Trong không khí tràn ngập hương vị trái cây thơm ngọt, Vệ Lang biết rõ là từ người Lạc Bảo Anh tỏa ra, hương thơm nồng đậm kích thích hắn càng cúi thấp đầu, thật muốn cắn một miếng trái cây chín mọng trong lồng ngực.
Bàn tay bên hông đột nhiên giữ chặt, chóp mũi cao thẳng của hắn chạm vào trán nàng, hai người đứng sát gần nhau, sát đến mức nàng có thể thấy rõ từng sợi lông mi của hắn.
Hơi thở của hắn lướt qua gò má nàng, ấm áp như ánh nắng đầu xuân.
Lạc Bảo Anh vẫn trong cơn mơ màng, đột nhiên giống như bị kim châm làm tỉnh, nàng lập tức đẩy Vệ Lang ra, chạy một mạch không quay đầu lại.
Làn váy màu xanh lam phất phơ trong gió, giống như đám mây lơ lửng giữa trời.
Trong tay trống rỗng, giai nhân đã rời xa.
Cảnh tượng vừa rồi như xảy ra trong mộng, Vệ Lang nhanh chóng lấy lại tinh thần, mới phát hiện hắn thế nhưng làm ra chuyện này, không chỉ ôm Lạc Bảo Anh vào lòng, mà còn muốn hôn nàng, hôn lên gương mặt trắng nõn không tỳ vết, hôn làn môi hồng mềm mại. Tả Công chính Đại nhân trẻ tuổi ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng cô nương nhà người ta, một lúc sau, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đen nhánh.
Hắn đột nhiên hiểu ra, vì sao bản thân để ý Lạc Bảo Anh như vậy, sợ nàng gả cho Dương Nghi, sợ nàng gả cho La Thiên Trì, lại cũng sợ nàng gả cho Hạ Sâm.
Thì ra hắn…
Hắn có chút không dám tin, Lạc Bảo Anh kém hắn tám tuổi, năm nay hắn đã hai mốt, mà nàng chỉ quá mười ba.
Rốt cuộc hắn thích nàng từ khi nào?
Ngược về quá khứ, hắn không nghĩ ra.
Lạc Bảo Anh chạy thẳng đến chỗ Lạc Nguyên Chiêu mới dừng lại, tuy chỉ có một đoạn ngắn, nhưng giống như nàng đã chạy rất lâu, trái tim nhảy nhót liên hồi, hai má nóng bừng bừng, nhìn qua giống như đang phát sốt, chỉ có hai nha hoàn biết, cô nương nhà các nàng đã bị dọa sợ rồi, thật ra không chỉ có mình cô nương mà ngay cả các nàng, đều không phải bị hành động của Vệ Lang làm cho khiếp sợ rồi sao?
Không ngờ Vệ Tam công tử lại ôm cô nương, may mà hội đèn đã kết thúc, trên đường không còn mấy người đi lại, bằng không để người khác nhìn thấy thì phải giải thích kiểu gì?
“Bảo Anh.” Lạc Nguyên Chiêu nhìn muội muội, “Vừa rồi muội đi đâu? Châu Châu tìm muội, ta mới phát hiện muội biến mất.”
Hắn chỉ thất thần một lát mà nàng đã không còn bên cạnh.
Nếu sớm biết có chuyện như vậy, nàng tuyệt đối không đến tìm Vệ Lang, Lạc Bảo Anh giả ngây giả dại, tính toán đem chuyện vừa rồi coi như bí mật, không ai có thể biết được, nàng nói với Lạc Nguyên Chiêu: “Muội nhìn thấy một cái hoa đăng vô cùng xinh đẹp, vốn muốn mua cho Châu Châu, ai ngờ người bán đèn dọn đi chỗ khác, muội đi theo xem, cuối cùng lại không thấy đâu nữa, làm hại muội phải chạy về đây, còn ra mồ hôi nữa.”
Thấy nàng lấy khăn tay ra lau trán, Lạc Nguyên Chiêu không nghi ngờ gì.
Ánh mắt hai nha hoàn như muốn nói lại thôi.
Sợ hai người đó nói ra, Lạc Bảo Anh vội nháy mắt ra hiệu.
Lam Linh và Tử Phù lập tức cúi đầu.
Về phủ, Lạc Bảo Anh đi vào sương phòng, đóng cửa lại, nàng nhẹ giọng nói: “Các ngươi không được nói chuyện lúc nãy cho trưởng bối, biết không?”
Ngay từ đầu Lam Linh đã hầu hạ Lạc Bảo Anh, lập tức vội vàng đáp ứng.
Còn Tử Phù, nàng là người của Viên thị, tuy đã hầu hạ Lạc Bảo Anh nhiều năm, nhưng nếu Viên thị hỏi tới, nàng vẫn phải nói vài điều, thế nên hơi do dự, ậm ừ nói: “Cô nương, nếu Vệ Tam công tử có lòng, có lẽ là muốn cưới cô nương, như thế sẽ thân càng thêm thân, lão gia và phu nhân nhất định rất vui mừng.”
Hừ, ai thèm gả cho hắn!
Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, đường đường là Vệ Tam công tử, quan Trạng Nguyên, Tả Công chính Đại nhân, thế nhưng lại là tên háo sắc, giữa ban ngày ban mặt chiếm tiện nghi của nàng, nếu không phải nàng mau chóng trốn thoát, chỉ sợ hắn đã… Nghĩ tới đây, đột nhiên nàng không xác định được, vừa rồi có phải là ảo giác hay không? Hắn thật sự muốn hôn nàng sao?
Nhưng từ trước đến nay hắn luôn lạnh lùng tẻ nhạt, giống như chưa bao giờ nóng nảy hay không kiềm chế được mình, vậy bây giờ là sao? Hơn nữa lúc trước không hề có dấu hiệu gì, hắn luôn lấy thân phận biểu ca dạy này dạy nọ, nếu thật sự thích, tại sao lại không có những hành động giống Hạ Sâm?
Hai hàng lông mày thanh tú của nàng nhăn lại, trầm ngâm một lát mới nói: “Vừa rồi biểu ca kéo ta lại để nói về chuyện của phụ thân, ta tức giận không muốn nghe, một bên lôi một bên kéo nên mới thế… Ngươi đừng nói cho mẫu thân để bà ấy khỏi phải hiểu lầm, đến lúc đó khiến trưởng bối hai nhà xấu hổ, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?”
Nếu Vệ Lang không thích nàng thì sao?
Đường đột nói ra, làm hỏng tình cảm giữa hai nhà, Vệ lão phu nhân yêu thương Vệ Lang nhất, ai biết sẽ suy nghĩ điều gì!
Tử Phù bị nàng dọa một trận, quả nhiên không dám: “Vẫn là cô nương suy xét chu đáo, nô tỳ ngu dốt, xin cô nương yên tâm, nô tỳ sẽ không nói.”
Lạc Bảo Anh ừ một tiếng, bảo các nàng mang nước tới.
-------------
Tết Nguyên Tiêu qua đi, hai huynh đệ Lạc Nguyên Chiêu lại đến thư viện, Viên thị muốn thu xếp chuyện đính hôn với Đường gia, nên hôm nay mời Đường gia tới, trước đó đã bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn phong phú, dù sao cũng liên quan đến nữ nhi, tuy là thứ nữ, nhưng đó là chuyện chung thân đại sự của Lạc Bảo Đường, Viên thị không chăm sóc nhi tử được, chỉ phải bảo hạ nhân tận tâm chăm sóc tiểu thiếu gia.
Chu cô cô bế Gia Nhi, tiểu tử sắp tròn một tuổi đã biết nhận mặt người, bé nhìn chằm chằm Chu cô cô, sau đó cười khanh khách không ngừng, thỉnh thoảng còn vươn tay cào vào mặt người đang bế mình.
Chu cô cô lấy trống bỏi cho bé chơi, âm thanh giòn tan vang vọng khắp phòng.
Lúc này có nha hoàn vào bẩm báo: “Không biết người nào muốn gây chuyện mà lại đổ phân lên đường đi, mùi hôi thối bốc lên khắp nơi, phu nhân tức giận đến mức không biết phải làm thế nào.”
Lát nữa sẽ có khách tới, sợ tổn hại thanh danh của Lạc gia, Chu cô cô là tâm phúc đắc lực của Viên thị, vội đứng lên nói: “Cho mấy bà tử ra tẩy rửa sạch sẽ, ngươi đến nhà kho xem còn bao nhiêu huân hương? Lấy mấy loại hương nồng đậm ra, phải át cái mùi kia lại!”
Chu cô cô không yên tâm, lại phải đi theo để giải quyết.
Nghe được chuyện này, Lạc Bảo Đường hoảng hốt, trên tay vẫn còn cầm một cây kim, vội nói: “Là thật?”
“Đương nhiên là thật, cô nương, bên ngoài đang rối loạn, người gánh nước người lau chùi, vội thành một đoàn rồi.”
Lạc Bảo Đường nhíu mày.
Lần trước Đường phu nhân tới, Gia Nhi vừa hay bị bệnh, bây giờ tiếp tục tới, lại xảy ra chuyện này, chẳng lẽ thật sự là ý trời sao? Chẳng lẽ không muốn nàng được gả cho người trong sạch sao? Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, sao nàng có thể cam chịu? Nàng đột nhiên đứng lên, đi thẳng đến chính phòng Đông Khóa Viện.
Gia Nhi ở đó, ngoại trừ Lạc Nguyên Chiêu, thì đó chính là đích tử của Lạc gia, nếu hôm nay bé lại xảy ra chuyện, hôn sự của nàng khẳng định sẽ kết thúc!
Nàng bước đi thật nhanh, vừa tới trước cửa viện, không ngờ lại gặp được Ngọc Phiến.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều giật mình.
Ngọc Phiến kinh ngạc: “Sao Nhị cô nương lại tới đây?”
“Con đến thăm đệ đệ.” Lạc Bảo Đường nghĩ thầm, nàng phải bảo vệ Gia Nhi, không thể để bé xảy ra chuyện, đây là việc duy nhất nàng có thể làm, không chỉ vì đệ đệ, mà còn vì bản thân nàng.
Chân mày Ngọc Phiến nhếch lên.
Sao nữ nhi lại ngốc như vậy, lúc này còn tới thăm đệ đệ làm gì?
Nàng thật sự không ngờ rằng có chuyện này, suy nghĩ một lát mới nói: “Đi thôi, ta đi cùng con.”
Hai người đi vào bên trong.
Gia Nhi đang ngồi chơi trống bỏi, Lạc Bảo Đường nhìn thấy bé, nhẹ nhàng thở ra, tiểu tử này vẫn tốt lắm, không có bất kỳ thương tổn nào, nàng ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên thành giường, Ngọc Phiến nhìn Lạc Bảo Đường, không tìm thấy một tia địch ý từ trong ánh mắt nàng. Nàng là thứ nữ, nhưng chưa bao giờ oán hận, đây là ưu điểm của nàng, cũng là điều khiến Ngọc Phiến đau lòng nhất.
Có đôi khi, Ngọc Phiến thật hy vọng Lạc Bảo Đường có thể học được vài phần của Lạc Bảo Chương, như vậy ít nhất nàng sẽ tranh thủ cho bản thân, sẽ gả vào nhà tốt hơn, mà không phải là không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể khuất phục Viên thị.
Nhưng Ngọc Phiến không biết phải nói như thế nào với Lạc Bảo Đường.
Ngọc Phiến âm thầm thở dài, ngoài mặt lại cười nói: “Đường phu nhân nhìn khá tốt, Đường công tử cũng vậy.”
Thấy Ngọc Phiến cũng khen ngợi Đường Thận Trung, Lạc Bảo Đường đỏ mặt: “Đúng thế, Đường công tử là người tốt, Đường phu nhân cũng rất tốt.”
Thanh âm mềm mại ngọt ngào như dính đường.
Đó là niềm vui mừng không che giấu được, trong lòng Ngọc Phiến chấn động, không thể tin được nên phải nhìn thật kỹ nữ nhi.
Tiểu cô nương ngồi đối diện có gương mặt ửng hồng, không thoa phấn nhưng lại rạng ngời hơn cả thoa phấn, đôi mắt nàng cũng thế, giống như trong nháy mắt đã hóa thành hồ nước, giờ phút này, dường như Lạc Bảo Đường không còn dáng vẻ bình thường như trước, đột nhiên nàng xinh đẹp hơn nhiều, cả người đều tỏa ra ánh sáng.
Giống như biến thành một người khác.
Khóe miệng Ngọc Phiến nâng lên, cảm thấy trong lòng như bị kim đâm, sinh ra vài phần buồn thương đau xót.
Thì ra nữ nhi của nàng thích Đường công tử.
Sao lại thế này?
Đường công tử có chỗ nào tốt mà nàng lại cứ coi trọng!
Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Lạc Bảo Đường thích một nam nhân? Ngọc Phiến chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của nữ nhi, cũng không ngờ tới, nàng cứ nghĩ rằng nữ nhi sẽ thích nam nhân như Vệ Lang, hoặc là Hầu gia trẻ tuổi như La Thiên Trì, nhưng không phải vậy.
Ngọc Phiến nắm chặt đồ vật trong tay, chậm rãi đứng lên: “Con ở lại với tiểu thiếu gia, ta còn có việc phải làm.”
Lạc Bảo Đường gật đầu.
Ngọc Phiến rũ đầu, bước ra khỏi cửa.
Lúc Đường phu nhân tới, đường đi đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn mùi hôi thối khó ngửi, hai nhà thuận lợi đính hôn, còn chọn ra ngày tốt chính là ngày mười tám tháng năm.
Hôn sự của Lạc Bảo Đường đã định ra, lão thái thái lập tức bảo Viên thị chuẩn bị của hồi môn, nói ra, thật sự Lạc gia cũng không giàu có sung túc, mấy mẫu ruộng tốt ở quê đều đã bán đi để mua nhà ở kinh thành, tiền bạc tiêu tốn không ít, hiện giờ chỉ dựa vào một gian cửa hàng và bổng lộc của Lạc Vân, thế nên đồ cưới sao có thể phong phú?
So với quan lại quyền quý ở kinh thành, quả thật là cách biệt một trời một vực.
Nhớ tới ngày hôm qua cùng với Viên thị đến nhà kho kiểm đồ, những thứ như trà cụ, án kỉ, bàn ghế, đều đã cũ kỹ lạc hậu, Lạc Bảo Anh cảm thấy chua xót, lúc trước nàng đính hôn với Vệ Lang, chỉ nguyên đồ Đại cô cô đưa đến đã có thể khiến tất cả các cô nương ở kinh thành phải hâm mộ, chưa nói đến những thứ phụ mẫu nàng để lại ở Nghi Xuân Hầu phủ, mà bây giờ…
Sau này nàng cũng chỉ có thể mang mấy thứ này về nhà chồng!
Nhưng không thể oán trách trưởng bối, dẫu sao mọi người đều đã tận lực, nàng hơi thở dài, cúi đầu ăn sáng.
Tử Phù đi vào nói: “Cô nương, Vệ Tam công tử tới.”
Trong ngực Lạc Bảo Anh đập “bùm” một tiếng, nàng buông đũa nói: “Hắn tới làm gì?”
“Nói là Vệ lão phu nhân bảo hắn tới bái kiến lão thái thái, nhân tiện hỏi về lễ tròn một tuổi của tiểu thiếu gia.” Tử Phù hạ giọng, “Tam thiếu gia còn bảo nô tỳ nói với cô nương, liên quan tới chuyện của lão gia ở Hà Nam, rất quan trọng, cô nương có muốn biết không?”
Chính xác là hắn đang dử người!
Hôm ấy Lạc Bảo Anh tức giận không muốn nghe, nhưng bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, nếu thật đi tìm La Thiên Trì, chỉ sợ phải mất thêm mấy ngày, hiện giờ nàng không thể ra ngoài, mà cho dù có phái người đi, La Thiên Trì cũng phải đi hỏi Mang Giai, Mang Giai là người của Thái Tử, cũng không biết quan hệ thật sự của nàng và La Thiên Trì, lỡ may để xảy ra hiểu lầm thì không tốt.
Nàng đau đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tam biểu ca ở đâu?”
Danh Sách Chương: