình thị không khỏi khinh thường, thầm nghĩ bà ta phải xem Phạm thị giả bộ đến lúc nào, liền đứng dậy cáo từ.
Phạm thị cầm chén trà lên, hạ nhân chỉ thấy đầu ngón tay của bà khẽ run, liền biết phu nhân nhà mình vẫn là tức giận, rốt cuộc đây vốn là tiền đồ của lão gia. Lão gia hết lòng vì nước, trăm công nghìn việc, lúc còn ngoại phóng thường xuyên làm việc mấy ngày không nghỉ ngơi, có thể tưởng tượng được đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, nhưng cuối cùng lại bị cháu trai đoạt mất cơ hội.
Sao Hoàng Thượng có thể ra quyết định này?
Phạm thị không thể hiểu nổi, cho dù có là bên thân bên sơ, cũng không đến mức thái quá như thế!
Lạc Bảo Anh cũng có nghi vấn này, buổi tối Vệ Lang trở về, nàng vội vã đi lên dò hỏi: “Chàng thật sự nhập các? Buổi chiều ta biết được, đều có chút hoài nghi.”
“Không tin ta có bản lĩnh lớn như vậy sao?” Vệ Lang bóp mặt nàng, “Đại học sĩ nguyên là phải nhập các, giả sử Hoàng Thượng không có ý này, lúc trước sẽ không thăng cho ta chức quan đó, còn…” Hắn biết nàng đang lo lắng chuyện gì, chậm rãi nói, “Đại bá phụ không thể nhập các, chỉ có thể chứng minh một khi Hoàng Thượng đã quyết định, thì sẽ không dao động.” Hắn tiến đến bên tai nàng, “Còn nữa, bây giờ nội các không thể so với năm trước, Hoàng Thượng dã tâm bừng bừng, không muốn để nội các chia sẻ quá nhiều quyền lợi, không giống tiên hoàng, cho nên cũng không cần thiết xem trọng như vậy.”
Vệ Lang nghĩ thầm, lúc tổ phụ nắm quyền trong nội các, loại chuyện này đã là một đi không trở lại, bởi vì Dương Húc tuy biết dùng người, nhưng lại không lệ thuộc vào ai, mặc dù hắn nhập các, cũng tuyệt đối không cho thấy là có thể nắm quyền lợi trong tay.
Từ xưa gần vua như gần cọp, làm thần tử phải biết tiến biết lùi.
Lạc Bảo Anh nghe hắn nói như vậy, giữ chặt cánh tay hắn hỏi: “Khi trở về chàng có gặp phải Đại bá phụ không? Ông ấy có…” Nàng sợ Vệ Xuân Đường lại bắt đầu lòng dạ hẹp hòi, sẽ đối phó Vệ Lang.
“Không có việc gì, ta đã gặp Đại bá phụ, Đại bá phụ còn dặn dò ta một ít việc.”
Lại nằm ngoài dự kiến của nàng, Lạc Bảo Anh không mấy tin tưởng, bĩu môi nói: “Có lẽ là lừa chàng, lừa chàng đến lúc làm ra chuyện sai, bị đuổi khỏi nội các.”
Vệ Lang cười rộ lên: “Lòng dạ nàng còn hẹp hòi hơn cả Đại bá phụ, Đại bá phụ tầm mắt rộng rãi, tuy có chút hiềm khích với Tam phòng chúng ta, nhưng không đến mức hèn hạ như vậy, nàng đừng nghĩ nhiều.”
“Ta không nghĩ cái này thì còn có thể nghĩ cái gì?” Lạc Bảo Anh hầm hừ, “Ta đây là quan tâm chàng.”
“Nên nghĩ xem làm thế nào để hầu hạ ta thật tốt.” Hắn giơ chân lên, “Không có việc gì thì làm cho ta nhiều thêm mấy đôi giày, nàng lười quá mức, biết làm cho mẫu thân mà lại không làm cho ta, nàng tưởng ta không biết sao? Còn nghĩ thêm chuyện này nữa.” Tay hắn sờ bụng nàng, “Thế nào mà mãi vẫn chưa có, hay là nàng không được?”
Mặt Lạc Bảo Anh đỏ bừng, cáu: “Cái gì không được? Là chàng không được!”
Hai người đối thoại chọc cho nha hoàn không nhịn được phải cười trộm.
Vệ Lang chẳng ngó ngàng gì bế nàng đi vào trong: “Xem ra bản quan phải chứng minh một chút.”
Đang lúc dùng bữa tối còn làm liều, Lạc Bảo Anh muốn trốn nhưng sao so được sức lực của hắn, thật sự bị ném lên giường hung hăng dạy dỗ một trận, khiến cả người nàng đau nhức, hắn còn giả mù sa mưa bưng thức ăn tới đút cho nàng.
Ngày hôm sau, Lạc Bảo Anh đi thỉnh an, ngoại trừ Trình thị đâm chọc, Phạm thị vẫn như bình thường, vẫn hiền lành thân mật với nàng, còn dặn dò nàng, nói sau này Vệ Lang càng bận rộn, nàng không có việc gì thì đến nói chuyện phiếm với bà ấy.
Vệ lão phu nhân, Tam phu nhân thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Thời tiết dần nóng lên, buổi sáng Lạc Bảo Anh bảo nha hoàn mang chăn mỏng ra phơi nắng, buổi tối lấy vào đắp, khỏi phải ra một thân mồ hôi. Nói đến thì hơn phân nửa lý do là vì Vệ Lang, lúc ngủ đã dưỡng thành thói quen, luôn từ phía sau ôm nàng, như vậy có thể không nóng sao?
Rất nhiều lần nàng nóng quá nên tỉnh, đẩy hắn ra, nhưng chỉ một lát hắn lại vươn tay theo thói quen, có lần nàng âm thầm quan sát, cảm giác hắn chính là tỉnh, bằng không làm thế nào mà có thể tìm được nàng chuẩn như vậy.
Khóe miệng dâng lên ý cười, nàng phân phó nha hoàn tới phòng bếp, bảo đầu bếp hầm canh gà nhân sâm đương quy, để cho Vệ đại nhân ban ngày bận rộn, buổi tối còn lăn lộn mù quáng bồi bổ thân thể.
Lam Linh cười lĩnh mệnh, thấy thời gian còn sớm, đã nhiều ngày nàng không về nhà mẹ đẻ, ngày ấy tới Lâm uyển cũng không vào, lập tức nói với trưởng bối một tiếng rồi đến Lạc gia.
Lão thái thái nhìn thấy nàng thì vui mừng ra mặt: “Sao con lại tới đây? Trong nhà không bận sao?”
“Không bận, trong tay con không có việc gì, chỉ để ý mỗi Tam phòng nên không có gì phải lo lắng.”
“Vậy thì tốt.” Lão thái thái nói, “Đại gia tộc chính là không cần để ý nhiều chuyện thì mới tốt, học theo bà bà con, không có việc gì nhẹ cả người, con vốn là gả đến để hưởng phúc, cũng không cần thiết vì thế mà có bất hòa với hai phòng kia phải không? Dù sao con cũng ăn ở thoải mái, có thanh danh của Vệ gia là đủ rồi, sau này sinh một nhi tử bụ bẫm, cái gì cũng không phải ưu sầu.”
Ngược lại lão thái thái nhìn thấu điểm này, Lạc Bảo Anh cũng nghĩ như vậy, cho nên nàng không nhúng tay vào việc trong nhà.
Hai người đang nói chuyện, Viên thị, Tưởng Tịnh Anh và Lạc Bảo Châu lục tục tới.
Nhìn thấy tẩu tử, nàng không nhịn được quan sát, quả thấy nàng ấy khởi sắc hơn nhiều, liền hiểu được ca ca đối với nàng ấy không tệ, còn Lạc Bảo Châu, tiểu cô nương vẫn ngọt ngào như trước, không hề nhìn ra cô đơn buồn tẻ, Lạc Bảo Anh không khỏi âm thầm kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ tính tình nàng là kiểu cầm lên được thì cũng bỏ xuống được?
Viên thị nói: “Vừa hay con đến, ta và mấy vị phu nhân đã hẹn nhau tới Đoan Ngọ đi xem đua thuyền rồng, con và cô gia có tới Bạch Hà không?”
“Có chứ, đương nhiên ngày lễ phải ăn mừng một chút.”
Lão thái thái nói: “Hoàng Thượng cũng đi, thần tử sao có thể không đi? Con đây là hỏi thừa.” Bây giờ Vệ Lang rạng rỡ như vậy, là các thần trẻ tuổi nhất, cho dù hắn không đi, cũng không biết có bao nhiêu quan viên mời đi chơi đâu.
Viên thị cười: “Mẫu thân nói đúng.”
Lúc này Lạc Bảo Anh tới, nhân tiện hỏi luôn chuyện của Lạc Nguyên Giác, tuy hai người không gần gũi, nhưng hắn thành thân thế nào cũng phải đưa đến một phần lễ vật, nàng phải chuẩn bị trước.
Ai ngờ lão thái thái lại rầu rĩ: “Đừng nói nữa, lúc Ngô cô nương tới phủ chúng ta vẫn rất tốt, ai ngờ khi ngồi kiệu trở về, đi được nửa đường thì trên mặt nổi đầy mẩn đỏ, bây giờ vẫn chưa khỏi! Có người nói là bệnh hủi, ai biết được, con nói xem một mối hôn sự tốt lại biến thành như vậy.”
Nghe cũng khiếp người, nhưng lại thấy kỳ quái, Lạc Bảo Anh cau mày, nhớ tới hai chuyện trước đây, ánh mắt dừng trên mặt Viên thị, dường như Viên thị muốn nói lại thôi, chỉ lo lão thái thái không cho nói. Lạc Bảo Anh hơi để bụng, mượn cớ muốn cùng Lạc Bảo Châu nói chuyện thân mật, đi tới Đông Khóa Viện, nhưng được nửa đường lại quay sang hỏi Viên thị.
“Mẫu thân có nhớ lúc Nhị tỷ gả chồng không?” Nàng nhẹ giọng nói, “Đầu tiên là Gia Nhi bị bệnh, vì thế Đường phu nhân đi về, sau lại là té phân, khiến cho rất đen đủi.”
Ánh mắt Viên thị sáng lên, thầm nghĩ nữ nhi này quả là thông minh, lại liếc mắt nhìn Lạc Bảo Châu hiển nhiên là nghe không hiểu, nàng dẫn hai người về phòng mình, nói với Lạc Bảo Anh: “Còn không phải sao, từ trước ta đã cảm thấy có người phá rối, chỉ là không có chứng cứ, bây giờ lại xảy ra chuyện này, quá là trùng hợp.”
Lạc Bảo Châu tò mò: “Mẫu thân, trùng hợp ở chỗ nào?”
“Nhị tỷ, Nhị ca con là ai sinh?” Viên thị có lòng chỉ điểm cho nữ nhi đơn thuần này.
“Là Ngọc Phiến.” Lạc Bảo Châu nói, “Đương nhiên con biết chuyện này.”
“Vậy lúc Nhị tỷ, Nhị ca con muốn đính hôn đều xuất hiện điềm báo không tốt, con cảm thấy ai có khả năng dùng loại thủ đoạn này nhất?” Viên thị nhìn Lạc Bảo Châu, “Sau này con phải gả cho người ta, mấy chuyện kiểu này không thiếu được, con phải học được cách xử lý như thế nào.”
Lạc Bảo Châu trợn tròn đôi mắt: “Mẫu thân nói là Ngọc Phiến? Nhưng sao lại vậy, Nhị tỷ gả cho người rất tốt mà, còn có Nhị ca, không phải Ngô cô nương rất xinh đẹp sao?”
Dĩ nhiên Lạc Bảo Châu sẽ không hiểu được, Viên thị nhàn nhạt nói: “Làm mẫu thân, đều muốn cho con của mình thứ tốt nhất.”
Là ghét bỏ còn chưa đủ tốt, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm Ngọc Phiến thật đúng là tham lam, so với gia thế, Ngô gia còn hơn một chút, sở dĩ có thể thành thân là vì phụ thân thăng quan, có thể kỳ vọng vào tương lai, vì thế bây giờ hai nhà xem như môn đăng hộ đối, Lạc Nguyên Giác muốn cưới người tốt hơn, e rằng rất khó.
Nhưng dựa vào Ngọc Phiến sao có thể làm Ngô Quý Lan nổi mẩn đỏ chứ? Lại còn là trên đường về.
“Chẳng lẽ có đồng lõa?” Lạc Bảo Anh dò hỏi.
Viên thị nói: “Đâu có, từ lâu ta đã hoài nghi nàng ta nên cho người điều tra, chỉ là không bắt được nhược điểm, nhưng vẫn biết một số chuyện lúc trước. Phụ thân nàng ta bán thảo dược, hàng ngày vào núi đào thảo dược rồi đem đến hiệu thuốc kiếm ít tiền, sau đó ông ấy bị bệnh, không có tiền chữa trị nên bán nàng ta cho lão thái thái.” Ngón tay Viên thị siết chặt, “Nàng ta tự nhiên cũng hiểu biết một chút về thảo dược, khi đó Gia Nhi nôn mửa, không chừng chính là nàng ta làm hại!”
Lạc Bảo Châu nghe vậy lập tức sinh lòng oán giận: “Không ngờ bà ta ác độc như vậy, mẫu thân, vậy chúng ta đối phó bà ta như thế nào? Có thể nói với tổ mẫu sao?”
Lão thái thái rất tốt với Ngọc Phiến, dưới tình huống không có chứng cứ e là không dễ xử lý, Lạc Bảo Anh nhướn mày: “Lúc này ngàn vạn lần không nên rút dây động rừng, chúng ta phải dẫn xà xuất động.”
Danh Sách Chương: