Mục lục
Danh Môn Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sơn cốc trở về đã là đêm khuya, Lạc Bảo Anh vừa nằm xuống đã ngủ say, ngày hôm sau, bốn cô nương không có ai dậy sớm.
 
Vệ lão phu nhân nghe hạ nhân bẩm báo, nói là tối hôm qua đi xem đom đóm với Vệ Lang, bà vừa súc miệng vừa gật đầu: “Ở đây hiếm thấy đom đóm, vừa hay gặp dịp, đúng là nên đi xem.” Lại hỏi thăm lão thái thái, “Lão muội muội của ta đã dậy chưa?”
 
“Nghe nói bà ấy cũng vừa mới dậy.” Hà ma ma cười nói, “Có lẽ lúc nữa sẽ tới dùng cơm với ngài.” Nói xong, bà ra hiệu với nha hoàn, để các nàng lui ra.
 
Vệ lão phu nhân thấy kỳ lạ: “Có chuyện quan trọng sao?”
 
“Lão phu nhân, là chuyện liên quan tới Tam công tử.” Hà ma ma đã sớm nghe được vài lời đồn, hôm qua lại nghe hạ nhân kể lại, nói còn thấy Vệ Lang nắm tay Lạc Bảo Anh, bà nghĩ thế nào cũng phải nói với lão phu nhân một tiếng, lập tức lại gần nói, “Dường như Tam công tử đối xử với Lạc Tam cô nương không giống bình thường.”
 
“Sao?” Vệ lão phu nhân ngẩn ra, “Ý của ngươi là, Lang Nhi thích Bảo Anh?”
 
Không nói Lạc Bảo Anh câu dẫn Vệ Lang, có thể thấy được trong lòng bà có ấn tượng tốt với cô nương này, Hà ma ma cúi đầu nói: “Rốt cuộc như thế nào, nô tỳ cũng không rõ lắm.”
 
Vệ lão phu nhân gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó ta sẽ tự hỏi Lang Nhi.”
 
Đang nói chuyện, lão thái thái tới đây, vừa vào cửa đã cười: “Nhiều ngày qua khó có được cả đêm ngủ thoải mái như vậy, ta rất cảm ơn tỷ!” Lão thái thái phấn chấn sảng khoái, không còn dáng vẻ mệt mỏi lúc vừa đến thôn trang, “Khó trách tỷ rủ chúng ta tới đây, còn không phải là đến hưởng phúc sao? Ta nói thật, chỉ muốn ở lại đây mãi không đi.”
 
“Đợi đến mùa thu, ta cũng không đuổi muội.” Vệ lão phu nhân nói, “Chỉ sợ muội không bỏ được, ta hiểu mà, muội ở thêm mấy ngày là sẽ nhớ con trai và cháu trai .”
 
Đó là bảo bối trong lòng lão thái thái, lão thái thái bị nói trúng tâm sự, lập tức nói lời vô căn cứ: “Không phải tỷ cũng vậy sao, tỷ còn nhớ thương lão gia nhà tỷ!”
 
“Thế nên chúng ta chỉ ở một thời gian rồi sẽ trở về.”
 
Hai người đều cười rộ lên.
 

Lúc này Vệ Lang tới thỉnh an, Vệ lão phu nhân nhìn cháu trai, hắn mặc áo bào màu tím nhạt viền hoa văn xanh, đầu đội ngọc quan, dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn, gương mặt bà không kiềm được tràn đầy tươi cười. Cũng không phải tự khen, nhưng cháu trai của bà, cả kinh thành không có người nào sánh bằng, người làm tổ mẫu, chẳng lẽ không thể kiêu ngạo hay sao? Chỉ là nghĩ tới con trai đã qua đời từ lâu, không thể nhìn thấy Vệ Lang trưởng thành trở nên anh tuấn tài giỏi như bây giờ, thực sự cảm thấy có chút tiếc nuối.
 
Bà vẫy tay bảo Vệ Lang ngồi xuống bên cạnh: “Ta quên mất đợt đom đóm lần này, may mà con chu đáo, dẫn mấy đứa đi chơi, nếu không đã uổng công tới đây.”
 
Vệ Lang cười nói: “Cũng là trùng hợp, mấy ngày nữa mới tới chỉ sợ sẽ bở lỡ mất.”
 
Lúc này lão thái thái mới biết chuyện, tiếc hận nói: “Chẳng qua ta ngủ sớm, không thì cũng đi theo.”
 
“Hôm nay vẫn còn, nếu di tổ mẫu muốn đi, buổi tối con đưa ngài tới.”
 
Thấy hắn mời, lão thái thái phấn khởi nói: “Vậy tốt quá.”
 
“Tốt cái gì?” Vệ lão phu nhân vội ngăn cản, “Tối lửa tắt đèn, muội đã từng tuổi này rồi còn muốn tham gia náo nhiệt làm gì nữa, lại không phải ban ngày, cho dù có là ban ngày, ở đó không thể ngồi xe cũng không thể khiêng kiệu, đi đến đấy, vạn nhất xảy ra chuyện không may thì phải làm thế nào đây? Muội cứ ở đây với ta là được, lúc chúng ta còn bé vẫn thường chơi ngoài ruộng, suốt ngày thấy đom đóm còn gì.”
 
Lão thái thái suy nghĩ một lúc, cuối cùng không dám đi, chỉ có thể than một tiếng.
 
Lúc này bốn cô nương mới lần lượt tới thỉnh an.
 
Vệ lão phu nhân chỉ nhìn Lạc Bảo Anh, có lẽ tiểu cô nương đã tới thôn trang nên cũng buông lỏng, không giống mỗi lần gặp mặt ở kinh thành đều ăn mặc cực kỳ tinh tế, lúc này nàng mặc áo lụa mỏng màu vàng thêu cành nho, bên hông thắt một dải lụa thêu hoa màu trắng bạc, ở dưới là váy dài trắng thuần, giống như hoa lê đầu mùa, trắng tinh xinh đẹp.
 
Bà không khỏi nghĩ thầm, vừa nhìn thấy cô nương này đã khiến người ta nhớ tới câu thơ “nùng trang đạm mạt tổng tương nghi”, cho dù mặc bất cứ loại quần áo nào thì đều không làm lu mờ một phần nhan sắc của nàng, cũng khó trách ánh mắt cháu trai của bà cao như vậy nhưng lại nhìn trúng nàng, bà nhìn sang Vệ Lang, quả nhiên, lúc này hắn hơi mỉm cười, cũng đang nhìn Lạc Bảo Anh.
 
Vệ lão phu nhân chớp mắt, nghĩ tới gia thế Lạc gia, nhưng tình cảm giữa bà và lão thái thái sâu nặng, cô nương này lại là ngàn dặm mới tìm được một người, cần gì phải bắt lấy một chút nhược điểm kia? Bà nghĩ theo chiều hướng tích cực, hai nhà thân càng thêm thân, nếu hai đứa trẻ lưỡng tình tương duyệt, sau này không biết có bao nhiêu phần tốt đâu!
 
Vệ lão phu nhân rất hài lòng.

 
Đến lúc rảnh rỗi, bà liền hỏi Vệ Lang: “Con với Bảo Anh cũng xem như là một nửa thanh mai trúc mã, hai nhà ta đều hiểu được, chỉ là vẫn còn người nọ người kia, có phải con nên chú ý một chút hay không, sao có thể nắm tay cô nương nhà người ta? Hay con còn muốn nói lý với ta.”
 
Bị tổ mẫu giễu cợt, hiếm khi gương mặt Vệ Lang hơi hồng hồng, sờ mũi nói: “Không dối gạt người, con thích Bảo Anh.”
 
Thấy hắn thành thật thừa nhận, Vệ lão phu nhân lập tức cười: “Thật sự muốn đến cầu hôn.”
 
“Đúng là có ý định này, nhưng con chưa nói với mẫu thân, hơn nữa, nàng ấy vẫn nhỏ tuổi, còn chưa đến cập kê.” Vệ Lang nghĩ thầm, nếu thật sự nói với mẫu thân hắn, để thỏa nguyện vọng được bế cháu trai, kiểu gì cũng bắt hắn trong năm nay phải cưới Lạc Bảo Anh về nhà, nhưng hắn không muốn cưới một người không tình nguyện, với tính tình của Lạc Bảo Anh, nếu nàng không sẵn lòng đồng ý, không chừng sẽ trái lời cha mẹ.
 
Vạn nhất làm hỏng mất chuyện tốt thì phải làm sao?
 
Vẫn chưa nắm chắc hoàn toàn, lại là chuyện chung thân đại sự, cho dù hắn có nóng lòng đến đâu đi nữa thì lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nại.
 
Thấy hắn suy tính kỹ càng, Vệ lão phu nhân cũng hiểu được, nếu Vệ Lang tới cầu hôn, nhất định Lạc gia sẽ lập tức đồng ý, chỉ là quả thật Lạc Bảo Anh vẫn còn nhỏ, nếu thật sự gả đến Vệ gia, cũng chưa thể sinh con, quá tổn hại thân thể, thế nên bà không nói nữa.
 
Vì mới đến thôn trang, ngoại trừ Vệ Liên, mấy cô nương khác đều cảm thấy rất mới lạ, Vệ lão phu nhân liền bảo hai bà tử dẫn các nàng đi thăm thú xung quanh.
 
Không giống như ở kinh thành, nhà trong thôn trang được xây dưới chân núi, không cần chú trọng thiết kế bố cục, hậu viện dựa vào núi, mở cửa ra đã nhìn thấy cây cối ở trước mắt, lại xen lẫn cả hoa dại trong đó, rất có cảm giác hoang dã. Có khung cảnh thích hợp, thế nên người trong trang nuôi rất nhiều gà và 
dê, cũng không cần trông chừng, ban ngày thả bọn nó ra ngoài, đến buổi tối bọn nó lại tự đi về chuồng.
 
Các cô nương đều thấy ngạc nhiên.
 
Thôn trang rộng lớn như vậy, quay đi quay lại đã hết nửa ngày, lúc ăn xong cơm trưa, Vệ Lang muốn dẫn các nàng đi xem suối nước trong núi, đột nhiên nghe nói có khách tới, hai lão thái thái gọi mọi người qua đó.
 

Lạc Bảo Châu hiếu kỳ hỏi: “Là ai đến vậy?”
 
Hạ nhân trả lời: “Là Nghi Xuân Hầu và Hạ công tử.”
 
Sắc mặt Vệ Lang trở nên thâm trầm.
 
Hắn chưa từng thấy người nào như vậy, còn có thể tới tận nhà của người khác để theo đuổi một cô nương.
 
Hắn nhìn Lạc Bảo Anh: “Hạ công tử cũng thật thú vị.”
 
Nghe thấy giọng nói của Vệ Lang có vẻ hơi tức giận, Lạc Bảo Anh biết hắn không vui, nhưng nàng có thể nói gì đây? Cũng không phải nàng gọi Hạ Sâm tới, trong lòng nàng biết rõ nhất định là chủ ý của đệ đệ, đệ đệ lo lắng chuyện chung thân đại sự của nàng hơn bất kỳ người nào.
 
Mấy người đi đến chính phòng, vừa đi vào đã nghe thấy giọng nói của La Thiên Trì: “Lần này quả thực kinh thành quá nóng, ở cổng thành không có mấy người đi lại, đều muốn trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa, thế nên Binh Mã Tư cũng nhàn rỗi, ta liền mời Hạ công tử tới tránh nóng, nghe nói hai vị lão phu nhân cũng ở đây, lập tức tới thỉnh an.”
 
La gia có rất nhiều thôn trang ở Đại Lương, đương nhiên Vệ lão phu nhân hiểu được, trước đây cháu trai lại đính hôn với La gia, thế nên bà cũng có chút tình cảm với La Thiên Trì, thấy hắn cố ý tới gặp mình, trong lòng không khỏi vui mừng: “Nếu đã tới, vậy tối nay ở lại đây ăn một bữa cơm.” Nói xong bà lập tức sai người đến thông báo cho phòng bếp chuẩn bị nhiều thức ăn hơn.
 
La Thiên Trì không từ chối, cười đồng ý.
 
Vệ lão phu nhân lại nói chuyện với Hạ Sâm, nhắc tới phong cảnh ở Giang Nam, liền cười nói: “Lúc trước Lang Nhi nhà ta cũng ở Giang Nam, ngươi với hắn nhất định là vừa gặp đã quen.”
 
La Thiên Trì cười rộ lên.
 
Không phải vừa gặp đã quen, mà là ghen tị đỏ mắt chứ? Tuy bây giờ hắn không có thành kiến với Vệ Lang, nhưng Hạ Sâm là người hắn đích thân tuyển chọn, nhân phẩm tốt, gia thế cao, tính tình lại ôn nhuận, hắn cảm thấy tỷ tỷ gả cho Hạ Sâm, nhất định sẽ không kém hơn so với gả cho Vệ Lang, có nhiều lựa chọn luôn là chuyện tốt, hơn nữa, hiện giờ Hạ Sâm rất thích tỷ tỷ, chuyện này là do một tay hắn tạo thành, thế nên hắn phải ra tay trợ giúp Hạ Sâm.
 
Vì hắn đã sớm phái người trông chừng Lạc gia, thế nên người Lạc gia làm gì hay đi đâu thì hắn đều biết rõ, hết sức thuận tiện.
Còn Hạ Sâm, đã lâu không gặp Lạc Bảo Anh, đang lúc đọc sách ôn thi cũng thấy mệt mỏi, nghe nói Lạc Bảo Anh ở đây, hắn cũng không kiềm chế được.
 
Thế nên hai người lập tức tới huyện Hoành.
 

Nhìn thấy các cô nương đi vào, Hạ Sâm lập tức trông thấy Lạc Bảo Anh, đã nửa năm không gặp nàng, tuy rằng trong đầu, trong mộng, không biết đã thấy bao nhiêu lần, nhưng lần này là chân thực ở ngoài đời, dáng vẻ nàng thướt tha, mặt mày như họa, gần trong gang tấc.
 
Ánh mắt nóng rực của thiếu niên giống như mặt trời giữa trưa, chiếu thẳng vào khiến mặt Lạc Bảo Anh hơi nóng lên, nàng đi qua hành lễ với hắn.
 
“Tam cô nương…”
 
Hạ Sâm vừa mở miệng, thanh âm của Vệ Lang đã truyền đến: “Sắp tới kỳ thi Hương, không ngờ Hạ công tử vẫn còn thời gian đi du ngoạn.”
 
Vệ Lang không nắm bắt được tâm tư của La Thiên Trì, nhưng còn Hạ Sâm thì hắn hiểu rất rõ, ánh mắt không hề che giấu của chàng thiếu niên này, bất kỳ ai nhìn thấy, đều biết có chuyện gì xảy ra.
 
Ánh mắt hai người chạm nhau, giống như bắn ra tia lửa.
 
Ngày đó Vệ Lang đáp lễ thay Lạc Bảo Anh khiến Hạ Sâm vô cùng bực bội, mà bây giờ, Lạc Bảo Anh lại tới thôn trang của Vệ gia, đương nhiên trong lòng Hạ Sâm càng thêm sốt ruột, lấy hắn so sánh với Vệ Lang, quả thật có rất nhiều điểm không bằng, ví như Vệ Lang đã là quan viên, ví như tổ phụ Vệ Lang được thánh thượng trọng dụng, hơn nữa người này còn là Tam biểu ca của Lạc Bảo Anh.
 
Đặc biệt là điểm cuối cùng, nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng trước, không giống hắn muốn nhìn Lạc Bảo Anh một lần cũng rất khó.
 
Cho nên Vệ Lang hỏi câu này, Hạ Sâm cũng không cam lòng yếu thế: “Đọc sách không phải là chuyện lúc cần mới ôm chân Phật, năm đó Tam công tử thi Hương, chẳng lẽ còn giành giật mấy ngày ít ỏi này sao?”
 
Vệ Lang cười nhạo: “Đương nhiên ta không cần.”
 
Ngụ ý, chưa chắc ngươi đã có bản lĩnh như ta.
 
Chỉ vài ba câu đã bắt đầu giương cung bạt kiếm, vốn dĩ Vệ Lang không muốn so đo với Hạ Sâm, dù gì cũng chỉ là một thiếu niên, nhưng hôm nay không giống vậy, hôm qua hắn khó khăn lắm mới có thể kéo gần khoảng cách với Lạc Bảo Anh, hôm nay Hạ Sâm lại tới, hơn nữa đây còn là thôn trang nhà hắn, thế nên không tránh khỏi giận dữ.
 
La Thiên Trì thấy thế, chen vào hỏi Lạc Bảo Châu: “Nha hoàn đều mang theo dù, mọi người muốn ra ngoài sao? Định đi đâu chơi?”
 
Lạc Bảo Châu cười nói: “Tam biểu ca muốn dẫn bọn ta đi xem suối nước trong núi, nhân tiện bắt vài con cá mang về.”
 
“Hay đấy, ở đó vừa mát lại vừa thú vị.” La Thiên Trì nói, “Ta và Hạ công tử cũng đi cùng mọi người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK